Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 100: Cục Diện Thay Đổi


Đọc truyện Yêu Thầm Là Chuyện Một Người – Chương 100: Cục Diện Thay Đổi


Nửa đêm trong một quán rượu cao cấp, Vạn Sơn đặt hai khuỷu tay chống lên chân, tay cầm ly rượu gương mặt suy sụp.

Một người đàn ông mặc tây trang bước vào trong ngồi vào sofa đối diện anh ta, chiễm chệ ngả người vào thành tựa bắt chân này lên chân kia, hai tay đan lại khí chất bức người
“Vạn tổng, anh là đang dùng rượu ăn mừng hay là mượn rượu giải sầu đây?”
Vạn Sơn miệng thì cười nhưng anh mắt đã đỏ ngàu tràn đầy oán khí: “Đang mỉa mai tôi sao? Vạn Sơn tôi không thể bị một đứa con gái hủy hoại được, hơn nữa cô ta cũng không thể lấy được chứng cứ xác thực”
Người đàn ông kia bật cười, điệu cười bất cần và đầy sự khinh miệt.

Anh ta ngồi thẳng dậy lấy chai rượu mở nắp và rót cho mình một ly rượu chầm chậm nói: “Vạn tổng ơi là vạn tổng, anh ấy à chính là quá tự tin rồi.

Làm đến nước này rồi, anh đang đấu với ai chứ? Với cô gái thực tập sinh đó sao? Cũng đúng, nói không chắc người ta có thể nắm trong tay chứng cứ đến cả anh còn khong biết đấy chứ nhỉ”
Vạn Sơn nghe xong sắc mặt càng tái mét, nhìn cũng biết trong lòng anh ta đang hoảng loạn đến mức nào.

Người đàn ông kia ánh mắt thâm sâu nhìn bộ dạng Vạn Sơn như con cún sợ tiếng sấm vậy
“Chúng ta cùng chung một con thuyền đúng không Lục tổng, chẳng phải anh nên giúp tôi hay sao?”
“Tôi vẫn luôn muốn giúp anh thôi nhưng để giải quyết việc này phải lạt mềm buộc chặt, cứ để nhân vật nhỏ bé Đường Tâm đó náo loạn một trận còn tốt hơn Mộ Ngôn đích thân “lên lớp” cho anh chứ!”
Anh ta càng nghe càng khó tin: “Mộ Ngôn? Anh ta trung thực như thế thì có thể làm gì chứ?”
Vị Lục tổng nào đấy cười nhạt một cái rồi đáp: “Đúng, anh ta quả thật không thể làm gì! Chẳng qua cũng chỉ bắt tay với đối thủ anh kiêng nể nhất rồi.


Họ đang bàn bạc làm thế nào để đạp anh xuống một cách thật náo nhiệt mà thôi”
“Anh sao mà biết?” Vạn Sơn trợn mắt, hoang mang càng thêm hoang mang
“Tôi không rõ lắm nhưng với tình hình hiện tại, người anh có thể tin tưởng chỉ có tôi!”
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng nhẹ chiếu vào phòng làm việc của Lý Thẩm, cô từ thang máy chuyên dụng bước ra trên tay còn cầm theo một cốc cà phê đang nghi ngút khói.

Hai cô trợ lý nhìn thấy cô liền cúi người chào hỏi, Lý Thẩm gật đầu mỉm cười rồi đẩy cửa bước vào phòng
Vừa đặt túi xách sang một bên bàn làm việc thì điện thoại bàn vang lên…
“Đới tổng?”
“Em lên phòng làm việc của anh một chút”
“Được”
Lý Thẩm nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo rồi đặt mọi thứ xuống bàn rời khỏi phòng làm việc lên văn phòng của Đới Khải.

Cửa phòng mở ra, cô chỉ nhìn thấy anh đang đứng gọi ai đó quay lưng nhìn ra bên ngoài thành phố, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và sắc mặt của anh ấy như nào
Đới Khải nói gì đó với người kia xong liền quay lại: “Đến rồi hả?”
Cô nhìn bộ dạng như thiếu ngủ của anh, cà vạt không mang, cúc trên cổ áo sơ mi cũng mở ra liền bước đến gần bàn làm việc lo lắng hỏi: “Cả đêm anh không về sao? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à? Công ty gặp chuyện à?”
Gương mặt cau có căng thẳng ban nãy của Đới Khải cũng mất đi, anh còn không nhịn được mà mỉm cười đáp: “Em lo lắng cho anh vậy à?”
“Chứ gì nữa!” Cô khoanh tay ngồi xuống ghế, gương mặt có chút hờn giận
“Công ty không có chuyện gì nhưng mà bên Ái Linh gặp chút chuyện.

Hôm trước em giúp Đường Tâm kiện Vạn Sơn đã có lợi cho bên họ đẩy Vạn Sơn xuống thế La Thắng vào nhưng đêm qua cô ta lại rút đơn kiện rồi.

