Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 138: Miêu Thiên Tú
“Trong ba ngày này, đám ngu ngốc của hội Đồ Long treo thưởng tìm toàn bộ trong ngoài đảo Phục Ma cũng chưa từng phát hiện ra tung tích của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã dùng bản đồ trốn vào sâu trong đảo rồi chứ, lại không ngờ ngươi đang co đầu rút cổ ở chỗ này!”
“Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu, ta biết ngươi có thiên phú dị bẩm, nhưng nếu bàn về thực lực, ngươi sẽ không bao giờ là đối thủ của ta, bởi vậy ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao bản đồ và bảo vật trên người ra, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng!”
Miêu Thiên Tú nói rồi không ngừng tới gần chỗ Mục Long, khí tức dao động càng thêm mãnh liệt.
“Nói xong chưa, cút!”, Mục Long cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt ở trên viên đá Phong Lôi Thần kia, chỉ sợ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến nó, khiến sự chờ đợi ba ngày ba đêm của hắn thất bại trong gang tấc.
Nhưng giờ phút này, Miêu Thiên Tú đột nhiên xâm nhập, hiển nhiên đã khiến đá Phong Lôi Thần phát hiện ra.
Nó đang mở to mắt nhìn chằm chằm Mục Long, hai cánh Phong Lôi cũng xuất hiện trong nháy mắt để có thể bay đi bất cứ lúc nào, cùng lúc đó, nó cũng tăng tốc độ ăn vỏ đá nhanh hơn rất nhiều.
Rất rõ ràng, đá Phong Lôi Thần đã bắt đầu đề phòng, hiển nhiên Mục Long đã không thể sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ để tiếp cận nó nữa rồi.
Miêu Thiên Tú nghe Mục Long dám bảo mình cút, giận tím mặt, khí thế cả người càng trở nên âm trầm kinh khủng.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám bảo ta cút sao, quả nhiên là! “
“Ừm? Đó là vật gì? Cục đá mọc cánh!”, rất nhanh, Miêu Thiên Tú cũng chú ý tới sự tồn tại của đá Phong Lôi Thần, mặc dù không biết được lai lịch của nó, nhưng cũng hiểu được đây chắc chắn không phải là vật tầm thường.
“Đồ tốt, hóa ra ngươi ở đây là vì phát hiện ra bảo vật này, chẳng qua bây giờ lại tiện nghi cho ta, đợi ta luyện hóa nó xong sẽ tính sổ với ngươi!”
Miêu Thiên Tú nói rồi lập tức ra tay, hắn ta sử dụng thân pháp lao về phía đá Phong Lôi Thần, nhưng mà đá Phong Lôi Thần lại không hề hoang mang, trong ánh mắt nhìn về phía Miêu Thiên Tú tràn ngập sự khinh thường.
Nó nuốt xong đống vỏ cuối cùng, lập tức rung hai cánh bay lên trên không, biến mất tăm mất tích.
“Cái quỷ gì vậy, thế mà cục đá còn có thể bay được?”, Miêu Thiên Tú vồ hụt, ngửa đầu nhìn lên trên trời với vẻ mặt chấn động.
Nhưng mà hắn ta đã lập tức quay đầu, cười lạnh nói: “Một cục đá vụn mà thôi, không chiếm được thì sao chứ, mục đích của ta vẫn là bản đồ đảo Phục Ma, Mục Long, ngươi còn không giao bản đồ đảo Phục Ma ra, không phải là muốn ta tự mình tới lấy chứ?”
“Ngươi, nên, chết!”
Giờ phút này, trên người Mục Long sinh ra một luồng sát khí đáng sợ.
Nó gần như muốn ngưng tụ thành thực chất, tràn ngập trong toàn bộ sơn cốc, n cây cỏ xung quanh đều bị kết một tầng sương mỏng.
Ba ngày ba đêm, ròng rã ba ngày ba đêm, Mục Long đã từ bỏ tất cả cơ hội tìm kiếm cơ duyên, không ngủ không nghỉ mà đợi ở chỗ này, chỉ có một mục đích đó chính là chờ đợi đá Phong Lôi Thần.
