Bạn đang đọc Yêu Thương Ngọt Ngào – Chương 1
Phù Dung ngước con mắt nhìn về căn biệt thự sang trọng trước mắt mình mà không thể tin được đây là nhà của mình. Ở quê cô sống không có nhà nào to đẹp như thế này đâu? Oa, thích quá! Nhà cô đây sao? Cô có thể gặp ba mẹ mà mình chưa bao giờ gặp mặt sao? Háo hức quá đi mất?
Nói thì chẳng ai tin cả đâu? Cô chưa bao giờ gặp ba mẹ mình cả, từ nhỏ cô sống với bà và ba mẹ chưa bao giờ về thăm cô dù một lần. Bà bảo ba mẹ có nỗi khổ riêng mình nên cô phải nghe lời, học giỏi bao giờ ba mẹ về mới yêu. Chỉ đến khi bà đau bệnh qua đời, có một người đàn ông đến đón và bảo đưa cô về gặp gia đình. Phù Dung mừng lắm. thế là có thể sống cùng ba mẹ không còn lẻ loi một mình nữa.
Căn biệt thự toạ lạc trong một khuôn viên rộng đầy cây xanh. Phù Dung cứ trợn tròn mắt mà nhìn đầy ngạc nhiên. Cô kéo tay người đàn ông đến đón mình khẽ hỏi:
– Bác ơi! Ba mẹ con làm gì trong đây ạ?
Người đàn ông khẽ nhíu mày khẽ đáp:
– Tý nữa gặp thì ắt biết? Ở đây thì đừng hỏi nhiều nghe chưa? Lão phu nhân không thích đâu?
Phù Dung khẽ gật đầu rồi lặng lẽ bước theo người đàn ông. Người đàn ông trông đã luống tuổi, ăn mặc sang trọng tiến vào trong căn biệt thự. Vào trong căn biệt thự càng khiến Phù Dung choáng ngợp, nó quá đẹp. Đẹp quá mức, sang trọng và quý phái so với túp lều của hai bà cháu cô thì nó không khác nào một toà lâu đài trong chuyện cổ tích vậy.
– Khi nào gặp lão phu nhân thì nhớ lễ phép, không được cãi lời.
– Dạ, con biết rồi. Con sẽ được gặp ba mẹ không bác.
Người đàn ông im lặng không nói chỉ ra hiệu cho cô đi cùng đến phòng ăn. Đẹp mê hồn là nhận xét của cô, còn đẹp hơn cả trong tivi nữa. Phù Dung nhìn vào giữa gian phòng là chiếc bàn ăn rộng rãi và mùi thức ăn thơm phức khiến cô khẽ nuốt nước bọt cái ực. Người đàn ông khẽ cúi đầu trước một bà lão trông rất đẹp và quý phái:
– Thưa bà! Tôi đón cô ấy về rồi.
Phù Dung lúc này mới nhìn lên thấy ở bàn ăn ngoài bà lão ra còn có hai người nữa. Đó là một người đàn ông và một ngươi phụ nữ trông họ rất đẹp và nhất là người phụ nữ toát nên vẻ đài các. Họ đang mải chuyện gì chỉ khi nghe người đàn ông lên tiếng mới ngẩng lên nhìn cô chằm chằm. Bà lão cũng nhìn cô nhưng với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng và đầy oán hận. Phù Dung sợ hãi cúi đầu xuống. Bà lão khẽ nói:
– Vất vả cho ông qua rồi, quản gia. Tên gì? Bao nhiêu tuổi?
– Dạ! Bà hỏi con? – Phù Dung ngước lên nhìn khẽ hỏi lại.
– Không hỏi mày thì hỏi ai?
Giọng nói lạnh lẽo khiến cho cô càng thêm sợ lí nhí trả lời.
– Con tên Phù Dung, 16 tuổi nhưng mà bà hay gọi con là Heo cho dễ nuôi ạ?
– Không hỏi chuyện đó? Thôi, ông dẫn nó xuống, sắp xếp chỗ ở. Còn mày, cấm bén mảng lên nhà nghe chưa?
– Dạ nghe nhưng mà bà ơi. Bà cho con gặp ba mẹ con được không? – Giọng nói cô đầy háo hức mong chờ.
Sự im lặng bao trùm khắp gian phòng, không khí trở lên ngột ngạt. Phù Dung cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bà lão bỗng gầm lên:
– CÚT. Lão quản gia đưa nó cho khuất mắt ta.
– Mẹ! Xin mẹ bình tĩnh.
Hai người kia vội chạy lại đỡ, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Phù Dung ngac nhiên, cô chỉ hỏi ba mẹ thôi mà. Sao mà bào lão lại tức giận thế cơ chứ?
