Đọc truyện Yêu Thương Tựa Không Khí – Chương 47: Hạnh phúc [Hoàn]
Thứ bảy, Diệp Kính Hy liền gọi điện thoại cho Trình Duyệt, nói là muốn cùng đi ra ngoài có chút việc. Trình Duyệt cho rằng anh muốn dẫn mình tới gặp Diệp Khiêm, cho nên đặc biệt chỉn chu mình một phen, mặc vào bộ âu phục được đặt may khéo léo, thắt thêm chiếc cà vạt tương xứng với bộ quần áo của mình, tóc cũng được cắt tỉa lại một chút, cái loại tâm tình khẩn trương này giống như là sắp đi gặp phụ huynh của người yêu mình vậy, mấy hôm trước còn tới siêu thị mua quà, không biết Diệp Khiêm thích cái gì, mua quần áo thì không biết thằng bé cao lớn ra sao cả, do dự mãi, cuối cùng mua vài món đồ chơi mà mấy nhóc con hay thích.
Kết quả khi Diệp Kính Hy lái xe tới đón, trên xe cũng chẳng có thằng nhóc nào, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà đem cả túi quà to đùng của mình bỏ vào ghế sau, sau đó ngồi vào vị trí phó lái.
Diệp Kính Hy nghiêng đầu nhìn Trình Duyệt ăn mặc chỉn chu, khóe miệng không khỏi giương lên, nói: “Em cắt tóc à?”
Trình Duyệt gật đầu, có chút xấu hổ mà sờ sờ sợi tóc dán bên tai, nói: “Mái dài quá nên cắt ngắn một chút ấy mà.”
“Ừm…” Diệp Kính Hy mỉm cười vươn tay ra, sờ sờ mái tóc mềm mại của Trình Duyệt, bình luận: “Nhìn rất được.”
Trình Duyệt bị ánh mắt của đối phương nhìn tới loạn nhịp tim, vội vàng quay mặt đi chỗ khác nói: “Anh đưa em đi ra ngoài có chuyện gì?”
Diệp Kính Hy nhàn nhạt nói: “Muốn cùng em đi xem nhà.”
“Nhà?” Trình Duyệt có chút kinh ngạc, “Nhà gì cơ?”
“Nhà tân hôn của chúng ta.” Diệp Kính Hy nói như là lẽ đương nhiên.
Trình Duyệt trầm mặc trong chốc lát, chờ anh khởi động xe rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Anh định mua nhà nữa à?”
“Đương nhiên. Chỗ của anh và Diệp Khiêm ở cách nơi làm việc xa quá, sau này nếu sống chung với nhau thì không tiện, cho nên anh tính bán căn này, mua một căn khác thích hợp cho cả ba người chúng ta.” Diệp Kính Hy đánh nhẹ tay lái, đem xe chạy ra khỏi trường học, thuận lợi mở ngăn kéo ra lấy một quyển tạp chí đưa cho Trình Duyệt, nói, “Anh đã chọn được vài chỗ rồi, nhìn cũng không tồi, em xem xem thích cái nào.”
Trình Duyệt gật đầu, tiếp nhận quyển tạp chí địa ốc trong tay anh, lật lật vài tờ, phát hiện Diệp Kính Hy đã dùng bút đỏ gạch chéo rất nhiều chỗ rồi, chỉ chừa lại vài căn hộ được khoanh tròn mà thôi.
Nhìn dấu gạch chéo đỏ cả trang giấy, Trình Duyệt không khỏi nở nụ cười, tác phong của anh vẫn luôn trực tiếp như vậy, rất nhiều căn hộ trong đây nhìn cũng không tồi, chả biết anh tại sao lại chướng mắt mà gạch chéo hết.
Nhìn những chỗ anh đã khoanh tròn, Trình Duyệt lúc này mới phát hiện ra dụng tâm của Diệp Kính Hy. Những căn nhà anh chọn đều nằm trong vùng tam giác giữa khu thương nghiệp và khu dạy học phía Đông cả.
Thấy Trình Duyệt vừa xem tới mấy căn nhà ở khu Hải Hồ mới, Diệp Kính Hy liền giương lên khóe môi, thấp giọng giải thích: “Khu nhà này rất tốt, phương tiện đầy đủ, quản lý bảo vệ cũng rất tốt, lại gần với Bắc Giang, buổi tối có thể qua đó tản bộ, thuận tiện ngắm cảnh sông nữa.”Trình Duyệt một bên nghe anh nói, một bên nhìn mấy dòng giới thiệu về khu nhà này, đột nhiên phát hiện ở góc trang có vài chữ, nhìn kỹ thì chính là “Tập đoàn Long Hoa”. Trình Duyệt giật mình, không khỏi buồn cười nhìn về phía Diệp Kính Hy nói: “Anh khoe khoang ba hoa nhiều như vậy, đây không phải là khu dân cư mới do công ty anh xây dựng sao?”
Diệp Kính Hy thản nhiên gật đầu: “Quảng cáo cho em một chút ấy mà. Hơn nữa, những gì anh nói đều là sự thật, không có khoa trương đâu.”
Trình Duyệt nở nụ cười, “Anh thật đúng là biết tuyên truyền.”
“A, đó là đương nhiên.” Diệp Kính Hy cười nhẹ nhìn Trình Duyệt, “Quan trọng là, vị trí của khu này rất thích hợp với chúng ta. Mỗi sáng chúng ta có thể cùng nhau xuất phát, anh lái xe đưa Diệp Khiêm tới trường, sau đó tiện đường chở em tới khu dạy học phía Đông, sau đó tự mình tới chỗ làm, buổi chiều trở về thì cứ đi ngược đường lại đón mọi người về thôi, rất tiện mà.”
