Đọc truyện Yêu Thích Không Buông Tay – Chương 55: Tú sắc khả xan*
Editor + Beta: Tiểu Hy.
*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.
Thời điểm Chung Ngưng càng ngày càng ghét bỏ chiếc sô pha không thoải mái này thì một cánh tay ôm lấy bả vai cô. Hứa Huyền Thụy ôm cô đến bên người, nói: “Dựa vào anh sẽ thoải mái hơn một chút.”
Hôm nay anh ăn mặc rất nhàn nhã, quần áo là chất bông, mềm mại lại thoải mái, chỉ là xương của đàn ông khá thô, cô nhỏ giọng nói: “Vai anh cứng quá.”
“Nếu không anh ôm em, anh ôm hẳn là sẽ tương đối thoải mái.”
Chung Ngưng kinh hãi, “Không cần! Cứ như vậy đi.”
Hứa Huyền Thụy lại cười nói: “Thật sự không cần?”
Chung Ngưng đỏ mặt, tiềm thức muốn nói dựa vào sô pha sẽ càng thoải mái, nhưng cô không nói được. Kỳ thật hai người rúc vào nhau cảm giác sẽ rất ấm áp, cô thích loại cảm giác này.
Thời điểm chạng vạng, Hứa Huyền Thụy bắt đầu làm bữa tối, lần này anh làm bò bít tết, lúc sáng anh đã chuẩn bị xong nguyên liệu. Chung Ngưng cực kì sùng bái việc Hứa Huyền Thụy có được kĩ năng làm bếp, cô rất tích cực mà ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng căn bản không có gì cần cô làm vì thế cuối cùng liền biến thành ở bên cạnh thưởng thức.
Người đàn ông ngày thường tây trang phẳng phiu biểu tình nghiêm túc, giờ phút này lại ăn mặc nhàn nhã cầm chảo cùng xẻng, biểu tình nghiêm túc. Nếu hỏi cô thích loại nào hơn, cô sẽ không chút do dự mà nói lúc anh vào bếp.
Hứa Huyền Thụy nhìn không chớp mắt miếng bò bít tết, hỏi: “Sao nhìn anh miết vậy?”
Chung Ngưng bị phát hiện lại hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, cô cười nói: “Bởi vì hiện tại anh rất tuấn tú, làm em nghĩ đến một câu thành ngữ.”
“Câu thành ngữ gì?” Hứa Huyền Thụy lật miếng bò bít tết, tiếng ‘xèo xèo’ vang lên một chút.
Chung Ngưng có chút đắc ý mà nói: “Tú sắc khả xan.”
Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng quay đầu nhìn Chung Ngưng, chợt cười nói: “Em đang trêu đùa anh à?”
Chung Ngưng ngạc nhiên, cô có sao? “Em không có.” Cô chỉ chỉ Hứa Huyền Thụy, “Anh, tú sắc.” Sau đó lại chỉ vào bò bít tết trên chảo, “Khả xan. Em đang khen anh với bò bít tết.”
Nghe vậy, Hứa Huyền Thụy nhướng mày, chợt cúi người, mặt gần như dán trên mặt Chung Ngưng, trong mắt chứa ý cười, nói: “Ở trong mắt anh, tú sắc cùng khả xan, đều là em.” Nói xong liền hôn lên môi Chung Ngưng một cái, phát ra một tiếng ‘ba’ cực kì rõ ràng. Thời điểm anh muốn hôn thêm một cái, Chung Ngưng có niềm đam mê mãnh liệt với mỹ thực nhớ tới bò bít tết, cô sốt ruột đẩy anh ra, “Cháy cháy, bò bít tết sắp cháy kìa!”
Bầu không khí hường phấn bị dập tắt, Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ, cũng nhận mệnh mà tiếp tục chiên bò bít tết.
Vẫn là chinh phục dạ dày cô trước rồi lại thảo luận vấn đề tú sắc khả xan với cô.
Bò bít tết làm xong, Chung Ngưng cầm lấy dao nĩa muốn bắt đầu động thủ, nhưng Hứa Huyền Thụy đột nhiên cầm lấy dĩa cô, đặt ở trước mặt anh, thành thạo cắt ra.
Chung Ngưng trơ mắt nhìn, đôi tay giơ dao nĩa có vẻ rất cô đơn.
“Đó là của em…”
Hứa Huyền Thụy giương mắt nhìn cô một chút, sau đó tiếp tục cắt.
Chung Ngưng lạc quan nghĩ, hẳn là anh đang giúp cô cắt… Mà đúng lúc này, Hứa Huyền Thụy đưa một miếng bò bít tết vào miệng, ảo tưởng tốt đẹp của Chung Ngưng nháy mắt tan biến.
Của cô là bảy phần chín, Hứa Huyền Thụy là năm phần chín, cô buồn bực nói: “Vậy em ăn phần kia.” Cô vươn tay.
