Yêu Quái Thư Trai

Chương 34: Hý kịch (5)


Đọc truyện Yêu Quái Thư Trai – Chương 34: Hý kịch (5)

“Anh đã đoán được từ đầu?” Nhìn đội ngũ đón dâu từ từ đi xa, Lục Tri Phi nhịn không được hỏi.

“Cảm giác mà thôi.” Thương Tứ nắm tay thanh niên, lần nữa lẫn vào đoàn người, vừa nói vừa chậm rãi đi tới, “Tiểu My Yên mà ta biết tuy rằng thân hãm phong trần thế nhưng lại là người thanh cao kiêu ngạo, ta thực sự rất khó tưởng tượng y sẽ có quan hệ mờ ám với một nam nhân đã có gia thất. Nếu như Trương đại soái đã có vợ còn xum xoe với ý, thậm chí dùng quyền thế áp bách, ta đoán rằng Tiểu My Yên nhất định càng nguyện ý bẻ gãy cổ đối phương.”

Tiểu My Yên mà Thương Tứ miêu tả tuyệt đối có sai biệt rất lớn với Tiểu My Yên trong tưởng tượng của Lục Tri Phi. Ở cái niên đại đó, cho dù là trong tiểu thuyết hay điện ảnh, thậm chí là phim truyền hình, đào kép hý tử vẫn luôn là loại nhân vật bi tình yếu thế, mà Tiểu My Yên lại không giống vậy. Một nam đán có thể dùng tay không bẻ gãy cổ người khác đương nhiên sẽ không phải tầm thường.

Mà chuyện khiến Lục Tri Phi càng tò mò hơn chính là, “Nếu Tiểu My Yên trong lời anh kể đã kiêu ngạo đến vậy, anh ta vì sao sẽ cam tâm tình nguyện dùng thân phận nữ giới gả cho Trương Uẩn Chi?”

“Đây chính là chuyện chúng ta cần phải kiểm chứng.” Thương Tứ nói, thoáng bước nhanh hơn, nhưng vừa đi được vài bước hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hình như đã ổn định lại rồi.”

Ổn đinh? Lục Tri Phi cũng ngẩng đầu nhìn, một sợi tơ liễu lung lay xuất hiện trước mắt, chậm rãi đáp vào chóp mũi, cậu không tự chủ được hắt hơi một cái, mà Thương Tứ cũng thả bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cậu ra, nói, “Đi thôi.”

À, hóa ra ý tứ là không gian đã ổn định lại.

Lục Tri Phi nhìn tay của mình một chút, đi theo sau.

Thương Tứ vốn đi phủ đệ của Trương đại soái tìm Tiểu My Yên, chỉ là lúc này bọn họ đang bái đường, Lục Tri Phi lại hỏi: “Không thể điều chỉnh thời gian ngược trở lại để xem sao?”

Thương Tứ lắc đầu, “Không gian này thật vất vả mới ổn định được, nếu như tùy tiện lật trang rất có thể sẽ tạo ra rung chuyển lần nữa. Vả lại, quyển sách này sợ rằng chúng ta chỉ có thể đi vào một lần, vẫn nên cẩn thận là hơn.”

Vì vậy hai người liền đến phủ đại soái, Thương Tứ thi triển một chút thủ thuật che mắt, liền mang theo Lục Tri Phi đường hoàng đi vào trước con mắt của đám cảnh vệ.

Lục Tri Phi cũng không phải quá khẩn trương, chỉ là không vừa mắt sự tự tại quá đáng của Thương Tứ, người nọ tùy tiện đi vào tìm một bàn tiệc còn trống ngồi xuống, thấy Lục Tri Phi còn đang ngơ ngác không biết làm sao thì lại từ giữa không trung biến ra một cây quạt giấy, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói, “Ngồi.”

Cứ đứng như vậy thật quá nổi bật, Lục Tri Phi đành ngồi xuống nhìn quét qua xung quanh, Tiểu My Yên không ở đây, có lẽ đã bái đường xong quay về hậu viện. Mà giờ khắc này Thương Tứ đã tự mình quen thuộc đi khắp nơi uống rượu.

Lục Tri Phi nhịn không được hỏi: “Chúng ta không phải đến đây tìm Tiểu My Yên sao?”

“Không vội, không vội.” Thương Tứ lắc đầu, “Hỷ yến của cố nhân, có lẽ nào không uống vài ly chúc mừng?”

