Đọc truyện Yêu Thương Trao Anh – Chương 11
Lương Hòa nhận thấy bản thân chưa bao giờ đen đủi như ngày hôm nay. Cô xui xẻo đến nỗi khi xuống xe, bị cửa xe đập vào, hỏng cả gót giày mà cũng không thấy bực mình nữa. Cô đứng ở trạm xe bus, nhìn đôi giày chiếc cao chiếc thấp, bèn tháo chiếc giày còn nguyên vẹn, bẻ luôn gót, chẳng buồn để ý tới ánh mắt của những người đi đường. Lương Hòa xỏ giày vào, vứt luôn chiếc gót giày vào thùng rác, đi thẳng.
Về đến cổng chung cư, Lương Hòa nhìn thấy ông lão bảo vệ cười hiền hòa với mình: “Về rồi hả?”.
“Vâng ạ!” Lương Hòa cố gắng nở nụ cười đáp lại.
Ông lão vừa mở cửa giúp cô vừa nói: “Sao hôm nay về muộn thế? Bác cứ tưởng cái anh sĩ quan về rồi thì cháu sẽ về nhà sớm chứ? “.
“Cháu có chút việc ạ!” Lương Hòa trả lời trong vô thức, nhưng đột nhiên định thần lại sau câu nói của ông lão, cô không tin vào tai mình: “Bác, bác nói là ai về cơ ạ?”.
Ông lão bị ánh mắt của Lương Hòa làm cho giật mình: “Khu này chẳng phải chỉ có mình nhà cháu có sĩ quan sao? Hơn bốn giờ chiều bác đã thấy cậu ấy xách đồ về rồi. Phen này, có khi lại đang ở nhà chuẩn bị sẵn cơm canh ngon lành chờ cháu về ấy chứ!”.
Là Cố Hoài Ninh sao? Có thật là anh không?
Lương Hòa chạy như bay với đôi giày gãy gót về khu nhà của hai vợ chổng. Ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào tầng căn hộ của mình, chẳng có ánh đèn nào cả.
Ngọn lửa trong lòng như bị một gáo nước lạnh dội vào, dập tan tất cả. Lương Hòa nắm chặt tay, cúi gằm mặt đầy thất vọng. Chắc ông lão chọc cô thôi! Có lẽ ông thấy cô tâm trạng không vui nên cố tình nói đùa. Sao lại đùa như vậy được chứ? Bây giờ cô lại càng cảm thấy thất vọng tràn trề.
Trong lúc Lương Hòa khóc không thành tiếng lấy lại dũng khí đối mặt với căn phòng trống không một bóng người, thì đằng sau bỗng vang lên tiếng cười. Một tiếng cười chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng Lương Hòa lại nghe thấy rất rõ ràng. Cô chầm chậm quay người lại, phát hiện có người đang ngồi bên cạnh bồn hoa. Người ấy mặc bộ quân phục, chính là tên sĩ quan đáng ghét mà vừa nãy ông lão nhắc tới!
Thấy Lương Hòa đứng ngây ra nhìn mình, đồng chí đoàn trưởng đội mũ đứng dậy: “Về rồi đấy à?”.
Câu này không phải nên để cô hỏi anh sao? Lương Hòa vẫn đứng một chỗ không nói không rằng, khiến Cố Hoài Ninh tưởng cô vẫn chưa hoàn hồn lại. Anh bước lại mấy bước: “Sao vậy, ngốc luôn rồi à?”.
Anh đang định đỡ lấy túi của Lương Hòa thì bị tay cô gạt đi. Lương Hòa ngẩng đầu nhìn anh, không chút biểu cảm: “Anh về khi nào? Sao không lên nhà?”.
Đồng chí đoàn trưởng có chút khó hiểu trước ánh mắt dò xét của Lương Hòa: “Về lúc bốn giờ chiều. Anh đi vội quá không mang chìa khóa nên ở đây đợi em”, nói đoạn, anh khẽ chau mày: “Anh gọi điện cho em, sao không nghe máy?”.
Lương Hòa nghe anh nói như vậy liền mở điện thoại xem nhật ký cuộc gọi, không nhịn được cười. Chiều nay có hai người đàn ông không ngừng gọi điện cho cô, lúc đầu là Cố Hoài Ninh, lúc sau là Lục Thừa Vấn, nhưng cô chỉ nhìn thấy cuộc gọi của Lục Thừa Vấn mà không kéo xuống dưới, đã trách lầm anh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú.
Cố Hoài Ninh dường như đã phát hiện Lương Hòa có điều gì khác lạ, định trêu cô vài câu nhưng rồi lại thôi. Thấy bộ dạng cô trông thật tệ, anh nhíu mày: “Em sao thế?”.
Nói xong, anh thấy người con gái trước mặt bĩu môi, xông tới đá anh một cái: “Anh về sớm mà còn không mau xuất hiện, lại còn ngồi một bên nhìn bộ dạng thất vọng của em, như thế anh mới thấy vui có phải không?”.
Đoàn trưởng cười, bây giờ anh có muốn giải thích với cô rằng mình muốn tạo cho cô một bất ngờ chắc cũng không kịp nữa. Đương nhiên là không kịp rồi! Cô thấy tủi thân, sắp khóc đến nơi rồi kìa! Cố Hoài Ninh đành miễn cưỡng tìm biện pháp tránh khỏi ngọn lửa đang cháy bừng bừng, anh nói: “Được rồi, là anh đáng ghét!”.
Lương Hòa lườm anh một cái, cuối cùng cũng nằm gọn trong lòng anh, thút thít.
Cố Hoài Ninh vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh phát hiện, hóa ra ôm cô trong tay lại thoải mái như vậy! Cảm giác cơ thể cô khẽ run rẩy, anh hôn lên trán cô, nói: “Lương Hòa, bây giờ chúng ta vào nhà được không?”.
Lương Hòa nghẹn ngào đồng ý, theo anh lên tầng.
Lương Hòa bị nhiễm lạnh, vừa vào nhà đã được Cố Hoài Ninh đưa ngay vào phòng tắm nước nóng. Anh quay người, đặt hành lý, cởi áo ngoài rồi đi vào bếp. Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nấu cho cô chút đồ ăn, lại phát hiện gi¬an bếp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, không hề dính bụi. Anh mở tủ lạnh ra xem, bên trong ngoài mấy chai sữa và nước lọc ra, không có đồ ăn gì cả, rau cũng hiếm hoi. Anh thở dài một hơi, lần theo trí nhớ, tìm thấy gạo, chuẩn bị nấu chút cháo.
Cửa phòng tắm mở ra, Cố Hoài Ninh không quay đầu lại, ân cần dặn dò: “Anh nấu cháo đã, em đi sấy cho khô tóc đi”.
“Không cần đâu, em chỉ uống hộp sữa là xong bữa tối.”
Sau đó Cố Hoài Ninh nghe thấy tiếng Lương Hòa mở tủ lạnh. Đoàn trưởng chợt khựng lại, quay đầu, nhắc lại từng chữ một: “Anh nói là anh nấu cháo rồi, em cất sữa đi”.
Giọng anh vô cùng nghiêm túc, từ khi kết hôn đến giờ Cố Hoài Ninh chưa từng nói với cô nghiêm khắc như vậy. Bàn tay đang cầm chai sữa của Lương Hòa cứng ngắc giữa không trung. Dường như ý thức được thái độ của mình không tốt lắm, Cố Hoài Ninh từ tốn chỉ vào chai sữa Lương Hòa đang cầm trên tay, nói một cách bất lực: “Vừa nãy anh đã xem qua sữa hết hạn rồi”.
Lương Hòa phản ứng lại, kêu lên một tiếng rồi vứt chai sữa vào thùng rác, sau đó đi ra ngoài.
Cố Hoài Ninh nhìn dáng vẻ có chút phiền muộn của Lương Hòa, trái tim hơi loạn nhịp. Anh không muốn làm cô tức giận, chỉ có điều, trong lòng anh có một cảm giác rất phức tạp. Anh khẽ nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở ra, nhìn quanh gi¬an bếp một lượt. Trong này quá sạch sẽ, quá ngăn nắp, khiến anh không có cảm giác của một ngôi nhà. Không thể không thừa nhận, cách sống này thật tồi tệ!
Cho gạo vào nồi xong, Cố Hoài Ninh rửa tay rồi ra phòng khách. Lúc này Lương Hòa đang ngồi trên sô pha lau tóc. Bình thường cô không mấy khi chăm sóc tóc, lúc này tâm trạng lại đang ảo não, càng làm tóc tai rối tung lên.
Đột nhiên, chiếc khăn trong tay bị giật mất, Lương Hòa còn chưa kịp ngẩng đầu thì một chiếc khăn khô khác đã được đặt lên, sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô. Bàn tay ấy khẽ vuốt cho tóc thành nếp, hết sức cẩn thận để không làm đau cô, dịu dàng, uyển chuyển hơn cô rất nhiều. Lương Hòa gượng gạo hạ cánh tay đang lửng lơ giữa không trung xuống, sông mũi chợt thấy cay cay. Nước mắt còn chưa kịp khô giờ lại bắt đầu ngân ngấn. Cô phát hiện mình rất dễ xúc động, chỉ cần một hành động dịu đàng ân cẩn của Cố Hoài Ninh cũng khiến cô xao lòng.
Tóc Lương Hòa gần như đã khô được một nửa, Cố Hoài Ninh bỏ khăn ra. Đôi mắt đỏ hoe của Lương Hòa hiện lên rõ rệt. Cô vô cùng bối rối, vội vàng chộp lấy khăn lau mắt. Cố Hoài Ninh thấy bộ dạng hoảng loạn của Lương Hòa liền bật cười. Nghĩ lại thì, anh cũng thấy chính mình đã làm cô khóc, liền nhỏ nhẹ: “Lúc nãy anh không nên to tiếng với em, là anh không đúng”.
Nghe anh nói như vậy, Lương Hòa lắc đầu: “Không phải, hộp sữa đó đúng là hết hạn rồi, em mua lâu lắm rồi!”.
Vừa dứt lời, chiếc khăn trước mắt cô đã bị giật lấy. Cô buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm, bên trong hiện lên hình bóng nhỏ bé của cô: “Vậy thì đừng khóc nữa!”.
“Em không khóc!” Cô thì thầm, với tay muốn giành lại chiếc khăn để lau nước mắt. Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa hoảng loạn bối rốt đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy eo cô, nâng cô đứng dậy khỏi sô pha. Bị kéo mạnh như vậy, Lương Hòa suýt nữa đã hét ầm lên, nhưng cuối cùng lại ngồi lên chân anh một cách thật êm ái.
Lương Hòa thấy Cố Hoài Ninh ngồi trên ghế, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội. Anh lôi kéo cô như vậy chỉ để cướp chỗ ngồi thôi sao?
