Đọc truyện Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ – Chương 1897: Chính là thông minh (duệ) như vậy
Bốn người đi lên bục giảng, cầm phấn bắt đầu viết.
Lữ Tâm Tâm ngồi tại chỗ, cúi đầu viết, cô còn chưa viết xong đề này, bốn người kia đã đồng thời từ bục giảng đi xuống.
“…” Trong phòng học yên tĩnh quỷ dị, cho dù là một cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng động.
Câu trả lời của bốn người lại giống nhau như đúc!
“Oa” một tiếng, trong phòng học xôn xao một mảnh!
“Trời ạ! Đề này thật khó mà! Mình cũng làm không được, Mạc Khinh Hàn cùng Diệp Thần lại trả lời đúng hết!”
Lúc bốn người đang viết, các bạn học đều có thể nhìn thấy, bước giải đề lại giống y như hai học bá vậy.
Hơn nữa, tốc độ Mạc Khinh Hàn củng Diệp Thần giải đề rõ ràng còn nhanh hơn Lục Vũ Hiên và Hứa Tuấn Khải!
Đây quả thật…. không thể tin tưởng được!
Rõ ràng lúc đầu hai người kia thứ 1 và thứ 2 đếm ngược từ dưới lên, sao đột nhiên lại học tập tốt như vậy?
Đề khó như vậy cũng giải được, hai người này là ăn tiên đan diệu dược gì à?
Chẳng lẽ là bị cao thủ võ lâm nào đó đả thông hai mạch nhâm đốc?
Lúc này, Lưu Suất nhỏ giọng nói với bạn ngồi trước: “Mình biết mình biết, gần đây bọn họ học bổ túc. bọn họ học bù lại chương trình học của hai tháng trước. Nhìn dáng vẻm đã đuổi kịp tiến độ học đến tháng 12 này rồi.”
“Hình như là vậy, khó trách hai người họ ngày ngày đi chung, thì ra là cùng đi học thêm? Khó trách thành tích tăng cao nhiều như vậy.”
Các bạn học bên dưới lập tức thảo luận xì xào.
Sắc mặt Lữ Tâm Tâm càng lúc càng khó coi! Xanh mét giống như ăn quả đáng vậy!
“Lữ Tâm Tâm! Cô còn cái gì để nói? Ngày mai chúng tôi nhìn xem cô làm sao mà đi chổng ngược tới trường học được!” Nói chuyện…. là người ái mộ siêu cấp của Mạc Khinh Hàn…. Đường Mỹ.
Từ sau khi Mạc Khinh Hàn lên tạp chí, mấy nữ sinh trong lớp đều là người ái mộ của cô. không có việc gì cũng đi tới bên cạnh cô, mấy người các cô và Lưu Suất đều ngày ngày thúc giục cô viết nhanh lên.
Bạn học khác, có ai nói xấu Mạc Khinh Hàn, các cô đều xông lên lý luận với người ta giống như con gà chọi vậy. Dù thế nào cũng phải phản đòn lại giúp Mạc Khinh Hàn.
Lữ Tâm Tâm giận đến run lẩy bẩy, hai mắt cháy sạch đau đớn!
Đã như vậy, may mắn đối kháng tới cùng!
Lữ Tâm Tâm lại đi lên giảng đài, lau bảng đen, sau khi bản đen đã được lau sạch lại viết đề hóa học và vật lý.
Nếu mà những cái này bọn họ cũng đáp ra được, vậy cô cũng liền tâm phục khẩu phục!
Mạc Khinh Hàn cùng Diệp Thần một trước một sau lên bục giảng.
Lần này, thầy Tôn không có để cho Lục Vũ Hiên và Hứa Tuấn Khải đi lên, bởi vì bạn học đều có mắt nhìn, có thể hay không, đáp đúng hay sai, lập tức thấy rõ.
Hai người cầm phấn lên giải cả ba đề, tốc độ cũng gần như nhau.
Diệp Thần viết xong trước, đợi một hồi, chờ Mạc Khinh Hàn viết xong, hai người cùng đi về chỗ ngồi.
Lúc này, trong lớp hoàn toàn rối loạn.
Thật là cái gì cũng nói, mấy người Đường Mỹ đều mắt đầy ngôi sao nhìn Mạc Khinh Hàn, luôn nói cô là tiên nữ hạ phàm….
Ai nha, Mạc Khinh Hàn che trán, không nghĩ tới, mình cũng có Fan não tàn.
Đương nhiên, đây không phải là nghĩa xấu, cô vẫn rất thích những người ái mộ này.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Khinh Hàn thu được mấy tờ giấy mà các cô gái truyền đến, trên đó viết: Sau giờ học chúng mình phải học tập thật giỏi, lần thi tới, tranh thủ phải thi vào top 30! tuyệt đối không làm cậu mất mặt!
Rất nhanh, đến thời gian tan lớp. Sau khi thấy thầy Tôn đi. Lữ Tâm Tâm trở thành cái bia cho các bạn học trong lớp “Tách”, một hàng nước mắt rơi xuống giống như trân châu đứt dây lăn đến khóe miệng.
Lữ Tâm Tâm vội vàng giơ tay lên lau.
