Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 117: Tùy Duyên Tùy Duyên


Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 117: Tùy Duyên Tùy Duyên


“Đệ tử ra mắt Tượng Vương tiền bối!”, Mục Long thấy ông ta lập tức hành lễ.

Những đệ tử ngoại môn xung quanh cũng không ngốc, cường giả nào được phong Vương ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh.

“Thôi, miễn lễ”, Tượng Vương cười rồi vung tay, mọi người đều được đỡ dậy bởi một sức mạnh vô hình.

Sau đó, Tượng Vương vừa cười vừa mắng mấy vị phong chủ: “Bổn tọa xưa nay kín tiếng, nay bị mấy tiểu tử thối các ngươi nhốn nháo nên ai cũng biết cả rồi, sau này bổn tọa biết ở ẩn thế nào đây?”
Các phong chủ nghe xong suýt thì bị sặc chết, người nào người nấy cười trừ, thầm nghĩ: “Ngài mà kín tiếng á? Ai trong Tiêu Dao Thần Tông mà không biết tên tuổi của Tượng Vương chứ? Chỉ có đám đệ tử ngoại môn chưa hiểu sự đời này thôi…”
Nhưng Tượng Vương là một trong những cường giả đứng đầu Tiêu Dao Thần Tông, kể cả phong chủ như bọn họ cũng phải xưng là vãn bối.

Họ ngại ngùng nói: “Tượng Vương đại nhân nói đúng lắm, bọn ta biết tội…”
“Thôi, bổn tọa trấn giữ linh mạch Tiêu Dao Thần Tông, Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này cũng nằm trong sự quản lý của bổn tọa, hôm nay các ngươi tới đúng lúc lắm, vì sắp tới sẽ có một cuộc chiến giữa rồng và rắn đấy!”
Tượng Vương nở nụ cười bí hiểm, chỉ tiết lộ vừa đủ thông tin rồi dừng, không nói thêm gì nữa, để mặc các phong chủ tự suy đoán.

“Nghe nói có người phá kỷ lục đúng không, ai thế, ra đây cho bổn tọa xem nào!”, Tượng Vương lớn tiếng.


Tượng Vương mới vừa rồi còn làm điệu bộ cao nhân kiệm lời bỗng dưng trở nên cực kỳ sôi nổi.

“Không phải bảo sống kín tiếng à?”, mấy vị phong chủ nhìn nhau, nhưng họ cũng không dám nhiều lời.

“Đệ tử Sở Tùy Duyên bất tài, có lẽ nhờ có duyên phận nên đệ tử mới may mắn phá vỡ kỷ lục, tùy duyên, tùy duyên thôi ạ…”
Nghe thấy câu này, trong lòng ai nấy cũng đều ghen tỵ.

“Mẹ nó, phá kỷ lục thì phá kỷ lục đi, sao cứ lải nhải hai từ tùy duyên là sao nhỉ?”
“Bực mình quá đi mất, hắn mà không phải đầu bảng Sơn Hà, ta không đấu lại thì thể nào ta cũng phải đánh hắn một trận cho bõ tức”.

…!
Tượng Vương gật đầu nói: “Khá đấy”, rồi ông ta mỉm cười vung tay, ba món đồ xuất hiện ở trước mặt Sở Tùy Duyên.

“Đây là phần thưởng cho người lập nên kỷ lục mới!”
Ba món đồ ấy chính là một vạn viên Huyền Linh đan, một thanh phi kiếm cấp bậc linh khí thượng phẩm và một bộ linh quyết thượng đẳng được bao bọc trong vầng hào quang.

Ai cũng ước ao muốn có được chúng.

“Đệ tử cảm ơn Tượng Vương tiền bối, cảm ơn sự bồi dưỡng của tông môn, he he, tùy duyên, tùy duyên thôi…”, Sở Tùy Duyên cảm ơn rồi cười hì hì nhận ba phần thưởng,
Cách nói chuyện của hắn ta lại khiến những người xung quanh nghiến răng nghiến lợi, một chuyện như phá kỷ lục mà tùy duyên được thì họ đã chờ duyên tới rồi.

Sau đó, Tượng Vương lại tuyên bố: “Trong lớp đệ tử thế hệ này có rất nhiều người thiên tư phi phàm, hi vọng các ngươi phấn đấu nỗ lực, nếu vượt qua được Sở Tùy Duyên thì tất nhiên cũng nhận được phần thưởng tương tự, không chỉ vòng này mà cả hai vòng sau đều như thế!”
“Các ngươi chỉ cần nhớ rằng, bổn tọa là một tu sĩ nghèo khó, bần đến mức chỉ còn mỗi đan dược, bảo bối và linh quyết, có lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi đến đâu thôi!”
Những lời ấy làm đám đệ tử tràn trề khí thế, bọn họ nhìn Loạn Tâm Ma Lâm với vẻ hăng hái như vừa uống tiết gà.

