Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Chương 313: Bị Ép Chia Tay


Đọc truyện Yêu Thêm Lần Nữa – Ngạn Thiến FULL – Chương 313: Bị Ép Chia Tay


Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai tháng, Mã Tiểu Dung cẩn thận che dấu, may mắn là anh cũng không phát hiện ra, chỉ là trong hai tháng này tình cảm của bọn họ lại đột nhiên tiến triển mạnh mẽ, hai bên có cảm giác đặc biệt tốt, có thể nói là như keo như sơn.
Cô đang do dự không biết có nên đem chuyện mình có thai nói cho anh biết không? Chỉ là cô vẫn còn lo lắng, cứ coi như anh ấy thích mình, muốn cưới mình, nhưng còn cha mẹ anh ấy, họ sẽ đồng ý sao? Tốt nhất là nên chờ anh ấy tỏ rõ thái độ rồi mình mới quyết định cũng không muộn.
Vi Thừa An nhìn tờ lịch bên cạnh, anh nhớ rất rõ, đến hôm nay là vừa tròn hai tháng, nhớ tới những ngày tháng ngọt ngào này, khóe môi anh không khỏi giương lên.

Cô hấp dẫn, cô khả ái, cô khóc, cô cười đều hiển hiện rõ trong đầu óc, khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc, trong lòng nhanh chóng hạ quyết định, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi văn phòng
Mã Tiểu Dung có chút không yên lòng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của ước định hai tháng, anh sẽ quyết định như thế nào? Cô mang theo tâm trạng nặng nề về nhà, vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm sực nức.

Trên chiếc bàn trong phòng khách có một bó hoa bách hợp to đang tỏa ra mùi hương động lòng người, không cần nghĩ cũng biết là ai để lên, trên mặt cô chậm rãi lộ ra một nụ cười hạnh phúc
Kỳ lạ, sao không thấy anh trong nhà, cô nhìn thoáng qua phòng bếp, nhà vệ sinh, sau đó mở cửa phòng ngủ, đáp lại là niềm vui còn lớn hơn.

Trên chiếc thảm trải đầy hoa hồng, ở chính giữa, đặt một hộp trang sức bằng thủy tinh màu hồng tinh xảo.
Cô đi qua, cầm lên, mở ra xem liền nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lóe ra ánh sáng chói mắt được đặt ở bên trong.
“Tiểu Dung, lấy anh đi.” Vi Thừa An đột nhiên đi ra, thâm tình nhìn cô.
Hạnh phúc cùng vui sướng bao quanh làm cho cô giật mình, có cảm giác như đang lạc trong giấc mộng.
“Lấy anh nha.” Vi Thừa An lại nhẹ giọng nói, đi đến cầm chiếc nhẫn kim cương lên muốn đeo vào tay cô.
Cô lại vô thức rụt lại, đôi mắt hàm chứa lệ nhìn anh, “Em, em có thể nhận sao?”
“Có thể! Bởi vì anh yêu em.” Vi Thừa An đeo chiếc nhẫn lên tay cô, đó là một lý do đơn giản nhất nhưng lại có đủ sức thuyết phục nhất.
“Em cũng yêu anh.” Những giọt nước mắt long lanh trong suốt thoáng chốc liền rơi xuống.

Thân thể cô khẽ rung lên bổ nhào vào trong ngực của anh.

Anh nói anh yêu cô, anh yêu cô, cho đến bây giờ chưa từng có ai nói yêu cô.
Trong một nhà hàng Pháp yên tĩnh mà trang nhã.
“Cười ngây ngốc cái gì! Ăn đi.” Vi Thừa An nhìn cô.
“Người ta hạnh phúc mà!” Mã Tiểu Dung ngượng ngùng làm nũng, “ Thừa An, em muốn nói cho anh biết một bí mật.”
“Bí mật gì?” Vi Thừa An hỏi.
“Anh đoán thử xem!” Mã Tiểu Dung cố ý úp mở, nếu như nói cho anh biết mình mang thai anh có cảm thấy quá bất ngờ, quá vui hay không?
Reng! Reng! Reng! Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem hôm nay con có về nhà ăn cơm không thôi.” Bà Vi ở đầu bên kia điện thoại nói, gần đây anh thường xuyên không về nhà, bà sợ anh từ giờ về sau cũng sẽ không về nữa.
“Hôm nay con không về nhà.” Anh vừa nói xong lại đột nhiên tiếp lời: “Tối mai con và Tiểu Dung sẽ về, con có chuyện muốn nói với hai người.”

