Yêu Tinh Chân Dài

Chương 20: Dấu hiệu của nguy cơ!


Đọc truyện Yêu Tinh Chân Dài – Chương 20: Dấu hiệu của nguy cơ!

Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Lạc Minh Kính thông báo với fans sắp mở live, lúc vừa vào phòng đã bị số người online ở góc trái làm cho khiếp sợ.

Tỉ lệ giữa tốc độ bình luận lên và số người xem gia tăng cơ bản có tần suất ngang nhau, càng ngày càng tăng tốc.

Lạc Minh Kính kinh hãi hít sâu, hồi lâu không nói thành lời, nhưng nhìn thấy sáu con số kinh người kia anh lại không nhịn được cười lên.

Không hot đến mức quá vang dội nhưng đếm số fans tăng trưởng này lại khiến người ta sảng khoái tinh thần hơn, độ chú ý tăng cao quả là chuyện làm cho người ta vui vẻ.

Fan lâu năm thấy anh vào phòng live, chưa khen ngợi bộ đồ nữ và trang dung hôm nay của anh mà nhanh chóng bình luận phủ màn hình trước:

“Chúc mừng lên đời!”

“Anh nổi tiếng rồi Yêu tinh! Nhìn xem anh vui vẻ chưa kìa, ha ha ha ha.”

“Hôm qua em cũng thấy bài về anh trong vòng bạn bè* 233333.”

*tương tự với xuất hiện trên tường hoặc newfeed ở facebook nhưng ở TQ thì dùng weibo hoặc weixin.

“Nhìn đây này! Hôm qua bạn học tôi lướt xem đến nỗi không nhịn được mà chia sẻ thông tin anh đáng tin cậy cho mọi người luôn đó!”

“Yêu tinh! Yêu tinh giờ thành chó giàu có* rồi!”

*狗富贵: Chó giàu.

Dựa trên một câu nói, xuất phát từ cuối thời Tần. Năm 209 trước Công Nguyên, Trần Thắng và Ngô Quảng cầm đầu cuộc khời nghĩa ở quê hương, nhen nhóm ngọn lửa lật đổ triều Tần, mở màn cho cuộc khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần.

Khi Trần Thắng sống trong cuộc sống áp bức, đau khổ ông từng hứa với người bạn nghèo của mình, một câu nói nổi danh “Nếu giàu có, đừng quên nhau.” Nhưng khi ông xưng vương thì lập tức đổi thành “Nếu giàu có, giết nhau ngay.” Những người bạn nghèo tới tìm ông đều chết, người có đầu óc tránh đi thật xa mới giữ được mạng sống.

Câu gốc:“苟富贵,无相忘”。(nếu giàu có, đừng quên nhau.). Chữ cẩu (苟) ở đây nghĩa là nếu/cẩu thả/bừa bãi…, nhưng sau điển cố trên thì dân gian đã đổi thành 狗, mang ý xấu và chửi mắng.

Hiện thường được dùng nói lóng trên mạng xã hội ở TQ.

“Ngủ chung với chó giàu có!”

“Chúng chị em! Cùng ngủ chung!”

“Lặng lẽ thêm một người anh em…”

“Yêu tinh! Cho chúng em đi vào thời đại mới giàu có đi nào!”

“Ai dô, trái tim mẹ già trong tôi ơi, thấy quỷ nghèo nổi tiếng lên mà tôi cũng cảm giác như bản thân mình có thể kiếm được tiền, cũng không biết tôi đang hưng phấn cái gì.”


“Đỏ tía! Phất nhanh trong một đêm!”

“Đỏ tía! Phất nhanh trong một đêm!”

“Đỏ tía, phất nhanh trong một đêm! Đại lão mặc nữ trang, thiên thu muôn đời!”

“Vì sao tôi lại muốn khóc, lý do làm tôi khóc thật dễ …”

“Ha ha ha ha mẹ ơi, tôi nói tôi đang lọt vào động tà giáo nào? Thật đáng sợ ha ha ha ha.”

“Mau nhận quảng cáo đi! Nhanh giàu lên! Sáng lập cửa hàng trang phục riêng của anh đi!”

