Đọc truyện Yêu Tinh Chân Dài – Chương 6: Nụ hôn đầu đã mất
Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
“Lạc Minh Kính ngồi dậy, nhìn đôi môi ướt át của cô và từ từ lại gần.”
Đưa tới đầu hẻm, Thời Mẫn cũng xuống xe theo.
Lạc Minh Kính như bị váng đầu, thốt ra một câu: “Vào ngồi một lát không?”
Thời Mẫn gật đầu: “Có gì ăn không? Đói rồi.”
“Có nhưng phải đợi một lát.” Lạc Minh Kính vào cửa hàng, chuyển ghế lười ra ngoài, từ ngăn kéo trong phòng lấy ra một chiếc hộp inox.
“Trong này có đồ ăn vặt, cô ăn lót dạ trước.”
Thời Mẫn thả cả cơ thể lên ghế lười, cô mở chiếc hộp inox trông khá phục cổ ra nhìn nhìn, thấy bên trong có bánh quy marshmallows chocolate, cô trộm cười rồi lấy một cái bánh quy không quá ngọt ra, mở bao bọc rồi ăn hết.
Cô ngã đầu về sau, dựa lên ghế sofa, miệng ăn bánh quy, mắt nhìn Lạc Minh Kính đi lại.
Lạc Minh Kính đã thay quần áo, sơ mi trắng quần đen, đổ nước tẩy trang vào bông trang điểm, vừa đi vừa lau.
Ngoài phòng bếp, Lạc Minh Kính làm một cánh cửa kéo ngăn cách với phòng vẽ và trưng bày tranh.
Thời Mẫn đứng dậy, di chuyển vị trí ghế, để nó đối diện nhà bếp.
Lạc Minh Kính không hề hay biết, anh rửa tay rửa nồi, hỏi cô: “Có ăn kiêng gì không?”
Thời Mẫn nói: “Sao cũng được.”
“Vậy thì canh trứng rau cải… Có ăn hành lá không?”
“Có.” Thời Mẫn nghiêng đầu, chuyên chú nhìn anh, ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới, lúc nhìn xuống chân anh cô mới phát hiện anh không đi giày.
“Giày đâu?”
“Không kịp tìm.” Lạc Minh Kính rửa đồ ăn, lấy dao, nói: “Hôm nay mặc thử quần áo, trong phòng để khá nhiều đồ giờ có tìm chắc cũng không thấy.”
Ánh mắt Thời Mẫn nhìn lên trên một chút, ngừng ở nửa người dưới, lần này Lạc Minh Kính phát hiện, anh ngẩng đầu nhìn qua, trùng hợp thấy được ánh mắt cô, anh ngẩn người rồi hỏi: “Chị đang nhìn gì vậy?”
Thời Mẫn hoàn toàn không có cảm giác bị bắt tại trận, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn lên mặt anh, cười: “Nhìn anh. Hai lần gặp mặt anh đều mặc đồ nữ, tới bây giờ mới nhìn thấy bộ dáng thật của anh, cơ hội tốt như vậy không thể không nhìn nhiều.”
Lạc Minh Kính tẩy trang, thay quần áo, ngũ quan không thay đổi mấy nhưng khí chất khác hoàn toàn lúc mặc đồ nữ. Hơn nữa bây giờ anh không cười, nhìn rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Thời Mẫn càng thưởng thức càng nghiện, ánh mắt như sói, ngay cả mấy sợi tóc rớt trên vai anh cũng không buông tha, lưu luyến nhìn hết một lần, lại thêm một lần.
Lạc Minh Kính cúi đầu thái rau, động tác trôi chảy, lúc ngón tay vuốt rau dính trên dao xuống, Thời Mẫn khẽ híp mắt.
Thật ra cô đúng là thấy sắc nổi lòng tham. Thời Mẫn nghĩ, lời anh nói không sai. Câu vừa gặp đã yêu của cô chỉ là phủ lên lớp ngoài dịu dàng lễ phép cho câu thấy sắc nổi lòng tham thôi, xé lớp vỏ này ra cai còn lại chỉ có ham muốn chiếm hữu anh.
Đáng sợ.
