Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 104: Lên Sàn
Trên đài, từng sợi xiềng xích loang lổ rỉ sét màu đỏ rung lắc kêu leng keng như tiếng gọi của cánh cửa âm phủ, vô số cấm chế trùng trùng điệp điệp bao phủ sự sống và cái chết cũng dần mở ra.
“Xin mời hai tuyển thủ, lên đài!”
Trong hư không truyền đến một tiếng nói mịt mờ, có lẽ đã nhìn quen cái chết nên giọng nói ấy lạnh lẽo như băng không có một chút cảm xúc nào.
Cùng lúc đó, có hai bậc thang màu máu lần lượt hạ xuống từ hai đầu sàn đấu sinh tử, kéo dài đến dưới chân Mục Long và Giang Thiên Vũ.
Mục Long thấy Giang Thiên Vũ lên đài cũng đạp lên cầu thang bước từng bước lên sàn đấu sinh tử.
Đợi đến khi hai người đi lên sàn đấu sinh tử, cấm chế xung quanh lại dâng lên, bao phủ lấy toàn bộ sàn đấu như một cái lồng giam.
Trên sàn đấu này, cuối cùng chỉ có thể có một người đi ra.
“Trên sàn đấu sinh tử không giới hạn bất cứ thủ đoạn hay kiêng kỵ gì, sống và chết là quy tắc duy nhất”, giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên.
Giang Thiên Vũ đã từng bước lên sàn đấu sinh tử chín lần nên đương nhiên rất quen thuộc với quy tắc ở nơi này.
Hắn ta nhìn Mục Long, hít sâu một hơi, cười lạnh: “Mùi vị chết chóc thật thân quen, ta đã chặt bỏ chín cái đầu trên sàn đấu sinh tử này.
Hôm nay, ngươi sẽ trở thành cái thứ mười”.
Mục Long nghe vậy vẫn chưa trả lời, hắn biết Giang Thiên Vũ nói câu đó chỉ vì muốn mượn bầu không khí áp lực của sàn đấu sinh tử để tạo áp lực tâm lý cho mình mà thôi.
Song, bản thân Mục Long mang trên mình hai loại huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên và Thao Thiên, một loại hiếu chiến, một loại hung hãn.
Ở nơi này, chẳng những không thể tạo áp lực cho hắn, trái lại còn khiến hắn có cảm giác thân thiết.
“Quyết đấu, bắt đầu!”, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Ngay sau đó, thanh đao sau lưng Giang Thiên Vũ lập tức ra khỏi vỏ.
Thanh đao đỏ như máu kia giống như là một thể với sàn đấu này, trên thân đao tản ra từng luồng sát khí, không biết đã tắm máu của biết bao nhiêu sinh mệnh.
Mục Long đương nhiên sẽ không lơ là, thần kích Như Ý lập tức xuất hiện trong tay hoành ngang phía sau, mặt mày bình tĩnh nhìn Giang Thiên Vũ.
“Chết!”
Giang Thiên Vũ còn chưa nói xong, cơ thể hắn ta đã mờ đi, dùng một tốc độ giống như quỷ mị, xông thẳng về phía Mục Long.
Thoáng chốc, hắn ta đã xông tới cách Mục Long ba bước.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long thấy được một đôi mắt cực kỳ đáng sợ, con ngươi màu xám trống rỗng xám xịt cùng với vô vàn sát khí.
Giang Thiên Vũ kia như thể sinh ra vì giết chóc, trên người tản ra từng luồng sát khí màu đỏ khiến lòng người rét lạnh.
Nhưng điểm chết người nhất chính là thanh đao trong tay hắn ta.
Nó vẽ ra từng bóng chồng màu đỏ trên không, cuối cùng dùng một góc độ quỷ dị đâm vào ngực Mục Long.
Tuy chưa đụng đến da thịt, nhưng đã cảm giác được sự rét lạnh đến tận xương làm người ta tê cả da đầu trên lưỡi đao.
“Keng, keng!”
Mục Long không dám sơ suất, vung tay lên, đâm một cái gạt lưỡi đao ra.
Nhưng cùng lúc đó, Giang Thiên Vũ thế mà lại biến mất khỏi trước mặt.
“Thân pháp quỷ dị thật”.
Cảm nhận được sát khí lạnh như băng sau lưng, suy nghĩ trong lòng Mục Long chợt xoay, sau đó giơ gậy quét ngang ra sau, dùng chân nguyên hùng hậu trực tiếp đánh tan đòn tấn công của Giang Thiên Vũ.