Nhưng Lương Hòa còn chưa kịp phản ứng gì thì Cố Hoài Ninh đã ghì chặt cằm rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Lương Hòa theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng hai tay vừa giơ lên thì đã bị giữ chặt lại. Cô giằng co một hồi nhưng không có kết quả gì. Sức mạnh của Cố Hoài Ninh, cô đã lĩnh ngộ từ lâu. Anh bị thương cô còn chẳng đấu lại nổi, huống chi là bây giờ.
Sao có thể như vậy chứ? Anh phải an ủi cô mới đúng, sao có thể kích động như thế được chứ?
Sau nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng khiến Lương Hòa như muốn ngưng thở, anh buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, lắng nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào.
“Sao anh lại về đột xuất thế?”
Cố Hoài Ninh ổn định lại nhịp thở: “Anh có chút việc phải giải quyết, tiện thể đi thăm chiến hữu”.
Haizzz, thành thật quá!
Cô có chút thất vọng. Con người này, rốt cuộc có biết an ủi người ta không?
Lương Hòa chỉ ậm ừ vài tiếng, không nói lời nào. Cố Hoài Ninh không hiểu ra ý của cô, thấy bộ dạng buồn bã của cô, bật cười: “Có phải là rất thất vọng không?”.
“Đâu có!”
Cô nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh, nhưng đôi tai lại cứ nóng bừng lên. Đồng chí đoàn trưởng lại không hề có chút cảm giác tội lỗi gì, anh nhếch môi nở nụ cười bí hiểm: “Nói dối thì phải chịu phạt!”.
Cô giơ đôi tay yếu ớt lên, đánh anh mấy cái rồi lại nằm gọn trong lòng anh.
“Rốt cuộc là hôm nay có chuyện gì?” Anh vừa vuốt tóc cô vừa hỏi.
“Không có gì!” Lương Hòa trả lời.
“Vẫn còn nói dối?” Cố Hoài Ninh bình thản: “Xem ra hình phạt này còn chưa đủ nặng”.
Nói đoạn, anh khẽ đẩy cô ra, nhìn một lượt từ đầu đến chân xem nên bắt đầu “xử phạt” từ đâu. Lương Hòa bị nhìn đến rùng cả mình, vội đẩy anh ra, bĩu môi, bắt đầu thành thực kể hết sự việc. Cô không muốn kể tội Lý Gi¬ai trước mặt Cố Hoài Ninh, chỉ nói đơn giản về chuyện của Công ty Húc Dương.
Cố Hoài Ninh nghe xong khẽ nhíu mày: “Việc đó vẫn chưa giải quyết được sao?”.
“Vâng”, cô gật đầu rồi lại vội lắc đầu: “Cũng không phải là chưa được giải quyết, nói chung khá phức tạp!”, nói xong cô ngẩng đầu lên, thấy Cố Hoài Ninh đang nhìn mình chăm chú, bỗng thấy hoang mang: “Anh, anh sao vậy?”.
“Hôm nay Phùng Đam gọi điện cho anh”, Cố Hoài Ninh đột nhiên nói.
“À! Chuyện đó…”, giọng của Lương Hòa chợt trầm xuống, cũng giống như tâm trạng của cô lúc này: “Trưa nay nay em đã về nhà ba mẹ”.
Cố Hoài Ninh khẽ nâng cằm cô: “Sao đến đoạn này lại ngập ngừng thế?”.
Anh biết hết rồi còn hỏi cô làm gì? Lương Hòa lên tiếng: “Anh, anh biết rồi còn gì? Vả lại, có gì hay ho đâu chứ? Làm cho mẹ tức giận cũng chẳng phải việc gì quá to tát”.
Đó cũng chẳng phải việc cô có thể làm được, Cố Hoài Ninh nghĩ trong đầu như vậy.
Thực ra, đôi khi Lương Hòa quả thực đã làm những việc nằm ngoài dự đoán của anh. Thế nhưng mẹ anh? Bà là một người hay chỉ trích người khác và chỉ trích chính mình. Luôn luôn sợ sệt cũng không phải là một biện pháp hữu hiệu để ứng phó với bà.
Trong điện thoại, Phùng Đam nói quanh co, nhưng anh vẫn có thể hiểu được đại khái, chắc chắn là mẹ anh đã làm khó Lương Hòa.
“Cố Hoài Ninh”, Lương Hòa ngập ngừng: “Em, em không muốn nghỉ việc”.
Anh định thần lại, nhìn cô chăm chú: “Anh biết, anh sẽ nói với mẹ”.
Được Cố Hoài Ninh ủng hộ, Lương Hòa vô cùng cảm kích. Cô dịu dàng ôm lấy cổ anh: “Cám ơn anh!”.
Cố Hoài Ninh cười. Đúng là ngốc nghếch!
“Chỉ biết nói mỗi tiếng cảm ơn thì vẫn chưa đủ thành ý.”
“Vậy anh muốn làm gì?” Lương Hòa nhìn anh.
Đoàn trường nhướng mày, tỏ vẻ khoan dung độ lượng thả cô ra: “Thôi, đi ăn cơm đã, ăn xong thì em sẽ biết!”.
Ăn xong bữa tối, Lương Hòa liền bị Cố Hoải Ninh lôi vào phòng ngủ. Lương Hòa vừa xấu hổ, vừa bất bình, muốn thoát ra khỏi móng vuốt của anh, nhưng không ngờ chỉ vài phút sau đã bị thu phục. Sau khi “cơm no rượu say”, đoàn trường vô cùng hài lòng, hôm sau thức dậy từ sáng sớm.
Lần này Cố Hoài Ninh về quả thực là có việc cần giải quyết. Lần trước, sau khi Châu Bình đưa lệnh điều động của chính ủy Trương tới, anh đã suy nghĩ nên làm thế nào cho thoả đáng. Thực ra, chỉ cẩn gửi cho anh ấy là được, nhưng sát cánh cùng nhau lâu như vậy, Cố Hoài Ninh cảm thấy mình vẫn nên tự đi một chuyến thì hơn, trước là đi thăm bệnh, sau là nói chuyện chuyển công tác. Hơn nữa, anh cũng muốn về thăm nhà. Từ sau lần lão gia đưa Lương Hòa đến đoàn 302, anh cứ thấy không yên lòng. Không phải không yên tâm về Lương Hòa, mà là không yên tâm về ba mẹ mình. Không biết từ khi nào, hai vị trưởng bối lại cùng chung ý kiến, phải dạy bảo con dâu một chút. Điều này không hay chút nào!
Khi Cố Hoài Ninh tỉnh giấc, Lương Hòa vẫn đang ngủ, cả người cuộn tròn, lại còn đắp chiếc chăn dày cộp trông như một cái kén. Anh bất giác nở nụ cười, giúp cô đắp lại chăn, tiện tay vuốt tóc cô, sơ ý chạm vào khuôn mặt cô. Cảm xúc non nớt êm dịu ấy anh còn chưa kịp cảm nhận thì đã thấy người kia khẽ co mình lại.
Cố Hoài Ninh chợt sững sờ, không khỏi cảm thấy nực cười. Một thời gi¬an không ở bên nhau, đêm qua dường như anh đã mất kiểm soát. Chỉ có điều, sức khỏe của cô phải chăng là hơi yếu? Cần phải rèn luyện thêm mới được!
Trước khi ra khỏi phòng, Cố Hoài Ninh không buồn quay lại nhìn “bao gạo” đang nằm lù lù trên giường kia, chỉ chậm rãi nói: “Anh nấu bữa sáng rồi, trước khi đi làm thì nhớ ăn một chút! Anh có việc phải đi trước đây”.
Cuộn tròn trong chăn giả vờ ngủ, nghe thấy anh nói như vậy, Lương Hòa khẽ động, sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng hẳn lại, mới dám mở mắt ra. Tận đáy lòng, cô thầm khinh thường bản thân. Đâu phải là lần đầu tiên, sao lại xấu hổ đến mức này cơ chứ? Có điều, đằng nào kết quả cũng như vậy rồi, cũng may là cô không bị ngất xỉu.
Lương Hòa đủng đỉnh ăn bữa sáng rồi đi làm. Tòa soạn cũng đã có khá đông nhân viên đến. Lâu lắm không nhìn thấy Hạ An Mẫn, lúc này, cô nàng đang uống cốc cà phê to đùng, nhìn thấy Lương Hòa liền lao đến ôm chầm lấy cô. Hạ An Mẫn được tòa soạn cử đi công tác mấy ngày, đã đen đi nhiều rồi!
Lương Hòa không nhịn được cười: “Mấy ngày không gặp mà đã không ra hồn người nữa rồi!”.
Hạ An Mẫn giận dữ lườm cô, rồi nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó cười sảng khoái: “Mấy ngày không gặp, trông mặn mà hẳn ra, sướng quá chứ gì?”, nói đoạn, cô nàng còn dùng ngón tay nhào nặn khuôn mặt của Lương Hòa.
Lương Hòa lập tức lảng tránh, lén nhìn về phía văn phòng của Lục Thừa Vân. Cửa phòng hé mở, hình như ai đó bước vào phòng mà không đống chặt cửa. Đột nhiên, cửa phòng bật mở, Lục Thừa Vấn và Châu Cảnh cùng bước ra, bất chợt bắt gặp Lương Hòa đúng lúc còn chưa kịp nhìn ra hướng khác, khiến cô vô cùng xấu hổ.
Lục Thừa Vấn lạnh lùng nhìn cô, rồi đi thẳng, còn Châu Cảnh thì cười rất thoải mái, đi theo Lục Thừa Vân. Ngay sau đó, một đồng nghiệp của Lương Hòa từ trong văn phòng bước ra, đang định tìm Lương Hòa để lấy tài liệu, việc phỏng vấn Công ty Húc Dương chính thức được gi¬ao lại cho người khác.
Cảm giác chán nản đương nhiên là có, nhưng dù sao cũng còn hơn là sự việc bị đổ bể hoàn toàn. Lương Hòa nhún vai, lấy tất cả những tài liệu liên quan đưa cho đồng nghiệp kia, tiện thể giải thích một lượt cho cô ấy.
Cô bạn đồng nghiệp mỉm cười, tỏ vẻ đáng tiếc thay cho Lương Hòa: “Phóng viên Lương, thực sự ngại với cô quá!”.
Lương Hòa cười, tỏ ý không sao, nhưng Hạ An Mẫn sau khi nghe chuyện này vô cùng bất mãn, lẩm bẩm một câu: “Cướp không của người ta mà còn nói ngại cái gì chứ!”.
Lương Hòa phải giữ chặt tay Hạ An Mẫn, chuyện này mới coi như qua.
Vì bài phỏng vấn của Công ty Húc Dương, Lương Hòa đã xin rút khỏi rất nhiều nhiệm vụ khác, sau khi bàn gi¬ao lại cho người khác, Lương Hòa liền trở thành người rảnh rỗi. Cô với điện thoại, mở ra xem, chợt nở một nụ cười.
