Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 119: Muộn Màng
“Phong độ ấy hả? Sợ là ta vào rồi thì ngươi không dám bước chân vào Loạn Tâm Ma Lâm luôn ấy chứ.
Tỉ thí kiểu này thì chán quá, nhường ngươi trước đấy”, trước sự ngạo mạn của Hoàng Thiện, Mục Long không hề tỏ ra yếu thế.
Những người xung quanh thấy vậy đều tặc lưỡi.
Đều là những thiếu niên bồng bột và tràn trề sức sống nhưng câu nói của Mục Long rõ ràng là hay hơn, có điều kết quả trận đấu không phụ thuộc vào tài ăn nói.
“Đúng là đồ ngông cuồng, đã vậy thì ngươi chuẩn bị tuyệt vọng trước số bước chân của ta đi!”, Hoàng Thiện nói rồi bước ra một bước, đi vào Loạn Tâm Ma Lâm trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Một trăm bước đầu tiên hắn ta đi với tốc độ rất nhanh như đang tản bộ, không hề bị cản trở dù chỉ một chút.
Từ bước thứ hai trăm trở đi, Hoàng Thiện chỉ đi chậm hơn chút đỉnh, dường như gần ba trăm bước hắn ta mới thực sự gặp trở ngại, tuy có ngừng lại nhưng vẫn bước tiếp!
“Ba trăm hai mươi bước…”
“Ba trăm bốn mươi bước…”
“Hoàng Thiện đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà nhưng thành tích trong Loạn Tâm Ma Lâm đã vượt qua hạng năm bảng Sơn Hà rồi!”, có người kêu lên nhưng Hoàng Thiện vẫn tiếp tục sải bước.
“Ba trăm sáu mươi bước, đây là thành tích của hạng hai bảng Sơn Hà!”, khi hắn ta đi đến đây, tất cả mọi người đều không giữ bình tĩnh nổi nữa.
Có lẽ chỉ những người có thiên phú xuất sắc mới biết rằng bước thứ ba trăm sáu mươi bước trong Loạn Tâm Ma Lâm chính là một ngưỡng cửa, một khi qua được bước này sẽ có triển vọng phá vỡ kỷ lục của người đi trước.
Mỗi một bước sau bước thứ ba trăm sáu mươi đều vô cùng khó khăn, chỉ cần lơ là chút thôi là thất bại ngay.
“Không ngờ Hoàng Thiện chỉ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà thôi mà đạo tâm vững vàng thật!”, những người nằm trong tốp mười bảng Sơn Hà đều khiếp sợ trước cảnh tượng ấy.
“Xem ra hắn sắp phá kỷ lục rồi, nhưng Sở Tùy Duyên đã lập kỷ lục mới rồi mà”, khi Hoàng Thiện đi được bước thứ ba trăm sáu mươi khá gian nan, có người suy đoán.
Rồi đến bước thứ ba trăm sáu mươi hai, trán Hoàng Thiện ướt đẫm mồ hôi.
“Thành tích của hắn ngang với thành tích của tiền bối trước đó rồi!”
Bước thứ ba trăm sáu mươi ba, Hoàng Thiện bắt đầu tái mặt như đang vô cùng đau đớn.
Hắn ta dừng chân.
“Ba trăm sáu mươi ba bước, nếu không có Sở Tùy Duyên thì thành tích này đủ cho Hoàng Thiện tạo kỷ lục mới rồi”.
“Không thể tin được, đạo tâm của hắn kinh khủng quá!”
“Tiếc là hắn vào Loạn Tâm Ma Lâm sau Sở Tùy Duyên, không là cũng được nhận một vạn viên Huyền Linh đan, một món linh khí tuyệt phẩm và một bộ linh quyết thượng đẳng rồi.
Ôi, số phận đã an bài…”, mọi người hơi tiếc nuối.
Đang lúc bọn họ cảm thán thì Hoàng Thiện nhúc nhích, lại cất bước.
“Ba trăm sáu mươi bốn bước?”
“Thành tích của Sở Tùy Duyên đây mà, lẽ nào hắn muốn phá kỷ lục?”
