Đọc truyện Yêu Thương Tựa Không Khí – Chương 27: Lựa chọn
Văn Tích Tuệ uống thêm một hớp trà, ổn định tâm tình lại rồi mới nói: “Hiện giờ chỉ có một biện pháp, đó là vay mượn tiền. Chỉ cần có thể mượn được tiền, chúng ta nhất định có cơ hội để thở gấp. Thế nhưng Diệp gia đã tới tình cảnh này rồi, những người đó không bỏ đá xuống giếng thì thôi, làm gì có ai nguyện ý chủ động cho mượn cơ chứ? Cô đi khắp nơi cầu xin đều bị cự tuyệt, giờ đây chỉ còn lại có Tang gia. Tang tiên sinh đã đáp ứng giúp đỡ cho nhà cô, chỉ là con gái ông ấy rất thích Kính Hy, cho nên ông ta mới đưa ra một yêu cầu, muốn để Kính Hy… Trở lại đính hôn với Tang Du.”
Ngón tay Trình Duyệt đột nhiên siết chặt lại, có lẽ là do dùng sức quá mức mà lòng bàn tay thậm chí còn bị siết tới chảy máu, ngay cả anh cũng không hề phát hiện ra.
Trình Duyệt vẫn luôn không rõ, trong vấn đề này Diệp Kính Hy vì sao lại do dự. Hai người không phải đã nói rồi sao, cho dù có khó khăn trắc trở như thế nào đi nữa cũng sẽ cùng nhau đối mặt? Cho dù là thời gian có dài có lâu đi nữa, Trình Duyệt đều có thể tự tin đợi được tới ngày nào đó cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Hiện tại, Trình Duyệt rốt cuộc đã hiểu rồi.
Nguyên lai, cửa ải này không phải là do Diệp Kính Hy không qua được, mà là căn bản không thể qua được.
Cùng Tang Du kết hôn có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là anh sẽ cùng người con gái kia thành lập một gia đình được pháp luật công nhận, đồng thời còn được vô số người thân khác chúc phúc. Mà từ nay về sau, anh cũng sẽ trở thành một người đàn ông, một người chồng, gánh vác trách nhiệm tương ứng với anh.
Như vậy… Anh sẽ đem Trình Duyệt mình đặt ở đâu đây?
Tình nhân bí mật?
Kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của mình?
Càng buồn cười chính là, một thằng con trai a?
Cho dù là hai người có yêu nhau đi nữa, thế nhưng nếu có một ngày người nọ buộc phải kết hôn, tính chất của phần tình cảm này cũng không còn giống như trước nữa. Trình Duyệt đứng trước mặt một cuộc hôn nhân hợp pháp căn bản là không có chỗ để chen chân vào!
Cho nên… Khi phải đối mặt với sự lựa chọn như thế, Diệp Kính Hy mới thống khổ đến vậy.
Trình Duyệt gắt gao nắm chặt hai tay mình, nhẫn đuôi bằng bạc trên ngón út cắt qua tay khiến lòng bàn tay anh truyền tới từng trận đau nhói. Anh ngẩng đầu lên nhìn Văn Tích Tuệ, gian nan nói: “Cô muốn cháu… Làm thế nào đây?”
“Hiện tại đã đến cảnh cùng đường rồi, nó nếu không mau ra quyết định, tòa án cũng sẽ nhanh chóng tuyên bố Thiên Vũ bị phá sản mất. Thời gian đã không còn nhiều nữa, cô thật sự bất đắc dĩ… Mới chạy đi tìm cháu. Cô không muốn chia rẽ uyên ương, mà đặc biệt Kính Hy còn là đứa con cô yêu thương nhất nữa…”
Trình Duyệt cúi đầu xuống: “Cháu không hiểu nhiều, cô cứ nói thẳng đi.”
Văn Tích Tuệ nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt đẫm lệ của mình, nhẹ giọng nói: “Xin cháu nghĩ biện pháp để nó mau chóng chặt đứt ý nghĩ muốn cùng cháu bên nhau đi, trở về kết hôn với Tang Du. Kéo dài càng lâu, đối với Diệp gia càng bất lợi. Nếu như còn tiếp tục thế này, có cho vay cũng không kịp nữa rồi. Bệnh tình của ba nó càng ngày càng nặng, hai đứa em cũng đã trở về nhà, hiện tại chỉ cần nó gật đầu một cái thôi, chúng ta sẽ có một đường sinh cơ…”“Xem như là… Van cháu đấy… Trình Duyệt.”
