Yêu Sự Ấm Áp Của Em

Chương 8: Giang hoán


Đọc truyện Yêu Sự Ấm Áp Của Em – Chương 8: Giang hoán

Edit: Xuki

Một bữa trưa nọ, Tiểu Mạch đến căn tin tương đối trễ, bên trong căn tin không có mấy người. Tiểu Mạch bây giờ không muốn ăn, chỉ tùy ý lấy hai món, tìm một góc ngồi xuống. Dùng đũa đảo đồ ăn, miễn cưỡng ăn hai miếng, thở dài một cái, xem ra thật sự không có tâm trạng ăn uống. Nhìn sang bàn đối diện xuất hiện một người đang vui vẻ. Tiểu Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Giang Hoán đang rảnh rỗi nhìn cô cười.

“Làm sao, không thấy ngon miệng nha?”

Giang Hoán ngồi xuống đối diện cô, giọng vẫn đậm chất Bắc Kinh.

“Không phải, đang giảm cân mà”.

Không biết tại sao, đối với Giang Hoán, Tiểu Mạch luôn không nhịn được giọng điệu lại thành chế giễu.

“Thôi đi, đều đủ gầy rồi, gầy đi nữa sẽ không có…”

Giang Hoán cười cợt nhả nói.

“Không nghe nói sao, con gái đều hi vọng mình gầy nhiều nhất có thể nha”.

Tiểu Mạch cũng cười.

Đứng lên, Giang Hoán giống như tùy tiện nói:

“Vừa lúc, anh trai đây cũng chưa ăn, một người ăn quá chán, anh nghe nói đối diện mới mở một tiệm ăn, món cay Tứ Xuyên, đi cùng anh trai nếm thử đi”.

“Không đi”.

Tiểu Mạch bất động.

“Không được, hôm nay anh phải đưa em đi ăn món cay Tứ Xuyên, em không đi anh có thể khiêng em đi nha”.

Giang Hoán nói, làm ra vẻ muốn tới kéo cô đi.

Tiểu Mạch đứng lên:

“Không phải một bữa cơm thôi sao, đi, đi, em mời”.

Hai người cùng nhau ra cửa đi tới con hẻm đối diện bệnh viện, trong đó mới mở một quán ăn món cay Tứ Xuyên. Quán ăn không lớn, tên rất có khí phách:

“Cay ngất trời”.

Tiểu Mạch ngồi ngay góc cạnh cửa sổ, Giang Hoán ngồi đối diện cô. Phục vụ vội đến ghi món, Giang Hoán nhận thực đơn đưa cho Tiểu Mạch:

“Em xem, gọi món mình thích đi”.

Tiểu Mạch vừa lật thực đơn vừa hỏi:

“Rốt cục anh có thể ăn cay không, đừng để cay quá lại khóc ròng, người ta lại cho rằng em bắt nạt anh nữa”.


“Ai da, em gái, em cứ tùy chọn nha, anh xuất thân ở Thành Đô nha, ăn ớt như ăn cơm”.

Người này nói chuyện luôn đùa giỡn được.

“Được, em chọn. Phục vụ, một cá mao, một gà nấu tiêu, một hoa tỏi xào, một món canh chay”.

Món ăn rất nhanh tới, hai người cũng không còn khách sáo hay khiêm tốn, đều tự giác cầm đũa ăn liên tục. Tiểu Mạch lúc đầu không đói bụng, không biết vì sao cùng Giang Hoán nói chuyện tào lao vài câu, tâm trạng dồn nén cũng xua đi không ít, thấy món ăn lại thấy rất thèm ăn.

Giang Hoán xuyên qua làn khói món ăn mà nhìn Tiểu Mạch, cô gái cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng nõn vì ăn cay mà có chút đỏ, thỉnh thoảng cay xè lưỡi sẽ thở ra một hơi, thường ngày hiếm thấy tính trẻ con đáng yêu đó.

Quán này món ăn có chút cay, nhưng mà mùi vị rất đúng. Tiểu Mạch nghĩ, bao lâu mình không ăn cay rồi? Có 4 năm rồi nhỉ? Từ khi gặp người kia, vì dạ dày của anh, khi cùng anh ăn cơm luôn ăn rất thanh đạm, dần dần cũng thành quen. Xa nhau mấy năm nay, lúc ăn cơm đều không tự chủ nghĩ:

“Cái này tốt cho dạ dày, cái này không tốt cho dạ dày”.