“Nhớ ăn trưa!”
Đó là tin nhắn của Cố Hoài Ninh. Mặc dù đó chỉ là một tin nhắn hết sức đơn giản, nhưng chỉ cần anh chịu bỏ tâm tư dặn dò cô chút chuyện vặt này thôi, Lương Hòa cũng thấy mãn nguyện lắm rồi! Đặt điện thoại xuống, đang định gọi Hạ An Mẫn đi ăn cơm thì chuông điện thoại lại reo lên. Lương Hòa nhún vai, lẽ nào anh lại đích thân gọi điện thoại nữa? Cô vừa tắt máy tính vừa nhấn nút nghe: “A lô?”.
Người ở đầu bên kia dường như hơi bất ngờ vì giọng nhỏ nhẹ của Lương Hòa, một lúc sau mới lên tiếng: “Là mẹ đây”.
Lương Hòa nghe rõ ràng giọng của đối phương, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm, sau khi định thần lại mới nói: “Vâng, mẹ ạ”.
Bà Lý Uyển nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của Lương Hòa, có vẻ rất hài lòng, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng nói: “Con đang ở tòa soạn phải không? Mẹ đã nói chuyện với lãnh đạo tòa soạn, con ra đây một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con”.
Lương Hòa lập tức chau mày: “Nói chuyện ạ?”
Bà Lý Uyển đương nhiên hiểu nỗi băn khoăn của Lương Hòa: “Con yên tâm, mẹ chỉ xin cho con nghỉ nửa ngày thôi. Con xuống đây đi, mẹ đang ở vườn hoa sau tòa soạn của con”.
Lương Hòa nghi hoặc “vâng” một tiếng, không dám chậm trễ, chào Hạ An Mẫn rồi mặc áo, đi xuống lầu. Thời tiết ở thành phố C hôm nay chẳng ra sao cả! Dự báo thời tiết thông báo không lâu nữa sẽ lại có tuyết rơi, may mà hôm nay Lương Hòa mặc chiếc áo gió rất dày, không thấy lạnh.
Xe dừng ở chỗ Phùng Đam vẫn hay đỗ, nhưng người lái xe lại không phải cậu ta mà là một anh chàng lạ hoắc Lương Hòa chưa gặp bao giờ. Anh ta vừa thấy Lương Hòa liền nhoẻn miệng cười, còn giúp cô mở cửa xe. Bà Lý Uyển ngồi trong xe, ăn mặc kín cổng cao tường, khiến Lương Hòa có cảm giác xa cách.
“Con lên xe đi, tìm nơi nào đó, chứng ta cùng nói chuyện.”
Lương Hòa “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn lên xe.
Bà Lý Uyển đưa cô đến một tiệm trà, vừa vào đã đặt một phòng riêng. Lương Hòa có chút căng thẳng, không biết bà Lý Uyển định nói điều gì. Bà Lý Uyển nhìn cô, cười: “Con ngồi đi, đừng căng thẳng”.
Lương Hòa cười gượng gạo, ngồi xuống.
“Vốn dĩ mẹ định gọi con về nhà, nhưng thấy công việc của con cũng bận rộn, thời gi¬an nghỉ trưa lại ngắn, nên mẹ đến đây.”
Hơn nữa nơi này rất vắng người, dễ nói chuyện, Lương Hòa tự nhủ trong lòng.
Bỗng dưng, một chiếc túi da dày cộp được đẩy đến trước mặt cô. Lương Hòa định thần lại, nhận lấy chiếc túi, trong lòng thấy rất khó hiểu.
“Lương Quốc Minh và Mỹ Viên, Hòa Hòa, hai cái tên này chắc con vẫn còn nhớ chứ?”
Tay Lương Hòa chợt khựng lại khi đang mở chiếc túi da, sắc mặt tái mét: “Họ, họ là ba mẹ của con”.
“Ồ, nếu mẹ nhớ không nhẩm thì ba mẹ con đã qua đời được ba năm rồi, đúng không?”
“Vâng ạ.”
Lúc ấy cô đang học ở Anh, bỗng một ngày nhận được điện thoại của bà ngoại báo tin ba mẹ gặp tai nạn gi¬ao thông. Họ gặp tai nạn khi đang trên đường đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn. Tình cảm của ba mẹ không còn mặn nồng như xưa, chuyện này cô biết, cả đời cứ cãi vã gây lộn với nhau, vậy mà đến khi ra đi, họ vẫn không chia lìa được.
Nhưng Lương Hòa không hiểu một điều, ba mẹ mất đã ba năm rồi, bây giờ bà Lý Uyển còn nhắc lại chuyện này làm gì nữa?
Bà Lý Uyển hiểu ý, liền nói: “Hòa Hòa, con đừng thấy lạ. Khi Hoài Ninh đưa con về nhà, hôn sự đã là chuyện chắc chắn, mẹ thấy con cũng ngoan ngoãn vâng lời liền thuận theo ý nó. Dù sao thì từ bé đến lớn nó vẫn tự quyết định mọi việc. Nó có ý muốn kết hôn, ba mẹ vui mừng còn chẳng kịp. Có điều, người thân của con, ba mẹ chưa gặp được ai nên mới cảm thấy tò mò. Họ đều đã qua đời rồi đúng không?”.
Lương Hòa cúi đầu, nghẹn ngào: “Họ đều đã qua đời rồi ạ. Ba mẹ con, và cả bà ngoại nữa. Họ đã ra đi cả rồi ạ”.
Bà Lý Uyển nhìn thần sắc Lương Hòa có vẻ không ổn, nhẹ nhàng nói: “Mẹ không cố ý bắt con nghĩ đến những chuyện không vui ấy, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi con. Theo mẹ biết thì trước khi ba mẹ con qua đời đã nhất quyết đòi ly hôn, con có biết nguyên nhân không?”.
Lương Hòa có chút bất ngờ: “Không phải là do tình cảm bắt đầu rạn nứt sao ạ?”.
Bà Lý Uyên khẽ mỉm cười: “Xem ra con không biết rõ rồi. Ba con lúc sinh thời công tác ở Bộ Thương mại, ông ấy tham ô bị người ta phát giác. Mẹ con sợ liên lụy nên đã đưa con ra nước ngoài rồi đòi ly hôn với ba con. Ai ngờ…”.
Nụ cười nhạt sau cùng của bà Lý Uyển khiến Lương Hòa cảm thấy có chút giễu cợt mỉa mai. Ý tứ của bà rõ như ban ngày, cay nghiệt đến nỗi cô không thể thốt nên lời.
“Nếu không phải ba con chết đúng lúc, e rằng đã vào tù ra tội rồi, con đâu có thể sống một cuộc sống vui vẻ vô lo vô nghĩ như bây giờ. Cái danh con của kẻ phạm tội dễ gì mà rửa sạch được!”
Lương Hòa không tin nổi vào tai mình, cầm chiếc túi da mà đôi tay run rẩy. Cô mở ra xem, bên trong không có gì nhiều, chỉ có mấy tờ giấy trắng mỏng tang, nhưng những dòng chữ trên đó lại rõ mồn một, từng chữ, từng chữ như những nhát dao đâm vào tim cô.
Lương Hòa trừng mắt, hít một hơi, cảm thấy thật nực cười. Khoảnh khắc ấy, cô hét to đúng ba từ trước mặt bà Lý Uyển: “Con không tin!”.
Nhưng ba mẹ cô ra đi mấy năm rổi, có những ký ức giờ đã trở nên rất mơ hồ.
Cô chỉ nhớ, đúng là mẹ đã đưa cô ra nước ngoài. Sau khi cô đến Anh, tài khoản của cô đã xuất hiện một khoản tiền lớn. Lúc ấy, cô chỉ nghĩ gia đình mình giàu có, chưa từng nghĩ tới điều gì khác, càng không nghĩ đến việc người cha luôn nở nụ cười hiền từ, luôn yêu thương chiều chuộng cô lại có thể là một kẻ tham ô lừa lọc.
Lúc này Lương Hòa chỉ cảm thấy căm hận sự ngu ngốc của bản thân. Ngay cả một câu biện minh cho ba mẹ mà cô cũng không nói ra được, chứng cứ mà bà Lý Uyển đưa ra quá xác thực. Một lúc sau, Lương Hòa mới lên tiếng, mặc dù giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Vậy thì, mẹ nói cho con biết chuyện này là có ý gì?”.
Cố phu nhân Lý Uyển cười nói: “Mẹ chẳng có ý gì cả, chỉ là, mẹ lớn tuổi rồi, thích nói chuyện tào lao, bên cạnh lại chẳng có ai. Mấy lần trước mẹ đã nói với con rất nhiều rồi, bảo con khuyên Hoài Ninh chuyển về thành phố C, con không quên đấy chứ?”.
Nghe thấy câu này, Lương Hòa ngỡ ngàng giây lát rồi bật cười: “Con chưa quên”.
Ý của mẹ chồng, cô hiểu rất rõ. Chỉ cần cô khuyên được Hoài Ninh từ thành phố B trở về, thì tất cả những chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nhưng nếu như không được… cô cũng không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo nữa.
Bà Lý Uyển cười: “Vậy thì tốt. Con đưa được nó về đây, thứ nhất là ba mẹ có thể ở bên cạnh con trai, thứ hai là các con vừa kết hôn, cũng không thể xa cách suốt như thế được. Điều này với mẹ và ba con, với con và Hoài Ninh, với cả anh hai con và Gia Minh, đều có lợi”.
Lương Hòa ôm đầu, khẽ gật đầu: “Con biết rồi”.
Cô không biết mình ra khỏi tiệm trà bằng cách nào, chỉ thấy choáng váng một hồi, sau đó được một cánh tay mạnh mẽ đỡ dậy, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là anh lái xe. Anh ta còn rất trẻ, được điều đến đây để lái xe riêng cho Cố lão gia, cũng vừa đến chưa được bao lâu. Thấy Lương Hòa có vẻ lơ đãng, anh ta bèn nhỏ nhẹ dặn đò: “Chị dâu, chị cẩn thận một chút!”.
Cô miễn cưỡng cười coi như câu trả lời, tinh thần bỗng trở nên sa sút.
Lương Hòa bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Hoài Ninh. Hôm ấy, cô vừa nhận được điện thoại báo bà ngoại bệnh tình nguy cấp, khi đến bệnh viện thì bà đã sắp không qua khỏi, toàn bộ sức lực cuối cùng chỉ đủ để nói lên di nguyện trước khi ra đi. Câu nói ấy, Lương Hòa luôn khắc ghi trong tim mình.
“Hòa Hòa, bà ngoại không cầu mong điều gì, chỉ muốn con tìm được một chàng trai tốt, đừng giống như mẹ con.”
