Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 127: Thí Luyện Phục Ma
Cũng phải, đến linh ngư trong hồ Bảo Khí Linh Quang còn phát điên chui vào trong cơ thể hắn, ngộ nhỡ đến gần Mục Long thì đan dược, bảo vật trên người bọn họ cũng phát điên chạy đi thì làm thế nào?
Tóm lại, bọn họ cảm thấy đề phòng Mục Long không có gì sai.
Toàn thân từ trên xuống dưới Mục Long đều tóat lên vẻ bất thường, là yêu nghiệt không sai không kém!
Mục Long cũng biết mình đã hấp thu rất nhiều linh ngư, vì thế áy náy nói: “Đệ tử không cố ý lừa dối Tượng Vương tiền bối, là đám linh ngư đó quá đỗi nghịch ngợm, cứ muốn chui vào trong người đệ tử, cản cũng cản không được…”
Mọi người nghe thấy vậy liền nảy ra cảm xúc muốn đánh người: tại sao bọn chúng không nghịch ngợm với ta, ta cũng rất muốn.
“Vậy sao?”, Tượng Vương nhìn sâu vào Mục Long rồi hỏi.
“Hoàn toàn là sự thật, đệ tử không dám có nửa lời giấu diếm”, Mục Long cũng biết giá trị của đàn linh ngư đó, hiện tại một phần ba linh ngư đã bị hắn hấp thu, nếu như Tượng Vương muốn truy cứu thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Bỏ đi, đây đều là tạo hóa của bản thân, nể tình thiên tư ngươi trác tuyệt, bổn tọa sẽ không truy cứu nữa, có điều, linh ngư trong hồ Bảo Khí Linh Quang này đã bị tổn thất lớn, cho nên mặc dù ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhưng giải thưởng này sẽ không được phát, ngươi có gì oán thán gì không?”, Tượng Vương hỏi.
Nghe vậy Mục Long sao lại không hiểu ý của Tượng Vương, vội vàng chắp tay nói: “Tượng Vương tiền bối anh minh, đệ tử tâm phục khẩu phục, không dám có bất cứ oán thán nào”.
“Ừ, rất tốt, trẻ nhỏ dễ dạy”.
“Mặc dù vậy thì cuộc khảo thí Huyền Tâm Huyễn Linh cốc lần này cũng nên kết thúc rồi”.
“Người đứng nhất khảo thí lần này chính là Mục Long, giải thưởng là một tấm bản đồ đảo Phục Ma, kết quả khảo thí khác sau này sẽ công bố, người thông qua có thể tham gia vào thí luyện Phục Ma!”, Tượng Vương hành sự khí phách phi phàm, sau đó đưa bản đồ cho Mục Long.
“Thí luyện Phục Ma sẽ diễn ra sau năm ngày nữa, trong thời gian này tất cả đệ tử được lựa chọn có thể tự do vào Tụ Linh tháp!”, Tượng Vương lần nữa thông báo tin tức khiến mọi người chấn động.
“Chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”
“Việc này nếu đổi lại là người khác, dựa vào tính cách của Tượng Vương thì lúc này e là đã sớm biến thành thịt vụn rồi”, mấy vị phong chủ trong lòng thầm nghĩ.
Mọi người chứng kiến chuyện này, có vài người khó mà tin được, nhưng dù sao Tượng Vương đã lên tiếng rồi, bọn họ còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra, Tượng Vương cực kỳ coi trọng thiên tư của Mục Long, vì thế nên mới cố ý dìm chuyện này xuống.
“Không ngờ, thiên tư của Mục Long này lại đáng sợ như vậy, sau lần này hắn đã hoàn toàn nổi tiếng khắp toàn tông rồi”.
Có người nhìn về phía bóng dáng của Mục Long, cảm khái nói.
Thế nhưng Mục Long không hề chìm đắm vào vinh quang trước mắt.
“Thời gian ba tháng nhanh như thoi đưa, Lâm Cảnh Thiên đó là đệ tử Pháp Vương, không thể xem thường, cơ hội lần thí luyện này hiếm có, ta phải nắm chắc mới được…”
Mục Long nghĩ đến giao ước với Pháp Vương, không hề dám chủ quan, việc này liên quan đến việc hắn có thể tiếp tục sống yên trong Tiêu Dao Thần Tông hay không, còn liên quan đến tự do của Triệu Linh Đan hơn nữa.
Có điều, tổng thể mà nói thì trong lần thí luyện này Mục Long đã thu hoạch rất nhiều.
