Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 100: Các Ngươi Cứ Giục Ngựa Lên Hết Đi
“Lần này, có vẻ như hội Thiên Vũ đã đá phải ván sắt rồi.
Mục Long kia rõ ràng là thiên tài chiến đấu trời sinh, chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng 1 thôi đã có dũng khí ngàn quân thì mai sau nếu đạt tới cảnh giới như chúng ta, không biết sức chiến đấu sẽ mạnh đến mức nào?”
“Ta đã không thể chờ nổi muốn nhìn xem sau khi Giang Thiên Vũ xuất quan thấy cảnh đó sẽ có tâm trạng như thế nào?”
Cùng lúc đó, bên trong tứ đại thế lực, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc áo lót bằng sa tanh, nhìn chằm chằm vào Mục Long hơi ngẩn ngơ.
Sau đó nói: “Giữa Mục Long và Giang Thiên Vũ chắc chắn sẽ có một trận chiến, chỉ là, không biết sẽ có kết quả như thế nào”.
“Hai năm trước, Giang Thiên Vũ kia đã là Bích Cung cảnh đỉnh, nhưng vẫn mãi không muốn đột phá.
Lần này, sau khi xuất quan từ trong Tụ Linh tháp, thực lực chắc chắn sẽ càng khủng bố hơn”, cô gái nói xong, ánh mắt chợt lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà lúc này, dưới vô số ánh mắt của mọi người, khí thế trên người Mục Long lại xảy ra biến hóa.
“Ầm…”
Một tiếng nổ truyền ra trong cơ thể Mục Long, khí thế trên người hắn cũng lập tức tăng lên.
“Đây là…!Bích Cung cảnh tầng 2, hắn thế mà lại đột phá ngay trong trận đấu…”
Cảnh tượng ấy khiến mọi người hết sức bất ngờ.
Vốn dĩ, ai cũng nghĩ sau khi trải qua một trận chiến kịch liệt như thế, tuy sức chiến đấu của Mục Long rất mạnh, nhưng cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Mà giờ, Mục Long đột phá đã hoàn toàn phủ định mọi suy nghĩ trong đầu họ.
Ở Bích Cung cảnh, mỗi lần đột phá thì chân nguyên trong cơ thể đều sẽ trở nên tràn đầy, gần như đạt tới đỉnh.
Nói cách khác, giờ phút này, sức chiến đấu của Mục Long còn mạnh hơn lúc trước.
Những đệ tử còn lại của hội Thiên Vũ, trong lòng vốn đã hết sức kiêng kỵ, giờ Mục Long lại đột phá ngay trong trận, không thể nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà.
Mới Bích Cung cảnh tầng 1 mà đã một mình chiến 60 người không rơi vào thế yếu.
Mà giờ, bên phía họ chỉ còn lại 30 người, càng đánh càng yếu, Mục Long còn đột phá ngay trong trận thì có thể biết được kết quả rồi đó.
“Các người cứ việc dùng hết sức, ta nói rồi, muốn hội Thiên Vũ sụp đổ, muốn bầu trời ngoại môn xoay chuyển vì ta!”
Sau khi đột phá, ý chí chiến đấu trong lòng Mục Long càng sục sôi, cuối cùng trận chiến kịch liệt này cũng có thu hoạch, đây là chỗ tốt khi dung hợp huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên.
Hơn nữa, trong cơ thể hắn còn có một viên “phệ chủng”, ở một nơi có linh khí dồi dào như Tiêu Dao Thần Tông thì lúc nào cũng có thể cắn nuốt linh khí quanh người để bổ sung cho bản thân.
Chỉ cần không dùng tuyệt học nào quá mức bá đạo thì hoàn toàn có thể dùng mãi không hết.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”, thấy ánh mắt Mục Long càng trở nên điên cuồng, những đệ tử còn thừa lại của hội Thiên Vũ đều không dám manh động, trong đầu lại không có chủ kiến nào bèn hỏi một người đàn ông Bích Cung cảnh đỉnh cầm trường thương trong tay.
“Thế cũng hỏi, còn có thể làm sao, không nghe hắn bảo chúng ta dùng hết sứcsao? Các ngươi có sức không? Nếu không có, vậy thì…!lui thôi!”
“Núi rừng còn đó, không sợ không có củi đốt.
Người này quá mạnh, có lẽ chỉ có đợi Thiên Vũ sư huynh xuất quan mới có thể khắc chế hắn”, vị sư huynh kia vừa nói vừa nhìn về phía Mục Long bằng ánh mắt hết sức kiêng kỵ.