Giang Thiên Vũ kia giống như một tên thích khách núp trong tối, ra chiêu quỷ dị, lúc nào cũng canh chờ Mục Long lộ ra sơ hở một kích lấy mạng hắn.
Nhưng từ khi Mục Long dung hợp Hỗn Thế Ma Viên chân huyết thì bản năng chiến là cực kỳ khủng bố.
Sau vài hiệp, Giang Thiên Vũ vẫn không tìm được sơ hở nào nên hắn ta cũng từ bỏ đánh lén.
“Chỉ với Bích Cung cảnh tầng 2 mà có thể kiên trì mười mấy hiệp trong tay ta, xem ra ngươi cũng không phải hạng tầm thường.
Có điều, giết người như vậy mới cảm thấy đã và có cảm giác thành tựu.
Kế tiếp, ta sẽ giải quyết ngươi trong vòng ba chiêu”.
Giang Thiên Vũ quyết định thay đổi chiến thuật, hắn ta nhìn Mục Long cười lạnh.
Sau đó, trong miệng âm trầm phun ra năm từ: “Đồ Linh Tuyệt Diệt Trảm!”
Thanh đao trong tay hắn ta tỏa ra ánh sáng lóa mắt, trên thân đao không ngừng ngưng tụ sát khí, thoáng chốc đã đạt tới một mức độ khủng bố, sau đó chém thẳng về phía trước.
Ánh đao màu máu giống một vầng trăng rằm bổ đôi hư không như muốn tiêu diệt vạn vật trong đất trời.
Mặc dù sự dao động của sức mạnh trong sàn đấu sinh tử đều bị ngăn cách không tiết ra ngoài một xíu nào, nhưng khi nhìn thấy đao quang đó vẫn có thể cảm giác được vô vàn sát khí từ nó.
“Vốn Giang Thiên Vũ chính là một người sát phạt quyết đoán, giờ lại luyện được tuyệt học ấy, e rằng sẽ càng có ít người trong ngoại môn có thể tranh đấu với hắn ta”.
“Tuy Mục Long kia có tư chất hơn người, nhưng dù sao cũng đến từ thế tục, đã thế còn mới vào được 5 ngày.
Nếu không có tuyệt học mạnh mẽ thì dù khí huyết có dồi dào cũng khó thoát khỏi cái chết”.
Bên trong ngoại môn có rất nhiều thiên kiêu nổi tiếng từ lâu, họ nhìn cảnh ấy mà cảm khái, đương nhiên họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn của Giang Thiên Vũ nên mới nói thế.
Nhưng đúng lúc này, dưới ánh nhìn của mọi người, Mục Long giơ tay nhấn một cái về phía đao quang trông không gì phá nổi kia.
“Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!”
Ầm!
Đao quang lập tức nổ tung.
“Cái gì?”, cảnh tượng ấy khiến mọi người hết sức giật mình.
Họ còn tưởng rằng với tuyệt học cỡ đó thì dù Mục Long có đỡ được cũng sẽ rất vất vả.
Nhưng giờ, hắn lại chỉ nhẹ nhàng nhấn ra một chỉ.
“Hay là tên Mục Long kia cũng có tuyệt học ảo diệu nào đó?”
Thoáng chốc, trận chiến lập tức trở nên gay cấn.
…
“Chút tài mọn ấy cũng muốn giải quyết ta trong ba chiêu? Nếu ngươi còn có con bài chưa lật nào thì cứ việc lấy ra hết đi.
Bởi vì, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ngươi đó!”, đối với sự kiêu ngạo ấy của Giang Thiên Vũ, Mục Long cũng chẳng kém cạnh gì, một chỉ phá hủy tuyệt học của hắn ta, cười lạnh nói.
Mục Long đang đợi, vì hắn không tin cái tên cả người tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị và nguy hiểm trước mắt chỉ biết chút thủ đoạn đó.
“Được, hay lắm.
Thực ra, ta vốn không muốn lộ ra con bài chưa lật sớm như vậy, nhưng ngươi đã muốn chết đến thế thì ta sẽ giúp ngươi vậy.
Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Giang Thiên Vũ cười gằn, khí thế cả người chợt thay đổi dương như mở ra chốt phong ấn nào đó, khí tức thoáng chốc trở nên như biển sâu phóng thẳng lên trời.
Mà đằng sau hắn ta lại xuất hiện mười cơn lốc xoáy, bên trong mỗi một cái đều lộ ra màu đỏ như máu.
“Thập phương huyền cung, phong sát!”
Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào của Giang Thiên Vũ vừa vang lên, bên ngoài sàn đấu sinh tử lập tức im lặng..