“Con cùng con bé…” Bà Vi ngẩn ra, muốn cự tuyệt lại sợ chọc giận anh: “Được rồi, vậy để các con trở về rồi hẵng nói.”
“Vâng, chào mẹ.” Anh để điện thoại xuống.
Mã Tiểu Dung ở bên cạnh nghe thấy anh nói muốn mang mình trở về nhà, trong lòng vẫn có chút bất an, bọn họ sẽ chịu tiếp nhận cô sao?
“Tiểu Dung, em muốn nói cho anh nghe bí mật gì?” Vi Thừa An lại hỏi.
“Bí mật chính là, em rất yêu anh.” Mã Tiểu Dung cười, cô quyết định chờ sau khi gặp cha mẹ anh sẽ nói.
“Nghịch ngợm.” Vi Thừa An nhìn cô cười, mặt đầy vẻ yêu thương.
Âu Dương Điệp nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Mã Tiểu Dung, nghe cô kể cặn kẽ về việc Vi Thừa An cầu hôn, thật khiến cho người cảm động, quá tốt rồi, cuối cùng bọn họ cũng ‘tu thành chính quả’.
“Haizz!” Mã Tiểu Dung lại đột nhiên thở dài.
“Sao vậy? Cậu còn có tâm sự gì à?” Âu Dương Điệp hỏi.
“Thừa An nói tối nay sẽ mang mình về nhà anh ấy.

Mình không biết cha mẹ anh có chấp nhận mình hay không?” Cô vẫn có chút lo lắng, dù sao lần trước, thái độ của bọn họ rất kịch liệt.
“Đừng quá lo lắng, chỉ cần tình cảm của hai người các cậu tốt đẹp, thật lòng yêu mến đối phương, cha mẹ anh ấy sẽ đồng ý thôi, cậu đừng quên sức mạnh của tình yêu có thể cảm hóa tất cả mọi thứ.” Âu Dương Điệp an ủi.
“Hy vọng là vậy.” Nhưng cô cũng không dám quá mong chờ.
“Hay là để cho Thác nhận cậu làm em gái đi, được không?” Âu Dương Điệp đột nhiên đề nghị.
“Bọn họ đã biết hết rồi, bây giờ làm những việc này cũng không có ý nghĩa gì, mình muốn thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện.” Mã Tiểu Dung lắc đầu.
“Vậy, được rồi! Dù thế nào đi nữa, mình đều ủng hộ cậu cùng Thừa An.” Âu Dương Điệp nói.
“Ừ! Mình đi trước đây, buổi tối còn phải cùng Thừa An về nhà anh ấy.” Mã Tiểu Dung đứng dậy.
“Mình tiễn cậu.

Đúng rồi, đứa nhỏ như thế nào? Anh ấy còn chưa biết sao?” Âu Dương Điệp đưa cô ra cửa, hỏi.
“Em bé rất khỏe, mình định chờ sau khi mọi việc hôm nay ổn thỏa mới quyết định có nói với anh ấy hay không.” chỉ hy vọng mọi thứ có thể thuận lợi.
Vi Thừa An nắm chặt tay cô: “Không cần khẩn trương, mọi việc đã có anh.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu.

