Bạn đang đọc Yêu Thầm Chị Họ – Chương 28
– Lo quá ta, làm như chị Diễm là bạn gái T vậy? Chỗ đàn bà con gái tâm sự, vào làm gì? Đi chỗ khác chơi đi.
Dội ình một tràng liên thanh, xong rồi ẻm đóng sầm cửa lại, bấm khóa trong luôn.
Mình đứng đực mặt ra đó, đầu óc choáng váng. Cái chuyện mà mình lo lắng đã đến rồi, còn khủng khiếp hơn mình tưởng tượng nữa. Không được, phải cầu cứu Thanh sida thôi.
Thế là mình đẩy xe ra, chạy đến nhà thằng bạn quý hóa. Vừa nghe mình kể về em Uyên, Thanh sida đã cực kì hứng thú, đòi mình chở sang để nó
“tung chưởng hạ sát
” ngay. Cơ mà ngồi chém gió một tí cũng khuya rồi, không tiện lắm, nên mình hẹn nó ngày mai hãy đến. Mình sẽ cố sắp xếp, hi vọng nó rước con cọp cái này ra khỏi hang giùm mình.
Về đến nhà, lên lầu thấy phòng chị vẫn đóng im ỉm, tiếng rì rầm trong phòng vẫn vang ra đều đều. Thế đấy, có bạn quên mất mình rồi. Chán nản quá, mình về phòng đóng cửa đánh
“rầm
“, leo lên máy tự kỷ cho vơi đi nỗi buồn bị bỏ rơi..
————————————
Hôm nay là ngày đầu tiên mình chính thức nếm trải mùi vị cuộc sống bị người thứ ba xen vào. 6h30 sáng, như thường lệ mình thức dậy, bước ra ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, thấy bình minh thật đẹp! Quên khuấy đi mất sự hiện diện của con bé phá bĩnh kia trong chính ngôi nhà của mình. Mình chỉ thực sự nhớ ra khi đi vào toilet.
Nhà có hai toilet, một trên lầu và một ở tầng trệt, phân chia rõ ràng. Toilet trên lầu dành ình và chị, toilet còn lại dưới nhà thuộc về ba mẹ sử dụng. Thường ngày chị đều dậy rất sớm, nên khi mình thức chị đã vệ sinh cá nhân xong cả rồi, toilet chẳng bao giờ bị kẹt. Hôm nay lại khác hẳn.
Cửa toilet đóng kín, tiếng nước chảy ào ào phía trong, hôm nay sao chị dậy muộn thế nhỉ?
– Chị sắp xong chưa vậy?
Mình gõ nhẹ cửa.
Không nghe ai trả lời, mình gõ cửa tiếp một lần nữa, đáp lại vẫn là sự im lặng cùng tiếng nước chảy. Hôm nay tiết đầu của ông thầy rất khó tính, vào lớp trễ xem như bị điểm danh vắng mặt, mình nghỉ nhiều rồi, thiếu lần nữa có khi sẽ bị cấm thi.
Chờ thêm khoảng 10p nữa chẳng thấy chị ra, sợ trễ giờ, mình cuống cuồng chạy xuống dưới nhà. Phù… may quá, toilet dưới này trống, mình phóng vào ngay. Nhưng bỗng nhớ ra bàn chải đánh răng mình để trên lầu, giờ có toilet mà chẳng có bàn chải cũng như không, đành bực dọc đi ra. Nhìn qua bếp chợt thấy chị đang làm món trứng ốpla cho cả nhà ăn sáng.
– Ủa, em tưởng chị đang sử dụng toilet trên lầu chứ?
Mình ngạc nhiên hỏi.
– Chị xong từ sớm rồi mà, chắc bé Uyên đó.
Chị cười tủm tỉm.
Lúc này mình mới chợt nhớ ra nhà mình vừa có thêm một nhân khẩu, cơn bực bội bắt đầu dâng lên. Nãy giờ nghĩ là chị nên mình nhường, giờ nghe ra chính con nhỏ đó đang chiếm giữ toilet, mình kêu lại chẳng thèm trả lời, máu nóng dâng lên não, đùng đùng leo lên lầu.
