Yêu Thầm

Yêu thầm – Chương 8


Bạn đang đọc Yêu Thầm: Yêu thầm – Chương 8

-Caca – trâm nhìn tôi khi thấy tôi đang cầm tay của Trâm từ từ bỏ xuống
-caca muốn hỏi em một việc? – tôi năm lấy hai bàn tay của Trâm
-chuyện gì vậy caca …. – trâm hồi hộp không biết tôi sẽ hỏi chuyện gì
-có phải Trâm dành tình cảm cho caca không?
-sao caca hỏi như vậy?
-caca muốn biết … – tôi hỏi như mong chờ, nhưng rồi Thy quay mặt qua chỗ khác … -sao vậy?
-caca biết điều đó để làm gì? – trâm có vẻ hơi buồn
-để chắc chắn rằng tình cảm mình đáp lại không giống như lúc trước .. – tôi nhìn trâm cười
-không phải caca vẫn còn tình cảm với Thuyên sao?
-uh… nhưng là hồi đó… bây giờ caca có người khác rồi….
-…-trâm im lặng
-trâm không muốn biết là ai?
– trâm biết thì có được gì chứ?
-caca xin lỗi! – tôi buôn bàn tay của Trâm ra, rồi cố gắng đứng dậy …
-caca đứng dậy chi vậy?
-ngồi một chỗ tê chân quá… đi lại cho nó thư giản… -rồi Trâm đỡ tôi đứng dậy, tôi đi được vài bước thì có bàn tay nhỏ bé đang ôm lấy tôi từ đằng sau – trâm sao vậy? – tôi vừa hỏi vừa dùng bàn tay của mình đặt lên tay trâm, nhưng trâm không trả lòi …. tôi quay sang thì thấy nước mắt trâm rơi…. tôi dùng tay lau đi những giọt nước mắt đó … rồi nhìn trâm mỉm cười
Trâm có lẽ là một người con gái nhút nhát không thể nói lên những cảm xúc của mình, chỉ biết dùng hành động để thể hiện nhửng gì cô ấy đang nghĩ, cái ôm thật chặt cũng đủ thấy tình cảm Trâm dành cho tôi rất rất nhiều, nay tôi đã mở lời nói lên điều đó, có lẽ Trâm hạnh phúc nhiều lắm không thể nói không thể diễn tả chỉ có thể ôm lấy tôi thôi …tôi cũng dùng bàn tay của mình ôm lấy Trâm vào lòng, Trâm ngã đầu vào lòng ngực của tôi …. được một lúc sau ….
-có lẽ hôm nay chúng ta không may mắn vì phải rơi xuống đây? – tôi nhìn lên trên
-tối nay chúng ta ngủ ở đây sao?
-uhm… – tôi nhìn trâm cười, trâm đưa mắt nhìn xung quanh như sợ sệt xem coi có những con vật lạ ở đây hay không?- không sao đâu mà … có caca ở đây nè – tôi đưa tay vỗ ngực
-trâm biết òi nhưng cũng sợ sợ …
Rồi buổi tối hôm đó cả hai chúng tôi ôm nhau nằm dưới cái hố đó nhìn lên trời… thật lạ có thể thấy trăng được hôm nay có ánh sáng không đến nổi tối tăm, nhưn
g lâu lâu nghe tiếng hú của những chú sói vang lên làm cho Trâm thấy sợ và rút vào người của tôi hơn, còn tôi thì cứ thể ôm chặt trâm vào lòng hơn … nhờ có chuyên đi như thế này mà có lẽ tôi và Trâm có thể nên duyên được sống với nhau như ba mẹ mong muốn, nhưng việc cưới là hệ trọng tôi còn phải suy nghĩ thêm nửa, tuy ban đầu có tình cảm chắc gì sau này đã cưới hay lấy nhau …. tôi cũng cảm thấy lo lo .. nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể mang lại niềm vui cho Trâm và mọi thứ… vì Trâm đã vì tôi và vì gia đình của tôi mà làm tất cả thì việc đáp lại tình cảm yêu thương Trâm cũng là việc nên làm ….
-Trâm! – tôi gọi nhưng không nghe tiếng trả lời, rồi tôi nhìn thì thấy Trâm đã chiềm vào giấc ngủ rồi, khuôn mặt có vẻ vui hơn moi ngày cứ như Trâm đang mơ một giấc mơ đẹp vậy…. tôi ước gì có thể cùng mơ một giấc mơ với Trâm thì hay nhỉ? tôi buôn nhẹ vòng tay mình ra một chút để cho Trâm ngủ cảm thấy thoải mái hơn … tôi nhẹ tay vuốt tóc mái của Trâm .. hì hì.. đây là lần thú hai có một người con gái đang ở cạnh bên tôi … tôi chợt nhớ về Thy … còn 2 ngày nửa là nhân viên của ông chủ tịch Ngô sẽ qua đây … không biết Thy sẽ qua hay không? nêu qua tôi sẽ gặp rắc rối… và Trâm sẽ như thế nào? tôi nhìn trâm mà lo lắng rồi tự nhũ với chính bản thân mình “không sao hết, mình sẽ không để cho Thy làm gì mình và Trâm” , suy nghĩ khiến tôi ngủ đi lúc nào cũng không biết……
Buổi sáng tôi thức dậy khi bị ánh nắng mặt trời chiều vào, Trâm vẫn đang ôm lấy tôi mà ngủ nhưng tôi cảm giác người trâm đang lạnh hết cả người … tôi gọi tên nhưng trâm không dậy… toàn thân run rẩy… tôi rờ chán thì Trâm bị sốt … thật sự tôi rối hết cả lên không biết làm sao có thể đưa Trâm ra khỏi cái hố này…..