Thật giống như hai người cùng ăn cơm như nhau, đồ ăn không tốt cho dạ dày Tiểu Mạch cũng không bao giờ làm, cũng không ăn, càng không có ăn cay. Về sau, anh là anh, cùng mình lại không có quan hệ, tại sao mình lại vẫn ăn như vậy chứ?

Nghĩ đến đó, lòng như bị đào khoét, chất lỏng toàn thân như muốn tuôn ra từ hốc mắt. Đơn giản, vì ăn cay, mà nước mắt tuôn tràn nha!

Giang Hoán an tĩnh nhìn Tiểu Mạch vừa ăn vừa rơi lệ đầy mặt, yên lặng đưa tới xấp khăn giấy.

“Anh nói bọn mình ai mới cay phải khóc chứ, anh cũng không ức hiếp em. Được, chảy chút nước mắt coi như bài độc”.

Tiểu Mạch cảm kích nhìn anh một cái, người đàn ông này ẩn sau giọng điệu đùa giỡn thì ra là người rất giỏi đoán ý người khác.

Kể từ sau khi cùng Giang Hoán ăn món cay Tứ Xuyên, quan hệ của hai người đột nhiên gần lại rất nhiều. Có khi hai người cùng ăn ở căn tin, không biết Giang Hoán nói chuyện gì thú vị, Tiểu Mạch sẽ cười nghiêng ngã. Có khi Tiểu Mạch phải phẫu thuật buổi tối, Giang Hoán sẽ nói con gái nửa đêm một mình lái xe về không an toàn, nên bảo cô để xe lại bệnh viện, còn anh lái xe mình đưa cô về, sáng sớm hôm sau lại đến đón cô đi làm.

Bệnh viện chính là nơi nữ nhiều hơn nam, chỗ như vậy chuyện bát quái truyền đi cực kỳ nhanh. Không có vài ngày, bên trong bệnh viện đều lưu truyền: “Hoa khôi khoa gây tê” Lâm Tiểu Mạch phải lòng bác sĩ Giang Hoán. Một ngày, Lập Hành chống cây đi tập luyện, trong hành lang hai y tá vừa đẩy xe vừa tám chuyện:

“Bác sĩ Giang đối với bác sĩ Lâm thật tốt nha, tối qua mình cùng bác sĩ Lâm cùng làm phẫu thuật, đến 12 giờ đêm mới xong. Mình thấy bác sĩ Lâm lên xe bác sĩ Giang về, bác sĩ Giang còn quan tâm giúp cô ấy gài dây an toàn”.

Lập Hành bước chân dừng lại, lại nghe thấy một ý tá khác nói:

“Thảo nào, sáng sớm hôm nay mình thấy bọn họ cùng nhau đi làm. Cậu xem, bọn họ có phải ở cùng một chỗ hay không nha?”

Hai y tá khẽ cười đi tới.

Lập Hành cảm thấy đầu hơi choáng váng, dường như toàn bộ sức lực trong chớp mắt bị rút hết ra. Tiểu Trương muốn đỡ anh, anh khoát tay áo muốn bảo mình không có gì. Ngực đau kinh khủng, Lập Hành dựa vào tường, khom người, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy cai. Bác sĩ Giang chắc là rất thích cô nha? Đúng vậy, cô tốt đẹp như vậy, phải có rất nhiều đàn ông thích. Đây là chuyện tốt mà? Thế nhưng, vì sao trong lòng mình lại có cảm giác mất mát thứ gì đó?

Mất mát?

Tiểu Mạch vì hôm qua phẫu thuật tương đối trễ, sáng hôm nay xin nghỉ một chút, nên sáng sớm Giang Hoán lại đi phẫu thuật. Buổi trưa gặp Giang Hoán ở căn tin, cùng ăn cơm cô đem đến. Lúc đầu đứng dậy khỏi bàn ăn, Tiểu Mạch cảm thấy đầu choáng váng, người lay động lắc lư. Giang Hoán vội đỡ lấy cô, đặt đầu cô dựa vào vai mình, nhẹ nói:

“Tiểu Mạch, em sao vậy?”