Bây giờ bên kia đang rất loạn…”
“Cái gì? Cô ấy rút đơn kiện sao? Tại sao chứ?” Lý Thẩm kích động thẳng lưng hỏi
“Chắc là có kẻ ngấm ngầm nhúng tay vào, văn kiện của công ty dạo gần đây không quá quan trọng em có thể gác sang một bên.

Em cùng Ái Linh đi tìm cô gái đó thuyết phục một chút nhé”
Cô đứng dậy gật đầu, tính quay ra cửa thì chợt nhớ ra gì đó: “Không phải anh vốn không hứng thú với chuyện này sao? Đột nhiên lại lao lực như vậy?”
Đới Khải sắc mặt không đổi, cũng không có chút chột dạ nào, thẳng thừng đáp: “Dù sao Dương Ái Linh cũng mở lời nhờ giúp đỡ, anh không thể không đồng ý”
“Được, em đi trước”
Lý Thẩm dừng xe trước cửa chính của công ty Up, Dương Ái Linh vội vàng chạy ra gọi cho người nào đó nhưng không ai bắt máy.


Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Thẩm tỷ, không gọi được cho Đường Tâm, phải làm sao đây!”
“Em biết địa chỉ nhà cô ấy chứ?” Lý Thẩm khởi động xe rồi quay sang hỏi, Dương Ái Linh gật đầu và tiếp tục gọi cho cô ta
Xe xuất phát, sau bao nhiều lần gọi thì đầu bên kia cũng chịu bắt máy cô liền bật loa ngoài nhưng Dương Ái Linh vốn chưa lên tiếng thì bên kia đã mắng gắt lên: “Xin cô đấy, đừng tìm tôi nữa! Cô Dương, tôi xin lỗi.

Trong tay anh ta có những tấm ảnh không nên xem của tôi.

Là anh ta ép tôi phải quay mấy cái video cùng anh vào khách sạn trên mạng đó và hủy đơn kiện.

Tôi thật sự hết cách rồi”
Lý Thẩm lên tiếng trấn an: “Cô Đường, tôi là luật sư Lý Thẩm.

Trước tiên xin cô đừng kích động.

Bây giờ chuyện cũng đã phát sinh rồi, việc chúng ta phải làm chính là giải quyết vấn đề này như thế nào.

Chùn bước sẽ khiến chúng ngày càng táo tợn hơn thôi.

Trên cương vị là luật sư của cô và hơn hết là cùng thân phận người phụ nữ, tôi sẽ giúp cô đòi công đạo bằng mọi giá.
Như vậy đi, cô ở nhà không? Chúng tôi đến tìm cô, chúng ta cùng bàn tìm hướng giải quyết”
“Được” Đường Tâm bất lực lên tiếng yếu ớt
Điện thoại cúp, Dương Ái Linh và Lý Thẩm ánh mắt nhìn nhau gật đầu hiểu ý.


Bọn họ đều biết bây giờ trận chiến đã bắt đầu, và hơn hết Thịnh Thế nhúng tay vào thì cục diện này sẽ thay đổi và việc thẩm định giúp Vạn Hoa lên sàn không còn là chuyện của một công ty nữa
Chuông cửa vang lên, Đường Tâm vội vã chạy ra mở cửa nhưng không phải là Dương Ái Linh và Lý Thẩm mà là một người đàn ông cao lớn mặc tây trang lịch thiếp đứng trước cửa.
Cô ta ngớ người nhìn người đàn ông đó khó hiểu hỏi: “Anh tìm ai?”
“Cô Đường, tôi tới để giúp cô!”
Hai người họ vào trong phòng khách ngồi, người đàn ông nhìn rất ra dáng, lại chín chắn trưởng thành còn Đường Tâm lại khép nép đề phòng nghi hoặc hỏi lần nữa: “Anh là ai? Tới giúp tôi là có ý gì?”
Người đàn ông mỉm cười ma mị, hai tay đan vào nhau, chân ngồi bắt chéo tựa lên thành ghế sofa đáp: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi đến đây hy vọng cô Đường có một sự lựa chọn sáng suốt vẹn cả đôi đường.

Tình hình hiện tại của cô có thể nói là đang rất hỗn loạn.

Có lẽ cô cũng rõ hậu quả của việc náo loạn này chính là vì cô nhất thời kích động.
À đương nhiên tôi có thể giúp cô xóa sạch sẽ những dư luận trên mạng và cũng có thể tìm đoàn đội mới xuất sắc để dẫn dắt cô.

Tôi nghĩ rồi mọi bàn tán của cư dân mạng cũng nhanh chóng phân tán đi thôi”
Đường Tâm ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn vào anh ta: “Chúng ta căn bản không hề quen biết nhau.

Tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
-Thiên Di –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.