Yêu Thầy... Có Được Không???

Chương 22


Đọc truyện Yêu Thầy… Có Được Không??? – Chương 22

Mối quan hệ giữa anh và bố tiến triển rất nhanh, càng ngày càng theo chiều hướng tích cực. Được bố quan tâm đổi lại là bị phạt đến chết đi sống lại, bố xuống tay mạnh rất mạnh… Như lần đó, lần đầu tiên được bố quan tâm và cũng là lần đầu bị bố phạt, sau khi anh từ viện ra.

Sáng hôm sau

Sau khi dạy xong mấy tiết, anh như thể muốn chết. Vải quần cọ cọ vào vết thương làm anh đau chết đi sống lại, lại còn ngồi trên bàn giáo viên bằng ghế gỗ, mỗi lần đứng dậy lại đau thấu xương. Anh bèn phóng tia nhìn siêu lạnh lẽo đầy người nhìn anh ra Bắc Cực, mấy mà hôm nay khối 10 đi tham quan Ko anh mà dạy thêm mấy tiết nữa là tạch luôn.. Học sinh ngồi dưới rất sợ, bình thường anh đã khó tính, bây giờ tâm trạng anh Ko tốt… Học sinh liên tục ăn điểm 0;1;2;3;4, anh Ko muốn đi lại nhiều nên cho kiểm tra, vậy nên…..

Kết thúc buổi làm, cực hình kết thúc. Anh vừa ra tới cổng trường, đã thấy xe của bố anh đứng đợi sẵn. Mở cửa bước vào xe, thấy tài xế và bố anh ngồi đó, chào 1 tiếng rồi xe đi.

-Làm việc thế nào?-Ông quan tâm hỏi.

-….-Còn như thế nào?!? Mông như vậy đi làm hỏi xem như thế nào???-Gào thét trong lòng

-Trả lời.-Bố anh ngồi cạnh thấy mặt con trai Ko biểu lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt, lửa giận.. Con trai giận ông rồi..

-Bình thường.-Trả lời cộc lốc, làm bố anh tức lên nha.

-Hả??-Ông cố tình ghé sát tai vào chỗ con trai, tỏ vẻ Ko nghe rõ.

-Bình thường ạ.

-Ừm, cẩn thận đó.-Ông lườm-Bây giờ đi ăn uống, con có muốn đi đâu Ko? Hay đi mua quần áo? Ta thấy con cũng Ko hay đi shopping..-Anh đổ mồ hôi lạnh, anh đang trong tình cảnh thế này mà ông còn định kéo anh đi khắp nơi sao?

-Con.. có thể về nhà nằm nghỉ Ko? Để cuối tuần cha con mình đi shopping.

-Sao vậy?-Ông cố tình hỏi, ông biết con trai ông rất đau, đáng ra nó đang được nằm sấp nghỉ ngơi nhưng ai bảo hỗn láo?


-Con tự nhiên.. mệt.-Anh kiếm dại lí do, anh bây giờ đi nữa là anh nhảy cầu tự tử luôn.

-Nói dối.-Ông lườm anh.

-Thôii được rồi, chúng ta về nhà đi bác tài xế.-Bố anh nói to rồi quay sang anh.

-Về nhà ta sẽ bôi thuốc cho con rồi chúng ta cùng ngồi làm việc để bồi đắp lại tình cảm. Ta còn đặc biệt chuẩn bị cho con 1 món quà.-Ông cười bí hiểm.

Anh ngồi làm việc mà cứ nhấp nhổm, đau quá Ko tập trung được. Bố anh ngồi bên quan sát đứa con thỉnh thoảng lại nhăn mặt rồi đứng lên chút rồi ngồi xuống.

-Bây giờ, con phải làm việc này cho ta. Hôm qua từng đấy tội của con ta chưa phạt xong nhưng thấy con chảy nước mắt nên tha. Hôm nay tính nợ.

-Lại đánh??

-Ko đánh, đã bảo Ko đánh mà. Bây giờ chơi trò đứng lên ngồi xuống. Ta bảo đứng lên con phải ngồi xuống và nếu ta bảo ngồi thì con đứng. Hiểu chưa?

-Rồi..-Anh gật đầu, mặt méo xệch, ông là muốn giết anh.