Tôi nóng ruột cố gắng đưa Trâm lên lưng của mình tìm xung quanh xem có chỗ nào có thể bám vào hay không? nhìn xung quanh thì thấy có vài cục đá nó dính vào đó tôi cũng cố gắng nhưng vừa chạm chân với đá thì cục đá đã rơt ra ngoài, tôi hét lên: ” có ai ở đó không? giup tôi với?” tôi cố gắng gọi càng lúc càng lớn để hy vọng có người đến …. nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy động tỉnh gì cả… tôi cố gắng hét lơn thêm một lần nửa…..
Ở xa xa kia gần cái hố chúng tôi đang ở có một đoàn người đang đi lại.
-hồi nảy hình như tôi nghe có tiếng người – giọng thanh niên
-uhm… cũng có nghe chúng ta chia nhau đi tìm đi – họ chia nhau đi tìm và cuối cùng cũng phát hiện ra hai người chúng tôi
-họ ở đằng này nè… -tôi vui mừng khi thấy có người ở trên đó
-giúp tôi với
-yên tâm đi … chúng tôi sẽ giúp hai người lên thui….
Rồi họ đưa dây thừng xuống, tôi cột nó vào người trâm đưa trâm lên trước rồi đưa tôi lên sau ….. tình trạng của Trâm càng lúc càng sốt cao, trâm bắt đầu nói sản mê mản toát mồ hôi. Tôi ẳm trâm lên xe và đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Vào phòng cấp cứu tôi lấy điện thoại gọi cho gia đình mình biết, tôi đi qua đi lại lo lắng hy vọng chỉ bị nhẹ thôi.
-ai là người nhà của bệnh nhân vậy? – tiếng y tá
-là tôi. – tôi đứng dậy dơ tay đi về phía y tá
-anh là chồng của cô ta sao? – cô y tá nhìn tôi nhíu mày nghi ngờ gì đó, nhưng tôi không biết trả lời sao đây … uhm thì đâu có đúng mà ko uhm thì ….
-uhm… tôi là chồng của bênh nhân
-haiz… anh thật ẩu vợ anh bị con gì đó chích mà không biết sao? hai người vào rừng phải không?
-dạ đúng….
-dạo này có dịch muỗi trong rừng chả để ý gì hết… may là đưa đến sớm đó…- cô y tá trách khứ tôi … mà tôi cũng sơ ý không để ý gì hết..
-tôi có thể vào thăm cô ấy được không? – tôi lo lắng lúc đó ba mẹ và em tôi chạy lên
-hai! chị trâm sao òi? đi chơi cái kiều gì mà bị như vậy chứ?
-trâm có sao không con? – mẹ tôi hỏi
-hai người đừng làm cho nó rối – may là có ba tôi can dùm nếu kọ tôi chết mất
-hiện giờ thì chưa vào thăm được phải kiểm tra thêm lần nửa – giọng cô y tá
-dạ… chừng nào mới xong vậy ah? – em tôi hỏi
-chừng 2h sau …
-chúng tôi sẽ chờ …. -giọng tôi nói
Thế là cả nhà tôi ngồi chờ ở ngoài tôi kể hết mọi việc cho cả nhà nghe ..
-đúng là hai của em không may rồi? – em tôi vỗ vai như châm chọc
-thui con đừng có chọc hai nửa… lần sau nếu có đi đâu cũng nên thăm dò trước … xem chỗ đó có nguy hiểm không? có bệnh dịch gì không? – ba tôi nói
-dạ!
Thời gian hai tiếng trôi qua củng gần hết… họ làm xét nghiệm , xong trước dự định 30p sau là họ rời khỏi phòng , tôi vì sợ có chuyện gì đã yêu cầu bác sĩ cho trâm qua phòng dặc biệt, chăm sóc mau khỏe về sớm. Tôi ở trong bệnh viện chăm sóc cho Trâm nhưng trâm vẫn chưa tỉnh tôi đi ra ngoài mua một ít đồ thì chuông điện thoại tôi reo ….
-Alo! caca nghe đây !
-caca ah… trâm sao rồi? cô ấy bị có nặng không? – giọng chủ tịch Jack của Trâm gọi cho tôi nghe là thấy không vui rồi
-uhm… không sao…
-cô ấy nằm ở bệnh viện nào vậy? phòng mấy tôi sẽ đến ngay. – hắn có vẻ rất lo cho Trâm
-ở bệnh viện ABC phòng 15…
-ok – hắn cúp máy cái rụp
-ngơời gì chả có tý lịch sự … – mặt tôi bực mình đi ra ngoài mua tý đồ cho trâm
Từ ngay chỗ quầy các y tá đang coi hồ sơ bệnh nhân …
-xin hỏi ở đây có một bênh nhân mới nhập viện hồi sáng phải không ah?
