Đọc truyện Yêu Thầm Là Chuyện Một Người – Chương 93: Cáo Già Lắm Chiêu
Dương Ái Linh chẳng mấy để ý tìm đại một chỗ ngồi xuống, cô cũng quen với cái điệu bộ lạnh nhạt thờ ơ của Đới Khải đối với mọi người xung quanh rồi nên đôi lúc cũng thật thắc mắc sao anh ta lại có thể yêu một người lâu đến vậy và rốt cuộc cô gái đó có gì đặc biệt khiến anh ta chỉ yêu mình cô ấy.
Mà cũng đúng, đương nhiên phải đặc biệt mới có thể yêu nổi bản tính khó ưa của người đàn ông này
“Không sao, bữa tiệc còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, là em đến sớm rồi.
Anh làm việc đi, em chờ cũng được”
Đới Khải gật đầu rồi quay trở lại với cái máy tính chợt nhận ra một điều liền bấm nút kết nối điện thoại bàn đến văn phòng bên cạnh: “Em lên đây một lát”
“Có người muốn giới thiệu cho em” Tín hiệu bên trong tắt liền quay sang nhìn Dương Ái Linh nói
Lý Thẩm có chút nghĩ ngợi lung tung khi nghe anh gọi mình lên văn phòng, cô hoảng loạn đôi chút sửa lại đầu tóc vào áo, giày cao gót bằng nhung dính bụi bẩn hay không cô không biết nhưng vẫn cúi xuống phất phất
Đứng dậy hít một hơi thật sâu rời khỏi phòng làm việc đi lên văn phòng tổng tài
Cốc cốc cốc
“Vào đi”
Nghe thấy tiếng bến trong chấp thuận lời gõ cửa, Lý Thẩm bấm nút mở cửa bước vào, bên trong Đới Khải đang chống khủy tay lên bàn làm việc còn Dương Ái Linh ngồi trên ghế dài mà anh vẫn thường ngồi đọc tài liệu
“Đới tổng, anh gọi tôi” Lý Thẩm không biết nên làm gì hơn, chỉ có thể cúi người chào hỏi
Đới Khải đứng dậy đi về phía cô, khoác tay lên vai cho cô một điểm tựa vững chắc, quay cô qua hướng đối mặt với Dương Ái Linh
“Đây là người con gái anh luôn kể em nghe”
Dương Ái Linh nhìn vậy liền ngớ người, cô không nghĩ người đó lại gần với mình đến vậy, lần đầu tiên gặp là ở lâu đài cô đã nhìn thấy được khí chất toát lên trên người Lý Thẩm nhưng lại không ngờ đến là người mà Đới Khải yêu từ rất lâu
“Chị Dâu, em là Dương Ái Linh, lần trước gặp gỡ nhưng bây giờ mới chính thức chào hỏi.
Thất lễ rồi” Dương Ái Linh đi về phía hai người bọn họ, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của Lý Thẩm ánh mắt có lỗi vô cùng thật khiến Lý Thẩm mủi lòng tha thứ
Lý Thẩm đưa bàn tay còn lại của mình vỗ nhẹ lên tay Dương Ái Linh trấn an: “Không sao, gọi tôi Lý Thẩm là được rồi”
Hai từ Lý Thẩm vang lên cứ đau đáu trong tâm trí của Dương Ái Linh, rốt cuộc là cô đã từng nghe đến tên người này ở đâu đó.
Nhưng suy nghĩ phức tạp cũng sớm bỏ qua, cô mỉm cười: “Vậy em gọi chị là chị Thẩm nhé”
Lý Thẩm mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn Đới Khải ánh mắt đầy ý cười bên cạnh
“Tan ca rồi, đừng tăng ca nữa, lái xe về cẩn thận nhé.
Anh đưa cô ấy đến buổi tiệc sinh nhật của Lương Trạch.
