Bạn đang đọc Yêu Sói Xám Phu Quân: Chương 8
Sau vài ngày không ngừng thề thốt, hứa hẹn nhất quyết không chạy loạn khỏi Hoàng Phủ, chờ Hoàng Phủ Lận đi tuần tra xưởng rượu, một tiểu công tử trắng trẻo, tuấn tú lần nữa lén lút xuất hiện từ cửa sau Hoàng Phủ.
“Vù. . . . . . Hảo uống!” Cánh môi hồng hồng chúm chiếm uống cạn hảo tửu, Quỳnh Dĩ cười duyên nhìn mỹ nữ bên cạnh rót rượu “Hảo tỷ tỷ, lại một chén nữa!”
Nhóm hoa nương ngồi cạnh tươi cười châm thêm, biết “tiểu công tử” này kỳ thật là cô nương giả trang, nên các nàng càng ưa thích bồi nàng uống rượu, trò chuyện.
“Hảo hảo uống nha, hảo tỷ tỷ, thực là rượu ngon nhất mà ta từng được uống! Ê ẩm …. điềm điềm, còn có vị trái cây ngào ngạt, quyện nơi đầu lưỡi” Miệng nhỏ thỏa mãn xuyết ẩm, tinh tế thưởng thức.
Hoàng Phủ Lận căn bản không cho nàng uống gì khác ngoài nước trà. Bất quá đi tửu lâu khác cũng không uống được rượu nào ngon như vậy. Vì mĩ thực nàng đành tổn hại mệnh lệnh trượng phu, chạy tới Vạn Hương Lâu.
Thật là, Hoàng Phủ gia không phải bán rượu sao? Như thế nào không bán loại cực phẩm này? Bằng không nàng sẽ không vất vã riêng chạy tới nơi này.
“Rượu này tửu lâu bình thường không có được đâu” Trân nhi mỹ nữ cười duyên giải thích.
“Thật sự?” Quỳnh Dĩ nhìn chằm chằm chất lỏng trong chén kim hoàng, suy nghĩ “Rượu này có tên không?”
“Đương nhiên là có rồi! Là Phẩm Điệp, rượu mới nhưỡng thành của Hoàng Phủ gia năm nay!” Châu nhi tiếp nói.
“Hoàng Phủ gia!” Quỳnh Dĩ thiếu chút phun hết ngụm rượu vừa uống “Ngươi nói Hoàng Phủ gia, sẽ không vừa vặn là. . . . . .” Không phải Hoàng Phủ gia kia đi?
“Ôi, tiểu công tử, thành Dương Châu này còn có Hoàng Phủ gia khác có thể nhưỡng ra cực phẩm rượu sao? Đích thực là Dương Châu nhất quái Hoàng Phủ Lận Hoàng Phủ gia!”
Ha ha, tiểu cô nương thật thú vị! Trừ bỏ Dương Châu Hoàng Phủ gia thành đông còn có Hoàng Phủ khác sao?
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Nguyên lai Hoàng Phủ gia không chỉ buôn rượu, ngay cả nhưỡng rượu cũng làm?
“Hoàng Phủ gia không phải chỉ bán rượu sao?”
Lúc quản sự ở Phẩm Hương quán, sổ sách mang tới tất cả đều ghi chép việc Hoàng Phủ gia vận chuyển rượu từ nơi khác đến, bọn họ khi nào cũng nhưỡng rượu? Vẫn là nàng quá mức vô tâm, ngay cả phạm vi sự nghiệp của tướng công nhà mình nghiễm nhiên cũng không biết?
“Ha ha, tiểu công tử, ngài nhất định là nơi khác tới?” Trân nhi như thể nghe được truyện cười, cười run rẩy cả người “Hoàng Phủ gia sinh ý không chỉ bán rượu đơn giản như vậy đâu!”
Châu nhi vội vàng hòa cùng “Đúng nha! Hoàng Phủ gia không chỉ bán rượu, nhưỡng rượu, thậm chí hoàng thất, quý tộc đều tranh nhau đặt mua rượu của Hoàng Phủ a! Chớ nói hiện tại Hoàng Phủ thiếu gia còn hợp tác với sư phụ trứ danh Giang Nam, khai trương tửu lâu!”
