Bạn đang đọc Yêu Thêm Lần Nữa – Lâm Linh – Chương 119: Lại Là Nơi Này
Trương Mỹ tắt máy và bắt tay vào làm việc, cắt vải thành từng miếng rồi may chúng lại với nhau để những mảnh vải ấy trở thành những kiệt tác hấp dẫn người nhìn.
Cô cặm cụi làm suốt mấy giờ đồng hồ liền, đến tận lúc một giờ sáng mà hoàn toàn quên mất việc cả ngày hôm nay cô vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Đến khi Trương Mỹ nhận ra thì cô chỉ đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
___________________________
Trương Mỹ đến công ty khá sớm vào sáng hôm sau, cô cũng không quên mang theo những thứ cần thiết cho bộ đầm.
Mặc dù giờ này vẫn còn sớm, nhưng vì đang trong giai đoạn chuẩn bị cho ra mắt trang phục mới nên hầu hết mọi người đến công ty từ sớm, thậm chí còn có một số người tăng ca tối ngày hôm qua, đến tận sáng ngày hôm nay vẫn còn ở đây.
Một ví dụ điển hình chính là Ảnh Quân, nhưng Trương Mỹ không hề biết điều đó.
Vừa mở cửa bước vào phòng, mọi người đều đồng loạt quay về phía cô ngẩn người nhìn một lúc rồi lộ rõ vẻ mặt vui mừng, nồng nhiệt chào đón Trương Mỹ như ngày đầu cô mới vào làm vậy.
Nhưng ở phía xa xa, có một người vẫn chăm chú vào công việc của mình, đôi lúc thì đưa mắt liếc xéo Trương Mỹ.
“Ôi Trương Mỹ, cô về nước rồi à? Tôi nghe bảo là cô đi công tác ở Pháp, lâu lắm rồi mới gặp cô đấy.”
Một nữ đồng nghiệp vui mừng chạy đến chỗ cô nói.
“Phải đấy, em có nhiều thứ muốn xin ý kiến từ chị lắm mà chị không có ở đây, nhưng em thì lại không có số của chị.”
“Lâu rồi không gặp mọi người.” – Trương Mỹ cười nói với những người đồng nghiệp thân thiện của mình rồi quay sang nói với cô hậu bối đang vui mừng nhìn cô – “Em có thể hỏi những người khác số của chị mà?”
“À đúng rồi ha! Em đãng trí quá đi mất, em hoàn toàn quên đi việc có thể xin số điện thoại của chị từ người khác.”
Cô gái ấy sực nhớ ra việc đó, trợn tròn mắt nhìn cô.
“Lỡ rồi thì một lát nữa chị đưa số điện thoại của mình cho em nhé!”
“Vâng.”
Trương Mỹ dường như bị vây quanh bởi mọi người xung quanh, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc và quyền lực vang lên, ngay lập tức mọi người đều quay sang nhìn về phía nơi giọng nói ấy phát ra và né sang hai bên cho người đó đi.
“Có chuyện gì mà tụ tập ở đây một đống vậy? Sao mọi người không nhanh đi làm việc đi chứ? Đã tự nguyện đến sớm thì phải tập trung vào làm việc chứ.”
Thanh Hoa nghiêm mặt nhìn những người đang đứng tụ tập ở đó, vì bọn họ đứng che khuất cả Trương Mỹ nên cô không hề thấy Trương Mỹ đâu, cho đến khi những người đó đứng tránh đường sang một bên.
“Oh, Trương Mỹ, em về nước rồi à? Hẳn là chuyến đi vất vả lắm nhỉ? Nhưng dù sao cũng trở lại công ty rồi thì hãy cùng cố gắng em nhé!” – Thanh Hoa cười nói với cô rồi quay sang nói với mọi người – “Tất cả quay về làm việc đi, chào đón em ấy như thế là đủ rồi.”
“Vâng.”
Bọn họ đồng loạt đáp rồi trở về làm công việc của mình.
“Còn em theo chị.”
Thanh Hoa nói với Trương Mỹ.
Cô nghiêng đầu thắc mắc nhìn Thanh Hoa, nhưng cô ấy đã nói thì Trương Mỹ nghe theo thôi.