Giọng có chút lo lắng.

Tiểu Mạch lắc lắc đầu một cái, cảm giác tốt hơn nhiều, liền rời khỏi vai anh, nói:


“Không có gì, có thể hơi mệt, đầu hơi choáng váng, giờ khá hơn rồi”.

Giang Hoán muốn đỡ cô về nằm một lúc, Tiểu Mạch nói:

“Chắc là đại não thiếu dưỡng khí, nếu không anh cùng em đi bộ quanh hồ bên kia một chút nha!”

Vì vậy hai người kề vai ra khỏi căn tin, đi dạo quanh hồ.

Vì là cuối xuân, bên hồ chính là cái cây xnah mới. Tiểu Mạch đứng bên hồ thổi gió một cái, cảm giác choáng váng, buồn nôn dần dần tan biến, ngược lại có vài phần thanh thãn. Giang Hoán đứng bên cạnh cô, nhìn gò má cô, dung nhan thanh khiết, vẻ mặt khoan khoái, mái tóc dài của cô bị gió thổi nhẹ, lông mi dài nhẹ nhàng run run, rạng rỡ cảm động lòng người không nói thành lời. Giang Hoán lòng khẽ động, lúc chính mình còn chưa kịp phản ứng đã cầm tay cô. Tiểu Mạch thấy anh nắm tay cô, giật mình. Giang Hoán đỏ mặt, dứt khoát không buông tay, hôm nay phải nói rõ:

“Tiểu Mạch, anh sẽ nói thẳng. Anh rất thích em, chúng ta thử xem nha!”

Tiểu Mạch dùng sức muốn rút tay mình ra, đành chịu do người đàn ông kia nắm quá chặt. Ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh, con người đen láy dịu dàng. Tiểu Mạch rũ mắt:

“Nhưng mà, Giang Hoán, phải làm gì đây, em đã có người trong lòng rồi”.

Âm thanh mềm nhũn, có chút bất lực.

“Anh biết, anh biết người đó là ai. Trước không nói tình huống hiện tại của anh ta, anh nghe nói, anh ta có bạn gái, anh còn gặp mấy lần”.

Giang Hoán nói, thấy bả vai cô run một cái, có chút không đành lòng.

Tiểu Mạch trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Hoán, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt:

“Đúng vậy, anh ấy có bạn gái, nhưng mà với em, anh ấy vẫn là người trong lòng. Như vậy, anh không để ý sao?”

“Ai cũng có quá khứ, vậy thì liền đem hắn phủ bụi cất vào góc nhỏ trong lòng em đi, thành một phần của ký ức tuổi thanh xuân, như vậy được không?”

Giang Hoán ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt thành khẩn, không có ngữ điệu đùa cợt thường ngày.

Tiểu Mạch trong lòng ấm áp, không phải là không cảm động, nhưng mà, thực sự cô có thể làm được sao?

“Có lẽ, nếu như tận mắt nhìn thấy hạnh phúc của anh ấy, em có thể thử buông tay”

“Vậy để cho anh cùng em chờ đợi ngày này nha!”

Giang Hoán cười cười, cố ý nhẹ giọng nói:

“Trước hết, em hãy coi anh như anh trai em, không thì xem như tri kỷ cũng được”.

Đưa tay vòng lấy bả vai Tiểu Mạch nắm thật chặt, lại buông ra.

Lập Hành tựa vào hòn non bộ thở dài không ra tiếng, trong lòng đau đớn khó chịu. Biết rõ có người đối tốt với cô, mình nên vì cô mà vui vẻ, nhưng vẫn là chịu không được thấy mất mát đau lòng.

“Phương Lập Hành à Phương Lập Hành, mình xa lánh cô, tìm Hạ Vi kích thích cô không phải là vì muốn cô hết hy vọng sao, không phải muốn nhìn cô theo đuổi hạnh phúc của mình sao, hiện tại mình có tư cách gì mà khó chịu?”