Sau đó bà ngoại trút hơi thở cuối cùng, các bác sĩ, y tá gấp gáp xử lý tình huống. Lương Hòa thẫn thờ bước trên hành lang một cách vô định, không cẩn thận va vào một người suýt chút nữa thì ngã lăn ra. Người ấy đưa cánh tay đỡ cô, còn nhắc nhở: “Cẩn thận một chút!”.
Giọng nói ấy khiến Lương Hòa định thần lại, ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là chiếc khuy áo đầu tiên của bộ quân phục. Ngước lên trên nhìn, cô bắt gặp một khuôn mặt mà giờ đây đã trở nên quá quen thuộc, Cố Hoài Ninh.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Hôm ấy là ngày bà cô ra đi, cô không bao giờ muốn nhớ lại, vậy nên anh cũng không nhắc tới bao giờ. Có điều, cô vẫn nhớ từng câu nói của anh: “Người đã chết không thể sống lại, cô làm theo di nguyện của cụ, cụ sẽ yên lòng nhắm mắt”.
Ánh mắt cô lúc ấy có chút hoài nghi, chỉ thấy anh mỉm cười: “Chiến hữu của tôi nằm bên cạnh phòng của bà ngoại cô, đúng lúc tôi đi qua nghe thấy”.
Sau đó, cô lo việc hậu sự, anh đi thăm chiến hữu. Tiếp sau nữa là đám cưới của họ.
Bà Lý Uyển đã nói rất đúng về số mệnh của Lương Hòa. Cố Hoài Ninh chính là bến đỗ cuối cùng, cô không thể mạo hiểm bất cứ điều gì để mất anh, vì thế, cô không thể không đồng ý.
Bảy giờ tối, Cố Hoài Ninh từ bệnh viện trở về. Phòng khách tối đen, anh bật đèn lên mới phát hiện Lương Hòa đang nằm cuộn tròn trên sô pha, ngủ im lìm, trên người chỉ khoác một tấm chăn mỏng. Anh lại gần nắm tay cô, trong phòng ấm như vậy mà tay cô cứ lạnh cóng.
Cố Hoài Ninh khẽ cau mày, định bế Lương Hòa về phòng, nhưng vừa vòng tay qua eo, cô đã tỉnh giấc. Lương Hòa mơ màng hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt thân quen, bất giác sững sờ. Đến khi Cố Hoài Ninh đưa tay vỗ vỗ vào má, cô mới tỉnh hẳn, ngượng ngùng quá bèn tụt xuống khỏi người anh.
“Anh về rồi à?”
“Ừm”, Cố Hoài Ninh bỏ chiếc túi trong tay xuống: “Sao em lại ngủ ở sô pha?”.
Lương Hòa lè lưỡi, lục chỗ đồ ăn anh mua về, không ngừng than vãn: “Anh mua gì mà nhiều thế?”.
“Để ăn mà.”
“Thì cũng đâu cẩn mua nhiều như vậy, anh sắp đi rồi, em lại chẳng ở nhà nấu nướng được”, cô vô tư nói, không biết rằng câu nói vô tình của mình đã khiến cho ai đó nghe xong chợt lặng người đi.
Nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, Lương Hòa chợt vui vẻ hẳn lên, vỗ vai Cố Hoài Ninh: “Trời lạnh thế này, tối nay ăn lẩu, anh thấy thế nào?”.
Cố Hoài Ninh nhìn cô một lúc lâu rồi cười: “Được”.
Lương Hòa vỗ tay: “Vậy phải thêm chút rượu, vừa nay, hôm kết hôn có người tặng cho mấy chai rượu, còn chưa kịp uống”.
Thấy cô vui vẻ phấn khích, đồng chí đoàn trưởng không quên nhắc nhở tửu lượng của cô không tốt.
Đồng chí Lương Hòa tự nguyện xuống bếp. Một lát đã chuẩn bị xong hết đồ ăn và đồ nhúng, bật bếp, ngọn lửa bốc lên, khói bốc nghi ngút.
Lương Hòa đưa cho Cố Hoài Ninh chút nước sốt đã pha sẵn, hí hửng nói: “Đợi một chút là có thể cho đồ ăn vào rồi”.
Cố Hoài Ninh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Lương Hòa bị anh nhìn như vậy, thấy khó hiểu: “Sao thế? Anh không thích à?”.
Cố Hoài Ninh mỉm cười, thả món mà cô thích ăn vào nồi: “Ở đơn vị bọn anh ăn lẩu khi đón Tết, không vì lý do gì khác, chỉ là để cho bầu không khí trở nên náo nhiệt”.
Lương Hòa chống đũa lên nhìn anh: “Nhiều người như vậy, lúc nào mà chẳng náo nhiệt chứ? Ăn uống thì phải tranh cướp nhau mới thấy ngon, chứ chỉ có một người ăn thì dù có là sơn hào hải vị cũng chẳng nuốt được”.
Lời nói của cô vô tình để lộ ra nỗi cô đơn trông trải, khiến Cố Hoài Ninh thấy trong lòng buồn bã: “Vì thế nên khi ở nhà một mình em không nấu nướng chứ gì?”.
Lương Hòa sững người, chớp mắt, cười: “Em nấu ăn không ngon, em mà nấu ngon thì đã không phải tốn tiền ra ngoài ăn”.
Cố Hoài Ninh biết cô đang đánh trống lảng, nhưng cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, chỉ nói: “Đã bảo em là phải theo chị Trương học nấu nướng rồi mà”,
Lương Hòa lẩm bẩm: “Trình độ của chị Trương, em có thể theo kịp sao? Nếu muốn học, thì để mai em theo học bếp trưởng ở đơn vị các anh, được không?”.
Cố Hoài Ninh đằng hắng một tiếng: “Thôi, anh chỉ lo bếp trưởng bị em đầu độc, không khéo lại không nấu ăn được nữa. Cơm ăn không no thì làm sao mà bảo đảm sức chiến đấu được chứ?”.
“Chỉ giỏi trêu chọc em!” Lương Hòa bĩu môi, vừa đúng lúc đồ nhúng trong nổi đã chín, liền gắp ra, chấm nước sốt, biểu cảm vô cùng hưng phấn, như thể đây là món ăn ngon nhất trên đời vậy.
Cố Hoài Ninh nhìn cô, không nhịn được cười. Anh tự rót cho mình một ly rượu, Lương Hòa nhìn thấy cũng với lấy chiếc chén.
“Em cũng muốn uống.”
“Không cho, tự xem lại tửu lượng của mình đi.”
Lương Hòa bị nói trúng tim đen, lông mày nhíu lại: “Quỷ hẹp hòi, chỉ một chén thôi mà!”.
Cố Hoài Ninh cười, rót cho cô một chén. Lương Hòa uống xong lại giơ chén đòi uống thêm, lần nào anh cũng nói đây là chén cuối cùng, nhưng cứ mỗi lần cô nhõng nhẽo lại không ngăn cấm nổi. Dù sao cũng đang ở nhà, dù sao anh cũng ở bên cạnh cô, còn hơn để cô ở ngoài một mình uống tới say mềm. Lúc này, Cố Hoài Ninh tự thả lỏng bản thân, ngắm nhìn Lương Hòa, chiều chuộng cô.
Lương Hòa uống khá nhiều, hai má đỏ ửng. Cô khoanh chân trên ghế, hai tay ôm mặt, nhìn Cố Hoài Ninh: “Anh có biết trước đây ở nhà em, ai nấu ăn ngon nhất không?”.
“Ai?” Anh lẳng lặng nhìn cô dưới ánh đèn.
“Ba em”, Lương Hòa vừa nói vừa cười khanh khách: “Ngày xưa ở nhà toàn là ba em vào bếp. Ba bảo, một trong những tiêu chuẩn của người đàn ông tốt là phải nấu ăn ngon. Đừng nghe người ta nói cái gì mà để nắm bắt được trái tim của người đàn ông thì phải nắm bắt được dạ dày của anh ta, thực ra với phụ nữ cũng vậy. Người có thể vỗ béo được vợ của mình, ngoài ông xã của cô ấy ra, ai dám làm?”.
Cố Hoài Ninh ngồi đối diện, siết chặt bàn tay mềm mại của cô. Anh cảm nhận sâu sắc, để vỗ béo được cho đồng chí Lương Hòa, đúng là một công trình to lớn. Lương Hòa đảo ngược tay lại, vỗ vỗ vào bàn tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tinh nghịch của cô, với anh lúc này lại vô cùng trong sáng: “Điểm này thì phải chiếu cố lắm anh mới đủ điểm đạt đây!”.
Cùng đúng, anh chỉ đủ điểm đạt thôi. Anh cho rằng, theo tiêu chí của ba vợ thì người chồng như anh lẽ ra phải bị sa thải rồi.
“Vậy em nói xem, ba chúng ta còn có tiêu chuẩn gì nữa?” Anh nói đùa mà vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Hết rồi!” Cô nhìn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, thì thầm: “Câu này ba nói với em trong bữa cơm gia đình trước khi đưa em sang nước ngoài. Ba sợ em vừa sang đó đã lấy ngay một anh chàng Tây. Ba nói nếu như thế thì chắc chắn em sẽ không về thăm ba nữa”. Lúc ấy tình cảm giữa ba và mẹ đã rạn nứt, nhưng đó là bữa cơm cuối cùng trước khi cô đi xa nên cả nhà ngồi đoàn tụ với nhau.
“Vậy sau đó thì sao?” Anh chỉ biết ba mẹ cô đã qua đời, còn những chuyện khác, cô chưa từng kể. Lúc này, anh đột nhiên rất muốn biết.
“Sau đó ư?” Cô mơ mơ màng màng nhắc lại hai tiếng đó, rồi bỗng nhiên bật cười: “Không có sau đó nữa. Sau đó thì ba em ra đi. Ba em đi rồi, tai nạn gi¬ao thông, đưa mẹ em đi theo luôn. Hai người đến chết cũng vẫn ở bên nhau, thật là tốt!”.
Đây là lời một người con gái nên nói sao?! Cố Hoài Ninh cười, rồi sau đó, anh thấy cô cúi gằm mặt xuống, gục đầu vào đầu gối. Cố Hoài Ninh sững người, anh đứng dậy bước về phía cô. Bước lại gần, anh mới phát hiện, đôi vai cô khẽ run rẩy. Cô đang khóc, đến lúc anh vòng tay ôm sát vào cô, tiếng nấc nghẹn ngào mới càng trở nên rõ ràng.
“Hòa Hòa!”, anh gọi tên cô, vuốt mái tóc rồi ôm cô vào lòng: “Đừng khóc nữa, những chuyện đã qua chúng ta hãy quên đi, được không?”.