“Chị lầu trên làm tôi mắc cười muốn chết, đã làm thì phải làm một phòng thiết kế mang thương hiệu các nhân chứ, ha ha ha tiệm may trang phục là cái quỷ gì chứ…”

Những lời của fan lâu năm tới bị những bình luận của fans mới như “Đến xem thử” và “Váy nhìn thật đẹp!” oanh tạc che hết màn hình, phải dựa vào hai chữ phất nhanh mói khó khăn xếp hàng lên lại.

Lạc Minh Kính thấp giọng nói cảm ơn: “Hôm nay không có kế hoạch trực tiếp, gần đây vội vẽ bản thiết kế nhưng vẫn phải tới đây cảm ơn mọi người, bởi vì tối hôm qua đột nhiên nổi tiếng… Khụ, cảm ơn mọi người đã chia sẻ, thật ra sáng sớm nay tôi mới nhìn thấy… Đến đây có rất nhiều fans mới, cho nên hôm nay để người mới hỏi đi. Mọi người hỏi, tôi chọn câu hỏi rồi trả lời.”

Hứa Thiến Thiến và Thời Mẫn đều ở phòng khách, Hứa Thiến Thiến đến tìm Lạc Minh Kính chủ yếu là học bổ túc tiếng Ý, Thời Mẫn xem như người giám hộ lâm thời, dọn một cái bàn học nhỏ tới cửa sổ phòng vẽ cho cô, để cô tập trung tinh thần ôn tập.

Nhưng, trạng thái ôn tập của em gái không lạc quan lắm, Lạc Minh Kính mở trực tiếp, cô cũng len lén vào phòng live nhìn xem.

Có người mới hỏi: “Vì sao lại gọi là Yêu tinh?”

“Nói ra thì dài lắm…” Lạc Minh Kính cười nói, “Lúc mới live thì có một cô gái hỏi tôi, vì sao gọi là gương sáng treo cao chiếu yêu tinh, tôi nói bởi vì trong đó có tên tôi, kết quả các cô không đoán là Minh Kính, cũng không đoán là Cao Huyền, mà cứ một mực gọi tôi là Yêu tinh… Được rồi, yêu tinh thì yêu tinh.” Lạc Minh Kính nhớ tới lời Thời Mẫn nói, mắt vui cười, nhẹ nhàng “Dù sao, mọi người vui vẻ là được…”

“Có phẫu thuật thẩm mỹ không? Chỉnh hết hay sao? Phẫu thuật mắt to hơn rồi bôi thêm thuốc có axit boric* hay sao?

*Axit boric: có thể dùng bôi khóe mắt, nhỏ mắt (dạng lỏng) và bôi da.

Lạc Minh Kính im lặng chốc lát, trả lời: “Nếu tôi nói trời sinh đã đẹp thì có bị mọi người đánh không?”

Màn hình bay lên một loạt bình luận 233333, những fans mới vẫn không ngừng hỏi anh có chỉnh không.

“Chỉnh mắt đi?”

“Tuyệt đối chỉnh, không chỉnh tôi live ăn bàn phím! Phẫu thuật thẩm mỹ còn thêm tiếp thị, gà rừng mạng nổi tiếng!”

“Mũi cao như vậy, trăm phần trăm là phẫu thuật thẩm mỹ, chuyên ngành của tôi, anh còn đệm cằm và nối lông mi, người có mắt đều có thể nhìn ra được.”

Tâm trạng Lạc Minh Kính tốt, cười tít mắt trả lời: “Cậu nói sửa thì là sửa… Vui vẻ là được.”

“Ha ha ha ha yêu tinh trúng phải virus vui vẻ hay sao?”

“Nói thừa, cậu ngủ một giấc dậy phát hiện bản thân nổi tiếng, có thể không vui sao?”


“Ha ha ha ha mọi người nhìn anh hôm nay đã thành Phật quang vạn trượng rồi, ha ha ha, nên giờ toàn thân đều rất hòa nhã.”

“Lực lượng từ việc phất nhanh, hôm nay nói chuyện cứ ba câu là lại nói vui vẻ.”

“Yêu tinh đừng quan tâm những người đó, nổi tiếng rồi thì mấy thứ chả ra gì kia cũng sẽ cưỡi tới, thật đáng ghét.”

“Vốn muốn mắng người nhưng thấy yêu tinh vui vẻ vậy nên tôi sẽ không để ý, cái loại này không nên để ý mới đúng, đừng cho họ có thêm cảm giác tồn tại.”

