Yêu Thương Trao Anh

Chương 17


Đọc truyện Yêu Thương Trao Anh – Chương 17

Lương Hòa thấy không hài lòng với Tết năm nay chút nào, nguyên nhân nằm ở chỗ: quá nhanh, quá mạnh, khiến cho hôm sau cô bị đau eo, mỏi lưng, chân còn bị chuột rút nữa.

Cố Hoài Ninh tinh thần rất sảng khoái đầy sức sống, thấy cô xoa hông, đã không an ủi thì chớ, lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nhịn mất mấy ngày liền, qua đêm qua coi như để bù đắp lại năng lượng cho mấy đêm trước”.

Lại còn thế nữa? Cái con người này đúng là mặt dày mà. Trước sự phản đối của Lương Hòa, Cố Hoài Ninh chỉ nhún nhún vai, rồi cười một cái. Anh khoác quân phục, đội mũ rồi đi ra ngoài.

Lương Hòa gọi giật anh lại: “Anh đi đâu đấy?”.

“Anh về đơn vị cái đã, em ở nhà đợi anh.”

Hóa ra mùng một Tết cũng phải trực, Lương Hòa chán nản.

Cố Hoài Ninh thì rất vội vàng, hôn lên trán cô một cái rồi đi ngay. Lương Hòa lại càng chán, dứt khoát chui vào chăn ngủ bù. Ngủ một giấc đến 12 giờ trưa, Lương Hòa bị tiếng gõ cửa làm thức giấc. Cô mơ mơ màng màng nghĩ bụng anh ấy có chìa khóa sao còn gõ cửa, kết quả là vừa mở cửa ra đã nhìn thấy mẹ con Lâm Nhiên.

Không phải Cố Hoài Ninh, Lương Hòa thất vọng tràn trề, nhưng nhờ thế mà cô đã tỉnh cả ngủ.

Lâm Nhiên nhìn cô cười: “Sáng nay trước khi đi Hoài Ninh đã nói với chị, bảo chị nếu không có việc gì thì qua đấy gói sủi cảo với em”.

Lương Hòa lập tức bất ngờ, không phải là anh sợ cô lại chạy đi đâu đó mà gọi chị ấy đến trông chừng đấy chứ? Đứng trước hai đôi mắt một to một nhỏ đang nhìn mình đầy hứng thú, Lương Hòa chạy vù vào phòng vệ sinh sửa soạn.

Hiểu rõ đầu đuôi sự tình nên Lâm Nhiên vừa trộn nhân sủi cảo vừa trêu chọc Lương Hòa:”Hôm ấy nhìn thấy bộ dạng của em, chị còn tưởng em sẽ về thật, ai dè, người ta nói không sai mà… thùng rỗng kêu to.”

Lương Hòa ngại ngùng cụp mắt xuống, bắt đầu nhào bột. Cho dù khởi điểm ban đầu có thế nào, kết cục tốt là được rồi.

Ấy, kết cục như vậy gọi là tốt được à? Hông cô còn đau, lưng còn đang mỏi đây này.

Lâm Nhiên trộn nhân xong đặt trước mặt Lương Hòa:”Này, em xem xem nhân thế này đã được chưa?”.

Lương Hòa giơ tay đỡ, ngửi thấy mùi nhân cô đột nhiên cau mày lại, Lâm Nhiên thấy vậy liền cau mày theo: “Sao vậy, mùi vị không ổn à?”.

Lương Hòa lắc lắc đầu:”Không phải ạ, tự nhiên em thấy dạ dày không ổn lắm, em hơi buồn nôn…”.

Vừa nói dứt lời Lương Hòa đã không chịu nổi, chạy vào nhà vệ sinh nôn thúc nôn tháo, cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn hết cả lên.

Lâm Nhiên vừa vuốt lưng cho cô dễ thở vừa hỏi:”Em sao vậy?”.

Lương Hòa đã thấy dễ chịu hơn, cô lắc đầu cười: “Chắc là bị cảm lạnh rồi chị ạ”.

Tối qua đốt pháo bông với Gia Minh, cô đứng ngoài hít gió lạnh một lúc lâu, lúc về còn lặn lộn suốt cả đêm nữa, không cảm lạnh mới lạ. Nghĩ đến đây Lương Hòa không khỏi đỏ mặt, cô súc miệng xong lại đi ra ngoài, còn Lâm Nhiên thì vẫn đứng một chỗ chau mày lại.

Lương Hòa không nhịn được cười: “Chị à, không vấn đề gì đâu, chị không phải lo”.

Lâm Nhiên nhướng mắt nhìn cô, một lúc sau chị nói: “Hòa Hòa, không phải là em có rồi đấy chứ?”.

Lương Hòa sững người, có rồi á? Có cái gì cơ?

Lâm Nhiên nhìn bộ dạng không hiểu gì của cô thì cuống cả lên, kéo tay cô vào phòng ngủ, vừa giúp cô lấy quần áo vừa nói: “Chị thấy em tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra xem sao, khẩn trương lên, nhân lúc bây giờ còn chưa tối”. Nói xong Lâm Nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, liền vỗ bồm bộp vào trán: “Giời ạ, hôm nay là mùng một Tết, bệnh viện làm gì có ai chứ?”

Phản ứng của bà chị này khiến Lương Hòa hơi căng thẳng, cô vội vàng nắm tay Lâm Nhiên:”Chị ơi không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, em không cần phải đến bệnh viện”.

“Như vậy không được”. Lâm Nhiên quả quyết nói,”Lúc đầu chị cũng giống em, khi mới có phản ứng cũng không để ý, sau đấy đi kiểm tra mới phát hiện ra, bị bác sĩ mắng cho một trận. Gi¬ai đoạn đầu mang thai phải hết sức chú ý”.

Mang thai ư? Họ vừa mới nói đến chuyện mang thai đấy ư? Cô chớp chớp mắt, một cảm giác khó hiểu bỗng ập đến với Lương Hòa. Cô tóm lấy tay Lâm Nhiên, lắp bắp nói: “Chị, chị nói là em đã có bầu rồi á?”.

Lâm Nhiên nhìn bộ dạng của cô bật cười: “Cũng không chắc chắn, nên chị mới bảo phải đến bệnh viện xem thế nào đã”.

Lương Hòa lập tức có một cảm giác trông mong rất chân thành: “Được ạ”.

Mùng một Tết, bệnh viện cũng khá đống người, Lương Hòa khoác cái áo to sụ theo sau Lâm Nhiên vào khoa phụ sản. Các bác sĩ và y tá ở đây đều rất tốt, họ tận tình giúp cô làm các bước thử thai, sau khi xong cô phải ra ngoài đợi kết quả.

Lâm Nhiên cẩn thận đỡ cô ngồi xuống rồi thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy bác sĩ hỏi, Lương Hòa mới nhớ ra là dạo này mình quả thực thấy có gì đó không bình thường. Theo như cách nói của bác sĩ thì bà chắc chắn đến tám phần là cô đã mang thai.

Lương Hòa ngồi trên ghế thẩn người ra, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nắm chặt tay Lâm Nhiên, có vẻ rất căng thẳng,”Bọn em, bọn em hôm qua vừa mới…”. Nói đước một nửa cô im bặt, cắn chặt môi, mặt đỏ ửng lên.

Lâm Nhiên nhìn là hiểu ngay, vỗ vỗ tay Lương Hòa an ủi: “Đợi lát nữa xem bác sĩ nói gì”.

Lương Hòa gật đầu, cô cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như cả năm vậy. Chờ đợi không biết bao lâu, cửa phòng mới mở, Lương Hòa hồi hộp đứng lên, bác sĩ từ trong phòng bước ra, trên tay cầm tờ phiếu xét nghiệm, bà mỉm cười: “Chúc mừng cô”.

Lương Hòa sững sờ, mắt chớp chớp, rồi lại chớp thêm lần nữa, sau đó nước mắt bỗng rơi lã chã.

Nghe xong một loạt những lời dặn dò, và cầm trên tay cuốn sổ tay bà bầu, Lâm Nhiên cùng Lương Hòa rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài trời đã tối rồi, tuyết rơi lả tả. Lâm Nhiên đứng đợi xe ở vệ đường cùng Lương Hòa mà liên tục giậm chân vì không chịu được lạnh: “Sao lại chậm thế được nhỉ, không phải là chưa nhận được tin nhắn đấy chứ?”.

Lương Hòa trùm kín mít từ đầu đến chân, cả người chỉ lộ ra mỗi hai con mắt được phủ một lớp nước mỏng, dưới ánh đèn trông thật long lanh: “Sao thế ạ?”

Lâm Nhiên đang định trả lời thì nhìn thấy từ xa có ánh đèn chiếu rọi. Chị cười cười, giúp Lương Hòa chỉnh lại quần áo, rồi hất hàm về phía bên đó: “Này này, đến rồi kìa”.

Lương Hòa vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc xe Leop¬ard chầm chậm dừng trước mặt. Cửa xe mở ra. Cố Hoài Ninh bước xuống. Anh nhìn như hơi vội, còn quên cả đội mũ, toàn thân lạnh cóng, nhìn thấy cô đứng đó, liền cau mày lại, rồi bước nhanh về phía cô.

“Sao lại đứng chờ ở đây?”.

Lương Hòa nhìn anh mắt sáng bừng lên, không nói gì.

Cố Hoài Ninh thở dài, anh hơi cúi xuống áp má vào trán cô xem thử nhiệt độ thế nào. Cũng còn may, trán không lạnh lắm.

Lương Hòa lập tức giật mình, đẩy anh ra: “Chị Lâm Nhiên còn đang ở đây mà anh”.

Cố Hoài Ninh cười: “Chị ấy tưởng anh muốn hôn em nên đã lên xe từ lâu rồi”.

Lương Hòa trừng mắt lên nhìn anh, cái đồ mặt dày này! Đang định phản bác lại thì cô ngay lập tức rơi vào vòng tay ấm áp, Lương Hòa đập đập vào vai anh, muốn đẩy anh ra, nhưng vòng tay anh lại siết chặt lấy eo cô. Lương Hòa đành phải yên lặng trong vòng tay anh, nghe nhịp đập của trái tim anh.

Chỉ ở khoảng cách gần đến như vậy, cô mới cảm nhận được anh đang run rẩy, cô hơi ngạc nhiên, muốn ngẩng mặt lên nhìn anh nhưng bị anh giữ chặt đầu lại.

“Ngoan nào, đừng động đậy”.

Giọng nói cưng nựng của anh rơi vào khoảng không, Lương Hòa bất giác lặng người đi. Sau khi định thần lại, cô dụi đầu vào lòng anh cười thầm. Cô còn tưởng anh bình tĩnh điềm đạm lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là giả vờ thôi. Xem ra tâm tư của anh và cô cũng giống nhau, đều dễ kích động, phấn khích. Đợi đến lúc mọi cảm xúc lắng xuống thì cô lại càng mong đợi nhiều hơn.