Động tác tay của Hứa Huyền Thụy nhanh hơn, cắt xong phần còn dư lại rồi dịch đến trong tầm tay cô. “Được rồi, ăn đi.”
Thì ra đúng là cắt giúp cô, trái tim mất mát của Chung Ngưng nháy mắt được chữa khỏi, chẳng qua: “Vừa rồi sao anh ăn vụng của em?”
“Ăn vụng…” Đối với cách dùng từ của Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy cười khổ, nhưng cũng không phản bác, mà chỉ không mấy tình nguyện giải thích: “Chỗ đó chiên chưa chín, anh giúp em ăn.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Em nghĩ cái gì?”
“A, chúng ta ăn nhanh đi, coi chừng bị nguội đó.”
Hứa Huyền Thụy mỉm cười không nói, hiện tại anh rất thích trêu Chung Ngưng, nhưng mà không trêu quá mức, anh thích nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô nhưng không phải là thật sự tức giận.
Vừa mới ăn xong, di động Hứa Huyền Thụy liền vang lên, cuộc đối thoại toàn là tiếng Anh, sau đó anh đến thư phòng gọi video, kêu Chung Ngưng chờ anh hai mươi phút. Chung Ngưng xem TV một lát, bên cạnh thiếu mất một người, hứng thú cũng liền thiếu đi. Cô đứng dậy đi chuẩn bị trái cây, trong tủ lạnh Hứa Huyền Thụy có đầy đủ các loại, đôi mắt cô sáng ngời.
Nhớ tới Hứa Huyền Thụy luôn trưng bày đồ ăn rất thuận mắt, cô không muốn quá kém cỏi nên lên mạng tìm hiểu một chút, chọn một ít hình thức trưng bày trái cây đơn giản để học.
Thoạt nhìn khá đơn giản nhưng lúc làm vẫn là có chênh lệch với lý tưởng, mọi thứ miễn cưỡng vẫn nhìn được.
Thời điểm Hứa Huyền Thụy ra khỏi thư phòng, cô cũng vừa vặn làm xong, bưng dĩa trái cây đi đến trước mặt Hứa Huyền Thụy, “Em làm ít trái cây, đẹp không?”
Nhìn những lát trái cây bị cắt lớn lớn nhỏ nhỏ không đồng nhất, Hứa Huyền Thụy khẽ nhăn mày, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Chung Ngưng, anh trái lương tâm gật đầu nói: “Sắc thái phối hợp rất khá. Qua bên kia ăn đi.” Anh nhận lấy dĩa trái cây rồi dẫn cô đến sô pha ngồi xuống.
TV đang phát Bản Tin Thời Sự.
Hai người cùng nhau ăn trái cây, Chung Ngưng phát hiện Hứa Huyền Thụy chỉ ăn táo và lê, nho cam kiwi đều không ăn, Hứa Huyền Thụy nói anh không thích ăn chua. Chung Ngưng xấu xa nói: “Sầu riêng đâu có chua.”
Hứa Huyền Thụy nhìn cô: “Cũng không thích mùi hôi.”
“Rõ ràng là rất thơm.”
Hứa Huyền Thụy không cãi với cô mà chỉ hôn trừng phạt, không cho cô cơ hội thở dốc.
Những ngày tháng vừa bận rộn vừa ngọt ngào trôi qua. Rốt cuộc cũng vượt qua thời kỳ bận rộn, mọi người chờ đợi chuyến du lịch ba ngày đến Thái Lan.
Lần này phần lớn chỉ có người của bộ phận thiết kế đi, ngoài ra Tề An Trạch cũng đi cùng. Cậu vốn không định đi, nhưng Cố Thiến Thiến sau khi bị Hứa Huyền Thụy vô tình cự tuyệt liền chuyển dời mục tiên đến trên người cậu. Dù cậu nói đã có bạn gái, nhưng Cố Thiến Thiến nói không sao, có thể chờ đến khi cậu chia tay, dù sao cô ta biết Tề An Trạch luôn không được lâu dài trong tình cảm.
Sau khi việc này bị Du Mạn biết, không chỉ không giúp cậu mà còn không cao hứng, gần đây đã xin đi công tác.
Tề An Trạch buồn bực, cậu cần phải ra ngoài giải sầu.
Thời gian xuất phát là bảy giờ sáng, Hứa Huyền Thụy vốn dĩ muốn cùng Chung Ngưng đến sân bay, nhưng cuối cùng vẫn bị Chung Ngưng trộm đi trước.
Tuy rằng Tề An Trạch sau khi nhận được hai bình rượu vì báo đáp mà chủ động ra mặt sửa lại quy tắc nhân viên, Chung Ngưng vẫn là chột dạ mà yêu cầu tạm thời không công khai. Sau khi thương lượng với Hứa Huyền Thụy, hai người quyết định năm sau sẽ công khai.
