Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 7: Tranh chấp


Đọc truyện Yêu Thương Tựa Không Khí – Chương 7: Tranh chấp

Trình Duyệt vốn sau khi tan học rất thích quay về ký túc xá trước, thế nhưng gần đây chẳng biết vì sao, Trình Duyệt lại muốn ở lại trường trễ hơn một chút.

Ngoài miệng thì nói với bạn bè là để tránh kẹt xe giờ cao điểm, thế nhưng trong lòng Trình Duyệt rất rõ ràng, anh ở lại, là vì muốn tìm kiếm bóng dáng của người kia.

Diệp Kính Hy, luôn luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp.

Có một em nữ sinh rất thân với Trình Duyệt, gọi là Phan Lâm, vừa hay học cùng lớp với Diệp Kính Hy. Nghe cô nói, Diệp Kính Hy vì luôn thích lẻ loi một mình, cho nên quan hệ với bạn học không tốt lắm.

Rất nhiều người sợ hoàn cảnh gia đình của Diệp Kính Hy phức tạp nên không muốn chủ động nói chuyện nhiều. Diệp Kính Hy cũng hiếm khi tới sân vận động đá bóng cùng các bạn hay tham gia vào các hoạt động trường lớp cũng như liên hoan họp lớp.

Khai giảng đã được nửa học kỳ rồi, thế nhưng bạn học căn bản còn không biết Diệp Kính Hy là ai.

Mọi người chỉ biết đó là một nam sinh vừa từ nước ngoài về, gọi là Diệp Kính Hy, vóc dáng rất cao, mặt mày đẹp trai sáng sủa, thế nhưng không thích nói chuyện. Ấn tượng của mọi người đối với Diệp Kính Hy mà nói, chỉ là một nam sinh thích ngồi ở một góc phòng học bài, trầm mặc chăm chú ghi chép bài giảng mà thôi.

Diệp Kính Hy chưa bao giờ đến muộn, lúc nào cũng là người về trễ nhất, không đi ăn chung với bạn, cũng chẳng ở ký túc xá, nói tóm lại, là một người cực kỳ thần bí cực kỳ kỳ quái.

Thậm chí còn có người lén nghị luận, Diệp Kính Hy có phải không hiểu tiếng Trung hay không, hay là bị bệnh tự kỷ, hoặc là quá kiêu căng ngạo mạn, không muốn giao tiếp cùng bạn học.

Học kỳ mới lúc nào cũng có nhiều chuyện mới mẻ, bàn luận về Diệp Kính Hy, cũng chỉ có như thế mà thôi.

Chẳng biết tại sao, sau khi nghe xong những lời này, Trình Duyệt càng cảm thấy có chút đau lòng.

Đã từng cùng người nọ tiếp xúc qua, Trình Duyệt đương nhiên biết, người nọ không phải là kẻ quái gở như lời mọi người nói, cũng không phải vì bề ngoài mà lạnh lùng cao ngạo như vậy.

Ngược lại, người nọ còn biết cười, khi cười rộ lên còn thật ấm áp.

Người nọ cũng sẽ thẳng thắn nói nếu như đề tài có hứng thú, mà khi nói chuyện còn cực kỳ có phong độ nữa.

Cho nên trầm mặc như vậy, chỉ là bởi vì vừa trải qua sóng gió, tâm tình không được tốt, hơn nữa vừa tới nơi này nên không quen giao tiếp với người lạ mà thôi. Dù sao cũng lớn lên ở nước ngoài, hôm nay về nước học tập, môi trường hoàn toàn lạ lẫm. Người nọ có thể không biết trong trường sẽ có những khóa trình dạy ngữ văn, những bài số học cao cấp mà khi còn ở nước ngoài còn chưa được học qua.

Cho nên chỉ có thể hết sức nỗ lực, bởi vì người có loại tính cách như Diệp Kính Hy chưa bao giờ biết chịu thua là cái gì.

Có thể nguyên nhân chính là như vậy, cho nên trong những cô cậu học sinh mới đến đó, Trình Duyệt chỉ đặc biệt lưu ý, đặc biệt quan tâm tới Diệp Kính Hy mà thôi.Khu giảng đường sau khi tan trường rất an tĩnh.