Thời Mẫn thầm nghĩ, sợ là mình cũng điên rồi.
Lý trí là vật ngụy trang cho tình cảm, tình cảm là thứ ngụy trang cho dục vọng. Cô bây giờ, sợ là phải kéo lớp ngụy trang đầu tiên xuống rồi.
Muốn trách thì trách người đàn ông này, từ sợi tóc tới đầu ngón tay ngón chân, đều hợp khẩu vị của cô.
Lúc Lạc Minh Kính ngẩng đầu lên lại thì Thời Mẫn đã nhắm hai mắt lại, hai tay để lên hai bên, gõ cái được cái không.
Chờ sốt ruột rồi.
Lạc Minh Kính nói: “Mệt sao? Có thảm, tôi lấy cho cô.”
Thời Mẫn không trả lời, Lạc Minh Kính lau tay, hạ nhỏ lửa, đi vào buồng lấy thảm.
Trong buồng tối đen một mảnh, kể cả máy tính.
Không gian trong buồng khá nhỏ lại chứa rất nhiều đồ vật nên đồ dùng đã được giặt sạch đều để trong rương lớn dưới gầm giường.
Anh quỳ xuống, lôi rương đồ ra, lục lấy thảm đã được giặt sạch phơi nắng ra.
Phòng trực tiếp toàn bộ đều là bình luận sung sướng hài hòa.
“Yê tinh không phát hiện đang mở trực tiếp sao?”
“Không phát hiện, không phát hiện nha?”
“Hẳn là máy tính bên kia đang ở trạng thái tắt màn hình…Ui, nghi ngờ là cố ý!”
“Oa? Tôi ăn cơm xong quay lại mà vẫn còn trực tiếp? Chưa về sao?”
“Về rồi về rồi, cậu cẩn thận nghe 23333.”
“Thật sốt ruột, rất muốn nói với anh ấy một tiếng không tắt trực tiếp à!”
“Hôm nay tôi để lại bình luận của mình ở đây, nếu tối nay có thể thấy Yêu tinh cởi đồ ngủ khỏa thân, ngày mai tôi sẽ chuyển cho mỗi người 1000!”
“Ôm chặt phú bà lầu trên.!”
“Ôm chặt!!!”
“Tôi tôi tôi! Tôi cũng xem!!”
“Tôi thông minh vội vã đi coi ID của chị yêu dấu lầu trên.”
“Í, tôi âm thầm chà tay chuẩn chụp màn hình…”
“Chuẩn bị tốt tư thế gõ chữ bằng hai chân, chỉ chờ ngủ khỏa thân.”
“Chúng chị em! Chúng ta chống mắt lên xem, xem xem quỷ nghèo có thể bắt được cơ hội phất nhanh trong một đêm lần này không!”
Lạc Minh Kính ôm thảm đứng trước sofa, thấy Thời Mẫn không có ý định ngồi dậy nhận lấy, anh đành làm thay, tự mình đắp cho cô.
Lúc che vai, Thời Mẫn mở mắt, nắm lấy lọn tóc anh rũ xuống ngực mình, nói khẽ: “Tôi có yêu cầu, anh nhất định phải đồng ý.”
Thiếu chút nữa Lạc Minh Kính đã ngã sấp xuống người cô, anh chống cơ thể, rũ mắt hỏi: “Cái gì?”
“Thả lỏng.” Thời Mẫn cười, ngón tay từ giữa lọn tóc trượt xuống, kéo giọng đầy tình ý: “Lại gần một chút, tôi muốn sờ tóc anh.”
Lạc Minh Kính thấp giọng hỏi: “Chị… Thích tóc dài.”
“Cực kỳ.” Ngón tay Thời Mẫn vòng quanh tóc anh, bỗng nhiên cười, hai tay vòng qua cổ kéo anh xuống.
Cặp mắt kia gần trong gang tấc, ánh mắt đan vào nhau, lần này không ai chịu nhượng bộ.
Dục vọng chiếm đoạt lộ rõ đối diện với phòng thủ kiên cố.