Hoàng Phủ Lận lợi hại như vậy sao?
Mặc dù là thê tử của hắn, nàng cái gì cũng không biết.
Chỉ biết trên người hắn luôn phản phất thản nhiên mùi rượu, chỉ biết từng đêm hưởng thụ hắn âu yếm, còn trộm bạc của hắn đến Vạn Hương Lâu uống rượu, sau đó. . . . . . Chuyên môn gây phiền toái!
Nàng thật là một kẻ vô công rãnh việc.
Vừa nghĩ tới những “chuyện tốt” mình gây ra, bây giờ còn nuốt lời vụng trộm chạy tới Vạn Hương Lâu uống rượu, Quỳnh Dĩ không khỏi buồn bực, ngay cả Phẩm Điệp cũng mất hương vị.
Nàng luôn nói Hoàng Phủ Lận phá hư nàng, nhưng bản thân nàng……. kỳ thật cũng không thật quan tâm hắn, không chỉ khắp nơi phiền toái, thậm chí còn trộm bạc uống rượu.
“Châu nhi, Trân nhi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi” Nàng bỗng nhiên nghiêm túc, nói ra bí mật
“Kỳ thật. . . . . . Ta là cái nữ nhi.”
Trân nhi cùng Châu nhi vốn nghĩ chuyện gì đại sự, làm tiểu cô nương bỗng nhiên nghiêm túc, vòng vo.
Ai biết là chuyện này!
Hai nàng nhìn nhau cười, Quỳnh Dĩ mạc danh kỳ diệu, không rõ ràng.
“Tiểu công tử. . . . . . Không, nên xưng tiểu cô nương, kỳ thật chúng ta sớm nhìn ra ngươi là nữ nhi, ngươi như vậy đứng đắn, thật đúng là. . . . . .”
Nói xong, hai người nhịn không được hé miệng cười.
“Làm sao có thể?” Quỳnh Dĩ mở to mắt. Nàng cảm thấy mình phẫn nam trang thật giống a! Ít nhất thời điểm ở Phẩm Hương quán không bị người nào phát hiện!
“Ha ha, “cô nương” quả thật rất tuấn tú, văn nhã nhưng chúng ta tại Vạn Hương Lâu này tiếp xúc qua không ít, tự nhiên có vài phần năng lực a!”
“Kia. . . . . . Hảo tỷ tỷ, ta cũng không quanh co lòng vòng, có chuyện nghĩ cầu các ngươi!” Hoàng Phủ Lận tốt với nàng như vậy, nàng nhất định phải làm hắn cao hứng một chút!
“Cô nương không cần đa lễ, chuyện có thể giúp chúng ta nhất định hết sức hỗ trợ.”
Quỳnh Dĩ ngoắc ngoắc muốn các nàng đưa lỗ tai lại đây, hai người nghe xong lập tức cười duyên nhận lời.
“Cô nương yên tâm.”
“Ta đây trước cám ơn hai tỷ tỷ.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Hoàng Phủ Lận lặng yên đi vào, nhìn thiên hạ ngọt ngủ trên giường, tâm trạng nhớ nhung hai ngày qua rốt cục an ổn hạ xuống.
Khinh thủ khinh cước thoát hài, y phục, tiến vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại lấp đầy cõi lòng, hương thơm thoang thoảng quen thuộc làm hắn thỏa mãn thở dài. Cảm giác có người cọ cọ thơm thơm, Quỳnh Dĩ mơ mơ màng màng mở mắt càng oa tiến vào lòng hắn “Chàng đã trở lại. . . . . .”
“n, canh giờ còn sớm, nàng tiếp tục ngủ” Nhìn nàng thiên chân ngủ, cho dù dục vọng không ngừng kêu gào, hắn vẫn cố nén dỗ nàng tiếp tục ngủ.