“Hoàng Thiện thật sự có thể phá kỷ lục của Sở Tùy Duyên sao?”, những người xung quanh nín thở.
Sở Tùy Duyên đứng trong đám đông thấy vậy thì mắt sáng ngời, cười ha ha: “Tất cả đều theo ý trời, tùy duyên thôi…”
Mọi người: “…”
Sau mấy chục nhịp thở chờ đợi, họ nghe thấy tiếng phụt.
Tâm thần Hoàng Thiện bị thương, hắn ta phun một ngụm máu rồi bị đưa ra khỏi Loạn Tâm Ma Lâm, dừng chân tại bước thứ ba trăm sáu mươi tư.
Con số này bằng thành tích cao nhất nhưng muộn mất rồi.
Nếu không vì cuộc so tài nên đến giờ mới được vào Loạn Tâm Ma Lâm thì người phá kỷ lục đã là Hoàng Thiện, người nhận thưởng cũng là hắn ta rồi, tuy thành tích như nhau nhưng lại đến sau nên hắn ta không được thưởng.
Số trời là thế đấy, giống như Sở Tùy Duyên đã nói, tất cả đều theo ý trời, tùy duyên thôi…!
Tuy nhiên, dù không có thưởng nhưng ba trăm sáu mươi tư bước vẫn là một con số khiến người ta tuyệt vọng.
Giờ phút này, kể cả những người đầu bảng Sơn Hà cũng không dám khinh thường Hoàng Thiện.
Thậm chí những thành viên cấp cao của tông môn cũng thầm chấn động, dạo này ngoại môn nhiều nhân tài xuất hiện thật.
Nhưng từ đầu đến cuối Tượng Vương luôn mỉm cười đầy cao thâm khó lường, không tỏ vẻ bất ngờ, dường như kết quả đã nằm trong dự đoán của ông ta.
“Mục Long, ta đã nói sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng rồi mà, để xem ngươi sẽ làm thế nào để vượt qua ba trăm sáu mươi bốn bước đây?”, sau khi đi ra Loạn Tâm Ma Lâm, Hoàng Thiện căm hận Mục Long hơn bao giờ hết.
Hắn ta biết nếu không do Mục Long thì người phá kỷ lục hôm nay rất có thể sẽ là mình.
Là Mục Long hại hắn ta tổn thất một vạn Huyền Linh đan, một món linh khí tuyệt phẩm và một bộ linh quyết thượng đẳng, sao Hoàng Thiện có thể không hận?
Nhưng Mục Long nghe vậy lại lắc đầu, bỗng nhiên nói một câu: “Đã đi chậm rồi còn không phá kỷ lục nổi, chẳng biết ngươi lấy can đảm ở đâu mà thở ra câu đó nữa?”
“Ngươi…”, tâm thần Hoàng Thiện vốn đã bị thương trong Loạn Tâm Ma Lâm, nghe hắn đáp trả thì tức giận đến mức lại thổ huyết.
Chắc chắn là Mục Long cố ý, biết Hoàng Thiện đang bực mình nên cố tình nói móc chuyện hắn ta không phá được kỷ lục.
Lời lẽ của hắn làm ai cũng sầu theo, trong lòng vô cùng bất bình.
Tên Mục Long này làm màu quá rồi, bộ ngươi xem Loạn Tâm Ma Lâm là hậu viện nhà ngươi hay gì mà muốn đi là đi, ngươi giỏi thì chạy ào ào luôn đi?
Ngươi nghĩ kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm là dưa hấu hay sao mà muốn phá là phá? Nói thì dễ lắm, ngươi đi phá kỷ lục thử xem?
Ban đầu kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm là ba trăm sáu mươi hai bước, hiện tại đã lên đến ba trăm sáu mươi tư, độ khó còn cao hơn.
Nhưng ngay sau đó, họ nhận ra những gì mình quở trách Mục Long đều trúng hết, không trật phát nào.
“Ta đã nói rồi, con lươn có lươn mấy cũng là một con cá thôi chứ không thành chân long nổi”, Mục Long liếc nhìn Hoàng Thiện trong chiếc áo bào vàng nói như móc xỉa, rồi mỉm cười bước vào Loạn Tâm Ma Lâm..