Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 81: Tin Vui


Đọc truyện Yêu Thầm Là Chuyện Một Người – Chương 81: Tin Vui


Sau gần 2 tuần trôi qua việc thu mua công ty AL Hứa Ngôn đã diễn ra vô cùng thuận lợi trước thời hạn với mức giá thấp hơn lúc trước đến hai lần, mọi người trong tập đoàn đều được thưởng lớn và chuẩn bị cho dự án Bạch Hải được tiến hành nhưng nhân vật cáo già kia lại chưa chịu cắn câu
Ngụy Tiêu Tiêu và Hạo Hiên sau gần một tháng vi vu vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật cuối cùng cũng đã trở về với đống quà chất đầy xe.

Đi lên tầng cao nhất của tập đoàn quà cũng đã vơi bớt đi, hai người đi qua phòng của Lý Thẩm hớn hở vẫy tay gọi cô ra ngoài
Trợ lý thư ký Kim nhìn thấy hai người bọn họ liền vui mừng chào hỏi nhưng cũng có chút tiếc nuối vị tổng tài đẹp trai xếp sau chủ tịch đã thực sự lấy vợ trở về rồi
“Lý tổng, Ngụy giám chế, hai người trở về rồi”
Ngụy Tiêu Tiêu đi về phía bàn của bọn họ đặt lên hai hộp quà đắt tiền là hai lọ nước hoa CHANEL được mua khi bay qua Mỹ, Tiểu Lộ hớn hở cảm ơn ríu rít miệng còn nói với Di Nhã rằng phu nhân mà Hạo tổng rước về còn hào phóng hơn cả anh ấy
Lý Thẩm nhìn thấy Tiêu Tiêu đứng bên ngoài liền nhanh chóng xỏ chân vào chạy cao gót chạy nhanh ra không cẩn thận liền bấp phải hông bàn đau điếng.

Dù vậy cô cũng chẳng quan tâm nữa mà chạy ra đón cô bạn thân của mình.

Ngụy Tiêu Tiêu nhìn thấy vừa xót vừa nhịn không nổi liền bật cười, còn đâu bộ dạng mặt lạnh nghiêm khắc của luật sư Lý trưng ra như vị chủ tịch nào đó chứ
“Tiêu Tiêu về rồi đấy à, nhớ cậu quá đi.

Đúng rồi, Hạ nói với cậu biết chưa?” Lý Thẩm đang ôm lấy Tiêu Tiêu thì chợt nhớ ra điều gì đó liền gỡ tay ra khỏi người cô ấy
“Nói gì cơ?”Tiêu Tiêu khó hiểu: “Hay là cậu ấy sắp kết hôn đúng chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng tò mò của Ngụy Tiêu Tiêu khiến Lý Thẩm không khỏi bật cười: “Không có gì, cậu ấy sẽ nói sau thôi” Nếu Trâu Nghiêm Hạ chưa nói nghĩa là muốn Ngụy Tiêu Tiêu bất ngờ, vậy thì nên để chính chủ nói thì hơn, cô nói liền sẽ chẳng có ý nghĩa nữa
Đúng lúc đó cửa văn phòng làm việc của chủ tịch tự động kéo ra, Đới Khải đứng trước cửa, thư ký Kim xin phép đi ra còn anh lãnh đạm nói: “Về rồi à, vào đây đi”

Mấy người bọn họ cùng nhau đi về phía bậc thang lên phòng lam việc của Đới Khải nghỉ ngơi đủ rồi thì nhớ bù đắp công việc tồn đọng”
Bộ dạng nghiêm túc đó không giống đùa chút nào khiến cho Tiêu Tiêu lên mặt: “Chủ tịch có quá đáng quá không? Bọn em còn chưa tính về đâu đấy là vì nghe nói đêm nay có sao băng đi qua nên mới cấp tốc về để cùng mọi người ngắm sao băng cơ đấy”
“Vậy thì công việc càng chất đống…” Đới Khải hờ hững đáp rồi nhìn qua Lý Thẩm: “Tối nay đi Bạch Hải cùng tôi một chuyến”
Ngụy Tiêu Tiêu nghe vậy liền lập tức phản ứng làm hai cô trợ lý đứng đó không xa thật muốn hóng bát quái: “Không được, cậu ấy có hẹn với em rồi”
Hạo Hiên cảm thấy có gì đó sai sai liền lên tiếng cản Ngụy Tiêu Tiêu lại: “Chắc là dự án Bạch Hải xảy ra chuyện, công việc quan trọng mà!”
Không thấy Đới Khải đáp lại, Lý Thẩm lên tiếng khó xử: “Đêm nay khách sạn Lores tổ chức buổi tiệc cho khách tham quan cùng ở lại xem sao băng, Thịnh Thế là khách mời đặc biệt.

