Yêu Thầm

Yêu thầm – Chương 16


Bạn đang đọc Yêu Thầm: Yêu thầm – Chương 16

Khi chiếc xe hơi chở Thuyên, Trâm và hai đứa nhỏ về nhà.
-hai đứa lên phòng chơi đi nha con! – giọng của Trâm
-dạ! – hai đứa nhỏ đồng thanh, lúc này bé bin và con của Thuyên đi lên phòng, hai đứa cũng ngoáy cổ lại nhìn xem mẹ của chúng như thế nào.
-bây giờ Thuyên không biết phải làm sao? – thuyên ngồi ôm mặt khóc
-rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…. đã có caca nói chuyện với Minh rồi! – Trâm ôm lấy Thuyên an ủi
-Mình khổ quá Trâm ơi! Bây giờ mình phải giải thích với đứa con mình như thế nào đây? Không lẽ nói cho nó biết ba nó là con người như vậy sao???
-con người ai cũng có lúc sai phạm… chỉ cần Thuyên thấy có thể tha thứ, và bắt đầu lại… nhìn Minh hôm nay rất tùy tụy…. già đi hốp háp… còn quỳ xuống van xin caca cầu cứu… Trâm nghĩ Minh đã thật sự biết lỗi và muốn sửa lỗi của mình….Thuyên còn tình cảm với Minh không? – Trâm nhìn Thuyên hỏi – câu hỏi này càng làm cho Thuyên khóc nhìu nhìu hơn nửa, điều đó cũng đủ biết là Thuyên vẫn còn tình cảm với Minh rất nhìu…. Nhưng sự đau khổ năm xưa… đã làm cho Thuyên từ bỏ Minh…
Lúc đó ở trên lầu phòng của hai đứa nhỏ….
-sao người lớn lại khóc nhỉ? – bé bin hỏi con của Thuyên
-mình không biết nửa? – đứa con của thuyên cũng không biết phải trả lời như thế nào
-mà cậu tên gì thế tớ không biết tên của cậu? – bé bin hỏi con của Thuyên
-hihi.. mình tên là bé Ty. – bé ty cười tít mắt
-ah… mình là Bin!
-Bin nè cho Ty hỏi Bin tý được không? – Bé ty có điều gì đó thắc mắc
-hỏi gì vậy?
-sao hồi nảy ah …. Người đàn ông kia nói là ba của Ty. Ty nghe mẹ nói Ba đi đâu đó xa lắm không bao giờ về?
-Bin không biết! – bé bin chỉ biết lắc đầu
-Ty tưởng Bin biết chứ!
-Bin đâu biết đâu… Bin mới về Việt Nam lần đầu tiên mà…
-uhm.. nhỉ? Vậy Ty phải đi hỏi ai bây giờ?
-Bin cũng không biết! – bé bin tiếp tục lắc đầu
-sao Ty hỏi Bin cái gì Bin cũng không biết hết vậy? – bé Ty có vẻ bực mình
-Bin không biết thiệt mà!!! – vẫn câu trả lời lúc nảy
-chán bin quá! Không chơi với Bin nửa! – bé thy đi đến tủ đồ chơi của mình
-thui! Chơi với Bin đi! – bé Bin đi đến gần bé Ty năn nỉ …
-nếu vậy! Bin làm con gái nha! – oh! Một đề nghị táo bạo từ bé Ty
-sao kì vậy? Bin là con trai mà! – bé bin có vẻ không chịu cái đề nghị kì cục như vậy
-nếu bin không làm thì ty sẽ không chơi với Bin! – coi bộ vẻ dứt khoắc của trẻ con khiến bé Bin phải chịu làm cái trò con gái mà bé bin không hề thích
Nhưng chơi chung với nhau không được 15p thì hai đứa bé cãi nhau …
-Bin không chơi nừa! – Bin rất bực mình
-sao vậy? đang vui mà! – bé Ty đang cầm lược đủ thứ linh tinh dành cho con gái, bắt bin phải kẹp tóc đủ thứ ….
-không có gì vui hết! – Bin tháo tất cả những thứ linh tinh trên người mình ra
-bin đi đâu vậy? – Ty thấy Bin bỏ ra ngoài
-bin không chơi với ty nửa. Bin xuống dưới lầu chơi với mẹ.
-bin không được đi! – Ty có lẽ không muốn chơi một mình
-tại sao không được đi? – Bin nhìn Ty
-ty muốn bin chơi trò con gái với ty!
-ple ple … – bin le lưỡi – không chơi! – thế là bin chạy xuống dưới nhà một mạch
-Bin không được đi! – Ty chạy theo đuổi lấy Bin
-hai đứa sao chạy giỡn cầu thang như vậy? nguy hiểm lắm đó! – tiếng của Trâm la lên khi Bin chạy xuống vào lòng của Trâm .
-mẹ ơi! Bin không chịu chơi với con? – bé Ty đến xà vào lòng của Thuyên
-sao vậy Bin? – Trâm hỏi bé bin
-Ty bắt con làm con gái. Con không chịu đâu? – bé bin mặt mếu nhìn mẹ
-sao con bắt Bin làm con gái? – thuyên hỏi bé Ty
-con thích Bin làm con gái cơ! – bé ty nhìn Bin như trách móc
-nhưng tớ là con trai mà… sao bắt tớ làm con gái … – bé bin chống cự – mẹ con không thích như vậy đâu? –bé bin cầu cứu mẹ
Ở quán café gần nhất khi tôi và Minh ngồi nói chuyện với nhau.
-caca! Xin mày đó! – Minh năn nỉ tôi
-bây giờ mày có năn nỉ tao thì cũng vậy thôi! cái chính vẫn là Thuyên!