Trình Duyệt cúi đầu nhìn vị trí của khu nhà này, quả thật rất tiện lợi cho việc đưa đón của Diệp Kính Hy. Không nghĩ tới anh lại tỉ mỉ như vậy, chuyện sau này cùng nhau sinh hoạt cũng lo lắng chu đáo đến thế, trong lòng Trình Duyệt không khỏi cảm động, nhìn người đang chăm chú lái xe ở bên cạnh, không khỏi cười rộ lên, nói: “Vậy cứ theo ý anh đi, chúng ta mua một căn ở khu Hải Hồ, em cũng bán luôn căn nhà ở ngoại thành cho rồi.”
“Em không để lại cho em trai em dùng à?” Diệp Kính Hy hỏi.
Trình Duyệt lắc đầu: “Trình Nhạc nhà em đã sớm tự lập rồi, nó bây giờ còn không thèm nhận tiền học phí với tiền sinh hoạt từ em nữa là, không biết mấy đứa sinh viên như nó kiếm tiền ở đâu nữa.”
Nhớ tới chuyện cậu sinh viên đẹp trai Trình Nhạc hôm đấy ẩn ẩn núp núp bên người Diệp Khiêm, so với thằng nhóc con hồi đó càng khó ứng phó, Diệp Kính Hy không khỏi cười rộ lên, “Cậu ấy hẳn đã có thể tự mình lo liệu rồi, em không cần lo lắng.” Dừng một chút, lại nói, “Đúng rồi, cậu ấy học chuyên ngành gì thế?”
“Vi tính.”
“À, vậy có thể cậu ấy giúp người ta thiết kế web, biên trình này nọ, làm mấy cái này cũng được không ít tiền đâu. Nhiều khi còn kiếm được gấp đôi người ta đó, nếu cậu ấy đã không muốn nhận tiền của em, vậy cứ để cậu ấy tự lập là được. Anh thấy Trình Nhạc thông minh như vậy, khẳng định sẽ không bỏ đói bản thân đâu.”
Trình Duyệt kinh ngạc nói: “Anh chưa gặp nó mà, sao lại xác định như thế?”
“Ặc…” Tuy rằng mém nữa là để lộ chuyện, Diệp Kính Hy vẫn bình tĩnh nói, “Cậu ấy hồi nhỏ thông minh như vậy, lớn lên hẳn cũng không biến ngốc đâu.”
Trình Duyệt cũng không có hoài nghi, chỉ là cười cười nói: “Anh còn nhớ chứ, năm đó em nói với anh rồi, thằng nhóc Trình Nhạc này xấu bụng lắm, sau này lớn lên quả nhiên còn thêm nặng a.”
“Vậy cũng tốt, ít ra cũng không dễ bị người ta lừa.”
“Nó không lừa người ta là may rồi ấy…”
Hai người một đường tùy ý trò chuyện, tán gẫu chuyện nhà, bầu không khí trong xe dần dần trở nên thoải mái hơn. Ấy vậy mà bạn Trình Nhạc đang trọ trong ký túc xá của chúng ta lại hắt xì liên tục.Rất nhanh đã tới khu dân cư Hải Hồ, quy hoạch của khu này quả thật rất tốt, phong cảnh cực kỳ đẹp, hầu như là chỉ mới nhìn qua lần đầu tiên, Trình Duyệt đã thích ở đây rồi, nghĩ tới sau này sẽ cùng người mình yêu nhất sinh sống ở đây, tâm tình Trình Duyệt cũng vui vẻ hẳn lên.
Diệp Kính Hy trực tiếp chạy vào khu D, đỗ xe ở trong ga ra, sau đó cùng Trình Duyệt xuống xe.
Trước mặt là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, xung quanh biệt thự được rào một hàng rào trắng, bên trong có một vườn hoa nho nhỏ, lúc này đang là mùa hè, hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, nhìn qua rất có sức sống.
Diệp Kính Hy dẫn Trình Duyệt vào nhà, nói: “Bên này là vườn hoa, không biết em có thích không.” Thấy Trình Duyệt chống tay bên tường nhìn hoa cỏ nở rộ trong vườn, Diệp Kính Hy nhếch môi lên, đi tới bên cạnh Trình Duyệt, ôn nhu nói, “Còn nhớ rõ năm đó khi tụi mình học đại học, căn nhà thuê nho nhỏ kia cũng có một vườn hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng. Em còn nói, sau này muốn ra ngoại thành mua một căn nhà nhỏ, trồng một ít cây hoa. Cho nên anh mới chọn chỗ này. Chờ tới mùa xuân năm sau, tụi mình mua một chút hạt giống về trồng, được không?”
Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ như thế, trong lòng Trình Duyệt không khỏi dâng lên một luồng khí ấm áp, có chút cảm động mà gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được thôi… Vườn hoa này, sau này chúng ta cùng nhau quản lý.”
Diệp Kính Hy khẽ cười cười, vòng tay qua vai Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Vào nhà xem một chút đi.”
Biệt thự nhỏ hai tầng lầu, vách tường được sơn một màu vàng nhạt, khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp. Phòng khách lớn nằm ở lầu một, bên cạnh là nhà ăn và phòng bếp, lầu hai có ba phòng ngủ và một phòng đọc sách, Diệp Kính Hy một bên dẫn Trình Duyệt tới tham quan, một bên giống như là ông chủ mà giới thiệu: “Phòng ngủ của tụi mình ở bên này, là gian phòng lớn nhất, ánh sáng cũng rất tốt.”