“Giậm chân mấy vị kia nhất định đã từng như vậy.”

“Khốn kiếp, ông đây ôm một bụng hỏa, anh ấy chỉ vẽ tranh bán quần áo không tiến vào giới nghệ sĩ thì phẫu thuật thẩm mỹ làm mẹ gì? Nhà cô mà bán quần áo thì mẹ nó cô phải chỉnh mặt à?”

Lạc Minh Kính nói: “Bình tĩnh, trở mặt nhau rồi. Vẫn phải nói một câu, con người tôi rất tốt, có hơi xấu tính nhưng không nặng, fans mới có thể yên tâm bán manh ở đây. Được rồi, hỏi mọi người một chút, có yêu thích gì không? Có thể theo yêu cầu… không 18+ ở đây, bởi vì khẳng định có người chưa trưởng thành.”

“Muốn nhìn bức tranh 18+ anh mặc đồ nữ!”

“Cái gì cũng được, chỉ cần anh live, không nói lời nào em cũng có thể liếm màn hình một ngày!”

“Mặc đồ nữ trò chuyện hằng ngày là được!”

“Muốn nhìn anh tỏ vẻ nghiêm túc dạy hóa trang…”

“Màu vàng tràn đầy! Màu vàng khắp nơi tràn đầy! Nơi nơi đều màu vàng*!”

*màu vàng: ý chỉ những hình ảnh, suy nghĩ hoặc các văn phòng phẩm mang tính đồi trụy.

Hứa Thiến Thiến lén xem trực tiếp mà cười ha ha, cười xong lại có cảm giác như tảng đá nghìn cân đang đè ép trên đầu, vừa ngẩng đầu thì la lên một tiếng.

Trốn trận bị Thời Mẫn bắt được.

Hứa Thiến Thiến kêu to: “Mẹ ơi, hù chết em rồi…”

Ngón tay Thời Mẫn gõ lên trang sách mà cô ấy mở ra từ lúc bắt đầu học, ra hiệu cô ôn tập cho tốt.

Hứa Thiến Thiến than thở, che miệng, hạ giọng nói: “Anh em kêu chị giám sát… Chị giám sát thật luôn.”

Trong phòng trực tiếp, bình luận ào ào hỏi Lạc Minh Kính: “Đệch mợ có giọng nữ?! Anh có bạn gái rồi!”

“Đệch mợ…”

“Hóa ra không phải tôi nghe lầm? Đá lăn bát thức ăn cho chó!”


“Hả?????? Có lúc nào?”

“Không nghe không nghe, niệm kinh vì bị cắm sừng.”

Lạc Minh Kính nói: “Là em gái tôi.” Anh quay đầu, gọi Hứa Thiến Thiến tới, nghiêng người chừa vị trí, “Tới chào hỏi, nói một câu là được.”

Hứa Thiến Thiến hoan hô nhảy nhót chạy tới, vẫy vẫy tay hi với ống kính: “Hi! Thật ra tôi là bạn gái anh tôi.”

Vừa nói xong đã bị Lạc Minh Kính gõ đầu: “Đừng thêm phiền phức.”

“Lại nói cho mọi người một bí mật, tôi với anh tôi phẫu thuật thẩm mỹ một chỗ đấy, combo anh em, người thứ hai được giảm nửa giá. Đúng rồi, còn kéo cả bác tôi ba tôi cùng hưởng thụ combo gia đình nữa này, thật có lời mà.” Hứa Thiến Thiến nói, “Cũng không biết nói gì cho phải, chúc mừng năm mới mọi người, chúc mọi người luôn sống vui vẻ và khi nói chuyện nhớ dùng não!”

Lạc Minh Kính đẩy cô ra ngoài, nhẹ giọng căn dặn: “Đừng phá nữa, đi học đi.”

Ngồi về lại, bình luận đã đổi sang làn gió mới.

“Em gái thật sự giống anh ấy….”

“Cái vị mới hỏi có sửa hay không đó, thấy nhà ngươi bị mất mặt nhanh vậy tôi thật vui vẻ.”

“Yêu tinh thật xấu quá, cố tình kéo em gái tới nữa, nhưng mà ha ha ha ha nhìn người ta bị mất mặt thật sung sướng!”