– mày có thể đưa tao đến nhà của Thuyên được không? – Minh năn nỉ trong nước mắt, thật sự làm tôi phải im lặng mà nhìn – hãy đưa tao đến nhà Thuyên!!!
-tao chỉ sợ mày đến Thuyên sẽ không cho mày gặp!
-tao chỉ muốn gặp con tao thui! Tao không hề biết là Thuyên giữ đứa con lại!
-hả là sao??? – tôi như trên mây , haiz…. Thật là chán khi những gì trước xảy ra họ đều biết đều rõ, bây giờ cái tôi biết thì quá mập mờ, cái tôi biết là sự yên bình của cuộc sống.
-uhm! Mày không nhớ gì sao? Chính mày đã cho tao một trận không còn gì… mày tức điên lên, cầm dao tính đâm tao …. Vì Thuyên lạy lục van xin muốn ngất xỉu mày mởi buôn con dao xuống …. Haiz…. – Minh thở dài khi nhớ về quá khứ!!!!
Thật sự những cái tôi biết bây giờ, là sự bình yên của cuộc sống, những ai lầm lỗi của quá khứ bây giờ sửa sai… có cuộc sống tốt hơn!!! Nhưng điều đó cũng làm cho tôi lo … nếu như tôi quay về thực tại, tôi sẽ làm gì đây …. Không lẽ cho nó mặc nhiên xảy ra sao????
Tại nhà của Thuyên.
-sao giờ này caca chưa về nửa nhỉ? Trời đã tối rồi! – Trâm lo lắng và cứ nhìn vào đồng hồ
-Trâm gọi thử cho caca xem! – Thuyên nói
-uhm.. – Trâm lấy điện thoại liền gọi cho tôi.

-Alo! – tôi bắt máy
-Tối rồi, em vẫn thấy anh chưa về nhà.
-uhm! Anh đang đứng ngoài cổng nè!
-dạ! để em ra mở cửa!
-thôi! có người mở rồi! – rồi sau đó tôi cúp máy
-sao rồi anh? – trâm hỏi thăm tình hình
-uhm… mọi việc sẽ ổn thôi em! – lúc này tôi nhìn Thuyên – nhưng anh có chuyện muốn nói với Thuyên – tôi nhìn Trâm, và trâm có vẻ hiểu ý tôi nên đã đi lên phòng của bé ty và bé bin.
-về chuyện của Minh…. –khi tôi mở miệng ra nói vài câu thì Thuyên lập tức phản ứng
-nếu là chuyện của Minh thì mèo không cần phải nói. Và thuyên cũng không muốn nghe – Thuyên phản ứng dữ dội, lúc đó Thuyên phản ứng và muốn bỏ đi lên lầu
-đứng lại đã – giọng tôi hơi gắt, tay tôi nắm lấy tay Thuyên. Sau đó tôi đứng lên mắt nhìn thẳng Thuyên… – hãy cho Minh một cơ hội! Minh đã sửa sai, và đang cố gắng để trở thành một người cha tốt và một người chồng tốt.
-nếu chỉ để nói đều đó thì mèo không cần phải nói. – thuyên có vẻ còn rất giận
-nhưng dù gì mọi thứ vẫn có thể giải quyết, con người mắc lỗi mà không biết sửa sai còn cố chống đối tự cho mình là đúng thì loại người đó không đáng trân trọng, đáng giữ lại. Nhưng còn người mắc lỗi biết sửa đổi làm mọi thứ để có thể được chấp nhận lời xin lỗi của mình, người đó mới đáng trân trọng, bao nhiêu mùi vị Minh đã nếm trải mấy năm nay, mèo nghĩ cũng đến lúc Thuyên nên tha thứ. Và bé Ty nó cũng cần một người cha. – lúc này tôi nhìn Thuyên cứ như đang van xin cho Minh, thật lòng tôi không muốn thấy nhìn Thuyên đau khổ, không muốn thấy bé Ty chỉ có mẹ.
-Thuyên là bạn của mèo, không phải là bạn không, mèo xem thuyên như người thân trong gia đình – tôi tiếp tục nói – mèo không muốn thấy Thuyên phải như thế này nửa. – lúc này Thuyên rơi nước mắt, và lúc này tôi đã ôm thuyên để an ủi, an ủi như một người bạn. chẳng hiểu sao? Tôi lúc này không có cảm giác gì gọi là “yêu” thuyên cả, cảm giác của hai đứa bạn thân, hiểu nhau chia sẽ cho nhau.
Khi nói chuyện với Thuyên xong, tôi cảm nhận được điều gì đó là sẽ có một cái gì đó tốt đẹp. Lúc này tôi đi lên phòng của bé Ty và bé Bin.
-hai đứa ngủ hết rồi hả em? – tôi hỏi Trâm, khi thấy Trâm đang chăm chúng nó ngủ
-ngủ rồi anh! – Trâm nhìn tôi cười
-ây cha! Con trai của anh nó ngủ ngon quá! – tôi ngồi đến gần Trâm. – lúc này trâm giúp tôi đặt bé Bin lên lưng tôi cõng nó, tránh cho nó thức giấc!
-hai người về luôn ah … không ngủ đây sao? – Thuyên hỏi
-uhm… thôi trâm và caca về khách sạn đây! Chắc không ghé qua nửa! – Trâm nói
-sao vậy? – Thuyên thắc mắc
-uh… caca phải đi gặp đối tác! Để thành lập một công ty ở Việt Nam! Sợ không có thời gian ghé qua thăm Thuyên nửa!
-uhm…. Để thuyên đưa hai người lên xe!