Toilet vẫn còn đóng im ỉm.
“Rầm… rầm
”
– Đưa giùm cái bàn chải đánh răng coi.
Chân mình đá mấy cái vào cửa, miệng gầm gừ.
– Lẹ, trễ giờ rồi.
Không thấy cửa mở, mình đá tiếp.
“Kéttt..
”
Em Uyên bước ra, đầu vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn cái khăn lông.
– Làm gì kêu thấy ghê vậy? Biết phép lịch sự tối thiểu không?
Ẻm trừng mắt với mình. – Biết mấy giờ chưa hả? Trễ giờ học của T rồi, mốt Uyên dậy sớm giùm cái đi!
Mình độp lại. Đang bực bội, đừng nói là chỉ quấn khăn, cho dù khỏa thân cũng chả xi nhê gì với mình.
– Trễ học là chuyện của T, liên quan gì đến Uyên? Sợ trễ thì mai mốt ráng mà dậy sớm đi.
Ẻm ném vào mặt mình một câu, rồi thản nhiên vào phòng đóng cửa lại.
“Chả hiểu loại người gì thế này??
”
Mình lầm bầm, cố nén cục tức trong lòng, tranh thủ súc miệng rửa ráy.
Thay đồ xong, mình xuống nhà đẩy xe đi học ngay, chẳng kịp ăn sáng. Trễ giờ rồi, đành nhịn vậy.
– T ăn sáng rồi hãy đi, đói sao học nổi?
Chị chạy theo kêu mình.
– Em trễ giờ rồi, chị ăn đi.
Mình đáp.
– Đi lẹ đi, than trễ giờ còn đứng đó. Mai nhớ dậy sớm nha!!
Em Uyên tay cầm miếng bánh mì quệt trứng bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, vẫn cố đá đểu mình. Miệng ẻm cười tươi, nên cả nhà ai cũng tưởng ẻm quan tâm mình mới nói vậy, đâu ai hiểu được nỗi khổ của mình.
– Thôi em đi học nhen, trưa gặp.
Mình giận lắm nhưng vờ làm lơ không thèm để ý, nói nhỏ với chị một câu rồi phóng xe đi.
Cả buổi sáng ngồi học chả vô đầu được chữ nào, nghĩ đến ẻm là mình sôi tiết. Thật sự mình chẳng phải là thằng cổ hủ, ngoại hình cá tính kiểu như em Uyên mình cũng đã gặp qua rồi, cá nhân mình thấy bình thường, mỗi người một style riêng, chẳng có gì để phàn nàn.
Nhưng do ẻm đến nhà mình ngay lúc đầu sôi lửa bỏng, khi tình cảm mình và chị đang mặn nồng, khác nào kỳ đà cản mũi, vì vậy mà mình có ấn tượng xấu về ẻm. Cái ấn tượng xấu do xuất hiện không đúng thời điểm, chứ chẳng phải vì phong cách của ẻm. Mà một khi đã ghét rồi, thì cái gì chả thấy xấu, các cụ có câu
“ghét nhau ghét cả đường đi lối về
” cơ mà. Mình đã không ưa em Uyên rồi, giờ ẻm còn công khai chống đối với mình, ấn tượng đã không tốt về ẻm giờ lại càng xấu thêm.
Trưa về nhà ăn cơm xong, để mặc chị và em Uyên dọn dẹp, mình lên phòng gọi cho Thanh sida. Giờ ẻm lù lù một đống đó, có muốn nói chuyện riêng tư với chị cũng không được, lo giải quyết cho xong con kỳ đà khó ưa này cái đã.
– Sao ku? Có gì hot à?
Thanh sida cười khà khà.
– Mày sắp xếp được chưa? Tối qua tao nhen!!
Mình vào đề ngay.
– Ok con dê. Khoảng mấy giờ qua được mày?
– Tầm 7h tối đi, có gì tao đt cho.