Thực ra, cô đã quên từ lâu rồi, khoảng thời gi¬an đau đớn đó cô đã quên lâu rồi. Cô ép mình phải quên đi, nhưng đúng lúc cô không muốn nhớ thì có người lại nói cho cô chân tướng mọi việc. Nực cười hơn, người đó chính là mẹ chồng cô.
Nghĩ đến đây, Lương Hòa đột ngột ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, hỏi anh một câu hết sức nghiêm túc: “Cố Hoài Ninh, anh có thể quay về thành phố C được không? Có được không, quay về bên em?”.
Cố Hoài Ninh sững sờ. Anh nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Lương Hòa luôn thấy mình rất ngu ngốc, nhưng lần này, đối diện với đôi mắt Cố Hoài Ninh, cô đã hiểu được ý của anh. Chuyện này quả thực khiến anh vô cùng khó xử.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Lương Hòa, anh…”.
“Anh đừng nói gì cả, em hiểu!”, cô đột ngột ngắt lời, hạ giọng nói: “Em hiểu, em mệt rồi, phải về phòng ngủ đây!”, nói xong, cô rời khỏi vòng tay anh, lảo đảo bước về phòng, bỏ lại một mình Cố Hoài Ninh ở đó. Anh nhìn theo bóng dáng Lương Hòa, miệng cứ lắp bắp trong vô vọng.
Sáng hôm sau, Cố Hoài Ninh thức dậy từ sớm, được rèn luyện trong quân đội nên cứ đúng giờ là anh không thể ngủ thêm được nữa. Đồ ăn từ tối hôm qua vẫn bày ở đó, anh đứng lặng trước bàn ăn một lúc lâu rồi thay áo, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Trong nồi đang là món cháo trứng mà Lương Hòa thích nhất. Anh biết, đêm qua Lương Hòa ngủ không ngon. Đôi lông mày cô nhíu chặt vào nhau như sắp bước vào trận chiến vậy. Anh nhìn thấy cũng chỉ biết than ngắn thở dài, đưa tay lên vuốt hàng lông mày cô cho đến khi dần giãn ra, hơi thở cô đều nhịp trở lại, anh mới thu tay, nằm canh cho cô ngủ.
Sau này anh sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa. Cố Hoài Ninh hai tay đút túi quần, vừa nhìn nồi cháo đang nấu trên bếp vừa suy nghĩ.
Cháo sắp xong, anh đi gọi Lương Hòa dậy. Lương Hòa vùi đầu vào gối, quyết không động đậy.
“Em đau đầu!” Cô rên rỉ thật đáng thương.
Cố Hoài Ninh nhìn cô lười nhác, nhếch môi cười.
Như vậy cũng tốt! Cô là một cô gái tốt như vậy, lại phải gánh trên vai nỗi đau của quá khứ. Vì thế, cô không nên ôn lại chuyện cũ, không nên hoài niệm, anh phải cố gắng không để cô nghĩ về những điều đó nữa.
Cố Hoài Ninh kéo chăn xuống ngang eo rồi ôm chặt lấy cô. Lương Hòa đấu tranh quyết liệt nhưng cuối cùng cũng bị thu phục nhanh chóng.
“Dậy ăn chút cháo đi! Tối qua uống nhiều rượu quá, không tốt cho dạ dày đâu.”
Nhìn bộ dạng lười nhác của cô, anh nói: “Anh đang cố găng để mua chuộc dạ dày của em đây, đồng chí Lương Hòa ạ, nể mặt anh chút được không?”.
Lương Hòa xấu hổ, đá anh một cái, rồi khoác áo ngủ chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Hoài Ninh cười cười, đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy di động trên sô pha đổ chuông, mà Lương Hòa đang đánh răng trong nhà vệ sinh cũng nói: “Nghe điện thoại giúp em!”
Cố Hoài Ninh vội vàng chạy ra lấy điện thoại, hóa ra là tin nhắn của một người mà cô lưu tên là “Thái Hậu”. Đồng chí đoàn trưởng cũng đoán được đó là ai, liền mở tin nhắn ra xem, trong thoáng chốc, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm.
Lương Hòa đi ra, thấy Cố Hoài Ninh đứng sững sờ, liền vừa lau mặt vừa nói: “Sao thế anh?”.
Cố Hoài Ninh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô một lức rồi mới hạ điện thoại xuống: “Không có gì, em đánh răng rửa mặt xong rồi thì ăn sáng đi”.
“Vâng.”
Trên bàn đặt một bát cháo mà cô thích ăn nhất Lương Hòa lập tức sà đến nếm thử, nức nở khen mùi vị thơm ngon! Xem ra, anh đúng là nói được làm được, bắt đầu khởi động chiến dịch vỗ béo cho cô.
Tài nghệ nấu nướng của Cố Hoài Ninh thật không tệ. Lương Hòa thấy thật xấu hổ cho bản thân mình.
Cô vừa gắp thức ăn trong đĩa, vừa ngại ngùng hỏi: “Lần trước em nấu cháo cho anh, có phải là ăn không ngon đúng không?”.
“Hả?” Cố Hoài Ninh ngẩng đầu lên, dường như không nhớ chuyện đó.
Lương Hòa đỏ mặt hờn đỗi: “Bữa sáng đầu tiên em nấu cho anh sau khi kết hôn đó. Hôm ấy anh về đơn vị anh quên rồi sao?”.
Nhìn bộ dạng bối rối của cô, anh cười: “Quên đâu mà quên!”.
Rõ ràng là cố tình chọc tức cô mà!
Lương Hòa trừng mắt nhìn anh, ăn một miếng cháo, rồi như nhớ ra điều gì, nói: “Sáng nay lẽ ra em phải nấu bữa sáng mới đúng”.
Cố Hoài Ninh nghe thấy vậy, im lặng giây lát rồi ngẩng đầu nhìn cô. Lương Hòa sau khi nói xong câu ấy liền lặng lẽ cúi đầu ăn cháo. Một câu nói lỡ miệng này có thể quay về chủ đề của tối hôm qua rồi, Cố Hoài Ninh nghĩ một lát, không nói thêm gì nữa.
Bữa sáng kết thúc trong không khí yên lặng như vậy, Lương Hòa chủ động tranh nhiệm vụ rửa bát.
Cố Hoài Ninh lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn cô, trong lúc tay cô đang đầy xà phòng, anh bỗng nắm chặt lấy cánh tay ấy. Tay Lương Hòa trơn ướt, suýt nữa đánh rơi chiếc đĩa đang cầm.
“Anh làm gì vậy?” Cô bất ngờ quay sang nhìn anh.
Cố Hoài Ninh lại rất bình thản, giọng nói từ tốn: “Lương Hòa, em có bằng lòng nghỉ việc không?”.
“Sao, sao lại thế?” Lương Hòa không tin vào tai mình người này hôm qua vẫn còn an ủi cô, kêu cô đừng lo lắng gì hôm nay lại nhắc tới vấn đề đó, vậy là sao?
“Anh… chẳng phải anh nói là không sao ư?”
Cố Hoài Ninh nhìn nét mặt ngỡ ngàng như chú chim nhỏ thấy mũi tên đang chĩa về phía mình của Lương Hòa. Anh biết trước câu nói ấy sẽ khiến cô bị sốc. Anh liền cười, giải thích: “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn hỏi xem em có bằng lòng đến thành phố B cùng anh không thôi. Nếu em đã không muốn nghỉ việc thì thôi vậy”.
Sao cơ? Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Cố Hoài Ninh chỉ cảm thấy buồn cười. Anh đỡ lấy chiếc đĩa cô đang cầm trong tay, rửa sạch, rồi kéo tay cô, hỏi lại lần nữa: “Em thật sự không muốn sao?”.
Lúc ấy, Lương Hòa thấy đầu óc như bị đóng băng. Nghỉ việc sao? Cùng anh đến thành phố B sao?
“Ý anh là sống lâu dài ở đó sao?”
“Ừm.” Cố Hoài Ninh gật đầu.
Lương Hòa đã hiểu. Cô cúi đầu, thăm dò, hỏi: “Vậy tại sao bỗng nhiên anh lại nhắc tới chuyện này?”.
Đối với Cố Hoài Ninh, suy nghĩ này không phải bất chợt xuất hiện trong đầu anh.
Buổi sáng hôm ấy, anh lái xe đến bệnh viện thành phố thăm chính ủy Trương, chiến hữu của anh. Chính ủy Trương đã bị bệnh gần một năm nay, chữa đi chữa lại cũng không ăn thua, chân không còn nhanh nhẹn nữa, đi lại rất khó khăn. Anh ấy đã gửi báo cáo lên cấp trên, xin được về thành phố C dưỡng bệnh.
Từ lúc anh ấy bị bệnh đến nay, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, Cố Hoài Ninh lại không dám tin vào mắt mình. Trước khi đổ bệnh, chính ủy Trương là người đàn ông mạnh mẽ có tiếng ở đoàn 302, nhìn thấy ai cũng cười như Phật Di Lặc, nhưng bây giờ trông anh ấy gầy rộc, hai gò má nhô hết cả lên. Cố Hoài Ninh không nói nhiều, chỉ gọi vợ của chính ủy Trương, chị Lâm Nhiên ra ngoài nói chuyện. Sau khi hỏi tỉ mỉ, anh mới biết chính ủy Trương mắc chứng nhiễm độc niệu, cách mấy ngày lại phải lọc máu một lần. Anh siết chặt tờ lệnh điều động trong tay, trong khoảnh khắc, cảm thấy tờ giấy này thật quá vô lý: “Chuyện này đơn vị có biết không?”.
“Anh ấy không cho nói, nhưng chính ủy Cố ở quân khu cũng đã đến thăm mấy lần rồi, còn những người khác thì chúng tôi đều giấu hết”, Lâm Nhiên thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh có vẻ không ổn, lại quay sang an ủi anh: “Hoài Ninh, lát nữa trước mặt anh ấy, cậu không được nhắc tới chuyện này, biết chưa? Mấy hôm nay anh ấy còn nói linh tinh, bảo là không sống được bao lâu nữa, giống như người ở phòng bên cạnh ấy”, Lâm Nhiên vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Ánh mắt anh hướng sang phòng bệnh bên cạnh, đó là nơi mà bà ngoại Lương Hòa đã ra đi. Lặng lẽ chuyển hường nhìn, Cố Hoài Ninh thấy anh Trương đang động đậy trên giường, anh định thần lại, quay sang Lâm Nhiên, khẽ nói: “Ta vào thôi, anh Trương tỉnh rồi. Chị cứ yên tâm, em biết rồi”
Anh Trương rất vui khi nhìn thấy Cố Hoài Ninh. Biết anh đã kết hôn, anh ấy nói, vốn rất muốn được gặp vợ anh nhưng bệnh viện không phải nơi thích hợp để tiếp khách nên đành thôi. Cố Hoài Ninh nghe vậy liền mỉm cười, đắp lại chăn cho anh Trương, im lặng không nói gì. Anh Trương bảo Lâm Nhiên ra ngoài. Lâm Nhiên không muốn, nhưng thấy anh Trương xịu cái mặt xuống, đành phải đi ra ngoài.
