Bạn đang đọc Yêu Thầm Chị Họ – Chương 6
Tiếp chuyện mấy ẻm trong lớp.
Hôm nhận được tờ giấy xin sđt, mình định cho ngay rồi nhưng
“bỗng dưng muốn chảnh
“, thế là vờ ngồi chép bài, ra vẻ ta đây rất chăm học, tình cảm để sau .
Nhưng loay hoay thế nào không biết, đến lúc chuông reo hết giờ mình vẫn chưa reply. Lúc ra về, mấy ẻm nhìn mình bằng ánh mắt bao hàm khá nhiều ý nghĩa, mình đọc ra trong đó
“dm, thằng cờ hó chảnh chó với bà
“, đại loại thế
Sau hôm đó, mình tiếc vãi lúa, người ta hay nói
“cơ hội không đến 2 lần
“, thời cơ tốt thế mình lại không tận dụng được, càng nghĩ càng tiếc, càng tiếc lại càng tức, nhiều lúc ngồi học nhìn mấy ẻm mơn mởn, mình thèm bóp tờ rym chết mợ cho rồi .
Mấy lần định xuống nước, viết giấy ném lên ấy ẻm. Mà cứ chần chừ không quyết, cuối cùng vẫn chẳng có gì xảy ra. Ngày ngày đi học vẫn ngồi nhìn mấy ẻm trong khao khát, thầm ao ước mấy ẻm lại chủ động vo giấy ném vào mặt mình một lần nữa. Ước thì ước vậy thôi, mình biết rõ con gái là chúa kiêu hãnh, nhất là loại có tí nhan sắc, nên cũng không dám mong đợi gì nữa.
Cho đến chiều qua, phép màu bỗng xuất hiện. Đang ngồi học, thằng Quốc mập chợt kêu
“ê
“, mình quay sang thì nó vứt cục giấy qua. Hai mắt đang lừ đừ vì buồn ngủ của mình liền sáng như đèn pha ô tô, chụp ngay. Cơ mà vẫn ra vẻ thản nhiên, chậm rãi mở cục giấy ra, mặc ấy thằng ngồi kế bên hối thúc (hôm nay mình cố tình đi thật trễ, tránh ngồi cùng với em Ngọc não phẳng).
“Sao nay ngồi có 1 mình vậy anh? Bỏ ghệ buồn thiu dzạ?
”
Vẫn là nét chữ mềm mại hôm trước. Định trả lời ngay, chợt nhớ ra mới tiết đầu, vẫn còn rất nhiều thời gian, không việc gì phải vội.
Tầm 10p sau, mình hí hoáy reply ngay trên mẩu giấy đó, đưa sang cho Quốc mập chuyển đến mấy ẻm.
“Ax, ai vậy? Ngọc đâu phải ghệ anh ==!
”
Lại chờ vài phút, anh đưa thư tận tụy Quốc mập tiếp tục ném giấy sang.
“Hi hi, vậy hả? Không phải ghệ sao ngồi chung hoài dzạ? Tụi em hôm trước có xin sđt anh đó. Anh chảnh nha, không thèm trả lời lun!
”
“Àh, sr mấy em hén! Hôm trước anh bận chép bài nên không kịp reply. Ngọc với anh là bạn thôi, vô lớp gặp lại nên ngồi chung
”
“Vậy giờ cho tụi em sđt được chưa nà?
