Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Chương 294: Sự Kiện Bất Ngờ


Đọc truyện Yêu Thêm Lần Nữa – Ngạn Thiến FULL – Chương 294: Sự Kiện Bất Ngờ


Vi Thừa An đang sắp xếp lại văn kiện thì nghe tiếng di động vang lên, lại là số điện thoại ở nhà, tuy hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.

“Cậu chủ, cậu mau trở về đi, bà chủ té xỉu ở công ty, sau khi ông chủ nghe nói như vậy thì cũng hôn mê bất tỉnh, hiện giờ chúng tôi đang ở bệnh viện XX, cậu mau đến đây đi.

” Giọng điệu lúng túng vì lo lắng của vú Lý vang lên trong điện thoại.

“Cái gì?” Vi Thừa An hoảng hốt.

“Được, tôi lập tức tới ngay.

” Vội vàng chạy ra khỏi công ty để đến bệnh viện.

Thẳng tiến đến bệnh viện, sau khi biết được số phòng bệnh, liền gấp gáp chạy tới.

“Cậu chủ, cậu đã đến rồi.

” Vú Lý ngồi ở ngoài phòng bệnh, thấy anh đến, vẻ mặt bất an: “Ông chủ và bà chủ cùng ngất xỉu, tôi không có cách nào đành phải gọi điện tìm cậu.

” May mắn là lần trước trước khi anh rời đi đã lặng lẽ cho bà số điện thoại di động, nên bà mới có thể gọi được cho anh.

“Vú Lý, sao lại ra nông nổi này?” Vi Thừa An lo lắng hỏi.

“Tôi cũng không biết, chỉ biết ông chủ nhận được điện thoại nói là bà chủ té xỉu ở công ty, ông ấy quýnh lên nên cũng hôn mê bất tỉnh, hiện giờ bọn họ vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi chỉ biết ngồi ở đây chờ đợi.

” Bà Lý nói.

Vi Thừa An khẽ nhíu mày, sao lại vô duyên vô cớ té xỉu.

“Vú Lý, bà chờ ở đây, tôi đến văn phòng bác sĩ xem sao.



Văn phòng bác sĩ.

“Xin hỏi bệnh tình của ông Vi và bà Vi thế nào rồi ạ? Có nặng lắm không?” Anh vừa bước vào đã hỏi, dù sao cũng là cha mẹ của mình, nên trong lòng anh vẫn rất lo lắng.

“Xin lỗi cậu, bệnh tình của họ tôi không thể tiết lộ với người ngoài.

” Bác sĩ cự tuyệt trả lời anh.

“Tôi là con trai của họ cho nên tôi có quyền được biết bệnh tình của họ như thế nào?” Vi Thừa An yêu cầu.

Hả? Bác sĩ kinh ngạc ngẩn đầu nhìn anh, tuy rằng đã từng nghe nói vợ chồng ông Vi có một đứa con trai, nhưng vẫn chưa gặp qua lần nào, cho nên ông vẫn hoài nghi không biết có phải là thật hay không? Chần chừ một lúc mới nói: “Xin lỗi, ông Vi đã dặn dò, bệnh tình của ông ấy không thể tiết lộ với người ngoài, tôi lại không biết cậu có phải thật sự là con trai của ông ấy hay không?”
Nghe ông nói như vậy, Vi Thừa An đột nhiên cảm giác được bệnh tình của cha mình có vẻ nghiêm trọng, nếu không nghiêm trọng sao lại đặc biệt dặn dò không thể nói cho người khác biết, anh xoay người bỏ đi, rất nhanh sau đó vú Lý cùng anh quay lại.

“Bác sĩ Triệu, cậu ấy là cậu chủ nhà tôi, bởi vì đã nhiều năm không ở nhà cho nên ông không biết.

” Vú Lý giải thích với ông.

“À, cậu Vi, vừa rồi ngại quá.

” Thái độ bác sĩ lập tức niềm nở.

“Không sao, ông cũng chỉ là làm tròn chức trách của mình.

” Vi Thừa An không có ý trách ông, quay sang nói với bà vú: “Vú Lý, bà ra ngoài trước đi.


“Dạ, cậu chủ.

” Vú Lý lui ra ngoài.

Vi Thừa An ngồi trước mặt ông, “Bây giờ có thể nói cho tôi biết bệnh tình của bọn họ được không?”
“Nếu cậu đã đúng là con trai của họ thì tôi đây cũng không cần che giấu nữa.