Cô đi theo Thanh Hoa đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ mặt vui mừng hớn hở, có khi còn vui hơn cả những người đồng nghiệp vừa nãy khi gặp Trương Mỹ nữa cơ.
Thanh Hoa ôm chầm lấy cô chặt thật chặt, đến mức Trương Mỹ phải vội vỗ vào vai cô ấy để Thanh Hoa tạm thời buông ra.
“Ư… ch- chờ, buông em ra… chút.”
Cô khó khăn nói và vỗ liên tục vào vai Thanh Hoa.
“Trời ơi chị nhớ em quá đi mất! Em không biết chị đã cô đơn, buồn chán như thế nào khi thiếu vắng em đâu.” – Cô ấy buông Trương Mỹ ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô – “Em qua đấy gặp ba mẹ chủ tịch thì thấy thế nào? Họ có khó tính không? Có hài lòng với em không? Em có gặp khó khăn gì khi giao tiếp với họ không?”
Thanh Hoa hỏi tới tấp làm Trương Mỹ đơ cả người, chưa kịp nghe kỹ câu hỏi trước đã ngay lập tức nhận thêm câu hỏi mới, làm cô không kịp trả lời.
“Khoan đã, từ từ, từng câu thôi.
Ba mẹ của Ảnh Quân hiền lắm, ban đầu thì em gặp có chút khó khăn khi giao tiếp với ba của anh ấy.”
“Là vì ngôn ngữ à?”
“Không ạ, chú ấy có chút… ít nói, lúc nào cũng âm thầm quan sát rồi dùng hành động thay lời nói thôi.
Nhưng sau một thời gian tình hình cũng tốt hơn một chút.” – Trương Mỹ ngừng một lúc rồi nói tiếp – “Giờ thì em mới biết Ảnh Quân giống ba anh ấy đến chín mươi lăm phần trăm đấy chị, từ ngoại hình đến tính cách.”
“Như vậy cũng được xem là một bước ngoặt lớn đấy, chúc mừng em!”
Thanh Hoa hào hứng nói.
“Vâng, cảm ơn chị.
Thôi, chúng ta vào làm đi.”
Vào khoảnh khắc Trương Mỹ vừa bước đi được vài bước thì cô bỗng chóng mặt và có một chút hoa mắt khiến cô khựng lại, hơi mất thăng bằng trong giây lát.
Nhưng cô lại chẳng mấy để ý đến việc đó, cứ thế mà tiếp tục vào làm.
Sao đột nhiên chóng mặt vậy nè? Thôi chắc không sao đâu, cứ làm việc tiếp vậy, Trương Mỹ ngẫm nghĩ.
[…]
Cô cứ như thế tập trung làm việc đến tận lúc mười tám giờ, mà không có gì bỏ bụng từ hôm qua đến nay… Điều đặc biệt là Trương Mỹ hoàn toàn không nhớ đến điều đó, nhất là khi cô tập trung vào công việc, cơ thể cô cạn kiệt năng lượng, không thế chống đỡ nổi.
Sao mình thấy nhức đầu với chóng mặt dữ vậy nè, thôi rồi, mình thấy không ổn rồi, Trương Mỹ vừa nghĩ xong, trước mắt cô liền tối sầm lại.
Điều gì đến cũng phải đến, Trương Mỹ đột nhiên ngã xuống trước mặt bao nhiêu người khiến ai nấy đều bàng hoàng, nhất là Thanh Hoa.
Khi cô ấy nghe tiếng thét của một số người, Thanh Hoa nhanh chóng chạy đến thì đã thấy Trương Mỹ nằm trên nền đất lạnh và bị co giật.
“Trời ơi, Trương Mỹ! Em bị sao vậy?!”
Một người nữ đồng nghiệp nói lớn đã thu hút sự chú ý của những người khác.
“Có chuyện gì vậy?” – Thanh Hoa thấy tình trạng Trương Mỹ như thế thì tím tái mặt mày, vội ngồi xuống ôm cô vào người rồi quay sang nói với mọi người – “Nhanh đi gọi cấp cứu nhanh lên! Tôi đưa em ấy đến bệnh viện, mọi người ở đây làm việc, không được bàn luận về vấn đề này.”.