”
“Thôi, tụi em cho anh đi. Rồi anh nhá máy qua
”
“Ok, 0909757***
”
Mình có thói quen khi gái xin sđt rất ít khi cho, toàn xin ngược lại, thà để người chờ mình còn hơn mình chờ người. Nên sau khi có sđt của tụi ẻm, mình lấy đt ra lưu lại, nhá máy thì không hề
Mình để ý thấy có hai tuồng chữ khác nhau, chứng tỏ có nhiều hơn một em viết thư ình. Nhưng do ngồi phía sau nhìn lên, mấy ẻm thì chụm đầu lại, thành ra mình vẫn không rõ 2 em nào viết, sđt cũng chỉ có một số, chả biết của em nào luôn. Nhá qua chẳng may là sđt của 2 em lacoste, đặc biệt là em phì lũ chắc bỏ mợ
Phân vân mãi, cho đến lúc ra về mình vẫn chưa nhá máy qua. Hạ hồi phân giải, về no bụng cái rồi tính sau. Cho đến sáng nay, mình mới bắt đầu mở chiến dịch bủa lưới đánh cá. Hôm nay trời âm u nhưng không mưa, không khí mát mẻ trong lành, hơi se lạnh một chút, mình rất thích tiết trời thế này, nếu được đi dạo phố cùng chị thì thật không còn gì tuyệt vời hơn
Học xong cũng gần 5h, định phi ra rước chị, nhưng mấy thằng bạn rủ làm vài ván bida, thế là cả đám kéo nhau đi. Đánh cặp 100 điểm, cặp nào đến trước là thắng, cặp kia chỉ đánh đến 70 thôi, bên mình chấp, kèo 200k/ván. Kết quả sau khoảng 1h thi đấu, bên mình thắng trọn 2 ván, mình làm được 3 cơ trên 30đ, còn lại 10đ đều đều. Khoản bida, hồi ở sg trình cỡ mình chỉ là gà thôi, nhưng ở tỉnh cũng được xếp vào hạng có tí thực lực, đủ để chăn gà
Về đến nhà, chị đang nấu cơm, mình vội lên phòng thay đồ, ngó sơ qua cái thớt coi có bị ra đảo không, may là vẫn còn. Yên tâm, chạy xuống nhà phụ chị.
Mình lặt rau muống, chị mổ gà, phân công đâu đó rõ ràng. Đang lặt rau + tám say sưa chợt nghe chị kêu khẽ.
– Ui da…
– Gì vậy chị?
Mình hết hồn vội đứng dậy, chị bị đứt tay, máu đang rỉ ra thành dòng, con dao bén vãi.
Chị hơi nhăn mặt vì đau, mình liền nắm tay chị cho vào miệng nút, mặn mặn hơi tanh một tí (hồi bé đứt tay hay nút, đến giờ vẫn còn thói quen này, dù biết hơi phản khoa học).
Chị giật mình, rút tay lại nhưng không hiểu sao bỗng thôi, để yên ình mút say sưa Mút đã đời, mình lấy tay chị ra cho vào vòi nước lạnh rửa, sau đó chạy lên nhà trước lấy băng cá nhân dán lên vết thương.
– Cảm ơn T nha!
Chị cười nhẹ, nhìn mặt chị hơi xanh, hình như do thiếu máu. Chẳng lẽ lúc nãy mình không kiềm chế được cái sự sung sướng, lỡ hút máu chị nhiều quá. Thảo nào lúc này mình cảm giác đang có một dòng máu lạ chảy tràn trong huyết quản, ấm nóng và vô cùng thân quen, sắp thành vampire cmnr
– Chị còn đau không?
– Còn ít à… Ai chỉ T bị đứt tay thì cho vô miệng ngậm vậy?
– He he, hồi nhỏ mẹ em chỉ, mẹ nói để máu chảy ra ngoài phí lắm, phải nuốt vô lại.
Chị cười cười, phụ mình lặt rau. Mình nhìn chị:
– Sao dzạ? Chị gớm hả?
– Đâu có. Chị cũng hay vậy mà, hồi nãy chưa kịp ngậm thì T giành rồi…
Ax, mình hết biết nói gì luôn
– Hồi chiều, nó có lại rước chị không?
Mình hỏi sang chuyện khác (từ hôm biết chị cũng hơi hơi tin mình, bắt đầu nghi ngại thằng nông dân, mình cũng không thèm gọi nó là anh nữa, bẩn cả mồm).
– Có, ảnh rủ chị tối nay đi chơi nè.
– Đi đâu?
– Không biết nữa. Chỉ nói là đi chơi vậy thôi à…
– Rồi chị nói sao? Nay trời mát, em tính chút rủ chị đi dạo phố…
Chị đáp, mặt tỉnh bơ:
– Chị nhận lời rồi chứ sao. T đi với bạn đi.