Thế là tôi cõng bé bin trên lưng của mình, nó ngủ rất say! Tôi cố gắng ngoáy đầu nhìn nó.. nhưng không được. Thuyên cũng vui khi tôi có một gia đình hạnh phúc như vậy. nhưng lúc đi ra khỏi nhà thì Minh đang đứng trước cửa chờ Thuyên. Tôi nhìn Minh gật đầu, cho Trâm lên xe trước để cho bé Bin nằm trong lòng của Trâm ngủ ngon.
-Thuyên! – Minh đứng như chờ sự tha thứ
-anh về đi! – Thuyên lòng bối rối, không biết có nên tha thứ hay không.
-anh xin em! – Minh nắm lấy tay của Thuyên, thuyên giật tay lại, với những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình – lúc này Minh quỳ gối xuống trước mặt Thuyên – nếu em không tha thứ cho anh , anh sẽ quỳ gối ở đây ngày này qua ngày khác…riêng tôi chỉ đứng nhìn Thuyên và Minh, tôi không muốn nói vào một lời nào cả ….
Lúc này như lực vô hình khiến Thuyên nhìn vào trong xe hơi, khi thấy bé Bin ngủ ngon và cảnh Trâm đang vỗ về, và câu nói của tôi lập lại trong đầu của Thuyên “ bé ty cần một người cha”, sau đó Thuyên nhìn tôi, Tôi chỉ gật đầu! còn minh chỉ biết chờ sự chấp nhận của Thuyên. Sau 30p im lặng ….. thì có lẽ Thuyên đã suy nghĩ sáng suốt và quyết định mình nên làm gì, tình cảm Thuyên còn dành cho Minh rất nhiều. Tuy chuyện trong quá khứ là nổi đau khiến thuyên phải chịu nhiều sự tổn thương, nhưng tình yêu là cái gì đó rất khó nói, dù bạn bị người khác làm tổn thương, bạn vẫn cứ yêu họ, bạn chẳng hiểu lí do gì, bạn luôn sẵn sàng tha thứ cho họ, có điều bạn cảm thấy mặc cảm và tự ái.
Minh và Thuyên! Làm lành lại vơi nhau! Và tôi mừng vì bé Ty không phải vô duyên vô cớ mất đi một người cha như thế. Hì hì … suy nghĩ trong tôi bây giờ là lúc tôi đang ngồi trên taxi đi về hướng khách sạn.
-Bé Bin nhà ta! Giống caca qua! – lúc này một tay tôi đang ôm lấy trâm, đang dùng tay rờ má của nó!
-hihi.. nó là con của chúng ta mà! – Trâm nhìn bé bin cười
-sau này không biết nó có giống caca không nhỉ? – tôi đặt câu hỏi
-đương nhiên là giống rồi! – Trâm nói- đẹp trai! Tài hoa! Giỏi giang!
-đẹp trai sẽ đi kèm với đa tình đó! – tôi giỡn
-yêu gì đến một lúc ba cô gái! – trâm hàm ý
-hì hì … tuổi trẻ mà em. Nhưng cuối cùng người anh chọn là em! – lúc này tôi hôn nhẹ lên má của Trâm – cảm ơn em. Caca yêu em! – Trâm ngã đầu nhẹ vào vai của tôi, vòng tay tôi đang ôm trọn đứa con và người vợ của mình.
Đến khách sạn.
-hum nay bé Bin ngủ chung với chúng ta! – tôi nói khi dặt nhẹ bé bin trên giường
-hì hì … em đi tắm trước đây! – Trâm vào phòng tắm chừng 30p mới bước ra ngoài
-em tắm lâu quá! – tôi lắc đầu, lúc này tôi đến ôm eo của Trâm và hôn nhẹ trên môi
-thui! Anh đi tắm đi! Cả ngày hôm nay dơ hết rùi đó! – trâm đánh nhẹ vào người tôi
-ok! –một lát sau tôi bước ra. Thì thấy Trâm đang hát ru cho bé bin ngủ
-em hát hay như thế! Hen chi con nó ngủ ngon quá!
-hihi.. – trâm mỉm cười, tôi đứng dậy kéo trâm đứng lên ôm vào lòng – anh sao vậy?- Trâm cũng ôm lại tôi…
-hì hì … anh chỉ muốn ôm em, anh sẽ không bao giờ buôn tay…. Em là thiên thần của anh, là người mang lại cho anh mọi thứ… – lúc này cả hai cùng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào  ….và đứa con của chúng tôi nằm giữa với sự che chỡ của tôi và Trâm…. Và tôi chiềm vào giấc ngủ thật thật sâu ….
Bên tay của tôi bỗng dưng nghe những lời nói kì lạ ….
-mẹ ơi! Caca chưa tỉnh nửa! – trâm lo lắng, nhưng tôi thì thắc mắc ủa? chưa tỉnh, đang ngủ mà…
-con đừng lo mà! Caca hôn mê mới 2 ngày nay thui! – mẹ tôi nói vậy thôi chứ sao mà không lo lắng
-mẹ ơi! Caca tỉnh rôi! – lúc này tôi chợt mở mắt, tôi giật mình ngồi bật dậy …..
-trơi ơi! Sao con cử động mạnh vậy? – mẹ tôi nói
-ủa? sao con ở đây. – lúc này đầu tôi thấy nhức vô cùng – con đang ở khách sạn mà. – tôi khẳng định
-con đang nói sản cái gì vậy?- mẹ tôi ngạc nhiên khi nghe tôi nói chuyện thật kì cục – con làm việc quá sức và xỉu, hôn mê mấy ngày nay rồi!
-cho con biết hum nay là ngày mấy đi!
-hôm nay la ngày 22/04/2012…
-hả? – tôi ngỡ ngàng….
Khi bác sĩ bước vào thấy tôi bấn loạn và gọi người đến kiểm tra tổng quát cho tôi, chẳng hiểu sao họ cứ lấy cái gì đó chụp lên đầu tôi, bác sĩ thì nhìn vào mấy cái đồ thị, thật sự tôi nhìn vào chẳng hiểu gì cả… cái quái gì vậy???