-dạ người đó tên gì ah?
-Trâm.
-dạ… tầng 3 phòng 15 ah

-cám ơn..
Hắn chạy một mạch lên thẳng trên phòng [ nói nghe cho nó có vẻ vậy thui chứ thật sự có thang máy =,= đi cũng nhanh thui mà] hắn vào phòng thấy Trâm đang hôn mê.hắn bước đến từ từ….
Hắn ngồi xuống bên cạnh Trâm, hắn ngắm nhìn khuôn mặt của Trâm vì Trâm đáng yêu như một thiên thần, hắn vừa đưa tay chạm nhẹ lên má thì Trâm bắt đầu cử động mắt của mình, bắt đầu tỉnh dậy từ từ … hắn vội nắm lấy bàn tay của Trâm…
-Trâm em tỉnh rồi hả? – trâm mở mắt từ từ và cố gắng nhận ra người đối diện mình là ai
-là chủ tịch sao? – trâm bắt đầu nhìn thấy rõ
-chủ tịch gì… em cứ gọi vậy hoài cứ gọi Jack
-anh Jack sao anh ở đây vậy?
-em bệnh thì anh đến thăm thôi … -rồi Trâm ngó xung quanh để kiếm tôi xem
-em nhìn cái gì vậy? – Jack hỏi
-dạ không! – khi trâm không nhìn ra ngoài nửa thì tôi từ bện ngoài định bước vào thì thấy Jack đang nắm tay của Trâm nói chuyện, tôi nhìn thấy vẻ mặt của trâm cũng tươi cười nói chuyện làm tôi chẳng còn thấy vui, rồi tôi nhìn xuống trên tay mình đang cầm cháo và đồ mới của Trâm
-sao mình lại chăm sóc và lo lắng nhỉ? trâm đã có người lo rồi! – tôi tự nói chuyện một mình, rồi quay lưng nhưng nửa muốn đi nửa muốn ở lại …. tôi quay đầu lại một lần nửa thì hắn vẫn còn nắm tay của Trâm … rồi quyết định bước đi ….
-Hai! – tiếng của em tôi – sao không vô trong đó, đứng đây chi vậy trời!
-Hai có việc phải đi gấp, em đem cháo và quần áo vào trong dùm nha.
-xạo! em nảy giờ thấy hai đứng nhìn cái gì đó không vào…. rồi quay lưng đi …
-thui hai đi đây! – tôi đưa cho nó rồi nhanh chân bước đi
-Hai! Hai ah! – nó gọi nhưng tôi vẫn bước đi
-người gì áh! – lúc nó đi vào thì Jack đã không còn nắm tay của Trâm nửa, vì Trâm phát hiện ra và đã rút tay của mình lại
-chị trâm tỉnh rùi hả? – em tôi mừng vào hỏi thăm – ủa anh này là ai? – nó không biết Jack
-là Jack chủ tịch của chị đó
-oh… – nó mỉm cười – coi bộ chăm sóc nhân viên rất tận tình nhỉ…
-hì hì… – Jack cười – Jack đi đây có gì mai Jack sẽ vào thăm em …
-còn việc đón nhân viên của ông Ngô thì sao?
-không sao đâu,,, em cứ nghĩ ngơi đi lúc em khỏe cũng là lúc chúng ta sẽ đến thời gian họp luôn mà…
-dạ… em làm anh vất vả thêm quá..
-không soa đâu mà ..- lúc này hắn đến gần nắm lấy tay của Trâm rồi mỉm cười
-e hèm .. – em tôi nó tỏ vè không đồng ý
-Jack đi đây … chào hai em … hẹn hôm nào gặp lại …
-chào anh Jack – trâm đáp lại theo cách lịch sự thông thường, đợi hắn đi mất rồi em tôi mới lên tiếng
-chủ tịch cái kiểu gì mà thân thiết quá dạ – nó nhìn ra cửa – em không thích đâu đó nha – nó quay qua nhìn Trâm như ám chỉ
-hì hì… em đừng có nghĩ lung tung nghe chưa…
-em thì không có lung tung đâu … chỉ có một người nghĩ lung tung thui … – nó đi đến bàn rót nước uống
-em nói ai? – trâm không biết em tôi nhắc đến là ai
-hai caca chứ ai vào đây nửa? hồi nảy tự nhiên đưa em cái đống này òi bỏ đi mất tiêu – nó chỉ tay
-… -trâm im lặng
-mà em nghĩ tối hai sẽ ghé lại bệnh viện đó ….
-sao em biết …
-hai là chị của em mà… tính tình sao biết hết …
-uhm…
Rồi em tôi ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trâm, sau đó đến ba mẹ tôi, còn tôi thì lấy xe chạy đến công ty mặc dù tôi chưa có việc gì mới để thiết kế … cứ đi lanh quẩn vòng vòng như thế …. rồi cuối cùng tôi quyết định đi lên tầng coa nhất để hóng mát … lúc đó trời cũng đã xế chiều mất rồi … rồi tôi gặp Sb key
_hi! chàng trai caca! – key luôn gọi tôi như vậy
-hi! key! mốt đừng gọi tôi như vậy nhé
-sao thế? mọi sb đều thích mà! – key nói như vẻ đó là chuyện hiển nhiển
-hì hì…uhm..mọi sb nhưng ngoại trừ caca thôi!