Không phải cô khẩn trương mà chỉ hơi sợ bọn họ sẽ phản đối.
“Cha, mẹ, chúng con đã về.” vừa vào cửa anh liền nói.
“Chào bác trai, bác gái.” Mã Tiểu Dung lễ phép chào hỏi.
Nhưng bọn họ chỉ liếc qua cô, rồi nhìn về phía Thừa An, giống như xem cô là người vô hình.
“Gần đây công ty thế nào?” Ông Vi hỏi, trong lòng đang rất tức giận, đứa con này lại thật sự mang cô gái kia đến.
“Rất tốt, mọi việc đều rất bình thường.” Vi Thừa An trả lời, muốn chờ xem kế tiếp ông sẽ nói cái gì.
“Thừa An, con đói bụng chưa, để mẹ nói vú Lý dọn cơm.” Bà Vi ở một bên nói.
“Tiểu Dung, em đói không, chúng ta đi ăn cơm.” Vi Thừa An lại dịu dàng nhìn cô, hỏi.

“Em không đói.” Mã Tiểu Dung lắc đầu, không khí bây giờ làm cho cô cực kỳ xấu hổ, đứng ngồi cũng không yên.
“Nếu em đã không đói bụng, vậy để lát nữa hãy ăn, bây giờ chúng ta nói chính sự đi.” Vi Thừa An nắm tay của cô, trịnh trọng tuyên bố với cha mẹ mình: “Cha, mẹ con đã cầu hôn Tiểu Dung rồi, con muốn kết hôn với cô ấy.”
“Cái gì? Con đã cầu hôn.” Lúc này ông bà Vi mới nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.
“Không cho phép, ta không bao giờ chấp nhận một nữ tiếp viên quán bar làm con dâu Vi gia.” ông Vi tức giận lấy gậy ba-toong dùng sức nện xuống sàn nhà, ông vốn không nghĩ bức bách anh nhưng chẳng ngờ anh lại đi nước cờ này.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung lập tức trở nên trắng bệch, nếu như không phải vì anh, cô thật muốn tông cửa chạy ra.
“Không cho phép? Không phải cha đã đáp ứng chỉ cần chính con nguyện ý thì cha sẽ không can thiệp vào sao?” Mặt Vi Thừa An cũng nghiêm lại, chất vấn.
Sao ông lại tự dùng đá đập vào chân mình vậy chứ?
“Mày..” Câu nói của ông Vi bị nghẹn lại trong cổ họng, thân thể loạng choạng lui về phía sau vài bước.
Bà Vi vội vàng đến đỡ ông, cũng khuyên nhủ: “Thừa An, vì giận dỗi cha con mà con muốn kết hôn với cô gái này sao? Đây là chuyện cả đời đó con biết không?”
“Không phải con giận dỗi.

Mà là do con thật lòng yêu mến Tiểu Dung nên mới quyết định lấy cô ấy.

Năm nay con đã hơn 30 tuổi rồi, hai người nghĩ rằng con sẽ chỉ vì giận dỗi mà làm ra quyết định như vậy sao? Vì con yêu nên mới cưới cô ấy, cha mẹ không hy vọng con được hạnh phúc sao? Nếu như hy vọng, vậy xin hãy chúc phúc cho chúng con.” Vi Thừa An nói những lời này rất chân thành cũng rất kiên quyết.
Mũi Mã Tiểu Dung đau xót, nắm chặt tay anh, chỉ cần có lời nói này, cô quyết sẽ cùng anh kiên trì tới cùng.
“Đừng chắc chắn như vậy, trừ cô ta ra con lấy ai ta cũng sẽ không can thiệp, chỉ cần không phải khiến Vi gia mất mặt là được.” Thái độ của ông Vi cũng kiên quyết, một đứa con dâu có tì vết như vậy, ông sẽ không bao giờ cho vào cửa.
“Chỉ cần con đây rời khỏi thì sẽ không làm Vi gia mất mặt nữa.” Vi Thừa An cũng tức giận.
“Thừa An, con đang nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà rời khỏi Vi gia.” Bà Vi sợ hãi.
Mã Tiểu Dung cũng không rõ ý nghĩa trong lời nói này của anh.
“Mày, mày nói lại lần nữa xem.” Ông Vi dùng gậy ba-toong chỉ vào anh, tức giận đến mức thân thể cũng run rẩy, nó lại dám dùng việc bỏ nhà ra đi đến uy hiếp mình.
“Nếu như hai người tiếp nhận Tiểu Dung, vậy xin chuẩn bị hôn lễ cho chúng con, còn nếu như không tiếp nhận con sẽ mang theo cô ấy đi.” Vi Thừa An nói không chút nhượng bộ.
“Mày là thằng súc sinh.” Ông Vi cầm cây gậy hung hăng đánh lên người anh.
“Thừa An.” Bà Vi cùng Mã Tiểu Dung hoảng hốt kêu lên.
“Anh không sao.” Vi Thừa An lắc đầu
“Mày! Thằng con bất hiếu này, trước đây thì vì một người phụ nữ mấy năm không trở về nhà, hiện tại lại vì một đứa con gái quán bar mà cùng ta trở mặt thành thù.