“Nói gì thì nói cũng phải giấu chị dâu cậu đấy.”
Anh Trương nhìn Cố Hoài Ninh, khuôn mặt nhợt nhạt mỉm cười một cách khó khăn: “Từ sau khi tôi bị bệnh, ở đơn vị, ngoài cậu ra, còn có Chính ủy Cố đến thăm tôi nữa. Thực ra, cậu không cần phải giấu tôi. Tôi đã biết mối quan hệ của hai người từ lâu rồi”.
Cố Hoài Ninh cười, không nói năng gì.
“Sức khỏe của tôi, tôi biết rất rõ, chính ủy Cố cũng biết rõ. Cấp trên đã dành cho tôi ưu đãi tốt nhất, cấp cho hai mẹ con Lâm Nhiên một căn hộ cấp trung đoàn trong đơn vị, còn nuôi con gái tôi đến năm mười tám tuổi, như vậy tôi cũng yên lòng rồi.”
Cố Hoài Ninh nghe xong, chau mày: “Anh Trương đừng nói linh tinh”.
Anh Trương xua xua tay, rồi lại nở nụ cười: “Thôi được rồi, không phải là tôi nói để cậu thêm phiền não đầu. Tôi muốn nói, đến lúc ấy, hai mẹ con cô ấy đến sống ở đoàn 302, mong cậu chăm sóc cho họ. Tốt nhất là cậu nên đưa cả vợ đến đây sống chung, cô ấy đỡ phải cô đơn ở nhà một mình. Chúng ta là lính, quanh năm xa nhà, điều không phải nhất chính là bắt người ở nhà phải chờ đợi”.
Trời đã vào đông lâu lắm rồi, hoa mai sáu cánh đã nở rộ từng chùm màu hồng nhạt ngoài cửa sổ. Cố Hoài Ninh ngồi lặng yên bên cửa sổ rất lâu, cuối cùng, anh ngẩng đầu lên nói với chính ủy Trương: “Chính ủy, chuyện đã gi¬ao cho tôi, anh cứ yên tâm. Chỉ có điều, có một chuyện anh phải đồng ý với tôi”.
“Cậu nói đi.”
“Anh cũng đừng dễ dàng từ bỏ.”
Anh Trương cười vui vẻ, gật đầu.
Trở về từ hồi ức cũ, Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa. Cô vẫn đứng đó, cúi gằm mặt, ngẩn ngơ. Có lẽ anh đã quá vội vàng, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Anh sẽ không ép em”, Cố Hoài Ninh nói: “Vì thế, em cũng không cần cảm thấy phải có trách nhiệm”.
Lương Hòa buồn bã ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như vừa có dòng nước chảy qua.
“Không phải là em không muốn nghỉ việc”, Lương Hòa buồn bã, chậm rãi nói: “Chỉ có điều, mẹ sẽ không đồng ý đâu”.
Cô gái này suy nghĩ vấn đề thật sự quá cầu toàn. Cố Hoài Ninh bất lực: “Đó không phải là vấn đề”.
“Đâu có đơn giản như vậy!” Lương Hòa lẩm bẩm “Mẹ vẫn luôn muốn anh trở về thành phố C, sao có thể đồng ý như vậy chứ!”, thấy anh im lặng, Lương Hòa cẩn thận dò hỏi: “Anh có đồng ý quay về không?”.
Cố Hoài Ninh im lặng một lúc rồi hỏi: “Đây là ý của mẹ?”.
“Vâng.” Lương Hòa trả lời.
“Điều này mẹ nói rất nhiều lần rồi, đến giờ cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, em mà tin lời mẹ thì chẳng làm được việc gì đâu.”
Lương Hòa bị anh nói trúng vào trọng tâm, giậm chân tức giận: “Lần này mẹ nói thật đấy!”, nói xong, cô như nhớ ra điều gì, vội vàng bụm chặt miệng.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Ánh mắt sắc bén của Cố Hoài Ninh cứ nhìn cô chăm chú: “Lương Hòa, có phải em đã đồng ý với mẹ điều gì không?”.
Lương Hòa bị ánh mắt của anh làm cho tâm trí hỗn loạn, lắp ba lắp bắp: “Em… em thì có thể đồng ý điểu gì với mẹ chứ?”.
Thấy cô vẫn khổ sở giấu giếm, Cố Hoài Ninh bật cười: “Em giả bộ cũng giống lắm, nếu không phải bị anh bóc mẽ thì chắc còn lâu mới chịu khai ra”, nói xong, anh đưa điện thoại cho cô, giọng có vẻ rất uy nghiêm: “Xem đi, còn giấu được nữa không!”.
Nghe anh nói vậy, Lương Hòa vô cùng băn khoăn. Cô mở điện thoại ra xem, bất ngờ đến nỗi khóc không thành tiếng. Cô nói có sai đâu, lần này, mẹ chồng thật sự muốn anh trở về mà. Biết hôm nay anh phải đi, vừa sáng sớm bà đã nhắn cho cô một tin nhắn cổ vũ tinh thần: “Hòa Hòa, chuyện hôm qua mẹ nói với con, con đã nói với Hoài Ninh chưa? Đừng quên đấy, phải tranh thủ thời gi¬an!”.
Cô đặt điện thoại xuống, tỏ ra biết lỗi.
Cố Hoài Ninh phát hiện, Lương Hòa không được thông minh cho lắm, nhưng thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn, khiến người ta không nỡ trách móc thêm nữa. Cô yên lặng không nói gì, Cố Hoài Ninh thấy lạ bèn đưa tay nâng cằm cô lên, mới phát hiện cô đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Giật cả mình, anh đưa tay lên sờ trán cô, nhưng lại bị cô hất ra: “Đừng chạm vào em!”.
Giọng nói chua chát đến mức Cố Hoài Ninh phải cau mày, giữ chặt cánh tay đang vùng vẫy loạn xạ của cô: “Sao thế? Không được làm bậy!”.
Lương Hòa bực bội giằng cánh tay đang bị anh giữ chặt, đến nỗi nước mắt trào cả ra. Cô ngồi xuống sô pha, òa khóc: “Em nói cho mà biết, sao các người lại đáng ghét thế? Đùa cợt em, chèn ép em vui lắm sao? Trong lòng em bây giờ vô cùng lo lắng, khó chịu, anh có biết không?”.
Đồng chí đoàn trưởng vừa nghe đã thấy không ổn, nhíu mày hỏi: “Ai chèn ép em?”.
“Anh nói xem còn có thể là ai nữa!”, Lương Hòa từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi vào hoàn cánh bị kẻ trước người sau dồn ép như thế này, một bên thì mẹ chồng luôn đe dọa, một bên thì đồng chí đoàn trưởng lại không đứng cùng chiến tuyến, nhất quyết không quay về.
“Có phải bị mẹ bắt nạt không?”
Anh có chút lo lắng, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Lương Hòa chỉ lau nước mắt rồi nói một câu: “Em ghét phải phục tùng người khác!”.
Một câu nói không suy nghĩ, mặc dù anh không hiểu ý của cô, nhưng vẫn vui vẻ trả lời: “Ừm”.
“Em cũng ghét bị người ta lợi đụng!”
“Ừm”, anh lại đồng ý một lần nữa.
“Em lại càng ghét phải làm những việc mà mình không muốn!”
Nghiêm trọng đến thế sao? Đến mức này cơ à?
“Thôi được rồi!” Cố Hoài Ninh cười, nắm chặt lấy tay cô: “Không được hét lên như thế. Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ giải quyết giúp em, được không?”.
Lương Hòa chớp chớp đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Hoài Ninh. Cô không chắc có nên nói với anh không nữa. Giờ phút này, tất cả những lời bà Lý Uyển nói, cô vẫn chưa thể chấp nhận được. Cô không muốn tin, cũng không biết nên nói thế nào mới được.
Cố Hoài Ninh nhìn ra được sự do dự của Lương Hòa, anh ôm lấy vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Lương Hòa, có chuyện gì vậy? Không nói được với anh sao?”.
Câu nói ấy khiến cô động lòng, lông mi khẽ cụp xuống: “Anh nghe xong sẽ thấy rất đáng ghét”.
“Em nói đi”, anh động viên.
Lương Hòa nhìn sâu vào đôi mắt Cố Hoài Ninh. Đôi mắt anh quả thực rất đẹp, nhỏ, dài, đen láy, sâu thẳm, đuôi mắt hơi nhếch, như một vòng nước xoáy vậy, khiến người ta bị thu hút, muốn lại gần.
Đối diện với anh, cô cảm thấy rất khó mở lời, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Tối qua, em đã nhắc đến ba em”, ngừng lại một lát, cô nói tiếp: “Thực ra, trước khi mất, ông đã dính vào một vụ tham ô. Nếu ông còn sống thì chắc đã phải ngồi tù rồi”.
“Án tham ô?”, anh cau mày.
“Ông mất đã được ba năm. Mối quan hệ giữa ba và mẹ không tốt, nhưng lại rất yêu thương em, khi em còn nhỏ cứ về đến nhà là ba lại ôm em vào lòng…”
Cô nhìn anh, đôi mắt chứa đầy nỗi đau xót: “Em thật sự không thể tin được ông lại là người như vậy”.
“Những điều này đều là mẹ nói cho em biết?”
“Vâng”, Lương Hòa gật gật đầu: “Ngay cả lệnh bắt giữ ba em, mẹ cũng đưa ra, chứng cứ quá xác thực”.
Vì thế, cô có muốn tự lừa dối mình cũng không được. Có điều, bây giờ cô không muốn giấu nữa, để bà Lý Uyển nói ra, chi bằng cô tự nói hết với anh còn hơn. Thấy anh im lặng trầm tư, cô bèn hỏi: “Có phải bây giờ anh rất hối hận đúng không?”.
Cố Hoài Ninh vốn đang tập trung suy nghĩ về chuyện này, bị cô cắt đứt dòng suy nghĩ, anh có chút băn khoăn: “Tại sao?”.
Điều đấy mà còn phải hỏi sao?
“Vốn là như vậy mà!” Cô nói: “Em vốn là một người tầm thường, kết hôn với anh đã không môn đăng hộ đối rồi, giờ thì, anh thấy đấy… “, cô cười, nụ cười tự giễu.
Cố Hoài Ninh không thích giọng điệu này của cô chút nào. Anh nâng mặt cô lên, nói giọng nghiêm khắc: “Vì thế giờ em muốn làm tan vỡ mọi thứ, đúng không?”.
“Đâu có!” Cô lấy lại bình tĩnh, phản bác lại anh.
