Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 19: Hợp Lực Vây Giết
Ngay cả Tiết Đoạn Lãng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, mặt cũng không khỏi biến sắc.
Thực lực của Tiết Đồ, hắn ta biết quá rõ, nếu là kẻ bất tài vô dụng thì cũng không thể trở thành thị vệ của hắn ta.
Hắn ta vốn tưởng trước mặt Tiết Đồ, thực lực tầm thường ở mức tầng ba Thoái Phàm cảnh của Mục Long hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Nhưng đòn tấn công của Mục Long đã khiến suy nghĩ của hắn ta bị đảo lộn hoàn toàn.
“Chuyện này sao có thể…đây là tầng ba Thoái Phàm cảnh sao?”
Loại khí tức đó thực sự đã mang đến cho hắn ta một ảo giác khó có thể vượt qua, phải biết rằng hắn ta đường đường ở tầng tám Thoái Phàm cảnh, cao hơn Mục Long năm tiểu cảnh giới.
Nhưng bây giờ, làn sóng không khí đáng sợ trước mặt khiến tinh thần hắn ta càng sốc hơn, cảm giác khó mà thở được.
“Chẳng lẽ hắn cố ý che giấu tu vi, nếu không, chỉ là một tên tầng ba Thoái Phàm cảnh, sao lại dám khiêu khích cường giả Bích Cung cảnh, nhưng…”
Ngay khi Tiết Đoạn Lãng đang nghĩ mãi không ra, một luồng khí tức kinh người lại bùng lên trong bầu không khí mịt mù.
Bùm!
Âm thanh bùng nổ không ngừng vang lên, khoảnh khắc tiếp theo, làn sóng không khí mù mịt bao trùm xung quanh đột nhiên bị chấn động tản ra.
Bóng dáng của Mục Long và Tiết Đồ lại xuất hiện, nhưng lúc này, bọn họ vậy mà lại đổi chỗ cho nhau.
“Lẽ nào bọn họ đã chiến đấu kịch liệt trong đó, nhưng chuyện này sao có thể?”
Ánh mắt Tiết Đoạn Lãng dán chặt vào hai người kia, đặc biệt là Mục Long, mặc dù quần áo trên người hắn hơi xộc xệch, nhưng khí tức lại không hề yếu chút nào, lợi hại hơn lúc nãy rất nhiều.
“Không ngờ, tu vi của ngươi chẳng qua chỉ ở tầng ba Thoái Phàm cảnh, lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu như vậy”.
“Chân khí màu vàng quái dị, bạo liệt và dữ tợn, sức mạnh của nó có thể so sánh với chân nguyên.
Xem ra công pháp mà ngươi tu luyện nhất định là cực kỳ cao minh!”
Tiết Đồ không hổ là cường giả Bích Cung cảnh, sau một hồi giao đấu đã đại khái đoán được nội tình tu vi của Mục Long.
Mỗi khi hắn ta nói một câu, ánh mắt dường như đang phun ra một tia lửa, cuối cùng trên mặt hắn ta lộ ra vẻ điên cuồng, như thể Mục Long là bảo vật hình người vậy.
“Hahaha, ta quyết định sẽ không giết ngươi vội, ta phải chặt đứt tay chân ngươi, tra hỏi công pháp trên người ngươi.
Ngoài ra, lúc nãy ta chỉ dùng năm mươi phần trăm sức chiến đấu mà thôi!”
Tiết Đồ cười một cách quái dị, lại tiếp tục ra tay, nhưng lúc này, hắn ta không hề giữ sức.
Hắn ta đã biết loại người như Mục Long là yêu nghiệt thực sự, đối với loại người này, hoặc là không ra tay với đối phương, một khi đã ra tay thì phải khiến hắn vĩnh viễn không thể trở mình, nếu không những ngày tháng về sau sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Tiết Đồ vừa cười khẩy vừa duỗi tay ra, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu máu, sát ý đằng đằng, tà khí sôi trào, thanh kiếm này được nuôi dưỡng bằng tinh huyết bản mệnh của hắn ta, uy lực bất phàm.