– Ừ, vậy thôi.
Lúc này rau lặt xong hết rồi, mình bực quá éo biết nói gì nữa, bỏ đi lên trước luôn. Cũng định cản chị, nhưng biết có cản cũng không được, chịu thôi. – T…
Bỗng chị gọi mình.
Mình quay lại nhìn chị:
– Gì á?
– Giận chị hả?
– Đâu có, chị thích đi với ai thì đi. Em quyền gì mà giận.
Mình nhún vai.
Chị đi lại, nhéo mặt mình.
– Mặt như cái bánh bao mà nói không có gì. Hi hi, chị chọc T thôi, chứ chị đâu có nhận lời. Chút đi dạo với T hén, chịu không?
– Ơ…ơ…chịu sao không hè hè.
Mình sướng rơn, miệng lắp bắp ú ớ như thằng điên vớ được sh*t
Chị chu môi nguýt mình một cái rõ dài, rồi lại lúi húi kho gà, luộc rau…
…
Tối nay mình lên bộ đồ chiến nhất, vuốt thêm tí wash cho đến khi tóc dựng lên nhọn như chông, thằn lằn mà rớt vào không thủng bụng chết mình chịu. Miệng huýt gió liên hồi, không hiểu sao mình cứ có cảm giác cuộc hẹn tối nay với chị không giống những lần trước. Cứ như hai người đang yêu nhau hẹn hò vậy, hay mình CDSHT cmnr, các thím cứ gạch ình tỉnh lại nhé
Xuống nhà xin phép ba mẹ ình chở chị đi lòng vòng, sau đó ra xe ngồi chờ gần 15p nữa chị mới xuống, con gái sắm tuồng đúng là lâu vãi đ*í thiệt.
Nhìn chị bước ra, mình ngẩn ngơ mất mấy chục giây. Hôm nay chị mặc váy ngắn màu hồng nhạt, qua đầu gối một chút, khoe đôi chân trắng nõn thon thon. Chị đi hài búp bê màu hồng, mái tóc đen nhánh chẻ ngôi giữa xõa dài hai bên, điểm xuyết thêm hai chiếc kẹp tóc nhỏ xíu cũng màu hồng nốt. Chị có make up nhẹ, một tí son ôi thêm hồng, má đánh phấn phớt hồng. Nhìn chị tự dưng mình cũng thấy cuộc đời sao toàn màu hồng
Chị xinh xắn đáng yêu như nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích vậy, khiến trái tim nhỏ bé ngây thơ trong trắng của mình phải rên rỉ thổn thức từng cơn, nhói cả lòng. Chị ngồi để hai chân sang một bên, vịn nhẹ vào eo mình.
– Đi chưa T?
Giọng nói êm dịu của chị vang lên, một mùi hương thoang thoảng từ người chị được cơn gió nhẹ thổi đến luồn vào mũi mình, mình như người mộng du hít lấy hít để, thật dễ chịu!
– T nghĩ gì vậy? Sao chưa đi nữa?
Lần thứ hai chị lên tiếng, mình mới lấy lại được sự tỉnh táo, vội ú ớ trả lời.
– Ờ…ờ…đi liền đây.
Lúc này chỉ mới 7h hơn, mình chở chị đi khắp mọi cung đường. Mình chạy thật chậm, cố tình chọn những con đường tấp nập nhất, nhiều người đi nhất để hãnh diện khoe với mọi người. Sướng vãi các thím ợ, nhiều lần mình muốn hét lên khi có thằng trai nào đó vụt xe lên ngắm chị
“ê, nhìn gì đới? Thèm lắm à? Người yêu của tao đó, xinh không ku?
”
– Chị thích không?
Mình hỏi nhỏ (câu hỏi này ngắn gọn nhưng nhiều hàm ý lắm các thím ợ)
– Ừm…thích, mát ghê! Chị đáp, câu trả lời chả ăn nhập gì đến vấn đề mình muốn nói. Bảo thích là được rồi, còn thêm
“mát ghê
” vào làm gì không biết, mất hứng vãi.