Lục Tri Phi không lời nào để nói.

Thương Tứ tiếp tục rót rượu vào ly của mình, nói: “Hơn nữa ta đói bụng.”


“Đói bụng sẽ không chỉ uống rượu suông.” Lục Tri Phi không đồng ý.

Thương Tứ nhìn lướt qua thức ăn trên bàn tiệc, bĩu bĩu môi, “Thức ăn trong phủ đại soái không ngon.”

Có lẽ hương vị ủy khuất trong lời này quá nồng, một thiếu nữ tuổi xuân xanh ngồi bàn bên cạnh không nhịn được bật cười, lại dùng tay che miệng, tò mò quay đầu nhìn xem rốt cuộc là vị thần tiên nào dám ghét bỏ thức ăn phủ đại soái.

Thương Tứ mỉm cười giơ ly rượu lên hướng nàng chào hỏi, còn nháy mắt mấy cái, gò má tuấn lãng nhuốm sắc vui mừng của nến đỏ, khiến cô nương kia không khỏi xấu hổ cúi đầu, thẹn thùng trả lễ.

Thương Tứ cười rất thống khoái, uống cũng rất thống khoái, lát sau hắn mới phát hiện Lục Tri Phi ngồi bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, vì vậy liền chống cằm nhìn sang, hỏi: “Không đói bụng?”

“Còn tốt.” Lục Tri Phi thần sắc bình tĩnh.

Thương Tứ lại loáng thoáng cảm giác được sự trầm mặc của Lục Tri Phi không giống bình thường, tuy rằng hắn không rõ khác biệt ở nơi nào, bất quá cái này cũng không ngại. Hắn gắp một đũa thức ăn để vào trong bát Lục Tri Phi, “Ngươi thích ăn thứ này, dù sao cũng nên ăn một chút, đói bụng hại dạ dày, cũng đừng nói ta nghiền ép sức lao động chứ.”

Lục Tri Phi nhìn thức ăn trong chén, hơi run lên, “Anh biết tôi thích ăn cái gì?”

Bình thường đều là do Lục Tri Phi nấu cơm, vẫn luôn chọn những món Thương Tứ và Ngô Khương Khương thích ăn, rất hiếm khi chiếu cố khẩu vị bản thân. Tuy rằng một người lúc ăn cơm sẽ luôn để lộ chút khẩu vị cá nhân, chỉ là Lục Tri Phi luôn cho rằng biểu hiện của mình không rõ ràng đến vậy.

Thương Tứ nhìn gương mặt nghi ngờ của thanh niên, nở nụ cười, giữa đôi mày hơi nhướn lên nọ là một phần đắc ý, hai phân ngà ngà, bảy phân phong lưu. Hắn nhấp một ngụm rượu, nói: “Trong thiên hạ này không có gì gia không biết.”

Lục Tri Phi bỗng nhiên nhớ đến cái đêm ánh trăng và yên hỏa nhân gian lượn lờ nọ, gương mặt của Thương Tứ giữa cảnh mông lung càng lúc càng rõ ràng, mà trong lòng cậu cũng giống như có một mầm non vừa phá đất chui lên.

Tiếng tân khách cười nói vui vẻ và ánh đèn lồng đỏ trong phủ đại soái đều thúc người say, trong lòng Lục Tri Phi cũng có chút mông lung, bởi vì thứ mà Thương Tứ dùng để tưới cái mầm non trong lòng cậu chính là rượu nha.

Một tràng hỷ yến, khách và chủ đều tận hứng.

“Trương Uẩn Chi đã quay về hậu viện, chúng ta cũng đi thôi.” Thương Tứ đặt ly rượu xuống, đứng dậy.

Lục Tri Phi hoàn hồn, lúc này mới phát hiện suốt cả buổi tiệc ánh mắt của y căn bản không đặt trên người Trương Uẩn Chi, lúc này đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện các tân khác đều đã chuẩn bị ra về.

Cậu vội vàng đứng lên, theo Thương Tứ né qua đoàn người đi vào hậu viện.

Quấy rối người khác động phòng hoa chúc là một chuyện rất thiếu đạo đức, hiềm vì cơ hội chỉ có một lần, Lục Tri Phi và Thương Tứ cũng không thể ở bên ngoài chờ một đêm.