“Bên cạnh là phòng đọc sách, rồi bên cạnh nữa là phòng ngủ của Tiểu Diệp Khiêm, còn có một phòng trống nữa, anh nghĩ không bằng để đàn dương cầm của em vào đây…”
À… Ra là Diệp Kính Hy đều đã lên kế hoạch hoàn hảo hết rồi, giống như đặt một cái bẫy hoàn hảo chờ mình chui vào thôi…
Tuy rằng Trình Duyệt rất rõ ràng, thế nhưng vẫn chui vào một cách cam tâm tình nguyện.
Dưới ánh mắt ôn nhu của anh, mặc kệ là anh nói gì đi nữa, Trình Duyệt đều không có biện pháp cự tuyệt. Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Nếu anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi thì cứ theo ý anh đi.”
Diệp Kính Hy ôm lấy thắt lưng Trình Duyệt nói: “Anh chỉ phụ trách kết cấu thôi, em phải phụ trách lấp đầy căn nhà này đó.”
“Hả? Anh nói cái gì?” Hai người đứng trước cửa sổ, tựa trong lòng anh nhìn cảnh sắc mỹ lệ ở phía xa, trong đầu Trình Duyệt có chút mơ hồ, không rõ lắm ý tứ của anh là gì.
“Em không thấy… Trong nhà vẫn còn trống không sao? Em muốn ngủ trên sàn nhà hả? Anh không đồng ý.” Diệp Kính Hy dùng cằm cọ cọ vai Trình Duyệt, cười nói, “Tìm nhà với lắp đặt thiết bị anh đã làm rồi, giờ tới lượt em mua đồ dùng với đồ trang trí, thành viên trong gia đình phải phân công rõ ràng, đúng không?”Trình Duyệt giật mình, buồn cười nhích vào lòng anh thêm một chút nữa, nói: “Được rồi, cuối cùng thì em cũng biết mục đích của anh vì sao mới sáng sớm đã đưa em tới đây, thì ra… Là muốn tìm em làm cu li.”
Diệp Kính Hy hôn lên tai Trình Duyệt, nói: “Đồ dùng trong nhà cứ theo ý thích em mà mua đi, em cũng là chủ nhân của cái nhà này mà.”
Trình Duyệt trầm mặc một chút, trong lòng biết là anh sợ mua đồ dùng mình không thích, cho nên mới để phòng trống để mình tự đi mua.
“Sao thế, không vui?” Thấy Trình Duyệt không nói lời nào, Diệp Kính Hy càng ôm chặt hơn, ngữ khí thậm chí còn có chút ủy khuất.
“Được rồi được rồi, tụi mình cùng đi mua đồ dùng, dù sao thì cả ngày hôm nay đều đã được anh dự sẵn rồi còn gì.” Trình Duyệt bất đắc dĩ mà nghĩ, mình thật sự là bị người này chiếm dụng một trăm phần trăm rồi, sau này muốn thoát cũng không được.
Diệp Trình hai người bận bận rộn rộn cả ngày, rốt cuộc cũng nhồi đầy căn nhà nhỏ của mình.
Ngoại trừ mua thêm một ít đồ gia dụng mới, những thứ trong nhà cũ cũng đều dọn tới đây, phải gọi cho công ty chuyển nhà tới tiến hành chung luôn, lúc thì chở đàn dương cầm từ nhà Trình Duyệt tới, lúc thì chở đống hành lý ở chỗ Diệp Kính Hy tới, lúc thì chở đống đồ gia dụng mới có cũ có tới…
Đến khi mọi việc xong xuôi thì hoàng hôn đã buông xuống.
Trình Duyệt rửa tay sạch sẽ, từ phòng khách đi lên lầu hai, nhìn kỹ căn nhà nhỏ của mình một lần nữa.
Tường, sàn nhà, sô pha màu trắng, hòn non bộ trong phòng khách, còn có chậu cá nhỏ trên ngăn tủ mà Trình Duyệt vẫn nuôi cũng được Diệp Kính Hy chu đáo đưa tới đây. Giường lớn mềm mại trong phòng ngủ cũng là do Trình Duyệt tự mình chọn, nằm lên vô cùng thoải mái, còn có rèm cửa sổ màu xanh nhạt, trong phòng của Tiểu Diệp Khiêm được dán một con mèo máy ở trên tường, trên giá sách trong phòng làm việc của Diệp Kính Hy được chất đầy những tác phẩm vĩ đại bằng tiếng Anh, phòng bên cạnh là cây đàn dương cầm của cha Trình Duyệt…
Vật dụng mới, hồi ức cũ, khắp nơi trong căn nhà nhỏ này đều tràn đầy mùi vị ấm áp.
Sau này sẽ sinh sống ở đây, có thể sẽ ở lại rất nhiều năm nữa…
Nhìn những vật dụng do mình tự chọn, còn có sườn mặt nhu hòa dưới ánh mặt trời nhàn nhạt của người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách kia, Trình Duyệt không khỏi cười rộ lên, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Đêm đó, Trình Duyệt nói muốn quay lại căn nhà ở ngoại ô phía Tây thu dọn một chút, Diệp Kính Hy vốn định giữ Trình Duyệt ở lại nhà mới, thế nhưng dưới sự kiên quyết của Trình Duyệt, cũng đành phải đưa người về ngoại ô phía Tây. Trình Duyệt một mình ngồi trên ghế sô pha, ngây ngốc nhìn gian nhà mình đã ở qua nhiều năm nay mà đờ ra.