Đến nhà thì báo anh biết nhé” Đới Khải ôm lấy cánh vai của Lý Thẩm vỗ nhẹ, giọng điệu thủ thỉ khiến Dương Ái Linh thật không nuốt nổi tô cẩu lương này
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh vẫn hôn lên trán cô trước mặt “vị hôn thê” của mình xem như là sự an ủi và tạo cảm giác an toàn cho Lý Thẩm.
Cô ngại ngùng đẩy anh ra, dù không phải phép lắm nhưng cô rất vui vì anh làm điều đó.
Khi nghe nói anh đưa cô gái khác đi dự tiệc người con gái này mà chẳng nổi lòng ghen cơ chứ còn chưa kể là đi với người con gái dung mạo xinh đẹp thướt tha tới gặp người tác thành cho bọn họ cơ chứ
Chiếc xe Masetari dừng lại trước một chiếc cổng lớn, bảo vệ soát giấy mời rồi mới được tiến vào bên trọng, xe men theo con đường dọc hai bên là rừng cây um tùm, phải đi đường dài nữa mới có thể nhìn thấy biệt thự lớn tọa lạc ngay giữa rừng, xung quanh đều là cây xanh nhưng lại có “mắt đỏ” và vệ sĩ đứng ở mọi nơi
Dừng lại trước thảm đỏ, thư ký Kim bước xuống mở cửa sau xe, lần lượt Đới Khải với bộ vest sang trọng, chiếc giày da thiết kế thủ công riêng đặt chân lên thảm bước ra rồi quay người trở lại đưa tay vào trong xe đỡ Dương Ái Linh bước xuống xe
Khoác lấy cánh tay của Đới Khải, Dương Ái Linh thì thầm: “Hôm nay không có phóng viên, lần trước bị hỏi em thật khó xử.
Cũng may anh bưng bít tốt”
Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của vị chủ tịch tập đoàn Lương Thị được tổ chức bí mật ngoài ngoại ô và chỉ có những người có địa vị trong giới mới được mời, còn việc Dương Ái Linh đề cập quả thật Đới Khải đã thao túng truyền thông rất tốt, một bức ảnh bọn họ đi chung cũng không để lọt ra ngoài dù chỉ là bóng lưng
Đới Khải chỉ gật đầu không đáp, bọn họ men theo thảm đỏ đi vào bên trong, không có từ ngữ nào có thể miêu tả hết sự xa hoa, quý phái sang trọng của nơi này.
Được biết đây là một trong những biệt thư đắt đỏ của Lương Trạch để nói rằng Lương Thị so với Đới Thị hay VTV không hề thua kém một chút nào
Lương Trạch xuất hiện cùng ly rượu trên tay, đi đến đâu lời chúc theo đến đó
“Xin chào, chúc mừng sinh nhật”-“Cảm ơn”
“Lương tổng, chúc mừng sinh nhật”-“Cảm ơn”
Cùng lúc đó, Dương Văn đi tới chỗ ông ta: “Anh vợ, chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”
“Em rể khách sáo rồi.
Linh Nhi đâu rồi, con bé không đi với cậu sao?” Lương Trạch vỗ lên vai Dương Văn cười nói vui vẻ
Dương Văn cầm một ly rượu lên mới đáp: “Nghe nói đang trên đường đến với Đới Khải…”
Lời ông chưa dứt thì Dương Ái Linh từ sau lưng Lương Trạch đang khoác lấy cánh tay rắn chắc của Đới Khải đi tới gọi tên với thanh âm vừa đủ để hai người bọn họ nghe thấy
“Ba… Chú Lương”
Đới Khải bên cạnh bọn họ cúi người chào hỏi mà không lên tiếng
Lương Trạch không nhìn lấy Đới Khải một cái mà vui mừng vuốt nhẹ tóc đứa cháu gái duy nhất nuông chiều nói: “Linh Nhi đến rồi!”
