Đọc truyện Yêu Thần Ký – Chương 7: Đạo Dẫn Chi Thuật
– “Ta muốn tiếp tục tu luyện!”
Con mắt thanh tịnh của Tiếu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly, thần sắc nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Nàng không muốn bị những người khác quấy rầy, luôn lạnh nhạt cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm, nàng rất ít tiếp xúc cùng bạn bè trong lớp, nhất là với nam sinh nàng không có lấy một bằng hữu nào cả, thật là có đôi chút quái gở mà…
– “Ta sẽ đi ngay.”
Nhiếp Ly cười nhạt nói, cơ mà mắt hắn lại soi kỹ thân hình Tiếu Ngưng Nhi từ trên xuống dưới.
Đôi mi thanh tú của Tiếu Ngưng Nhi cau lại, Nhiếp Ly trắng trợn dò xét nàng như vậy thật không có tí lễ phép nào, ánh mắt kia khiến nàng tức giận.
Trong Thánh Lan Học Viện có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng nàng cho tới giờ chẳng thèm ngó tới, nàng chỉ chăm chú tu luyện. Nàng cảm thấy hành động hiện tại của Nhiếp Ly chẳng khác đám nam sinh kia là bao, làm người ta chán ghét!
– “Ngươi còn không đi?”
Tiếu Ngưng Nhi có chút mất hứng nói, Nhiếp Ly đã quấy rầy nàng thật lâu rồi.
Ánh mắt Nhiếp Ly nhìn tới chân Tiếu Ngưng Nhi, Ngưng Nhi không đi giày, một đôi chân như ngọc đẹp đẽ, trắng nõn nà như pha lê, đôi chân ngọc phát ra ánh sáng long lanh, dưới ánh trăng càng trở nên phiếm hồng tuyệt đẹp.
Nhiếp Ly ngắm một lát rồi nói:
– “Mỗi khi đêm đến, hai chân của ngươi có phải hay không liền nóng như lửa đốt?”
Nghe thấy vậy, Tiếu Ngưng Nhi bỗng nao nao:
– “Làm sao ngươi biết?”
Bời vì hắn nói đúng rồi, hai chân nàng cứ đến đêm lại nóng bỏng, vì vậy lúc tu luyện nàng không hề đi giày.
– “Ta đương nhiên biết!”
Nhiếp Ly mỉm cười nói:
– “Ta chẳng những biết điều này, còn biết thêm nữa, hai chân ngươi nóng như lửa đốt, nhưng thể chất của ngươi lại là cực hàn, mỗi khi vào lúc canh ba, ngươi tựa như rơi vào hầm băng, phi thường thống khổ! Lúc này nếu muốn tu luyện Linh hồn lực, cũng là lực bất tòng tâm, có phải hay không?”
Trái tim bé nhỏ của Ngưng Nhi run lên, những điều Nhiếp Ly nói là chuyện bấy lâu nay nàng vẫn yên lặng chịu đựng một mình, chưa bao giờ nàng nói với người nhà của nàng, vậy Nhiếp Ly làm sao mà biết được?
Nhìn thấy thần sắc biến đổi của Ngưng Nhi, Nhiếp Ly đã biết suy đoán của hắn đúng 8, 9 phần 10 rồi.
Nguyên lai Tiếu Ngưng Nhi ở kiếp trước xảy ra vấn đề là ở chỗ này, vấn đề này gọi là chứng bệnh Cực Hàn. Do thường xuyên tu luyện Linh hồn lực vào ban đêm dẫn đến âm hàn chi khí xâm nhập vào cơ thể, làm khí mạch bế tắc.
Chứng bệnh Cực Hàn này nhẹ thì chịu một trận bệnh nặng, còn nặng thì bạo thể mà chết. Kiếp trước Tiếu Ngưng Nhi chỉ là bị bệnh nằm giường 2 năm mà thôi, đây đã là phi thường may mắn rồi.
– “Ngoại trừ những bệnh này, thân thể ngươi tất nhiên có vài chỗ máu ứ đọng, đau đớn khó nhịn, kéo dài mãi không tan, hơn nữa dần dần còn có xu thế khuếch tán ra.”
Nhiếp Ly chắc chắn mà nói:
– “Ngươi bây giờ tu luyện còn chưa đến Thanh Đồng nhất tinh, một khi ngươi đến cảnh giới Thanh Đồng, nhẹ sẽ gặp một trận bênh nặng, tu vi giảm lớn còn nặng thì mất mạng.”
Nghe Nhiếp Ly nói, Tiếu Ngưng Nhi ngu ngơ trong chốc lát, nàng hai đấm nắm chặt, trong mắt ướt át phiếm hồng.