Nhưng tâm tư của Cố Hoài Ninh dường như phức tạp hơn cô rất nhiều, ngoài những cảm xúc đó, trong anh còn có một cảm giác khác, đó là cảm giác thần kỳ. Anh thấy thật thần kỳ, anh chỉ xa cô có một ngày, vậy mà cô lại đem tới cho anh một niềm hạnh phúc ngỡ ngàng đến thế, cô khiến anh bất chợt thấy choáng váng vì cảm xúc gì đó rất khó nói, còn muốn kéo anh ra xa nữa hả? Thật là ác mà.

“Lương Hòa”

“Dạ?”

“Cảm ơn em”. Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm.

Lương Hòa mỉm cười, ôm anh: “Chúng mình cùng chờ đợi đứa con này nhé”.

“Được”.

Từ bệnh viện trở về, Lương Hòa bắt đầu thời kỳ dưỡng thai.

Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào. Đồng hồ báo thức ở đầu giường reo đúng giờ đã định, Cố Hoài Ninh xoay người, nhanh chóng tắt chuông đi. Phía bên kia giường có tiếng sột soạt, anh quay đầu lại nhìn, thì ra là Lương Hòa lật người trong lúc ngủ say, làm tuột một bên chân ra. Anh vòng tay sang đắp lại chăn cho cô, động tác vô cùng cẩn thận để không chạm vào bụng cô.

Cứ lúc nào Cố Hoài Ninh ở nhà, anh đều dành thời gi¬an làm bữa sáng cho cô. Món cháo được nấu cẩn thận, đồ ăn tươi ngon bổ dưỡng, anh còn chưa kịp bày ra bàn thì đã nghe thấy một tiếng động lớn trong phòng ngủ, tim anh giật thót, vừa mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Lương Hòa vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh. Động tác mau lẹ hoàn toàn không giống với người đang mang thai.

Nghĩ một lúc, Cố Hoài Ninh vẫn bày đồ ăn ra bàn trước, sau đó quay vào nhà vệ sinh xem Lương Hòa thế nào. Anh chỉ thấy mái tóc bù xù của cô giấu vào trong lớp áo ngủ, đang gục đầu nôn thốc nôn tháo. Khó khăn lắm mới kìm lại được, cô quay đầu lại nhìn thấy anh, liền xị mặt ra như sắp khóc đến nơi.

Bộ dạng đáng thương đó khiến anh nhăn mặt lại, anh rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: “Sao nôn khiếp thế?”.

Lương Hòa lại càng rầu rĩ, cô lấy nước để đánh răng, mùi kem đánh răng cũng làm cô buồn nôn, khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm giác khó chịu trong dạ dày để đánh xong răng. Cố Hoài Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy cả quá trình đó, lông mày cứ nhíu chặt lại.

Lương Hòa hơi hốt hoảng: “Anh nói xem, em cứ nôn như vậy liệu có ảnh hưởng đến em bé không? Không khéo lại hỏng thai thì biết làm sao?”. Đúng là càng nghĩ càng thấy sợ.

“Không được nói linh tinh”. Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa một cái, ánh mắt dừng ở nơi bụng cô, thấy nó vẫn yên ổn như lúc đầu, anh thở dài: “Rõ ràng là mới có bảy tuần, sao lại làm khổ người ta thế được chứ?”.


Lương Hòa cũng vô cùng sầu não, nghe chị Lâm Nhiên nói lúc chị mang bầu cũng bị nghén nhưng không nghiêm trọng chút nào, chị thấy thèm ngủ thèm ăn thôi. Ban đêm thì hay bị tỉnh giấc vì đói, những thứ muốn ăn cũng rất kỳ lạ, làm anh Trương ngày nào cũng quay như chong chóng, coi như đã làm anh khổ một phen. Sao bây giờ đến lượt cô lại ngược lại chứ, người phải chịu đau đớn là cô, Cố Hoài Ninh thì vẫn giữ cái vẻ khỏe khoắn sảng khoái như thế, cô nhìn mà thấy bực mình. Vì đa phần thời gi¬an Cố Hoài Ninh không ở nhà, nên cô không khỏi thấy chán nản. Được Cố Hoài Ninh đồng ý, Lương Hòa đến trường mẫu giáo của chị Lâm Nhiên làm giáo viên.

Không biết có phải vì đang mang bầu không mà bây giờ Lương Hòa nhìn đứa trẻ nào cũng đáng yêu vô cùng. Lúc rảnh rỗi cô luôn thích nhìn chúng chơi đùa, cười nói, sau đó còn nghĩ về con của mình nữa. Cô thử đoán về giới tính của con, hình dáng của con và nhiều điều khác nữa, tất cả những điều đó đều khiến Lương Hòa vui vẻ quên hết mệt mỏi.

Có một lần trong giờ ăn trưa, Lâm Nhiên cười và nói với cô: “Hòa Hòa, em có biết không, đoàn trường bảo em đến đây làm giáo viên là còn có một nguyên nhân khác nữa”.

“Là gì ạ?”. Lương Hòa rất tò mò.

Lâm Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi: “Cậu ấy sợ em ở nhà một mình buồn chán, sẽ mắc chứng stress trước khi sinh. Chị thấy buồn cười quá, cái anh chàng này lúc căng thẳng mà cũng suy nghĩ chu toàn ra phết”.

Lương Hòa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát, khẽ mỉm cười. Có lẽ chị Lâm Nhiên không hiểu, nhưng cô thì biết rõ, có lẽ Cố Hoài Ninh vì chuyện của Lâm Khả nên mới lo sợ, không chỉ sợ ảnh hưởng đến thai nhi, mầ còn ảnh hưởng đến sức khỏe của cô nữa.

Vậy cô có nên nói với anh không nhỉ? Rằng thực ra không cần phải lo lắng điều này, bây giờ tâm trạng của cô rất tốt, cũng đỡ nghén nhiều rồi.

Cuối tuần, Cố Hoài Ninh đưa Lương Hòa đến nhà Diệp lão gia. Diệp Vân Đồng nhìn thấy cô béo lên trông thấy thì rất ngạc nhiên, hỏi ra mới biết là cô có bầu rồi, vui mừng không nói lên lời. Chị Diệp vội vàng dặn chị Tề chuẩn bị đồ ăn, phải tẩm bổ cho cô thật kỹ càng. Lương Hòa lập tức giữ tay chị lại.

“Không phải làm gì đâu chị, dạo này em ăn sắp thành heo rồi đây này”.

Tình trạng của cô cũng giống với chị Lâm Nhiên, toàn đói về đêm. Đoàn trưởng Cố Hoài Ninh cuối cùng cũng bắt đầu thấm mệt, nửa đêm phải mò dậy chuẩn bị đồ ăn cho vợ, thỉnh thoảng gặp phải hôm Cố Gia Minh ngủ lại, đoàn trưởng Cố còn phải nấu cho hai người ăn nữa. Đêm nào cô cũng chuyển mình mấy lần liền, anh cũng tỉnh giấc theo, độ nhạy cảm của anh đến Lương Hòa cũng thấy bất ngờ.

Diệp lão gia nghe tin cô có bầu cũng mừng không kể xiết: “Tốt quá, lại có thêm một sinh mệnh nữa. Không biết là ta có thể chứng kiến nó lớn đến mấy tuổi nữa đây”.

Nói dứt lời, ông thấy Lương Hòa đang nhìn thẳng vào ông, Diệp lão gia định thần lại, cười ha hả: “Nhìn ta đấy à, ta không nên nói như vậy”.

Lương Hòa yên lặng cúi đầu xuống, một lúc lâu sau cô đưa tay ra nắm lấy tay ông: “Ông phải sống thật lâu thật lâu”.

Diệp lão gia lặng người, nhìn cô rất lâu rồi mới khẽ nở nụ cười: “Được”.

Có lẽ vì đang mang thai nên Lương Hòa nhìn nhận vấn đề cũng khoan dung độ lượng hơn. Như ba chồng đã dạy cô, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại.

Cô đang cố gắng để làm được điều đó, cũng hy vọng là những người bên cô cũng có thể được hạnh phúc. Giống như Diệp lão gia, Diệp Vân Đồng cũng nói với cô, từ sau khi cô đến, Diệp lão gia rõ ràng là cười nhiều hơn. Có vẻ như trước đây ông đã sống quá cô đơn, cũng có thể là ông cảm thấy tội lỗi và muốn bù đắp cho cô nên ông đối xử với cô rất thân thiết gần gũi.

Lương Hòa cố hết sức để không kháng cự, vì đây là cách tốt nhất để mọi người trong cả hai gia đình đều hài lòng.

Mang thai đến tuần thứ mười sáu, Cố Hoài Ninh lần đầu tiên đưa cô đi khám thai. Các số liệu cho thấy mọi thứ đều bình thường, khi cầm được tờ giấy xác nhận gi¬ai đoạn B, Lương Hòa không kìm được mình. Cô bước lên phía trước xem, chỉ một tờ giấy mỏng manh như vậy, mà trong thoáng chốc cô có thể nhìn ra được đâu là tay em bé, đâu là chân của em bé. Điều này còn khiến Lương Hòa kích động hơn cả lúc cô biết mình mang thai đôi. Nhìn vào tấm ảnh, bất giác Lương Hòa thấy sống mũi mình cay cay.

Các bác sỹ và y ta đứng bên cạnh đều hiểu được cảm giác của cô nên mỉm cười, tuy rằng một cặp song sinh có thể khiến ba mẹ chúng vô cùng mệt mỏi lúc đầu, nhưng với người làm cha làm mẹ, đó cũng là điều cam tâm tình nguyện.

Thời gi¬an gần đây Cố Hoài Ninh thực sự rất bận, đoàn vừa nhập về một loạt các trang thiết bị mới, đó là những chủng loại trước đây chưa từng dùng. Những kiến thức cần thiết về cách sử dụng, công tác bảo dưỡng bảo trì cũng phải nắm bắt lại từ đầu, đoàn liên tục mở các buổi tập huấn lớn nhỏ. Điều khiến anh đau đầu nhức óc hơn nữa là mấy hôm trước Đảng ủy quân khu hạ lệnh xuống, thông báo rằng đợt diễn tập đối kháng mới sắp triển khai ở căn cứ huấn luyện thành phố N, so với lần trước thì quy mô đợt diễn tập này lớn hơn rất nhiều.

Cả ngày thì bận huấn luyện, tối về đến nhà thỉnh thoảng lại phải chịu chứng stress trước khi sinh của bà mẹ trẻ Lương Hòa, cho ăn ngon mà vẫn phải dỗ ngon dỗ ngọt nữa. Thế là sau một hồi hành hạ, Lương Hòa thì béo ra trông thấy, còn Cố Hoài Ninh thì gầy xọp đi. Lương Hòa rất xót anh, cô thấy là thật sự không thể tiếp tục như thế được. Cố lão gia ở tận thành phố C cũng đã nghe nói về việc này, ông đặc biệt yêu cầu Lương Hòa về nhà chờ đến ngày sinh. Lý do ông đưa ra trong cuộc gọi cũng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng: “Công việc của con bây giờ bận rộn, để Lương Hòa một mình ở khu chung cư như thế có được không? Ở nhà không có cái gì, thì chị Trương và Phùng Đam cũng luôn sẵn sàng 24/24 giờ, như vậy còn không đủ phục vụ cô vợ của con sao? Lần này không phải là ba thương lượng với con mà là đang hạ lệnh cho con, nếu con nhất quyết không đưa nó về đây, ba sẽ trực tiếp cử người đến đón nó, con xem làm thế nào thì làm”.