Trình Duyệt đi qua hành lang dài thật dài, từ phòng học phía đông tới phía tây, tiếng bước chân đều đều cứ thế quanh quẩn trong khu giảng đường vắng vẻ.


Bước chân đột nhiên ngừng lại.

Trình Duyệt nhìn xuyên qua tấm cửa sổ bằng thủy tinh to thật to, nhìn thấy người mà anh vẫn đang tìm –

Người nọ đang cúi đầu chăm chú ghi chép bài vở, ánh dương quang vàng nhạt xuyên thấu qua song cửa sổ bằng thủy tinh, bao phủ xung quanh người nọ, toàn thân tựa hồ tỏa ra một vầng sáng ấm áp rực rỡ làm cho hết thảy đường nét đều dịu dàng hẳn lên.

Khi ngón tay thon dài ấy cầm bút máy viết chữ, những khớp xương rõ ràng lộ ra một cỗ sức mạnh đầy mỹ cảm. Những sợi tóc đen nhánh rũ xuống theo động tác viết chữ mà nhẹ nhàng đung đưa trước mắt, cũng không có chút ảnh hưởng nào tới sự chuyên chú của người kia cả.

Diệp Kính Hy tựa hồ đang nghiên cứu một số bài toán đố cao cấp, trên bàn toàn là những mẩu giấy nháp đã không còn chỗ viết.

Có lẽ, không nên quấy rầy người ta a.

Nghĩ như vậy, Trình Duyệt khẽ cười cười, đem bước chân đang tính bước vào rút trở về. Vừa định xoay người rời đi, lại nghe một tiếng “bốp” vang lên thật lớn, sách giáo khoa ôm trong tay không cẩn thận mà bị tuột ra, rơi xuống đất.

Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sắc bén rét lạnh bắn thẳng về phía Trình Duyệt, dường như là không hài lòng vì địa bàn của mình bị người lạ xông vào.

– Ánh mắt như vậy, thậm chí còn mang theo khí tức nguy hiểm khiếp người.

Trình Duyệt giật mình sững người tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Thấy rõ đối phương là Trình Duyệt, thần sắc của Diệp Kính Hy mới dần dần bình ổn xuống.

“Ra là anh.” Diệp Kính Hy thấp giọng nói.

“…Ừm.” Trình Duyệt mới vừa rồi bị ánh mắt sắc bén kia làm cho chấn động mà ngây người, lên tiếng theo phản xạ, vội vội vàng vàng nhặt sách giáo khoa lên, “Xin lỗi, quấy rầy cậu rồi.” Nói xong liền muốn xoay người bỏ đi.

“Khoan đã.”

Trình Duyệt dừng bước.

“Vừa rồi làm anh sợ sao?”

“Đâu có.”


“Sắc mặt anh nhìn không tốt lắm.”

Trình Duyệt trầm mặc trong chốc lát, mới xoay người lại, miễn cưỡng cười cười nói: “Chính xác là vậy. Ánh mắt của cậu vừa rồi có chút đáng sợ, làm tôi giật cả mình.”

“Thật vậy sao?” Diệp Kính Hy nhếch khóe miệng mỉm cười, so với Diệp Kính Hy nguy hiểm mới vừa rồi, tựa hồ hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Tôi không thích bị người khác quấy rầy.” Diệp Kính Hy giải thích.

Trình Duyệt gật đầu, “Đã như vậy, cậu còn gọi tôi lại làm gì?”Diệp Kính Hy không đáp, lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Đi ngang qua.”

“Đường về ký túc xá đâu có ngang qua bên này.”

Ánh mắt thâm thúy, như là có thể nhìn thấu được tất cả tâm tư của đối phương.

Trình Duyệt nhẹ nhàng sờ sờ mũi: “Nếu không thể gạt được cậu, vậy thì tôi nói thật đây. Đích thực là tôi có chuyện mới tới tìm cậu, không phải đi ngang qua đâu.”

“Có việc gì?”

“Đàn anh đến tìm đàn em, nhìn xem có gì cần giúp đỡ không. Cậu làm cái bộ dạng như sắp ra trận thế này, khiến một người làm đàn anh như tôi có chút khó coi a…” Trình Duyệt giả vờ nhẹ nhõm mà nhún nhún vai.