Trình Duyệt một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Anh chỉ là xuất thần nhìn chiếc nhẫn đuôi trên ngón út kia.
Love you forever.
Dòng chữ nho nhỏ này, ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ nữa. Nụ cười của Diệp Kính Hy khi đeo chiếc nhẫn này lên tay anh đêm hôm đó, cũng chậm rãi mờ nhạt hơn.
Love you forever, không phải có nghĩa là chúng ta sẽ mãi yêu nhau, bên nhau trọn đời hay sao?
Thế nhưng không còn bao lâu nữa, người nọ cũng sẽ phải đem một chiếc nhẫn khác, đeo lên tay một người con gái gọi là Tang Du, sau đó ở trong giáo đường, bước trên thảm hoa, tiếp nhận lời chúc phúc của người thân bạn bè. Rồi sau đó khi cha xứ hỏi người nọ có nguyện ý để Tang Du trở thành vợ của mình, bất kể có nghèo khó bệnh tật hay giàu có khỏe mạnh đều vĩnh viễn không rời hay không, sẽ nhẹ giọng mà trả lời: Yes, I do.
Chiếc nhẫn đuôi này của chúng ta, nên để đâu bây giờ?
Giấu trong ngăn kéo sao? Hay là tìm một sợi dây đeo lên cổ? Hay là cứ trực tiếp… Ném đi?
Trên một tay làm sao có thể mang nhiều nhẫn như vậy được chứ?
Trình Duyệt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình đến xuất thần, mãi đến khi một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống mặt, mới tựa như là giật mình tỉnh giấc mà phục hồi tinh thần lại.
“Ý của cô là, để cháu chủ động… Chia tay anh ấy… Đúng không?” Trình Duyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói, tận lực không cho đối phương thấy nước mắt cố nén trong mắt mình.
Văn Tích Tuệ trầm mặc chỉ trong chốc lát, mềm giọng nói: “Cô biết, lời thỉnh cầu này rất quá đáng, thế nhưng đây thật sự là biện pháp nhanh nhất.”
Trình Duyệt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve chiếc nhẫn đơn giản kia, một lần lại một lần vuốt ve dòng chữ nhỏ khắc trên ấy.
“Hơn nữa, cháu hẳn cũng rất rõ ràng, một ngày nào đó nó sẽ phải đứng trước một lựa chọn bất đắc dĩ. Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy rồi, cháu hẳn cũng đã hiểu rõ nó, với cá tính của nó, khả năng nó sẽ chọn ở bên cạnh cháu, không để ý tới cha mẹ anh em, sẽ là bao nhiêu phần trăm đây?”
— Khả năng đó nhất định là “không phần trăm” rồi.
Trình Duyệt rất rõ ràng.
Thậm chí từ ngày đầu tiên quen biết Diệp Kính Hy, Trình Duyệt đã rất rõ ràng.
Làm con trưởng của Diệp gia, trên người Diệp Kính Hy gánh vác biết bao nhiêu là trách nhiệm. Nếu trước đây anh nguyện ý vì hai đứa em của mình mà hy sinh lý tưởng của bản thân, chấp nhận theo sự an bài của cha mình về nước học tập, như vậy bây giờ, dưới tình thế Diệp gia bị vây trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy, anh làm sao có thể ích kỷ vì hạnh phúc của chính mình mà mở to mắt nhìn Thiên Vũ phá sản, để cho cha mẹ cùng anh em của mình trở thành chuột chạy qua đường mặc cho mọi người ném đá chứ?
Nếu không phải vì một bên cán cân này là Trình Duyệt mà anh yêu nhất, có lẽ anh đã sớm làm ra quyết định rồi.