Bây giờ lúc hắn sắp thành công, lại bởi vì Miêu Thiên Tú này xông vào khiến tất cả thất bại trong gang tấc, biến thành bọt nước!
Không chỉ như thế, Miêu Thiên Tú này còn ỷ vào mình được xếp trong hạng mười của bảng Sơn Hà mà uy hiếp Mục Long, muốn hắn giao ra bản đồ đảo, cướp bảo vật của hắn.
Sao Mục Long có thể không giận dữ được? Lửa giận của hắn đã đạt tới một mức độ không gì có thể sánh bằng, sắp phun ra từ trong mắt.
“Ngươi nói cái gì?”, Miêu Thiên Tú nghi ngờ mình nghe nhầm, cho dù Mục Long này có thiên phú mạnh đến đâu thì cũng chỉ xếp thứ mười hai trong bảng Sơn Hà thôi, vậy mà dám nói với hắn ta như thế.
“Ta nói, ngươi, nên, chết!”, Mục Long phát ra một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng.
Sau đó kiếm Phá Vân lập tức xuất hiện trong tay Mục Long, hắn sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, nhanh chóng lao về phía Miêu Thiên Tú.
“Đúng là láo toét, dám chủ động ra tay với ta, cũng được thôi, ta giết ngươi, bản đồ ắt sẽ thuộc về ta!”
Miêu Thiên Tú thấy một màn này, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trượng gỗ màu xanh sẫm, phía trên tản ra khí tức kịch độc âm trầm.
Linh khí thượng phẩm, Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, chính là cái trượng làm bằng gỗ Huyền Âm ngàn năm, được ngâm nhiều năm trong các loại độc vật chất độc mới có thể luyện thành.
Lúc đánh nhau có thể phát ra kịch độc, nếu bị nhiễm phải sẽ bị ăn mòn chân nguyên, làm cho cơ thể người ta thối nát, quả nhiên là vô cùng ác độc.
Năm đó Miêu Thiên Tú có thể xếp vào hạng mười của bảng Sơn Hà chính là nhờ công pháp âm độc cộng với Ngũ Độc Huyền Âm Trượng này, khiến các thiên tài phải kiêng dè.
Nhưng mà Mục Long dưới cơn giận dữ cũng không quan tâm đến những cái này.
Lôi Minh Kiếm Quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới cực kỳ điêu luyện, biến ảo khó lường, chuyển động như sấm đánh, mà sự giận dữ trong lòng càng khiến kiếm quyết tăng thêm ba phần sát khí, uy lực tăng vọt.
“Giết!”
Mục Long quát lạnh, trên mặt toàn là sát ý, trong nháy mắt hai người đã lao vào đánh nhau.
Trận chiến không ngừng bộc phát ra dao động to lớn, núi đá xung quanh hai người liên tiếp bị ảnh hưởng, bị sức mạnh dao động đó ép thành bột mịn.
“Chết đi!”
Bình thường Miêu Thiên Tú chỉ hay ỷ vào công pháp độc quỷ dị, nhưng chân nguyên của Mục Long lại đạt được nhờ tu luyện “Thiên Yêu Tạo Hóa Kinh”, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Ngũ Độc Huyền Âm Trượng cũng không thể làm gì được.
Hơn nữa tuy Mục Long chỉ là Bích Cung tầng sáu, nhưng khi chém giết ở khoảng cách gần, lực bộc phát của cơ thể hắn và cường độ chân nguyên vượt xa Miêu Thiên Tú, chỉ trong vòng mười chiêu, Miêu Thiên Tú đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Một cái chân bị Mục Long chặt đứt, hắn ta phải chống Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, cả người không ngừng run rẩy, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Cùng lúc đó, áo choàng của hắn ta cũng đã bị kiếm quang của Mục Long xoắn nát, để lộ ra khuôn mặt thật.
.