May mà Trương đại soái cũng không phải chỉ có hư danh, hai người chỉ mới thong thả tản bộ vài bước trong tiểu viện cửa phòng ngủ đã mở ra. Trương Uẩn Chi cầm súng trên tay, lạnh lùng nghiêm nghị, “Hai người là ai?”

“Bằng hữu của Tiểu My Yên.” Thương Tứ mỉm cười.

Trong mắt Trương Uẩn Chi hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc, mà người trong phòng nghe nói vậy cũng cảnh giác bước ra nhìn tình huống.

Ban đầu đôi mắt đẹp nọ đã nổi lên sát ý, chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt của Thương Tứ sát ý lập tức tẫn lui, đổi thành kinh hỷ, “Tứ gia!”

Tiểu My Yên lập tức bước nhanh ra cửa, ngay cả tân lang quân cũng không để ý đến, đi thẳng đến cạnh Thương Tứ. May mà trong lòng còn chút khắc chế, đến trước mặt Thương Tứ liền ngừng lại, phong thái phóng khoáng hướng về phía Thương Tứ cúi chào, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp,” Thương Tứ liếc nhìn Trương Uẩn Chi đang ở phía sau, chế nhạo nói: “Lâu đến mức ngươi gả cho người khác cũng không mới ta đến uống một ly ư?”

“Tứ gia xuất quỷ nhập thần, ta nào mời được ngài chứ.” Tiểu My Yên cười, tâm tình ngạc nhiên thoáng bình phục, xoay người nói với Trương Uẩn Chi: “Trong phủ có thể bày thêm một bàn?”

“Đương nhiên.” Trương Uẩn Chi không hỏi khách từ nơi nào đến, chỉ vỗ vỗ tay gọi một hạ nhân khí chất trầm ổn đến phân phó, “Gọi người bày thêm một bàn tiệc, mang rượu ngon của ta ra đây.”

Vì vậy dưới ánh trăng, một bàn tiệc lại được bày ra trong tiểu viện, có ăn hay không thật ra chỉ là thứ yếu, nương rượu ôn chuyện mới là chuyện chính.

“Tứ gia mấy năm nay đi đâu vậy, ngay cả hý kịch cũng không đến nghe. Ta nhờ người trằn trọc gửi thiệp mời mấy lần cũng không đưa được đến tay ngài.” Tiểu My Yên rót rượu cho Thương Tứ, hỏi.

Thương Tứ lại liếc nhìn cánh tay đang khoát lên eo Tiểu My Yên của Trương Uẩn Chi, ánh mắt cùng người nọ hơi va chạm một chút. Ánh mắt của Trương Uẩn Chi tựa như một mặt hồ sâu thẳm, không chút gợn sóng, nhìn như bình tĩnh lại cực kỳ nguy hiểm, trong lúc Thương Tứ xem xét hắn, hắn cũng đang xem xét Thương Tứ.

Thương Tứ không chút nghi ngờ, nếu như hắn đối với Tiểu My Yên biểu lộ một chút ý tứ khác biệt gì, hoặc là mưu đồ gây rối, người nam nhân này tuyệt đối sẽ không ngại gặp chút máu trong đêm tân hôn.

Cái này thật ra còn rất xứng đôi với Tiểu My Yên.

“Đừng nói ta, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?” Thương Tứ nhìn bộ giá y đỏ rực trên người Tiểu My Yên.

Thân là nam nhân lại dùng thân phận nữ nhi gả cho một nam nhân khác, trên mặt Tiểu My Yên lại không có chút vẻ xấu hổ và giận dữ nào, “Chuyện này nói ra rất dài dòng, truy cứu sâu xa, căn nguyên bắt đầu từ khi ta ra tay giết một tên chướng mắt trong ngõ tứ cửu khoảng một năm trước.”


Đêm mùa đông năm 1927, đại tuyết bao trùm toàn bộ Bắc Bình.

Ánh trăng không tiếng động, trong ngõ tứ cửu một gia nhân tuyệt sắc bước ra từ trong bóng tối, trên người mặc bộ sườn xám đỏ rực có hoa văn vàng kim, một đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra ngoài, trắng mịn như tuyết. Nàng vừa rời khỏi một buổi vũ hội ấm áp, đang rời khỏi ngõ hồ đồng, còn cố ý phủ một kiện áo khoác hồ cừu dài màu trắng.