– Ờ, mà chắc em nó đẹp không đó? Móa, xấu tao giết mày..
– Yên tâm, nhớ đem theo ly tách hay gì đó để hứng nước dãi đi.
– Phê vậy? Tao đem cái thau luôn hơ hơ… vì mày mà tối nay tao dẹp kèo em lớp 11 đó, xấu đừng trách..
– Biết rồi. Không phải vì có chị Diễm rồi, thì em này chẳng tới lượt mày đâu ku.
– Nghe mày nói tao nôn vãi!! Để tối lên đồ vip chạy qua he he..
– Ờ, vậy nhen. Giờ tao đi học.
– Bb người anh em Namếc.
Còn sớm, mình ngồi lướt web đọc tin tức một chút chờ đến giờ đi học thì chị bước vào.
– Ăn táo đi T.
Chị cầm lên một dĩa táo gọt sẵn, đút ình.
– Ngọt không?
Chị nheo mắt.
– Ngọt! Nhỏ kia đâu rồi, sao để yên cho chị vậy?
Mình nhai nhóp nhép, hỏi. – Nó đây. Kiếm chi vậy? Nhớ Uyên hả?
Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy xuất hiện liền. Em Uyên đứng tựa ngay cửa phòng mình, tay cầm trái táo cắn rôm rốp.
Mình biết nếu chị còn ở bên đây, ẻm sẽ không buông tha ình. Đành nói sắp đến giờ học rồi, phải thay đồ đi, kêu chị về phòng ngủ sẵn tiện đuổi khéo luôn em Uyên.
Đang loay hoay mặc đồ thì chị nt.
“T giận chị hả?
”
Mình vội reply.
“Đâu có. Tại có con nhỏ đó em không thoải mái, với lại đến giờ học rồi.
”
“Ừm… Bé Uyên thích chọc T cho vui vậy thôi, chứ không có gì đâu. T đừng ghét bé tội nghiệp!!!
”
“Ok. Thôi em đi học nhen!
”
Mình không biết nói gì, hơn nữa cũng sợ em Uyên xem được tn mình gửi cho chị nên thôi, chờ gặp riêng chị sẽ nói sau.
…
Tối vừa ăn cơm xong, mình nhá máy qua cho Thanh sida ngay. Mười phút sau, nó đã ào ào chạy tới, đầu tóc vuốt gel láng bóng, áo thun body quần jean. Lúc trước nó có tập thể hình với mình nên dù nhỏ con nhưng cũng có cơ bắp, không đến nỗi suôn đuột.
– Đâu, ẻm đâu?
Vừa tới, chào ba mẹ mình xong, Thanh sida đã láo liên hỏi.
– Đang dọn dẹp dưới bếp.
Mình kéo nó lại ghế đá trước nhà.
– Để tao nhìn cái đã.
Thanh sida đứng ngồi không yên, nhấp nhổm lấp ló nhìn xuống nhà bếp.
– Đệch, chết tao rồi!!
Trong vòng 5 giây kể từ khi tia được em Uyên, Thanh sida mắt lơ mày láo ngồi phịch xuống cạnh mình.
– Gì chết? Chê hả?
Mình hết hồn.
– Ẻm đã quá mày ơi!! Số mày đúng số hưởng, hết chị Diễm giờ tới em này, tao thèm dọn đồ qua nhà mày ở luôn quá!!
Thanh sida xuýt xoa liên tục, miệng cười hớn hở như vừa bắt được cục vàng.
Nó ghiền cũng phải thôi, chiều nay em Uyên lại tiếp tục hành hạ con mắt của mình bằng quần soọc ngắn và cái áo thun ôm. Tiếp thu ý kiến của mẹ mình, ẻm không mặc áo hai dây nữa, mà chọn áo thun có tay và cổ đàng hoàng, kín mít. Nhưng mà vòng một khá là khủng, thế nên có mặc áo nào thì cũng đốt mắt người khác. Chưa kể đến cặp chân dài trắng nõn nà, lại thêm dáng người đáy thắt lưng ong, eo o như người mẫu. Ẻm hiền lành kín đáo còn đỡ, nếu thuộc dạng gái thích khiêu khích, hay liếc mắt đưa tình thì đúng là hồng nhan họa thủy, hại người không ít.