Chẳng phải cậu nói muốn ngắm sao băng à, chúng ta rủ Hạ nữa cùng đi, vị trí ở đó rất tốt để ngắm hết đường đi của sao băng đấy”
Đới Khải ánh mắt không vui nhìn Hạo Hiên giống kiểu: “Vợ cậu tính đưa thêm bóng đèn cản tôi phải không?” Hạo Hiên vô tội không biết nói như nào hơn nữa
Tiêu Tiêu rút máy ra tính gọi cho Trâu Nghiêm Hạ thì máy của Lý Thẩm lại vang lên là Lục Vũ Bình gọi tới, giọng nói gấp gáp, vui mừng lại hòa lẫn với lo lắng khó tả
“Thẩm tử, anh không gọi được cho Hạ, em thử gọi xem cô ấy ở đâu được không.

Lúc nãy vào phòng vệ sinh anh thấy có que thử thai là hai vạch nhưng cô ấy lại không thèm nói cho anh biết, lại còn chạy đi đâu nữa, anh lo quá”
Lý Thẩm nghe thấy trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Tiêu rồi đáp lại Lục Vũ Bình: “Sư huynh bình tĩnh, để em gọi cho cậu ấy thử”
“Hạ có thai rồi thì phải, trong nhà vệ sinh anh ấy phát hiện que thử thai” Cúp máy, Lý Thẩm quay qua báo cho mọi người đang trông chờ xem xem là chuyện gì đang xảy ra một tiếng
Tiêu Tiêu hoảng hốt: “Cái gì?” rồi nhanh chóng bấm số gọi cho Nghiêm Hạ, không lâu sau đầu dây bên kia bắt máy
“Tiêu Tiêu, sao vậy.

Đi hưởng tuần trăng mật đến đâu rồi?”

“Bọn mình về rồi, cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình đang ở bệnh viện X, có chuyện gì sao, đợi mình khám bệnh sau rồi gặp nhé?”
Hai người đàn ông ngồi gần đó vẫn đang theo dõi sự tình thì Lý Thẩm nghe loa ngoài giọng không mấy tốt của Trâu Nghiêm Hạ liền không nhịn được lên tiếng: “Trâu Nghiêm Hạ, có phải cậu có thai rồi không?”
Bên kia lặng đi hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng của bệnh nhân và y bác sĩ nhao nhác bên trong sau đó mới đáp: “Ừ, nhưng mình không dám nói với Vũ Bình, có khi sẽ phải bỏ đứa bé thôi”
Ngụy Tiêu Tiêu lo lắng: “Tại sao?”
“Công việc rất bận không thể chăm sóc cho đứa bé, hơn thế nữa mẹ anh ấy cũng phản đối bọn mình gay gắt như thế, mình sợ đứa trẻ sinh ra không nhận được hạnh phúc nó sẽ trách…”
Trâu Nghiêm Hạ chưa nói hết câu thì bên trong điện thoại bọn họ nghe được y tá gọi tên: “Trâu Nghiêm Hạ số 34 vào phòng phẫu thuật”
“Mình vào đây”
“Không được…” Chưa kịp nói hết câu thì bên kia đã cúp máy, Lý Thẩm lo lắng lấy điện thoại gọi lại cho Lục Vũ Bình
“Sao rồi, anh đang lái xe đi vòng quanh xem cô ấy có đi đâu quanh đây không?”
“Đến giờ này còn đi loanh quanh gì nữa chứ, anh nhanh đến bệnh viện X đi trước khi quá muộn, cô ấy muốn bỏ đứa bé” Ngụy Tiêu Tiêu khẩn trương cướp máy hét lớn vào bên trong mic điện thoại
Hạo Hiên nhìn thấy vậy liền ôm lấy cô trấn an: “Không sao đâu”
“Đi tới đó thôi” Đới Khải đứng dậy, vẫn là anh lí trí nhất, bình tĩnh giải quyết mọi việc
Lục Vũ Bình đạp ga phóng như một kẻ điên, lúc đó còn chạy ẩu vượt luôn cả đèn đỏ, điện thoại gọi mãi cho Trâu Nghiêm Hạ không được lại chỉ nhận được tin nhắn vi phạm an toàn giao thông phải nộp phạt.