Tại sao có thể như vậy? Mặc dù nàng phi thường kiên cường, nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, Tiếu Ngưng Nhi vẫn như cũ không chịu được đả kích đến vậy.
Nhiếp Ly nhìn ra chứng bệnh của nàng, lời này hẳn là đúng tám chín phần mười rồi.
Từ bé, nàng đã biết gia tộc nàng sẽ dâng nàng gả cho Thần Thánh thế gia, gả cho Thẩm Phi. Dần lớn lên, nàng dần hiểu rõ Thẩm Phi là cái dạng gì, nàng không muốn bị gả cho một tên thiếu gia ăn chơi tầm hoa vấn liễu ngày ngày.
Vì vậy, nàng dốc sức liều mạng tu luyện, hi vọng có thể thoát khỏi vận mệnh tàn khốc. Nhưng mà ông trời không cho nàng như nguyện, nàng gần đến Thanh Đồng nhất tinh rồi, lại đột nhiên nhận được một tin dữ như vậy…
Nhìn thấy cô nàng Tiếu Ngưng Nhi luôn luôn kiên cường vậy mà có bộ dạng sắp khóc, trong lòng Nhiếp Ly sinh ra vài phần thương tiếc.
– “Nhiếp Ly, ngươi biết ta bị bệnh gì, ngươi nhất định có biện pháp trị liệu đúng không?”
Tiếu Ngưng Nhi lo sợ không yên không biết làm sao, phòng bị kiên cường rút cuộc bị đánh phá, khẩn cầu mà nói:
– “Ngươi có thể giúp ta một chút không?”
Tiếu Ngưng Nhi dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi mà thôi.
Tính cách Tiếu Ngưng Nhi kiên cường, rất ít cầu người khác, nghe được lời nói của nàng, Nhiếp Ly lập tức có chút mềm lòng, trầm mặc trong chốc lát nói:
– “Bệnh này không phải không có cách trị, ngươi có thể đến Đồ Thư Quán của Thánh Lan Học Viện tra một chút, bệnh này gọi là chứng bệnh Cực Hàn.”
– “Thật sự?” Tiếu Ngưng Nhi đột nhiên dâng lên một ít hy vọng:
– “Muốn trị liệu như thế nào?”
– “Muốn dùng ôn dưỡng đặc thù Đạo Dẫn Chi Thuật mát xa khí mạch, hóa tán máu ứ đọng, mỗi ngày uống dược tề điều phối từ Kim Tuyến Thảo, Thiên Loan Thảo, với tình huống trước mắt của ngươi, đại khái chừng một tháng liền có thể khôi phục, nếu nhanh thì chỉ hơn mười ngày là ok rồi.”
Nhiếp Ly nói, đây là phương pháp trị liệu chứng bệnh cực hàn.
– “Đạo Dẫn Chi Thuật?”
Đôi mi thanh tú Tiếu Ngưng Nhi cau lại, nàng sống ở hào môn thế gia, lại chưa từng nghe nói tới Đạo Dẫn Chi Thuật.
– “Ngoại trừ những thủ pháp trị liệu này, ngươi còn phải cam đoan trong tương lai không được tu luyện Linh hồn lực vào nửa đêm!”
Nhiếp Ly đưa tay nói:
– “Lấy ra công pháp tu luyện Linh hồn lực của ngươi, để ta nhìn xem.”
Tiếu Ngưng Nhi ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly, nếu như một người xa lạ bảo nàng lấy ra công pháp tu luyện Linh hồn lực, nàng nhất định sẽ cảm thấy đối phương chính là đang gạt công pháp của nàng, nhưng khi nàng chứng kiến thần sắc rất nghiêm túc của Nhiếp Ly, trong nội tâm vậy mà sinh ra một tia không hiểu cảm giác tín nhiệm, Nhiếp Ly nói nhiều như vậy, nàng đã hoàn toàn tín nhiệm Nhiếp Ly rồi, nàng lấy công pháp tu luyện trong không gian giới ra.
Đó là một tấm da dê bé, có chút cũ kỹ rồi, trên nó viết đầy văn tự rậm rạp chằng chịt.
Nhiếp Ly cầm lấy tấm da dê, trong lúc vô tình chạm vào da thịt mu bàn tay của Tiếu Ngưng Nhi, tựa như bạch ngọc nõn nà, bất quá Nhiếp Ly cũng không để trong lòng, mà cẩn thận nhìn tấm da dê.
Bị tay Nhiếp Ly đụng phải, Tiếu Ngưng Nhi nhanh chóng rụt tay trở về, tâm trí bịch bịch nhảy loạn, tâm tình lộn xộn rồi đấy… nếu như Nhiếp Ly dùng điều này để áp chế nàng, nếu hắn có ý đồ gì với nàng thì làm sao bây giờ @#@#!#!A$#!#?