-oh!  một chuyến đi về tương lai không có thật như thế nào vậy caca? – bác sỉ mỉm cười nhìn tôi
-hả? sao bác sĩ biết! – tôi chỉ biết trố hai mắt và nhìn
-hì hì … gần đây có một số bệnh nhân cũng như caca đây thôi! Đây là căn bệnh “mộng tưởng”, lý do ngày thường cuộc sống của họ không được như mong muốn, có rất nhiều vấn đề không thể giải quyết, có những mong ước mà trên thực tế này không bao giờ có được. cộng thêm với áp lực công việc họ trải qua từng ngày, đến một lúc nào đó, nó hoạt động quá tải sẽ đưa con người ta bị hôn mê, nhẹ thì vài ngày, còn hơn là tuần có thể tính theo năm…. Những con người đó mà mê theo năm là họ sợ cuộc sống thực tại và không bao giờ muốn tỉnh giấc. Có thể caca thấy rằng tương lai phía trước của mình là một người thành đạt không ai sánh bằng, gia đình con cái rất tốt đẹp, bạn bè thân hữu thân thiết không hề có một chuyện rắc rối như vậy!

-uhm! Đúng như bác sĩ nói! Tôi mơ thấy tôi và Trâm lấy nhau và có một đứa bé trai, nó rất giống tôi và trâm! – lúc nói tôi nhìn trâm
-uhm! Tôi hiểu! – bác sĩ gật đầu – ai cũng mong con mình thì phải giống mình chứ, sao có thể giống một ông hàng xóm hay bà hàng xóm được!
-và tôi mơ thấy vấn đề nan giải giữa bạn bè tôi được giải quyết! – tôi kể hết những gì cho bác sĩ nghe
-uhm! Bây giờ caca cứ nghĩ ngơi! Đi chơi vài ngày! – bác sĩ cười – mọi thứ chỉ là áo tưởng thui! Nhưng về phần khoa học nghiên cứu có thể người phụ nữ sanh con mà không cần đàn ông! – bác sỉ cười
-ủa? được sao? – tôi hỏi
-uhm! Hiện tại khoa học đang nghiên cứu! ai biết được trong giấc mơ của caca có cái nó thành sự thật có cái không! Vì đó là mơ mà! – nói xong bác sĩ đi ra
-caca! – trâm nhìn tôi lo lắng – bình thường em tưởng anh làm việc bình thường không áp lực, ai ngờ anh lại như vậy. em lo lắm
-hì hì … anh vẫn còn ở đây mà! Em biết không anh mơ thấy chúng ta có một đứa con trai nó tên là Bin, rất kháu khỉnh nó giống chúng ta lắm. lúc đó em cũng là một người phụ nữ tuyệt vời!
-hihi… em cũng mong điều đó thành sự thật! – lúc đó trâm ngã đầu vào vòng tay của tôi
-anh hôn mê mấy ngày rồi? chắc đã làm lỡ chuyến đi hawaii của em.
-ba ngày rồi! nhưng mọi người chưa ai đi cả anh ah! – Trâm nhìn tôi mỉm cười
-ủa? sao thế? Vé đặt hết rồi, không đi là mất vé đó!
-anh như vậy, mọi người sao bỏ anh đi chơi được.
-hi!!! Anh rể iu của em! – tiếng của Key từ bê ngoài chạy vào, trên tay cầm một bó hoa, một giỏ trái cây, và Thanh thì khoác tay đi kế bên.
-oh! – tôi cười
-mọi người đến thăm anh kìa! – Trâm nói
-Hi! Em trai! – tiếng của Fun và chị lady
-oh! Em xin lỗi , tại em mà mọi người mất đi chuyến đi chơi! – tôi cười
-nói vậy là giận đó nha nhóc! – chị Lady lên tiếng – đi chơi là đi chơi hết, với lại vé được sang qua người khác rồi… bên kia nói khi nào em khỏe hẳn rồi chúng ta cùng đi
-em cám ơn mọi người! – tôi cười
Và tôi phải nghĩ dưỡng ở bệnh viện cũng phải cả tuần mới được xuất viện, người mà chăm sóc cho tôi nhiều nhất là Trâm, từng ly từng tý mọi thứ, làm tôi cứ nghĩ đến việc trong giấc mơ, tại sao lại có một khoảng thời gian tôi không được gặp trâm chứ, bây giờ trái tim tôi chỉ có trâm, chưa bao giờ tôi yêu trâm nhiều đến thế, nhiều hơn cả lúc này…. Có lẽ trái tim tôi đã hoàn toàn thuộc về trâm, người con gái đang chăm sóc tôi, ở bệnh viện em dìu tôi đi từng bước có khi bước hơi nhanh tôi sắp té và em đã đỡ lấy tôi, tôi chỉ biết nhìn em cười hạnh phúc. Nhiều khi ở bệnh viện em phải ngồi ngủ tôi bảo em lên giường nằm chung nhưng em không chịu thế là. Tôi phải kêu người đổi cho tôi một chiếc giường rộng hơn.
-ủa? sao giường hôm nay rộng quá vậy! – Trâm ngạc nhiên khi thấy chiếc giường rộng hơn bình thường
-hì hì … anh mới kêu người đổi đó! Em ngủ ngồi như vậy anh không chịu đâu! – tôi lấy tay đập đập lên giường ý nói là lên giường nằm cùng tôi
-nhưng giường bệnh giành cho người bệnh mà, em có bệnh đâu! – Trâm cười
-thì lên đây đi! Nằm một mình buồn lắm! – tôi mếu mặt
-hì hì… vậy thì em lên! – trâm vừa lên là tôi đã nằm đè lên Trâm.