Rất nhanh thôi sẽ phải bán nơi này đi rồi, đột nhiên có chút không muốn.
Năm đó khi mua nhà ở, Trình Duyệt cho đến bây giờ vẫn không nghĩ tới sẽ có một ngày bán nó đi, dọn tới cùng sống với Diệp Kính Hy. Khi đó Trình Nhạc vừa mới lên đại học, Trình Duyệt mua căn nhà này là chuẩn bị để ngụ cả đời rồi. Bởi vì anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có hy vọng xa vời, có một ngày có thể đợi được Diệp Kính Hy quay trở lại, có một kết cục tốt đẹp với đối phương.Anh còn tưởng rằng, mình cứ như vậy mà độc thân cả đời ấy chứ.
Cho nên anh đặc biệt hết lòng bài trí căn nhà này, từng góc từng góc đều cẩn thận thiết kế, mỗi một ngọn đèn ở trên tường cũng là do anh tự mình chọn, vừa rẻ lại đẹp. Chỉ có nơi này là thuộc về riêng anh, chính là góc nhỏ của một mình anh. Trong căn nhà này, anh không cần che giấu, không cần ngụy trang, không cần giống như lời Giang Tử Đông nói, sống khổ cực như vậy.
Lúc đau khổ có thể chảy nước mắt, lúc vui vẻ có thể làm cho mình một bữa cơm thật thịnh soạn, sau đó đem tất cả những thứ ăn không hết bỏ vào tủ lạnh. Có đôi khi không cần kiêng nể gì mà lôi micro ra thu vài bài hát, hoặc là chăm chú nghiên cứu lời kịch của một bản kịch truyền thanh.
Bây giờ cuộc sống độc thân đã kết thúc rồi, không còn những buổi tối một mình nhớ tới người kia nữa, sau này sẽ được cùng người yêu ở một chỗ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đối phương, những đêm đông lạnh lẽo giật mình tỉnh giấc cũng sẽ có người ấy ở bên cạnh…
So với mười năm chờ chờ đợi đợi ấy, hạnh phúc đến quá bất ngờ, khiến Trình Duyệt thậm chí còn cảm thấy không thật.
Thế nhưng chiếc nhẫn anh nắm trong lòng bàn tay, dùng dầu ngón tay cảm nhận vết khắc chữ tiếng Anh ở trên mặt, Trình Duyệt mới xác định được, tất cả đều là sự thật, chính mình đã sắp cùng Diệp Kính Hy kết hôn rồi, những lời hứa hẹn khi còn trẻ, dù đã qua rất nhiều năm, cư nhiên đều sắp biến thành sự thật.
Đây có thể xem như là ông trời đã rủ lòng thương hai người không?
Vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí.
Nghĩ tới đây, tâm tình Trình Duyệt cũng tốt lên, đi từ phòng khách cho đến phòng ngủ, cuối cùng lưu luyến nhìn lại căn nhà nhỏ của mình, nhẹ nhàng nhếch miệng cười rộ lên, sau đó bắt đầu đóng gói hành lý.
Sáng sớm hôm sau, Trình Duyệt vừa lôi hành lý ra khỏi cửa, đã nhận được tin nhắn của Diệp Kính Hy, nói là Diệp Khiêm được hai thằng em anh đưa tới khu Hải Hồ rồi, em có muốn gặp họ hay không.
Trình Duyệt trong lòng khẩn trương không thôi, bất quá… Cái gì tới rồi cũng sẽ phải đối mặt, tránh được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm, không thể làm gì khác hơn là kiên trì bắt xe đi qua khu bên kia, tiện tay mua chút hoa quả ở siêu thị.
Vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, TV trong phòng khách đang mở, trên ghế sô pha là hai người xa lạ, biểu tình trông rất kỳ quái — thật ra mà nói thì cũng không mấy xa lạ, Trình Duyệt cách đây không lâu đã gặp qua bọn họ rồi, một người là người đã đụng anh bị thương, một người chính là bác sĩ đã giúp anh băng bó. Đương nhiên, còn có cả trường hợp đặc biệt khi gặp lại Diệp nhị thiếu gia trong quán bar lần đó…
Nhớ tới hình ảnh mình và Diệp Kính Hy đang thân mật bị hắn phá đám, gương mặt Trình Duyệt có chút nóng lên, không khỏi cúi đầu xuống.
Diệp Kính Hy ngược lại chẳng biết xấu hổ, ở trước mặt các em trai rất tự nhiên nắm tay Trình Duyệt, điều này làm cho Trình Duyệt càng ngượng hơn.Hai người vừa nhìn thấy Trình Duyệt xong đều nở nụ cười, nụ cười của Diệp Kính Huy càng thêm tươi rói, thân thiện mà chào hỏi: “Ai nha, anh Trình Duyệt, mau lại đây ngồi a. Đã lâu không gặp anh rồi đó.”
Diệp Kính Hy trừng mắt hắn một cái, để Trình Duyệt ngồi xuống bên cạnh, nói: “Chính thức giới thiệu một chút. Đây là hai thằng em của anh, chú ba Diệp Kính Huy, chú út Diệp Kính Văn.” Diệp Kính Hy dừng một chút, ôm lấy vai Trình Duyệt nói, “Còn anh này chính là Trình Duyệt.”
Trình Duyệt lễ phép hướng bọn họ nở nụ cười, “Chào các cậu.”
Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Hết rồi à? Em còn tưởng anh phải nói thêm câu ‘người yêu của anh’ và vân vân vũ vũ chứ.”