Bất quá khi nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện Nhiếp Ly chẳng hề chú ý gì tới sự khác thường của nàng, nội tâm nàng thở dài một hơi. Hắn đang cúi đầu nhìn tấm da dê, thần sắc đặc biệt chăm chú, chỉ vậy thôi cũng khiến Tiếu Ngưng Nhi có vài phần thất thần, sau một lát mới nhanh chóng phản ứng lại, rồi nàng cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.
– “Wth! Hào môn thế gia to như vậy, vậy mà công pháp tu luyện cho đệ tử đích truyền lại thấp kém như vậy? Chẳng trách cuối cùng Quang Huy Chi Thành chịu phá diệt…”
Nhiếp Ly lầm bầm nói.
– “Ngươi nói gì vậy?”
Tiếu Ngưng Nhi mở to hai mắt, nàng nghe được mấy chữ lẻ tẻ, không nghe rõ ràng điều Nhiếp Ly nói.
– “Không có gì!” Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng nói:
– “Công pháp tu luyện Linh hồn lực này quá kém, tu luyện dẫn đến tổn thương kinh mạch, ngươi sở dĩ bị chứng bệnh Cực hàn cùng quyển công pháp này có quan hệ. Đem câu này tâm nhãn thông linh đổi thành tâm thần thông linh, đem câu này đổi thành Hồn cùng linh hợp, tâm cùng thần thông…”
Nhiếp Ly thao thao bất tuyệt, đem quyển công pháp tu luyện Linh hồn lực sửa đổi hoàn toàn.
Tiếu Ngưng Nhi thấy Nhiếp Ly sửa chữa công pháp tu luyện Linh hồn lực, lúc đầu còn không phục, quyển công pháp này do tổ tiên nàng lưu truyền xuống, trong tất cả công pháp tu luyện Linh hồn lực trân tàng trong gia tộc nói bài danh thứ 6, vậy mà Nhiếp Ly nói sửa liền sửa hay sao?
Bất quá nàng càng nghe nàng càng thấy Nhiếp Ly sửa có đạo lý, vì nàng cũng là tu luyện giả tu luyện linh hồn lực tất nhiên sẽ thấu hiểu nhiều thứ trong đó. Nghe thêm một lúc lâu Tiếu Ngưng Nhi phát hiện xác thực Nhiếp Ly sửa tinh thâm cao sâu hơn trước nhiều lắm.
Tiếu Ngưng Nhi mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nhiếp Ly.
– “Nhiếp Ly, ngươi có thể hay không lặp lại lần nữa, ta sẽ ghi nhớ kĩ tất cả lời ngươi nói!”
Tiếu Ngưng Nhi tranh thủ thời gian nói ra.
– “Tốt!”
Nhiếp Ly nói chậm lại, nói lại tất cả những chỗ hắn sửa chữa nói ra. Sau khi Tiếu Ngưng Nhi tu luyện Linh hồn lực thì đã có bản lĩnh nghe là không quên được. Mặc dù lời Nhiếp Ly nói có cái hiểu cái không, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ toàn bộ, càng thưởng thức kỹ càng nàng càng phát hiện Nhiếp Ly sửa quyển công pháp này đã tinh thâm ảo diệu vượt xa tưởng tượng của nàng.
Ánh mắt Tiếu Ngưng Nhi nhìn về Nhiếp Ly, ban đầu mang theo mê mang, càng về sau càng ngày càng là kính nể.
Phải có tri thức uyên bác về Linh hồn lực đến cỡ nào mới có thể sửa chữa một quyển công pháp Linh hồn lực cao đẳng? Chỉ sợ đến Hắc Kim Yêu Linh Sư cũng không thể làm được? Chẳng lẽ Nhiếp Ly lý giải mặt tu luyện đã vượt qua cả Hắc Kim Yêu Linh Sư, thậm chí đạt đến cảnh giới Yêu Linh Sư Truyền Kỳ?
Tiếu Ngưng Nhi như nhặt được trân bảo, ghi tạc tất cả từng chữ từng câu của Nhiếp Ly vào trong nội tâm. Nàng rốt cuộc nói không lên lời, bây giờ nàng có loại tâm tình gì? Là kính sợ? Là sùng bái… Nhiếp Ly?
Nhiếp Ly bằng tuổi nàng, điều này là sự thật, vậy mà nàng lại phát hiện chênh lệch giữa nàng và hắn đến mức độ nào. Thế mà trước kia nàng vẫn cho rằng Nhiếp Ly chỉ ở đáy lớp mà thôi, nhưng hiện tại nàng mới phát hiện, nguyên lai đạo sư Thẩm Tú cùng những bạn học đã chế nhạo Nhiếp Ly bọn họ vô tri đến cỡ nào, nàng chắc chắn tin rằng, Nhiếp Ly sẽ như lời hắn nói lúc trước trở thành một Yêu Linh Sư Truyền Kỳ.
