Đọc truyện Yêu Thần Tượng! Tôi Không Dám – Chương 27
. King Coong King
Coonh. Nó chạy ù xuống nhà xem ai đến .
-Ủa con chào ông-Nó giờ sợ run bần bật hóa ra là ông mà bọn
nó trộm chôm chôm .Mà mặt ông còn lừ lừ.
-Không định mời khách vào nhà hả.-Ông
-Dạ dạ con mời ông vào nhà xơi nước.-Nóa
Nó dân ông vào rồi đi pha trà mời ông vì người già thích
uống trà mà.
-Con mời ông xơi nước.-Nó
-Ừ -Ông
-Dạ cho con hỏi ông qua đây có pải tại chuyện …….-Nó
-Ừ đúng rồi đấy ta qua đây chính vì chuyên đó-Ông ngắt ngang
câu nói của nó.
-Ôi cho con xin lỗi mà từ sau con không như thế hông ăn trộm
chôm chôm nữa auk , con xin lỗi.-Nó
Ông cười nhẹ vươn tay xoa đầu nó
-Hế -nó
-Làm gì mà gờ mặt ra vậy. Lỗi pải gì.Ta tha cho đây.Và ta
qua đây không phải để trách tội mà là để cảm ơn.
-Dạ -nó
-Lần sau không phải trộm đâu mà cứ qua vặt tự nhiên ha.Ông
cho đấy .
-Con cảm ơn ông nhiều.
-Thôi vậy ông về đây lâu lâu qua nhà ông chơi nha.
-Dạ
Hehe sao lại cảm ơn có người sẽ hỏi vậy ? vì là nó mà. Thật
ra tạ lỗi không phải là đến nhà gặp ông xin lỗi mà là pọn nó sửa lỗi.Còn sửa lỗi thì như sau.Bức tường
trước nhà thì được pọn nó bôi trắng lại và vẽ lại lên đó là cảnh một vườn cây
chôm chôm và ở dưới là một ông cụ đang chăm sóc vườn cây.Và trên mỗi cây chôm
chôm là một câu chúc: Bách niên giai lão, Vạn sự như ý , Sống lâu trăm tuồi…..
mọi câu chúc đều được viết với đủ loại kiểu chữ khác nhau.Còn ông cụ trong hình
phong thái điềm đạm như chính ông vậy. Ngoài ra pọn nó còn mua tặng ông một cây
xương rồng .Ông thích trồng cây lắm nhưng lại thích cây xương rồng hơn nên
trong nhà ông quá trời loại cây xương rồng mà may sao pọn nó lại mua trúng loại
cây mà ông đang định tìm mua mà mãi vẫn
chưa tìm thấy nên ông thích lắm.Còn cây chôm chôm bị pọn nó vặt trụi giờ không
biết làm thế nào nên pọn nó mua đại một bao phân đặt trước cổng nhà ông rồi mới
về nhà. Thế là xong ai dè hôm nay ông đến hỏi thăm .Sướng rồi khỏi pải tốn tiền
mua trái cây được người ta cho ăn Free. Hahaha…… Lải nhải xong nó quay lại dọn
dẹp nhà cửa .
Trên xe của 4 chàng và Linh:
-Chán quá-Nam
-Quá Chán-Khôi
-Quán Chà-Thiên
-Ủa sao lại quán chà –Linh
-Thật ra là ghép chữ thành Quán chá nhưng giờ em chế lại là
quán chà luôn-THiên
-Haiz con lạy cha-Khánh
-thôi khỏi anh lạy là em bị làm sao thì sao.-Thiên
-Sao là sao-Khôi
-Chị Linh tề..-Nam
-Thôi khỏi cho đánh thoải mái chị không cản .-Linh
-Biết đâu bất ngờ-Khôi
-Thôi không nói nữa-Thiên
-Ừ đúng á.Ơ mà lạ ha-Nam
-Có chuyện gì-Khánh
-Băng sống ở TQ bao nhiêu năm rồi mà sao nói tiếng TQ sõi
ghê vậy ta.
-Học đến hết cấp một , cấp hai em ấy mới về VN-Linh
– Hế oh vấy sao lại cứ bắt mình mua bánh truyền thống pải ăn
ăn rồi chứ ta.