Lương Hòa thấy Cố Hoài Ninh lạnh lùng dập máy, cô nghĩ ngợi rất lâu rồi quyết định làm theo yêu cầu của lão gia, lý do của cô rất chính đáng: “Lần này không thể để ba bực mình nữa, sao không cho em về nhà? Đến lúc ấy anh bận một lèo tận một hai tháng trời không nhìn thấy mặt, em lại không thể suốt ngày làm phiền chị Lâm Nhiên được”.

“Vậy thì anh sẽ đưa em đến nhà chú Diệp, đến lúc ấy muốn gặp em cũng dễ”

“Thế lại càng không được, con mình rõ ràng mang họ Cố, lại ở nhà người khác chờ sinh thì còn ra thể thống gì nữa”. Lương Hòa cười: “hơn nữa, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để làm lành với mẹ, đương nhiên em phải về rồi”.

Anh thật không ngờ là cô lại nghĩ nhiều như vậy, xem ra tư tưởng của đồng chí này cũng nâng cao đáng kể đấy.

Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa, cuối cùng thì cũng phải đồng ý với cô. Nói đi nói ại thì cô về nhà sẽ khiến anh yên tâm hơn cả. Nghĩ được như vậy thì mấy tháng xa cách có đáng là gì.

Cố lão gia biết được quyết định của Cố Hoài Ninh thì thấy hài lòng, sợ anh đổi ý, ông liền lập tức cử Phùng Đam đến thành phố C phụ trách việc hộ tống Lương Hòa về nhà an toàn.

Trước khi đi, Cố Hoài Ninh dành riêng một khoảng thời gi¬an để đưa họ ra sân bay. Đến sân bay rồi thì không còn nhiều thời gi-an, Phùng Đam đi đổi thẻ lên máy bay, cũng là để cho Cố Hoài Ninh và Lương Hòa có không gi¬an riêng để từ biệt.

Lương Hòa vẫn còn nhớ cảnh tượng trước ở sân bay, rõ ràng lần này khác hoàn toàn với lúc đó, nhưng tâm trạng của cô vẫn không thể tốt lên chút nào.

Cô cúi đầu nhìn Cố Hoài Ninh đang chỉnh lại áo khoác ngoài cho mình bộ dạng mệt mỏi của anh khiến mắt cô lại đỏ hoe. Cố Hoài Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy như vậy giật nảy mình, sau đó thì thấy thật bật khóc.

Anh đưa tay ra vuốt tóc cô: “Không được rơi nước mắt, phụ nữ mang bầu mà khóc là không tốt đâu”.

Lương Hòa thở dài một tiếng rồi hất tay anh ra: “Ai khóc, anh chỉ vớ vẩn”.

Cố Hoài Ninh cười, rồi ôm cô vào lòng mặc kệ mọi người xung quanh: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé, diễn tập kết thúc anh sẽ về ngay”.

“Vâng”. Lương Hòa nghẹn ngào đồng ý, lúc sau lại nói thêm một câu nữa: “Chắc chắn rồi ạ”.

Nhất định em sẽ đợi anh, anh cũng nhất định phải quay về.

Về đến thành phố C, thời tiết dần nóng lên, Cố phu nhân đích thân ra đón Lương Hòa. Sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ như vậy khiến cô có cảm giác mình được tâng lên tận mây xanh. Nhìn thấy bà Lý Uyển, Lương Hòa vẫn thấy hơi căng thẳng, nhưng bà mẹ chồng này còn lo lắng cho cháu nội của bà hơn cả. Bà không nói một lời nào thừa thãi, còn dặn dò cô phải yên tâm dưỡng thai, không để cô phải làm bất cứ việc gì.

Nếu như bình thường, Lương Hòa sẽ cảm thấy mình đúng là bà mẹ được hưởng phúc từ con, may mà trước khi đi, Diệp Vân Đồng đã dạy dỗ cô một bài: “Đứa con là sợi dây gắn kết tình thân, em đừng cho rằng bác gái đối xử tốt với em là vì đứa con, việc đó là việc nên làm, cũng là lẽ đương nhiên”.

Lời nói ấy lại vang lên trong đầu, Lương Hòa liền mỉm cười nhìn bà Lý Uyển, những vướng mắc trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều. Bà Lý Uyển sắp xếp cho Lương Hòa ở cùng là để tiện chăm sóc. Lương Hòa nghĩ đến tình trạng sức khỏe của mình nên không từ chối, cô yên tâm ở nhà ba mẹ chồng dưỡng thai.

Hạ An Mẫn nhìn thấy cái bụng lùm xùm của cô bất ngờ hết chỗ nói, chạy qua chạy lại mấy vòng liền, còn lấy tay sờ mãi không thôi nữa. Lương Hòa bật cười, đẩy tay cô ấy ra.

Ba chúng nó còn chưa được sờ như thế bao giờ nữa là! Ba còn đang bận tối mắt tối mũi ở tận đoàn 302 thành phố B, chỉ có thể thể hiện tình cảm nhớ nhung với ba mẹ con qua điện thoại được thôi. Điều này khiến Lương Hòa vừa hạnh phúc lại vừa rầu rĩ.

Mang thai đến thánh thứ 7, Lương Hòa đã rất hạn chế lên phố, sợ hai ông bà ở nhà lo lắng nên chỉ đi dạo loanh quanh gần nhà thôi. Lúc nào Hạ An Mẫn đến tìm, cô mới đi xa hơn một chút.

Hôm nay cô cùng Hạ An Mẫn đi ngắm mấy cửa hàng bán đồ sơ sinh, Hạ An Mẫn ngáp ngắn ngáp dài đứng bên cạnh nhìn cô lựa đồ, không nhịn được cười: “Sinh em bé thật là phiền phức, nhất là sinh một lúc hai đứa liền, đến quần áo cũng phải chuẩn bị thành hai bộ. Lương Hòa à, cậu không thấy thế sao?”.

Câu trả lời của Lương Hòa có phần thâm sâu: “Đợi đến khi cậu kết hôn thì sẽ hiểu thôi”.

Ý của cô là người chưa kết hôn, chưa có em bé thì không có tư cách phát biểu ý kiến hả, Hạ An Mẫn ấm ức: “…”

Xuống đến tầng một của khu trung tâm mua sắm, Lương Hòa bất ngờ nhìn thấy một người.

Vẫn là vóc dáng thanh mảnh cao gầy, những bước đi rất điềm tĩnh mạnh mẽ, anh cũng đã nhìn thấy cô, bước chân chợt khựng lại, rồi tiếp tục bước về phía cô.

Người đó là Lục Thừa Vấn.

Lương Hòa còn chưa nghĩ được sẽ đối mặt với anh như thế nào, chân cô quay đi muốn trốn tránh, nhưng đáng tiếc là động tác của cô không còn nhanh nhẹn nữa, đi được vài bước đã bị anh gọi giật lại: “Lương Hòa”

Lương Hòa nhắm tịt mắt, thôi thì đành phải quay lại vậy.

Lục Thừa Vấn nhìn thấy bụng bầu to đùng của cô thì không bất ngờ chút nào, anh chỉ đưa tay phải ra phía cô, nở nụ cười nói: “Lâu lắm không gặp”.

Lương Hòa đưa tay ra đầy nghi hoặc, cô bắt tay anh. Hạ An Mẫn dù sao cũng đang làm việc ở tòa soạn, hơi khép nép trước mặt Lục Thừa Vấn, chào hỏi xong liền chuồn luôn ra một góc, dù gì thì cô cũng nhận ra được đây là lúc hai người họ hồi tưởng lại chuyện cũ.

Lục Thừa Vấn nhìn Lương Hòa: “Đến đây mua đồ à?”.

“Vâng”. Chìa cho anh xem túi đồ vừa mua, Lương Hòa khẽ mỉm cười.

“Để tôi xách giúp cô rồi đưa cô về nhà cho an toàn”.

“Không cần đâu”. Lương Hòa vội vàng lắc đầu từ chối: “Mẫn Mẫn lái xe đưa tôi đi mà, cô ấy sẽ đưa tôi về”.

Lục Thừa Vấn đang đưa tay ra bất chợt khựng lại giữa khoảng không, ngay sau đó anh thu tay về như chưa có chuyện gì xảy ra. Không khí chợt trở nên thật ngượng ngùng, Lương Hòa cúi đầu xách cái túi lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Thừa Vấn: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

Ánh mắt của cô rất thành thật và cũng rất trong sáng, Lục Thừa Vấn buộc phải gật đầu. “Tôi muốn hỏi, sao ngay từ đầu anh đã biết đối tượng tôi kết hôn là người nhà họ Cố?”.

Lục Thừa Vấn hơi nghi ngại, anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô có biết Lục Thời Vũ không?”.

Đương nhiên là Lương Hòa biết. “Anh cũng quen cô ấy à?”. Lương Hòa bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra điều gì đó. “Hai người đều họ Lục, lẽ nào?”.

Cô đột nhiên nhớ ra khi cô xin thôi việc, Lục Thừa Vấn đã nhắc đến người nào đó cũng là lính đoàn 302, phải chăng đó là Lục Thời Vũ?

“Cô ấy là em họ của tôi”. Lục Thừa Vấn nói: “Hơn nữa ba tôi lại công tác ở quân khu Thẩm Dương, cũng quen biết Cố tướng quân”.


Thật là trùng hợp! Lương Hòa thầm kêu lên, nhưng cũng vì thế cô lại thấy rất nhẹ nhõm. Kể cả khi có nhiều sự trùng hợp đến như vậy, sau này bọn họ cũng chỉ có thể càng ngày càng xa cách thôi. Lục Thừa Vấn đã thế, Lục Thời Vũ cũng vậy.

Lương Hòa đột nhiên nghĩ ra một việc bèn lập tức hỏi anh: “À, phải rồi, trước đây anh nói chúng ta là bạn cùng trường, lại còn hỏi tôi không nhớ anh à, như vậy là có ý gì?”.

Lục Thừa Vấn hơi sững người, lúc đó anh rõ ràng có ý đồ, nhưng giờ thì không nhất thiết phải nhắc lại chuyện đấy nữa. Anh cười, và cho cô một câu trả lời không thể là câu trả lời: “Không có gì, chắc là bị ma ám thôi mà”.

Lương Hòa không hỏi thêm gì nữa, rồi sau đó chào tạm biệt anh.