Lập Hành hận không thể nghiêm túc chửi mình một trận. Lập Ngôn nhìn thấy hai người kia cách đó 2,3 mét, lại nhìn anh trai sắc mặt tái nhợt, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ thấy lòng đầy chua xót và đau lòng không nỡ, đau lòng cho Tiểu Mạch, càng đau lòng cho anh trai mình.

Đến tối, không biết vì sao, Lập Hành bắt đầu sốt cao. Dạ dày cũng biết chọn thời điểm là đau ầm ĩ theo. Tiểu Trương luống cuống, gọi được Lập Ngôn không nghe máy, lập tức gọi cho Tiểu Mạch.

“Anh nói cái gì? Anh ấy phát sốt à? Còn đau dạ dày nữa? Tôi lập tức tới ngay”.

Tiểu Mạch vừa về đến nhà, xe còn chưa dừng hẳn, nhận điện thoại xong liền quay đầu xe trở lại bệnh viện.

Lúc Tiểu Mạch đến bệnh viện, Lập Hành đang co rút trên giường không ngừng hít thở, toàn thân run nhè nhẹ, mắt khép nửa, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mềm nhũn dán lên trán. Tiểu Trương bó tay đứng bên cạnh, thấy Tiểu Mạch tới hai mắt sáng rỡ.

Tiểu Mạch tự tay sờ trán anh một chút, rất nóng, xem ra là sốt cao.

“Tại sao lại như vậy?”

“Sau khi ăn cơm trưa anh ấy cùng em trai đi dạo bên ngoài, lúc trở về sắc mặt cũng không quá tốt. Cơm tối cũng chỉ ăn vài miếng, nói là không thấy ngon miệng. Buổi tối đột nhiên phát sốt, dạ dày cũng đau, ăn một chút liền ói ra”.

Tiểu Mạch cực kỳ đau lòng, ôm lấy thân thể run rẩy của Lập Hành, luôn miệng hỏi:

“Lập Hành, Lập Hành, có phải rất đau không?”

Lập Hành mở mắt nhìn cô một cái, đột nhiên đẩy cô ra, cúi người nôn khan bên giường. Trong dạ dày không có gì để nôn ra, chỉ là không người nôn khan. Tiểu Mạch khom người dịu dàng vỗ về lưng anh ấy, rốt cục anh anh cũng ngừng nôn khan, ghé vào bên giường thở dốc. Tiểu Mạch đỡ anh nằm xuống, Tiểu Trương đã rót một chén nước đưa đến. Dùng môi thử độ ấm của nước, Tiểu Mạch đỡ anh dậy dựa vào lòng ngực mình, đem nước tới miệng anh:

“Trước hết súc miệng một chút nha!”

Có lẽ lúc người ta bị bệnh sẽ là lúc đặc biệt yếu đuối, nghe thấy trên người cô có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, Lập Hành lúc này đột nhiên không muốn đẩy cô ra. Có lẽ, là lưu luyến một chút thời khắc ấm áp bên cô. Sau đó trong tương lai lâu dài không có cô trong những năm tháng chậm rãi, đó cũng là hạnh phúc sao?

Tuy là đã ói ra, dạ dày nhưng vẫn còn đau xoắn xuýt. Lập Hành cong cả người lên, ngón tay gắt gao móc dạ dày, cắn răng không rên một tiếng. Tiểu Mạch nhìn hắn đau dữ dội, liền bảo Tiểu Trương đi phòng khám nội tìm bác sĩ trực đêm đến xem. Từ phía sau ôm lấy Lập Hành, đôi tay nhỏ bé phủ trên dạ dày anh, chỉ thấy nơi đó rất lạnh giá. Tiểu Mạch nhớ ra chính mình trước đây có đem túi chườm nóng từ nhà đến, dùng khăn mặt tinh tế gói kỹ đặt trên dạ dày anh.

“Ôm túi chườm nóng, dạ dày sẽ ấm áp một chút”.

Tiểu Mạch nói nhẹ nhàng. Người đàn ông nghe lời ôm lấy túi chườm nóng, nhắm mặt lại nằm trên giường. Tiểu Mạch vuốt ve lưng anh, lại sờ đầu anh một cái, sự đau lòng với anh bất kể thế nào cũng không thể khống chế được.