Bất quá, nàng dụi dụi mắt “Hoàng Phủ. . . . . . Ta có chuyện muốn nói cùng chàng. . . . . .”
“Chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt đáng yêu hám ngủ lại cứng rắn chống đỡ, Hoàng Phủ Lận sủng nịch cười.
“Tối mai chàng trở về sớm một chút, ta có này nọ cho chàng xem. . . . . .” Nói xong, nàng rốt cục ngăn cản không được mí mắt khép lại, lâm vào mộng đẹp.
“Quỳnh nhi cho ta xem cái gì?”
Hắn hỏi, nhưng thiên hạ không biết đã mộng mị lúc nào, sao có thể đáp lại hắn “Quỳnh nhi?”
Hắn lắc đầu bật cười.
Quên đi, đêm còn dài mà! Hắn ôn nhu hôn hôn, ôm nàng chậm rãi ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ ẩn hiện sau đám mây đen thỉnh thoảng bay qua, tựa hồ e thẹn trước cảnh đẹp thơ mộng, hữu tình. . . . . .
“Trần tổng quản, cây cột đặt ở giữa . . . . . . Đúng, chỗ đấy!” Sáng sớm, Quỳnh Dĩ liền chỉ huy Trần tổng quản chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay “Qua phải một chút. . . . . . Đúng đúng đúng, chỗ đó!”
Trần tổng quản một thân mồ hôi, thật vất vả nghe được thiếu phu nhân nói một tiếng hảo, cả người vô lực ngồi dưới đất, từng ngụm từng ngụm phì phò.
“Thiếu phu nhân, ngài rốt cuộc muốn làm gì vậy?” Trần tổng quản tò mò hỏi. Sau khi thiếu gia xuất môn, thiếu phu nhâ lập tức chỉ huy hắn chuyển cây cột vào phòng, không biết có ý đồ gì.
“Này. . . . . . Không thể nói!” Ha ha, nàng mờ ám giao phó.
“Thiếu phu nhân, ngài sẽ không làm chuyện gì chọc giận thiếu gia chứ?” Sự kiện trốn nhà lần trước đến bây giờ vẫn còn dư âm, chỉ sợ thêm lần nữa, bộ xương già của hắn chắc không chống đỡ nổi.
“Trần tổng quản, ngươi nói như ta chuyên gây sự vậy?” Quỳnh Dĩ liếc liếc kháng nghị, dù nàng thường xuyên gây cho Hoàng Phủ Lận không ít phiền toái, nhưng cũng không cần nói giống như nàng là chuyên gia phiền toái a!
“Tiểu nhân không có ý nói thiếu phu nhân như vậy” Trần tổng quản miễn cưỡng cười cười” Chỉ hy vọng thiếu phu nhân ngàn lần đừng chọc giận thiếu gia.”
Phiền toái không cần nhiều, cũng không cần thường chọc, chỉ chuyện lần trước đã đủ bọn họ nhớ mãi rồi.
Nàng tự tin cười nói “Ngươi yên tâm, ta đây đang làm chuyện sẽ khiến thiếu gia ngươi cao hứng! Cho nên bớt lầm bầm đi, đầu ngươi đều nhanh trọc rồi!”
Cái gì. . . . . . Cái gì? Trần tổng quản bị nàng trêu chọc vừa giận vừa xấu hổ.
“Trần tổng quản, ta ra ngoài một chuyến, ngươi nhớ giúp ta chuẩn bị ít thức ăn Hoàng Phủ thích nha!”
Nói xong, nàng phất phất tay, vén khởi váy chạy ra ngoài, không để ý tới Trần tổng quản vẫn ngây ngốc sau trận công kích có nghe hay không lời của nàng.
Vù vù, vật kia không biết làm như thế nào rồi nhỉ?
Nàng hảo chờ mong phản ứng của Hoàng Phủ Lận khi nhìn thấy lễ vật nàng tỉ mỉ chuẩn bị nha!
Ha ha, nàng khẩn cấp muốn thấy biểu tình của Hoàng Phủ Lận!