Nhìn bóng dáng cô ở đằng xa, Lục Thừa Vấn bật cười. Anh chắc chắn rằng cô quên anh rồi, mà đến giờ thì cũng thực sự không cần nhắc đến nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện này, Lục Thừa Vấn không khỏi nghĩ tới ba năm trước. Chắc chắn là Lương Hòa không biết lần đầu tiên anh gặp cô chính là vào lúc đó.

Khi đấy anh vừa tốt nghiệp, vì thành tích xuất sắc nên mấy công ty ở Luân Đôn đã mời anh về làm việc, cũng có những công ty mà anh muốn được tiếp cận gần hơn nữa. Nhưng cũng đúng vào thời điểm đó anh nhận được bưu kiện của giáo sư ở học viện nghệ thuật nhân văn Bris¬tol cùng với điện mừng của ủy ban giải thưởng Pulitzer. Tác phẩm lịch sử nước Mỹ mà anh là đồng tác giả đã giành được giải thưởng này. Trong chớp mắt, cả trường xôn xao hết cả lên vì thông tin đấy, bản thân anh vốn là một người sống rất khiêm tốn khép kín lại trở thành ngôi sao của trường, điều này khiến Lục Thừa Vấn không khỏi mệt mỏi. Có không ít tòa soạn trong nước đã nhanh chóng gửi lời mời anh đến làm việc, lựa chọn trong chớp mắt của anh đã biến thành công việc theo anh suốt hai năm qua. Nếu anh muốn tiếp tục làm công việc liên quan đến chuyên ngành của mình, thì anh phải ở lại nước Anh. Còn nếu anh nhận lời mời của tạp chí trong nước, vậy Lục Thừa Vấn buộc phải trở về nước. Vì chuyện này, anh đã gọi điện về cho ba anh ở Trung Quốc để xin ý kiến, hy vọng ông có thể giúp anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Trong lúc Lục Thừa Vấn đang cân nhắc chuyện công việc thì ở Bris¬tol lại chào đón hội bóng bay được tổ chức mỗi năm một làn. Bạn cùng phòng của anh đi tham gia từ sớm rồi, bỏ mỗi mình anh ở lại. Đến lúc trời sắp tối, các quả bóng bay mới được thả chầm chậm từ sông Avon. Hôm ấy cả bầu trời Bris¬tol đều ngập tràn ánh sáng rực rỡ, trên trời có biết bao quả bóng bay đầy màu sắc, còn có một vài quả nhỏ được thắt những dây duy băng rực rỡ, mọi người viết ước nguyện của mình lên đó.

Trên phố toàn những người xa lạ, khắp nơi ngập tràn những đoàn người mặc bộ đông phục xanh đậm, xanh nhạt, cả màu xám nữa. Anh hướng tầm mắt ra xa, lúc này Lục Thừa Vấn cảm nhận vô cùng sâu sắc cảm giác tha hương nơi đất khách quê người.

Đột nhiên một quả bóng bay nhỏ xíu rơi xuống chân anh. Lục Thừa Vấn cúi xuống nhặt lên, vô tình nhìn thấy phía dưới quả bóng thắt một sợi dây ruy băng đỏ, là một dòng chữ viết bằng tiếng trung: “Mong Thượng đế hãy bảo vệ cho gia đình con, bà ngoại con và ba mẹ con”.

Anh cười, đúng là một lời cầu nguyện ngây ngô. Bao nhiêu người đề lên lời nguyện cầu gửi tới Thượng đế, mặc dù biết chúng khó mà thành hiện thực nhưng họ vẫn luôn mang trong mình những niềm mong ước tốt đẹp.

“Xin lỗi anh, đây là bóng của tôi”.

Một giọng con gái ngọt ngào đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh là giọng chuẩn Luân Đôn, anh ngước lên, nhìn cô gái đang mỉm cười nhìn anh, ánh mắt mang chút ngượng ngùng, đôi mắt hổ phách khiến anh hơi kinh ngạc, ngay lập tức nhận ra cô gái này là người Trung Quốc. Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần Jeans cạp trễ, mái tóc xoăn dài nhẹ tung bay trong gió, con người cô toát ra một vẻ hết sức lười biếng, nhưng đôi mắt lại rất trong sáng, khóe miệng cô đang nở một nụ cười. Ánh mắt nhìn chằm chằm hồi lâu của anh khiến cho cô gái trước mặt lộ vẻ nghi ngại, vành tai ửng đỏ lên. Anh cười, và trả lại cô quả bóng bay đang cầm trong tay.

“Hy vọng mong ước của cô sẽ thành hiện thực”.

Từng chữ từng chữ rất rõ ràng lành mạch, là giọng phổ thông chuẩn mực, tròn vành rõ chữ. Cô sững người, sau khi cầm quả bóng lại nhoẻn miệng cười.

“Cảm ơn”.

Anh cũng cười, rồi hai người đi lướt qua nhau.

Sau một tuần suy nghĩ, anh quyết định về nước, Giáo viên hướng dẫn của anh tỏ ra vô cùng tiếc nuối, anh chỉ khẽ mỉm cười. Sau khi ký gửi hành lý, Lục Thừa Vấn chuẩn bị đi Luân Đôn. Xe tới cổng trường, anh giảm tốc độ, ánh mắt vô tình lướt một vòng và dừng lại ở một góc nào đó. Còn chưa nghĩ được gì thì nụ cười đã trực sẵn trên môi anh, họ lại gặp nhau rồi.

Cô đang xách túi hành lý, bước đi vẻ rất vụng về, xem ra cô không thể xử lý được, thế là anh dừng xe rồi bước chầm chậm vè phía cô.

“Xin chào”, anh chào cô bằng tiếng Trung.

Cô quay đầu lại, khi nhìn thấy anh cô không khỏi sững người. Anh cũng sững người, nguyên nhân là vì cô gái trước mặt anh mắt đang đỏ hoe. Im lặng giây lát, anh quyết định không hỏi gì thêm nữa, chỉ chỉ vào túi hành lý rồi hỏi: “Cô có cần tôi giúp không?”.

Cô vẫn lặng lẽ nhìn anh, một lát sau, nước mắt rơi lã chã. Mái tóc dài mềm mại rủ xuống, nước mắt ướt đẫm mu bàn tay, cô khóc rất thảm thiết, khuôn mặt vì khóc mà đỏ ửng lên. Lúc này anh có một suy nghĩ thật không đúng đắn, anh thấy cô khóc trông thật xinh đẹp.

Nghĩ lại, Lục Thừa Vấn thấy thật buồn cười: “Trông cô như thế thì cũng xinh thật đấy, nhưng mà cô không thể khóc mãi được”.

“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi một đoạn”.

Sau đó anh đưa cô đến san bay Heathrow, cô đang chuẩn bị về nước, còn anh thì phải chuyển chuyến bay đi Paris để thăm một người bạn nên không thể đồng hành cùng cô được, cô cảm ơn rồi nói lời tạm biệt anh.

Khi vào đến cửa an ninh, anh ngoái đầu lại nhìn, hành động này đối với anh không quen thuộc cho lắm. Anh đã ở cùng phòng với một người bạn chuyên ngành tâm lý học, cậu ấy nói với anh, trường hợp này rất có thể chứng minh được một điều, đó là anh đã thương nhớ ai đó rồi.

Lúc đó Lục Thừa Vấn cười ngặt nghẽo, còn bạn cùng phòng anh thì vẫn tiếp tục nói, cậu có thể kiểm chứng sự phát triển của cảm giác này, chưa biết chừng nó chuyển thành tình yêu lúc nào không hay đấy.

Tình yêu ư? Anh cười rồi tỏ vẻ không thèm bận tâm đến, nhưng sự vô tư của anh lại trở nên hơi buồn cười khi anh gặp cô sau khi về nước được hai năm. Vì chuyện này mà anh đã phải gọi điện cho anh bạn năm nào ở tận Luân Đôn, bất chấp ở bên đó đang là một giờ sang, chỉ để hỏi một câu: “Nếu như, cứ phát triển tiếp thì thật sự sẽ biến thành tình yêu hả?”.

Còn người bạn đang ngái ngủ của anh thì chỉ trả lời một từ: “Vớ vẩn”.

Anh cũng cười rồi khẽ lắc đầu, cái kiểu tâm trạng mù mờ không rõ thế này, có lẽ là ma ám thật rồi.

Sau đó, Lục Thừa Vấn đến giảng dạy tại trường đại học truyền thông Trung Quốc và đã quen được rất nhiều sinh viên trong nước cần cù chịu khó. Rất nhiều người ngưỡng mộ uy danh của tòa soạn Pi¬oneer, họ chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ tới đó làm việc, anh cười rồi cổ vũ họ, nhưng cũng không quên nhắc nhở học rằng trên thế giới có rất nhiều cơ hội đều do chúng ta tự nắm bắt, nếu không nắm được thì chỉ có thể nhìn nó trôi đi mất. Đây là bài học của chính anh.

Khi anh còn chưa kịp làm gì thì Lương Hòa đã bất ngờ kết hôn, lúc cô xin anh nghỉ phép năm, vẻ thận trọng của cô khiến anh nhớ lại cô của hai năm trước ở sông Avon, vẫn ánh mắt ấy khiến anh lơ đãng. Cảm giác này khiến anh thấy trống rỗng và hỗn loạn, vì thế anh miễn cưỡng đồng ý cho cô nghỉ với sắc mặt không dễ chịu chút nào.

Nhìn đôi mắt Lương Hòa, anh hơi hoài nghi, lẽ nào cô thật sự không nhớ anh là ai ư?

Vào dịp tuyển dụng tháng 11, đã có hàng loạt người mới được tuyển chọn, anh xem xét cẩn thận CV của tất cả nhân viên mới, đột nhiên dừng lại ở tấm ảnh trên đơn xin việc của một người. Đó cũng là một cô gái rất xinh xắn, tóc búi cao,chiếc áo phông trắng sạch sẽ gọn gàng, rất giống cô – người anh gặp ở Bris¬tol.

Vậy nên anh đích thân gi¬ao cho Lương Hòa phụ trách cái cô Lý Gi¬ai đó, anh muốn xem cô có nhìn thấy một thời của chính mình qua hình ảnh cô gái này không.

Anh lạnh lùng, bàng quan nhìn cô ta ngầm làm hại cô, trong lúc Lương Hòa không có chỗ dựa lại đưa ra lời đề nghị đó cho cô, thực ra vấn đề giải quyết rất đơn giản, nhưng bỗng dưng anh lại không bằng lòng làm vậy.

Đáng trách là cô không chỗ dựa dẫm chỉ vì đã chọn một anh bộ đội. Lấy quân nhân tức là đã tự chọn lấy sự cô đơn, rất nhiều việc phải tự mình đứng ra cáng đáng, điều này Lục Thừa Vấn hiểu quá rõ bởi từ thuở bé anh đã sống trong một gia đình quân đội. Anh muốn xem xem liệu rằng Lương Hòa không có nơi nương tựa như thế, cuối cùng có phải dựa dẫm vào anh không.

Kết quả là anh đã nhầm, nhầm to.

