Đọc truyện Yêu Thầm Cô Ngốc – Chương 41: Lựa chọn
Edit: Pe Heo
***
Có tiếng động phía sau vang lên, anh quay người lại, Dạ Hề Hề còn đang ngủ rất trầm, Ý Hồi cẩn thận đặt cô lên ghế sa lon, Sở Thanh cởi bao tay màu trắng cầm lấy ly nước trên bàn trà uống một hớp xong mới nói: “Sau ót của cô ấy bị tụ máu, đây là lý do chủ yếu đè nặng lên dây thần kinh ký ức của cô ấy, không chỉ có dây thần kinh ký ức mà còn có tiểu não trái, cho nên khiến cho trí lực cũng bị ảnh hưởng, bất quá đây là tạm thời, chỉ cần phẫu thuật lấy máu bầm ra là được.”
Sắc mặt Lục Ý Hồi cũng không tốt lên, Jersey biết chuyện cũng không đơn giản như vậy, dù vậy trong lòng cũng run lên một cái, dù sao, có hi vọng so với không có hy vọng vẫn khiến người khác thoải mái hơn rất nhiều.
“Máu bầm ở vị trí đó không dễ dàng loại bỏ, chỉ có để thầy của Sở Thanh trực tiếp phẫu thuật mới đảm bảo, nếu như không phẫu thuật thì…” Lục Ý Hồi dừng lại, nhìn thoáng qua Sở Thanh, Sở Thanh hờ hững: “Mắt của cô ấy cũng có khả năng chịu ảnh hưởng, cô ấy sẽ từ từ bị mù lòa.”
Anh trầm mặt xuống, ngực chợt “Lộp bộp” một tiếng.
Vội bước lên phía trước: “Phẫu thuật, lập tức phẫu thuật.”
Lục Ý Hồi không nói lời nào, tiếp tục nhìn về phía Sở Thanh, Sở Thanh từ từ bước tới cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra quan sát cảnh sắc bên ngoài rồi dùng thanh âm lạnh như băng nói: “Phẫu thuật, sẽ phải dùng tới thuốc, cậu cần phải suy nghĩ cẩn thận, đây là giải phẫu đầu chứ không phải chỗ khác chỉ dùng một chút thuốc là được, điều này sẽ khiến đứa bé sinh ra bị dị tật, dị dạng thậm chí là chết non, dùng thuốc thì đứa trẻ sẽ không được đảm bảo hoàn toàn.” Anh kéo nhẹ lại cổ áo, lộ ra vùng da rắng noãn, từ rất xa giống như thấy được một người đàn ông, anh híp mắt một cái, nhưng không phản ứng gì, Lục Ý Hồi ở sau lưng hiển nhiên không phát hiện Sở Thanh nhìn thấy cái gì, cô bước tới kéo nhẹ tay áo của Jersey: “Ý trạch… Anh cần phải đưa ra sự lựa chọn của mình.”
Jersey đứng ở đó, lần đầu tiên, đây thật sự là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, toàn thân anh lạnh lẽo như ma.
Anh nhìn về phía Dạ Hề Hề, cô an tĩnh nằm đó, không hề biết đang xảy ra chuyện gì, cô không rõ bất cứ chuyện gì
Cô không biết, mình bây giờ là một kẻ ngốc nghếch, cô không biết sau mình có khả năng bị mù, cô không biết, nếu như muốn giữ lại đôi mắt của mình thì phải mất đi đứa bé.
Trong nháy mắt Jersey cảm thấy tất cả đau đớn đang dồn lên người anh, anh nặng nề thở ra, rất lâu sau mới phun ra một chữ: “Làm, chậm nhất là khi nào?”
“Trong vòng ba tháng. Nếu như không nhanh chóng lấy ra thì máu bầm sẽ dần lớn lên, thể tích khổng lồ sẽ có thể di chuyển sang cả bên phải, dây thần kinh thị giác sẽ chịu ảnh hưởng Tiếp tục nữa, anh cũng nên hiểu rõ, cô ấy sẽ vỉnh viễn không thể khôi phục lại được.” Vị trí của máu bầm rất bí ẩn, vì vậy nên bệnh viện mới không kiểm tra ra, mà nếu như không có Sở Thanh, có thể một ngày nào đó Dạ Hề Hề sẽ thực sự bị mù.