Mình chở chị chạy lòng vòng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy chán, có lẽ thấy mình đang sướng quá hóa rồ cmnr, không có dấu hiệu muốn dừng lại, chị chợt hỏi:
– Chạy vậy hoài hả T?
– Ừ… ủa, không có. Em cũng định tìm chỗ nào dừng lại nè. Chị muốn đi đâu?
– Đâu cũng được, chị thấy hơi lạnh…
Ax, quên mất hôm nay trời hơi lạnh, chị lại mặc váy ngắn , chắc nãy giờ ngồi run cầm cập. Hôm nay mình sướng quá chả biết gì nữa.
– Đi uống café hén chị? Em biết quán này thơ mộng, lãng mạn lắm
– Lãng mạn giống quán hôm trước không?
– Quán nào?
Chị chợt nhéo mình một cái ngay hông, đau điếng, cơ mà sướng
– Ax, tất nhiên không giống rồi. Nghĩ sao mà em đưa chị vào mấy chỗ bậy bạ vậy.
Mình thót người, miệng chối biến.
– Xí… tốt quá hén!
– Chứ sao…
– Thôi, chị không thích vào mấy quán café đâu. Đi chỗ khác đi.
– Vậy…ăn chè hén?
– Thôi, sợ mập lắm!
– Chời ơi, chị ốm vậy mà sợ mập gì. Phải ăn nhiều mới có sức mà… xem phim với em chứ
Chị lại nhéo mình:
– Nói bậy bạ gì nữa đó? Xem phim cần gì có sức? Chị không ăn chè đâu.
Mình vò đầu bứt tai:
– Vậy chị muốn đi đâu nè? Em hết biết rồi. À, hay đi uống nước sâm ăn bánh tráng muối được hem?
– Hông, đi karaoke hén T?
Chài, thích đi ca thì nói đại từ đầu đi, bày đặt lòng vòng mệt óc vãi. Gì chứ ca là nghề của mình, hát không hay nhưng cũng đủ để tán gái, để vô chơi bài
“khó
” – Nam Cường cho chị nghe
Thế là mình với chị karaoke thẳng tiến cùng giấc mộng ca sĩ. Mình hay được đám bạn tôn xưng là
“nam dành ca
” của nhóm, vào karaoke là tra tấn tụi nó suốt, thằng nào ngủ lôi đầu dậy bắt nghe tiếp.
Giờ mới phát hiện, chị hát rất hay nha các thím, nhất là mấy bài mang âm hưởng dân ca của Cẩm Ly. Giọng chị êm ái, nhẹ nhàng và rất ngọt ngào, mình ngồi nghe mê say. Lần đầu tiên đi karaoke mà mình chỉ đóng vai trò khán giả trung thành, không làm
“nam dành ca
“.
Chị bắt mình hát cho chị nghe, đang lớ ngớ chưa biết chọn bài gì thì chị rủ song ca, mình mơ còn không được, tất nhiên là đồng ý ngay.
– Hát bài này được không T?
Chị chỉ bài
“chim trắng mồ côi
“, hỏi mình.
– Bài này của Đan Trường Cẩm Ly hả? Được, bài này em biết.
Mình bấm bài hát. Gì chứ có liên quan đến
“chim
” thì
“chim trắng
” hay
“chim đen
” mình thích tất
“Ơi…ơi lý nàng ơi…ớ…ớ…Ơi lý nàng ơi anh thương mà anh đợi…ới…ới…
”
Sau đó là giây phút
“nam dành ca
” cất giọng hát bom tấn làm rung chuyển căn phòng. Chị hát mà cứ nhìn mình cười, tình tứ vãi…
– T hát hay quá ta! Vậy mà giấu hén, nào giờ không hát chị nghe…
– Ca sĩ mà, muốn nghe phải trả tiền, ai cho chị nghe chùa hè hè..