Định thần lại, Lục Thừa Vấn mỉm cười rồi quay đi, lẫn vào dòng người đông đúc. Việc gì cũng đều có ngoại lệ, vậy thì anh đành chúc cô sống hạnh phúc vậy.

Chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày dự sinh, Lương Hòa phải vào nằm viện. Sức khỏe của cô không phải là tốt, thêm vào đó kết quả kiểm tra cho thấy phần đầu của thai nhi hơi cao, sẽ khó sinh, vì thế bác sĩ đề nghị cô sinh mổ. Lương Hòa vừa nghe đến mấy chữ đấy thì đã phát hoảng, không phải vì sợ đau mà cô sợ ảnh hưởng không tốt đến hai bảo bối. Mẹ chồng cô sau khi biết chuyện thì đã khuyên cô không nên nghĩ nhiều và kiên quyết bắt cô vào viện sớm.

Lúc này Lương Hòa rất muốn gọi điện cho Cố Hoài Ninh, nhưng nghĩ đến việc không nên làm anh phân tâm, cô lại bỏ ngay ý định đó. Cuối cùng thì cô cũng quyết định sinh mổ.

Hôm nhập viện, bà Lý Uyển và chị Trương đã chuẩn bị hết những đồ dùng cần thiết từ rất sớm, họ đều là những người có kinh nghiệm, không cần Lương Hòa phải lo nghĩ nhiều. Lương Hòa ngồi trên sô pha xoa xoa bụng, không biết là Cố Hoài Ninh có kịp về không nữa, về kịp thì đương nhiên là tốt rồi, nếu không kịp, cô cũng không thể oán trách anh được. Có điều, chắc chắn là cô sẽ thấy tiếc nuối.

Lương Hòa thở dài, bà Lý Uyển nghe thấy liền vội chạy lại: “Sao vậy? Có phải con thấy không khỏe không?”.

Lương Hòa lắc đầu: “Không ạ”.

“Thế thì làm sao?”.

Tuy bà Lý Uyển đã từng mang thai hai đứa con, nhưng đều là sinh thường, bà không có chút kinh nghiệm nào về sinh mổ, nói ra thì có lẽ bà còn căng thẳng hơn cả Lương Hòa.

“Mẹ, mẹ nói xem Cố Hoài Ninh có tiếc vì không được tận mắt chứng kiến giây phút em bé ra đời không?”.

Bà Lý Uyển cười, vén mấy sợi tóc đang xòa xuống ra sau tai cho cô: “Cái đồ ngốc này, có người đàn ông nào mà lại không thấy tiếc chứ! Nhưng chuyện này bất lực tòng tâm rồi”.

Lương Hòa cười, làm vợ quân nhân đã lâu thế rồi, vậy mà cô vẫn còn hoài nghi về điều đó. Cô hít một hơi rồi tự đỡ người đứng dậy.

“Đi thôi mẹ”.

“Ừ”.

Bà Lý Uyển dìu Lương Hòa ra cổng, xe đang dừng ngay bên ngoài nhưng không biết là tài xế chạy đi đâu mất rồi. Bà Lý Uyển nhìn trước ngó sau: “Cái thằng nhóc Phùng Đam này, lúc quan trọng thì lại chẳng thấy người đâu! Phùng Đam! Phùng Đam!”.

Vừa dứt lời, đã thấy anh chàng vừa đội mũ vừa cài khuy áo khoác chạy từ trong sân ra làm Lương Hòa và bà Lý Uyển giật cả mình.

“Có” Phùng Đam đứng nghiêm nói dõng dạc.

Bà Lý Uyển nhìn cậu ta đầy trách móc: “Mau mở cửa xe đi”.

“Cứ thế mà đi ạ?”.

“Đương nhiên! Thu xếp đồ đạc xong xuôi rồi không đi thì còn làm gì nữa? Mở cửa nhanh lên”.

Phùng Đam tỏ vẻ ngập ngừng khó nói: “Phu nhân, chúng ta không thể đợi một chút nữa sao?”.

“Sao lại phải đợi?”.


“Thì cứ đợi một chút đi ạ”. Phùng Đam gãi gãi đầu.

Bà Lý Uyển bị anh ta làm cho rối tung lên: “Thằng ranh này, có chuyện gì thế hả? Hay là hỏng xe rồi?”.

Lương Hòa cũng nhận ra Phùng Đam có gì đó là lạ: “Phùng Đam, cậu phải chờ ai à?”.

“Vâng ạ, phải đợi một người ạ”. Phùng Đam gật đầu lia lịa, cậu ta quay ra sau nhìn một lượt rồi mặt lại tỏ vẻ lo lắng: “Đã bảo là vào đến thành phố rồi sao mà vẫn chưa thấy đâu nhỉ?”.

“Đợi ai vậy?” Lương Hòa hỏi.

Phùng Đam ấp a ấp úng.

Bà Lý Uyển mất hét kiên nhẫn: “Thôi được rồi, đến bệnh viện đã rồi nói”.

Nói xong bà lên xe luôn, không chờ đợi thêm gì nữa, Phùng Đam cuống cả lên, bỗng nghe thấy tiếng còi ở cách đó không xa, mặt cậu ta hớn hở hẳn lên: “Đến rồi”.

Xe còn chưa đến nơi, nhưng Lương Hòa đã có linh tính, cô hơi ngạc nhiên bụm miệng lại, cho đến tận khi chiếc xe dừng ngay trước mặt, người trên xe nhảy vội xuống. Anh thực sự đã nhảy phốc xuống, không hề giống dáng vẻ điềm đạm mọi khi.

Trên người Cố Hoài Ninh vẫn khoác bộ quân phục dã chiến bám đầy khói bụi, anh dầm mưa dãi nắng đã đen đi rất nhiều nhưng trông vẫn đẹp trai tuấn tú như trước. Vì anh chạy tới đây vội quá nên còn chưa kịp hít thở lại bình thường, tất cả những điều này đều quen thuộc đến nỗi Lương Hòa không ngăn được những giọt nước mắt.

Cố Hoài Ninh cũng đứng đó nhìn cô, tiếng nói của Phùng Đam đã xóa tan bầu không khí im lặng: “Đoàn trưởng, thế là anh đã về rồi!”.

Một giờ trước cậu ta nhận được một cuộc gọi của Cố Hoài Ninh, nói là anh phải một tiếng nữa mới về tới nhà, bảo họ dù thế nào cũng phải chờ anh về. Anh quả quyết muốn cùng Lương Hòa đến bệnh viện. Hành động có chút lãng mạn này của Cố Hoài Ninh, Phùng Đam có thể hiểu được nên cố gắng hết sức để phối hợp, vì vậy mới có cảnh tượng vừa rồi. Vừa mới cảm nhận được một câu thì Phùng Đam đã bị ai đó đẩy ra đằng sau. Là phu nhân, khi Phùng Đam né sang một bên, bà đã lặng lẽ lau nước mắt.

Nhìn nhau một lúc, Cố Hoài Ninh bước về phía Lương Hòa, anh vòng tay ôm vợ và lau nước mắt cho cô, động tác vẫn dịu dàng tình cảm, chỉ khác là giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nhìn em khóc kìa, có vẻ không chào đón anh về nhà thì phải”.

Ở trong vòng tay anh, Lương Hòa khóc thút thít và lặng lẽ lắc đầu, nhưng không nói câu nào. Nỗi nhớ thương của cô đã được truyền hết tới anh qua cái nắm tay ấm áp nồng nàn.

“Em còn tưởng trước khi con chào đời sẽ không đợi được anh về”.

“Giờ phút quan trọng này nếu để trôi qua mất thì anh sẽ hối tiếc suốt đời”. Anh cười, ôm cô hết sức nhẹ nhàng: “Chúng mình cùng đợi bảo bối ra đời nhé, được không?”.

Nói rồi, hai bàn tay anh nắm chặt lấy hai bàn tay cô đặt lên bụng. Trong bụng Lương Hòa đang mang hai đứa con của họ, mỗi lần con đạp cô đều cảm nhận được sức sống của hai sinh linh nhỏ bé, chúng thuốc về cô và cũng thuộc về anh. Sinh linh đó là tượng trưng cho sự kết thúc của quá khứ và sự khởi đầu cho một tương lai.

Lương Hòa vô cùng mong chờ sự khởi đầu này, cô ngước lên nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng, giọng nói không lớn nhưng rất kiên định: “Vâng ạ”.

Bởi lẽ, hạnh phúc mà cô muốn có được không thể thiếu những điều như vậy.

Ngoại truyện 1: Câu chuyện về hai nhóc tì

“Này thằng nhóc Cố Gia Niên kia!” Vừa sáng bảnh mắt, một giọng nói đanh sắc nhưng lại không hề chói tai đã vang lên ở nhà họ Cố, chị Trương đang làm cơm ở dưới tầng chỉ nhún vai mấy cái rồi lại tiếp tục quay lại với nồi cháo đang nấu trên bếp. Cũng bó tay thôi, không phải chị Trương không thèm để ý, mà bởi chị đã quá quen rồi.

Thằng nhóc bị gọi tên đang mặc đồ ngủ, ngón tay thì bám vào cửa sổ, môi dẩu ra, còn đôi mắt lờ đờ thì đang tràn đầy sự uất ức. Thế nhưng nhìn thấy cái ga giường mẹ đang cầm trên tay, thằng bé liền bĩu cái môi, đấu dịu: “Con cũng chẳng biết thế nào nữa, con ngủ dậy thì đã thấy tè ra cả một bạn Do¬rae¬mon rồi…”

Do¬rae¬mon ư?

Vốn dĩ Lương Hòa đang rất bực mình, nhưng nghe thằng nhóc nói như thế, liền sờ sờ vào cái đệm trong tay, rồi nhìn cái bãi tè dầm của cu cậu, quả đúng là hình con mèo Do¬rae¬mon mà. Bây giờ cô nên khen con trai có trí tưởng tượng phong phú hay là tiếp tục mắng cho nó một trận đây? Vô hình trung, cơn giận dữ của mẹ Lương Hòa đã vơi đi một nửa, cô quay sang nhìn thằng nhóc đang tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn: “Tối qua mẹ đã nói với con thế nào?”

Cu cậu đảo mắt lia lịa, trả lời mẹ: “Mẹ bảo trước khi đi ngủ không được uống nhiều nước ngọt ạ”.

Vẫn còn nhớ rõ thế cơ mà: “Vậy con đã uống mấy cốc?”.

Mắt bạn nhỏ Cố Gia Niên lại đảo ngược xuôi, rồi rụt rè giơ cái ngón tay ngắn ngủn ra, ý nói là nó chỉ uống có một cốc thôi.

“Cái gì?” Lương Hòa thốt lên tỏ vẻ không tin.

Thằng bé hơi do dự, nghĩ đi nghĩ lại nó giơ thêm một ngón tay nữa ra.

“Hai cốc ư?” Cô lại lên giọng: “Có thật không?”.