Nàng không quay đầu lại, gót giày mỏng manh đạp trên nên tuyết, không nhanh không chậm rời khỏi ngõ hồ đồng.

Không gian tuyết bay lả tả, rất nhanh che lấp dấu chân của nàng, triệt để tiêu thất vô tung.

Mãi đến sáng hôm sau, người của Sở tuần phòng phát hiện một bộ thi thể bị bẻ gãy cổ sâu trong ngỏ tứ cửu, đây là một vị quan lớn tại chính phủ Bắc Dương, tình báo các phe đều xác định người này là một tên Hán gian, thế nhưng chuyện này cũng không công khai ra ngoài, việc điều tra vẫn phải làm đến cùng.

Lúc chuyện này truyền đến tai Trương Uẩn Chi, hắn ban đầu cũng không muốn quản, tuy rằng hắn biết rõ bộ dạng của hung thủ là thế nào.

Đêm đó, Trương Uẩn Chi có chút việc ở phụ cận, chỉ là lần này hắn đơn độc ra ngoài, không dẫn binh cũng không lái xe, xong việc liền rời đi, tâm tình có chút không xong. Tất cả những chuyện cần dùng vũ lực để giải quyết đều không phải chuyện tốt gì.

Hắn lấy một điếu thuốc lá ra khỏi túi, muốn hút vài hơi. Đáng tiếc thuốc lá cũng bị máu nhiễm đỏ, chuyện này càng làm hắn càng thêm không thoải mái.

Ngay tại lúc ấy, hắn nhìn thấy một nữ nhân đi ra từ ngõ hồ đồng cách đó không xa. Đã hơn nửa đêm, một nữ nhân ăn mặc diễm lệ xuất hiện trong ngõ hồ đồng không một bóng người, nếu không phải quỷ chính là tội phạm giết người.

Nhưng là thế đạo hiện nay, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng bắt đầu mưu đồ đại sự, một nữ nhân như vậy xuất hiện thật ra không có chút lạ lùng gì.

Trương Uẩn Chi cũng không chú ý đến nàng, chỉ là khi bóng lưng của nữ nhân tiêu thất khỏi đường nhìn, hắn đi vào ngõ nhỏ kia nhìn thấy thi thể thì… tâm tình chợt khá hơn không ít.

Vì vậy, Trương Uẩn Chi quyết định thả cho nữ nhân xinh đẹp kia một con đường sống.

Nhưng mà vài hôm sau lại phát sinh một việc khiến y phá vỡ ý nghĩ này. Dì cả cùng lão thái thái đặc biệt từ Đồng Bắc chạy đến muốn thu xếp hôn sự cho hắn, trong vòng ba ngày đã bắt hắn nhìn không dưới hai mươi bức ảnh chân dung phụ nữ. Trương Uẩn Chi không thể đóng gói trưởng bối quăng ra ngoài, chỉ đành khổ não chịu đựng.

Đối với sự bất hợp tác của Trương Uẩn Chi, hai vị trưởng bối không thể làm gì khác hơn là tự mình chọn một vị, sau đó đặt vé của hý viện, hạ lệnh Trương Uẩn Chi đưa người đi xem hý.

Trương đại soái trong lòng khổ nha, nhưng đợi khi đã ngồi trong hý viện, lúc nhìn thấy vị hoa đán nọ mặc diễn phục bước lên sân khấu thì… hắn đột nhiên cảm thấy đi xem hý kịch là một quyết định rất sáng suốt.

Tuy rằng hoa đán kia đã hóa trang rất kỹ, thế nhưng Trương Uẩn Chi có thể khẳng định đây là nữ nhân đêm đó, bởi vì hắn nhớ rõ trên vành tai nữ nhân nọ có một nốt chu sa chí rất nhỏ.

Càng thú vị hơn chính là, nàng cư nhiên là nam nhân.

Vì vậy, Tiểu My Yên cũng không biết mình vì sao lại chọc tới Trương Uẩn Chi, người nọ năm lần bảy lượt chạy đến chặn đường y, thật sực cực kỳ đáng ghét. Có lúc người nọ thậm chí sẽ nhảy cửa sổ vào trong phòng hóa trang ở hậu trường, chỉ vì muốn hỏi y một điếu thuốc.