– Xí, gớm…! Chị trề môi, sau đó tiếp tục làm Cẩm Ly. Mình lại sắm vai Đan Truồng
Đang vui vẻ với chị, mình chợt thấy có bóng người thấp thoáng ngay cửa, sau đó mở cửa bước vào. Là thằng Quang các thím ợ, làm mình đơ một lúc, éo hiểu sao nó cứ theo ám mình vậy không biết? Đi đâu cũng gặp nó, đệch mợ thiệt…
Nó tỉnh bơ bước lại ngồi bên trái chị (mình ngồi bên phải). Chị cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của nó nên không hát nữa.
– Anh đâu đây vậy?
Chị hỏi.
Nó nhìn chị cười tươi, phải công nhận thằng này đẹp trai các thím ợ
– Anh ca với mấy đứa bạn ở phòng kế bên, đi ngang thấy em nên vô. Sao vậy? Đuổi anh hả?
– Đâu có, tại em hơi bất ngờ. Anh ngồi chơi đi…
– Hồi chiều anh mời em tối nay đi chơi, nói bận mà giờ đi ca được, ngộ há!
– Chiều em hơi mệt, về nghỉ chút cũng đỡ rồi. T rủ đi ca nên…
Trước mặt nó, chị trở nên lúng túng bối rối một cách lạ lùng. Như sự rụt rè của mình khi đối diện với chị vậy, thấy mà buồn…haizzz…
– Anh đùa thôi.
Nó cười (đm cười suốt, ỷ đẹp trai hả mậy ==
), sau đó chọn một bài hát,
“con đường mưa
” của anh Cao Thái Gay.
Nó hát hay lắm các thím à, hay gấp 100 lần giọng hát bom tấn của
“nam dành ca
” Chị ngồi nghe say mê, mình dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.
Hát xong nó nói nhỏ vào tai chị gì đó, rồi đi ra, ngang qua mình nó nhìn mình cười đểu. Ứa gan thật, nhưng mình ráng nhịn. Một là đánh không lại nó, hai là trước mặt chị, mình như vậy chỉ trúng kế nó, khiến chị nghĩ xấu về mình thôi.
Nó đi rồi, mình và chị hát thêm tí nữa rồi về sớm. Đang vui bao nhiêu, bị thằng cờ hó đó vào phá đám làm mình mất hứng quá. Lần này về phải gấp rút đẩy nhanh tiến độ, vạch mặt nó cho chị thấy, bực lắm rồi.
Tính tiền hết gần 300k, 2 chai nước ngọt, một đĩa trái cây + một đĩa rau câu + hơn một giờ ca. Tính luôn tiền ăn độ bida lúc chiều, vẫn còn lỗ 100k, mai chắc phải gài kèo bọn nó gỡ gạc lại
Chạy xe về mà thấy lòng ấm ức, suốt đường đi mình im lặng không nói gì.
– Chị xin lỗi…
Chị đột nhiên nói, phá tan không khí yên lặng.
– Không phải lỗi của chị, có gì mà xin với cho.
Mình nói.
– Không biết nữa. Tại chị thấy T không vui…
– Không có gì đâu. Thấy mặt nó em bực thôi, chút hết à.
– Ừm…
Lại im lặng. Mình cũng thấy mình hơi vô lý, nhưng thấy thằng cờ hó đó mình không chịu được.
– Nay đi chơi chị thấy vui không?
– Vui lắm..!!
– Gặp nó nên vui chứ gì?
Mình quay lại liếc chị, giả vờ làm mặt ngầu.
Chị vội lắc đầu:
– Không phải..
– Chứ sao?
– Đi ca với T chị vui. Được chưa?
Chị lại nhéo mình, sướng tập 2. Hình như mình bị SM cmnr, nhéo không thấy đau, chỉ thấy sướng là sao nhỉ
Về nhà, mình than đói bụng. Chị nấu ình tô mì, sau đó lên phòng ngủ. Ăn xong leo lên máy review cho các thím ngay đây. Vừa đt cho thằng bạn hỏi nó máy ghi âm gửi chưa sao vẫn không nhận được? Nó nói gửi 2 hôm rồi, mai mình sẽ lên bưu điện hỏi xem sao. Hôm nay trời nhiều mây, âm u từ sáng sớm cho đến gần 9h thì bắt đầu mưa, mưa rả rích, dai dẳng đến tận chiều mới tạnh. Không khí mát mẻ thật phù hợp ột thằng mê ngủ như mình, quyết định nghỉ học hẳn một ngày, ở nhà nướng cho thỏa thích.