Chẳng lẽ chúng ta vất vả nuôi mày mấy chục năm lại được báo đáp như vậy sao?” ông Vi thật sự bị chọc tức đến điên lên rồi, ngực không ngừng phập phồng, hơi thở nặng nề, gấp gáp.
“Ông không nên kích động! Có chuyện gì từ từ nói.” Bà Vi bị dọa, vội vàng thay ông vuốt vuốt ngực.
“Từ từ cái gì, tôi như vậy cũng là suy nghĩ cho nó, muốn nó tốt, sao nó lại không chịu hiểu chứ.” Ông Vi gào thét.
“Cha nói muốn tốt cho con, nhưng là cha đã từng nghĩ qua, điều con thật sự muốn là cái gì chưa? Nếu vì con, sao lại không tác thành cho con, để con làm theo trái tim của mình!” Vi Thừa An cũng nổi giận, đây là cách yêu thương của cha mẹ sao? Yêu thương thì có thể độc tài như vậy sao?
“Thừa An! Đừng nói nữa!” Mã Tiểu Dung giữ chặt anh bởi vì cô thấy sắc mặt của ông Vi đột nhiên rất khó coi.
“Mày cùng người phụ nữ của mày cút ra khỏi nhà cho ta, nhà của ta không có chỗ cho cô nói chuyện.” Ông Vi gào thét, tất cả oán khí đều phát tiết lên người của cô.

“Tiểu Dung, chúng ta đi.” Vi Thừa An giữ chặt tay cô, bọn họ đã cố chấp như vậy, thì cũng đừng trách anh.
“Mày …” Ông Vi còn chưa dứt lời, đột nhiên phụt một tiếng.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể ngã xuống đất.
“A.

…” Bà Vi thấy trước mắt tối sầm, bị hoảng sợ, cũng thoáng chốc hôn mê bất tỉnh.
“Cha, mẹ!” Vi Thừa An luống cuống, Mã Tiểu Dung vội vàng chạy đến đỡ bà Vi.
Anh ôm lấy cha nhanh chóng xông ra cửa .
Trong bệnh viện
Vi Thừa An lo lắng chờ ở bên ngoài.
Mã Tiểu Dung nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại không có khả năng giúp đỡ, chỉ có thể an ủi: “Đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô cũng không nghĩ đến sự tình sẽ trở thành như vậy.
“Sao rồi, cha con thế nào rồi?” Bà Vi tỉnh lại, từ trong phòng vọt ra chụp lấy anh, lo lắng hỏi.
“Mẹ! Mẹ đừng lo lắng, cha sẽ không có chuyện gì đâu.” Vi Thừa An nói.
Bà Vi thấy Mã Tiểu Dung đang đứng một bên, không hề nghĩ ngợi, tát cô một cái, quát “Mọi chuyện đều do cô, đều là do cô, tại sao cô cứ quấn quít lấy Thừa An của chúng tôi? Cô muốn tiền phải không? Được! Bao nhiêu? Tôi cho cô, cầu xin cô buông tha cho chúng tôi.”
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Chuyện này không liên quan đến Tiểu Dung.” Vi Thừa An muốn ngăn lại, nhưng đã chậm.
Bốp!!! Một cái tát hung hăng đánh vào mặt cô.
Mã Tiểu Dung lấy tay bụm lấy nơi bị bà đánh đau, mặt uất ức, nước mắt tràn ra nhưng cô kìm nén không cho nó rơi xuống, quật cường nói ra ba chữ “Cháu không có.”
Đèn phẫu thuật tối lại, bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Bác sĩ! Sao rồi?” Bà Vi kéo ông lại.
“Bà Vi, bà đừng lo lắng quá, ông Vi không có việc gì.” Bác sĩ nói.
“Thật vậy là tốt rồi! Cám ơn ông, bác sĩ.” Lúc này, bà Vi mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn thấy y tá đẩy ông Vi ra, vội vàng đi theo vào phòng bệnh.
“Bác sĩ, thật sự không có chuyện gì chứ?” Vi Thừa An bất an hỏi.
Ông thở dài: “Cậu Vi, lần trước tôi đã nói với cậu, bệnh của ông ấy không thể tức giận, không thể kích động, lần này bị hộc máu nhưng may mắn là lần đầu tiên.