-đừng nói là ko thích xưng bằng anh luôn nhé
-uhm… hì hì… cho ai xưng mình bằng anh chắc người đó phải là vợ của caca thôi..
-wow… vậy chừng nào lấy vợ hả?
-hì hì.. có đâu mà lấy … – tôi cười cho có thôi
-không có ah … thật là khó tin … ít nhất phải có bạn gái chứ.. đừng nói là yêu đơn phương nha – key vỗ vai tôi
-hì hì.. cũng chẳng biết…
-sao hôm nay có vẻ buồn vậy? nghe nói mới đi chơi với người đó mà… hình như trên Trâm thì phải….
-sao biết tên trâm vậy…
-thì nghe em gái caca nói…
-ủa? – tôi đột nhiên thắc mắc – ủa sao nghe được …
-hì hì… ah thì thì… – key ấp úng làm cho tôi nghi ngờ
-thì sao? – tôi nhíu mày
-hai đứa là bạn vậy thui àh…
-uhm … – tôi xìu xuống rồi nhìn xung quanh những tòa nhà cao tầng …
-mà có chuyện gì vậy kể nghe đi chứ… sao cứ như vậy … – key thúc vã tôi
-nếu thích một người …. mà thui .. – tôi dừng lại
-nói đi … sao dừng vậy?
-tui cũng ko biết là tôi đang yêu ai, tôi thích ai …
-wow wow… bộ nhìu cô gái lắm sao?
-luc trước caca từng yêu một người thầm lặng,nhưng người đó ko yêu caca mà yêu bạn thân của caca và lấy người đó làm chồng, vì đau khổ nên đã qua đây sống, lúc về thì biết bên đây có một cô gái đã chờ mình suốt bao nhiêu năm nay, hôm qua caca đã mở lòng và xem người đó bây giờ là duy nhất, nhưng sáng nay thì thấy cô ấy đang vui vẻ với người khác mà còn nằm tay nửa [ tôi đang hiểu lầm Trâm ] …
-chờ đợi … rùi nằm tay người khác hả? … nè có nhìn lộn ai không?

-không đâu! nhìn đúng
-nhưng lỡ cô ấy không biết thì sao?
-đâu có ai mà nắm tay mình mà không biết chứ …
-vậy mà có áh … – key khẳng định – mà cô ấy hiện giờ đang ở đâu ..
-bệnh viện …
-hả? sao ở bệnh viện?
-chúng tôi đi chơi cùng nhau … rồi cô ấy bị con gì chích nên giờ phải vào bệnh viện
-mấy giờ òi nhỉ? -key hỏi giờ
-9h tối
-oh oh… lẹ vậy .. mới nc dc có tý xíu 9h rồi … thôi tui về đây… mà nè quay lại bệnh viện đi có khi Trâm đang chờ cậu đấy – dứt câu là Key đã đi mất còn mình tôi ở trên sân thượng suy nghĩ không biết có nên ghé hay không???
Tại thời gian đó ở Việt Nam căn biệt thự của ông chủ tịch Ngô , lúc này Quân Như rất nôn đã don đồ vali qua nhà để cùng đi với Thy luôn cho tiện…
-wow… ngày mai chúng ta sẽ qua Úc – Quân rất vui
-chúng ta sẽ được cưởi kankuru – Như diễn tả hành động
-ham lắm – Thy lắc đầu – lo mà check lại giấy tờ đi … thiếu là ở nhà, nghe thế cả ba đều kiểm tra lại một lần nửa, và mọi thứ đã đầy đủ
-xong! – tiếng quân và như
-uhm… mai chúng ta sẽ bay … bay … bay – Thy cười
-chúng ta sẽ đến nhà hat opera – Quân háo hức
-ye ye…. đã quá … -Như la lối
-thui đi ngủ .. mệt quá … – Thy nói lôi cả hai đứa nó lên giường
-ngủ ngon nhé tình yêu – Quân nói và hun gió
-ghê quá bà ơi bà – Như phản khán
-Ngủ! – Thy la lên làm cho hai tên đó hết nhói, nhưng Thy là người ngủ cuối cùng, Thy suy nghĩ :”ngày mai đi chung với anh Minh… hihi.. anh ấy thật dể thương, ga lăng, lịch sự…. ai như cái tên caca đáng nguyền rủa đó chứ ” rồi Thy chiềm vào giấc ngủ thật ngon khi nghĩ về Minh
Lúc đó ở bên nhà Thuyên và Minh trên tại phòng ngủ, Thuyên đang nằm trong lòng của Minh …
-giấy tờ quần áo em soạn cho anh xong rồi đó.
-cảm ơn em … -Minh hôn lên tráng của Thuyên – anh sẽ tranh thủ xong việc về sớm
-thui… đừng vì em mà hấp tấp làm không đạt rồi phải làm lại đó..