Jersey xoay người sang chỗ khác, Lục Ý Hồi nhìn không thấy mặt của anh, cô có chút hoảng lên, anh ấy sẽ lựa chọn thế nào đây?
Sở Thanh giương mắt nhìn lại, phát hiện cái bóng cạnh biển đã biến mất, anh xoay người lại nhìn về phía Lục Ý Hồi, cô vẫn như vậy không tim không phổi ôn nhu cười nhạt, ở một nơi nào đó trong lòng cô khiến anh không thể tiếp cận cũng không thể xa rời.
“Làm. Mau chóng an bài giải phẫu.” Jersey lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc, âm thanh cũng căng lên mới phun ra vài chữ này.
Anh xoay người cực nhanh đi tới bên Dạ Hề Hề, ôm lấy cô rồi đi ra ngoài.
Tốc độ nhanh đến mức khiến Lục Ý Hồi cảm thấy như có một trận gió thổi qua, một trận cuồng phong mang theo chật vật khổ sở.
Cô gật đầu với Sở Thanh một cái rồi lập tức đuổi theo, bây giờ Jersey sợ là muốn nổi điên lên rồi.
Trong vườn hoa của biệt thự 008 có mười người đàn ông đang đứng, mỗi người đều dùng tư thế khác nhau để phơi nắng, thấy Jersey ôm Dạ Hề Hề đang ngủ trở về, mỗi người đều lập tức đứng nghiêm lại, muốn tiến lên nhìn Dạ Hề Hề.
Jersey lại như một trận gió xoáy cuốn qua, không hề nhìn họ lấy một cái, mười người cũng chú ý tới sắc mặt của anh, bọn họ cho rằng… Anh gọi bọn họ tới là đã đáp ứng để họ ở lại bảo vệ bên người cô, lẽ nào bọn họ hiểu sai sao?
Lục Ý Hồi chạy về, hô hấp cũng không dốn dập chỉ vào mười người nói: “Các anh mau trốn đi nếu không sợ là anh ấy sẽ nổi dóa lên đấy. Tôi có muốn ngăn cũng không nổi, có cơ hội các anh liền mang Dạ Hề Hề chạy đi.”
Lời này rơi xuống khiến mười anh em đều kinh hãi chảy mồ hôi, đây là cái tình huống gì nha?
Đến mức này rồi còn có thể đi? Bây giờ tiểu thư bị người đàn ông kia bắt lên rồi, nếu như bị tổn thương cái gì, bọn họ còn sống thế nào được? Mười người đàn ông lập tức đuổi theo Lục Ý Hồi bước lên trên, đuổi theo đến lầu hai.
Jersey Moramike đóng cửa lại, tự nhốt bản thân cùng với Dạ Hề Hề ở trong phòng ngủ, Lục Ý Hồi có gõ cửa thế nào bên trong cũng không phát ra tiếng động gì.
“Anh… Chuyện này cũng không có cách giải quyết khác, em cũng thay anh chị cảm thấy khổ sở. Đứa bé là của anh và Dạ Hề Hề, bây giờ nếu anh lựa chọn đôi mắt của Hề Hề mà không phải đứa bé thì đúng là không công bằng nhưng đứa bé còn có thể có một lần nữa, nhưng đôi mắt của Hề Hề… Lại là độc nhất vô nhị… Ý Trạch, anh mở cửa ra … Em và anh nói chuyện…”
Mười người đàn ông đứng ở cầu thang phía sau đều kinh hãi.
Tiểu thư Lục Ý Hồi nói vậy là có ý gì?
Mười người cho tới bây giờ đều chưa hề cảm giác lạnh lẽo như vậy, lạnh thấu tim, lạnh buốt toàn thân.
Thế nhưng tất cả cái lạnh đều so ra kém người đàn ông đang ngồi ở bên giường lúc này.