Diệp Kính Hy nhíu mày, nói tiếp: “Anh dự định cùng Trình Duyệt kết hôn, đó cũng là lý do ngày hôm nay anh gọi các cậu tới chính thức giới thiệu.”
Hai cậu em liếc nhìn nhau, đồng thời ho khan một tiếng.
Trình Duyệt có chút xấu hổ mà cúi đầu, kéo kéo tay Diệp Kính Hy. Diệp Kính Hy trấn an cầm lấy tay Trình Duyệt, cười cười nói tiếp: “Sau này đều là người một nhà, các cậu biết nên chú ý cái gì rồi chứ?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Đã biết.”
Diệp Kính Văn hỏi: “Bên mẹ thì sao? Anh thông báo chưa?”
Diệp Kính Hy nói: “Anh nói với mẹ rồi, mẹ đã đồng ý.”
“À…” Diệp Kính Văn nở nụ cười, “Vậy anh định khi nào thì kết hôn?”
“Còn chưa định ngày, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
“Em biết gần đây có một giáo đường, có thể bao hết. Lễ Quốc khánh thì sao?” Diệp Kính Văn đề nghị, “Hôm đó ai cũng được nghỉ, có thể tới tham gia hôn lễ của anh.”
Diệp Kính Hy nghiêng đầu dịu dàng nhìn Trình Duyệt, thấp giọng ghé vào lỗ tai đối phương hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Da đầu Trình Duyệt cứ thế tê dại từng trận, cảm thấy ở trước mặt các cậu em mà đàm luận việc này thật là xấu hổ chết đi được, đỏ mặt gật đầu: “Vậy… Cứ như thế đi.”
Diệp Kính Huy và Diệp Kính Văn liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi, cười đến cực kỳ quỷ dị.
Trình Duyệt thật dễ đối phó a…
Không có biện pháp, anh hai vận khí tốt mà…
Diệp Kính Hy đưa mắt nhìn hai thằng em mình, cũng cười theo, nói: “Vậy cử hành hôn lễ vào Quốc khánh đi. Bên phía giáo đường giao cho Kính Văn hỗ trợ, anh không muốn quá phô trương, mời một vài người thân tới là được rồi.”
“Được, chuyện này cứ giao cho em.” Diệp Kính Văn cười đến có chút tà ác, dứt lời liền chuyển về phía anh ba của mình, hạ giọng nói, “Hôn lễ của anh hai, anh chàng nhà anh có tới không a, anh có mời được anh ấy không đó?”
Diệp Kính Huy nhíu mày, “Không đến.”
“Tại sao?”
“Anh ta tới làm cái gì, mặt lạnh cứ như thần giữ cửa ấy, đến đó đứng cho người ta tham quan hả?”“Chậc, anh cứ nói thế, sẽ làm người ta thương tâm đó.” Diệp Kính Văn mỉm cười nói, “Em hôm đó có nói với Lâm Vi rằng anh hai đã có người yêu, em ấy bảo còn muốn tới gặp một lần mới được. Hôn lễ là lúc thích hợp nhất để giao lưu còn gì, anh đừng có giận dỗi nữa, để Tư Minh cũng tới đi. Khó có khi tụ họp một lần mà.”
“Chú lo nhiều chuyện quá nhỉ?”
Ba anh em đang trò chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên, Diệp Khiêm đầu đầy mồ hôi chạy vào, vừa định nhào vào lòng Diệp Kính Hy, lại phát hiện ba mình đang ôm một chú nào đó trông rất đẹp, dáng vẻ nhìn qua dịu dàng thân thiết.
Diệp Khiêm rất biết điều mà đi tới ngồi ở một bên, cặp mắt to tròn chớp chớp chuyển động, một bên ăn kem, một bên chăm chú đánh giá cái chú đang ngồi cạnh ba mình.
Cảm giác được ánh mắt của Diệp Khiêm, Trình Duyệt cũng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn nhóc con tràn ngập linh khí trước mắt, cặp mắt kia vừa to tròn vừa đen láy, khi cười rộ lên sẽ hiện ra hai má lúm đồng tiền, lại còn nghiêng đầu chăm chú nhìn mình…
Nhìn thế nào cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Trình Duyệt không khỏi hơi nở nụ cười, nói: “Xin chào, Diệp Khiêm.”
Diệp Khiêm gật đầu, nói: “Xin chào.” Sau đó lại chuyển về phía ba mình, hỏi, “Ba ơi, đây là người mà ba nói đó sao?”
Diệp Kính Hy cười cười, “Ừ.” Sau đó vẫy vẫy tay, nói, “Lại đây.”
Diệp Khiêm nghe lời chạy tới ngồi bên cạnh, Diệp Kính Hy chỉ chỉ Trình Duyệt, nói, “Sau này con nên gọi như thế nào?”
“A…” Diệp Khiêm nhìn Trình Duyệt, nhếch miệng cười rộ lên, “Con chào ba.”
“Ặc…” Nhìn nhóc con ngây ngô gọi mình là ba, gương mặt Trình Duyệt thoáng chốc sung huyết đến đỏ bừng. Chân tay thậm chí càng thêm luống cuống.
Cái tên Diệp Kính Hy này, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà dạy Diệp Khiêm ngoan như thế, chưa gì đã gọi mình là ba rồi…
Diệp Khiêm tiếp tục nói: “Ba con nói ba làm đồ ăn rất ngon nha… Tối nay ba làm cho con ăn được không? Còn nữa, ba còn nói ba đàn dương cầm rất hay, con vừa lúc cũng muốn học dương cầm, ba dạy con luôn được không?”