“Umm, Chú Lương sinh nhật vui vẻ, chúc chú luôn khỏe mạnh” Dương Ái Linh đưa một hôm qua nãy giờ cầm trên tay nâng lên tầm mắt của Lương Trạch
Ông ta đặt ly rượu xuống chiếc bàn gần đó, trân trọng nâng niu chiếc hộp mà mở ra: “Aiii, cảm ơn con.
Chà, cà vạt đẹp thật”
“Hmm mới đi làm vài tháng, tiền lương không có nhiều cũng chẳng nghĩ ra chú thiếu gì đành mua chiếc cà vạt này vậy.
Tuy không đáng tiền là bao nhưng cháu đã dùng trọn cả tấm lòng để chọn ra nó đấy, vậy nên chú nhớ đeo thường xuyên nhé” Dương Ái Linh mỉm cười đáp
“À đúng rồi, anh Khải cũng có quà cho chú đấy ạ” Sau liền quay sang vỗ cánh tay Đới Khải
Bấy giờ ông ta mới liếc nhìn Đới Khải, thư ký Kim đưa hộp quà trên tay mình cho Đới Khải, anh nhận lấy và đưa lên tầm tay của Lương Trạch
“Chú Lương, sinh nhật vui vẻ”
Ông ta không cầm lấy hộp quà mà còn lạnh nhạt nói: “Tôi tưởng cậu sẽ không đến cơ.
Xem ra phải nhờ vào Linh Nhi thì cậu mới xuất hiện”
Đới Khải ánh mắt lạnh dần, trong thâm tâm có đầy nghi hoặc, rõ ràng ông ta biết rằng vì ông ta dời ngày họp báo không thời hạn vì lý do nội bộ nên Đới Khải mới tới để hỏi rõ ràng chứ căn bản không phải vì Dương Ái Linh kéo anh tới đây
Dương Văn và Dương Ái Linh đứng bên cạnh đã cảm thấy có gì đó không được ổn, ngay lúc cô đang tính lên tiếng giải vây cho bầu không khí lạnh ngắt đáng sợ này thì sau lưng bọn họ vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên khiến cô và Đới Khải đều quay lại đặc biệt đối với Đới Khải mà nói giọng này có chút quen thuộc
“Lão Lương, thất lễ rồi.
Tôi đến muộn tự phạt mình một ly vậy” Người đó đi tới chỗ bọn họ ngang qua nhân viên liền lấy một ly rượu
“Lão Đới đấy à, không muộn không muộn, đều đang đông đủ” Lương Trạch nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hớn
hở tiếp đón
Đới Lộc gật đầu chào hỏi người xung quanh: “Lão Dương cũng ở đây sao, Ái Linh và Đới Khải cũng có mặt nhỉ.
À đúng rồi, sinh thần vui vẻ nhé bạn già”
Trong khi những người xung quanh đều vui vẻ chào hỏi nhau thì Đới Khải không mấy quan tâm, cũng chẳng thèm lên tiếng chào hỏi người cha của mình
“Được cảm ơn bạn già, nay đông đủ chúng ta bàn chuyện gia đình một chút chứ?”
Dưới sự dẫn đường của Lương Trạch bọn họ được đưa đến một căn phòng nghỉ rộng lớn, xa hoa không thua kém gì đại sảnh của bữa tiệc
“Anh rể, có chuyện gì gấp lắm sao, đang trong bữa tiệc sinh nhật của anh mà, việc gia đình để sau cũng được” Dương Văn chống tay lên đầu gối để đỡ người từ từ ngồi xuống vừa nói
Lương Trạch bắt chéo chân, tựa người lên chiếc ghế sofa đơn, một tay kê lên thành ghế nhìn thấy mọi người đã ổn định vị trí mới lên tiếng: “Hửm, ta thấy ấy mà, hôn ước 20 năm trước Tiểu Vân và cố Đới phu nhân giao ước cũng nên thực hiện thôi.