“Em gái thật đáng yêu! Yêu quá đi!”

“Ôiiiiiii!! Vì sao lại bất công như vậy!!”

“Lần đầu tiên gặp em gái, thật giỏi, vừa có thành tích cao vừa có giá trị nhan sắc.”

“Fuck! Em gái yêu tinh thật cao? Hai anh em các người tới thế gian này du lịch sao?!”

Lạc Minh Kính làm thủ thế: “Được rồi mà, được rồi, chuyển biến tốt rồi thì thôi nào, đừng khen thái quá, sẽ phồng lên đó… Vẽ cho mọi người bức tranh phúc lợi, hôm nay tôi phải chạy bản thảo, lại live thêm nửa tiếng nữa, mọi người nghĩ xem muốn vẽ cái gì… Ừm, vẽ giường chiếu của vợ chồng mèo đi.”

Bình luận toàn hình cười vang.

Hứa Thiến Thiến ngâm nga, thấy Thời Mẫn đang dựa trên cửa sổ như đang đợi cô. Người phụ nữ mang khí thế cao tới 1m8 đang cầm một ly cà phê từ từ uống, cuối cùng mới đưa mắt liếc nhẹ Hứa Thiến Thiến.

Cô để ly cà phê xuống, ly đĩa chạm nhau tạo ra một tiếng vang nhỏ, lại làm cho Hứa Thiến Thiến đổ mồ hôi lạnh.

Hứa Thiến Thiến lập tức phản ứng lại, ngón tay làm hành động quỳ xuống tạ tội, nhỏ giọng áy náy: “Chị Mẫn, em sai rồi! Em chỉ nói giỡn thôi! Em với anh em hoàn toàn trong sạch, trời xanh chứng giám, em tuyệt đối không có hứng thú với khoa chỉnh hình nước Đức!”

Thời Mẫn thản nhiên mở miệng, lại nói: “Chị vừa nhìn bài thi của em, câu sai không ít…”

Hứa Thiến Thiến lanh lợi, biết việc này không thể thay đổi, chay tới lôi kéo tay cô để thề: “Chị đừng ghen gì, bọn em là anh em họ nội! Quan hệ huyết thống đời thứ ba!”

Thời Mẫn cười không nói, nhìn như không thèm để ý mấy cái này.

Hứa Thiến Thiến nói: “Em thề, tuyệt đối là nói giỡn, em chỉ nói theo thói quen thôi, em giải thích từ đầu cho chị. Lúc em mới vào đại học, em có cô bạn cùng phòng cực phẩm đặt biệt có quan hệ rộng, yêu đương với một gã ba chân cao 1m8 liền ngày ngày khoe khoang trong phòng, em nhìn cậu ta ngứa mắt nên nhờ anh em giả làm bạn trai thỉnh thoảng mang cơm trưa tới ký túc xá cho em. Đương nhiên sau đó đã làm rõ hết rồi, bọn em chỉ xem việc đó là vui đùa thôi, em cũng thành thói quen, lâu lâu em chọc anh em cho vui… Hôm nay em học tới váng đầu, quên mất chị đang ở đây… À, không phải, là do em chưa quen việc anh ấy có bạn gái.”

Hứa Thiến Thiến thật cẩn thận nhìn vào trong phòng, lại gần Thời Mẫn, thấp giọng nói: “Em thật sự nghĩ anh ấy hẳn sẽ không tìm bạn gái… Anh… Em nói với chị một chuyện, chị đừng nói với anh là em nói.”

Không thể không nói, cô đã thành công dời đề tài đi.


Thời Mẫn hơi khép mi, nghe Hứa Thiến Thiến nói tiếp: “Em không nói nhiều về nguyên nhân, em chỉ nhắc chị bình thường để ý một chút, anh em thường sẽ giữ khoảng cách với phụ nữa… À mà, không phải, với đàn ông cũng vậy nhưng cái em nói không phải là anh ấy bài xích sinh lý, chị đừng hiểu lầm anh ấy chán ghét phụ nữ gì đó, chủ yếu anh ấy tránh hiềm nghi thành thói quen… Có đôi khi, em cho rằng cả đời này anh ấy sẽ cô độc sống quãng đời còn lại…”

Hứa Thiến Thiến giơ ngón tay cái lên: “Cho nên, chị thật trâu, có thể thu phục anh em, quá lợi hại.”