Diệp Kính Hy! Có ai hối lộ trẻ con như anh không hả?
Nhìn ánh mắt chân thật của Diệp Khiêm, đáy lòng Trình Duyệt không khỏi dâng lên tình cảm ấm áp, đây chính là con trai của Diệp Kính Hy, thông minh đáng yêu như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã yêu mến, nhớ tới nó từ nhỏ đã không có mẹ, Trình Duyệt lại cảm thấy đau lòng thương yêu. Sau này, mình và Diệp Kính Hy sẽ cùng nhau nuôi lớn nó, tuy rằng không có cách nào khác cho nó có một gia đình hoàn chỉnh như người bình thường, thế nhưng, Trình Duyệt tin rằng có thể bảo vệ thằng bé một cách tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi cười rộ lên, ôn nhu xoa xoa đầu Diệp Khiêm, nói: “Ừ… Sau này ba mỗi ngày đều nấu cơm cho con ăn, chịu không?”
Diệp Khiêm vui vẻ cười lớn: “Thật tốt quá! Không cần phải ra ngoài ăn hàng nữa rồi.”
Diệp Kính Huy cùng Diệp Kính Văn liếc mắt nhìn nhau, người trước thì cười đến cực kỳ quỷ dị, người sau thì chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.— Nhìn xem nhìn xem, anh hai lại dùng chiêu hối lộ người như thế, Diệp Khiêm đáng thương bị cám dỗ đã thỏa hiệp nhanh như vậy rồi.
— Không có biện pháp a, làm anh hai dù sao cũng phải có thủ đoạn mới được.
Nhưng Diệp Kính Hy lại rất nhàn nhã mà ngồi ở đó, nhìn Diệp Khiêm rất nhanh đã thân với Trình Duyệt, mở miệng một cái là kêu ba ngọt xớt, nhớ tới mấy ngày hôm trước còn phải kiên trì giải thích cho Diệp Khiêm nghe quan hệ giữa anh và Trình Duyệt, thậm chí còn kể chuyện kết hôn đồng tính ở nước ngoài ra cho nó nghe một hơi, càng tâng bốc Trình Duyệt lên tận trời, lúc này mới thuyết phục được lòng hiếu kỳ của Diệp Khiêm…
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệp Khiêm thật sự rất thích Trình Duyệt, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
.
Lễ Quốc khánh, Diệp Kính Hy cùng Trình Duyệt cử hành hôn lễ trong một giáo đường ở ngoại thành.
Trình Nhạc ở trước cửa giáo đường cứ khư khư ôm lấy anh hai mình không chịu buông tay, Trình Duyệt cau mày nói: “Em làm cái gì vậy…”
Trình Nhạc hừ một tiếng, “Anh sắp lấy chồng kết hôn rồi, em luyến tiếc a. Trước đây anh chỉ có em, bây giờ cả ngày đều ở bên Diệp Kính Hy, hoàn toàn quên mất anh còn có thằng em trai này rồi chứ gì?”
Trình Duyệt thấy Diệp Kính Hy ra đón, mỉm cười vuốt vuốt đầu em trai mình, “Giả bộ cái gì nữa hả, chẳng phải em nói muốn tự lập sao? Mọc lông mọc cánh cứng cáp rồi thì ai mà trông em cho được, sau này tự nhiên sẽ có người yêu em trông em thôi.”
Trình Nhạc trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nở một nụ cười xán lạn: “Em nói giỡn thôi mà, anh và anh Diệp có thể đi tới một bước này, em trai anh tất nhiên là vui mừng vì anh rồi!” Nói xong lại ôm một cái thật chặt nữa, ở bên tai Trình Duyệt nhẹ giọng nói: “Anh… Nhất định phải hạnh phúc.”
Trình Duyệt gật đầu: “Yên tâm đi.”
“Nếu ảnh dám ăn hiếp anh, anh cứ nói với em, em nhất định sẽ giúp anh đào tẩu.”
Trình Duyệt trừng mắt nhìn cậu, “Đào tẩu cái đầu em, được rồi được rồi, mau buông anh ra, người ta cười vào mặt kìa.”
Diệp Kính Hy thấy hai anh em Trình Duyệt Trình Nhạc ôm cứng lấy nhau, khóe miệng cũng không khỏi giương lên mỉm cười, nói một câu với Trình Nhạc: “Yên tâm, anh sẽ không ăn hiếp anh trai em đâu.”
Trình Nhạc sợ hãi than: “Thính lực của anh Diệp vẫn tốt như trước đây a! Bội phục bội phục.”
Diệp Kính Hy cười nói: “Đó là đương nhiên.” Sau đó nắm lấy tay Trình Duyệt, đi vào trong giáo đường.
Hôm nay có rất nhiều người tới dự, Trình Duyệt hoa cả mắt nên chẳng thấy rõ lắm, nhưng mà người yêu của anh em Diệp gia lại khắc sâu trong ấn tượng anh.
Người yêu của cậu út Kính Văn tên là Lâm Vi, có người nói đang làm giáo sư ở đại học, có lẽ bởi vì đều là người cùng nghề nên Trình Duyệt cảm thấy đặc biệt thân thiết, hàn huyên với cậu không ít lời. Lâm Vi quả nhiên như Diệp Kính Hy miêu tả, tính tình ôn hòa, rất dễ chung sống, nói chuyện phiếm với cậu không cảm thấy ngượng ngùng gì hết.Vốn tưởng rằng cậu ba Diệp Kính Huy sẽ đi một mình tới, không ngờ đi bên cạnh hắn còn có một người đàn ông rất điển trai, hai người đi cùng nhau trông cực kỳ xứng đôi, Trình Duyệt hiếu kỳ đánh giá bọn họ, Diệp Kính Hy liền ghé vào lỗ tai anh giới thiệu nói: “Đó là Tư Minh, người yêu của A Huy.”