Tất cả những điều Nhiếp Ly nói trên lớp, đều thành sự thật!
Tiếu Ngưng Nhi từ nhỏ đến lớn, bất kể là thiên phú hay tài trí đều vượt xa đám bạn cùng lứa, đây là lần thứ nhất nàng bắt đầu ngưỡng mộ và trông chờ một người cùng thế hệ.
Nhiếp Ly nói muốn kết hôn nữ nhân đẹp nhất Quang Huy Chi Thành, nghĩ tới đây, Tiếu Ngưng Nhi loạn cả lên, cúi đầu không nói, chỉ là đột nhiên trong óc của nàng hiện lên một thân ảnh, chính là Diệp Tử Vân. Tuy rằng Tiếu Ngưng Nhi rất tự tin với dung mạo của mình, nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, luận mỹ mạo nàng chưa chắc có thể so sánh được Diệp Tử Vân.
– “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Nhiếp Ly nhìn về phía Tiếu Ngưng Nhi, nghi ngờ hỏi, hắn thấy thần sắc Tiếu Ngưng Nhi có chút kỳ quái.
– “Không, không có gì…”
Tiếu Ngưng Nhi lắc đầu, tranh thủ đáp đống hỗn loạn trong đầu ra ngoài, hỏi:
– “Nhiếp Ly, ngươi có biết Đạo Dẫn Chi Thuật không?”
– “Đương nhiên biết.” Nhiếp Ly gật đầu nói.
– “Bất quá Đạo Dẫn Chi Thuật cần phải mát xa chỗ máu ứ động của người bệnh, nếu ta làm hình như có chút không ổn.”
Tiếu Ngưng Nhi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Nhiếp Ly, đôi má Nhiếp Ly hình dáng rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt màu đen lóe ra hào quang thâm sâu, một loại khí chất tuấn lãng nói không nên lời… Hình tượng suy nghĩ trong đầu nàng chính là như vậy, hai cái chậm rãi trùng hợp lại cùng một chỗ… Tiếu Ngưng Nhi cúi đầu nói:
– “Ta không để ý, ngươi chỉ là giúp ta chữa bệnh đúng không? Ta không muốn biến thành một phế nhân.”
Nửa câu sau của Tiếu Ngưng Nhi như là đang an ủi chính bản thân nàng!
Ở trước mặt Nhiếp Ly, Tiếu Ngưng Nhi rút cuộc tháo xuống phòng bị lạnh như băng.
– “Ách…”
Nhiếp Ly trầm mặc một lát, nữ hài tử người ta cũng không để ý rồi, chẳng lẽ mình lại không có một chút phóng khoáng nào sao, trong lòng của hắn đã có Diệp Tử Vân, đối với Tiếu Ngưng Nhi cũng chỉ là có chút hảo cảm mà thôi, cũng không có ý tưởng YY gì đó.
– “Vậy được rồi, thời gian tiếp theo cứ cách ba ngày ta sẽ dùng Đạo Dẫn Thuật giúp ngươi trị liệu một lần, ngươi trở về thì dựa theo lời ta nói, đi ăn một ít thảo dược, tin tưởng rất nhanh sẽ tốt thôi.”
– “Ân.”
Tiếu Ngưng Nhi nhẹ gật đầu, giữ im lặng.
– “Máu ứ đọng ở vị trí nào vậy?” Nhiếp Ly hỏi.
Tiếu Ngưng Nhi luôn luôn thanh lãnh vậy mà giây phút này đôi má lại hiện lên một vòng ngượng ngùng đỏ ửng, nàng chỉ chỉ mu bàn chân, nói:
– “Nơi này có một chỗ!”
Nhiếp Ly cúi đầu nhìn liền thấy bên trên mu bàn chân trắng nõn của Tiếu Ngưng Nhi quả nhiên có một mảnh tím xanh, đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
– “Nghiêm trọng như vậy.” Nhiếp Ly nhíu mày một cái, nói:
– “May mắn là ở mu bàn chân, nếu như ở địa phương khác thì phiền toái. Mu bàn chân thì tương đối dễ dàng, một lát là tốt rồi!”
Nhiếp Ly ngồi chồm xuống đất.
– “Ân.”
Tiếu Ngưng Nhi nhẹ gật đầu, nàng cũng không nói đây chỉ là một trong những chỗ máu ứ đọng mà thôi, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống, đặt chân lên trên đùi Nhiếp Ly, ánh mắt lập loè, không biết suy nghĩ điều gì.