” Lúc này bác sĩ mới nói: “Bà Vi thì không có gì, chỉ là lao tâm lao lực quá độ, quá mệt nhọc, riêng ông Vi thì có chút phiền phức, thật ra mấy năm nay sức khỏe ông ấy không được tốt, trong phổi có một khối u, đã làm phẫu thuật ở nước ngoài, nhưng bây giờ lại tái phát, phẫu thuật không thể điều trị dứt điểm, bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào an dưỡng.


“U phổi?” Vi Thừa An khiếp sợ nhìn ông, cha bệnh nặng như vậy sao lại không nói với mình một tiếng, vội vàng hỏi: “Vậy giờ thì sao? Phải làm thế nào? Có thể chữa trị hoàn toàn hay không?”
“Không thể, chỉ có thể chăm sóc, không thể để tức giận, cũng không thể chịu cực nhọc.

” Bác sĩ căn dặn.

“Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?” Vi Thừa An từ từ bình tĩnh trở lại.

“Nếu cảm xúc ổn định, săn sóc điều dưỡng tốt thì không sao, mười mấy năm là không thành vấn đề.

” Bác sĩ nói.

“Cám ơn bác sĩ, tôi biết rồi.


” Vi Thừa An quả thật không nghĩ đến, cha xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng lại không hề báo cho mình biết.

“Cậu Vi khách sáo rồi.


Trong phòng bệnh.

Anh ngồi ở bênh giường, lẳng lặng nhìn cha mẹ bệnh nằm ở hai bên, giờ anh mới bết được, mấy năm nay bọn họ sống cũng không dễ dàng gì.

Nắm tay mẹ đặt lên mặt mình, xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ.

Bà Vi mở mắt ra liền nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh, vui mừng vùng vẫy đứng dậy nói: “Thừa An, con đã đến rồi.


“Mẹ, mẹ mau nằm xuống đi, không nên cử động.

” Vi Thừa An vội vàng đỡ lấy bà.

Bà Vi lại đột nhiên nhìn sang bên cạnh thì thấy ông Vi, lập tức khẩn trương kích động.

“Cha con bị sao vậy? Sao lại nằm ở đây?”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắn, do cha nghe tin mẹ bị té xỉu, nhất thời nóng vội nên cũng ngất đi thôi.

” Vi Thừa An nói.

“Ông ấy không thể lo lắng kích động, ai nói cho ông ấy biết.

” Nghe anh nói như vậy, bà Vi càng nóng lòng muốn xuống giường.

“Mẹ, bác sĩ nói cha không sao, mẹ đừng lo lắng, phải giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt.

” Vi Thừa An đè bà lại.

“Tại con không biết, con không biết thôi, cha con, ông ấy…” Bà Vi không có nói tiếp, bà cứ cho rằng anh không biết, nên cũng không muốn làm anh lo lắng.

“Con biết, bác sĩ nói cho con biết hết rồi.


” Anh gật đầu.

“Con biết rồi sao?” Bà Vi nhìn anh.

“Dạ, con đã biết, cho nên, cha mẹ cứ lo an dưỡng sức khỏe, chuyện của công ty cứ giao cho con xử lý.

” Vi Thừa An nói.

Nghe anh nói cứ giao hết chuyện của công ty cho anh xử lý, ánh mắt bà Vi sáng lên tia vui mừng kinh ngạc, cứ liên tiếp nói mấy chữ “Tốt lắm, tốt lắm…”
Giờ phút này ông Vi cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy anh, ông hiển nhiên sửng sốt, không nghĩ là anh sẽ trở về.

“Ông thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Bà Vi vội vàng đi tới.

“Tôi không sao, còn bà, sao lại đột nhiên té xỉu vậy?” Ông Vi cũng quan tâm hỏi han bà.

“Chuyện của công ty nhiều quá, tôi chỉ là quá mệt mỏi chứ không có gì đâu.


“Đều do sức khỏe tôi không tốt, liên lụy bà.

” Ông Vi có vẻ áy náy.

“Ông nói cái gì vậy, ông còn không phải là vì cái nhà này sao, nhưng bây giờ thì tốt rồi, con trai đã trở về, chúng ta thật sự có thể yên tâm phụng dưỡng tuổi già rồi.

” Bà Vi phấn chấn, loại tình cảm này không cần nói cũng biết.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.