Trình Duyệt có chút kinh ngạc mà nhìn về phía cửa, cái người gọi là Tư Minh kia trông cũng rất cường thế, toàn thân đều mang theo một luồng khí lạnh lùng, chỉ là vì hôm nay tham gia hôn lễ nên đã thu lại rất nhiều.
Không nghĩ tới một người yêu nghiệt như Diệp Kính Huy cũng bị người ta thu phục được, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười. Diệp Kính Huy xem ra chỉ biết ăn hiếp người khác, ở trước mặt Tư Minh chắc cũng chẳng càn quấy được là bao…
Tư Minh chậm rãi đi về phía bên này, đưa cho Trình Duyệt một hộp quà, mỉm cười nói: “Tôi và A Huy cùng nhau mua lễ vật, chúc các anh bạch đầu giai lão.”
Trình Duyệt lễ phép tiếp nhận, nói: “Cảm ơn cậu.”
Diệp Kính Hy thản nhiên nói, “Không nghĩ rằng cậu sẽ tới. Mấy hôm trước không phải bảo đi nước ngoài công tác sao?”
Tư Minh gật đầu: “Đàm phán xong nên trở về sớm. Hôn lễ của anh mà, tôi cũng nên tham gia mới phải.”
Diệp Kính Huy ở bên cạnh trợn trắng mắt: “Đừng có ở đây nói chuyện làm ăn có được không hả? Hai người các anh đúng là cuồng công việc, mấy lời này giữ lại từ từ rồi nói đi!” Dừng một chút lại chuyển về phía Tư Minh, lạnh lùng nói, “Tư Minh anh không phải là bề bộn nhiều việc sao, đi nhanh đi, ở đây cũng đâu có gì cho anh làm.”
Tư Minh cười cười, tiến đến bên tai hắn nói: “Vội vã đuổi anh làm cái gì? Lẽ nào em còn xấu hổ sao? Hôm nay những người tới đây dự lễ ai cũng biết quan hệ của chúng ta rồi, em không cần phải giấu đầu hở đuôi đâu.”
Diệp Kính Huy lườm anh một cái: “Anh tới đây không lẽ chỉ để khoe khoang thôi hả? Anh với em ở bên nhau khiến anh rất có cảm giác thành tựu sao?”
Tư Minh không nói nữa, chỉ là nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó nắm tay Diệp Kính Huy, mười ngón cùng đan xen. Diệp Kính Huy cũng không phản bác anh, cùng anh đi tới dãy ghế bên cạnh ngồi xuống. Hai người thỉnh thoảng còn ghé tai nhau nói nói gì đó, nhìn qua trông rất là ngọt ngào.
Người yêu của hai cậu em Diệp Kính Hy đều đến dự tuy rằng khiến Trình Duyệt có chút ngoài ý muốn, thế nhưng còn hơn ngoài ý muốn của Trình Duyệt, chính là sự hiện diện của Văn Tích Tuệ.
Người phụ nữ này quả nhiên là gia trưởng của Diệp gia, bà vừa đến, tất cả mọi người trong giáo đường đều đứng lên cung kính chào hỏi bà.
Rất nhiều năm trước Trình Duyệt đã gặp qua Văn Tích Tuệ rồi, khi đó bà còn trẻ còn mỹ lệ, nhưng bởi vì chuyện làm ăn của Diệp gia mà mặt mày đều uể oải mệt nhọc, nét mặt của bà ngày hôm nay vẫn tươi sáng rạng rỡ, trang phục cũng cực kỳ tao nhã, tóc búi ở sau đầu, mặc một chiếc xường xám được may rất vừa người, quả thật là điển hình của phụ nữ phương Đông, nhìn rất có ý vị.Không nghĩ tới bà bây giờ vẫn còn trẻ như vậy, Diệp Trí Viễn đã qua đời, xem ra đối với bà cũng không phải là đả kích quá lớn. Sự kiên cường của người phụ nữ này khiến Trình Duyệt hoàn toàn bội phục, chồng của bà tuy đã mất, có lẽ bà cũng được giải phóng không ít, hoặc có lẽ là vì các con trai của bà đều rất yêu thương bà, cho nên xem ra… Cuộc sống của bà vẫn rất khá.
Nhớ tới tình cảnh năm đó bà khóc lóc khuyên mình chia tay với Diệp Kính Hy, hôm nay lại xuất hiện trong hôn lễ của hai người, trong lòng Trình Duyệt quả thật là ngũ vị tạp trần.
Văn Tích Tuệ rất nhanh đã chào hỏi với người quen trong giáo đường xong, sau đó đi về phía Trình Duyệt.
Trình Duyệt cười cười nói: “Dì Văn.”
Văn Tích Tuệ gật đầu: “Trình Duyệt… Đã lâu không gặp.”
Một câu đã lâu không gặp, mang theo chua xót của bao nhiêu năm qua.
Bởi vì bà mà hai người Diệp Trình mới phải xa cách nhau lâu như vậy, mặc kệ là Diệp Kính Hy hay là Trình Duyệt, cũng không có cách nào hận bà. Làm một người mẹ, vào thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Diệp gia, bà chỉ có thể đưa ra lựa chọn thích hợp nhất, chống đỡ Diệp gia vượt qua cửa ải khó khăn đó.
