Yêu Thần Lục

Chương 65: Ăn Trước Tính Sau!


Đọc truyện Yêu Thần Lục – Chương 65: Ăn Trước Tính Sau!


Khi chạy vào nơi này Vạn Thạch Thung Lũng, Trần Vân Thanh hắn liền là đã lên một cái kế hoạch cụ thể, trước tiên là phải tim ra một cái Thạch Dực Nghĩ Sào, nghĩ đến bên ngoài này sinh sống khá nhiều Nhất Giai thất phẩm Thạch Dực Nghĩ, việc kiếm hang ổ của bọn chúng là sẽ không có khó khăn cho lắm.


Sự thật đúng là như thế, chỉ đi vài trăm mét, hắn liền là đã phát hiện ra một cái Thạch Dực Nghĩ Sào, còn là may mắn bọn chúng chạy ra bên ngoài kiếm ăn nữa.


Không bỏ lỡ cơ hội, hắn tạo ra động tĩnh khá lớn bằng cách lấy đi một phần tổ trứng kiến, làm kinh động đến đàn kiến, sau đó chạy ra bên ngoài, ném nó cho Trần Nhật tên kia, vu oan giá họa cho y, còn hắn liền là giả chết chạy qua một bên lẫn trốn.


Quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán, Thạch Dực Nghĩ Yêu Thú này cho là Trần Nhật chính là hung thủ, liền là dồn toàn lực tấn công tên kia tới tấp.


Còn Trần Vân Thanh hắn liền là an nhàn quay trở lại Nghĩ Sào nơi đây, làm ra một loạt thủ đoạn, ngăn cản đường về của đám kia Thạch Dực Nghĩ.


“Xẹt…
Xẹt!”.


“Rầm rầm…!”

“Hừ! Một đám thấp kém Nhất Giai thất phẩm Yêu Thú, cũng muốn công kích ta!”

Trần Vân Thanh huy động đoản kiếm trong tay, tận dụng Ảnh Bộ đến mức tối đa, đem còn lại một đám mấy chục con Thạch Dực Nghĩ diệt sát sạch sẽ.

Khi đến nơi này, hắn cũng liền sát rất nhiều cấp thấp Thạch Dực Nghĩ, nhưng mà nơi đây dù sao cũng là hang ổ của bọn chúng, số lượng thật sự là không có ít, cũng may Thạch Dực Nghĩ Nhất Giai thất phẩm trở xuống Yêu Thú, thực lực bọn chúng không cao cho lắm, như không hắn cũng là phải mệt mỏi với lại đám Yêu Nghĩ cấp thấp này, nói không chắc còn là ôm hận tại nơi đây.


“Trong thời gian ngắn, phải cố gắng tu luyện, đột phá cảnh giới hiện tại, nếu như không, ta liền chắc chắn phải chết!” Trần Vân Thanh kiếm một khối đá khá vuông vức ngồi xuống, thầm thở dài một cái nói.


Tuy hiện tại hắn có thể ngăn cản đám kia Thạch Dực Nghĩ trở lại Nghĩ Sào nơi này, làm cho mình tạm thời bình an, nhưng mà hắn biết đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, bên ngoài kia Thạch Dực Nghĩ, dù trí tuệ rất thấp, nhưng với bản năng của mình, thế nào bọn nó cũng liền có thể hủy đi những khối đã mà hắn chắn đường, đi vào nơi đây, khi đó bị kẹt tại nơi này, hắn mới chân chính lên trời không được, xuống đất cũng không có xong đây.


Thực ra với trí tuệ của hắn, liền sẽ không ngu ngốc đến nỗi phải tự đặt mình vào cửa tử như hoàn cảnh hiện tại, nhưng hắn cũng hết cách rồi.


Chạy ra bên ngoài kia thì là đụng phải Trần Nhật một đại Yêu Giả bát trọng hậu kỳ có thể so sánh với lại Yêu Giả cửu trọng cường giả, hắn phải chết không nghi ngờ.


Chạy bậy xung quanh đây như gặp phải một cái Thạch Dực Nghĩ đàn Yêu Thú bát phẩm trở lên, hắn cũng không có đường sống.


Nghĩ đi nghĩ lại, chạy vào Nghĩ Sào nơi này vẫn là biện pháp tốt hơn cả, chí ít có thể nghĩ ngơi khôi phục lại thực lực một thời gian sau đó tính tiếp.


Đương nhiên, hắn sẽ không có điên dại gì dùng khoản thời gian quý báu của mình để mà nghĩ ngơi chờ chết, mục tiêu chính của hắn khi đưa mình vào nơi này, là muốn lợi dụng nơi này làm nơi bế quan đột phá cảnh giới.

Trần Vân Thanh hắn đã nghĩ kỹ, dù mình có tận dụng Ảnh Bộ chạy ra bên ngoài, với cái tu vi thấp kém hiện tại của mình, thế nào cũng liền sẽ chết trong tay của Trần Nhật mà thôi.


Muốn sống sót được, muốn bình an thoát khỏi sự truy sát của Trần Nhật, không có cách nào khác hắn liền là phải đột phá cảnh giới hiện tại, đạt đến Yêu Giả thất trọng, khi đó dựa vào Ảnh Bộ đại thành cùng với lại Nội Lực hùng hậu vốn có do Yêu Giả thất trọng cảnh giới mang lại, chạy thoát khỏi tay của Trần Nhật, nghĩ đến không phải là chuyện gì quá khó khăn.