Mặc dù trên lý trí, Trình Duyệt rất rõ ràng tình trạng bây giờ, cũng biết ngày hôm nay đã tới mức này, không phải tất cả đều là lỗi của người nhà họ Diệp, thương trường bất lợi đâu phải là mong muốn của bọn họ, mà ba của Diệp Kính Hy hiện tại vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, Văn Tích Tuệ đi khắp nơi cầu người mệt đến sức cùng lực kiệt, dùng hết tất cả biện pháp, thật sự là cùng đường rồi, mới bất chấp cả tự tôn mà ngàn dặm xa xôi tới đây cầu anh.Nhìn một người phụ nữ mệt mỏi đến thế kia, vừa chảy nước mắt vừa nói chuyện với mình, trong lòng Trình Duyệt cũng chịu không nổi nữa. Anh có thể nói cái gì bây giờ? Anh nên nói cái gì bây giờ? Để một vị trưởng bối ngồi trước mặt mình khóc lóc cầu xin mình, hơn nữa đối phương còn là mẹ của người mà mình yêu thương sâu đậm nhất, lúc này anh còn có thể làm thế nào bây giờ…
Loại cảm giác vô lực này cứ như là dây leo chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, vây quanh toàn thân Trình Duyệt. Nó hoàn toàn ngược lại với cảm giác ấm áp khi được Diệp Kính Hy ôm vào lòng, nó băng lãnh đến thấu xương.
Kỳ thực, Diệp Kính Hy sẽ quyết định thế nào, căn bản không cần phải đoán.
Bốn người kia trọng yếu, hay Trình Duyệt mình trọng yếu? Sinh tử tồn vong của Diệp gia trọng yếu, hay là hạnh phúc của bản thân anh trọng yếu? Người lý trí như Diệp Kính Hy tuyệt đối sẽ chọn ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Đề bài cho hai chọn một, đáp án là gì hầu như ai cũng biết hết rồi, hiện tại đi thi làm gì có ai ngu ngốc đến độ sẽ chọn sai đây?!
Tuy rằng đã rất rõ ràng những đạo lý ấy, thế nhưng vừa nghĩ tới việc phải chia tay với Diệp Kính Hy, Trình Duyệt chỉ cảm thấy trái tim mình như bị người nhéo một cái đau thật đau, ngay cả lúc nói chuyện cũng sẽ liên lụy tới cơn đau đớn không ngừng co rút ở trong lòng này.
“Cháu sẽ… Nghiêm túc suy xét lại.” Trình Duyệt nhẹ giọng nói, “Xin cô cho cháu thời hạn đi.”
“Chỉ còn lại một tháng nữa.”
“Được, trong vòng một tháng, cháu sẽ nghĩ biện pháp để chia tay với anh ấy.”
Lúc nói ra những lời này, Trình Duyệt thậm chí còn cảm thấy, trong ngực mình như có vật gì vừa bị hung hăng đập nát. Máu trong toàn bộ trái tim như ngưng đọng lại, hoàn toàn không cảm giác được tim đập nữa, lồng ngực thậm chí còn khó chịu tới mức không thở nổi.
Trình Duyệt muốn cười, thế nhưng lại phát hiện mình căn bản cười không nổi, cơ thịt trên mặt đều cứng ngắc, giống như không còn là chính mình nữa.
“Xin lỗi, Trình Duyệt, Diệp gia chúng ta vĩnh viễn nợ cháu… Cô xin thay mặt cả nhà cảm ơn cháu…”
Văn Tích Tuệ nghẹn ngào, muốn cầm tay Trình Duyệt, lại bị Trình Duyệt nhẹ nhàng rút ra.
Trình Duyệt hơi giương giương khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn —
“Cô nói là cả nhà, hẳn là không bao gồm Diệp Kính Hy đúng không? Anh ấy nhất định sẽ không cảm ơn cháu đâu, không hận là đã may mắn lắm rồi.”
Văn Tích Tuệ giật mình, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Kỳ thực cô không cần cảm ơn cháu, thật sự, chỉ cần cảm ơn anh ấy là đủ rồi. Cháu biết, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ buông tay cháu mà trở lại New York giúp Diệp gia vượt qua khó khăn, cháu chỉ là giúp cho quá trình này nhanh hơn mà thôi.”