– Hưởng con khỉ. Ẻm hại tao thì có, giờ giao ày đó. Sao hả, nhắm hạ nổi không?
– Hên xui mày ơi…
Đang hớn hở, nghe mình hỏi, Thanh sida đáp yếu xìu, mặt tự dưng xụi lơ.
– Gì vậy mày? Nói nghe chả khí thế gì hết vậy?
Mình chưng hửng.
– Mẹ, mày nhìn ẻm như vậy, có mà đại gia đi xế hộp may ra tán được..
Thanh sida chép miệng tiếc nuối.
– Chị tao nói nhà ẻm giàu lắm, đi định cư hết bên Mỹ rồi mà. Chắc ẻm không cần tiền hay xế hộp gì đâu..
Thấy thằng bạn dường như mất hết nhuệ khí, mình cố động viên, khích lệ tinh thần chiến đấu của nó.
– Vậy càng khó. Mấy em dạng này, nếu nghèo còn bung tiền tán được, còn ẻm mà giàu thì chỉ cần tình thôi. Mà bọn nó mắt toàn để trên chân mày, không có gì hơn người ẻm chẳng thèm để ý đâu.
– Bữa nay mày bị não hả? Trước giờ mày hạ sát bao nhiêu em xinh đẹp rồi, ẻm cũng khác gì đâu, sẽ bị mày hạ gục sớm thôi.
– Ờ, vì mày tao sẽ cố gắng hết sức, chỉ sợ mang nhục thôi. Mà lúc này tao hơi vã, có gì bơm ít tiền dẫn ẻm đi chơi nghen he he…
Zzz… Nói qua nói lại cũng là kiếm cớ moi tiền mình. Tán được thì nó hưởng chứ mình có hưởng sái được gì đâu chứ? Nhưng dù sao cũng đang nhờ vả nó, thôi hy sinh chút vậy.
– Ờ, khi nào thiếu tiền thì nói tao. Mà tao đưa tiền thì phải hạ cho được nhen, bắt ẻm nghe lời mày, không được phá đám tao nữa.
Mình nghiến răng.
– Rủi không tán được thì sao?
– Thì mày trả tiền lại cho tao chứ sao, của chùa hả mậy?
Mình thụi một phát lên vai Thanh sida.
Nhìn ra bếp thấy hai người dọn dẹp gần xong rồi, mình chạy xuống. – Hai người xong chưa?
Mình tươi cười hỏi.
– Xong rồi nè, chi vậy T?
Chị hỏi.
Em Uyên thì đứng nhìn mình lạ lẫm, chắc thấy sáng giờ mình chẳng thèm đếm xỉa gì đến ẻm, bỗng tự dưng dùng đại từ nhân xưng
“hai người
” gộp chung ẻm vào đó.
– Ra trước nhà hóng mát đi, gió thổi quá trời!!
Mình gạ.
– Cũng được đó. Uyên ra chơi luôn hén!
Chị hưởng ứng ngay, rủ em Uyên. Mọi khi mình sẽ rất ghét hành động này, nhưng bây giờ lại vô cùng biết ơn chị đã rủ ẻm giùm mình. Nếu không chắc phải hạ mình mời mọc, mất mặt quá!
– Thôi, chị đi đi. Em lên phòng làm sổ sách.
Ẻm lắc đầu từ chối.
Mình nghe mà bực bội. Bình thường đu bám bọn mình còn hơn dòi trong xương, giờ tự dưng tốt đột xuất không đúng lúc thế này.
– Ừm, làm xong xuống chơi nghen!
Chị nói.
– Nhiều lắm, chắc làm xong cũng khuya rồi, mà chẳng biết hôm nay kịp xong hết không nữa..
Ẻm nhún vai, rồi đi lên lầu.