Anh ta tức điên ném máy qua ghế bên cạnh
Mặc cho bảo vệ bệnh viện ngăn cản việc anh đỗ xe trước cửa chính cản trở xe, Lục Vũ Bình không quản nhiều như vậy chạy như kẻ điên đi tìm khoa phụ sản
“Xin hỏi Trâu Nghiêm Hạ đang ở đâu” Nhìn thấy quầy tiếp bệnh nhân, Lục Vũ Bình lao tới hỏi y tá, sàn vừa được lau khiến anh suýt trượt ngã ngay tại đó
“Tiên sinh bình tĩnh, hôm nay là cuối tuần bệnh nhân phụ sản rất đông, anh chờ tôi tra chút nhé” Cô ý tá nhẹ nhàng trấn an anh rồi ngay lập tức tra tên trên máy tính

“Xin lỗi anh, hôm nay ở đây có tận 2 người là Trâu Nghiêm Hạ, cho hỏi người anh cần tìm bao nhiêu tuổi ạ?”
Không phải chứ, sao có thể trùng hợp vậy được, Lục Vũ Bình sốt vó đáp: “Trâu Nghiêm Hạ, 27 tuổi dáng người thanh mảnh, cao chừng 1m65”
“Vâng ạ, cô ấy đang ở phòng khám, mời anh đi lối bên này, còn nhiều bệnh nhân khác nên tôi không thể dẫn anh đi được, anh có thể hỏi đường những người xung quanh nhé” Cô ý tá vẫn tường tận kiên nhẫn giải thích cho anh nghe
Lục Vũ Bình gật gật đầu: “Cảm ơn” rồi một mạch chạy về khúc cua mà y tá chỉ, anh ta ngó nghiêng khắp nơi nhưng chẳng thấy phòng khám nào cả
Đang lúc lúng túng thì cánh cửa phòng khám mở ra, Trâu Nghiêm Hạ cúi người nhìn chằm chằm lên sổ khám thai phụ đến mức chẳng để ý xung quanh.

Lục Vũ Bình nhìn thấy cô vừa hét lớn vừa chạy tới bên cô gây sự chú ý của tất cả mọi người
“Trâu Nghiêm Hạ”
Cô giật mình ngẩng đầu lên thì anh đã chạy đến ôm chầm lấy cô khiến cô bất ngờ trợn tròn mắt ngạc nhiên
“Em làm vậy là có ý gì hả, em ghét có con với anh đến vậy sao? Nếu như em không thích trẻ con thì cứ nói cho anh biết, đáng lẽ ra mấy ngày nay em hỏi anh có thích trẻ con không thì anh nên chú ý mới phải.