Đáng tiếc thiên không theo nhân nguyện, nguyên bản trời xanh quang đãng, không gợn bóng mây, thế nhưng giữa trưa lại nổi gió.
Dương Châu lệ cảnh.
Mưa bụi mênh mông rào rào tưới tắm vạn vật. Nàng liễu bên hồ thẹn thùng nghiêng mình, mái tóc rũ xuống bị gió xô đẩy, người đi đường vội vàng về nhà nép dưới những chiếc ô nhấp nhô sặc sỡ, đường phố Dương Châu chợt sinh động với những cánh hoa đầy màu sắc đua nhau bung nở.
Xử lý hoàn mọi việc, sắc trời nhuốm trễ, Hoàng Phủ Lận buông tha xe ngựa, thay đổi khoái mã ở mông lung vũ cảnh vội vả trở về.
“Hư ——” hắn xoay người xuống ngựa, đem dây cương cấp hạ nhân, không quay đầu lại một đường hướng Lạc viện sâu nhất trong phủ. Nên hắn hoàn toàn không chú ý tới, sắc mặt cổ quái của hạ nhân từ lúc hắn hồi phủ.
Kinh nghiệm phẩm rượu lâu năm luyện cho hắn một khứu giác tuyệt hảo, Hoàng Phủ Lận vừa bước vào Lạc viện liền phát hiện mùi vị bất đồng. Mùi này. . . . . . Tựa hồ còn bao gồm “Phẩm Điệp”, bộ pháp nhanh hơn, hiếu kỳ tiểu thê tử hoạt bát, hiếu động lại chơi trò gì.
Mở cửa, dù trải qua không ít sóng to gió lớn, hắn vẫn không khỏi kinh sợ, thốt không nên lời…………. nguyên lai mùi hương khác thường đó tỏa ra từ những ngọn nến nhỏ được đặt khắp phòng, giữa tẩm phòng đặt một cây cột không biết để làm gì, về phần tiểu thê tử lại mặc y phục “rách nát”, củn cỡn, đôi chân trắng noãn lỏa lồ hướng hắn chạy vội mà đến.
“Là ai cho nàng mặc thành cái dạng này?” Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn y phục “rách nát” trên người nàng, không biết là phẫn nộ hay bị nàng gây xích mích.
Quỳnh Dĩ không trả lời, đứng cách hắn khoảng năm bước, cười duyên xoay vòng hảo hảo cho hắn thưởng thức “kiệt tác” của tạo hóa.
“Hoàng Phủ, đẹp không?” Khuôn mặt tươi cười, phù nhan tươi mát mang theo kiều diễm.
Kia cười, cơ hồ làm hắn thất thần.
“Y phục này là ta vì chàng đặc biệt thỉnh nhân đẩy nhanh tốc độ làm! Còn có lắc tay, vòng chân cũng là. . . . . .” Quỳnh Dĩ cao hứng phấn chấn nói, lại phát hiện hắn căn bản không có nghe, cả người như là thất thần chằm chằm nhìn nàng, nàng lo lắng đặt tay lên trán hắn
“Hoàng Phủ, ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?”
Hoàng Phủ Lận cầm tay nàng, ánh mắt thiêu đốt cực nóng xem xét một thân y phục lố lăng, giọng khản đặt hỏi “Này y phục . . . . . Như thế nào? Tuyệt đối không phải kiểu dáng hiện nay, thậm chí cũng không phải phục sức ngoại tộc.”
Mảnh vải mỏng manh vây quanh khuôn ngực căng đầy, lộ ra mảng lớn thắt lưng và bụng tuyết trắng, nửa dưới chỉ dài hơn tiết khố một chút, tại bên đùi dùng da dây trói lại.
Như thế phóng đãng, nhiều năm lăn lộn trên thương giới hắn chưa từng tiếp xúc qua y phục như vậy, chẳng qua là hai mảnh vải.
Trên thực tế, Nàng không chỉ mặc đi trên đường mà còn đi tới quán ăn đêm, nhưng lần này đã có kinh nghiệm, nàng tuyệt sẽ không thành thật làm khổ mình.