Diệp Kính Hy nhưng lại trầm mặc, ánh mắt thâm thúy đó vẫn nhìn chăm chú vào anh.

Bị Diệp Kính Hy nhìn như vậy, Trình Duyệt càng cảm thấy có chút hoảng hốt, liền ngưng cười, nghiêm túc nói: “Là như vầy, tôi nghe nói cuối tuần này các cậu sắp có bài thi giữa kỳ, ở chỗ tôi còn giữ lại chút tài liệu và bài giảng, có thể giúp ích cho cậu. Cậu học ở nước ngoài, chương trình học sẽ không giống với trong nước mình đâu, mà toán học lại càng phiền phức, nhìn qua một số ghi chép này, nhiều khi cũng có chút hữu dụng cho cậu đó.”

Trình Duyệt chậm rãi đi tới, lấy ra trong bao một chồng tài liệu đã được phân loại sắp xếp, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

“Sao rồi, không cảm ơn tôi lấy một tiếng sao?” Trình Duyệt vui đùa nói.

“Trình Duyệt.” Diệp Kính Hy đột nhiên mở miệng, ngữ khí hết sức nghiêm túc.

Trình Duyệt chợt ngưng cười, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”


“Anh tuy rằng nhập học sớm hơn tôi một năm, là đàn anh của tôi, thế nhưng, tôi không thích anh chăm sóc tôi quá mức như vậy.”

“Có nhiều chuyện, tôi có thể tự mình ứng phó.” Diệp Kính Hy dừng một chút, chỉ chỉ những tờ giấy nháp ở trên bàn.

Trên mấy tờ giấy nháp này đều là những bài toán khó Diệp Kính Hy vừa giải xong, trật tự rõ ràng, chữ viết chỉnh tề, từng tờ từng tờ một, khiến Trình Duyệt nhìn thấy có chút gai mắt.

Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Thế nên những thứ giúp đỡ này, tôi cũng không cần.”

Trình Duyệt xấu hổ mà đứng sững tại chỗ.

Thiếu chút nữa đã quên, với người có loại tính cách như Diệp Kính Hy, quả thật là không thích người khác giúp đỡ quá nhiều, bởi vì như vậy sẽ làm người khác nghĩ rằng Diệp Kính Hy là một người yếu đuối.

Mà Diệp Kính Hy chưa bao giờ yếu đuối cả.

Đã quen một mình khắc phục khó khăn, dù cho rất vất vả, cũng không muốn người khác vươn tay giúp đỡ.

Chính là một người đã quen một mình, đã quen kiêu ngạo, cũng đã quen độc lập rồi.

Trình Duyệt biết, anh hôm nay có lẽ đã chạm tới điều cấm kỵ của Diệp Kính Hy. Thế nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng trước mặt, trong lòng Trình Duyệt lại cảm thấy có chút đắng chát.Chính mình tối hôm qua vất vả lắm mới moi được cái rương dưới gầm giường đựng tài liệu và ghi chép hồi năm nhất ra, chỉnh lý hơn nửa đêm, phân loại cho thật tốt, còn tính hôm nay sẽ đưa cho Diệp Kính Hy, sẽ làm Diệp Kính Hy cao hứng, kết quả lại bị người ta quở trách lại.

Cứ tưởng mình có thể quan tâm người nọ nhiều hơn một chút, đối với người nọ ôn nhu hơn một chút…

Đó cũng là bởi vì đau lòng Diệp Kính Hy một thân một mình sống xa nhà, nghĩ rằng Diệp Kính Hy rất cô đơn, cho nên mới muốn giúp đỡ, vậy thôi.

Kết quả lại làm hơi quá mức, khiến người ta thấy phản cảm rồi.

Tuy rằng dưới đáy lòng rất khó chịu, thế nhưng trên mặt Trình Duyệt vẫn mang theo nụ cười như không có gì cả, vươn tay ôm lấy đống tài liệu kia lên.

“Ừ, tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ đem tài liệu cho người nào cần nó. Về sau tôi sẽ ít tới quấy rầy cậu, không làm cậu phiền lòng nữa đâu.”