-yên tâm đi .. chồng em là số một mà…
-hihi.. em nhắc nhỡ vậy đó ..
-đêm nay hai chúng ta … – Minh cười gian
-làm gì? – thuyên ngây ngô tỏ vẻ không biết
-làm việc trọng đại …
Vừa nói xong là hai bờ môi chạm vào nhau thật nhẹ nhàng, cả Thuyên và Minh đáp trả hai bờ môi quấn chặt vào nhau sau đó là đến hai chiếc lưởi cũng nhau nhảy một điệu vans nhẹ nhàng đưa cả hai vào cõi chỉ dành riêng cho cả hai… Minh nằm đè lên người của Thuyên rồi di chuyển bờ môi của mình xuống cổ, xuống cặp vú đang căn tròn mũm mỉm khiêu khích Minh, Minh vừa hôn vừa dùng tay hưởng thụ lấy nó, rồi hôn xuống vùng bụng. Minh dùng tay sờ soạn nới cấm địa, bàn tay rờ lên xuống liên tục, sau đó cả hai chẳng còn miếng vải dính trên người, vật quý của Minh không còn chịu nội nửa đã đi tìm nơi thiên liêng ấy của Thuyên, Minh nhấp nhẹ từng cái một, khiến Thuyên rên rẩy “a…ou… ou …” rồi nhịp thở củng càng lúc càng nhanh, nụ hôn gấp, bàn tay liên tục sờ mó cap vú, bộ phân dưới làm việc nhịp nhàng. Cả hai hòa nguyên vào nhau như ngày động phòng đầu tiên vậy … minh đổi tư thế cho Thuyên trèo lên phía trên. Minh bên dưởi cứ nảy người còn Thuyên thì cứ như thế nảy và nảy … rồi cả hai mệt lõa ôm nhau nằm ngủ thật ngon …
Còn tôi vẫn con suy nghỉ vần còn băng khoăn … cuối cùng đi đến bệnh viện….
Lúc tôi quay lại bệnh viện và về phòng của Trâm thì không thấy Trâm trong phòng, tôi mới hỏi một cô y tá.
-cô y tá!
-dạ có chuyện gì ah?
-bệnh nhân trong phòng này đi đâu rồi ah?
-ah… cô ta đang đi lanh quanh đây thôi
-dạ cảm ơn.
Thế rồi tôi chạy lanh quanh kiếm Trâm, từ trên lầu nhìn xuống thấy ai có vẻ giống Trâm tôi chạy xuống dưới sân của bệnh viện thì đúng là Trâm, Trâm đang ngồi ở ghế đá một mình đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng bên người không có chiếc áo khoác, tôi bước đến gần mà Trâm cũng không hề biết đến khi tôi khoác chiếc áo lên người Trâm.
-caca!
-sao không ở trong phòng nghĩ mà ra đây! – tôi ngồi kế bên trâm
-sao hồi sáng caca không vào thăm Trâm vậy?
-có việc nên đi. – tôi đang nói dối
-thiệt không? – Trâm mong câu trả lời thật của tôi
-uhm, thiệt. – tôi vẫn cố gắng nói những thứ không có thiệt
-trâm có đói không?
-không!
-uhm… -rồi cả hai chúng tôi im lặng không biết phải nói gì với nhau -ngày mai nửa là người ta đến công ty Trâm hả?
-uhm… sao caca quan tâm chuyện đó vậy?
-không có gì… – tôi hơi lúng túng – thôi vào phòng đi … sương xuống bênh năng thêm đó … – tôi đứng dậy, chìa bàn tay mình ra … Trâm đưa mắt nhìn tôi – không đi vào phòng sao? – tôi mỉm cười đầu hơi cuối xuống một chút
-…. – trâm từ từ đặt bàn tay của mình lên bàn tay của tôi rồi mỉm cười với tôi, tôi nắm lấy 1 bàn tay …. – còn tay kia nửa – tôi nói rồi mỉm cười … trâm cũng đưa bàn tay còn lại cho tôi … tôi từ từ đỡ Trâm đứng dậy rồi dìu Trâm về phòng …
Căn phòng lúc này chỉ có tôi và Trâm thôi… lúc trên đường đi tôi chỉ dìu trâm đi nhưng chẳng phải biết nói gì với Trâm cả … về phòng cũng vậy … trâm lên giường nhưng không nằm mà ngồi đó …
-sao trâm không nghĩ ngơi đi? ngồi làm gì?
-trâm chưa muốn ngủ …
-uhm…
-hồi sáng caca không vào phòng có phải là vì Jack đúng không?
-phải thì sao mà không thì sao? – tôi buồn đáp lại
-caca đừng nói như vậy mà…. hồi sáng là Jack nắm tay trâm lúc nào trâm không có biết ..