-Haiz ăn ùi nên mới thèm đoa cha hỏi ngu-Khôi
-Ừ cũng đúng bánh truyền thống ngon mak-Nam
-Vậy cúng hỏi
-Mà khi nào em ấy mới qua chơi với mình ta.
-haizz
-Thôi khoan nghĩ cái nớ ,ai cũng hứa quà xem xem mua gì đi
kìa.
-oh – mọi người chìm trong suy tư trừ khánh .Vì sao ư vid
khánh mà suy tư để xe đâm vào cột điện à.Khánh lái xe mà.
Còn nó thì đang chọn đồ đi chơi. Nó đã từng nghĩ liệu đi
chơi như vậy người ta có cảm thấy mình dễ dãi quá không?Hay không đi nữa ?Nhưng
rồi lại thôi lỡ hứa ùi sao bỏ được, với lại anh Vương Anh đẹp trai chết đi được
sao mà từ chối được.Bây giờ chả biết mặc gì cả.
-Mặc theo phong cách cũ áo thun quần jean hay mặc theo phong
cách Linh tạo cho mình ta.
-Khó quá đi ,à mà đi chơi với hotboy mà sao mà lơ là được
phải mặc đẹp chứ rồi ra sao thì ra.
Nó mặc một cái váy ren ngắn màu trắng đi kèm bộ trang sức mạ
bạc .Lắc tay ,dây chuyền hình thánh giá và đôi bông tai hình cỏ 4 lá đính
đá.Tóc được đan chéo qua một bên, mái được chải xéo qua một bên. Đánh một lớp
kem phớt nhẹ một lớp phấn kẻ mặt đánh má hồng son môi.Mọi thứ nó làm đều theo
phong cách tự nhiên .Cuối cùng khoác ngoài một cái áo măng tô đen viên
trắng.Đứng trước gương ngắm chính bản thân mình nó mỉm cười nhẹ rồi cất dọn mọi
thứ vừa xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa,nó liền chạy ra xem.Ôi Vương Anh của
nó ôi đẹp trai quá.hôm nay Vương Anh mặc một cái áo thun trắng khoác ngoài là
một cái áo khoác len mỏng màu trắng viền đen phối với quần kaki đen ngồi trên
chiếc nouvo.Hic anh à đẹp vừa thôi chứ đã thế anh ấy còn đeo kính trông ciu
chết được .Hoàn hồn thì thấy Vương Anh cũng nhìn mình chằm chằm nó vôi quay đi
.
-Anh chờ em sí nha em khóa cửa đã .-NÓ
-Khóa cửa xong nó chạy ra thì thấy VA gãi đầu hỏi:
-Ủa bé à cho anh hỏi có bé Băng ở nhà không ?
-Hế gì kì vậy ?-Nó
-Ờ thì anh có hẹn với bé Băng á em gọi ra cho được không?-VA
-Nhưng em là Băng mà –Nó
-Hả ? –VA
-Thiệt không?-VA
-Thiệt mà –NÓ
-Ơ anh xin lỗi anh anh anh không biết do em khác quá –VA
-Em khác gì đâu, Kì quá à rủ đi chơi mà không nhận ra là
sao,Huhu-Nó
-Ờ thì khác thiệt mà-VA
-Khác cái gì anh kể coi ,anh mà không kể được em không đi
nữa-Nó
-Ừ thì ờ ừm hôm nay bé bé xinh lém á.Hihihj-VA nói xong cười
tươi
Đỏ mặt nó không nói gì nữa .
-Nè lên đi –VA
-DẠ
Nó leo lên xe VA giọt đi.
-Ủa mà sao anh pít nhà em-Nó
-Biết lâu rồi-VA
-Sao mà biết-Nó
-HỎi-VA
-Vậy à-Nó
-Ừm –VA
-Giờ đi đâu hả anh –Nó
-Ăn gì chưa-VA
Nói mới nhớ vì chuẩn bị với háo hức quá nên đã ăn gì đâu giờ
bụng của nó đói meo nà.
-Dạ chưa .-Nó
-Vậy mình đi ăn trước nha ,anh cũng đã ăn gì đâu-VA
-Dạ