Có nhiều lúc, Hứa Huyền Thụy hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, nhưng lại có nhiều lúc, anh cảm thấy không nhanh cũng tốt, mỗi lần ở công ty hôn Chung Ngưng, nhìn thấy bộ dáng cô kinh hoảng thẹn thùng, kỳ thật cũng khá thú vị.
Mà thời điểm Chung Ngưng đi theo một đám người đứng chờ ở sân bay lại đột nhiên cảm thấy nếu công khai tình yêu thì tốt rồi, bởi vì cô không thân với phần lớn người ở bộ phận thiết kế, ít có người nào nói nhiều với cô một chút. Đồng nghiệp nam không phải mang theo bạn gái thì chính là có ý theo đuổi cô, cô muốn bảo trì khoảng cách, lại không thể quá thân mật với Hứa Huyền Thụy cho nên hiện tại cô rất cô đơn.
Tề An Trạch khoan thai tới muộn, thiếu chút nữa liền bỏ qua thời gian đăng ký.
Khoảng giữa trưa thì đến nơi, đoàn người đến khách sạn cất hành lý trước, bọn họ đặt phòng ở hai tầng lầu, tầng trên có ba phòng. Đây là Tề An Trạch cố ý sắp xếp, cậu phải cho Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng có điều kiện yêu đương, cậu cảm thấy năm nay người anh em tốt này sẽ thưởng lớn cho cậu. Còn vì sao ở chung một tầng với bọn họ, ừm, cậu sẽ không thừa nhận là mình muốn xem náo nhiệt.
Đương nhiên, sắp xếp như vậy phải lấy cớ có chút hợp lí mới được, vì thế lúc chia phòng, Tề An Trạch nói: “Tầng 6 còn dư lại một phòng, vậy thì để cho Chung Ngưng.”
Lý Nhạc Kỳ nói: “Vì sao lại là Chung Ngưng, tôi thích con số 6 này, để tôi ở đi.”
Tề An Trạch cười tủm tỉm nói: “Không phải cô với Tina tình cảm rất tốt như hình với bóng sao? Phòng hai cô kế bên nhau, có thể mọi lúc mọi nơi qua lại.”
Tina liếc Chung Ngưng một cái, nói: “Gần đây tôi với Chung Ngưng cũng rất tốt, để Chung Ngưng ở phòng kế tôi đi.”
Lý Nhạc Kỳ cảm kích nhìn về phía Tina, tâm nói đây mới là chị em tốt.
Hứa Huyền Thụy vừa rồi thấy được ánh mắt Tina nhìn Chung Ngưng, tuy rằng gần đây cô ta không nhằm vào Chung Ngưng rõ ràng như trước, nhưng anh cũng biết cô ta có thái độ khinh miệt Chung Ngưng. Anh nhàn nhạt nói: “Chung Ngưng cần phải ở bên cạnh tôi, tôi có rất nhiều chuyện cần cô ấy làm.”
Nói xong, anh cũng mặc kệ những người khác, kéo vali Chung Ngưng đi đến thang máy.
Nhìn Hứa Huyền Thụy hai tay đều kéo vali, mọi người trợn mắt há hốc mồm, sau đó đem tầm mắt hướng đến Chung Ngưng, dường như muốn từ trên mặt cô tìm ra chân tướng sự việc.
Chung Ngưng mặt đỏ lên, trong lòng ảo não, nói với Hứa Huyền Thụy: “Hứa tiên sinh, anh lấy nhầm vali của tôi rồi.”
Tề An Trạch nói tiếp, “Vali của tôi ở đây, cậu lấy của Chung Ngưng làm gì?”
Hứa Huyền Thụy dừng chân, quay đầu lại nhìn Chung Ngưng cùng Tề An Trạch, ánh mắt cực kì vi diệu.
Ba người bọn họ đi thang máy lên, Âu Vũ lẩm bẩm: “Tổng giám hình như có chút không bình thường với Chung Ngưng.” Mày anh ta nhăn thành chữ xuyên ‘川’, trong lòng có chút buồn rầu, bởi vì sau khi lệnh cấm được giải trừ, anh ta quyết định theo đuổi Chung Ngưng, trước mắt vẫn đang âm thầm nỗ lực.
Hoàng Khôn biết Ân Vũ có tâm tư với Chung Ngưng, hơn nữa còn rất kiên trì, bởi vậy khuyên anh ta: “Ân, Chung Ngưng tính tình tốt làm việc chu đáo, tổng giám rốt cuộc cũng tìm được trợ lí nữ thuộc về anh ấy, nhưng cũng chỉ là đối tốt với trợ thủ thôi. Anh trai à, cậu phải lớn mật mà tiến về phía trước!”
Tina “hừ” một tiếng, nói: “Không có mắt.”
Âu Vũ cười, “Tôi phải theo đuổi cô thì mới gọi là tinh mắt sao?”