Hơ, thế này là thế quái nào nhỉ? Kế hoạch chưa gì đã đổ bể rồi, giờ chẳng lẽ mình kêu Thanh sida lên lầu tán em Uyên? Có mà ba mẹ xé xác mình ra, xưa nay bạn bè đến toàn ngồi dưới nhà mà tiếp, không được đưa lên phòng, chắc sợ tụ tập làm bậy.
– Chị chờ em chút.
Mình lật đật nói với chị, sau đó chạy theo em Uyên.
– Uyên..
Mình chặn ngay cầu thang.
– Gì đây? Tự nhiên chặn đường là sao?
Em Uyên nhìn mình ngạc nhiên.
– Uyên lên làm việc hả?
Mình gãi đầu. Tự dưng phải xuống nước với ẻm, nhục kinh! Nhưng vì sự nghiệp yên ổn bên chị, chút đau khổ này có sá gì.
– Ừ, hỏi chi?
– Mai làm được không? Ra ngoài ngồi chơi cho vui..
– Không. Việc gấp lắm, mai không có chị Ngà bả cạo đầu Uyên đó. Tránh ra giùm cái đi.
– Vậy hả? Đơn giản thôi mà, Uyên cứ ra ngồi chơi đi, chị Ngà để T đt nói cho, không sao đâu.
Em Uyên nhìn mình từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
– Làm gì tốt đột xuất vậy? Hồi chiều bị xe tông chập mạch rồi hả?
Nhìn đã đời, ẻm phang một câu làm mình suýt té cầu thang.
– Đâu có. Tại thấy chị Diễm thích nói chuyện với Uyên, với lại chỉ có hai người cũng buồn, nên…
Mình giả lả.
– Nghi lắm! Có âm mưu gì vậy? Mới hồi chiều còn ghét Uyên ra mặt mà?
– Chài, đa nghi vừa thôi. Dù gì cũng ở chung nhà, giận nói vài tiếng rồi thôi, hơi đâu mà ghét Uyên..
– Phải không?
– Phải.
– Cười cái coi.
Đệch, được đằng chân ẻm lân lên đằng đầu, mà lỡ rồi, mình cũng ráng rặn ra một nụ cười thật tươi, cơ mà miệng cứ méo xệch giật giật vì tức.
– Cười gì ghê vậy!! Nói thật đi, có chuyện gì?
Ẻm vẫn chưa tin sự hiếu khách của mình.
– Không có gì thật mà. Đi, ra ngoài chơi.
Thấy dù sao ẻm cũng hơi xuôi xuôi rồi, mình nắm tay kéo ra ngoài luôn. Lạ một điều là ẻm chẳng phản ứng gì, cũng không giật tay lại, cứ thế đi theo mình. Gần đến cửa chợt nhớ ra, Thanh sida mà nhìn thấy
“vợ tương lai
” của nó bị mình nắm tay thế này có nước nó phang nguyên đôi doctor vô mặt mình, còn chị Diễm chắc trả gáo dừa nghỉ chơi bán quán với mình luôn là cái chắc. Mình lật đật bỏ tay ra, nãy giờ gấp nên quên mất, hành động hơi lỗ mãng. Nhưng nhìn ẻm thấy vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, mình cũng yên tâm phần nào.
– Ngồi đi Uyên.
Vừa thấy em Uyên xuất hiện, Thanh sida đã galang đứng dậy, tay chùi chùi cái ghế đá mặc dù chẳng có miếng bụi đất nào.
– Uyên ngồi bên đó đi.
Mình đẩy nhẹ ẻm lại ghế Thanh sida, mình và chị Diễm ngồi riêng bên ghế còn lại.
Em Uyên yên lặng ngồi xuống như mình sắp xếp. Thứ tự đội hình như sau: Em Uyên, Thanh sida, mình, rồi đến chị Diễm. Hai ghế đá cách nhau khoảng nửa mét.
– Đây là Thanh si…, bạn thân của T. Nó đàng hoàng, vui tính lại tốt bụng lắm! Còn đây là Uyên, em của bạn thân chị hai tao, mới lên nhà ở được hai hôm.