Bác sĩ trực đêm nhìn chỉ nói là bị cảm, còn dạ dày chắc là bệnh bao tử tái phát. Cho truyền nước, chứng đau dạ dày dần dần bình phục, người rơi vào giấc ngủ mê man, chỉ là chân mày còn có chút quấn quýt. Tiểu Mạch ngồi bên giường, đem đầu tựa vào bên gối của anh, an tĩnh đếm lông mi của anh ấy. Lúc ngủ Lập Hành không có vẻ xa cách, cả người lộ ra một loại yếu ớt bất lực. Dường như cảm giác được hơi thở của Tiểu Mạch, Lập Hành tìm đến cô, đem mặt mặt chôn ở cổ cô, hơi thở dần bình ổn, chân mày cũng giãn ra.

Sáng hôm sau thời điểm Tiểu Mạch mở mắt, phát hiện mình nằm bên giường của anh ngủ một đêm. Lập Hành còn chưa tỉnh, sắc mặt còn vẻ hơi uể oải. Môi mỏng hơi vểnh lên, lộ ra vẻ trẻ con. Lông mi dài hơi rung rung, như là phất qua phất lại trong lòng Tiểu Mạch. Tiểu Mạch nhìn đến ngây dại, lông mi Lập Hành lay động vài cái rồi chậm rãi mở ra, trong nháy mắt vẻ mặt mù tịt, thấy Tiểu Mạch nên ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng không nói thành lời. Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt liền buồn bã, cuối cùng biến thành bình thản.

“Lập Hành, anh tỉnh rồi, khá hơn chút nào không?”

Tiểu Mạch vừa đưa tay sờ trán anh vừa hỏi, âm thanh êm ái, hơi khàn khàn do mới tỉnh lại, lại toát vẻ gợi cảm không diễn tả được.

Lập Hành ngẩn ra, nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của cô, đôi mắt u ám.

“Anh không sao rồi, cảm ơn em”.

Tiểu Mạch sửng sốt, tối qua cái người này rõ ràng rất ỷ lại mình, sao bây giờ lại là dáng vẻ muốn kéo dài khoảng cách với mình.

“Em về trước đi, Tiểu Trương biết chăm sóc anh. Chờ chút Hạ Vi cũng sẽ tới, để cô ấy nhìn thấy em ở nơi này không thích hợp”.

Lập Hành buộc mình dùng giọng điệu lạnh lùng bảo cô đi.

Tiểu Mạch trong lòng chua xót, đúng rồi, bây giờ người ta có bạn gái, mình ở đây sẽ gây hiểu lầm. Thật nực cười, mình yêu người này mấy năm nay, hiện tại đến gần một cái đều phải tránh cho người khác hiểu lầm.

“Được lắm, em đi trước. Anh nhớ sáng sớm phải ăn cháo, tốt cho dạ dày”.


Tiểu Mạch xoay người nói với Tiểu Trương.

“Cho anh ấy uống nhiều nước ấm một chút, nếu như lại sốt hay đau dạ dày phải tìm bác sĩ, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi”.

Không nỡ quay đầu lại nhìn Lập Hành, đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lập Hành nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thâm tình, lại mang nỗi đau thương sâu sắc. Mím môi một cái, lòng nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Mạch, có lẽ, anh chỉ có thể vì em làm một chuyện cuối cùng, cho em tự do tìm hạnh phúc”.

Sau giờ làm việc, Tiểu Mạch không yên tâm về Lập Hành, thay quần áo quyết định đi phòng bệnh xem anh ấy. Buổi chiều Tiểu Mạch nhận được hàng chuyển phát nhanh, là ba cô gửi đến các mảnh trầm hương. Bởi vì… mấy năm nay Tiểu Mạch dùng trầm hương pha trà uống thành thói quen, ba cô mỗi khi có người đưa đến trầm hương thượng hạng sẽ gửi chuyển phát cho cô. Tiểu Mạch nghĩ, vừa lúc Lập Hành đến. Lập Hành bị đau dạ dày, dùng cái này pha trà sẽ tốt cho dạ dày. Xách theo túi nhỏ trầm hương đến cửa phòng bệnh liền nghe được có cô gái giọng nói nhỏ nhẹ, nhiệt huyết của Tiểu Mạch trong nháy mắt giảm hẳn. Khẽ gõ cửa một cái, nghe được giọng nữ không xa lạ nói:

“Mời vào”.