Khi chống lại dục vọng sắc bén của Thời Mẫn theo bản năng Lạc Minh Kính lựa chọn đầu hàng, tránh né sự sắc sảo của cô.
Lạc Minh Kính nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, chị muốn làm gì, tổng giám đốc?”
Thời Mẫn vươn người, đè bờ vai anh lại, đổi vị trí.
Lạc Minh Kính từ bỏ chống cự, khi Thời Mẫn cười khẽ vì thấy anh dễ bị đẩy ngã như vậy thì anh lại tự trả lời: “Vừa rồi tôi luôn nghĩ… Thấy sắc nổi lòng tham và vừa gặp đã yêu, bao dưỡng và yêu đương, rốt cuộc có gì khác nhau.”
Thời Mẫn nhẹ nhàng chạm vào môi anh, hỏi: “Vậy kết luận là gì?”
Lạc Minh Kính không trốn, anh hơi ngẩn người, cười khổ: “Với chị mà nói, không khác nhau.”
Muốn kiểu tình cảm gì? Từ ánh mắt cô nhìn anh, lòng anh đã tự hiểu rõ từ sớm.
Vừa rồi thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị nếm được mùi vị song Thời Mẫn vẫn chưa thỏa mãn, nhìn khóe môi anh, cô do dự tìm kiếm vị trí tấn công tốt nhất: “Vậy, với anh thì sao?”
“Cũng có.” Lạc Minh Kính nói: “Nếu bao dưỡng, tôi sẽ có thêm một khoản tiền.”
Thời Mẫn nắm lấy thời cơ, nhẹ nhàng cạy mở môi anh, thoáng chống Lạc Minh Kính sững sờ, anh như mê muội nhẹ nhàng đáp lại, thật lâu sau mới đẩy cô ra: “Bình thường chị… ra giá bao nhiêu?”
Ánh mắt Thời Mẫn tối đi, khẽ đáp: “Thật xin lỗi, tôi không rõ giá thị trường, canh đang nghiêm túc nói chuyện giá cả, hay chỉ là trưng cầu ý kiến?”
“Hỏi ý kiến chút.” Lạc Minh Kính nói: “Để cho tôi biết, mình sẽ đánh mất bao nhiêu tiền.”
Im lặng thật lâu, Thời Mẫn cười. Cô nói: “Tôi không rõ, cũng không mua định giá, như vậy làm tôi có cảm giác không tốt. Tôi chỉ muốn hỏi anh, còn muốn yêu đương không?”
“Nói chung thì cũng có.” Lạc Minh Kính nhíu mi, cười: “Nhưng yêu đương với tổng giám đốc… hoàn toàn không.”
Thời Mẫn nói: “Tôi cũng không, nhưng không sao cả.”
Cô cúi đầu, nheo mắt nhìn con mồi của mình: “Nhưng bây giờ tôi tin yêu đương với anh nhất định không lỗ, vừa rồi rất có cảm giác, anh thì sao?”
Cô cho rằng bản thân cũng có thể coi là người chú trong tới sự giao lưu tương tác giữa hai bên, dù sao việc yêu đương không thể chỉ có một bên tình nguyện.
Lạc Minh Kính ngồi dậy, nhìn đôi môi ướt át của cô và từ từ lại gần.
Càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp, tiếng thở dốc nhỏ, hình ảnh ngày càng lớn dần…
Chuông điện thoại reo lên.
Mập mờ tan thành mấy khói.
Thời Mẫn chỉ chỉ điện thoại anh để trên bàn, nói: “Nghỉ giữa trận, đi đi.”
Lạc Minh Kính thấp giọng nói: “Đầu hơi choáng …”
Nhân cơ hội này, anh để mình yên tĩnh chút, vừa rồi có thể là do đầu óc mơ hồ, anh cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận hơn.
Lạc Minh Kính cầm điện thoại, Hứa Thiến Thiến nói: “Anh, anh chưa tắt trực tiếp.”
Những lời này có hiệu quả làm tỉnh táo rất cao, Lạc Minh Kính như bị người ta mò từ trong sa mạc ra rồi ném thẳng vào khe nứt của tảng băng.
Anh chạy vào phòng, chạm vào chuột, màn hình máy tính sáng lên.