Mình định ngủ đến chiều, chờ chị về nấu cơm ăn luôn. Hôm nay ba mẹ đi thăm bà cô họ xa nằm viện ở SG, đến tối mới về, mình phải tự túc cơm nước, cơ mà lười quá nên tính thế.
Đang ngủ ngon thì chuông cửa reo inh ỏi, lồm cồm bò xuống. Bưu phẩm đến rồi các thím ợ, máy ghi âm nhỏ gọn như Usb vậy, giá hơn 1m, hơi xót tiền một tí. Nhưng mà tiền nào của đó, mình đã test thử, âm thanh rất rõ. Xem như bước 1 của kế hoạch hoàn toàn thuận lợi .
Nhìn đồng hồ, mới gần 11h, đói meo râu cố leo lên phòng ngủ tiếp. Nằm trằn trọc chưa được bao lâu thì có đt, là chị gọi.
– A…l…ô…
– Trời, T còn ngủ hả? Trốn học phải không?
– Ừm…he he. Trời mưa ngủ đã quá nên em ngủ quên luôn!
– Xí, làm biếng nói đại đi. T ăn gì chưa?
– Chưa, đang ngủ chị đt nè, đã kịp ăn gì đâu.
– T xuống nhà xem trong tủ lạnh còn gì ăn không?
Mình đi xuống, mở tủ lạnh lục lọi.
– Còn mấy con cá, đông đá cứng ngắc à, em không ăn cá đâu…
– Ừm, coi có rau gì không?
– À..ừ.. để coi, còn mấy cọng hành
Chị cười khúc khích trong đt:
– Hành cũng tính là rau hả? Sao ăn được ông tướng.
– Ai biết đâu, mà chị hỏi chi vậy?
– Để về nấu cơm cho T ăn chứ chi, chứ T định ăn gì?
– Thôi khỏi đi, trời còn mưa chị về cực lắm. Em nấu mì gói ăn được rồi.
– Mưa nhỏ mà, chị về được. Ăn mì sao mà no, chờ tí nghen, giờ chị về nè.
Mình chưa kịp nói nữa thì chị đã tắt máy. Trời vẫn còn mưa khá lớn, tiệm lại xa, thấy lo quá! Mình bấm gọi lại cho chị, không nghe chị bắt máy, chắc đi rồi. Súc miệng rửa mặt xong, chị vẫn chưa về, mình lại gọi chị mấy lần nữa, vẫn không thấy bắt máy, mình bắt đầu nghĩ lung tung, chẳng may chị bị tai nạn không biết sao đây
Tự trấn an, chắc mưa chị chạy chậm với mua thêm thức ăn, không có gì đâu. Yên tâm được tí, mình lục nồi cơm ra vo gạo. Nào giờ chưa từng nấu cơm, nhớ lời mẹ dạy lúc nhỏ, đổ hẳn nước hơn 3 lóng tay, chắc thế vừa rồi
Đặt cơm xong, chị vẫn chưa về. Không chờ được nữa, mình tròng vội cái áo mưa, đẩy xe ra. Vừa chạy đến đầu hẻm thì gặp chị chạy vào, ướt mem như chuột, môi chị tái ngắt vì lạnh, nhìn mà đau lòng…
Mình quay xe lại, chạy theo chị, hình như chị không để ý. Về đến nhà, chị bước xuống xe thì nhìn thấy mình ở phía sau.
– Ủa, T đi đâu vậy?
Chị ngạc nhiên.
– Đi tìm chị chứ đâu, chờ lâu quá em sợ chị có chuyện…
Chị nhìn mình khá lâu, rồi cười mỉm:
– Lo cho chị dữ vậy hả? Chị ghé ngang chợ mua thêm thịt với rau. T nói không ăn cá được mà.