-caca anh xấu quá! – trâm lắc đầu đánh nhẹ vào người tôi mấy cái
-hè hè … – tôi cười gian- ai biểu em đã lấy đi trái tim của caca làm gì hả? bây giờ phải chịu như vậy đo! – tôi cười gian
-em lấy hùi nào đâu! Anh kiếm đi! – Trâm chọc tôi
-nó đang nằm cạnh trái tim em đó! Kiếm chi! Cảm ơn em đã chăm sóc cho anh thời gian qua, mọi thứ, anh thật có lỗi khi để cho em phải chờ đợi…. – lúc đó trâm im lặng nhìn tôi như muốn rơi nước mắt, tôi cũng nhìn Trâm cười…. lúc đó cả hai khuôn mặt sát và gần nhau, tôi cuối xuống nhẹ từ từ … và …
-ê bắt quả tang………. – tiếng của key la lên!
-èo >”< – tôi nghĩ trong bụng “phá đám thiệt chứ”, lúc đó trâm ngại ngồi dậy
-đi đâu vậy? – tôi nhăn mặt nói
-hì hì …. Em và thanh ghé xem caca có cần giúp gì không?
-đâu ai cần đâu. – tôi chống càm
-em đem quần áo cho chị dâu của em nè – Thanh nói cười tủm tỉm – Hai! – nó nhìn tôi – em nói nhỏ tý nhé
-gì vậy? – tôi đưa tai cho nó nói
-ba mẹ nói với em là ….. sẽ làm đám cưới cho Hai và chị Trâm đó… kaka… – nó cười mãn nguyện
-thật hả? – chẳng hiểu sao tôi vui đến thế nhỉ? Muốn nói cho Trâm nghe nhưng mà cả hai ra dấu im lặng không nói cho Trâm biết, nhưng tôi quay qua nói với nó – nhưng Hai chưa có cầu hôn với chị Trâm!
-Hai đúng là đại ngốc! – nó mắng tôi đó, các bạn xem được không?- chuyến đi Hawaii sắp tới
-ah ha ……. – cả hai chị em cùng nhau hiểu ra vấn đề.
-em về nha! Chị trâm chăm sóc chu đáo cho hai của em nhé! – Thanh và sb key đánh nhanh rút gọn
-anh và bé út nói gì mà vui quá vậy – Trâm tò mò
-hì hì … không có gì đâu em. Thui lên giường đi
-hì hì… – Trâm lên giường như xoay mặt chỗ khác
-ủa? sao không quay qua đây. – tôi thắc mắc
-không! Em thích như vậy! – trâm cười khúc khích, tôi thì biết sao rồi, thế là tôi chồm tay ôm eo của Trâm kéo trâm vào lòng và hôn má của trâm, cả hai chiềm vào giấc ngủ ngon.
Buổi sáng thức dậy thì tôi không thấy Trâm đâu cả, hình như đang làm thủ tục xuất viện thì phải. cũng nhanh gọn lẹ cuối cùng tôi cũng được về ngôi nhà thân yêu của mình, thật thoải mái! Trâm đúng là người con gái biết chăm sóc cho gia đình, bao nhiêu đồ của tôi trâm xếp gọn vào tủ hết!
-cảm ơn em! Em cực quá! – tôi đến nắm lấy tay của Trâm
-hì hì …. Đó là nhiệm vụ của em mà!
-uhm! – tôi ôm lấy Trâm
-thui! Em xuống làm đồ ăn cho anh ăn! Anh bệnh nên phải làm mấy món bổ dưỡng để anh ăn! – nói xong là Trâm đi xuống bếp, tôi chỉ biết lắc đầu nhìn trâm cười.
Lúc này tôi tháo chiếc đầu hồ trong ta cất vào tủ thì thấy vé máy bay về Việt Nam. Nó cũng không còn xài được, vì chuyến bay cũng đã bị lỡ rồi! tôi lấy nó quăn vào sọt rác!
Một lúc sau tôi đi xuống dưới nhà, để được ăn bửa ăn cho chính Trâm nấu cho tôi, mọi thứ với tôi thật yên bình, nhưng trong đầu tôi vẫn còn vươn vấn về cái giấc mơ của tương lai đó, nó khiến cho tôi suy nghĩ rất nhiều, vậy hiện tại chuyện của Thuyên thì sao? Tôi có nên nói cho Trâm biết không? Nhưng nếu không nói thì Trâm sẽ hiểu lầm tôi mất. Khi dùng xong bửa tối tôi đi qua phòng của Trâm.
-hi! Em! – tôi mở cửa bước vào

-hì hì … sao anh chưa ngủ nửa? – Trâm nhìn tôi cười
-uhm.. anh không ngủ được! em đang làm việc ah – tôi nhìn thấy tập hồ sơ nằm trên bàn của Trâm
-dạ! em chuẩn bị giải quyết một số chuyện! hy vọng sẽ xong sớm!
-ah.. em nói chuyện với anh một chút được không? – tôi hỏi Trâm và ngồi ở trên giường
-chuyện gì vậy anh?
-Hum bữa anh có gọi điện thoại về Việt Nam, để hỏi thăm Thuyên! – lúc này tôi nhìn Trâm, để xem Trâm có phản ứng gì không?
-anh nói tiếp đi, em nghe mà! – Trâm mỉm cười với tôi
-uhm… tình hình là anh biết rằng là Thuyên đang ở nhà của Nhi, người bạn của anh!
-ủa? anh nói Thuyên đã có gia đình rồi mà, sao không ở với chồng! chồng thuyên hình như là Minh bạn rất thân với anh phải không? – Trâm bắt đầu thắc mắc và quan tâm đến chuyện của Thuyên
-uhm… – tôi gật đầu, rồi nói tiếp với Trâm – anh cũng không biết có chuyện gì nửa…anh muốn….