– Mẹ không sao? Vợ chồng con đi nghỉ sớm đi. Mẹ biết phải làm sao. Các con đừng lo lắng. Không điều gì, không ai có thể làm tổn hại đến gia đình và các con đâu?
Phù Dung càng nghe càng không hiểu những gì họ nói, họ là ai và có quan hệ như thế nào với ba mẹ cô? Trong đầu cô có rất nhiều những câu hỏi muốn tìm được lời giải đáp thỏa đáng. Ông quản gia đưa cô xuống một căn nhà nhỏ ở góc vườn.
-Ta tên Sơn làm quản gia cùng với vợ ta làm việc đã được 30 năm ở gia đình này rồi. Từ giờ con sẽ sống ở đây, biết không?
– Dạ! Nhưng bác ơi, con muốn gặp ba mẹ. Trước khi bà mất đã bảo con theo bác thì sẽ biết ba mẹ mà.
Ông Sơn khẽ nhíu mày nhìn cô bé. Trông kĩ Phù Dung khá xinh xắn, có vẻ ngây ngô nhưng hoạt bát, dễ thương. Ông không biết mình có nên nói hay không nhung nhìn ánh mắt trông mong của cô thì ông hơi băn khoăn. Khó trách được, từ bé cô chưa bao giờ gặp ba mẹ mình cả, trông mong cũng đúng. Ông khẽ thở dài rồi nói:
-Thế bà không nói vì sao ba mẹ không về thăm con à?
– Bà bảo ba mẹ đi làm ăn xa, không về được.
Phù Dung ngước nhìn ông quản gia đầy hy vọng. Ông Sơn không biết nói sao nữa nhưng không nói thì quả là tội quá mà biết đâu sau này cô bé cứ hỏi thì lão phu nhân sẽ vô cùng tức giận. Cô bé e rằng…. Thôi, cứ nói để cô bé biết đường. Ông khẽ đáp:
-Thực ra hai người ngồi trong phòng ăn lúc nãy là ba mẹ con, còn lão phu nhân là bà nội của con.
Phù Dung không tin vào tai của mình nữa. Họ là bà nội, là ba mẹ và là gia đình cô nhưng sao bà nội lại tức giận khi thấy cô, còn ba mẹ không nhận cô vậy? Cô làm gì sai sao? Gia đình cô giàu có mà sao bà cháu cô lại phải sống những tháng ngày cơ cực, đói rách như vậy. Không phải đâu? Cô lắp bắp:
-Ông… nói … gì…? Ông ….
Ông nhìn cô bé mà đau lòng, khẽ đáp:
– Ta nói thật. Con còn có một anh chị nữa. Thiếu gia, tiểu thư đang học trong thành phố. Cuối tuần nào cũng về đây?
– Sao con lại phải sống cùng bà?
– Đó không phải bà của con. Khi con sinh ra thì giao cho bà lão đó rồi.
– Sao? Sao? Không phải? Ông nói dối? Bà rất thương con, yêu con? – Cô gào lên trong nước mắt. Cô không tin nếu là ba mẹ sẽ không thờ ơ với cô, bà nội không nhìn cô như kẻ thù thế đâu?
Cô khụy xuống, giàn dụa nước mắt không nói lên lời. Không gian trở lên im ắng nặng nề.
– Ngày con sinh là ngày trời mưa to gió lớn, ông nội cùng ba con trên đường đi công tác vội về. Trên đường về thì không may gặp tai nạn, ông nội con mất ngay sao đó, còn ba con thì chìm trong hôn mê sâu. Mẹ con trên bàn đẻ suýt chết vì băng huyết nhưng không dừng ở đó, công ty liên tục gặp khó khăn đứng trên bờ phá sản. Người ta nói con là khắc tinh của gia đình nên…
– Nên cho con đi đúng không? – Cô lạc giọng hỏi lại.
– Đúng vậy? Ngày con xuất viện, ta không biết phải làm sao khi nhận lệnh bà nội của con đưa con vào trại trẻ mồ côi thì cùng lúc đó có một bà lão vì mất cháu gái trong tai nạn. Bà lão không còn con cháu nên vừa ta bế cháu trên tay đã ứa nước mắt. Ta đưa cháu cho bà lão nuôi đến bây giờ.
– Nếu bà không mất thì cả đời này cháu cũng không biết gia đình là ai? Đúng không?
– Ta… – Ông cũng không biết trả lời cho cô bé nữa. Đó là sự thật. Sau ngày cho cô bé đi không phải nói sao? Cậu chủ tỉnh lại, mợ chủ qua cơn nguy kịch. Công ty sau nhiều biến cố đã đi vào quỹ đạo và phát triển mạnh nhưng bà chủ thì không khỏi đau lòng trước sự ra đi của ông chủ. Cứ mỗi lần nhắc đến cô bé thì bà chủ lại tức giận, lên cơn đau tim nên cả nhà quyết định không nhắc tới nữa. Nói ngắn gọn, trong căn nhà này Phù Dung không hề tồn tại.