“Diệp Kính Hy anh ấy… Anh ấy có thể vì người nhà của mình, mà hy sinh… Hạnh phúc suốt đời của bản thân.”
“Thế nhưng sự quan tâm mà các người dành cho anh ấy… Lại có bao nhiêu đâu…”Trình Duyệt thấp giọng nói, một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, anh bám lấy sô pha chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về phía Văn Tích Tuệ —
“Sau này mọi người nên đối xử tốt với Diệp Kính Hy một chút, đừng ép buộc anh ấy nữa, anh ấy đã vì mọi người mà nỗ lực nhiều lắm rồi… Còn cô gái tên Tang Du kia, nếu thật lòng thích Diệp Kính Hy, vậy cũng nên thông cảm cho anh ấy, chăm sóc anh ấy cho thật tốt vào.”
“Diệp Kính Hy rất thích cảm giác gia đình, sau này mọi người cũng nên cùng anh ấy ăn vài bữa cơm, tốt nhất là tự tay làm, cho dù là không thể ăn được, nhưng anh ấy cũng sẽ thấy rất cảm động. Đừng có suốt ngày bỏ anh ấy một mình, cho rằng cái gì ảnh cũng có thể xử lý tốt được, kỳ thực Diệp Kính Hy anh ấy… Càng tha thiết có người ở bên cạnh hơn.”
“Về phần cháu, cô chú cũng không cần phải thấy hổ thẹn. Có thể gặp được anh ấy, chính là may mắn lớn nhất của Trình Duyệt cháu đây. Mấy tháng qua cùng nhau một chỗ, thật sự rất hạnh phúc, cháu cũng thấy đủ rồi. Vốn cũng không hy vọng xa vời gì có thể cùng anh ấy đi hết cả đời lâu như vậy, chỉ là không nghĩ tới, kết thúc… Lại nhanh như thế. Còn tưởng rằng… Ít nhất… cũng có thể chống đỡ được tới lúc cháu tốt nghiệp…”
“Được rồi, cô hẳn cũng đã mệt mỏi, cách đây không xa có một khách sạn không tệ lắm, cô có thể tới đó đặt phòng nghỉ ngơi. Cháu có chút khó chịu, muốn đi ngủ một lát, không tiễn cô được.”
Thấy dáng vẻ Trình Duyệt đi vào phòng ngủ như lung lay sắp đổ, Văn Tích Tuệ có chút không đành lòng nói: “Trình Duyệt, cháu… Có sao không?”
Trình Duyệt khoát khoát tay nói: “Không sao ạ, cháu vẫn hay bị tụt huyết áp, đột nhiên đứng lên có chút choáng váng mà thôi.”
Văn Tích Tuệ trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Cháu yên tâm, nó hiện tại chỉ là quay về đính hôn, cô tính trước mắt để nó chuyển trường trở về New York, sau khi tốt nghiệp mới kết hôn. Chờ nó giúp ba nó cùng nhau giữ vững được Diệp gia rồi, có thể sẽ cần ba bốn năm đi, đến lúc đó… Nếu như nó thật sự không có cảm tình với Tang Du, cô sẽ để nó ly hôn rồi quay về tìm cháu.”
Trình Duyệt bỗng nhiên quay đầu, nụ cười trên mặt cực kỳ lạnh lùng, khóe miệng cong lên thậm chí còn mang theo chút trào phúng: “Cô nghĩ, anh ấy sẽ làm cái loại chuyện vong ân bội nghĩa như thế này sao? Cưới người đàn bà kia, cầm tiền, đợi Diệp gia chậm rãi phục hồi, sau đó lại một cước đá văng cô ta đi, rồi quay lại tìm cháu? Đến lúc đó, cháu hẳn phải vui vui vẻ vẻ ở bên cạnh anh ấy sao?”
Trình Duyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố nén nước mắt, thanh âm cũng lạnh xuống, “Cô có lẽ vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu có một ngày anh ấy phải kết hôn, như vậy cũng có nghĩa, Trình Duyệt cháu đây… Đã là quá khứ.”
“Diệp Kính Hy biết rõ điểm này, cho nên mới do dự lâu như vậy. Con của cô, cô so với ai khác đều hiểu rõ hơn hết. Cho nên, những lời an ủi cùng với hứa hẹn giả tạo này, cô cũng không cần nói với cháu đâu.”