-anh muốn về Việt Nam! – trâm hiểu ý tôi,và nói lên, lúc này tôi đến ngồi khuy xuống nắm lấy hai bàn tay của Trâm rồi với ánh mắt nhìn Trâm.
-anh về Việt Nam chỉ muốn xem người bạn của mình như thế nào thui! Vì dù sao Thuyên cũng là bạn thân của anh! – tôi đang cố gắng giải thích vì sợ Trâm buồn
-hì hì …. – trâm mim cười với vẻ mặt hạnh phúc làm tôi không hiểu- anh về thì anh cứ về đi, có gì mà phải giải thích với em nhiều vậy!
-Anh sợ ….. – tôi mở miệng
-em buồn hả? – trâm nói, tôi gật đầu – hì hì … em chỉ cần cái gì anh có thể nói với em là được …
-cảm ơn em! – tôi hôn nhẹ lên bàn tay của Trâm – hì hì .. vậy anh không chọn lầm người rồi, anh cứ sợ em sẽ ghen như những cô gái khác, rồi suy nghĩ đủ thứ ….
-Em có muốn về Việt Nam với anh không? – tôi có lời đề nghị
-có tiện không? – Trâm hơi ngại
-hì hì .. em là vợ sắp cưới của caca mà! Về cho bạn bè nó hay tin! Cho chúng nó ganh tỵ! – tôi nheo một mắt đùa với Trâm
-nhưng anh chưa cầu hôn em mà… đâu ra vợ sắp cưới vậy hả? – Trâm đỏ mặt quay người lại
-ah… cô vợ tương lai của tôi bắt đầu biết nhõng nhẽo từ lúc nào vậy ta? – tôi ôm eo của Trâm từ phía sau, và hôn nhẹ lên má …sau đó bế trâm lên tay đi đến chiếc giường..
-anh làm gì vậy? – trâm cười khúc khích đánh vào người tôi
-tối nay cho anh ngủ ở đây nhé! – tôi mỉm cười hôn nhẹ lên môi của Trâm
-không được! em không cho ! – Trâm xoay mặt qua chỗ khác
-đi mà! Anh sợ ma lắm! ngủ với em bớt sợ ma hơn!
-anh xạo quá!!! – Trâm quay sang nhìn tôi mỉm cười – ah ngày mai, chúng ta ra cửa hàng đồ vest nhé!
-ủa? ra đó làm gì? – tôi thắc mắc
-hì hì … đương nhiên là lựa vest cho anh đi làm rùi chứ gì nửa.
-anh nghĩ không cần đâu!
-nếu như có họp quan trọng, hay sự kiện gì lớn … anh tính mặc áo thun hoài hả?
-ờ nhỉ…..nhưng mà bây giờ tính cái chuyện này trước cái đã … – tôi cười gian nhìn Trâm
-hihi… buôn em ra, anh làm em nhột quá…. – lúc này cả hai đang vui vẻ với nhau.
Vào buổi sáng cũng như những ngày bình thường đi làm xong thì tôi ghé qua công ty đón Trâm đi ăn trưa rồi đi vào cửa hàng bán vest. Khi bước vào cửa hàng tôi chóng nạnh
-haiz… anh nghĩ không có vest nào vừa với anh đâu! – tôi nhìn bộ vest == với những kích thước rộng thùng thình …
-hihi… nếu không vừa thì mình đặt cửa hàng may cho mình!
-oh oh …. Mắc lắm đấy! – tôi hơi ngáng
-không lẽ chồng của em suốt ngày cứ làm công hoài sao? Phải có một hướng mới là thành lập công ty, là người sỡ hữu chớ! – câu nói của trâm làm tôi nhớ đến giấc mơ. Tôi là chủ tịch của một công ty truyền thông đa phương tiện nổi tiếng ở Úc.
-ờ …- thế là tôi và Trâm đi một vòng quan sát những bộ vest, nào là vest tinh tế, sang trọng dành cho những cái chuyên gia, hay doanh nhân gì đó ….
-em thấy bộ này được nè! – Trâm chỉ vào bộ vest mà hay dùng cho để đi ăn tiệc, party sang trọng, nó có cái nơ đen ở cổ, vest đen , áo sơ mi trắng, kèm theo một chiếc áo ghi lê đen.
-uhm… cũng ok đó chứ! – tôi mỉm cười và cũng cảm thấy thích, không biết nó vừa không nhỉ? – tôi rờ càm suy nghĩ
-quý khách muốn lấy bộ vest này ah!
-uhm! Chị xem dùm em có bộ nào vừa với anh ấy không? – Trâm nói với người phục vụ
-dạ có! ở đây rất nhiều loại vest có size như ngài đó! – người phục vu chu đáo
-hihi… khỏi may rồi! mua thui là được! – Trâm nhìn tôi mỉm cười
-uhm… thế đỡ tốn một khoảng tiền. – tôi gật gật đầu.- em không mua gì cho mình sao? Anh thấy em mặc hoài vài bộ vest đi làm, đổi đi!
-hihi.. thui em mặc vậy được rồi!
-dạ ở đây mới có hàng mới về, rất đẹp, rất nữ tính quý phái, rất hợp với quý cô ah
-ok! Cô dắt vợ tôi vào thử đi, phần tôi 3 bộ vest là đủ rồi!
-dạ thưa ngài! Mà ngài không thử sao?
-uhm nhỉ quên mất!