Chỉ khi ông nhận được tin nhắn của bà lão đó nói bà khó có thể qua khỏi, mong ông có thể lo cho cô bé. Bất đắc dĩ, bà chủ mới gật đầu đón cô bé về nhưng kiên quyết không nhận cô, bắt cô xuống sống ở góc vườn nhỏ này. Cậu mợ chủ sợ bà có chuyện nên đồng ý, tùy ông quản gia sắp xếp.
Phù Dung thẫn thờ khi nghe toàn bộ sự thật. Hóa ra cô chỉ là sao chổi, là người thừa. Ba mẹ không cần cô, bà nội hận cô. Thì ra không phải ba mẹ bận việc mà là cô đối với họ là không tồn tại. Cô sinh ra đời là một sai lầm, cô hại cả gia đình. Giờ thì cô biết rồi, cô là sao chổi? Sao chổi đấy? Là khắc tinh? Nước mắt cô cứ rơi hoài, rơi hoài không làm sao mà ngăn được.
-Thôi, cháu nghỉ đi? Cũng mệt rồi.
Chỉ còn mình trong căn phòng nhỏ. Nó rộng hơn túp lều của hai bà cháu cô nhiều. Trong có đầy đủ đồ dùng thiết yếu dù hơi bụi bặm một chút, chắc là do lâu không có người ở. Cô cất túi đồ của mình vào tủ đựng đồ góc phòng rồi lặng lẽ dọn dẹp lau chùi căn phòng. Nói gì thì nói, giờ nó cũng là nhà cô. Phù Dung xếp nốt quyển sách cuối cùng lên bàn rồi lặng lẽ ôm chú gấu bông vào lòng. Chú gấu này do một lần bà lên thành phố mang về cho cô. Ở vùng quê cô có một chú gấu bông to đẹp này là cả ước mơ nên cô quý nó lắm.
-Tao gặp ba mẹ rồi đấy, cả bà nội nữa. Từ giờ đây là nhà tao với mày nhưng mà…
Cô gục xuống nhớ lại những gì ông quản gia nói. Cô đau lòng, nước mắt cứ rơi hoài không ngừng được. Cô mong ước bao ngày để gặp ba mẹ nhưng gặp rồi thì sao? Họ không cần cô, hận cô, không thừa nhận sự tồn tại của cô. “Phù Dung à, mày chỉ là khắc tinh, chỉ là người thừa thôi”, cô gục xuống nức nở.
Buổi sáng, cô dậy từ sớm. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Cô lặng lẽ đi tìm hiểu khắp nơi trong biệt thự. Nó to và rộng quá lại đẹp nữa. Phù Dung không ngờ trên đời này lại tồn tại một tòa lâu đài như vậy. Cô nghĩ thông suốt rồi, dù sao giờ đây cũng là nhà, là gia đình của cô nên cô phải cố gắng để bà nội và ba mẹ có thể nhìn nhận mình. Phù Dung khẽ thở dài, lần đầu tiên trong cô phải có sự suy nghĩ nhiều như vậy. Ngày xưa, sống với bà tuy rằng phải lo lắng gạo tiền, lo cuộc sống hằng ngày nhưng nó ấm cúng, vui vẻ. Còn giờ….?
– Vợ chồng mình cũng chuẩn bị đón hai đứa về thôi. Nghỉ hè rồi, ông bà ngoại cũng sắp sang.
– Ừm.
Phù Dung đang đi quanh khu vườn thì nghe thấy hai giọng nói, là ba mẹ . Đúng rồi! Cô lại gần để xem. Ba mẹ cô đang ngồi trên ghế đá nói chuyện. Trông gần ba mẹ thật đẹp đôi nha. Mẹ đẹp, vẻ đẹp của đài các, quý phái. Ba trông thật mạnh mẽ, tuấn tú. Oa, hóa ra ba mẹ của mình lại tuyệt thế a?
– Làm gì đấy? – Một giọng phụ nữa quát lên làm Phù Dung giật bắn lên.Trước mặt cô là một phụ nữa trung niên đang nhìn mình với ánh mắt oán hận, chán ghét như ánh mắt bà nội vậy.
– Con chỉ đi dạo thôi? – Phù Dung run run trả lời.
– Mày là đồ yêu nữ. Mày hại gia đình này chưa đủ hay sao. Giờ lại muốn hại cậu mợ chủ à? Con yêu nữ kia.
Phù Dung mở to đôi mắt nhìn người phụ nữ đang dí dí ngón tay vào trán mình đầy vẻ tức giận. Cô không nghĩ mình bị hận như thế mà bà ta là ai?
– Vú sao dậy sớm vậy? – Giọng của mẹ ấm áp làm Phù Dung ngước lên nhìn.