Thằng bé chẳng còn cách nào khác, bèn dứt khoát dơ ba ngón tay ra, sau đó lén nhìn trộm Lương Hòa một cái. Thấy cô không nói không rằng, nó liền chạy ào tới ôm chầm lấy chân mẹ rồi dụi dụi đầu vào người cô. Lương Hòa vừa xoa đầu thằng bé, vừa cười ra nước mắt. Còn nhớ hồi đầu ông xã cô cứ chê tóc của thằng nhóc Cố Gia Minh xoăn xoăn nhìn thật là xấu, thế mà không ngờ chính con nhà mình cũng có mái tóc xoăn tự nhiên, mặc dù tóc thằng bé cũng chỉ hơi xoăn xoăn thôi.

Lương Hòa đã từng nói với Cố Hoài Ninh việc tính tình bướng bỉnh và láu cá của Cố Gia Niên là được di truyền từ ai. Lương Hòa thành thật trình bày rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, lúc nào cũng biết nghe lời. Đồng chí thủ trưởng nghe xong thấy rất buồn cười. chỉ “ừm” một tiếng, giọng điệu của anh khiến Lương Hòa có một dự cảm không tốt đẹp gì cho lắm: “Vậy ý em là tính cách của Gia Niên di truyền từ anh hả?”

Đúng là một tín hiệu nguy hiểm, Lương Hòa cười “he he” một cách ngốc nghếch rồi gạt phăng đi ngay.

Rút lại những suy nghĩ của mình, Lương Hòa khẽ xoa đầu Cố Gia Niên rồi thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ sẽ không mắng con nữa, lần sau phải nhớ không được uống nhiều nước ngọt trước khi đi ngủ biết chưa? Không thì lại tè dầm cho mà xem. Bây giờ mẹ con mình đi gọi em gái dậy nhé”.

Nhắc đến đứa thứ hai cô nhóc Cố Gia Gi¬ai mà Lương Hòa chỉ muốn lên tiếng than thở. Khi Lương Hòa kéo anh trai con bé đến trước giường nó thì thấy con bé vẫn đang ngủ ngon lành, tư thế ngủ trông thật cá tính, hai cái chân ngắn tũn dạng hết cả ra, khẽ mở mắt, lộ vẻ ngái ngủ lừ đà lờ đờ.

Cố Gia Gi¬ai đang ngủ mà bị đánh thức thì sẽ rất tức giận, nhìn thấy mẹ và anh trai đang đứng bên giường, bộ não lanh lợi của nó biết ngay ai là người gọi nó dậy. Con bé bèn mở to mắt ra, miệng mếu mếu chỉ chực khóc.

Lương Hòa cũng có mẹo của cô, thấy đôi mắt chớp chớp của con bé liền lên tiếng doạ dẫm: “Còn không chịu dậy sao? Con sẽ không được ăn món trứng ốp lết nhân mật của bác Trương nữa đâu, còn muốn ngủ nướng nữa không hả?”.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, bạn nhỏ Cố Gia Gi¬ai lập tức nhổm dậy ngay.

Cuối cùng thì cũng xong, Lương Hòa thở dài thườn thượt. Ai bảo đẻ sinh đôi thì tốt chứ, một đứa thì khó bảo, đứa kia thì riêng chuyện ngủ dậy buổi sáng cũng là cả một quá trình khó nhọc rồi.

Lương Hòa vừa chải tóc cho Cố Gia Gi¬ai, vừa phải giữ chặt con bé để nó không quay ngang quay ngửa. Cố Gia Gi¬ai đang được mẹ phục vụ chu đáo là thế, vậy mà vừa ngẩng đầu nhìn thấy tấm ảnh cả gia đình treo trên tường, nó lại bắt đầu nhớ đến ba:” Mẹ ơi, bao giờ thì ba về ạ?”.

Lương Hòa cười, buộc nốt tóc còn lại cho con gái rồi hỏi: “Con nhớ ba à?”. Thấy con gái gật gật đầu, cô lại cười và nói thêm một câu: “Ba sắp về rồi, con có nhìn thấy con hổ dán trên tường không, mẹ đã nói với con về ý nghĩa của nó rồi đúng không?”

Cố Gia Gi¬ai nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mẹ bảo năm nay là năm con hổ”.

“Con gái thật thông minh.” Lương Hòa thơm vào má nó một cái: “Đợi đến khi nào trên tường dán hình con thỏ, đến lúc đó ba con sẽ về”.

“Ồ, ra là vậy.” Con bé ngoan ngoãn gật đầu.

Con gái không nói thì Lương Hòa cũng không để ý, nó vừa nhắc tới cô mới đột nhiên nhận ra, lại sắp hết năm rồi. Hai đứa nhóc nhà cô đã sắp hai tuổi rưỡi, hoá ra trong lòng cô cũng đang nhớ nhung người nào đó ở thành phố B. Thực ra, họ mới chỉ xa nhau có chưa đầy một tháng thôi.

Lương Hòa vẫn còn nhớ ngày cô lâm bồn, mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng vẫn kiên quyết sinh thường chứ nhất định không sinh mổ. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí ấy nữa, bình thường thì chỉ tiêm một mũi peni¬cillin để làm xét nghiệm thôi mà cũng đau đến mức kêu trời kêu đất lên rồi. Thế mà lần này cô lại kiên quyết đến như vậy. May mà trong quá trình sinh rất thuận lợi, tất cả mọi nỗi niềm của cô, chi đến tận khi hai đứa con chào đời khoẻ mạnh mới dần dần vơi bớt. Chút nhận thức cuối cùng của Lương Hòa, chính là đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, và nụ hôn trên trán cùng một cảm giác mát lạnh, khiến cô thấy thật mãn nguyện.

Lão gia đã nói, cô khá giống với mẹ chồng cô ở điểm hai người đều rất thương con, từ khi mang bầu đã không nỡ để con chịu khổ, sinh con ra rồi cũng yêu thương cung phụng hết mực. Hai năm nay Lương Hòa vẫn luôn suy nghĩ, có thật là cô đã quá chiều chuộng hai đứa nhóc này không? Còn chưa đưa ra được đáp án thì cô đã bật cười, thôi lo làm gì, dù sao cũng có ba bọn trẻ nữa cơ mà.

Vì lúc tước hai người chỉ nói với lão gia và phu nhân là Lương Hòa có thai, còn cụ thể thế nào thì không nói nhiều. Vì thế khi sinh ra hai em bé, lại còn là song sinh một trai một gái, Cố lão gia trước nay không hay bộc lộ cảm xúc cũng tỏ ra mừng rỡ vô cùng, còn bà Lý Uyển thì khỏi phải nói, nhất mực coi cô là một đại công thần.

Lương Hòa cười, thấy hơi ngượng ngùng. Chẳng phải anh cũng đã nói rồi sao: “Vốn dĩ em chính là đại công thần. Em xem, anh cả thì có một cô con gái, anh hai thì có một thằng con trai, chúng ta như thế này thật là quá tốt, một lần sinh được hai đứa luôn, lại còn một trai một gái, họ ngưỡng mộ quá đi chứ”.

Lương Hòa nhìn xéo anh một cái, con người này có phải là vui mừng quá mức rồi không? Cô còn nhớ mình đã từng nói với anh, thậm chí là yêu cầu rất gay gắt rằng, anh không được vào phòng sinh. Hơn nữa sau khi sinh xong, Lương Hòa nhất quyết không gặp anh khi còn chưa hồi phục. Cố Hoài Ninh chau chau mày tỏ vẻ khó hiểu, Lương Hòa liền đưa ra lý do: “Lúc đó em xấu lắm, không cho anh nhìn được”.

Nhưng anh chỉ cười rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đến ngày Lương Hòa sinh, khi cô trải qua từng cơn từng cơn đau đớn để đưa hai bảo bối đến thế giới này, cô phát hiện ra rằng mình không thể chờ được nữa. Người đàn ông của cô, ba của các con cô, chính là người duy nhất mà cô cần ngay trong giây phút này. Cũng may là anh biết điều đó, nên khi cô mơ mơ màng màng màng chìm vào giấc ngủ, cô vẫn luôn cảm nhận được cái sức mạnh quen thuộc ấy đang thầm ở bên cổ vũ động viên mình.

Sau này Lương Hòa hỏi anh, có phải lúc đấy cô xấu lắm không. Anh cười và trả lời, ai nói mẹ của các con anh xấu, anh sẽ cãi nhau với người đấy ngay. Niềm vui và tình yêu trong câu nói của anh, cô có thể lập tức nhận ra ngay, và cô cảm thấy rất an tâm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bạn nhỏ Cố Gia Gi¬ai đang quay qua quay lại, Lương Hòa định thần mới phát hiện ra cô làm vướng lược lên tóc nó nên con bé kêu đau. Lương Hòa vội vàng thu tay lại xin lỗi con, Gia Gi¬ai hỏi cô: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”.

Lương Hòa nghĩ một lúc rồi cười đáp: “Mẹ cũng đang nhớ ba con”.

Sau khi thu xếp xong, Lương Hòa đưa hai đứa trẻ xuống nhà ăn sáng, Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa đã vui mừng khôn xiết, vội đặt tờ báo trong tay xuống rồi gọi hai đứa lại. Lương Hòa đứng một bên, mỉm cười nhìn họ, trong long khẽ than, lão gia bảo cô chiều chuộng bọn trẻ, nhưng thực ra Lương Hòa thấy ông mới là người chiều Gia Niên và Gia Gi¬ai nhất. Cả gia đình từ trên xuống dưới chỉ có hai nhóc nhà cô là bé nhất, ai cũng đều yêu thương chúng cả, cô và anh có khi còn bị xếp cuối cùng.

Thực ra Lương Hòa hiểu được tâm tư của lão gia. Anh trai Cố Hoài Thanh, từ khi Lương Hòa kết hôn chỉ được nhìn thấy qua ảnh. Anh hai Cố Hoài Việt thì Tết cũng không về nhà, chỉ còn gia đình cô là có thể hi vọng được thôi. Vì thế mỗi khi Tết đến, lão gia đều gọi điện trước một hai tháng, bảo Lương Hòa đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Cố Hoài Ninh thì muốn thế nào cũng được, hai cụ cũng chẳng ép.

Nói thế thì anh bất lực quá rồi, nhà anh có bốn người, lão gia đem ba người đi, lại còn nói sẽ không ép buộc anh ư? Kế sách này quả là cao tay mà, nhưng bực mình hơn là cô nàng kia lần nào cũng đồng ý, lại còn gật đầu lia lịa. Bực mình hơn nữa là lần nào như vậy, anh cũng chẳng có cách nào từ chối.

Lão gia ôm hôn hai đứa cháu bảo bối xong thì gi¬ao cho phu nhân. Bà Lý Uyển bế hai đứa bé ngồi lên ghế, cho mỗi đứa một cốc sữa nóng, trong đĩa còn có một quả trứng ốp lết nhân mật chiên vừa chín tới, phải nói là bà chăm hai đứa hết sức chu đáo.

“Mẹ, mẹ để hai đứa tự làm đi.”