“Ọt…ọt..!”

“Đúng thật sự là rất đói!”

Âm thanh phát ra từ cái bụng không nên thân của mình, làm cho Trần Vân Thanh một trận bất đắc dĩ.


Không lâu trước đây cùng Trần Nhật đại chiến, cùng nghĩ cách đối phó với lại Thạch Dực Nghĩ, tinh thần của Trần Vân Thanh luôn luôn được tập trung một cách cao độ, nhờ đó mà hắn có thể tạm thời quên đi cơn đói khát.


Nhưng giờ đây, khi tạm thời không còn uy hiếp đến tính mạng nữa, tinh thần của hắn cũng đã được thả lỏng, cái kia sự mệt mỏi cùng đói bụng lại kéo đến với hắn.


Cái này cũng không thể trách, ai bảo hắn không có gì vào bụng quá lâu rồi kia chứ, như tại Địa Cầu, hai ngày không ăn thì đã ngất xỉu mất từ lâu rồi.
Có thể chống đến hiện tại cũng liền là do ý chí của bản thân cùng tu hành chiếm đa số.

“Không lẽ giờ ta phải dùng đám kiến kia làm thức ăn hay sao?” Trần Vân Thanh nhìn xung quanh mình đây toàn là Thạch Dực Nghĩ thi thể, không khỏi có một chút lắc đầu nói nhỏ.


Vấn đề này chính hắn cũng là quên đi mất, làm quá nhiều chuyện đến khi bản thân thiếu cái ăn lại không để ý.


Giờ này dùng đám Thạch Dực Nghĩ này làm thức ăn cũng không có sao, nhưng nghĩ đến phải ăn kiến để sinh tồn, trong lòng của hắn cảm giác có chút là lạ làm sao, dù nơi đây Thạch Dực Nghĩ thân thể cao to, trông không khác gì mấy con trâu ngựa tại Địa Cầu nơi hắn ở là bao, thịt chúng nhìn qua cũng không đến nỗi nào nào.


“Nha! Như thế nào ta có thể quên mất còn một món có thể ăn được kia chứ!”

Đang khi muốn qua bên kia dùng Thạch Dực Nghĩ thân thể dùng tạm qua cơn đói khát, Trần Vân Thanh ánh mắt vô tình nhìn qua Nghĩ Sào, nơi mà hắn từng phá đi một khu vực lấy đi giá họa cho Trần Minh, không khỏi gõ nhẹ đầu của mình một cái, thầm trách mình ngốc.


Nghĩ Sào nơi kia, còn có khá nhiều Nghĩ Noãn, Trần Vân Thanh hắn nghe nói một tổ Thạch Dực Nghĩ Sào thấp nhất cũng liền là phải có một ngàn trứng, hắn mới lấy đi ra bên ngoài kia chỉ hơn trăm trứng mà thôi, nghĩ đến bên trong này còn khá nhiều Nghĩ Noãn.


“Rắc..!”

“Nhìn cũng khá là thơm ngon, không biết có thể ăn được hay không đây!”

Dùng lực phá tan đi một góc Nghĩ Sào, lấy bên trong ra một cái chừng hai mươi cm chiều dài trắng nõn Thạch Dực Nghĩ quả trứng, Trần Vân Thanh có chút chần chừ nói nhỏ.


Biết Nghĩ Sào có bao nhiêu trứng là một chuyện, nhưng có dám dùng hay không là một chuyện khác, trong ký ức của hắn, trước giờ chưa từng có người nào ăn qua cái này trứng của Thạch Dực Nghĩ.


Nguyên nhân là đến từ nọc độc của loài Thạch Dực Nghĩ này, nghe đồn rất nhiều người khi bị Thạch Dực Nghĩ cắn, thân thể liền dần hóa đá một bộ phận, như cường đại hơn Thạch Dực Nghĩ cắn, e là toàn thân liền sẽ hóa đá.

Nguy hiểm hơn là đến giờ các Luyện Đan Sư vẫn còn là chưa tìm ra được Đan Dược hóa giải nọc độc của loại này Thạch Dực Nghĩ.


Vạn Thạch Thung Lũng bên trong này có Thạch Dực Nghĩ cực kỳ nguy hiểm như thế này, thế cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý đến nơi đây thí luyện làm gì.
Nhất là tại nơi đây cũng chẳng có tài nguyên gì dành cho tu luyện giả cả.


Trừ khi là có người chán sống, muốn chết đi nhanh một chút, mới đến nơi này Vạn Thạch Thung Lũng.


Đương nhiên, Trần Vân Thanh hắn là người ngoại lệ, hắn là bị người ta ép buộc không còn đường nào để đi mới phải chạy trốn vào nơi đây.


“Ọt..ọt!!!”

“Cũng vậy, đem nó dùng trước rồi tính sau!” Tiếng kêu đói bụng cồn cào bên dưới cắt đứt đi sự do dự của Trần Vân Thanh, hắn không có chần chừ nữa, liền là đem cái này viên trứng đưa vào trong miệng cắn nuốt.


Không có cách nào, trước mắt của hắn hiện tại cũng là không có quá nhiều sự lựa chọn, bên kia có thịt của Thạch Dực Nghĩ, nhưng nghĩ đến nếu có độc mà nói, nó còn cường liệt hơn mấy cái trứng này rất nhiều.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.