Thế tôi và Trâm cùng nhau thử những đồ vest, quả thật Trâm dù mặc vest hay đầm gì đó, cũng đều dể thương nét lên nữ tính. Vest nhìn Trâm có vẻ mạnh mẽ nghị lực hơn. Tôi mặc vest vào phải tự nhận xét là cũng rất bảnh đấy chứ, nó bắt đầu làm tôi thích thú với bộ vest mới rùi đó.
-hì hì.. anh mặc vest cũng đẹp đó chứ!
-em cũng thế thui! Hay hum nay chúng ta mặc đồ mới luôn đi! – tôi đề nghị
-thui! Đồ này dành cho anh đi làm mà!
-uhm… em nói cũng có lý! Ý còn ra vát thì sao? – tôi gãi đầu
-em sẽ lựa cho anh! – tôi nhìn Trâm cách lựa đồ cho tôi, sao Trâm có thể tuyệt vời đến thế cớ chứ. Mọi thứ trâm lựa cho tôi đều ưng hết.. quả thật mắt thẩm mỹ của Trâm rất tuyệt vời.
-wow… lâu lắm rồi em mới thấy được một cặp như hai người đây? – cô phục vụ nói
-sao thế? – tôi hỏi
-dạ. vì hồi đó cũng có một cặp như hai người đây! Cũng rất tinh tế cho việc chọn đồ!
-xong rồi nè! – trên tay Trâm đang cầm 5 chiếc ra vat.
-tính tiền hết cho tui đi! – tôi nói
-dạ, quý khách chờ chút ah. Dạ đây là bill
-ok! – tôi đưa thẻ thanh toán hết toàn bộ.
Lúc trên đường về nhà…
-chừng nào anh về Việt Nam? – Trâm hỏi tôi
-uh… anh có thể vài ngày nửa, lát nửa anh đặt vé luôn! Em về với anh không? – khi tôi hỏi nắm lấy tay của Trâm như nói với Trâm hãy tin tưởng tôi
-dạ! em sẽ đi với anh! – Trâm cười-

-uhm! – tôi cũng mỉm cười lại
Không biết cuộc hành trình qua Việt Nam, có điều gì đang chờ đón chúng tôi hay không? Nhưng nó cho tôi một linh cảm xấu là có điều gì đó xảy ra với Thuyên, cú điện thoại đó làm tôi suy nghĩ, không biết khi tôi về bạn bè sẽ nghĩ sao khi tôi có vợ nhỉ? Chắc tụi nó ngạc nhiên lắm, vì tụi nó đâu nghĩ rằng tôi sẽ lấy vợ đâu chứ! Ui VN tư tưởng không được thoáng như nước ngoài…. Mà cũng may mắn là tôi được sống ở Úc từ nhỏ, nên việc này gia đình bình thường. nhưng thui dù gì thế nào tụi nó cũng sẽ ganh tỵ khi biết tôi có được một cô vợ xinh đẹp, đáng yêu, dể thương, quan tâm chăm sóc cho tôi từ a-z
Ở bên Úc …
-ủa? ba mẹ hai caca đâu òi, còn chị dâu tương lai của con nửa? – Thanh nó hỏi
-ah..hai của con và trâm về Việt Nam ròi!
-hả? về đó làm chi? – nó thắc mắc
-nó nói bạn nó có việc gì đó .. cần sự giúp đỡ – mẹ tôi trả lời
-ah mẹ! cho con về VN luôn nha mẹ!
-hả? con có quen ai đâu.
-con đi du lịch! – Thanh ranh mép
-với ai? – ba tôi hỏi
-với key đó ba! – Thanh mỉm cười nũng nịu mong sự chấp nhận của ba tôi
-uhm… nhưng đi lúc nào về?
-dạ chơi chán rồi về! – Thanh cười
-haiz…. lớn rồi muốn làm gì làm… ba không quãn nửa ….
-dạ! con cảm ơn ba mẹ!
Thế là chuyến bay vê Việt Nam của Jack, Thanh, Key đi chung một hạng máy bay …
-ủa? Jack! – Key nhìn qua khi thấy Jack đang ngồi phía bên kia
-tôi có quen cậu ah! – Jack thắc mắc khi thấy Key gọi mình
-hì hì … Jack nhớ caca chứ!
-uhm.. caca thì tôi biết nhưng cậu là ….
-em rể tương lai … ủa? Thanh! đây là người yêu em ah ! – Jack biết thanh vì có qua nhà tôi vài lần ..
-ủa? Anh Jack anh đi về Việt Nam luôn hả?
-uhm.. anh đi chơi, còn hai đứa em …
-ah … cũng đi chơi! – Thanh đáp nhanh gọn …
Buổi sáng tôi thức dậy việc đầu tiên tôi phải trải qua là nhức đầu kinh khủng, tôi nằm trên giường dùng tay đâp đầu mình mấy cái .. cho đỡ nhức xoay qua thì thấy Trâm đang tựa đầu trên vai của tôi, tay thì đang để lên ngưc của tôi… tôi nắm lấy tay trâm tính đặt xuống nhưng thấy chiếc nhẫn đã đeo vào tay của Trâm , điều đó làm tôi hiểu có lẽ tối quá tôi đã cầu hôn Trâm rồi! hì hì …. vậy việc còn lại là chỉ tố chức đám cưới thôi…. nhưng màn cầu hôn của tôi như thế thì chẳng có gì gọi là lãng mạn hết, ai lại cầu hôn bạn gái mình cái kiểu như thế chứ … tôi kéo bàn tay trắng hồng của Trâm lại gần môi mình, và hôn nhẹ lên nó
-caca dậy rồi hả? để em xuống làm bửa sáng! – Trâm tỉnh giấc
-thui ở đây Việt Nam mà em, chúng ta ăn sáng ở ngoài luôn, không cần nấu đâu, ăn sáng xong caca chở em qua nhà Nhi gặp Thuyên ha… – tôi hơi sợ khi nói ra điều này
-dạ! chúng ta sẽ qua! em hy vọng là thuyên sẽ ổn!