Em không sao chứ?” Lục Vũ Bình buông tay ra nắm lấy vai Trâu Nghiêm Hạ ánh mắt rưng rưng mặc cho người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra
Trâu Nghiêm Hạ còn chưa hoàn hồn giải thích chỉ biết lắc đầu thì anh lại ôm lấy cô nói tiếp: “Không sao là tốt rồi, đứa bé còn nhỏ mất đi cũng chẳng sao, chỉ cần có em là được anh không thích trẻ con nữa, chỉ cần
có em là đủ rồi”
“Anh nói gì vậy?” Trâu Nghiêm Hạ định hình được liền đẩy Lục Vũ Bình ra khỏi người mình
“Đứa bé mất là sao, anh nhìn xem được 6 tuần rồi nè, có phải rất nhỏ hay không?” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lục Vũ Bình khiến cho Trâu Nghiêm Hạ cảm thấy vấn đề này đang bị nghiêm trọng hóa liền đưa quyển sổ khám thai định kì có dán hình ảnh của đứa bé trong bụng dơ lên cho anh xem
Lục Vũ Bình cầm lấy cuốn sổ ngơ người, cảm xúc trong lòng cũng trở nên hỗn loạn, là vui mừng, lo lắng và hồi hộp, hóa ra cảm giác lần đầu làm cha là như vậy, anh không tin vào mắt mình, lấy tay che lên miệng sau đó lại ôm chầm lấy Trâu Nghiêm Hạ xoay vài vòng
“Anh được làm cha rồi!”
Mọi người cũng không hề khó chịu bởi việc làm ồn của Lục Vũ Bình ngược lại còn vỗ tay chúc mừng bởi họ hiểu loáng thoáng đằng sau câu chuyện của hai người họ, hiểu được rằng lần đầu tiên làm cha mẹ hạnh phúc biết bao nhiêu
Trâu Nghiêm Hạ cũng vui mừng lây, nếu như Tiêu Tiêu không hét lên ngăn cản chắc đứa bé cũng bị quay cho chóng mặt: “Này Lục Vũ Bình, cô ấy đang mang thai mà anh xoay như thế thì con nuôi của tôi có chuyện
tôi bắt đền đấy”

Lục Vũ Bình nhanh chóng đặt Nghiêm Hạ xuống, còn cô thì ngại ngùng đáp: “Ai nói cho cậu là mẹ nuôi của nó chứ!”
“Cậu đừng lật lọng, chẳng phải hồi xưa cùng nhau lập lời thề là cùng nhau đến lễ cưới và làm mẹ nuôi của con người kia sao, Thẩm tử, cậu còn nhớ chứ?”
“Ừ đương nhiên là nhớ!” Lý Thẩm đứng lên cạnh gật đầu đồng tình
Hạo Hiên nhìn thấy bọn họ ồn ảnh hương đến người khác liền khua tay kéo mọi người theo hướng ra cửa của khoa: “Có chuyện gì vừa đi vừa nói, đứng đây rất ảnh hưởng đến bệnh nhân đến”
Mọi người đồng tình vui mừng rời khỏi bệnh viện, Lục Vũ Bình ôm lấy vai Trâu Nghiêm Hạ chẳng rời còn đôi lời thủ thỉ: “Chẳng phải em nói với Tiêu Tiêu là không muốn giữ đứa bé sao?”
“Ừ đúng là em có ý định đó, nhưng mà ngay từ lúc nhìn thấy nó trên màn hình siêu âm được lắng nghe nhịp tim của con quả thật em không thể bỏ được.

Hơn nữa anh thích trẻ con như vậy, đứa nhỏ cũng là đứa con đầu tin của chúng ta, là kết tinh của tình yêu giữa anh và em, thật sự em không thể làm việc ác như vậy được”
Lục Vũ Bình hôn lên trán cô: “Cảm ơn em!”
Đang tình cảm mặn nồng thì tin nhắn trừ tiền tài khoản vang lên trong điện thoại của Trâu Nghiêm Hạ, cô đứng lại hét lên: “Lục Vũ Bình, anh điên hay sao mà dám vượt đèn đỏ, muốn chết à”
“Không phải không gọi được cho em hay sao?”
“Anh chết với em” Trâu Nghiêm Hạ đánh và cánh tay Lục Vũ Bình
Anh ta lo lắng giữ cô lại: “Ấy đừng để động thai”
Hai đôi còn lại đi phía sau cảm thấy trưa nay không cần dùng bữa nữa rồi, cẩu lương đã đủ làm họ no.

Hơn hết Tiêu Tiêu cũng ao ước có con, kết hôn cũng đã kết rồi, có con nữa sẽ là một gia đình đầy ắp yêu thương, cô tự tin mình có thể làm một người mẹ tốt, Hạo Hiên cũng vậy.

Đới Khải nhìn thấy bạn của mình hạnh phúc liền chạnh lòng nhìn qua Lý Thẩm, thực ra cô cũng vậy.

Đáng lẽ ra bọn họ phải hạnh phúc từ lâu rồi mới phải, nhưng cô sợ, cô không dám đối diện với quá khứ và cả mẹ cô về việc yêu con trai của kẻ thù được.Thật sự cô đang rất đau khổ trong màn dày vò mình tự tạo ra
-Thiên Di-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.