Hôm nay tất cả sóng gió đã qua đi, bà cũng không ngại hiềm khích trước đây mà tới dự hôn lễ của con trai mình, còn tự mình đến chúc mừng… Trình Duyệt vốn không phải là người tính toán chi li, nếu bà đã mở rộng cửa tiếp nhận Trình Duyệt, vậy thì Trình Duyệt cũng nguyện ý tiếp nhận bà thôi.
Văn Tích Tuệ lẳng lặng nhìn Trình Duyệt, khác với trong trí nhớ của bà, người đang đứng trước mặt nay đã thay đổi rất nhiều rồi, Trình Duyệt năm đó bà gặp thì vẫn còn đơn thuần ngây ngô như vậy, thế nhưng hôm nay đã trở thành một người đàn ông chín chắn, chỉ là cái khí chất ôn nhu hòa nhã vẫn như cũ không thay đổi, hèn gì mà con trai bà lại chấp nhất thích người ta nhiều năm như thế. Nếu như không phải do mình nhúng tay vào, bọn trẻ hẳn đã sớm có được hạnh phúc rồi…
May là… Bây giờ sửa chữa vẫn còn kịp. May là… Mình không có gây ra sai lầm lớn.
Hai mắt Văn Tích Tuệ dần dần trở nên ướt át hơn, một lúc lâu sau, bà mới nhẹ nhàng ôm Trình Duyệt, ghé vào lỗ tai anh, dùng thanh âm chỉ có Trình Duyệt mới có thể nghe được, nhẹ giọng nói: “Trình Duyệt, xin lỗi…”
Trình Duyệt giật mình, “Không có gì đâu ạ, chuyện đã qua rồi, chúng ta cứ quên đi thôi.”
Văn Tích Tuệ buông Trình Duyệt ra, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, mỉm cười lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong túi xách: “Đây là của ông nội Kính Hy để lại, bây giờ đưa lại cho con, sau này chờ Diệp Khiêm trưởng thành rồi, con hãy đưa lại cho thằng bé. Tuy rằng không phải là cái gì đáng giá cả, nhưng nó lại có một ý nghĩa đặc biệt, hy vọng con có thể tiếp nhận, được không?”
Trình Duyệt hiểu rõ ý của bà, cái lễ vật giống như đồ gia truyền này khiến anh có chút lo sợ. Vừa định từ chối lại nghe Diệp Kính Hy ở bên tai thấp giọng nói: “Nhận đi.”
Trình Duyệt đỏ mặt, tiếp nhận đồng hồ từ trong tay bà, chiếc đồng hồ này hẳn là rất quý báu, kiểu dáng cũ kỹ giống như đã được lưu truyền nhiều năm rồi, lại được giữ gìn rất tốt, nhìn giống như mới mua vậy, xem ra… Quả thật là từ trưởng bối của Diệp gia để lại.
Trình Duyệt cầm chiếc đồng hồ kia, tay đều run lên, vội vàng cất vào trong túi, nói: “Cảm ơn dì Văn.”
“Dì Văn?” Văn Tích Tuệ cười cười, ôn nhu nói, “Chẳng phải tới lúc con nên gọi một tiếng mẹ rồi sao?”
Mặt Trình Duyệt lại càng đỏ hơn, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Kính Hy, thấy trong mắt anh tràn đầy ý tứ cổ vũ, không thể làm gì khác hơn là lấy hết dũng khí, dưới bao nhiêu ánh mắt của một đám người đang xem kịch vui mà thẹn thùng nói: “Cảm ơn… Mẹ.”
Văn Tích Tuệ nở nụ cười: “Ừ, hai con nhất định phải hạnh phúc, biết không?”
Trình Duyệt gật đầu, nghe được phía dưới có người nhịn không được mà phát ra tiếng cười khẽ, thật hận không thể đào hố chui vào cho xong.
Hôn lễ rốt cuộc cũng bắt đầu trong tiếng vỗ tay vang dội, dưới ánh nhìn chúc phúc của mọi người, Diệp Kính Hy và Trình Duyệt cùng nhau tuyên thệ. Bất luận là nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay ốm đau, đều nguyện ý ở cạnh nhau, mãi không xa rời.
Cứ như vậy quyết định nửa đời sau của cả hai người, khi nói ra ba chữ tôi nguyện ý ấy, Trình Duyệt thậm chí còn có một loại cảm giác mờ ảo không thật.
Tiếng vỗ tay chấm dứt, Diệp Kính Hy kích động ôm lấy Trình Duyệt.
Cái ôm mạnh mẽ này, chặt đến độ khiến cả người đều thấy đau, thế nhưng lại mang đến cảm giác hạnh phúc chân thật hơn bất cứ lúc nào hết.
Hai người chính thức kết hôn, bắt đầu một gia đình ấm áp hạnh phúc.
Từ nay về sau, ở trong cái tổ ấm áp của mình cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau nuôi lớn đứa bé đáng yêu kia.
Hai người đàn ông cùng với một đứa nhóc, tuy rằng gia đình này có chút khác biệt so với những gia đình bình thường khác, thế nhưng vẫn có một chút gì đó giống nhau, đó chính là thứ hạnh phúc thuộc về ‘gia đình’. Cái tổ nho nhỏ ấy, chính là nơi chắn gió chắn bão cho bọn họ, cũng là nơi ấm áp nhất trong cuộc đời của cả ba người.
– Hoàn –