Tu vi đột phá và chuyện Loạn Tâm Ma Lâm đó tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng giải thưởng lật đổ kỷ lục đã ước chừng có được hai vạn viên Huyền Linh đan, hai thanh linh khí tuyệt phẩm, hai bộ pháp quyết thượng đẳng.
“Lão đại, đệ cũng có trong danh sách rồi, vị trí thứ 800, thế này có thể đi đảo Phục Ma rồi, chỉ là không biết trên bản đồ đó có đánh dấu có thứ gì ngon không?”, trong lúc Mục Long trầm tư thì Kim Bá Thiên từ bên cạnh lướt tới, vẻ mặt đắc ý.
“Thứ 800?”
“Vị trí nguy hiểm như vậy ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ?”
Mục Long không thể không khâm phục vận khí của tên này, mặc dù thành tích hai cửa ải trước của hắn ta không tệ nhưng cuối cùng khiến linh ngư sợ quá chạy mất dép, thành tích thê thảm cũng là chuyện bình thường.
“Tóm lại, có thể cùng lão đại đi đảo Phục Ma là được!”, Kim Bá Thiên cười hi hi nói.
“Ừ, tiếp theo ngươi dự định thế nào?”, Mục Long hỏi.
“Đương nhiên là phải mừng công rồi, Kim Bá Thiên này đã từng tràn đầy anh tuấn, ngọc thụ lâm phong thế nào mà hôm nay vì danh sách thí luyện đã gầy thế này, đương nhiên chủ yếu vẫn là nhờ vào công lao của lão đại…”
Kim Bá Thiên nói rồi đã bắt đầu mồm dẻo như kẹo kéo, tựa hồ đã không thể chờ đợi để ăn một bữa thỏa thích vậy.
“Vậy sao, nếu đã thế thì ta biết một nơi được lắm đấy”, Mục Long cười thần bí.
“Ồ?”, Kim Bá Thiên lập tức sáng mắt lên.
“Đệ nhắm mắt vào đi ta dẫn đệ đi”, Mục Long dặn dò nói.
“Đương nhiên rồi, chỗ mà lão đại chọn đương nhiên sẽ không sai, chắc là sơn hào hải vị, rượu ngon món ngon, cực kỳ tiêu dao sảng khoái rồi”, Kim Bá Thiên nhắm hai mắt lại, chìm đắm trong ảo tượng tuyệt đẹp.
“Đương nhiên”, Mục Long khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.
Không lâu sau, Mục Long đã đưa hắn ta đến một nơi.
“Đến rồi”.
“Đến rồi sao, đệ chẳng ngửi thấy mùi gì cả, chắc là do hôm nay đã tiêu hao quá độ, mũi mất linh rồi”, Kim Bá Thiên khịt khịt mũi, sau đó tháo miếng bịt mắt xuống.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy ba chữ Tụ Linh tháp thì lập tức hoang mang.
“Mừng công mà, vừa chúc mừng vừa thuận tiện luyện công, đúng là tiêu dao sảng khoái”, Mục Long cười nói.
“Đây…”, Kim Bá Thiên không biết phải phản bác thế nào.
“Hay là, chúng ta về ăn bữa cơm, ngủ một giấc thật ngon lấy sức rồi sáng sớm mai hãy đến được không?”, Kim Bá Thiên hỏi.
“Đệ nói xem?”, Mục Long cười híp mắt lại nhìn hắn ta, trên người bắt đầu tản phát ra khí tức đáng sợ, khiến Kim Bá Thiên thấy thế mà trong lòng ớn lạnh.
“Khụ khụ, lão đại, huynh hiểu nhầm rồi, đệ chỉ nói vậy thôi, chúng ta vào trong đi, mừng công mà, vừa ăn mừng vừa thuận tiện luyện công…”, sau đó Kim Bá Thiên mặt mày như đưa đám vào trong Tụ Linh tháp.
“Tên này cũng không phải là hạng thiên tư ngu dốt, mà là do quá lười…”, thấy bóng dáng cực kỳ không muốn đó, Mục Long lắc đầu.
Sau khi vào trong Tụ Linh tháp, Mục Long lấy ra một thanh kiếm ném cho Kim Bá Thiên.
Kim Bá Thiên vốn tưởng rằng là bảo kiếm bình thường nhưng khi cầm trong tay thì lập tức tay mềm oặt, run rẩy.
“Tuyệt…!tuyệt phẩm linh khí, lão đại huynh…”.