Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 123: Ngước Nhìn
“Không tệ không tệ, quả nhiên là cao thâm, chỉ là sức lực hơi yếu, ta không cảm nhận được, hay là ngươi dùng thêm chút sức nữa đi?”, Mục Long cười nói.
Lời này của hắn ta đúng là giết người không đền mạng, Hoàng Thiện liên tục trải qua phiền muộn, lửa giận tràn ngập trong bụng giống như một thùng thuốc nổ, giờ phút này lại bị Mục Long đốt lên.
Hoàng Thiện bùng nổ, bên ngoài cơ thể của hắn ta bắt đầu tỏa ra ánh lửa màu đỏ, không ít những cái bóng lân giáp kia đã ngưng tụ thành thực chất.
“Mục Long, đây là ngươi ép ta, hôm nay cho dù phải liều mạng thiêu đốt huyết mạch, ta cũng muốn để ngươi trả giá đắt!”, hai con ngươi của Hoàng Thiện đã bị ánh lửa nuốt trọn, trên người hắn ta tỏa ra từng khí tức nóng rực mà hung dữ.
“Sức mạnh huyết mạch thật khủng khiếp!”
Lúc Hoàng Thiện thiêu đốt huyết mạch hỏa mãng, đám người đứng cách xa ở phía dưới Uy Ngục Huyền Phong cũng có thể cảm giác được một trận sóng nhiệt đánh tới.
Sau đó Hoàng Thiện nhanh chóng lao về phía Mục Long, mà Mục Long vẫn vô cùng thản nhiên, từ đầu đến cuối luôn đứng phía trên Hoàng Thiện.
“Ngươi cho rằng sử dụng tuyệt kỹ “lươn nướng” này là có thể thắng được ta ư? Ngây thơ!”
Mục Long là thể Thiên Yêu, đương nhiên cảm nhận được huyết mạch hỏa mãng trong cơ thể Hoàng Thiện rất rõ ràng.
Nhưng dù sao hỏa mãng cũng là hỏa mãng, không phải là hậu duệ Thái Cổ Yêu Thần, huyết mạch có thể gây ra được chuyện gì chứ?
Yêu tộc là chủng tộc dựa vào huyết mạch truyền thừa, đẳng cấp huyết mạch vô cùng nghiêm ngặt, Mục Long là thể Thiên Yêu, vốn là truyền thuyết Dao tộc, hai loại huyết mạch mà hắn dung hợp còn bắt nguồn từ Thái Cổ Yêu Thần.
Đây là huyết mạch cao quý mạnh mẽ như thế nào chứ, ở trước mặt huyết mạch đó, huyết mạch hỏa mãng chỉ giống như một con rắn hoang nhỏ bé, thật sự là không đáng giá nhắc tới.
Hơn nữa đứng trên hơn một ngàn bậc tương đương với một phần ba độ cao của toàn bộ Uy Ngục Huyền Phong, còn chưa đủ để Mục Long sử dụng sức mạnh huyết mạch, khí huyết của hắn cũng đủ để đối phó rồi, như thế sẽ có thể thấy rõ được sự chênh lệch về trình độ ngay.
Rất nhanh, Mục Long đã lấy tốc độ cực nhanh để leo lên hai ngàn bậc, không biết sau này còn có ai có thể đến được độ cao như thế không, nhưng có thể xác định một điều, đó chính là xưa nay chưa từng có!
Ở trên Uy Ngục Huyền Phong này, kỷ lục của người xưa chỉ là một ngàn hai trăm bậc, bây giờ Mục Long đang ở bậc thứ hai ngàn, chênh lệch tận tám trăm bậc, có thể tưởng tượng được sự chấn động trong lòng mọi người.
Ngay cả Hoàng Thiện đang thiêu đốt huyết mạch hỏa mãng cũng phải dừng lại ở bậc một ngàn tám trăm, dừng bước không tiến lên nữa.
Một ngàn tám trăm bậc là một nửa độ cao của Uy Ngục Huyền Phong, nhưng áp lực trên bậc thứ một ngàn tám trăm lại quá mức kinh khủng.
Hoàng Thiện đã bắt đầu có dấu hiệu gãy xương, huyết mạch hỏa mãng trong cơ thể cũng bị thiêu đốt hơn nửa, khôi phục cực kỳ khó khăn.
Càng đáng giận chính là, cuối cùng hắn ta còn chẳng thể đuổi kịp bước chân Mục Long, lại càng không cần phải nói đến việc vượt qua Mục Long.
Sức mạnh thân xác của Mục Long đã sớm đạt tới một trình độ khủng bố, nếu không lúc trước khi đột phá cảnh giới Bích Cung tầng ba sao lại xuất hiện gông xiềng Tiên Thiên kiên cố đến mức khiến người ta phải nghi ngờ vào cuộc đời như thế, cuối cùng lại dựa vào đạo tâm như ma mới phá được nó.