Sau đó, hắn ta dẫn đầu rời đi, các đệ tử còn lại cũng đi theo, kể cả những đệ tử bị thương cũng lùi lại.
Mục Long thấy vậy cũng không bất ngờ.
Có điều, đúng lúc này, Kim Bá Thiên không biết chui ra từ chỗ nào, nhìn đám đệ tử thất bại thảm hại của hội Thiên Vũ, bóp giọng nói: “Lẽ nào, các ngươi định cứ thế mà đi à? Dũng khí của các ngươi đâu? Hang ổ cũng không cần luôn hả?”
Trong hội Thiên Vũ có khoảng 100 đệ tử, lại đều thua trong tay Mục Long, vốn trong lòng đã hết sức bực bội, giờ nghe thấy giọng nói đắc ý kiêu ngạo ấy thì suýt nữa không kìm được phun ra một búng máu.
“Làm người, sao lại có thể vô sỉ như thế?”
“Lúc trước tấn công Mục Long sao lại quên mất cái tên này nhỉ?”
Mục Long thấy thế cũng không khỏi đen mặt, người này đúng là không biết xấu hổ.
Lúc đánh nhau thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng mỉa mai người khác lại cực kỳ tàn nhẫn!
Toàn bộ của cải của người tu hành đều cất trong nhẫn trữ vậy, nên đám người hội Thiên Vũ vừa đi, tòa phủ đệ này lập tức vườn không nhà trống.
Chỉ là nơi này cũng xem như khu vực tốt nhất trong cả ngoại môn.
Bên trong có cổ thụ che trời, đình đài gác nước, thác nước chảy ngược như cá chép vượt Long Môn, đường mòn quanh co, linh khí nồng đậm.
Trên hồ sen quanh quẩn từng làn sương trắng.
Đây thật sự là một chỗ tu hành rất tuyệt, không biết tốt hơn Đạo Lư mà Mục Long tu luyện lúc trước bao nhiêu lần.
Vả lại, sự tranh chấp cỡ này giữa các đệ tử ngoại môn, chỉ cần không gây ra mang người thì tông môn sẽ không nhúng tay vào.
“Quả nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực để tranh thủ.
Ở tông môn cũng thế, mà thế gian cũng thế”, Mục Long thầm cảm khái, định sau này sẽ ở đây.
“Đại ca, giờ chúng ta coi như đã có được địa bàn của mình, cũng là lúc nên gây dựng một thế lực riêng xưng bá ngoại môn rồi”, Kim Bá Thiên nhìn mọi thứ, cảm giác như đang nằm mơ.
Có lẽ, lúc trước hắn ta có mơ cũng không ngờ có một ngày mình cũng có thể đứng ở một nơi như này.
Chỗ này là nơi mà chỉ có đệ tử của hội Thiên Vũ mới được ra vào.
“Gây dựng thế lực? Cũng được, kể từ đó chúng ta cũng có thể đuổi đám người hội Thiên Vũ đi.
Ở đây cũng có vẻ danh chính ngôn thuận.
Vậy theo ý ngươi, nên gây dựng một thế lực như thế nào?”, Mục Long cười hỏi.
“Ta nghĩ rằng, giờ đại ca đã một trận chiến làm nên tên tuổi thì đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ đệ tử sùng bái.
Hay là chúng ta rèn sắt khi còn nóng, noi theo hội Linh Lung tuyển số lớn nữ đệ tử.
Tu hành ấy mà, phải nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương…”, Kim Bá Thiên nói xong, trong đôi mắt ti hí kia chợt trở nên nham nhở.
“Phụt…”, Mục Long lập tức phun hết nước trà trong miệng ra, tuyển nữ đệ tử, nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương, cũng nể tên đó nghĩ ra được, đó mà là hướng về phía tu hành à?
Huống chi, Mục Long biết nếu thực lực không đủ thì mọi thứ đều là hư ảo thôi.
Hắn định gây dựng thế lực đơn giản là vì muốn đường đường chính chính sống yên ổn ở ngoại môn, chứ không phải để tranh quyền đoạt lợi, lập bè kết phái.
Suy cho cùng, hắn chỉ mới đến ngoại môn một ngày, vẫn chưa hiểu hết tình huống ở đây.
Giờ người có thể tin được cũng chỉ có một mình Kim Bá Thiên.
Hơn nữa, ba ngày sau Giang Thiên Vũ kia xuất quan thì đương nhiên sẽ có một trận chiến..