“Vậy sao em lại tự coi thường mình như vậy?”, anh bất lực hỏi, rồi ôm cô vào lòng: “Hòa Hòa, nếu bây giờ anh nói, điều đó không quan trọng, em có tin không?”.
Lương Hòa không phản ứng kịp, hỏi lại một cách khó khăn: “Điều đó sao lại không quan trọng?”.
“Đó đều là chuyện quá khứ. Em thấy chuyện đó quan trọng là vì mẹ lấy nó ra để dồn ép em”, nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy thật nực cười: “Thực ra, mấu chốt của chuyện này không phải là anh có để ý hay không, mà là ở em”.
Lương Hòa ủ rũ, chẳng nói chẳng rằng.
Anh vuốt tóc cô, nói: “Lương Hòa, ba đã qua đời rồi. Chúng ta đừng phán xét tội lỗi của ông thêm lần nào nữa. Hãy để ông ra đi thanh thản được không? Em vẫn có thể nghĩ về ông như một người cha tốt, đừng tự giày vò mình, cũng đừng đem chuyện đó ra giày vò người khác. Nếu nghĩ được như vậy, chẳng phải mọi chuyện trở nên rất đơn giản sao?”.
Dễ dàng như vậy sao?
Chuyện này khiến cô băn khoăn bao nhiêu, tự mình phủ định nó biết bao lần, vậy mà sao dưới con mắt Cố Hoài Ninh lại trở nên đơn giản như vậy? Chỉ vài câu nói đã có thể giải quyết được. Còn cô, liệu có thể vì thế mà an lòng hay không?
Lương Hòa ngập ngừng: “Em tưởng rằng, anh sẽ để ý đến chuyện đó”.
Nói xong, cô nghe thấy một tiếng thở dài ngay trên đỉnh đầu mình. Lương Hòa không ngừng cảm thán, đoàn trưởng đúng là hơn cô những bảy tuổi.
“Xem ra, lời tỏ tình lần trước của anh đã thất bại rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Lương Hòa lại đỏ mặt: “Tại sao?”.
“Vì anh cảm thấy, anh vẫn chưa thể cho em biết, với anh, em quan trọng đến nhường nào!”, nói đoạn, anh ôm chặt lấy khuôn mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Anh là người không thích phải suy xét nhiều, vì thời gi¬an của anh rất ít. Anh muốn dùng quãng thời gi¬an ít ỏi của mình để tận hưởng cuộc sống tốt đẹp với người khác, chứ không phải dành cả đời để tìm kiếm một người hoàn hảo không tỳ vết. Quan trọng là gì?”, anh cười: “Quan trọng là Bet¬ter life!”.
Bet¬ter life!
Lương Hòa công nhận điều đó, hai từ này đã khiến cô nghĩ thông suốt.
Cố Hoài Ninh dường như đang chờ đợi phản ứng của cô, nhưng không ngờ Lương Hòa lại chớp chớp mắt, hỏi: “Câu nói vừa rồi có được coi là lời tỏ tình lần thứ hai của anh không?”.
Đồng chí đoàn trường không nhịn được bật cười thành tiếng: “Em thấy thế thì cứ cho là thế đi!”. Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, nhưng ít nhiều vẫn có chút bất lực. Đôi khi cũng phải để cô chiếm thế thượng phong một lần, mỗi lần như thế, cô sẽ cười híp cả mắt lại, giống như một bông hoa lê trắng mới nở.
Sau khi đã vén màn mây đen để nhìn thấy bầu trời trong sáng, việc đầu tiên Lương Hòa làm là quay về giường ngủ bù một giấc. Không thể không nói, Lương Hòa nhiều lúc vẫn rất vô tâm, có điều, Cố Hoài Ninh thích thấy cô như vậy. Tính anh không thích làm mọi việc trở nên phức tạp, việc chung sống tuy không chỉ là việc của hai người, nhưng để ý quá nhiều cũng không phải là một chuyện tốt. Đồng chí đoàn trưởng nghĩ vậy, bèn lùi thời gi¬an về đơn vị thêm vài ngày. Anh phải giải quyết xong mọi việc mới có thể đi được.
Sáng sớm hôm sau, Lương Hòa tỉnh dậy, ngồi trước màn hình máy tính. Cố Hoài Ninh đưa cho cô một cốc sữa, nhìn vào máy tính, thấy cô đang soạn đơn xin thôi việc. Đơn đã viết xong, nhưng Lương Hòa vẫn chau mày nhìn vào màn hình.
“Sao vậy?”
“Em đang nghĩ, có nên gửi đơn này cho tổng biên tập không.”
Điều này mà còn phải nghĩ sao?! Cố Hoài Ninh nói: “Ăn sáng đi đã, ăn xong anh sẽ đưa em đi”.
“Nhanh vậy sao?” Lương Hòa thảng thốt.
Cố Hoài Ninh nhướng mày: “Đương nhiên phải nhanh rồi! Đánh nhanh thắng nhanh, tránh để bất trắc xảy ra”.
Lương Hòa: “…”.
Ăn sáng xong, Cố Hoài Ninh tới tòa soạn cùng cô. Mặc dù từ lúc xuống xe, Lương Hòa đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị nhiều người nhòm ngó, nhưng khi bước vào tòa soạn, cô vẫn bị sốc bởi những ánh mắt soi xét đó. Đặc biệt là Lục Thừa Vân, anh đứng cùng một biên tập viên, chỉ ra các vấn đề trong bản thảo, lông mày chau lại theo thói quen, khi nghe thấy giọng nói liền nhìn về phía Lương Hòa. Lục Thừa Vấn có thể cảm nhận rõ ràng, Lương Hòa bị ánh mắt của anh làm cho lúng túng, người đàn ông đi bên cạnh cô nhanh chóng nắm chặt cánh tay cô.
Lục Thừa Vấn định thần lại, bước nhanh về phía họ: “Có việc gì sao?”.
Cố Hoài Ninh vẫn luôn không có thiện cảm với người đàn ông này, anh lườm mắt nhìn Lục Thừa Vấn rồi đưa ra tờ đơn xin thôi việc trong tay Lương Hòa.
Lục Thừa Vấn không nhận, nhìn Lương Hòa, hỏi: “Đây là gì?”.
Lương Hòa nhìn Cố Hoài Ninh rồi mới dám lên tiếng: “Tôi muốn nghỉ việc, đây là đơn xin thôi việc”.
Lục Thừa Vấn cười, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi: “Sao vậy? Là do vấn đề đãi ngộ, hay là…”.
“Không phải, không nghiêm trọng như thế đâu ạ.”
Lương Hòa nói, sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn Cố Hoài Ninh, Cố Hoài Ninh cũng đã lên tiếng giải vây: “Là do tôi”.
Câu nói ấy khiến Lục Thừa Vấn phải nhìn về phía anh: “Tôi là quân nhân, công tác tại thành phố B, vì thế, tôi muốn Lương Hòa đến thành phố B cùng tôi”.
Lời nói thẳng thắn của Cố Hoài Ninh khiến Lục Thừa Vấn im lặng giây lát, sau đó lại cười: “Vậy cũng được. Tôi còn tưởng là vì chuyện của Châu Cảnh nên Lương Hòa thấy không vui”.
“Không phải”, Lương Hòa vội vàng xua tay: “Chuyện đó vốn là do tôi làm không được tốt, sao có thể trách người khác được chứ!”.
“Vậy thì tốt!”
Lúc này, Lục Thừa Vấn mới nhận tờ đơn xin thôi việc trong tay Cố Hoài Ninh, lật ra xem rồi gập lại. Lục Thừa Vấn nhìn Cố Hoài Ninh, một thân quân phục màu xanh, lại nhìn bảng tên trên ngực anh, nói: “Trung tá Cố công tác ở đoàn 302, sư đoàn T à?”.
“Đúng vậy!”
“Trùng hợp thật đấy! Tôi có quen một người, cô ấy cũng đóng quân tại đó”, Lục Thừa Vấn khẽ cười: “Không biết bây giờ cô ấy còn ở đó không nữa!”.
“Bộ đội chúng tôi thường có câu, doanh trại thì cố định nhưng lính thì liên tục thay đổi. Câu này, tôi nghĩ đúng với mọi trường hợp”, Cố Hoài Ninh trả lại cho đối phương nụ cười lạnh nhạt, đưa tay về phía Lục Thừa Vấn: “Dù sao cũng xin cảm ơn sự quan tâm và thông cảm của tổng biên tập Lục dành cho Hòa Hòa”.
“Không có gì, là việc tôi nên làm”, Lục Thừa Vấn bắt tay lại: “Nguyên tắc của tôi là, cho dù nhân viên có nghỉ việc cũng phải để cho họ vui vẻ mà ra đi”.
“Rất tốt!”
Cố Hoài Ninh nhún vai, kéo Lương Hòa theo. Ra khỏi tòa soạn, Lương Hòa thở phào một hơi. Cố Hoài Ninh đứng bên cạnh nhìn cô cười, cốc đầu cô, nói: “Sợ anh ta đến thế sao?”.
Lương Hòa nhìn anh, đột nhiên bật cười: “Anh có biết vừa rồi em có cảm giác gì không?”.
“Gì?” Anh đoán cô gái này sẽ không nói ra được điều gì hay ho.
Quả nhiên, Lương Hòa cười lớn, gõ vào cằm và nói “Giống như là, hai đội quân đang đối đầu với nhau, chuẩn bị bước vào cuộc chiến. Trời ơi, nói chung là vô cùng căng thẳng!”.
Cố Hoài Ninh lườm cô một cái rồi mở cửa xe: “Căng thẳng cái gì! Lên xe đi!”.
“Đi đâu?”
“Về nhà ba mẹ.”
“Cái gì?”
Quả nhiên, Cố Hoài Ninh đưa cô về nhà họ Cố, vừa nhìn thấy cánh cổng quen thuộc, Lương Hòa lại tim đập chân run, theo phản xạ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới trang phục của mình. Cố Hoài Ninh mỉm cười xoa đầu cô, làm dịu bớt tâm trạng hỗn loạn lúc này, rồi đưa cô vào nhà.
Chị Trương đang quét sân, nhìn thấy Cố Hoài Ninh đưa vợ về thì tươi cười, nhanh chóng mở cửa phòng khách cho hai người. Trên bàn phòng khách bày một ly trà Long Tỉnh rất đặc. Đó là thức uống mà lão gia thích nhất. Lương Hòa nhìn theo ánh mắt của Cố Hoài Ninh, thấy Cố lão gìa đang đeo cặp kính lão, ngồi trên sô pha đọc báo. Nhìn thấy hai người họ, ông khẽ gật đầu ra hiệu.
Hai người họ trở về, người vui nhất đương nhiên là bà Lý Uyển. Bà kéo tay Lương Hòa để cô ngồi cạnh mình, không nhắc một lời nào về chuyện hôm qua, chỉ nhìn cô một lượt, rồi lại bắt đầu trách cô mặc ít áo như mọi khi. Lương Hòa có chút không thích ứng kịp. Hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, cô đã nghe lời Cố Hoài Ninh, mặc thêm áo.