-À… làm sai 1 lần là 5 thước, đúng hết thì được thưởng, sai thì chơi xong nhận phạt. Thế thôii, bắt đầu.

-Đứng lên.-Anh ngồi

-Đứng lên-Anh suýt đứng lên, lại ngồi

-Ngồi xuống.-Anh nhăn mặt đứng lên, đau.


-Đứng lên.-Anh lại nhăn mặt ngồi xuống, như vậy có khác nào đánh Ko Hả??

-Ngồi xuống.-Anh vẫn làm đúng.

-Ngồi xuống.-Anh lại ngồi thật, chết anh rồi.

-5 thước.

-Ngồi xuống.-Anh lại vẫn ngồi..

-10 thước.

-Đứng lên.-Lần này anh vẫn ngồi

-Đứng lên.-Mông mà sát với mặt ghế đau nên anh chỉ cần nghe đứng lên là đứng thật.

-15 thước.-Anh khóc thầm, thảm rồi..

-Đứng lên.-Anh lần này ngồi xuống. Đau muốn chết.

-Kết thúc trò chơi, con được 15 thước. Và trò chơi tiếp theo là, đứng lên ngồi xuống 20 lần. Vậy nhé. Lập tức thực hiện, ta đi ra ngoài. Lấy điện thoại quay cho ta, ta đếm Ko đủ 20 là chết con.

Anh cắn răng đứng lên ngồi xuống, đau đến nỗi đầu anh đã đầy mồ hôi sau 10 lần, mãi đến 20 lần. Tắt điện thoại rồi để đó, ra giường nằm vật xuống.


-Ai cho nằm hả? Ra đây ngồi ăn bánh uống cofee rồi tính.-Tay ông cầm 1 khay đồ ăn thức uống đầy ặp bê vào. Anh lật đật đứng dậy, từ từ ra bàn ngồi xuống, trời ơi.. đau chết mất.. Ăn xong, ông kêu anh nằm sấp rồi xử lí 15 thước còn lại. Anh rất thảm, thảm đến Ko thể thảm hơn, mông đã bầm tím, máu hôm qua chảy đã đông lại, bây giờ lại đánh tiếp, làm mấy chỗ chảy máy bật máu luôn rồi..

-Đánh con ta Ko vui vẻ gì, con biết mà. Hãy nhớ kĩ bài học lần này, con Ko bao giờ được hỗn với bố mẹ. Dù con Ko quen lễ phép cũng phải lễ phép, được chứ? Tha cho con, mai nghỉ làm, Linh vẫn chưa về thì cứ ở đây, ở nhà nằm nghỉ đi, mai ta có cuộc họp.

-Bố…

-Hửm?

-Bố có thương con thật Ko?-Ông nghe câu hỏi mặt đen đi mấy phần, thằng con trai ngu ngốc vẫn chưa cảm nhận được tình cảm của ông.

-Tất nhiên rồi.

-Sao bố lại hành hạ con đến thảm vậy?-Anh rút hết dũng khí ra hỏi, bình thường đánh anh đến thảm vậy phải cho anh nghỉ ngơi và chăm sóc anh. Bố anh lại bày ra trò để phạt anh thêm nữa…

-Con còn hỏi sao? Là con có tội bây giờ còn hỏi ta??-Anh nghe xong cụp đầu xuống.

-Vâng.

-Đó, luôn ngu ngốc như vậy. Con còn Ko biết xin tha, chỉ biết chấp nhận vậy. Ta Muốn chăm sóc cho con, ôm con vào lòng kìa.. Ko muốn phải hành con vậy đâu. Con chỉ cần mở mồm ra xin là có khi ta tha ngay rồi..

-Xì…

-Thôii được rồi, đừng có dỗi nữa. Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Lần sau ta sẽ chăm sóc con chu đáo hơn. Bây giờ để yên còn bôi thuốc, con có muốn nằm sấp cả tháng Ko??-Nói rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, anh vẫn đau đến muốn gào lên, lần này ông còn thổi thổi a~

-Con..Ko phải làm việc nữa chứ?

-Nếu con muốn. Đùa thôii, con nằm nghỉ đi, vất vả rồi. Bao giờ đến giờ cơm ta sẽ gọi con.