Bà Lý Uyển còn chưa lên tiếng, lão gia đã lên tiếng trước: “Cứ để mẹ con làm, mỗi năm chỉ có hai tháng là được yêu chiều hai đứa cháu thôi, mẹ con mà không được làm vậy là lại kiếm chuyện với ba cho mà xem”.

Buổi chiều, hai đứa trẻ cùng dán câu đối với chú Phùng Đam. Hai cái đầu bé xíu, cố lắm cũng chỉ với đến được cái ghế, nhưng cũng tỏ vẻ bận rộn túi bụi. Lương Hòa đứng một bên nhìn mà cứ tủm tỉm cười.

Thế nhưng chưa cười được bao lâu thì rắc rối đã kéo đến, Cố Gia Gi¬ai cầm con thỏ chạy đến để tìm mẹ: “Mẹ ơi, chú Phùng sắp dán con thỏ lên rồi, thế ba đâu ạ?”

Lương Hòa nhìn ánh mắt đầy mong đợi của con bé mà không biết phải trả lời thế nào, may là Phùng Đam ở bên cạnh đã nhanh chóng mỉm cười rồi giải vây cho cô: “Gia Gi¬ai, đợi đến khi nào con hổ trên tivi cũng biến thành con thỏ thì ba sẽ về, cũng sắp rồi đấy”.

Lương Hòa nghe thấy bèn mỉm cười, xoa xoa đầu Cố Gia Gi¬ai, tỏ vẻ hết sức trầm ngâm. Cái con người này! Tối hôm qua gọi điện bảo sẽ đáp chuyến bay ngày hôm nay, sao giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu, gọi điện cũng không nghe máy nữa.

Bữa tối, Lương Hòa ăn trong tâm trạng thẫn thờ, đến cả chương trình đại nhạc hội mừng xuân trên đài truyền hình trung ương cô xem cũng chẳng vào, nụ cười gượng gạo giờ cũng biến mất luôn. Hai đứa trẻ nhìn thấy bộ dạng không chút biểu cảm của mẹ đều ngoan ngoãn ngồi yên bên ông bà nội, không dám làm cho mẹ không vui.

Cố Gia Niên: Mẹ năm nào cũng thế, ba mà không về thì mẹ cũng không cười.

Cố Gia Gi¬ai: Ba thật là hư, năm nào cũng làm mẹ buồn.

Cố Gia Gi¬ai: Em nhớ ba.

Cố Gia Niên: Ừ, thực ra anh cũng nhớ ba lắm.

Hai đứa trẻ vừa mới nhất trí với nhau thì một đôi tay ấm áp đã kéo chúng ngồi lại gần nhau hơn, hai đôi mắt đen láy ngước nhìn Lương Hòa: “Mẹ ơi, năm nay lại không đợi ba nữa à?”.


Lương Hòa cụp mắt xuống, cố giấu đi tâm trạng lúc này, cười rồi đáp: “Mẹ con mình không đợi nữa, bé con thì phải ngủ dậy sớm, nghe lời mẹ nào”.

Hai đứa trẻ bĩu môi, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn theo mẹ lên tầng.

Vừa mới cho hai đứa nằm yên ổn trong chăn xong, thì ngoài sân đã rọi lên ánh đèn ô tô, Cố Gia Gi¬ai và Cố Gia Niên nhìn thấy ánh sang đã mừng quýnh cả lên, ngồi bật dậy. Lương Hòa còn chưa kịp ngăn chúng lại thì hai bảo bối nhỏ đã xỏ chân vào dép chạy ào xuống tầng dưới. Lương Hòa ở đằng sau giậm giậm chân rồi vội vơ cho mỗi đứa một cái áo khoác và cũng chạy xuống theo.

Vừa ra đến cổng đã nghe thấy tiếng hú hét ở ngoài sân, hai đứa trẻ chắc chắn là mừng rỡ lắm. Cô đứng ở cổng, sống mũi cay cay. Phải mất một lúc lâu tâm trạng Lương Hòa mới ổn định lại, cô mở cửa đi ra ngoài, thì thấy ai đó đang cúi gập người xuống, mỗi tay ôm một đứa, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ: “Hai bạn nhỏ của chúng ta sao lại lớn thế này nhỉ?”

Hai đứa nhóc nghe thấy liền bật cười hì hì, dụi đầu vào lòng ba. Anh cũng cười, khuôn mặt tuấn tú không che giấu được sự mệt mỏi, cô lẳng lặng bước lên phía trước, khoác thêm cho mỗi đứa một cái áo, định rụt tay lại thì đã bị anh nắm chặt lấy.

Lương Hòa lặng người, sau khi định thần lại, cô muốn thu tay về thì lại bị anh nắm chặt hơn, Lương Hòa bất lực bèn lí nhí: “Anh cứ ôm hai con đi”.

“Vậy em nhìn anh một cái đã.”

“Không nhìn.” Cô gượng gạo quay đầu đi, còn ai đó thì vẫn kiên quyết.

Cuối cùng thì chẳng có cách nào khác, Lương Hòa đành ngẩng đầu lên lườm anh một cái.

Cố Hoài Ninh quay sang nói với hai đứa trẻ: “Mẹ giận rồi, làm sao bây giờ nhỉ?”. Vừa dứt lời, anh đã nhận được cái nhìn sắc lạnh của cô, anh cười: “Vậy, hai đứa xuống trước đi, ba phải dỗ mẹ đã”. Nói rồi anh liền hạ hai đứa trẻ xuống.

Lương Hòa nhìn anh bất lực: “Anh định làm gì?”.

Anh nắm lấy đôi bàn tay đang đông cứng vì lạnh của cô, thản nhiên đáp: “Muốn hôn em một cái”.

“Không thèm”.

Đáp lại câu trả lời của Lương Hòa là một nụ hôn lên trán, lên má và môi cô: “Năm mới vui vẻ”.

Một cảm xúc ấm áp ngọt ngào khiến cô không thể cứng rắn được nữa, mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe. Cô gục đầu vào vai anh, một lúc sau mới khe khẽ nói một câu: “Chúc ông xã năm mới vui vẻ”.

Cuộc đời con người quả thực không thể tránh khỏi một mối tình khiến người ta đau khổ sầu muộn, nhưng âu cũng là định mệnh an bài, thân bất do kỷ.

Ngoại truyện 2: Lục Thừa Vấn

Lần đầu anh gặp Lương Hòa là một đêm đầu mùa hạ ba năm trước.

Chưa nói đến chuyện trời cứ đổ mưa suốt, chỉ riêng những làn gió biển thổi từ Đại Tây Dương tới cũng đã khiến cho mùa hè năm ấy trở nên thật mát mẻ.

Lúc ấy Lục Thừa Vấn vừa mới tốt nghiệp, vì thành tích xuất sắc nên anh đã nhận được lời mời tuyển dụng của vài công ty ở Luân Đôn, trong đó có cả công ty mà anh đang muốn tiếp cận gần hơn nữa. Chỉ có điều đó cũng vào thời điểm đấy, anh lại nhận được thư của vị giáo sư thân thiết ở Học viện nghệ thuật nhân văn, cùng với đó là điện mừng của Ban tổ chức giải thưởng Pulitzer – tác phẩm lịch sử nước Mỹ mà anh đồng biên soạn đã giành được giải thưởng sáng tạo.

Vì giải thưởng này, cả trường anh bỗng chốc xôn xao cả lên, một Lục Thừa Vấn vốn dĩ rất khiêm nhường tự dưng trở thành ngôi sao toàn trường. Thêm vào đó, rất nhiều công ty truyền thông trong nước cũng gửi lên lời mời làm việc, điều này khiến anh bỗng đứng giữa hai sự lựa chọn hết sức khó khăn. Nếu tiếp tục làm công việc gắn liền với chuyên ngành của mình thì anh phải ở lại nước Anh; còn nếu nhận lời mời của những công ty trong nước thì đương nhiên anh sẽ phải về nước. Vì chuyện này, Lục Thừa Vấn đã gọi điện về Trung Quốc cho ba anh để hỏi ý kiến, hy vọng ông có thể suy nghĩ thật nghiêm túc và thấu đáo.

Nhận được điện thoại của ba, anh hơi bất ngờ. Với Lục Thừa Vấn mà nói, khi lựa chọn ra nước ngoài du học, ba anh gần như đã hoàn toàn thất vọng về anh rồi. Ba anh xuất thân trong quân đội, khi còn trẻ ông đã từng ra chiến trường, lập được nhiều chiến công hiển hách. Sống cả đời vinh quang, nhưng ông lại mắc cái tật độc đoán chuyên quyền, chưa bao giờ cư xử nhẹ nhàng ân cần với vợ, chứ đừng nói đến thằng con trai là anh. Từ nhỏ đến lớn, ba anh đều dạy dỗ anh như giáo dục binh lính vậy, chỉ chờ đến lúc anh đủ tuổi là cho gia nhập quân đội.

Những suy nghĩ này của ba, Lục Thừa Vấn đều hiểu hết, nhưng anh cũng hiểu rõ một điều rằng, bản thân anh không muốn vào quân đội. Bởi khi đã trở thành một người lính, anh sẽ không có quyền được lựa chọn nữa, tất cả chỉ còn là sự phục tùng và trách nhiệm. Anh không muốn tạo cho cuộc đời mình một vỏ bọc cứng nhắc như thế, rồi đến cuối cùng lại trở thành một người lạnh lùng như ba anh. Đấy không phải là cuộc sống mà anh muốn.

Vì thế, anh kiên quyết học hết cấp ba, rồi sau cuộc cãi vã với ba mẹ anh, cuối cùng thì Lục Thừa Vấn đã ra nước ngoài. Do sự bất hòa giữa hai cha con nên bốn năm nay anh chưa từng về nhà. Bởi vậy, cái đêm anh nhận được điện thoại của ba, anh đã mất ngủ cả đêm. Chính vào lúc này, lễ hội bóng bay được tổ chức một năm một lần ở Bris¬tol đã diễn ra.

Ngày lễ hội, bạn cùng phòng anh đã ra ngoài tham gia từ sớm, chỉ còn lại mình anh. Đến gần chập tối Lục Thừa Vấn mới mò ra sông Avon. Hôm ấy, cả bầu trời Bris¬tol ngập tràn màu sắc, trên không trung có hàng ngàn quả bóng bay rực rỡ, còn có vài quả bóng nhỏ xinh nữa. Đuôi của mỗi quả đều gắn những dây ruy băng sặc sỡ, moi người viết những nguyện vọng của mình lên đó.

Những con người không quen biết cứ đi san sát qua nhau, khắp nơi đều là những cô cậu học sinh với bộ đồng phục màu xanh đậm, xanh nhạt hoặc màu xám. Anh phóng tầm mắt ra xa, lúc này Lục Thừa Vấn cảm nhận sâu sắc cái cảm giác tha hương nơi đất khách quê người.