Cảm giác của mình khi đó không biết phải diễn tả thế nào nữa, chỉ thấy cay cay nơi sống mũi.
– Chị lên thay đồ đi, ướt hết trơn rồi kìa, lau khô coi chừng bệnh.
Mình chỉ quan tâm chị được bằng lời nói thế này thôi
– T đẩy xe lên giùm chị nha!
Chị lại cười, đôi môi vẫn tái ngắt, rồi đi lên lầu. Trưa nay là bữa cơm ngon nhất, hạnh phúc nhất đời mình. Gà ram, canh chua cá lóc… dường như chị biết rõ khẩu vị của mình, làm toàn mấy món mình thích, lại nấu rất ngon, giờ nhớ lại vẫn còn thòm thèm, ực…ực
Hơi tiếc một cái, nồi cơm mình nấu nhão như cháo, ăn éo được Dọn cơm ra đâu đó, chuẩn bị chiến đấu thì chị mở nồi cơm ra, sau đó há hốc miệng nhìn mình.
– T nấu đó hả?
– Ừm.. sao chị? Ngon hem?
– T đổ bao nhiêu nước vậy?
– Thì… 3 lóng tay, sao vậy? Khô hả?
– T nhìn đi.
Chị đột nhiên ôm bụng cười, mình chả hiểu gì, chạy lại nhìn nồi cơm. Haizzz… con kiki hàng xóm bữa nay sướng rồi.
Chị phải nấu lại nồi cơm khác bằng bếp gas. Cơm vừa chín tới, xốp rất vừa ăn. Thời nay, con gái toàn nấu bằng nồi cơm điện, mình nghĩ khi cần, chắc ít em nào biết nấu bằng bếp ga ngon như chị. Thể theo yêu cầu của mình, chị cho cơm hơi cháy một tí dưới đáy nồi, mình hì hục nạo cơm cháy, tẩm mỡ với muối lên, ngon tuyệt cú
Ngồi ăn cơm với chị, không khí sao sao đó các thím ợ. Ngày mưa thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách, không gian se lạnh, được ăn một bữa cơm nóng sốt, bên cạnh là một cô gái xinh xắn, đảm đang lại dịu dàng. Mình vừa ăn vừa tưởng tượng đây là cuộc sống, là gia đình của mình sau này. Ước gì nó trở thành hiện thực, có lẽ với mình, không hạnh phúc nào hơn! Quá mãn nguyện rồi…
Lại như lần trước ngắm mưa, mình và chị đều rất ít nói, chỉ lặng lẽ dùng cơm, khi thì mình gắp cho chị miếng gà, lúc khác chị lại xới ình bát cơm. Thỉnh thoảng chị lại tặng ình một nụ cười ngọt ngào, bấy nhiêu với mình là đủ rồi, hơn cả trăm ngàn lời nói. Tất nhiên, lần nào mình cũng nhăn răng ra đáp lại chị Không biết chị có nhận ra mật mã Da Vinci mình đính kèm trong đó không nhỉ? Nếu nhận được thì hồi âm cho em nha chị ơi!
Bữa cơm chỉ kéo dài nửa tiếng, nhưng với mình thời gian như dừng lại, mình cố tận hưởng từng phút từng giây khi được ở bên chị. Mình trân trọng giây phút này, chị cũng im lặng như mình, có phải chị cũng đang cảm nhận được niềm hạnh phúc đó như mình không?! Chiều chị về sớm, mình và chị lại có thêm một bữa cơm riêng tư. Mình ăn hẳn 4 chén cơm, vui quá ăn mãi chả muốn ngừng, no cành hông chó cục, leo lên cầu thang thiếu điều muốn té lộn cổ
Mình định rủ chị đi dạo phố, nhưng nghĩ lại, mấy khi có dịp chỉ có hai người ở riêng với nhau thế này, phải tận dụng chứ. Cuối cùng quyết định tiếp tục mở cinê trong nhà, rước chị vào phòng xem phim… kinh dị
Lúc đầu chị không chịu, bảo sợ ma lắm, xem không dám ngủ, nhưng bị mình dỗ ngọt
“phim này hay lắm, không có ma đâu
“, chị đành xuôi theo. Tiếp đó là tiết mục
“truyền thống
“, đóng cửa tắt đèn, mình bật phim
“The cabin in the woods
“.