-thui.. – tôi chen ngang – trâm không cần giải thích đâu
-không phải như caca nghĩ đâu …

-thôi … Trâm nghĩ cho khỏe đi … caca về đây – tôi lạnh lùng đáp rồi bước ra khỏi cửa nhưng tôi không về
-sao caca không tin Trâm chứ?- Trâm tự nói vơi bản thân mình, rồi một lát sau Trâm cũng chìm dần vào giấc ngủ
Lúc đó tôi mới nhẹ chân bước vào lại …. thấy Trâm đã ngủ say tôi mới xich lại ngồi trên giường để được nhìn Trâm rõ hơn … tôi buồn lắm khi hình ảnh trâm và Jack cơời vui vẻ với nhau … điều đó cũng chứng minh rằng …. tôi đã bắt đầu yêu em …tôi ước gì có thể chịu dùm em những lúc em bệnh em mệt … cứ nhớ đến lúc em chăm sóc tôi khi tôi bị thương … nhớ đến em nằm trong vòng tay yêu thương của tôi … nhưng giờ… tôi bắt đầu nghi ngờ rằng em đang có tình cảm với Jack… tôi đúng là kẻ ngốc … tôi muốn nói lên là… em đừng đi chung với Jack nửa … hãy đi chung với Caca đây … nhưng tôi không thể…. tôi bất lực …. em luôn hòa đồng với mọi người … em luôn được mọi người yêu quý …. mọi người xung quanh xem em là thiên thần của niềm vui … tôi mỉm cười nhìn em thật kỉ thật lâu … quả thật em vẫn vậy … không có gì thay đổi … em như thiên sứ ban xuống để giúp tôi thoát khỏi lưới tình kia …
VÌ không kiềm được lòng mình tôi đã hôn nhẹ lên đôi má của em ….và tôi nghĩ mình sẽ không như thế nửa… tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Trâm … tôi đã ngốc một lần rồi không để ngốc thêm lần thứ hai ….nhưng phải chờ Trâm khỏi bệnh thì mới có thể tỏ tình được ….
Buổi sáng trâm thức dậy trước tôi … trâm ngạc nhiên khi thấy tôi đang ngủ gục đầu bên cạnh ….nhưng Trâm không đánh thức tôi dậy mà dùng ta rờ cái đuôi tóc của tôi “caca vẫn vậy không bao giờ ăắt đi đuôi tóc của mình, dù tính cách như con trai, nói năng… mọi thứ… nhưng trâm vẫn thích caca để đuôi tóc hơn…. ” tôi rât nhạy khi ai đụng vào đuôi tóc của mình, và tôi đã thức giấc … tôi mở mắt thì thấy trâm đang nhìn tôi mỉm cười, lúc đó tôi không biết phải nói sao nửa, vì tôi nói tôi đ dìa mà rốt cuộc có mặt ở đây …
-Ủa? có người nói đi dìa mà ta? – trâm nói giọng chọc tôi
-ờ thì thì… – tôi ấp a ấp úng
-caca đi lau mặt đi … say ke kìa… – trâm cười
-ờơờ.. đi liền – tôi vào toilet- lúc đó bác sỉ đến
-chào cô Trâm! hình như cô khỏe rồi thì phải? sắc mặt tươi rồi
-dạ… em cũng thấy khỏe ở trong người nhìu rồi
-trường hợp cô là hiếm đấy… người ta ít nhất nằm một tuần… còn cô chỉ vài ngày là khỏi… sức đề kháng tốt
-vậy chừng nào em mới xuất viện được bác sỉ..
-uhm.. để kiểm tra lai một lần nửa… nếu tốt thì xuất viện hôm nay ..
-dạ em cảm ơn ..- tôi ở trong tolet nghe hết bước ra chào bác sỉ
-chào bác sỉ..
-chào cậu … vợ cậu coi vậy mau bình phục lắm… chúc mừng nhé..
-Vợ … – trâm thắc mắc
-đúng rồi… lúc đưa vào đây… tôi hỏi cậu này là gì của chị … cậu ta nói là chồng .. – cô y tá nói vậy làm tôi không biết phải nói sao với Trâm
-chị có người chồng như vậy là thích lắm đó … chăm sóc chị … rồi hay hỏi thăm chúng tôi bệnh tình của chị liên tục …
-dạ… – trâm nhìn tôi cười
-thôi chúng tôi phải qua nhưng bênh nhân khác… chào nha..
-chồng caca …- trâm nói với cái giọng của con nít
-hả? – tôi quay lại
-hihi… – trâm bụm miệng cười
-ò thì … thì lll luc do … luc do …
-tại sao lại tự nhận kì vậy? – trâm cố ý đưa tôi vào đường cùng
-tại rối quá nên caca nói vậy
-rối gì mà khôn quá vậy?
-hi! – em tôi xuất hiện làm tôi thấy khỏe như thoát
-hì hì.. Thanh em đến đung lúc đó …
-hai người sáng sớm làm gì vui vậy?
-hì hì… ko có gì đau … hai nguoi ăn sáng gì không de đay đi mua – chưa cho hai người trả lời là tôi đã phắn đi….
– Ủa? – em tôi nó thắc mắc – Hai của em hôm nay làm sao vậy nhỉ? – nó đi ra cửa nhìn tôi rồi quay trở vào
-hì hì… chị mới bắt bẻ tý là trốn rồi…
-ủa? dụ gì da? kể em nghe với – em tôi nó tò mò
-lúc caca đưa chị vào đây có tự nhận mình là chồng của chị … chị chọc rồi em vào là tìm cớ đi …
-ghê ghê… hiền vậy vác cái lu chạy vòng vòng…
-hihi..