Thật sự chưa tắt, phòng trực tiếp có hơn ba trăm người online.
Lạc Minh Kính đần luôn.
“Đã… nghe được cái gì rồi?”
Hứa Thiến Thiến ở đầu điện thoại bên kia nói: “Không biết, em tới trễ nhưng nhìn bình luận thì hình như em đã biết được một chuyện khủng khiếp.”
Lạc Minh Kính nhanh chóng kiểm tra lịch sử bình luận, thấy được bình luận có tần số cao nhất cách đó 3 phút —- Bao dưỡng, đỡ trán mệt mỏi.
Hứa Thiến Thiến nói: “Đừng nhìn chằm chằm vào ống kính nữa, anh có muốn em qua bây giờ không? Ai đang ở chỗ anh?”
Lạc Minh Kính đóng phòng trực tiếp lại ngay, cũng rút đầu cắm máy tính.
Hứa Thiến Thiến gọi: “Anh nói hai câu rồi tắt máy không tốt sao?”
Lạc Minh Kính nói: “Anh đói bụng, không có sức giải thích để ngày mai đi.”
“Còn cuộc đối thoại nguy hiểm vừa rồi thì sao? Ai đang ở chỗ anh?”
“Bạn bè… giờ anh hơi rối, cúp trước.”
Thời Mẫn vén rèm cửa, hai người im lặng một lúc, Thời Mẫn hỏi: “Anh làm việc gì? Nghề nghiệp ấy.”
“…Bán quần áo.” Lạc Minh Kính nói: “Nổi tiếng trên mạng, dạng tiểu hồng hạng ba.”
“Trực tiếp?”
“…Trực tiếp.”
“Của app nào?”
“Trực tiếp Mạc Ngư.”
Thời Mẫn cười: “Anh muốn nổi tiếng không? nói thật.”
“Tôi chỉ muốn kiếm tiền.” Lạc Minh Kính nói: “Mặc đồ nữ cũng vậy… Tôi có cảm giác chị coi mặc đồ nữ là yêu thích của tôi, thật ra… thật ra tôi mặc vì kiếm tiền.”
Tôi là loại người như vậy đấy, hoàn toàn không giống những gì cô nghĩ.
“Không có lý tưởng.” Lạc Minh Kính nói, “Cũng chẳng chút văn nghệ, tôi vô dùng tầm thường, tôi chỉ nghĩ kiếm tiền.”
Nói ra những lời này, không hiểu sao có chút uất ức, lại kích thích sự quật cường trong lòng anh.
Ánh mắt Thời Mẫn nhìn anh càng lúc càng cháy bỏng.
Lạc Minh Kính tới phòng bếp tắt lửa. Anh dựa vào bếp, thấp giọng: “Cho tôi thời gian suy nghĩ.”
Anh nói: “Thời Mẫn, tôi sống cuộc sống một mình quen rồi… Có một số việc tôi phải nghĩ rõ, mới có thể đưa ra lựa chọn.”
Nhất định anh phải nghĩ rõ, cái cảm giác ma xui quỷ khiến lúc nãy có phải yêu hay không, hay chỉ là vì cô quạnh quá lâu nên mới vậy, nhưng anh muốn lấy thật lòng đổi lấy một người bạn.
“Được.” Thời Mẫn nói, “Anh nghĩ việc của anh, tôi tiếp tục làm những gì tôi nên làm.”
Thời Mẫn mặc áo khoác, mắt cười tràn đầy tự tin: “Thời gian còn dài, anh có thể suy nghĩ từ từ, suy nghĩ cẩn thận thì trả lời tôi. Nhưng nếu anh suy nghĩ quá lâu, tôi không đợi được đáp án…”
Lạc Minh Kính nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Thời Mẫn xoay chìa khóa xe trong tay, nói: “Vậy, làm lỡ thời gian của tôi, anh phải trả lại từng giây từng phút cho tôi.”
Lạc Minh Kính bất đắc dĩ cười nhẹ: “…Bá đạo.”
“Không phải tôi là tổng giám đốc sao?” Thời Mẫn nói, “Đây là sự khác biệt.”