Linh Nhi cũng đã đến tuổi gả đi rồi, hôm nay nhân ngày vui nên ta cũng muốn hai đứa thông báo các vị quan khách một tiếng.
Cũng là hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Vân”
Mọi người ngồi trong căn phòng đều ngạc nhiên, cũng chưa thấy ai nói gì, khi mà hai người cha còn
chưa lên tiếng gì Đới Khải đã khẳng khái tuyên bố: “Được ạ, con thấy không có vấn đề gì”
Dương Ái Linh nhìn sang bên người đàn ông như tảng băng bên cạnh đến chuyện chung thân đại sự cũng qua loa thông báo mà chẳng hề hỏi đến ý kiến của cô.
Chưa hết cách đây vài tiếng anh còn giới thiệu người mà anh yêu cho cô biết, bây giờ lại muốn tuyên bố giữa bàn dân thiên hạ chuyện hai người họ đính hôn.
Rốt cuộc anh xem hai người bọn cô là gì chứ? Đồ chơi của anh ta sao
Cô kích động đứng lên: “Con không đồng ý, chuyện chung thân đại sự cả đời của con, con không muốn công khai hay nhận bất cứ lời chúc nào.
Nói tóm lại con không thích ồn ào náo nhiệt”
Đới Lộc chễm chệ ngồi nghe chứ không nói lời nào, Dương Văn nhìn thấy con gái mất kiểm soát trong lời nói, mất lịch sự liền đứng lên nắm lấy tay cô: “Bình tĩnh, người lớn đang ở đây con không được hỗn hào”
“Ba, chú Lương, bác Đới, con không muốn chuyện hôn nhân của con bị đem ra làm đề tài bàn tán đâu” Dương Ái Linh nhìn qua từng người rưng rưng, nước mắt lưng tròng
Lương Trạch thương xót đứng lên dơ tay trấn an cháu gái đang đứng đối diện cách một chiếc bàn lớn: “Thôi được, Linh Nhi ngoan đừng khóc.
Chuyện này là chuyện lớn cũng phải thông báo một tiếng, không những ảnh hưởng đến sự liên kết của Đới Thị và Lương Thị cũng như VTV mà còn là giá cổ phiếu nữa, nếu hôm nay không nói thì sau này cũng nói thôi.”
“Việc hạnh phúc cả đời của con là được định giá bằng việc cổ phiếu tăng hay giảm đúng chứ?” Dương Ái Linh ánh mắt đầy uất ức, không một ai có thể trả lời câu hỏi đó.
Cô chỉ biết gật đầu cam chịu, gỡ tay mình ra khỏi Dương Văn quay người lao ra ngoài nước mắt cũng chẳng ngăn nổi nơi khóe mi nữa
Cô nhận ra rằng, dù bản thân cố gắng hoàn thiện, trở nên mạnh mẽ và độc lập bao nhiêu thì rồi cũng sẽ là món đồ có giá trị lợi dụng nhất định mà thôi.
Và rồi sau này không còn giá trị nữa sẽ không thương tiếc mà bị vứt bỏ.
Thật giá như cô sinh ra trong một gia đình bình thường, được sống bên cạnh Mộ Ngôn thì tốt biết mấy, như vậy sẽ chẳng cần đau đáu nghĩ ngợi nhiều, bình yên sống qua ngày cùng những người mình yêu thương
Dương Văn nhìn thấy vậy liền đuổi theo, Đới Lộc cũng đứng dậy nhìn Đới Khải ánh mắt như một không hề lay chuyển cũng chau mày hết lời để nói, nhìn qua Lương Trạch rồi lại lên tiếng: “Hay là bỏ đi vậy, Ái Linh không muốn cũng đừng ép nó.