-nếu mà Hai của em lấy chị thì hay biết mấy? – mặt nó xụ xuống
-sao vậy – trâm hơi bất ngờ khi em tôi có ý kiến vậy
-thì chị ở với gia đình em lâu rồi, chị có tình cảm với Hai của em nửa….- lúc đó Trâm im lặng để nghe tiếp những gì em tối sắp nói ra – em phải thúc giục để Hai lấy chị làm vợ … chị sẽ là chị dâu của em … lúc đó …cả nhà ai cũng vui …
-e hèm … – tôi bước vào để cản nó không cho nó nói tiếp
-ủa? đi nhanh vậy? – cái mặt của nó đang muốn chọc tôi đây
-về trể tý nửa không biết em sẽ nói đến cái gì?- tôi nhíu hai lông mày lại
-suốt ngày cứ nhăn nhó – Trâm nói và cười
-tại nó nên đây mới nhăn … – tôi nhìn thẳng vào nó
-Hai lấy vợ đi … – nó nói như khẳng định
-hay quá! ở đâu có sẳn cho lấy vậy? – tôi cóc đầu nó
-kìa… – nó nheo mắt ý như nói Trâm …
-đánh cho chết bây giờ … – tôi vừa vung tay lên thì nó đã đi đến kế bên Trâm đòi sự trợ giúp
-chị Trâm cứu em … Hai đánh em kìa … – nó tơi choàng lấy tay của Trâm
-ê … sao chơi núp…
-ple ple … – nó le lưỡi – chị Trâm sẽ bảo hộ cho em … Hai đừng hòng ăn hiếp em …
-uhm.. chị sẽ bảo vệ cho em .. – Trâm nhìn tôi cười …
-thui được rồi…. từ giờ em có ngưởi bảo hộ rồi đó …
Giỡn với nhau như vậy là đủ rồi cả ba chúng tôi cùng nhau ăn sáng vui đùa với nhau, tôi và Trâm vô tình cùng gắp đồ ăn cho nhau rồi cả hai nhìn nhau mỉm cười, em tôi nó la làng vì sao không ai gắp cho nó hết, tôi và Trâm phải gắp cho nó thui … nếu không nó sẽ làm ầm lên mất …. Bác sĩ vào đưa mẫu kiểm tra, mọi thứ đều tốt , Trâm có thể xuất viện …
-wow tối nay có tiệc ăn mừng rồi ….
-lo mà dọn đồ cho chị Trâm kìa … – tôi sai nó
-hai dọn phụ em … – nó la lối
-không! – tôi trừng mắt trả lời nó
-nhất định vậy chứ gì? – nó đang sắp bày mưu
-uhm… nhất định … – tôi khiêu khích nó
-chị Trâm ơi phụ em với … nặng quá …
-uhm.. hihi…
-thui Trâm để caca sách cho … mới hết bệnh mà… – tôi đến lấy đồ từ tay của Trâm
-ủa ua? sao hồi nảy có người nói không phụ mà…
-không phụ em thui… chứ đâu phải không phụ chị Trâm …
-Hai! – nó ấm ức khi bị tôi nói như thế …..
Rồi cả ba chúng tôi cũng nhanh chóng xuất viện, và về nhà an toàn. Trong khi đó ở sân bay bên Úc người của công Ty Jack ra đón Minh, Thy, Quân và Như ….
Vừa bước xuống sân bay thì có người đến ngay Minh và hỏi
-anh có phải là người bên của ông chủ tịch Ngô không? Anh tên là Võ Hoàng Minh?
-uhm… tôi đây.
-rất hân hạnh khi ngài đã đặt chân đến đất nước chúng tôi. – người nhân viên bắt tay

-hân hạnh. – Minh cũng đưa tay bắt lại theo phép lịch sự
-chòi chòi …. – Quân la lên – rộng quá đẹp quá … toàn xe hơi không?
-uhm… đúng là nước ngoài đẹp lạ ha – Như nói theo
-Ở đây sang trọng quá. _ thy cũng đồng tình
-ah… xin hỏi những người đi theo đây là… – anh nhân viên thắc mắc
-àh… họ là con cháu của ông Ngô , đi theo để du lịch …
-àh… thì ra là vậy.. mời mọi người lên xe về khách sạn … chúng tôi đã đặt phòng.
Thế là họ theo chân của người nhân viên về khách sạn loại thượng hạng nhất do Jack quy định.
-đây là chìa khóa 4 phòng cho 4 người ah?
-thui thui… – Quân có vẻ phản đối
-bà sao vậy bà? bà nhoi từ lúc lên máy bay đến giờ mà chưa hết nhoi hả? – Thy nói mà khoanh tay
-không ở một mình đâu… tui sợ ma … – Quân nói mà mặc bí xị
-hahaha…… – Như cười lớn
-gì vậy? – Thy bịt miệng của Như – người ta nhìn kìa chả ý tứ gì hết
-qua ngủ chung với tui nè bà quân.
