Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 151: Một Mình Chiến Hội Đồ Long
Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu, mười mấy người mà thôi, còn chưa tới một phần mười doanh số hội Đồ Long nữa là.
Sát khí mãnh liệt nhằm thẳng vào Mục Long như một cơn sóng thần hết đợt này đến đợt khác, kèm theo sự thảo phạt vô cùng sắc bén.
Những đệ tử kia đều thi triển tuyệt học sắc bén, mạnh mẽ, ngùn ngụt sát khí.
Mỗi một loại tuyệt học đều có thể lập tức giết chết người có cùng cảnh giới.
“Sơn Hà Phá Diệt!”
Giờ phút này, Mục Long đã sớm bất chấp tiêu hao, không ngừng múa may thần kích Như Ý ngăn cản đòn tấn công của họ, đồng thời cũng thi triển chiêu thức trong “Chiến Thiên Đồ Lục”.
Đây là cách chiến đấu nguyên thủy nhất từ xưa của tộc Hỗn Thế Ma Viên, trong những năm thái cổ, họ từng dùng cách đánh đó chinh chiến khắp vũ trụ cho Yêu tộc, mà còn đánh đâu thắng đó.
Có thể nói, phương pháp ấy chính là sinh ra để chiến đấu.
Hơn nữa, chiêu “Sơn Hà Phá Diệt” này quả thật là sáng lập nên để dành cho đánh quần ẩu, phạm vi sát thương cực lớn.
Mục Long kết hợp với Nộ Đào Ngũ Trọng Phá thi triển chiêu đó, nơi chiến kích đi qua giống như thần chết hạ xuống, giết đến là đổ, chạm vào là chết.
Thoáng chốc, đã có hơn mười đệ tử bị giết chết, ngay cả cặn cũng không còn!
Nhưng trong trận chiến sống còn, trừ khi có thực lực có thể giết chết và chèn ép đối phương, không thì sẽ khó tránh khỏi tám chữ: giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm!
Huống chi, điều Mục Long phải đối mặt là toàn bộ hội Đồ Long, là cảnh vây giết của mấy trăm tinh anh ngoại môn.
Dù hắn có phòng thủ kín kẽ đến mấy thì suy cho cùng cũng sẽ không đủ hoàn thiện.
Trong phút chốc, đã có mấy luồng chân nguyên đánh trúng sau lưng Mục Long.
Nếu không phải cơ thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ và phệ chủng trong người có thể cắn nuốt mọi lực lượng thì e rằng đã chết lâu rồi.
Một vệt máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra từ trong khóe miệng Mục Long, mái tóc đen dài cũng bị luồng chân nguyên mạnh mẽ ấy chấn rối tung.
“Hắn đã bị thương nặng rồi, đây là cơ hội để giết hắn đó!”
“Mặc dù hắn có mạnh trở lại, nhưng đối mặt với hơn 200 người chúng ta thì hôm nay cũng chắc chắn sẽ chết thôi!”
“Giết!”
Đằng sau lưng Mục Long, tiếng kêu đánh kêu giết vang tận mây xanh.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm đám người sau lưng bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Con ngươi màu vàng của hắn càng thêm cô đọng, sấm sét phủ kín đôi mắt như muốn lao ra, hủy diệt hết mọi thứ.
“Các ngươi, cuối cùng cũng có thể làm ta bị thương.
Nhưng, cái giá phải trả chính là tính mạng của các người!”
“Phúc Hải Trầm Uyên!”
Lần này, Mục Long không hề dùng đến thần kích Như Ý, mà là trực tiếp thi triển Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, bóng dáng biến ảo lập lòe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt đám người kia.
Cùng lúc đó, một bàn tay khổng lồ màu vàng cũng bổ thẳng xuống đỉnh đầu mọi người.
Huyết mạch Ma Viên gặp mạnh càng mạnh, càng chiến càng hăng!
Dưới bàn tay khổng lồ ấy, mọi sự giãy giụa và chống cự dường như chỉ là phí công.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất trước mặt lập tức sụp xuống.
Đó là một cái hố sâu có hình như bàn tay, dưới đáy là một bãi máu màu đỏ sậm, mơ hồ còn có thể nhận ra hình người.