Phim khá hay, nội dung cũng đơn giản, được cái kỹ xảo tốt. Điều mình cần nhất trong phim này là vài xác chết sống lại, chạy tới chạy lui giết người thôi . Đúng như dự tính, chị rất sợ hãi, khúc nào ma xuất hiện là chị nhắm tịt mắt lại, không dám xem. Thành ra từ đầu tới cuối phim, chắc chị xem được chừng vài chục phút, còn lại toàn nhắm mắt nghe âm thanh + mình tường thuật trực tiếp
Xem xong cũng gần 10h khuya, chị về phòng ngủ với gương mặt trắng bệch vì run. Mình lên ôm máy review cho các thím, tầm hơn 11h, đang lách cách thì chị gõ cửa phòng. Mình vội mở cửa bước ra (không dám cho chị vào, rủi thấy chuyện mình đang viết thì bỏ mợ).
– Gì vậy chị?
– Chị… ngủ không được…
– Sao dzạ?
Mình thừa biết lí do, cơ mà vẫn giả vờ ngây thơ .
– Chị… sợ ma…
Chị lí nhí, nhìn mặt quê quê, thấy tội gì đâu.
– Ax, chị toàn nhắm mắt, thấy gì đâu mà sợ.
– Sao không, chị có hí hí nhìn mấy lần..
Mình:
– Rồi giờ sao? Tính nhờ em giữ ma hả?
– Ừ..m, T cho chị ngủ nhờ được không?
Chị ấp úng, mặt dần đỏ lên, nói mà không dám nhìn mình, toàn cúi cúi xuống đất.
– Ax, rồi em ngủ ở đâu?
Mình hỏi lại, chủ yếu để nghe chị khẳng định một lần nữa, không thể tin được.
– Thì… T ngủ chung với chị. Chị nằm trong, T nằm ngoài, ngăn cái gối ôm ở giữa nghen.
– Ơ…ờ được, chị về phòng lấy mền gối qua đi.
Trong time chị về ôm đồ qua, mình tranh thủ up phần đang viết dang dở lên cho các thím. Sau đó lao vào toilet vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ cho tỉnh táo để chuẩn bị… ngủ với chị .
Mọi thứ diễn ra như lời chị nói, chị nằm trong, mình bên ngoài, ở giữa là cái gối ôm chết tiệt Chị nói mình không được thò tay thò chân hay bất cứ
“bộ phận
” nào qua, lú qua là chị đánh. Cơ mà cái giường của mình là giường đơn, loại chỉ dành ột người nằm, hai người thì hơi chật. Nên trừ cái gối ôm chia ranh giới ra, mình và chị nằm rất gần nhau, chỉ cách chưa đầy vài tấc (dù chị cố tình nằm sát vào vách, nhưng bù lại mình lết sát cái gối ôm )
Chị nằm quay mặt vào trong, xoay lưng về phía mình. Mình canh chị không để ý, lâu lâu lại đẩy nhẹ cái gối ôm vào trong, lết theo vào. Cứ thế, chưa được nửa tiếng, vùng đất của mình đã rộng gấp 2 của chị. Nằm nhìn chị thật lâu, không biết chị đã ngủ chưa. Mình gọi nhỏ:
– Chị…
Không nghe trả lời, chờ một lúc, mình lại gọi:
– Chị… ngủ rồi hả?
– Ừm, ngủ rồi.
– He he, ngủ rồi mà còn trả lời được, ngộ vậy kà!
– Sao T không ngủ đi, quậy không cho chị ngủ hả
– Em chưa buồn ngủ. Chị quay ra đây được không vậy?
– Chi dzạ?
– Thì quay ra đi.