“Sau này, chỉ cần đối xử tốt với anh ấy là đủ rồi.”
Nhìn bóng lưng yếu ớt của Trình Duyệt nặng nề đi vào phòng ngủ, Văn Tích Tuệ cũng nhịn không được mà đỏ cả viền mắt.“Xin lỗi… Trình Duyệt, cô thật xin lỗi cháu… Thế nhưng cô thật sự không còn biện pháp nào nữa…”
“Xin lỗi…”
Trình Duyệt không đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Văn Tích Tuệ vẫn đứng ở đó nhẹ giọng nói xin lỗi, mãi đến khi ánh hoàng hôn màu vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, bà mới mệt mỏi đứng lên, kéo va li của mình chậm rãi rời khỏi căn nhà nhỏ ấy.
Trình Duyệt vừa vào phòng ngủ đã ném mình lên giường, dùng chăn gắt gao bọc kín người lại. Có lẽ là thực sự mệt mỏi lắm rồi, cũng có lẽ là không muốn bận tâm tới chuyện này nữa, anh vừa nhắm mắt liền ngủ tới bảy giờ tối mới giãy dụa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Trình Duyệt đã đói bụng, muốn đi xuống bếp làm cơm tối, lúc đi tới phòng khách lại theo thói quen mà hướng vào phòng đọc sách mà gọi: “Diệp Kính Hy, tối nay anh muốn ăn gì? Em làm cho anh.”
Gọi nửa ngày vẫn không có ai trả lời, Trình Duyệt giật mình, lúc này mới nhớ tới người nọ sáng nay đã lên máy bay rồi, hiện tại có lẽ đã tới New York.
Mình thực sự là hồ đồ a, mới mơ có một lát mà đã quên chuyện này đi mất, còn tưởng rằng người nọ sẽ giống như thường ngày ở trong phòng đọc sách, bây giờ liếc mắt nhìn lại, trong phòng là một mảnh tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không mở, làm sao có thể thấy bóng dáng người kia đây.
Trình Duyệt tự giễu cười cười, đến nhà bếp tùy tiện làm vài món ăn cơm tối. Lúc làm cơm tâm tư cũng không biết đã thả đi nơi nào, cho tới mấy muỗng muối. Một người ngồi trong phòng ăn cơm, chỗ ngồi đối diện trống không, mà trong lòng, cũng là trống rỗng.
Viền mắt Trình Duyệt bỗng dưng thấy chua xót, đầu cũng đau nhức, cơm nước trong miệng hoàn toàn không có mùi vị gì, chỉ là máy móc cho từng muỗng từng muỗng vào trong miệng, thầm nghĩ phải lấp đầy bao tử mới thôi.
Sau khi cơm nước xong, Trình Duyệt liền tới phòng bếp rửa chén. Còn nhớ trước đây khi hai người cùng một chỗ, đều là mình làm cơm, Diệp Kính Hy phụ trách rửa chén, hiện tại anh không có ở đây, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là tự mình rửa chén. Nước ấm vào mùa thu vẫn rất lạnh lẽo, mà cái loại nhiệt độ lạnh lẽo này lại từ đầu ngón tay thấm vào đáy lòng. Người kia không có ở đây, Trình Duyệt cảm thấy căn nhà này thật sự là trống trống rỗng rỗng, nơi nào cũng có gió lạnh thổi tới được.
Trình Duyệt một bên rửa chén, một bên nhớ lại cái ôm ấm áp từ phía sau lưng mình của người kia trước đây.
Anh rất thích dùng hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo mình, sau đó đem cằm gác lên vai, ở bên tai mình thấp giọng nói chuyện, muốn ăn cái này, thích ăn cái kia, có đôi khi còn quá đáng đem đồ ăn anh thích nhất đưa ra trước mặt mình ép mình làm cho bằng được. Trình Duyệt sau này cũng thả lỏng, dựa vào trước ngực anh, còn có thể cảm giác được tiếng tim đập hữu lực của người nọ. Vừa làm cơm lại được anh ôm như vậy, toàn bộ thân thể của Trình Duyệt đều thấy ấm áp dạt dào.