“Huyết Ảnh Ám Sát!”
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Tiết Đồ trở nên mờ mịt, hóa thành một cái bóng màu máu, như một bóng ma, biến mất ở trước mặt Mục Long.
“Long ca ca, cẩn thận, đây thuật ám sát ma đạo, hắn ở sau lưng kìa!”
Trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi nhắc nhở, mặc dù nàng ta bị Yêu Thần tháp trói buộc, không thể ra tay nhưng nàng ta có thể cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh mình.
Nghe vậy, Mục Long chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, giống như bị một con rắn độc nhắm trúng, nguy cơ chí mạng này khiến hắn rất hoảng loạn.
Mục Long không nhìn ra sau, trực tiếp giáng một đấm ra sau lưng!
“Phúc Hải Trầm Uyên!”
Thức thứ hai trong Chiến Thiên Đồ Lục cực kỳ phi phàm, trước đây U Ma Hổ Vương không tài nào chống lại một chưởng này!
Cự chưởng màu vàng, trong nháy mắt, bóng người màu máu đen kịt đó xuất hiện sau lưng.
Mặc dù Tiết Đồ đã đánh bại được chưởng này, nhưng tóc tai bù xù, khóe miệng tràn ra một vệt máu, trông có chút thảm hại.
Dù sao thì “Huyết Ảnh Ám Sát” này cũng thuộc thuật pháp ám sát, tập trung tấn công chứ không phải phòng thủ, Tiết Đồ vốn dĩ muốn đánh Mục Long một đòn chí mạng, nhưng không ngờ phương thức ám sát này vậy mà lại bị phát hiện, khiến hắn ta bị thương.
Có điều, trên mặt hắn ta không có chút gì gọi là tức giận, ngược lại còn hưng phấn liếm vết máu khóe miệng, cực kỳ điên cuồng.
“Được rồi! Đây rốt cuộc là tuyệt học gì, sao lại có uy lực khủng khiếp như vậy.
Đợi ta lấy được nó, sức mạnh chắc chắn sẽ tăng vọt!”
“Hừ, tuyệt học lấy mạng ngươi!”, trong mắt Mục Long tràn đầy sát ý.
Người ta thường nói: Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, trong giới tu hành, có kẻ ham muốn tuyệt học công pháp của mình, quả là đáng lo.
Tiết Đồ còn chưa đánh bại Mục Long thì đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng, mưu toan cướp đoạt công pháp tuyệt học của Mục Long, về điểm này, có chết hắn ta cũng không từ bỏ ý định!
“Hừ, còn cứng miệng? Không thể không nói, thực lực của ngươi vượt xa dự liệu của ta đấy, nhưng nếu ngươi tưởng Bích Cung cảnh chỉ có chút thủ đoạn này, vậy thì ngươi nhầm rồi.
Hơn nữa ngươi đừng quên, phe ta có hai người!”, Tiết Đồ cười rất nham hiểm.
Sau đó, Tiết Đoạn Lãng cũng gia nhập vào trận chiến, hắn ta đã từng thấy thủ đoạn lúc nãy của Mục Long, chân khí toàn thân, chân nguyên đối kháng, so với cường giả Bích Cung cảnh thì kẻ tám lạng người nửa cân, chuyện này khủng khiếp đến mức nào!
Hắn ta chợt nhớ tới tin tức đó, Mục Long đã khôi phục vi vi trong một đêm, nghe nói hắn đã được cao nhân cứu giúp, vậy thì công pháp và tuyệt học của hắn nhất định là sự tồn tại kinh hồn bạt vía.
“Giết!”
Tiết Đoạn Lãng là thiếu chủ của một môn phái, hành sự rất tàn nhẫn quyết đoán, vừa gia nhập vào trận chiến, hắn ta đã rút “Huyết Lãng Cuồng Đao” ra, hợp lực với Tiết Đồ để vây giết Mục Long.
Vào lúc này, Mục Long nguy hiểm vô cùng!.