Vì vậy, Lạc Minh Kính cứ như thế mở ra ý nghĩa xác thực của con đường nỏi tiếng trên mạng, không lâu sau Fiona gửi tới mấy lời mời hợp tác một số nhà máy lớn: “Chị, rất thành công! Anh rể rất giỏi giữ chân fans, cho nên tụi em quyết định bỏ kế hoạch marketing sau này, rõ là quá tăng sức lực… Mấy nhà máy này đều rất có tiếng, chị kêu anh rể chọn một cái.”

Nửa tháng sau, Lạc Minh Kính ký hợp đồng cùng khai phát series 24 tiết với một xưởng có tiếng cùng một hợp đồng bảo mật khác, bước đầu tiên là trong việc bán phục sức* thương hiệu cá nhân Kính Giới, năm sau, sẽ lấy danh nghĩa Kính Giới, tuyên truyền series Tiết lễ vào thị trường, chính thức khởi động thị trường của hạng mục 24 Tiết.

*Phục sức: Trang phục và trang sức.

Trong giải trí Nguyệt Phong, vì sắp đến cuối năm nên gần như tất cả mọi người trên dưới công ty đều vội vàng chân không chạm đất.

Vương Chấn Vũ gõ cửa văn phòng bộ phận truyền thông, hỏi: “Tiểu Chu có ở đây không? Tôi tới lấy bản thảo thiết kế sân khấu Tam Đài đã sửa.”

Trong văn phòng chỉ có một thực tập sinh ở, chỉ chỗ trống phía trước: “Đều đi họp rồi, tiền bối tìm thử xem, buổi sáng chị Chu có nói qua, hình như để trên bàn đó.”

Vương Chấn Vũ cười nói: “Gọi Kevin là được, tiền bối thì xa lạ quá.”

Tiền bối thật quá quê mùa.

Gã đi qua, lúc thực tập sinh cúi đầu thì cong miệng, im lặng nói câu: thứ Low.

Bàn của chủ biên tập và Fiona kế bên nhau, Vương Chấn Vũ lấy bản thảo đề án xong, bắt đầu đánh giá đồ đạc Fiona để trên bàn, cầm từng món đồ lên nhìn, cười khẩy chủ nhân chỗ này có phẩm vị thật ngây thơ hường phấn.

Trong hộp giấy tờ còn có mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, Vương Chấn Vũ nửa cười nhạo nửa khinh thường nhìn qua, rút ra một tập văn kiện bên cạnh tiểu thuyết.

Hợp đồng Mạc Ngư Live (Phân thành hai bản)

Bên A: Giải trí Nguyệt Phong – Công ty trách nhiệm hữu hạn Văn Hóa trực tiếp Mạc Ngư.

Bên B: Lạc Minh Kính.

Ánh mắt Vương Chấn Vũ dừng lại, lật vài tớ, thấy được một phần kế hoạch marketing:

Kế hoạch marketing tuyên truyền chủ phát sóng Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu tinh (dự định)

Kế hoạch được lên sẵn, người viết bảng kế hoạch đánh dấu một chữ x sau phần bằng cấp của Lạc Minh Kính, ghi chú: Không bằng đại học, tuyền truyền cần tránh.

Vương Chấn Vũ quay đầu nhìn thực tập sinh, hừ cười một tiếng, lấy điện thoại ra, chụp kế hoạch truyền bá này lại.

Tác giả nói: Tới, xem tôi ngược thứ cặn bã thế nào

Nhân vật phản diện không có đặc điểm gì, thật muốn tôi nói thì  đó là kiêu ngạo tự đại, nhân phẩm còn cặn bã.

Nhân vật phản diện số 2… So với tên kia còn cặn bã hơn.

Nhưng không sao, mọi người cứ mài tốt đại đao bốn mươi mét đi, đi theo tổng giám đốc diệt cặn bã!

Thời Mẫn: Danh hiệu hộ chồng cuồng ma không phải để trưng.

Lời editor: Chỉ muốn nói thằng Vương Chấn Vũ này có vấn đề tâm lý, người ta thích màu hồng, người ta thích tiểu thuyết thì liên quan gì tới nó, bà Fiona có khi còn có quyền hơn ổng, khinh. Hừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.