Vừa rồi, tôi đã kiểm tra qua, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nếu như lại tái phát, tôi nghĩ ông Vi sẽ sống không quá một năm.”
“Cái gì? Một năm?” Vi Thừa An chấn động, ông là đang tuyên bố thời gian cha còn có thể sống sao?
Mã Tiểu Dung cũng bị dọa, cô không nghĩ tới, sự tình lại nghiêm trọng như vậy.
“Đừng lo lắng, nếu bây giờ điều trị tốt thì ít nhất vài năm sẽ không thành vấn đề.” Bác sĩ an ủi.
Vài năm? Vi Thừa An nhớ lần trước, ông rõ ràng nói là vài chục năm, hiện tại chỉ thoáng cái liền biến thành vài năm.

Anh thống khổ, ngồi xuống, lấy tay ôm đầu.
Mã Tiểu Dung đau lòng ôm anh vào ngực, nhưng cô biết mình không nên ở trong này, cô buông anh ra: “Em đi trước.”
“Được, cẩn thận một chút.” Anh gật gật đầu, không giữ cô lại, mà là hướng phòng bệnh đi đến.
Mã Tiểu Dung hồn bay phách lạc từ bệnh viện đi thẳng về nhà, nhưng không cảm thấy mệt mỏi, vừa vào cửa liền khóc lớn.

Cô biết tình yêu của mình không thể sánh bằng tính mạng.

Nếu là mình, cô sẽ chọn tính mạng, tin tưởng Thừa An cũng thế.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương chỉ mới mang trên tay hơn một ngày, cô cảm thấy thật châm biếm.

Trong bệnh viện, Vi Thừa An cùng mẹ anh canh giữ trước giường bệnh lẳng lặng chờ ông Vi tỉnh lại.
Tay của ông bỗng nhúc nhích sau đó đôi mắt mở ra.
“Ông à, ông tỉnh rồi!?” Bà Vi vui mừng nói.
“Cha, cha cảm thấy như thế nào?” Vi Thừa An cũng quan tâm hỏi.
“Mày cút đi!” Ông Vi vừa thấy anh liền kích động.
“Cha đừng kích động, con nghe lời cha, không cưới cô ấy nữa.” Vi Thừa An đột nhiên nói.

Vừa rồi, anh đã suy nghĩ rất kĩ, nếu như tình yêu của anh và Tiểu Dung phải dùng tính mạng của cha để đổi lấy thì bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc.
“Cái gì?” ông Vi và bà Vi đều thấy ngây ngẩn.
“Con nói, từ nay về sau con sẽ nghe lời của hai người, hai người không cho con lấy cô ấy, thì con sẽ không lấy, hai người muốn con lấy ai, con sẽ lấy người đó ai.