Đột nhiên có một quả bóng bay nho nhỏ màu tím rớt xuống chân anh. Lục Thừa Vấn cúi xuống nhặt lên, vô tình nhìn thấy sợi dây cột ở quả bóng, anh hơi bất ngờ vì lời nguyện cầu ghi trên đó là một dòng chữ tiếng Trung Quốc: Cầu mong Thượng đế bảo vệ cho gia đình con, bà ngoại con, và ba mẹ con”.

Anh cười, thật là một lời cầu nguyện ngây thơ. Biết bao nhiêu người lấy cớ là cầu nguyện để ước toàn điều viển vông, vẫn là biết cuối cùng cũng không thực hiện được nhưng vẫn cứ ôm lấy mộng ước tươi đẹp.

“Xin lỗi anh, đây là bóng của tôi.”

Một giọng con gái nhẹ nhàng đã làm đứt quãng suy nghĩ của anh, là giọng chuẩn Luân Đôn. Anh ngước lên nhìn, một cô gái đang mỉm cười với anh, ánh mắt có chút xấu hổ. Đôi mắt màu hổ phách của cô khiến anh hơi kinh ngạc, lập tức nhận ra cô gái này là người Trung Quốc. Cô ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần Jeans cạp trễ, mái tóc dài dể xoã tung bay, từ cô toát lên vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng trong sang, miệng cô khẽ nhếch lên nở một nụ cười. Sự im lặng hồi lâu của anh khiến cô gái trước mặt lộ vẻ nghi ngại, tai đỏ ửng lên.

Anh cười cười, trả lại cô quả bóng bay đang cầm trong tay.

“Hy vọng mong ước của cô sẽ trở thành hiện thực.”

Từng chữ từng chữ rõ ràng rành mạch được nói bằng một giọng phổ thong chuẩn mực. Cô gái ngẩn người, sau khi đỡ lấy quả bóng, cô cười rất ngọt ngào.

“Cảm ơn anh.”

Anh cũng cười, rồi đi lướt qua cô.

Sau một tuần suy nghĩ, anh quyết định về nước. Giáo viên hướng dẫn cũng thấy tiếc thay cho anh, Lục Thừa Vấn chỉ khẽ cười, sau khi ký gửi hành lý anh liền lái xe đi Luân Đôn.

Xe dừng trước cổng trường, anh chạy chậm lại, ánh mắt vô tình nhìn quanh một lượt và dừng ở một góc nào đó. Còn chưa nghĩ được gì thì môi anh đã nở một nụ cười.

Là cô gái Trung Quốc lần trước anh vô tình gặp trong lễ hội bóng bay, họ lại gặp mặt nhau lần nữa.

Cô đang kéo va li hành lý bước về phía trước một cách vụng về, trông cô có vẻ không phải là người giỏi xoay sở, thế là anh dừng xe, bước chầm chậm về phía cô.

“Chào cô.” Anh chào cô bằng tiếng Trung Quốc.

Cô quay đầu lại, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy anh. Anh cũng lặng người đi, vì cô gái trước mắt anh, đôi mắt đang đỏ hoe.

Im lặng giây lát, anh quyết định sẽ không gặng hỏi gì cả, anh chỉ đưa tay chỉ chỉ vào va li của cô và hỏi: “Có cần tôi giúp không?”.

Cô vẫn nhìn anh chằm chằm, một lúc sau nước mắt không hiểu sao lại rơi lã chã. Mái tóc dài buông xuống dịu dàng, nước mắt rơi ướt mu bàn tay, cô khóc nức nở, khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Lúc ấy, anh lại cảm thấy khi cô khóc nhìn trông thật đẹp.

Anh mỉm cười, nhìn cô thế này trông thật xinh đẹp, nhưng cô không thể cứ khóc mãi được.

“Cô đi đâu để tôi đưa đi một đoạn.”

Sau đó anh đưa cô tới sân bay Heathrow, cô chuẩn bị về nước, nhưng anh thì phải chuyển chuyến bay đi Paris để thăm một người bạn nên không thể đồng hành cùng cô được, đành phải nói lời tạm biệt.

Vào đến cửa an ninh, anh ngoái đầu lại nhìn. Hành động này đối với anh không mấy quen thuộc, một người bạn cùng phòng học ngành tâm lý học đã từng nói với anh, hành động ấy chỉ có thể nói lên một điều, đó là tim anh đang xao xuyến.

Lúc ấy, Lục Thừa vấn cười không nói được gì, nhưng bạn anh thì vẫn phải tiếp tục ba hoa: “Cậu có thể thử để cho cảm xúc ấy phát triển tiếp xem, chưa biết chừng đến lúc nào đó lại biến thành tình yêu ấy chứ”.

Tình yêu ư?

Anh lại càng cười sặc sụa, anh không tin vào thứ cảm xúc này. Theo quan điểm triết học nhân sinh của anh, tình yêu hay thậm chí là hôn nhân thực ra là chuyện đánh cược cả đời, là một thứ vô cùng mạo hiểm. Vì thế anh tránh được thì sẽ cố gắng tránh.

Có lẽ để trừng phạt thái độ này của anh nên ông trời đã cho anh gặp Lương Hòa sau hai năm anh về nước. Vừa nhìn là anh đã nhận ngay ra cô, và anh còn có chút thất thần.

Vì chuyện này mà sáng sớm tinh mơ anh đã phải gọi điện cho người bạn năm nào ở tận Luân Đôn, không cần biết là bên đấy lúc đó là một giờ đêm, chỉ để hỏi một câu: “Giả sử cảm xúc ấy thực sự phát triển thêm nữa thì có biến thành tình yêu thật không?”.

Thế nhưng người bạn đang ngủ bị đánh thức của anh chỉ trả lời có đúng một từ: “Vớ vẩn”.

Anh cũng lắc đầu cười, tâm trạng mù mờ kiểu này thật khiến người ta như bị ma ám vậy.

Anh muốn thử một lần xem, nhưng kết quả là trời không chiều lòng người, vì Lương Hòa chẳng hề nhận ra anh. Thỉnh thoảng có lúc tình cờ đối diện nhau, anh có thể thấy vẻ hoàn toàn xa lạ của cô khi nhìn anh.

Sau khoảng thời gi¬an ngỡ ngàng, anh quyết định sẽ không để ý nữa. Anh nghĩ mình có thể hiểu được, dù sao thì hai lần gặp nhau cũng đều là những lúc cô đang rất vội vàng, cô không nhớ anh cũng là chuyện thường. Hơn nữa, tính cách của anh rất kỳ lạ, càng nhiều thử thách anh lại càng hứng thú.

Thế nhưng, điều khiến anh bất ngờ nhất là vào đúng lúc anh không hề chuẩn bị tâm lý thì cô lại đột ngột kết hôn. Điều đó khiến anh cảm thất có chút gì đó mất mát, suy sụp, đặc biệt là khi cô xin anh nghỉ phép, vẻ mặt đầy thận trọng của cô làm anh nhận thức sâu sắc được sự thất bại của mình.

Đúng như dự đoán của anh, đám cưới cô không mời anh. Mãi sau này anh mới biết chồng cô là quân nhân.

Về điều này anh không hiểu nổi. Cuộc sống hôn nhân của quân nhân đa phần đều là hai người chia cách hai nơi. Cuộc sống tù túng bó buộc bản thân như vậy, chính Lục Thừa Vấn cũng đã chứng kiến mẹ anh phải nếm trải quá nửa đời người, những cơ cực nhọc tủi hổ đều ghi rõ trong lòng. Theo anh thấy, một cô gái mềm yếu như Lương Hòa sao có thể sống cuộc sống như thế được?

Lẽ nào là vì chồng của cô ấy? Chẳng qua cũng chỉ là người gia nhập quân đội sau khi tốt nghiệp cấp ba, từ đó thi đỗ vào Học viện Quân sự, rồi xây dựng được tiền đồ sáng lạn khi tuổi còn trẻ thôi mà.

Sự so sánh ấy khiến anh thấy thật nực cười. Kiểu người như anh ta là kiểu mà anh ghét nhất, thế mà bây giờ lại thành sự lựa chọn hàng đầu của cô ấy. Nhưng thôi không sao, anh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ hiểu, chọn một quân nhân làm chồng sẽ mang đến cho cô điều gì.

Trong cuộc tuyển chọn tháng 11 đã chọn ra được một loạt người mới. Anh tỉ mỉ xem xét hồ sơ của từng người, đột nhiên dừng lại ở bức ảnh của một hồ sơ nào đó. Trong ảnh cũng là một cô gái xinh đẹp, tóc cột cao, chiếc áo phông trắng tinh khôi, thật giống với Lương Hòa khi cô còn ở Bris¬tol.

Vậy nên anh đích thân gi¬ao cho cô nhiệm vụ dẫn dắt cô gái có tên Lý Gi¬ai đấy, anh muốn xem xem cô có nhìn thấy chính mình từ hình ảnh của cô ấy không.

Anh lạnh lùng và bàng quan khi nhìn cô ta ngầm hại cô, trong lúc cô không còn sự trợ giúp nào, anh lại đưa ra lời đề nghị như thế với cô, thực ra vẫn đề giải quyết rất đơn giản, nhưng tự dưng anh lại không muốn làm.

Anh muốn cho cô biết, không phải là cô đáng bị bỏ mặc, mà chỉ là vì cô đã chọn một tay quân nhân. Chọn lấy quân nhân cũng là chọn lấy sự cô đơn, rất nhiều việc đều phải tự mình gánh vác. Anh muốn cho cô thấy, đến cuối cùng, người duy nhất cô có thể dựa dẫm chỉ có mình anh thôi.

Anh lên kế hoạch rất cẩn thận, nhưng rồi anh đã nhầm.

Sự thật đã chứng minh rằng, chồng cô – anh chàng quân nhân tiền đồ xán lạn ấy, thực sự để tâm đến cô. Anh ta dường như hiểu thấu hết ý đồ của anh nên đã dùng hết khả năng của mình, tận dụng hết những người có thể để bảo vệ che chắn cho cô.

Lúc đó, anh bỗng nhớ đến một câu nói mà em họ anh – Lục Thời Vũ đã từng nói. Cô ấy là quân nhân, từ thời cấp ba, em họ anh đã thích anh chàng trung tá lục quân ở trước mặt anh, còn theo anh ta vào Học viện Quân sự rồi trở thành một người lính. Nhưng cuối cùng thì cũng không thể giành được tình yêu của anh ra. Anh nghe câu chuyện của Lục Thời Vũ, còn chưa kịp lên tiếng cảm thán về sự kỳ diệu của số phận thì đã lại nghe cô ấy than thở: Người đàn ông như thế, để có được tình yêu của anh ta thật là một việc xa xỉ, bởi một khi anh ta đã quyết định chuyện gì thì cả đời sẽ không thay đổi.

Vậy mới nói, anh đã sai, mà còn sai trầm trọng nữa.

Anh tưởng rằng cô chọn một người đàn ông như thế tức là đã chọn cho mình sự cô đơn, mà không hề biết rằng, cái cô chọn, chính là tình yêu và hạnh phúc.

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.