Đọc truyện Yêu Thêm Lần Nữa – Chương 17: Dốc hết khả năng để sỉ nhục
“Cô thừa nhận?” Trong nháy mắt sắc mặt của Tư Đồ Thác trở nên âm trầm đáng sợ, gắt gao nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Em có thể giải thích sao? Nếu em nói không hẹn mà gặp thì anh có tin không?”Âu Dương Điệp hỏi lại anh, biết năm năm trước mình đã làm anh tổn thương quá sâu, cho nên bây giờ anh sẽ không tin mình nói dù chỉ là một câu.
“Không tin.” Tư Đồ Thác không hề suy nghĩ đã nói.
“Vậy em còn cần phải giải thích sao? Đã biết anh sẽ không tin tưởng, em giải thích không phải dư thừa sao?” Âu Dương Điệp nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, trong đôi mắt đẹp không chứa gì khác ngoài đau xót.
“Cô như vậy có xem như đang giải thích không? Âu Dương Điệp, không nghĩ tới năm năm không gặp, cô trở nên thông minh hơn năm năm trước rất nhiều, cô cho là cô nói như vậy thì tôi sẽ tin tưởng cô sao? Thế nào? Còn muốn làm bà Tư Đồ hả? Cô cho là cô còn có tư cách này sao?” Tư Đồ Thác cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cả người tản ra hàn khí bức người.
“Anh nghĩ em như vậy sao?” Sắc mặt Âu Dương Điệp trắng bệch, cắn chặt môi đến nỗi đôi môi mềm mại chảy ra một ít máu tươi, anh nhất định phải nhục nhã cô như vậy sao?
“Cô còn có thể làm cho tôi suy nghĩ về cô như thế nào? Chẳng lẽ thứ mà cô xem trọng không phải là tiền của tôi sao?” Tư Đồ Thác dùng hết khả năng có thể để sỉ nhục và châm biếm cô.
“Em không có đê tiện, vô sỉ như anh nói.” Âu Dương Điệp hét lớn, nước mắt tràn khóe mi, lập tức mở cửa xe, bỏ chạy ra ngoài, cái gì cô cũng đều không có, nhưng tối thiểu cô còn có lòng tự trọng và tôn nghiêm của mình.
Mặc cho mưa to gió lớn quất vào trên thân thể cô, cô vẫn không ngừng chạy về phía trước, tại sao cô lại trở về? Tại sao lại trở về?
“Tin tin, tin tin.” Phía sau truyền đến tiếng bấm kèn inh ỏi của xe ô tô, mà cô không hề phát hiện nên không tránh né.
Trong nháy mắt khi ô tô vừa chạm đến người cô, cô cảm thấy cánh tay đột nhiên bị người ta kéo qua một bên, xe vụt qua sát bên thân thể cô, lúc này cô mới phản ứng lại, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cả người không còn sức lực, ngồi xổm xuống đường.
“Âu Dương Điệp, cô đứng lên cho tôi, cô đang làm gì? Muốn chết sao? Muốn chết thì cũng đừng chết trước mặt tôi.” Tư Đồ Thác rống giận, kéo cô đứng lên, mưa quất vào trên mặt, trên người làm cho trong nháy mắt cả người anh cũng ướt sũng.
‘“Có chết hay không đó là chuyện của em, không cần anh quan tâm.” Âu Dương Điệp mạnh miệng nói, muốn giãy ra khỏi anh.
“Âu Dương Điệp, cô thật là biết diễn trò, muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi, tranh thủ sự đồng tình của tôi sao? Vậy thì cô sai lầm rồi, sai lầm nghiêm trọng, tôi không quan tâm đến sự sống chết của cô, nhưng tốt nhất là cô hãy chết cho xa xa một chút.” Vẻ mặt Tư Đồ Thác phẫn nộ, dùng sức bóp chặt cổ tay cô.
“Tư Đồ Thác, anh cho rằng anh là ai? Tôi sẽ không chết, tôi sẽ sống thật tốt, để nhìn thấy anh chết.” Âu Dương Điệp thật sự bị anh chọc giận, cô muốn dùng tình yêu để bù đắp lỗi lầm, nhưng cũng không phải để cho anh tùy ý làm nhục chính mình, cô cau mày, giãy dụa bàn tay đang bị siết chặt đến đau đớn của mình.
“Buông tay, đau quá.”
“Đau? Cô cũng biết đau, vậy tôi sẽ cho cô nếm thử, một chút mùi vị đau đớn.” Tư Đồ Thác liền kéo cô hướng vào trong xe.