-vậy phiền anh cho chúng tôi gởi lại một chìa khóa .. – Thy đưa chìa khóa lại cho nhân viên
-mọi người cứ nghỉ ngơi hen… hai ngày nửa sẽ có người lại dẫn mọi người đến công ty …
Rồi ai nấy cũng về phòng của mình Quân và Như ở chung một phòng vì Quân sợ ma lý do rất là đơn giản, Thy một phòng và Minh một phòng vừa vào đến phòng Thy liền gọi về nhà để cho ba mẹ yên tâm, còn Minh thì gọi về cho Thuyên ..
-Alo! – giọng của Thuyên từ đầu dây bên kia
-anh nè.
-anh qua đó ùi hả? anh đang ở đâu? – Thuyên luôn lo lắng cho Minh từng chút
-hì hì… anh đang ở khách sạn ,em ở nhà sao rồi? có buồn không?
-hihi.. buồn chứ vì không có anh nè. mà không sao đâu Nhi qua ở chung với em nên không sao hết…
-uhm… anh nhớ vợ anh lắm …
-thui anh mới qua bên đó anh nghỉ ngơi đi nghen….
-uhm… bye em…
Rồi cả hai bên cúp máy lúc đó Nhi nói chuyện với Thuyên…
-ủa? chồng mày gọi điện hả?
-uhm… anh ấy qua Úc òi…
-chồng mày giỏi thật …
-hihi… thui ăn đi đồ ăn ngụi hết … – nhưng vừa đưa miếng cá vào miệng thì Thuyên đã buồn nôn chạy vào nhà tắm
-ê sao vậy? – Nhi lo lắng – chạy vào xem Thuyên sao?
-thấy buồn nôn quá… nghe mùi cá chịu không được …
-có khi nào mày có thai không? – Nhi đoán
-có thai hả?
-nè! – Nhi đưa cho Thuyên giấy thử thai – thử đi … – sau một lúc
-uhm… tao có thai rồi mày ơi … – Thuyên nói khuôn mặt mỉm cười
-wow…. mày sắp làm mẹ… tao được làm cô òi …. vui quá….
-chồng tao biết sẽ vui lắm …
-chứ gì nửa đó là điều hiển nhiên rồi.. -Nhi dìu Thuyên đến ghế
-làm cái gì mà dìu vậy hả?
-không được … cái gì cũng phải cử động nhẹ … mai đi khám … xem baby mấy tháng òi..
-uhm….
Cuối cùng Thuyên và MInh cũng có đứa con, nhưng Minh không biết lúc ở trong phòng một mình Minh đã thay chiếc nhẫn cưới của mình bằng một chiếc nhẫn khác, sau khi đổi xong thì có tiếng gõ cửa…. Minh bước ra mở cửa….
-công ty ba em mới gửi cho anh những hồ sơ quan trọng nè? – Thy đến đưa nở nụ cười thân thiện
-uhm… cảm ơn em – lúc đó Minh đưa tay ra nhận tập hồ sơ đó, ánh mắt của Thy nhìn vào bàn tay đeo nhẫn của Minh
-ủa? anh chưa lập gia đình ah? – Thy thắc mắc
-uhm… chưa em… anh vẫn độc thân mà … – Minh nói dối không chớp mắt và nở nụ cười -sao em hỏi vậy?
-dạ không có gì …
-ah… lát nửa anh với bạn của em xuống khách sạn ăn gì nhé… – cái thái độ lịch thiệp cộng với mã đẹp trai của Minh làm cho Thy không thể từ chối được…
-hai đứa bạn của em bây giờ nó còn ngủ ah… vì trái giờ …
-vào phòng mình nói chuyện nhé… ở đây đứng nói không tiện … – Minh nói
-ơ chuyện này … – Thy hơi ngại
-yên tâm đi anh không làm gì xúc phạm em đâu
-không ý em không phải vậy…
-vậy vào nhé… – Minh mở rộng cửa, Thy bước vào từ từ – em uống gì không?
-cho em lon bia đi … – nó là thức uống quen thuộc của Thy
-uhm… không ngoài dự đoán của anh là em sẽ uống bia …
-sao anh biết chứ?
-nhìn cách em ăn mặc là biết mà… quá hot đấy ..
-anh đúng là tài đấy ..
-hay là kêu bửa ăn lên đây luôn khỏi xuống dưới hen …
-dạ… sao cũng được …..
Rồi Minh alo thế rồi không lâu sau thì bửa ăn cũng được mang lên phòng …
-không biết món ăn ở đây có hợp với khẩu vị của mình không nhỉ?
-em nghĩ là ngon đó …
-ngon sao?
-dạ… cách bài trí thu hút lắm …
-vậy phải ăn thử mới được … – Minh cắt một miếng thit cho vào miệng – wow … đúng là ngon đó … coi bộ em có năng khieu về ẩm thực nhỉ..
-hihi… thường thì bài trí đẹp ăn sẽ ngon …
-sao em chắc chắn diều đó… có những chổ bày đẹp mà ăn không ngon ….
-vì em nghĩ khi đã làm ngon thì họ rất muốn đổi phương thưởng thức….. nên cách bày biện rất thận trọng và đẹp mắt …
-em nói có lý đó ….
Đọc tiếp Yêu thầm – Chương 8


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.