Nói xong liền muốn xoay người bỏ đi.

– Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, lực đạo của ngón tay thậm chí còn có chút chặt.

“Ý tôi không phải như thế.” Diệp Kính Hy thấp giọng nói.

Trình Duyệt không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ là trầm mặc.

“Anh biết đấy, tôi từ nhỏ đã quen sống độc lập rồi, ở nhà làm anh hai, nếu cha không có ở đó, có rất nhiều chuyện đều do tôi làm chủ.”

“Tôi đã quen với việc một mình quyết định. Mà bọn họ cũng quen nghe mệnh lệnh của tôi rồi.”


“Chưa từng có ai, giống như anh, muốn chiếu cố tôi như vậy.”

Nói đến đây, Diệp Kính Hy ho nhẹ một tiếng.

Tựa hồ không thích giải thích quá nhiều, cho nên khi nói ra những lời này, có chút mất tự nhiên.

Còn dùng những lời thật lòng từ trái tim nói với Trình Duyệt nữa –

“Tôi chỉ là nhất thời khó thích ứng được. Cũng không phải ghét anh. Cho nên, anh không cần phải gấp gáp tuyệt giao với tôi như vậy.” Nói xong, lại dùng tay kia lấy lại xấp tài liệu trong tay Trình Duyệt.

“Những tài liệu này, tôi nghĩ anh cũng đã bỏ nhiều thời gian ra soạn nó.” Diệp Kính Hy nhẹ giọng nói.

“Tôi nhận. Cảm ơn anh.”

Gương mặt Trình Duyệt đột nhiên lại đỏ lên.

Đàn anh giúp đàn em chỉnh lý tư liệu cho bài thi sắp tới, trong trường học vốn là chuyện quang minh chính đại biết bao, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không hiểu vì sao, khi Diệp Kính Hy nói ra những lời đó, mặt anh không khỏi nóng lên.

Người nọ cư nhiên nguyện ý vì anh, thay đổi mình một ít.

Như vậy có phải chứng minh là, trong lòng Diệp Kính Hy, Trình Duyệt này cũng có một trọng lượng nhất định phải không?

Đàn anh. Hay là bằng hữu?

Các ngón tay đang kéo cánh tay anh có hơi dùng sức, nơi da thịt tiếp xúc với nhau, thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay của Diệp Kính Hy truyền tới, cái loại nhiệt độ đáng sợ này, lại tiếp tục đi thẳng vào trong tim.

Trình Duyệt có chút khẩn trương mà nghĩ, da mặt anh sao lại mỏng như vậy, không có lý do gì mà mới tiếp xúc thân thể một chút thôi đã có phản ứng thế này rồi. Trên mặt rất nóng, có thể là do cả ngày phơi nắng quá lâu thì phải. Còn về phần tim đập có chút nhanh? Có thể là do vừa rồi đi nhanh quá thôi.

Trình Duyệt thở phào một hơi, bình ổn lại nhịp tim của mình, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Được rồi, bạn Diệp à, tôi chấp nhận lời giải thích của cậu. Hiện tại buông tôi ra được chưa? Còn tiếp tục như vậy thì không đi ăn tối được mất. Tôi đói bụng rồi, mà tôi nghĩ cậu cũng thế.”

“Xin lỗi.” Cảm thấy mình lại quá dùng sức, nắm tay Trình Duyệt đến đỏ cả lên, Diệp Kính Hy vội vàng buông tay ra, mang theo giọng áy náy mà nhẹ nhàng nói, “Tôi mời anh, xem như là bồi tội, thế nào?”

Trình Duyệt lắc đầu: “Lần trước cậu đã mời rồi, lần này đến lượt tôi mới đúng chứ.” Vừa nói vừa nghĩ tới một quán ăn, vì vậy liền mỉm cười vỗ vỗ vai Diệp Kính Hy, “Đi thôi, tôi dẫn cậu tới chỗ này được lắm.”

Hai người thu dọn đồ đạc xong, liền sóng vai đi ra khỏi khu dạy học.

Dọc đường đi mặc sức trò chuyện, phản ứng kỳ quái mới vừa nãy rất nhanh đã bị Trình Duyệt quẳng lên chín tầng mây.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.