Mình giới thiệu ngay, tranh thủ se duyên cho
“đôi trẻ
“. Suýt chút buột miệng nói luôn cái biệt danh cúng cơm của thằng bạn nối khố, may mà kịp stop, nếu không hậu quả thật khó lường.
– Nghe thằng T khen Uyên mấy bữa nay nhiều lắm rồi, giờ mới có dịp gặp mặt.
Thanh sida mở bài ngay, gì chứ nghiệp vụ của nó mình rất tin tưởng.
– T mà cũng biết khen Uyên trước mặt người khác hả? Khó tin quá!!
Em Uyên nghe vậy cười cười, mắt liếc mình sắc như dao cạo.
– Khen Uyên nhiều lắm, xinh xắn giỏi giang, lại hiền lành vui vẻ nữa..
Thanh sida nhanh nhảu đối ngay.
Mợ, thằng ngu này. Xinh xắn còn nghe được, hiền lành vui vẻ cái nỗi gì? Ẻm nghe thế nào cũng biết nó đang tán hươu tán vượn. Nghĩ sao mình và ẻm đụng độ mấy trận qua nay, lại đi khen ẻm hiền lành?
Em Uyên không nói gì, ngồi nhìn mình cười tủm tỉm làm mình thấy nhột vãi, đành cười gượng.
– Buồn miệng quá, để đi mua mấy cục singgum về nhai cho vui. Chị đi với em không?
Mình vờ uể oải đứng dậy.
Chị đang ngạc nhiên, thấy mình nháy mắt ra hiệu, cũng hiểu ý liền đứng lên.
– Hai người ngồi chơi nhen, đi ra mua cái rồi về liền.
Mình cười cười, sau đó cùng chị cuốc bộ ra ngoài đường. Thiên thời địa lợi mình đã dọn sẵn rồi, giờ mọi thứ còn lại giao phó hết vào tài nghệ của Thanh sida. Cầu trời cho nó thành công, cứu khổ cứu nạn giùm mình.
– Đi đâu vậy T?
Thấy hướng mình dẫn đi không phải ra tiệm tạp hóa gần nhà, chị hỏi.
– Đi uống nước mía he he..
– Không phải đi mua singgum hả?
– Mua làm gì nè, giả bộ để tạo cơ hội cho thằng bạn em thôi.
– Trời, T định làm mai bé Uyên cho bạn T hả?
– Ừ… he he.
– Làm vậy Uyên không thích đâu, chị thấy hơi kì đó!
Chị hơi nhíu mày. Thật là, mới ở chung được hai hôm đã lo nghĩ cho người khác rồi.
Mình cau mặt.
– Em có ý tốt thôi, thấy Uyên ở không cũng buồn, thằng Thanh bạn em thuộc dạng đàng hoàng, chị yên tâm không có gì đâu. Với lại thà vậy, để Uyên không làm phiền mình nữa..
– Chị hiểu ý T, nhưng mà cứ thấy sao sao đó. Với lại…
– Sao?
– Bé Uyên có bạn trai rồi.
– Ax, sao chị biết? Nó kể hả?
Mình quá bất ngờ.
– Ừm, mà chia tay rồi..
Giọng chị buồn buồn. – Vậy tốt quá rồi, làm em giật mình!!
– Nhưng mà… bé Uyên còn thương người đó lắm! Chị nghĩ lúc này bé Uyên không mở lòng với ai đâu. T làm chuyện vô ích rồi.
– Sao biết nó còn thương bạn trai cũ? Nó tâm sự với chị hả?
– Không, bé Uyên không kể gì hết à, chỉ nói sơ cho chị nghe thôi, thái độ cũng không tỏ ra buồn bã, nhưng mà đêm quá chị nghe tiếng bé Uyên khóc…
– Zzz… Nhỏ đó cũng biết khóc nữa à? Chị có nghe nhầm không đó?