Tiểu Mạch đẩy cửa vào.

“Hạ Vi, Lập Hành còn sốt sao? Dạ dày không đau nữa chứ?”

Hạ Vi dịu dàng liếc nhìn Lập Hành:

“Không có sốt, dạ dày cũng không đau, chính là không muốn ăn gì, phải làm sao đây?”

Liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường, Tiểu Mạch có chút không nỡ, tại sao lại gầy đến vậy? Nhưng mà mình không có biện pháp gì, cơm cô đem đến anh không muốn ăn.

“Đây là trầm hương ba tôi gửi đến, tốt cho dạ dày, Hạ Vi, cô cầm lấy nha, không có gì thì pha trà cho anh ấy uống”.

Tiểu Mạch nói, tay đưa mấy túi trầm hương nhỏ cho Hạ Vi.

Hạ Vi vươn tay ra nhận, Tiểu Mạch liếc thấy ngón tay trái giữa lóe lên tia sáng của một chiếc nhẫn, túi trên tay rơi xuống đất “Bịch”, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kia một chút, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vi, lại nhìn Lập Hành, ánh mắt mờ mịt luống cuống.

Lập Hành ngồi dựa ở đầu giường, nét mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tiểu Mạch, trên mặt vẫn lạnh lùng xa cách, chỉ có tay dưới chăn nắm quần thật chặt, như muốn cào nát. Hạ Vi rũ mi mắt, hơi ngượng ngùng nói:

“Tôi và Lập Hành quyết định đính hôn”.

“Tôi và Lập Hành quyết định đính hôn. Tôi và Lập Hành quyết định đính hôn”.

Âm thanh kia không ngừng ùa đến, tai Tiểu Mạch chấn động. Tiểu Mạch cảm thấy có người trực tiếp móc trái tim cô ra, ngực trong nháy mắt như có một khoảng trống, mắt tối sầm lại, thân thể lung lay một cái, vịn vào tủ đầu giường mới đứng vững. Cô nhắm mắt một cái, không nhìn thấy Lập Hành lo lắng, đau xót, không nỡ, đưa tay hướng về cô rồi lại cứng rắn thu về.

Hít thở sâu một lúc, Tiểu Mạch mở mắt, cúi đầu, không muốn cho người khác thấy vành mắt đỏ bừng, nói khàn khàn một câu:

“Em có việc, phải đi trước”.

Xoay người dùng hết sức lực toàn thân đứng thẳng lưng, bước từng bước ra ngoài, cũng không nói chúc mừng gì đó, chỉ vì đã quá đau lòng đến tận cùng.

Lập Hành trơ mắt nhìn Tiểu Mạch giả vờ kiên cường bước khỏi phòng bệnh, rời khỏi tầm mắt của anh, rời khỏi sinh mệnh của anh. Trút hết sức lực nằm trên giường, mặt chôn lên gối, Lập Hành có cảm giác ngực mình có một khoảng không lớn, gió cứ theo đó thổi vù vù vào. Hạ Vi đi tới, muốn an ủi anh, Lập Hành nói thật nhỏ:

“Cảm ơn em, em về trước đi, để anh yên lặng một chút”.

Âm thanh khàn khàn khó phân biệt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra Giang Hoán là một người đàn ông tốt, là loại ta rất thích. Chẳng qua đáng tiếc, có vài người không phải là không tốt, chỉ là trái tim của phụ nữ rất nhỏ, sau trái tim khi đã có một người, thì người nào tốt cũng không thể đi vào tim.

Lập Hành à, ta thấy trong hiện thực cũng có loại đàn ông này, họ nghĩ cho người khác quá nhiều, hơn nữa lại thấy mình quá không tốt, nên cuối cùng cho rằng cách của mình là tốt cho đối phương.

Các cô gái, phải nhớ, yêu một người, không phải dùng cách của mình, mà là theo cách mà người kia mong muốn, đừng học chàng trai ngốc Lập Hành nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.