Nhưng cho dù thân xác của hắn có mạnh thế nào thì lúc đứng trên độ cao hai ngàn bậc này vẫn khó tránh khỏi cảm nhận được từng trận áp lực cực lớn, leo lên rất khó khăn.
Phía trên hai chân của hắn như có hai ngọn núi, trên lưng cũng như bị ngọn núi đè lên vậy.
Hắn và Hoàng Thiện đánh cược ba ván thắng hai, bây giờ thắng bại đã rõ, cũng đã vượt qua được kỷ lục, nhưng Mục Long cũng không muốn mới thế mà đã dừng lại.
Bởi vì hắn biết rõ đó cũng không phải giới hạn của thân xác hắn.
“Từ ngày đầu tiên bước vào ngoại môn, ta đã nói qua, nếu đã không biết điều, đã ngẩng cao đầu rồi thì cứ tiếp tục thể hiện như thế mãi đi”.
“Ta muốn tất cả mọi người phải nhớ kỹ tên của ta!”
Dù sao Mục Long cũng là thiếu niên, khó nhịn được hưng phấn ngửa đầu nhìn lên đỉnh Uy Ngục Huyền Phong, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Hắn tiếp nhận loại áp lực kinh khủng đó, lại tiếp tục leo lên phía trên.
Hai ngàn năm trăm bậc, đây mới là giới hạn thân xác của Mục Long.
Mà độ cao này đã khiến đám người phía dưới không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung được sự chấn động trong lòng.
Thậm chí, đối với con số này, bọn họ đã có chút chết lặng.
Hai ngàn năm trăm bậc, thật sự là độ cao có thể đặt chân lên được chỉ bằng thân xác thôi sao? Có lẽ có thể, nhưng thân xác cảnh giới Bích Cung thì tuyệt đối không được!
Thời gian dần dần trôi qua, bọn họ lại nghĩ tới một sự thật càng thêm chấn động.
Hình như cảnh giới của Mục Long cũng không phải là cảnh giới Bích Cung đỉnh phong, nói cách khác, sau này thân xác của hắn sẽ càng thêm kinh khủng.
“Tên nhóc này đúng là quái thai”, Tượng Vương nhìn thật lâu mới nói ra một câu như vậy.
Nhưng lúc nói xong câu đó, ánh mắt ông ta bỗng nhiên sáng lên, sau đó tràn ngập chờ mong.
Giờ phút này, bên trong đôi mắt Mục Long đang lóe ra sấm sét màu vàng quen thuộc, từng đường vân màu vàng lan tràn bên ngoài cơ thể hắn, để lộ vẻ cuồng bạo và mạnh mẽ.
Khi sức mạnh cơ thể đạt đến mức cao nhất, hắn lựa chọn thúc giục huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, để thân xác và khí huyết càng trở nên mạnh hơn.
Bởi vì hắn muốn đặt chân lên đỉnh núi.
Trong lòng hắn đã không có thắng bại, chỉ muốn leo lên đỉnh, giống như là một người leo núi không có cách nào ngăn cản được sự hấp dẫn của đỉnh núi vậy.
Ba ngàn bậc đã là một độ cao kinh khủng.
Ở bên cạnh Mục Long chỉ có mây trắng lượn lờ, có thể thấy được từng cơn gió mạnh phía chân trời, như muốn thi độ cao với trời vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bóng người Mục Long dần dần biến mất bên trong ráng mây.
Ở chỗ của Mục Long có ráng mây lượn lờ, đã không phải là độ cao có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nữa rồi, đệ tử ngoại môn không nhìn thấy, cho dù là đám cao thủ trong tông môn cũng chỉ có thể lấy sức mạnh thần hồn để cảm ứng.
“Tan!”, Tượng Vương đưa tay làm một pháp quyết đánh vào hư không, trong nháy mắt mây mù đầy trời tan đi, cảnh tượng trên đỉnh núi cũng dần dần rõ ràng.
Từ dưới mặt đất nhìn lên, bóng người Mục Long chỉ còn lại một chấm đen giống như con kiến, nhưng con kiến này vẫn đang không ngừng leo lên phía trên.
Phía dưới Uy Ngục Huyền Phong hoàn toàn yên tĩnh.
Độ cao như thế chính là thứ mà đám cao thủ trong tông môn cũng chỉ có thể ngước nhìn, bởi vì lúc bọn họ còn trẻ cũng không thể có được thân xác mạnh đến như vậy.
Ở phía trên Uy Ngục Huyền Phong, dường như khí huyết của Mục Long càng thêm mạnh mẽ, hắn đang tiếp tục leo lên..