Dưới bàn tay khổng lồ được phát ra trong cơn giận dữ, có mấy đệ tử đã bị nó trực tiếp đập thành thịt vụn.
Mà lúc này, Mục Long cũng không có dừng lại và chẳng thèm để ý đến vết thương của mình.
Thất phương huyền cung không ngừng nổ ầm ầm, chân nguyên màu vàng cuộn trào ngưng tụ trong lòng bàn tay, hóa thành vô số bàn tay khổng lồ đập xuống.
Chẳng mấy chốc, lại có thêm mười mấy đệ tử bị đập thành thịt vụn, chết không toàn thây.
Đồng thời, Mục Long cũng chẳng dễ chịu, trên người hắn đều chằng chịt vết thương, nào là vết đao, vết kiếm, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, thậm chí còn thấy cả xương khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu, thật sự vô cùng thê thảm…
Nhưng mà, Mục Long lại chẳng thèm để ý đến chuyện đó, hắn như không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm mọi người, nở một nụ cười khát máu: “Dùng máu của ta đổi lấy tính mạng của các ngươi, đáng giá!”
Giờ phút này, trông hắn như một con quỷ bò ra từ địa ngục, điên cuồng như Atula.
Trông thật sự cực kỳ độc ác và tàn nhẫn!
Vốn dĩ, đệ tử trong hội Đồ Long ỷ người đông thế mạnh định giết chết Mục Long.
Nhưng giờ, bóng người nhuộm đẫm máu tươi trước mặt lại khiến họ sợ hãi.
Sự sợ hãi ấy phát từ tận sâu trong linh hồn, dù bên họ còn rất nhiều người, nhưng cảm giác ấy vẫn chẳng giảm đi chút nào.
“Ban đầu, đây chỉ là thù oán giữa ta, Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, nhưng các ngươi lại ham đồ vật trên người ta, quần ẩu nhằm giết ta.
Vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị ta giết đi!”
“Ta nói rồi, nếu các ngươi không thể Đồ Long thì chắc chắn sẽ bị Long giết ngược lại, lên hết đi!”
Ánh mắt Mục Long lạnh lẽo như băng, trên người tản ra sát khí sắc bén, bước từng bước một đi về phía mọi người.
Mà đám người trước mặt hắn lại bắt đầu liên tục lùi về sau.
Giang Thiên Vũ thấy cảnh ấy thì sắc mặt hết sức khó coi.
Ban nãy, bọn họ vẫn chưa ra tay là vì để đám đệ tử hội Đồ Long vây giết Mục Long.
Nhưng, sức chiến mà Mục Long thể hiện ra lại nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Hơn hai trăm đệ tử tinh anh của ngoại môn vây giết một mình Mục Long, chẳng những không thể giết chết hắn, trái lại còn bị giết ngược hơn mười người.
Giờ, trong lòng cả đám lại sinh ra sợ hãi.
“Các ngươi sợ cái gì?”
“Hắn chẳng qua chỉ là Bích Cung cảnh tầng 7, luân phiên xông lên bào mòn hắn, bản thân hắn cũng bị thương nặng, giờ đã như cái đèn cạn dầu, còn không mau giết chết hắn đi?”
“Chẳng phải chúng ta đợi mười ngày là vì giây phút này sao? Người nào chặt được đầu Mục Long thì chẳng những có được mọi thứ của hắn mà còn nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ ta!”, mắt thấy mọi người hơi dao động, Giang Thiên Vũ bèn hét lên.
Lời này quả nhiên đã nổi lên tác dụng.
Rất nhiều đệ tử nhìn cả người Mục Long đều tràn ngập miệng vết thương, trông vô cùng thê thảm thì đều chấn động.
Đúng vậy, hắn đã bị thương nặng như thế, mặc dù có thể chiến đấu tiếp, nhưng chiến lực sẽ còn lại được bao nhiêu?
“Giết, giết hắn đi!”
“Nếu hôm nay hắn không chết thì sẽ thành tâm ma của chúng ta!”
“Sự mạnh mẽ của kẻ này không ngờ lại ảnh hưởng đến đạo tâm của chúng ta!”
Sát khí trong lòng của mọi người lại dâng lên, còn Mục Long lại cười lạnh một tiếng, lấy ra một giọt Tam Quang Thánh Thủy, bỏ vào trong miệng..