– Cậu mợ chủ. Tôi tính dậy sớm nấu ít đồ ăn sáng.
– À? – Giọng ba khẽ đáp – Vú đừng gọi tụi con là cậu mợ nữa, gọi tên tụi con là được rồi. Gọi Hoàng Tuấn, Ngọc Diệp. Cũng đừng gọi tiểu thư, thiếu gia gì gì đó?
Tụi con luôn coi vợ chồng vú như ba mẹ mình. Vú đừng gọi thế tụi con buồn.
Bà vú rưng rưng đôi mắt nhìn hai người đầy cảm động khẽ nói:
-Hai đứa bây cứ làm vú cảm động hoài. Thôi vào nhà đi, vú nấu bữa sáng cho.
– Vâng! Thế vợ chồng con vào ăn sáng vú nấu, vợ nhỉ?
Thế là ba mẹ cùng bà vú đi vào để lại mình Phù Dung đang thẫn thờ nhìn theo. Ba mẹ không nhìn cô dù một cái. Cô đáng ghét vậy sao nhưng mà giờ cô biết trên ba mẹ rồi ha? Không có gì đâu? Cố lên chứ Phù Dung. Tự an ủi mình xong, cô trở về căn phòng góc vườn của mình. Căn phòng nằm cạnh gốc xoài rợp mát. Toàn bộ khu vườn rất nhiều cây trái, nào xoài, mận, táo mà còn có cả dâu tây nữa chứ. Nhiều lắm, mà ngay cạnh phòng của cô có một khoảng đất trống chưa trồng gì cả? Đúng rồi, hôm đi cô có mang theo ít hạt giống rau. Trồng thêm chút rau ở đây cũng được mà. Nghĩ là làm, Phù Dung chạy đi kiếm cái cuốc để làm luống trồng rau. Ở quê, bà cháu cô có khoảng vườn nhỏ trồng rau, mùa nào thức đấy, quanh năm không những có rau ăn mà còn có thể mang ra chợ bán. Thật tốt!
Đang ngó nghiêng thì cô thấy ông quản gia, Phù Dung nhanh tiếng:
-Con chào ông! Ông đang làm gì đấy!
– Ta chuẩn đưa bà chủ đi thăm thiếu gia, tiểu thư. – Ông Sơn chậm rãi trả lời.
– Anh chị con a? – Phù Dung khẽ hỏi,
– À, đúng rồi nhưng trước mặt lão phu nhân với vợ ta thì đừng gọi thế nhé. – Giọng ông vẫn đều đều.
– Vợ ông! Có phải là bà vú phải không ông? – Phù Dung tò mò hỏi.
– Đúng rồi. Con gặp rồi sao. Gặp rồi thì đừng trách bà ấy. Vợ chồng ta lấy nhau lâu nhưng không có con nên coi cậu mợ chủ như con mình vậy mà ông bà chủ với cậu mợ chủ cũng coi chúng ta như người trong nhà. Năm xưa chứng kiến cảnh cậu mợ thế, bà ấy không tránh khỏi đả kích lớn.
– Vâng! Con biết rồi – Phù Dung gục đầu trả lời.
– Thế con tìm ta có chuyện gì?
– Con chỉ hỏi mượn ông cái cuốc. Tại con thấy trước cửa phòng con có khoảng đất trống nên tính trồng rau thôi.
– Được. Để ta đi lấy cho con. Còn nữa, gian nhà con đang sống đầy đủ điện nước rồi đấy, còn có gian bếp nhỏ nữa. Con tự nấu nướng được không?
– Con tưởng con ăn cơm với gia đình. – Phù Dung ngạc nhiên hỏi.
– Con a? Con cũng biết rồi đấy, bà nội con như thế e rằng…
– Con hiểu rồi. Con nấu được. -Phù Dung gật đầu.
– Con yên tâm. Gian nhà đó vốn là của ông làm vườn nhưng ông mới cáo lão về quê. Gian nhà đó khi còn ông nội con còn sống đã ưu tiên xây cho ông lão ấy. Cũng đầy đủ lắm, nếu thiếu gì thì cứ bảo ta nhé.
– Vâng. Con biết rồi. Con cảm ơn ông!
Phù Dung vội quay gót để tránh cho ông quản gia thấy những giọt nước mắt rơi trên mi cô. Sao cô cảm thấy tủi thân thế. Cả gia đình, tất cả đều chán ghét cô, không cần cô. Cô chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi! “Bà ơi, sao bà bỏ con một mình vậy” – cô khẽ rên lên trong làn nước mắt “nếu biết người nhà không cần con sao bà phải gọi họ làm gì, cứ để con ở quê sống cũng được. Cứ để con nghĩ ba mẹ đang đi làm ăn xa, để con mơ về một gia đình còn hơn là cái sự thật phũ phàng này”.