Hình như đã lâu lắm rồi, mình không được anh ôm từ phía sau lưng nữa. Sau khi nghỉ hè trở về, mỗi lần mình ở trong bếp làm cơm, anh đều ở trong phòng đọc sách, lúc đầu còn tưởng rằng anh vì chương trình học của học kỳ này quá cấp tốc nên mới chăm chỉ như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là người nọ muốn nhân lúc rảnh rỗi, trốn tránh mình ở trong phòng nhắn tin với ba mẹ đi.
Diệp Kính Hy thật sự cũng rất thống khổ, kéo dài lâu như vậy, cả người đều gầy hẳn đi, mỗi ngày còn xem như là không có việc gì mà tươi cười với mình nữa.
Một bên là người mình yêu, một bên lại là người nhà, vấn đề này xảy ra trước mặt, dù có là ai đi nữa cũng không thấy dễ chịu.
Trình Duyệt cũng biết, đa số mọi người đều sẽ chọn người nhà. Dù sao máu mủ tình thâm, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ cả đời còn không trả hết được. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu như trong nhà mình xảy ra chuyện, là mẹ hay là Trình Nhạc đi nữa, bất luận một trong hai người họ phải đối mặt với khó khăn sinh tử, chính mình cũng đành phải nhẫn tâm rời bỏ Diệp Kính Hy mà thôi.
Chỉ là thời gian xa nhau, cả người lại đầy thương tích.
Cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, hai người đang yêu nhau lại đột nhiên bị ép buộc xa nhau như vậy, trong lòng thống khổ đến nhường nào. Đau nhức giống như là đem từng lớp da thịt trên người cố gắng xé ra vậy.
Văn Tích Tuệ quả thật là một người thông minh, rõ ràng là người tới chia rẽ bọn họ, thế nhưng Trình Duyệt tuyệt không trách bà, thậm chí căn bản còn không tìm được lý do để hận bà. Trình Duyệt có thể thấy được Văn Tích Tuệ rất thương Diệp Kính Hy, càng không đành lòng hủy đi hạnh phúc của con trai bà, bà ở ngoài cửa luôn miệng nói xin lỗi Trình Duyệt đều nghe được, mà những lời bà nói anh cũng rất tin tưởng.
Một bậc làm cha làm mẹ, một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi, thật không cần phải vứt bỏ hình tượng của mình mà khóc lóc diễn trò trước mặt một người tầm thường như mình được. Lời của bà hoàn toàn là thật, Diệp gia quả thật là đã tới tuyệt cảnh rồi.
Diệp Kính Hy hiện giờ giống như là đang đứng ở trên đỉnh núi vậy, một bên là lửa cháy hừng hực, một bên là biển cả mênh mông. Diệp Kính Hy biết bơi, dưới biển còn có cha mẹ anh em của mình, đương nhiên anh sẽ hướng về đại dương cuồn cuộn ấy mà nhảy xuống.
Thế nhưng, bên đống lửa này còn có Trình Duyệt mà anh yêu nhất! Anh luyến tiếc, anh không dứt bỏ được, cho nên anh mới thống khổ như vậy, do dự như vậy, nhiều lần dằn vặt chính mình, cũng là dằn vặt thân nhân đang chờ anh dưới biển, cùng với Trình Duyệt đang chờ anh ở phía sau.
Mà Văn Tích Tuệ lại giao cho Trình Duyệt một nhiệm vụ, trong lúc anh do dự như thế, nhẹ nhàng đẩy anh xuống.
Nhiệm vụ này rất đơn giản.
Mà cũng rất tàn nhẫn.
Trình Duyệt còn nhớ rất rõ, khi vừa mới bắt đầu yêu Diệp Kính Hy, chính mình còn bởi vì lo sợ đồng tính yêu nhau không được chấp nhận, mới giới thiệu anh cho Phan Lâm, chịu đựng đau đớn mà đẩy Diệp Kính Hy ra xa.
Ngày hôm nay, chính mình lại tự tay đẩy đi người mình yêu nhất, là lần thứ hai.
Cũng sẽ là lần cuối cùng.
—