Tối


-Tối nay ba con mình ngủ chung có được Ko? Mẹ con thì công tác suốt. Dạo này ta chỉ ở trụ sở chính thôii nên có thể ở nhà với con.

-Cũng được.-Anh gật đầu, mặt hơi hồng hồng.

-Ko phải thích quá sao?-Ông cười.

-Xì.. Bố về phòng ngủ đi.

-Được rồi, Ko trêu con nữa. Tắt đèn rồi đi ngủ.

Anh cố tình nằm lùi xuống để vừa vặn rúc đầu vào cổ ông. Ông thì vòng tay ôm chặt lấy anh, để con trai thoải mái làm nũng.

-Với ta thì con mãi là đứa nhỏ ngu ngốc. Ta yêu con nhiều lắm, con trai bảo bối.-Hôn 1 cái vào đỉnh đầu anh, ông tưởng anh đã ngủ. Ông nào có biết anh mắt vẫn đang mở to, tai dỏng lên nghe rõ những gì ông nói.

Ông lại trách mình để con trai thiếu thốn tình cảm quá rồi. Mới như vậy mà con ông đã sướng điên đảo rồi.. Lại ghì chặt đầu thằng bé vào cổ, thì thầm.

-Ta luôn dõi theo con. Từ bé tới lớn, cuộc thì nào con tham gia ta đều có mặt, con nhớ năm đó con đi thì bóng rổ Ko? Bị chấn thương mà vẫn cố chơi nốt, thật ngu ngốc. Ta chỉ muốn đem con ra giữa sân trường đánh cho con nằm sấp 1 tuần. Lần đó ta lại có cuộc họp nên Ko xem hết được, con thắng có phải Ko? Lần con đi thi Toán ta cũng có mặt, còn thấy con dáo dác tìm kiếm ai đó lúc nhận giải, có phải tìm bố mẹ Ko? Hay tìm ông bạn ta-thầy giáo của con? Nè.. Ta còn giữ tất cả phiếu điểm của con luôn. Hồi bé thì học hành sa sút vì muốn bố mẹ chú ý, có phải Ko? Ta rất xin lỗi, lúc đó công ti đang trên Đà phát triển, ta rất bận. Họ gửi phiếu điểm đến, ta rất muốn về nhà đánh con 1 trận nhớ đời nhưng lúc ta về con đã ngủ, lúc ta đi làm con còn chưa dậy. Đến lúc có thầy kèm cặp thì con rất tiến bộ, làm ta rất tự hào, muốn thưởng cho con nhưng lại Ko biết con thích gì nên mới gửi thầy con tiền để dắt con đi mua quà. Bây giờ con làm giáo viên rồi, lại rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng ta sẽ ghé qua trường con xem con dạy dỗ học trò. Ta yêu con. -Ông đã phát hiện ra anh còn thức từ lúc nãy, còn phát hiện có cái gì làm ướt áo mình rồi.

-Thôii nào, Ko khóc, ngủ đi. Mai ta sẽ nấu bữa sáng nên dậy sớm mà ăn đó.-Ông vỗ đầu con trai, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cố Ko để bản thân thấy con trai mít ướt như vậy lại đau lòng. Cuối cùng ông vẫn là Ko ngủ được

-Con vẫn luôn mít ướt vậy.-Ông cười, nói thầm.

-Con chỉ mít ướt khi ở đây thôii.-Anh lầm bầm. Tưởng ông Ko nghe được, hoá ra ông lại nghe được. Ông cười lớn, vòng tay vỗ vỗ lưng con trai.

-Ta cho phép con được mềm yếu với ta, nhưng với công việc thì Ko được phép. -Xoa xoa lưng con trai.

-Thỉnh thoảng hồi bé ta mò sang phòng con ngủ, con khoái trò xoa lưng lắm. Cứ xoa lưng là con có gặp ác mộng hay ngủ Ko ngon liền ngủ say như chết.-Hoá ra ông luôn quan tâm anh, vậy mà anh Ko biết, đúng là ngu ngốc.

Anh là chưa thể thích nghĩ với việc có bố chăm sóc quan tâm như vậy. Như 1 giấc mơ vậy, quá nhanh, chỉ sợ giấc mơ này sẽ tắt sớm mà thôii…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.