Đột nhiên Lưu Suất vỗ bàn cười to nói: “Ha ha, Mạc Khinh Hàn nói, sẽ để cho Lữ Tâm Tâm khóc! Ai nha —- thật rơi nước mắt rồi! Khinh Hàn, cậu không hỗ là thần tượng của mình! Lữ Tâm Tâm, hừ! Để cho cô xem thường người, ngày mai phải chổng ngược đến trường học! Tôi lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy người đi chổng ngược đâu, cô cũng đừng làm cho chúng tôi thất vọng!”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, ngay mai chúng ta sẽ đến trước cửa nhà Lữ Tâm Tâm chờ. Nếu cô ta dám nuốt lời, chúng ta sẽ nguyền rủa cô ta, để cho cô ta bị ngũ lôi đánh chết!”
Mạc Khinh Hàn liếc mắt qua bên cạnh xem, không nói gì, gọi các cô cùng đi ăn cơm.
Các cô cùng nhau xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy tấm bảng đỏ thẩm dán vào cừa lầu trường học!
Lúc này, các bạn học cũng chen chúc nhìn xem thành tích của mình trên “bảng đỏ.”
Trong đám người, đột nhiên nghe một nam sinh rống lớn: “Trời đất quỷ thần ơi —– sao mình lại là hạng 1 đếm ngược? Hai tên ngu dốt hạng 1 và hạng 2 có phải bị tiêu chảy gì rồi không? Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên mình lại thành hạng 1 đếm ngược?” Thì ra cậu nhóc vẫn luôn hạng 3 đếm ngược kia lập tức trợn tròn mắt.
“Cái gì? Cậu nói ai tiêu chảy? Cậu nhìn xem tên của Mạc Khinh Hàn và Lâm Nghệ Phong thứ mấy! Người ta là top 10 lớp chúng ta! Cậu trợn to mắt lừa xem kỹ một chút đi!”
Cậu nhóc kia ngây ngốc tìm từng tên từng tên từ dưới lên, hơn một ngàn học sinh, cậu vẫn luôn tìm đến top 50, còn không tìm thấy tên hai người….
Không phải đâu, hạng 1 và hạng 2 đếm ngược lúc trước không chỉ top 10 trong lớp, còn vào top 50 toàn trường?!
Cái trời mẹ, làm sao có thể?
Nhưng mà…. tên của người ta, vẫn treo ở đó đâu!
Mạc Khinh Hàn hạng 33, Lâm Nghệ Phong hạng 35.
Cái này….. xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu vẫn đếm ngược, mà người ta lại thành từ trên đếm xuống chứ?
CVau65 nhóc này mê man.
Những bạn học khác đã mở ra nghị luận từ sớm, bạn học 1 ban lập tức thêm dầu thêm mắm kể chuyện Mạc Khinh Hàn và Lâm Nghệ Phong bị chất vấn tuyên dương ra.
Ai nghe, đều không khỏi chấn động một cái.
Đây tuyệt đối là kỳ tích! Đây cũng không phải là ảo giác!
Các bạn học các ban tranh nhau chen đến phía trước, không ngừng dụi mắt.
Nhìn hai tên kia, có người không ngừng hỏi: “Thật không phải ảo giác sao?”
“Nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ!”
Nhìn thành tích xong, Mạc Khinh Hàn vui mừng sắp hỏng, trong lòng ngọt ngào như mật!
Đây quả thật là năm mơ ăn bữa tiệc lớn —- làm cô vui đến nước miếng chảy rào rào!
Ha ha ha —-
Mạc Khinh Hàn bên này vui vẻ tìm không ra nam bắc, Diệp Thần lại có vẻ không quá vui mừng.
Mạc Khinh Hàn hạng 33, anh là hạng 35, ở giữa kẹp hạng 34!
Hừ! Lại tách rời tên bọn họ ra, không vui! Không vui! Vô cùng không vui!
Nhìn chằm chằm cái tên kia: “Dương Thiên Nhạc! Giỏi cho thằng nhóc này, dám kẹp giữa lão tử và Khinh Hàn! Chờ cho tôi!”
Nhìn cái tên kia, anh liền giận không chỗ phát tiết!
“Tiểu Thần, đi, chị mang em đi ăn tiệc!” Mạc Khinh Hàn thọt thọt tay Diệp Thần.
“…” Sao đột nhiên từ anh Thần biến thành tiểu Thần rồi? Cũng bởi vì thành tích cuộc thi đứng trước anh?
Diệp Thần bật cười, lần tới không thể nhường hạng cho cô được! Các người có thể tưởng tượng sao? Anh vì thi số điểm thấp hơn cô mà mệt mỏi sắp hộc máu. Số điểm phải nắm chính xác, chỉ kém hơn cô 2 điểm.
Anh biết tất cả những đề mục gì cô biết, hay là không biết.
“Ngốc cười cái gì?” Cô hỏi anh.
Diệp Thần lắc đầu một cái: “Đi, không phải đi ăn sao?” Vừa nói, vừa cảm thấy mặt hơi cay cay đỏ.
Đi ăn….. lúc nãy anh đã nghĩ sai.
“Hừ!” Mạc Khinh Hàn móc ba trăm đồng tiền ra: “Lại đây, liền ăn theo số tiền này! Mới vừa lấy được tiền nhuận bút, hôm nay không ăn chết anh sẽ không ngừng.”
“Phốc —-”
Suýt chút nữa diệp thần đã bị một bãi nước miếng sặc chết….. anh có thể không hào phóng như vậy sao?