Tóm lại, từ nay về sau, con sẽ nghe lời của hai người.” Vi Thừa An nói, nhưng trong nội tâm lại vạn phần thống khổ, bởi vì anh biết rõ anh chỉ có thể xin lỗi Tiểu Dung.
“Con nói thật?” Ông Vi nhìn anh.
“Vâng!” anh gật gật đầu.
Ông Vi cùng bà Vi nhìn nhau, dù hai người đã thắng nhưng chứng kiến bộ dáng thống khổ của anh cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Vi Thừa An lái xe đỗ dưới lầu Mã Tiểu Dung, hút một điếu thuốc, nhìn thấy các ngọn đèn ở những căn hộ phía trên đều đã tắt, chỉ có căn phòng của cô vẫn sáng.
Bên cạnh chiếc xe là một đống tàn thuốc vương vãi.
Có trốn cũng không trốn được, anh chậm rãi đi tới.
“Thừa An! Anh đã đến rồi! Đói không, em làm vài món cho anh ăn?” Mã Tiểu Dung thấy anh đi tới, vẫn nói chuyện bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Anh ôm chầm lấy cô “Tiểu Dung, anh yêu em, thật sự rất yêu em, nhưng… xin lỗi, anh xin lỗi.”
Nước mắt giống như đê vỡ chen nhau chảy ra, cô ôm chặt lấy anh “Em hiểu, em không trách anh, thật sự không trách anh.”
Rốt cục, anh cũng đã nói, tuy đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy nhưng khi nghe được chính miệng anh nói ra, tim của cô vẫn cảm thấy đau đớn như bị chia năm xe bảy.
“Cảm ơn, cảm ơn em!”.

Vi Thừa An liên tục lặp đi lặp lại câu cảm ơn, bởi vì anh không biết biểu đạt sự áy náy của mình như thế nào.
“Thừa An, là em cảm ơn anh mới phải, cảm ơn anh đã mang đến cho em sự vui vẻ, cảm ơn anh để em cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, như vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi, bởi vì yêu anh nên em hy vọng anh vui vẻ, hạnh phúc, anh biết không!” Mã Tiểu Dung rơi nước mắt thốt ra những câu chân tình tận đáy lòng cô.
“Em cũng vậy, em cũng phải hạnh phúc, biết không!?” Vi Thừa An nhìn cô, tim anh rất đau, vì sao một cô gái tốt như vậy nhưng cha mẹ anh lại không chịu chấp nhận cô chứ!
“Chúng ta đều phải hạnh phúc.” Mã Tiểu Dung rưng rưng gật đầu, nhưng nếu không có anh cô còn có thể hạnh phúc sao.
Nhẹ nhàng nâng mặt cô, mắt anh nhắm lại, hôn lên khóe mi cô, những giọt nước mắt rơi xuống vỡ tan ra thật giống như tim của bọn họ lúc này.
Vi Thừa An đi đến bên cạnh chiếc xe, cho tay vào túi định lấy chìa khóa, lại ngoài ý muốn đụng phải một vật gì đó, anh vội vàng lấy ra xem, mới biết là chiếc nhẫn kim cương mình cầu hôn cô lúc trước.
Siết chặt chiếc nhẫn cô trả lại trong tay, anh chưa từng có ý định lấy nó về, anh mốn lưu lại cho cô một kỷ vật cuối cùng.
Mã Tiểu Dung nhìn xuyên qua cửa sổ, chứng kiến Vi Thừa An lấy chiếc nhẫn kim cương mình lén để vào túi anh, sợ anh đưa lại nên “pằng” một tiếng, cô nhanh chóng tắt tất cả các ngọn đèn.

Đã chia tay nên cô không thể giữ lại chiếc nhẫn kia được, bởi vì thấy nó, nhớ đến anh, lòng của cô sẽ đau đớn.

Nếu phải dứt tình vậy thì nên làm một lần cho triệt để, không lưu lại chút nào, không có lưu luyến sẽ bớt đi một phần bi thương.
Vi Thừa An nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất trong đêm tối, anh liền hiểu rõ mọi chuyện, đặt lại chiếc nhẫn vào túi áo, lái xe rời đi, anh biết mình đang phải chia xa cô gái quan trọng nhất trong cuộc đời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.