“Hoài Ninh lâu lắm mới về một lần, để lát nữa mẹ bảo chị Trương làm thêm vài món con thích ăn, trưa nay hai đứa ở lại đây ăn cơm nhé!”
Đồng chí đoàn trường thả mình thư thái trên chiếc sô pha, hai tay buông thõng trên đầu gối theo thói quen, nghe mẹ nói vậy khẽ mỉm cười đồng ý, rồi quay sang phía Lương Hòa, vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi cạnh anh.
Lương Hòa trừng mắt, cô thấy hơi ngại, nhưng bà Lý Uyên lại đẩy cô vào, nói: “Thôi được rồi, vợ con thì con phải tự chăm sóc mới thấy yên tâm chứ gì?”.
Cố lão gia đang chăm chú đọc báo, nghe thấy câu nói ấy cũng phải khẽ bật cười. Lương Hòa đỏ mặt, trước mặt ba mẹ chồng, thật chẳng ra sao cả! Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Cố Hoài Ninh, bắt gặp ánh mắt đang ẩn chứa nụ cười của anh.
Bà Lý Uyển vui vẻ nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình. Quan trọng nhất là, ở phương diện nào đó, bà thấy được tầm quan trọng của người con gái này đối với con trai bà. Bà rót cho hai người một ly trà rồi hỏi: “Lần này Hoài Ninh về được mấy ngày?”.
“Ngày mai con bay”, nói đoạn, anh nhấp một ngụm trà, vị đắng khiến anh phải nhăn mặt lại, từ từ cảm nhận hương thơm.
“Sao nhanh vậy? Không phải con nói có thể ở lại vài ngày sao?”, nói xong, bà nhìn Lương Hòa, thấy bất lực vì cô còn chẳng buồn để ý, cứ mải cúi gằm mặt vân vê mép áo.
“Cuối năm rồi, đơn vị còn một đống việc phải giải quyết”, anh lấy đại một cái cớ, vừa dứt lời đã nghe thấy Cố lão gia đằng hắng một tiếng. Cố Hoài Ninh cười thầm, liếc nhìn ông, thấy ông đặt tờ báo xuống, nhìn anh, nói: “Nói như anh thì cả đơn vị lớn như thế, không có anh liền tan tành hết?!”.
Bà Lý Uyển thấy chồng đứng về phía mình, tươi cười dịu giọng: “Ba con nói đúng đấy! Hơn nữa, Hòa Hòa vẫn còn ở đây cơ mà. Nghe ý của con thì hình như phải ăn Tết ở đơn vị, thế còn Hòa Hòa thì sao? Con đừng quên đây là năm đầu tiên hai đứa kết hôn đó!”.
Cố Hoài Ninh trầm tư một lát rồi lên tiếng: “Mẹ nói rất có lý!”, anh lại quay sang nhìn Lương Hòa, nắm lấy tay cô, nói: “Trước kia, anh ở một mình quen rồi, không chú ý đến những chuyện này, hy vọng em sẽ không để ý”.
Hả? Câu nói của anh khiến Lương Hòa sững sờ, nhưng nhìn khuôn mặt anh rất nghiêm túc, không có vẻ gì là giả, cô đành phải phối hợp với anh: “Em không sao mà!”.
“Hòa Hòa!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên rất lớn khiến Lương Hòa giật cả mình, vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt rất nghiêm khắc của bà Lý Uyển. Lương Hòa không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô nắm chặt tay Cố Hoài Ninh theo phản xạ, vài giây sau, anh cũng siết lấy tay cô.
“Mẹ, con có ý này, mong ba mẹ sẽ đồng ý.”
Cố lão gia nhìn sâu vào mắt anh: “Nói đi!”.
“Trước khi về, con đã hỏi đội trưởng Đinh phụ trách khu vực nhà ở trong doanh trại. Anh ấy nói ở khu dành cho cán bộ trong đoàn vẫn còn phòng trống, sắp xếp một phòng là chuyện rất đơn giản. Vì thế con muốn lần này về sẽ đưa Lương Hòa đi theo. Ý của mẹ con rất hiểu. Hai chúng con rõ ràng không thể mỗi người một nơi mãi được. Công việc của Hòa Hòa cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, không còn vấn đề gì lần nữa.”
Ý của bà Lý Uyển là như vậy sao? Lương Hòa thật bội phục Cố Hoài Ninh về khoản chuyển hướng câu chuyện.
“Lương Hòa đến thành phố B cùng con sao?”, bà Lý Uyển không thể kiềm chế được, lớn giọng với anh.
“Vâng, tạm thời con chưa thể chuyển về được. Mà vợ của anh Trương cũng sắp đến đó, anh ấy nhờ con chăm sóc chị Trương. Hòa Hòa đến đó cũng coi như có bạn có bè.”
Bà Lý Uyển định nói gì đó thì thấy Cố lão gia điềm tỉnh nói; “Anh Trương? Là chính ủy Trương ở đoàn các con đúng không?”.
“Ba, ba biết anh ấy sao?” Cố Hoài Ninh hơi bất ngờ: “Chính là chính ủy Trương, anh ấy mắc phải chứng nhiễm độc niệu, bây giờ xem ra tình hình không ổn lắm, Chú hai đã đi thăm anh ấy. Gi¬ao vợ con cho đơn vị chăm sóc, anh ấy xem như cũng có thể yên tâm rồi”.
“Người này ba biết rõ. Lúc đó cậu ta được phân công đến đoàn của ba, còn ra chiến trường một lần rồi. Tật ở chân cậu ta là di chứng của lần đó để lại, giờ lại nghiêm trọng đến mức ấy rồi sao?”
Cố Hoài Ninh chưa từng nghe chuyện này, anh cười: “Ba, sao ba nhớ rõ vậy? Lúc đó Tiểu Trương vẫn chỉ là một anh lính quèn”.
Cố Trường Chí thở dài một tiếng: “Chỉ là lính, có điều hơi khác một chút, vết thương ở chân của cậu ta là do cứu ba nên mới bị, nói đúng ra thì, ba đã nợ cậu ấy. Gi¬ao cậu ta cho chú hai con, không ngờ lại ra nông nỗi này!”, giọng nói của ông nghe vô cùng thương xót.
“Vết thương này là do tai nạn, sao có thể nói là chúng ta nợ cậu ta được? Theo tôi thấy, chú hai và Hoài Ninh cũng đã tận tâm tận lực rồi, không nhất thiết phải đưa cả vợ con cậu ta về để chăm sóc làm gì cả.”
Bà Lý Uyển không vui, vừa nói dứt lời, Cố lão gia đã ném ánh mắt giận dữ về phía bà: “Sao lại không nợ nần gì? Chúng ta nợ người ta một mạng sống!”. Hễ lão gia trở nên kích động là giọng nói lại rất nặng nề. Bà Lý Uyển bị dồn ép lần nữa, sắc mặt không được tốt lắm.
Cố lão gia cũng chẳng buồn để ý đến bà: “Thôi được, chuyện này nếu con đã quyết định rồi thì cứ làm theo ý mình đi. Quân đội mỗi tháng cấp cho gia đình cán bộ một khoản hỗ trợ hơn một ngàn tệ, con hãy tìm cách chăm sóc thật tốt cho vợ con anh Trương, đừng để người ta chịu thiệt thòi”.
Được ba ủng hộ, Cố Hoài Ninh rất mãn nguyện: “Vâng ạ”.
Lão gia lại quay sang nhìn bà Lý Uyển, rồi đứng dậy, đi lên tầng hai với thái độ không mấy vui vẻ. Bà Lý Uyển hơi sốt ruột, vội vàng lên theo, không quên quay lại dặn dò đôi vợ chồng trẻ ở dưới chờ.
Cố Hoài Ninh nhìn họ mỉm cười.
Đột nhiên, cô bị cốc một cái vào đỉnh đầu. Lương Hòa ngẩng đầu lên, thấy Cố Hoài Ninh nói: “Còn đứng thần người ra đó làm gì? Đi thôi!”.
“Đi bây giờ sao?” Mọi việc còn chưa giải quyết xong mà.
Đồng chí đoàn trưởng nhún vai: “Chẳng lẽ em muốn ở lại ăn cơm?”.
Nghĩ đến những món ăn thơm ngon mà chị Trương nấu, Lương Hòa quả thực có chút do dự.
Cố Hoài Ninh khẽ hắng giọng, đưa Lương Hòa rời khỏi.
Ra khỏi cánh cổng nhà họ Cố, Lương Hòa nhìn Phùng Đam đang đứng một bên đợi, chợt nghĩ ra một chuyện: “Hình như cuối cùng mẹ vẫn không đồng ý chuyện của chúng ta thì phải?!”.
Cố Hoài Ninh không buồn nhìn cô, lấy chìa khóa xe từ chỗ Phùng Đam: “Chúng ta cũng không thật sự cần mẹ phải đồng ý, chỉ là thông báo một tiếng thôi”.
Thực ra trong lòng anh biết rõ, ba đã đồng ý rồi, mẹ có muốn phản đối cũng không được.
“Vậy, chúng ta cứ thế này mà đi sao?”
Cố Hoài Ninh tâm trạng dường như đang rất tốt, anh quay sang cô, mỉm cười: “Hay để anh tổ chức cho em một nghi lễ chia tay nhé!”, nói xong, anh nhún vai ra hiệu cho Phùng Đam.
Phùng Đam lập tức cung kính đỡ Lương Hòa đứng thẳng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Hai người… thế này là…”
Phùng Đam nghe thấy thế liền đứng nghiêm, vừa nhoẻn miệng cười vừa nhanh nhẹn cúi đầu hành lễ: “Nhiệt liệt chào mừng đồng chí Lương Hòa trở thành một thành viên trong gia đình quân đội!”.
Lương Hòa trong thoáng chốc trở nên choáng váng! Cố Hoài Ninh đỡ lấy cô, ra hiệu cho Phùng Đam kết thúc nghi lễ. Phùng Đam cười hì hì, xoa xoa gáy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tự giác rời đi.
Lương Hòa đỏ mặt nhìn Cố Hoài Ninh đầy trách móc, đồng chí đoàn trưởng lại giở điệu bộ ngờ nghệch ra rồi. Cố Hoài Ninh cũng không tức giận, đưa mắt tiễn Phùng Đam đi xong thì quay lại nói: “Được rồi, giờ đến lượt anh”.
“Anh, anh làm gì vậy?” Lương Hòa mặt đầy cảnh giác.
Cố Hoài Ninh chỉ lặng lẽ cười, nhìn thẳng vào cô vài giây, hạ giọng tuyên bố: “Chào mừng em, Lương Hòa!”.