Anh là người ngạo nghễ ở từng lĩnh vực nhưng hết lần này đến lần khác lại rơi vào tay của cô gái nhỏ này, mỗi lần đều vì cô mà nhận hết giày vò, lựa chọn … lựa chọn… Đời này, anh chưa từng có sự lựa chọn nào gian nan như lần này.
Bàn tay anh chậm rãi đặt lên bụng cô, ở đây… Nơi này có một sinh mệnh nho nhỏ, cô và đứa bé của anh, là kết tinh của bọn họ, vì vậy anh vui vẻ tiếp thu, thậm chí đã từ từ có tình cảm với đứa bé.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh phải lựa chọn giữa đôi mắt cô và đứa bé.
Bất quá… Không đơn thuần là chỉ là đôi mắt, còn có ký ức, còn có trí lực của cô,chỉ cần đặt lên bàn cân thì anh đã muốn nghiên về một hướng rồi.
Anh đương nhiên sẽ nghiêng, vĩnh viễn thiên vị cho mình cô.
Nhưng mà, nếu như cô tỉnh táo lại, mở to đôi mắt trong suốt, có phải sẽ mang theo một tia hận thù hay không? Dù cho chỉ có một tia, anh nhất định, sẽ phát điên mất.
Anh tới bên giường, cầm tay trông chừng cô, chờ cô từ từ tỉnh lại.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Ý Hồi đã sớm bỏ qua, đi xuống cùng với mười người phiền muộn ngồi cùng một chỗ, thẳng đến khi thấy đôi mắt cô từ từ mở ra, ánh mắt đầu tiên bắt gặp anh, cô liền từ từ nở nụ cười: “Chú…”
Hình như cô đã quên mất sự khủng hoảng và nguy hiểm buổi chiều, cũng không biết anh đã từng chịu đựng sưng đau đớn toàn thân, cô chỉ cầm tay anh kêu lên: “Chú à, cháu mơ thấy chú.” Cô luôn nhớ anh, mỗi khi tỉnh lại, đều sẽ nắm tay anh.
“Anh cũng mơ thấy em.” Anh cúi thấp đầu xuống, nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, “Em không phải muốn đi ra cạnh biển chơi sao? Mau đứng lên, anh dẫn em ra đó chơi.”
“Được ạ.” Cô mỉm cười ngọt ngào, lập tức bò dậy, quỳ lên chuẩn bị xuống giường.
Anh lại mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, thựa dịp lúc cô đang dụi mắt cúi đầu xuống, đặt lỗ tai của mình ghé vào bụng của cô.
“Hề Hề.” Anh gọi một cách ôn nhu trầm thấp
“Dạ?” Cô cảm thấy có chút ngứa, đầu của chú đặt ở trên bụng của mình, thoạt nhìn chơi rất khá nhá, cô liền lắc léo như bị thọt lét nở nụ cười.
“Hề Hề… Gọi Trạch, ngoan, gọi một tiếng Trạch.”
“Chú… Trạch?” Cô là lạ cúi đầu xuống nhìn anh, nghi ngờ vươn tay ôm lấy đầu của anh: “Chú, chú làm sao vậy? Đau ở đâu sao?”
“Ở đây đau nhức.” Anh nắm tay cô chậm rãi đặt lên tim mình rồi đứng dậy dùng đôi mắt sâu hun hút của mình nhìn cô, “Hề Hề, nếu như, sau đó em thanh tỉnh,nhật định không được hận anh.”
Dạ Hề Hề nháy mắt, nhìn chòng chọc anh một lúc lâu, rồi ngồi xuống phía trước, hai chân kẹp lấy chân của anh nói: “Chú à, Hề Hề làm sao lại hận chú được? Cái từ này không tốt, tuyệt đối không tốt. Hề Hề sẽ vẫn đối với chú thật tốt “Cô cắn cắn ngón tay, giống như đang thật sự suy nghĩ, hồi lâu sau mới kết luận, “Giống như lúc chú đối với Hề Hề”