“Đương nhiên không có!” Nàng cười gượng “Hoàng Phủ, ta sao có thể làm loại sự tình này!”
“Không có là tốt nhất” Hắn thả lỏng lực đạo trên tay, nàng liền vọt vào tẩm phòng, lấy y phục mang ra.
“Hoàng Phủ, quần áo của chàng đều ướt, trước thay đi! Bằng không sẽ bị cảm. . . . . . Không, là nhiễm phong hàn.”
“n” Hắn không dị nghị tiếp nhận y phục, lại phát hiện tiểu thê tử vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng, không biết nàng lại ngoạn cái gì.
Rốt cục, nàng thật vất vả khắc chế ngượng ngùng, sợ hãi ra tiếng “Hoàng Phủ, chàng. . . . . . Chàng không nên cử động, ta giúp chàng thay.”
Mắt hắn nheo nheo nghiền ngẫm như ngửi thấy mùi âm mưu.
Nàng tưởng lấy lòng hắn, nên muốn cho hắn xem gì đó, muốn mị hoặc hắn sao?
Hắn không nói một câu, lửa nóng chuyên chú nhìn theo hành động của nàng.
Nàng vươn tay chậm rãi thoát áo khoác ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất tự nhiên tiếp tục thoát áo đơn. Không khí chợt lắng động, cực yên tĩnh chỉ còn tiếng xoạt xoạc.
Đợi nàng thoát hết y phục trên người hắn, thẹn thùng quay đầu, cầm y phục sạch sẽ từng kiện mặc cho hắn.
Mỗi lần, nàng không cẩn thận chạm đến vòm ngực rắn chắc hoặc lướt qua cơ bắp chắc nịch, tiếng thở dốc dồn dập trên đầu nàng vang lên.
Nàng ngẩng đầu phát hiện ánh mắt sáng như đuốc, không chớp nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, không dám cùng ánh mắt ấy giao nhau.
Thật vất vả thay xong, nàng mất tự nhiên lôi kéo hắn ngồi xuống, thậm chí chủ động thay hắn châm rượu, sau đó thổi tắt nến trên bàn, ngại ngùng thối lui đến giữa phòng.
Ngay khi hắn nheo mắt muốn nhìn rõ bóng dáng bị ánh nến mờ ảo bao phủ hơi chút quang thì âm thanh ti trúc bên ngoài phòng đột nhiên vang lên.
Như hô ứng với tiếng nhạc, nàng chậm rãi vũ theo, mảnh mai vòng quanh cây cột tùy ý đong đưa, mỗi một cái xoay người đều mị hoặc nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển vô hạn phong tình.
Hắn bị mộng cảnh này mê hoặc rồi.
Theo mỗi động tác của nàng, tóc đen vẽ trên không trung những vòng cung xinh đẹp. Mỗi cái nhấc chân, hạ thắt lưng, làm vải dệt vén lên lộ ra càng thêm mê hoặc xinh đẹp.
Thẳng đến ngoài cửa âm nhạc đình chỉ, nàng hào hển dựa bên cột, hắn vẫn không thể hoàn hồn, si ngốc nhìn nàng, phẩm điệp trong tay vẫn đang ngừng giữa không trung, không vơi một giọt.
“Hoàng Phủ, ta vũ được không?” Vất vả vững vàng hơi thở, Quỳnh Dĩ khẩn trương chờ đợi.
Hắn tà nịnh cười, vội vàng tiến tới bế nàng lên, hướng giường đi tới.
“Ta sẽ nói cho nàng biết, nàng đã thành công mị hoặc vi phu như thế nào, Quỳnh nhi!”
Màn trướng đỏ thẳm nhẹ nhàng hạ xuống, ánh nến hiu hắt lay động, ngoài cửa sổ tiếng mưa tí tách rơi ru người lạc cảnh mộng, tựa hồ tưởng che giấu thanh thanh thở dốc từ phòng trong truyền đến. . . . . .