– Chị nghe rõ ràng mà, không nhầm đâu. Theo bé Uyên nói thì lúc trước vì người đó mà bé ở lại Việt Nam, không theo gia đình sang nước ngoài đó. Mà giờ hai người chia tay rồi, bé Uyên mới lên đây…
Sao nghe giống phim thế nhỉ? Vì người yêu sẵn sàng xa gia đình người thân, để rồi chia tay đau khổ, giờ phải bỏ quê hương tìm đến miền đất khác để chôn chặt quá khứ đau thương. Mình nghe thấy nửa tin nửa ngờ, không hẳn do chuyện giống trong phim mà vì em Uyên nhìn rất cá tính và mạnh mẽ. Thật khó tin ẻm lại đang khổ vì tình, nếu thế chắc thằng kia tài phép kinh khủng lắm, mới thuần hóa được con ngựa chứng này.
Còn về chuyện đời của ẻm nghe như trong phim thì mình thấy bình thường thôi. Phim cũng dựng từ đời thật mà ra, cuộc sống này có rất nhiều điều trùng hợp đến khó tin được, thế nên mình chẳng lăn tăn gì vấn đề này.
Ra đến quán nước mía đầu hẻm, mình và chị ngồi xuống kêu mấy bọc bánh tráng nhâm nhi.
– Chị có buồn không?
Mình nhìn chị.
– Buồn gì mới được?
Chị ngơ ngẩn.
– Mấy bữa rồi, từ khi nhỏ đó dọn lại nhà mình ở, em chưa ôm hôn chị được cái nào, không buồn hả?
Mình cười đểu.
– Xí, không buồn. Mừng nữa là khác..!!
– Nhớ đó, nhớ nói vậy nhen.
– Hi hi, chứ T buồn hả?
– Buồn sao không? Hỏi lạ. Đang yên đang lành tự dưng bị con kỳ đà cản đường, em bực lắm!!
– Ừm, biết là vậy. Nhưng mà hoàn cảnh của bé Uyên thấy thương quá à! T đừng vậy nữa..
– Đừng vậy là sao?
– Thì… T đừng nạt nộ tỏ thái độ khó chịu với bé Uyên nữa, cũng đừng làm mai làm mối ai hết, kì lắm!!
– Nó nạt em trước thì có, em toàn nhịn, chị không thấy hả? Còn vụ Thanh sida thì để coi chút về nó làm ăn ra sao, được thì tốt cho cả hai phía, còn không được thì thôi, mốt em không dẫn ai lại nữa. Ok chưa?
– Ok hi hi…
Chị cười tíu tít, tay xé bánh tráng chấm muối đút mình ăn.
– Mà nói thật, em cũng không ghét gì con Uyên hết đó, tại nó kênh với em trước thôi..
Mình vẫn thấy hơi ấm ức, sợ chị nghĩ xấu ình, cố giải thích thêm.
– Ừm, chị biết rồi. Để chị nói chuyện với bé Uyên sau..
– Ờ, còn chuyện hai đứa mình nữa, giờ lúc nào nó cũng có ở nhà, làm sao đây?
– Chị… không biết nữa…
– Để vài bữa nữa mọi chuyện yên ổn, mình đi chơi nhen?!
– Bé Uyên thì sao?
– Kệ nó, chứ không lẽ giờ chở nó theo nữa hả? Chắc chết quá..
– Hi hi… ừ, để tới đó tính hén. Chị thấy làm vậy kì kì… hix…
– Chị không muốn đi chơi riêng với em hả?
Mình làm mặt ngầu.
– Không phải mà… Thôi T tính sao chị nghe vậy. Hén!! Đừng giận nữa…
Chị le lưỡi níu tay mình, chu môi thỏ thẻ.
– Ờ, ngoan vậy phải dễ thương hem he he!! Nhìn cái miệng thèm hôn quá à..
– Ở đây đông người, T đừng làm bậy nghen!!
– Giỡn thôi, để chút trên đường về ngang chỗ nào vắng vắng, hôn chị cũng được mà hè hè…
– Không cho…