Còn các vị phong chủ thì nhìn nhau, thì thầm: “Tượng Vương đại nhân khiêm tốn ghê…”
Sau đó, một giọng nói truyền vào tai Mục Long và Hoàng Thiện: “Còn hai ngươi thì chờ bài kiểm tra kết thúc rồi tỉ thí sau”.

Nghe vậy, Mục Long và Hoàng Thiện đều hơi hồi hộp, mau chóng đáp lời: “Xin vâng lệnh Tượng Vương tiền bối”.


Cả hai đều không ngờ vị tiền bối mình gặp ở Tụ Linh tháp lại là Tượng Vương.

Phải biết rằng Tượng Vương là một trong những người sở hữu đại thần thông đứng đầu Tiêu Dao Thần Tông, vai vế cực kỳ cao, lai lịch cũng thần bí, thực lực thì sâu không lường được.

Nếu như được ông ta đánh giá tốt thì dù đường đi chưa đến mức một bước lên mây nhưng cũng sêm sêm thế rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hoàng Thiện lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó hắn ta nhìn về phía Mục Long với cái nhếch mép đầy khinh thường.

Mục Long cũng nghĩ đến điều này: “Tượng Vương tiền bối mạnh đến mức ngay cả các vị phong chủ kia cũng phải xưng là vãn bối thì hẳn là ngang tầm với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, nếu như được Tượng Vương đại nhân coi trọng thì…”
Sau một lúc trầm tư, hắn thầm hạ quyết tâm phải giành thắng lợi trong cuộc tỉ thí để lấy đà cho con đường phát triển sau này.

Tiếp đến là phần kiểm tra đệ tử ngoại môn.

Mặc dù số lượng đệ tử ngoại môn lên đến gần vạn nhưng Huyền Tâm Huyễn Linh cốc sẽ chia nhóm ra tiến hành kiểm tra nên qua hơn nửa ngày là gần xong rồi.

Sở Tùy Duyên phá kỷ lục tại Loạn Tâm Ma Lâm và lập kỷ lục mới, thành tích ấy như rãnh trời vắt ngang qua trước mặt bao người, không ai có thể vượt qua.

Vietwriter
Uy Ngục Huyền Phong còn đáng sợ hơn nữa.

Từ chân núi đến đỉnh núi có đến ba nghìn sáu trăm bậc thang nhưng lại phong ấn chân nguyên, các đệ tử chỉ được phép đi bằng sức cơ thể đơn thuần, kỷ lục mới nhất là một nghìn hai trăm bước.


Nhưng đã lâu chưa có ai phá vỡ được kỷ lục này, kể cả những người thuộc tốp mười bảng Sơn Hà cũng không thể, thành tích cao nhất chỉ có hơn một nghìn một trăm bước mà thôi.

Đáng nói đến là Kim Bá Thiên, tuy bình thường hắn ta lười tu hành, chỉ mới đến Bích Cung cảnh tầng ba nhưng trong bài kiểm tra tư chất này lại đi được ba trăm lẻ tám bước ở Loạn Tâm Ma Lâm.

Đây là thành tích đáng ngưỡng mộ đối với rất nhiều đệ tử có tên trên bảng Sơn Hà.

Có điều sau khi đi ra, mặt mày Kim Bá Thiên trắng bệch, hắn ta tuyên bố rằng cả đời không bao giờ vào Loạn Tâm Ma Lâm một lần nào nữa vì đi trong đó ba trăm lẻ tám bước mà như trải qua nạn đói ba trăm năm vậy, đi mãi đi mãi vẫn chưa được ăn.

Thậm chí, nhìn cơ thể tròn vo của mình, hắn ta còn có ảo giác mình sụt cân hẳn từ khi đi vào Loạn Tâm Ma Lâm.

Những người khác nghe lời bộc bạch của Kim Bá Thiên đều cạn lời, trong lòng Mục Long cũng cực kỳ chấn động, Kim Bá Thiên này phải có tâm hồn ăn uống nhường nào thì Loạn Tâm Ma Lâm mới biến hóa ra ảo cảnh chịu đói chứ?
Mà có lẽ cũng do hắn ta là một người đơn thuần nên chỉ có một ảo ảnh được tạo ra, có thế Kim Bá Thiên mới đi được hơn ba trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm.

Không giống những đệ tử khác, trong lòng chất đầy suy nghĩ hỗn tạp, làm trò cười cho thiên hại ngay tại Loạn Tâm Ma Lâm này, thậm chí còn có người, tại Loạn Tâm Ma Lâm, cởi quần trước mắt bao người với nụ cười dâm đãng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.