-uhm! cảm ơn em! – tôi hôn nhẹ lên má của Trâm
Không bao lâu thì tôi và Trâm đứng trước cửa nhà của Nhi.
-Kính cong – tiếng chuông cửa – ai thế nhỉ? sáng sớm!! _ nhi thắc mắc và bước ra mở cửa
-khỏe không? – tôi mỉm cười
-ủa? caca! về hồi nào vậy? – Nhi trố mắt nhìn tôi, sau đó nhìn sang thấy Trâm… Nhi không biết là ai, nhưng tôi đang nắm tay Trâm rất thân mật … – cô gái này là …
-hì hì …. vợ sắp cưới của caca! – tôi giới thiệu Trâm cho Nhi biết, Trâm mim cười chào.
-vợ … vợ … sắp … sắp … cưới sao? – Nhi bị cà lăm khi nghe tôi nói như vậy?
-Nhi? ai vậy? sao ở ngoài đó lâu vậy? – tiếng của Thuyên vọng ra và Thuyên bước ra …. lúc đó Thuyên vừa thấy tôi thì … – Mèo! – thuyên rất mừng và bay đến ôm lấy tôi ngay lập tức.
Lúc này tôi không kip phản ứng thì Thuyên đã chạy đến ôm lấy tôi cứng ngắt, và trâm nhìn tôi và Thuyên. Lúc này Thuyên ôm tôi khóc nứa nỡ … không nói được gì cả, theo quán tính của một người bạn thân khi xưa…. tôi đã vô tình buôn bàn tay của Trâm ra khỏi bàn tay của mình, một tây ôm thuyên một tay vỗ đầu của Thuyên … Trâm và Nhi nhìn tôi và Thuyên. Nhi có vẻ không vui, còn trâm ánh mắt có chút gì đó hơi buồn ….
-đừng khóc! mọi thứ sẽ trở về bình thường thôi! – cảm giác của tôi như trở lại, nhưn tôi chợt nhớ ra Trâm đang đi bênh cạnh tôi, tôi ngay lập tức đẩy Thuyên ra ….
-vào nhà nói chuyện đi, tính đứng ở ngoài này ah! – Nhi nói với giọng không vui
-uhm… mèo nghĩ chúng ta nên vào nhà ….
-uhm. vậy đi vào nhà! – Thuyên khoác láy tay tôi, nhưng thái độ của tôi không cho mà nắm lấy tay của Trâm , vào phòng khách và ngồi xuống
-ua? cô gái này là ai vậy mèo? – Thuyên hỏi tôi
-ah… đây là Trâm là người… – tôi nói thì bị chen ngang
-là người bạn bình thường thui! – Trâm mỉm cười
-Trâm! – tôi nhìn Trâm và không hiểu gì cả …
-ah… bạn bình thường hả? … hì hì … vào nhà luôn đi! – Thuyên cười
-ủa? mèo mới nói là vợ sắp cười mà! – Nhi dựa lưng vào tường nói
-ủa? là sao vậy caca? – Thuyên nhìn tôi
-thì sự thật là … – tôi nói và bị Trâm chen ngang
-caca chỉ đùa thui! không phải vợ đâu! – Trâm đang làm gì vậy? suy nghĩ trong tôi
-vậy là bạn gái! – Nhi nói câu nào cũng đúng!
-caca có bạn gái rùi hả? – Thuyên nói có vẻ gì đó hơi buồn
-hì hì .. caca vẫn vậy? không có bạn gái đâu? – Trâm nói, tôi không hiểu gì cả, Trâm đâu cần làm như vậy …
-nêu không phải bạn gái tại sao đeo chiếc nhẫn bạch kim có hoa văn sắc nét như vậy? – Nhi nhìn vào tay của Trâm và nói
-ủa? đep nhẫn đâu nhất thiết phải có người yêu mới được đeo! – Thuyên phản kháng
-nhưng đó là chiếc nhẫn của caca đặt mua! – Nhi thở dài …
– Mèo đã có bạn gái, và sắp lấy cô ta làm vợ hả? chúc mừng nha! – Thuyên cười nhạt
-uhm…thuyên tính ở đây luôn sao? – tôi hỏi thăm Thuyên như một người bạn thân cần được sự quan tâm
-mèo về đi , đừng hỏi gì hết! – Thuyên chỉ tay ra cửa …
-mày khùng ah! – Nhi quát – caca nó từ Úc về để thăm mày, nó lo cho mày vì nó xem mày là bạn … giờ mày làm cái trò gì hả?
-tao không cần sự thương hại, khi tình cảm của mình không được trân trọng , bị chà đạp như thế, mày nghĩ tao cần sự quan tâm của một người bạn ah!
-Thuyên ah! không phải như caca nói đâu! mình chỉ là bạn bình thường thui! – Trâm đứng dậy nói
-Trâm em làm cái gì vậy hả? – tôi nóng giận
-nếu là bạn bình thường sao cô lại đeo chiếc nhẫn do caca đặt chứ. – Thuyên ngồi khóc
-ah.. mình mượn đó mà! để mình tháo ra! – Trâm cố gắng tháo chiếc nhẫn ra nhưng không được, vì khi tôi đặt chiếc nhẫn này … tôi đã cầu nguyện , khi tôi đeo vào tay của ai đó, nếu đó là tình yêu thật sự nó sẽ dính mãi vào tay của người ấy, không bao giờ được tháo ra.
-Hai người về đi! – Nhi đuổi hai chúng tôi , có lẽ không còn cách cứu giản… càng lúc mọi thứ càng phức tạp hơn …tôi đã chở Trâm về nhà ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.