Không thể thành thông gia thì chúng ta vẫn là bạn bè thân thiết mà”
“Haizz dù gì cũng là tâm nguyện của Tiểu Vân và cố phu nhân, không thể hoàn thành cũng thật khiến tôi phiền lòng” Lương Trạch lắc đầu buồn rầu
Đới Khải đột nhiên đứng lên: “Không có chuyện gì nữa, chú Lương con xin phép ra ngoài”
“Ei, lão Đới tôi nói chuyện với Đới Khải một chút” Lương Trạch nhìn qua Đới Lộc, ông ta hiểu ý liền nhìn con trai với ánh mắt buồn rồi gật đầu đi về phía cửa ra ngoài
“Chú Lương có gì dặn dò?”
Ông ta giãn cơ mặt, ngồi xuống tựa người ra sau bình thản nói: “Cậu biết vì sao buổi họp báo lại bị lụi ra sau không thời hạn hay không?”
Đới Khải ngồi nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào một điểm trong căn phòng rồi lại quay qua nhìn vào thẳng mặt Lương Trạch: “Con chưa hiểu ý của chú là gì?”
“Đàn ông mà, bên ngoài có vài người phụ nữ để chơi bời cũng chẳng sao nhưng khi yên bề gia thất sẽ thay đổi.
Sẽ nên chỉ nghĩ đến công việc và chăm sóc gia đình của mình.
Vậy nên đến khi đó, tôi sẽ phải nghĩ lại việc hợp tác này” Ông ta nhìn Đới Khải, ánh mắt gian xảo, giọng điệu thâm sâu
Đới Khải thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết: “Chú đã biết mà vẫn muốn gả Dương Ái Linh cho tôi? Không phải chú rất lo lắng nghĩ cho người em gái của mình nơi chín suối sao? Hóa ra cũng chỉ là vỏ bọc”
Lương Trạch bắt chéo hai chân qua cười ha hả: “Ha ha, ta không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi như vậy đấy”
“Tôi yêu cô ấy, Dương Ái Linh biết điều đó” Đới Khải đáp lại
Ông ta thay đổi sắc mặt, thẳng người dậy quát vào mặt anh: “Cậu dám để con bé biết? Cho cậu thời hạn 2 tháng chia tay và nhanh chóng kết hôn, tôi sẽ không để ý, dự án Bạch Hải cũng sẽ được thực hiện”
Đới Khải đứng dậy để lại một cậu rồi quay người rời đi: “Xin lỗi chú, tôi có thể tìm nguồn đầu tư khác nhưng cô ấy chỉ có một”
“Cậu…” Nhìn bóng anh khuất dạng, ông ta cũng chỉ biết tức giận mà dơ tay chỉ theo
Cáo già Lương Trạch không thể ngờ đến Thịnh Thế đang trong giai đoạn chuyển mình cần đến dự án này như vậy mà Đới Khải lại dám nói ra lời đó.
Ngay lúc cậu ta nói rằng đồng ý tuyên bố đính hôn, ông ta đã nghĩ bàn cờ này đã đến lúc lật nhưng không ngờ chính là không ngờ đến
Đối với Đới Khải mà nói, dự án Bạch Hải quyết định sự chuyển mình sang một trang mới của Thịnh Thế cũng là lôi kéo một số cổ đông của Lương Thị ủng hộ thân thiết với Đới Thị về phe mình nhưng mà dù nó có tốt đến đâu thì anh cũng quyết không buông tay Lý Thẩm, bởi chỉ khi có cô thì mọi việc anh làm mới thật sự ý nghĩa
Cô thích biển, anh liền làm một nơi để cô có thể dừng chân nhìn ngắm biển nên cách này không được, anh sẽ nghĩ ra cách khác
“Ta còn tưởng con sẽ không từ thủ đoạn để hợp tác với Lương Thị chứ?” Đới Lộc cầm một ly rượu đi tới chỗ Đới Khải đang đứng, xung quanh là cây và đèn, không một bóng người
-Thiên Di-