Sau đó, Tiểu My Yên liền dùng đinh đóng cứng cửa sổ lại, đến hôm sau Trương Uẩn Chi đã bảo thủ hạ gỡ luôn cửa sổ xuống. Nào ngờ tối đó trời đổ một trận mưa, cửa sổ chưa kịp gắn lại, thế nên nước mưa làm ướt bàn trang điểm của Tiểu My Yên, hủy hơn phân nửa son phấn của y.

Tiểu My Yên giận đến sân khấu cũng không lên, vì vậy Trương đại soái chỉ đành phải đợi đến tối len lén leo tường đứng canh dưới cửa sổ phòng y, đồng thời còn bồi thường cho y một hộp son lớn.


Kỳ thực, Tiểu My Yên nhìn không thấu Trương Uẩn Chi, hắn không giống đám đạt quan quý nhân kia không ngừng giở đủ mọi trò đến theo đuổi y, nhưng trong hành động lại giống như có chút ý tứ ám muội. Chỉ là, chỗ như đại soái phủ cũng không phải nơi Tiểu My Yên hướng tới.

Y cũng không muốn sau này trở thành ngoại thất không thể gặp người, rồi lại phải cùng đại thái thái, nhị di thái, tam tứ ngũ lục thất bát di thái tranh thủ tình cảm.

Chỉ là kế hoạch cản không nổi biến hóa, đương lúc Tiểu My Yên lần thứ hai nhặt lên thân phận giả Lâm Hương đi hoạt động, vụ án hồi nửa năm trước rốt cuộc cũng tìm được đến trên đầu y.

Tiểu My Yên không khỏi làm ra dự định xấu nhất, đó chính là đợi khi nhiệm vụ trong tay kết thúc lập tức rút khỏi Bắc Bình. Trương Uẩn Chi cũng không ngờ đến dưới tình huống hắn đã tận lực giấu diếm còn có người có thể tra đến trên đầu Tiểu My Yên, chỉ là đến lúc hắn nhận được tin, đám người đi bắt Lâm Hương đã lên đường được một lúc.

Tiểu My Yên bị vây trong phòng, viện tử này là y dùng thân phận Lâm Hương mua lại, thời gian mua vào là một năm trước, ngày thường chỉ để một ông cụ thọt chân trông giữ, mà nửa tháng trước Tiểu My Yên lại vừa cứu về một tiểu nha đầu từ trong tay bọn buôn người, thuận tiện bố trí tại đây.

Bọn họ cũng không biết thân phận thật của Lâm Hương, chỉ xem y như là một nữ tử đáng thương phụ mẫu đều mất, lang bạt đến Bắc Bình mưu sinh.

Tiểu My Yên vô pháp xác định nếu như y chạy đi hai người kia có thể vì vậy bị liên lụy hy không, vậy nên y chỉ có thể chờ đến một khắc cuối cùng. Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên dồn dập, y biết mình đã phải đưa ra quyết định.

Chỉ là, bất chợt có tiếng vó ngựa cấp bách tiến đến.

Một giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc xuyên qua khe cửa len vào trong tai Tiểu My Yên, “Các người vây quanh nơi này làm gì?”

“Trương đại soái!” Tiếng kinh hô bên ngoài nói toạc ra thân phận của người vừa xuất hiện.

Khi đó Tiểu My Yên còn đang suy nghĩ, Trương Uẩn Chi nếu như biết được thân phận thật của y sẽ có cảm tưởng thế nào. Y thậm chí còn âm thầm tính toán xem nếu như hai người giao thủ, tỷ lệ chạy trốn của y có bao lớn.

Nhưng nếu như có thể, y thật sự không muốn cùng Trương Uẩn Chi đao kiếm tương hướng.

Nào ngờ, lời kế tiếp của Trương Uẩn Chi lại khiến Tiểu My Yên sửng sốt.

“Ta hỏi các ngươi vây quanh nơi này làm gì, có biết bên trong là ai không?” Ngữ điệu của Trương Uẩn Chi xen lẫn cơn giận lạnh băng.

“Đại soái bớt giận, chúng thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.” Người đáp lời kinh hoảng, “Chỉ là vụ án này chậm chạp chưa phá, có người hoài nghi…”

“Hoài nghi cái gì, hoài nghi hôn thê của Trương mỗ là hung thủ sát nhân sao?” Trương Uẩn Chi rút súng đeo bên hông ra, chỉ thẳng vào trán đội trưởng dẫn binh, “Ngươi có tin ta hiện tại liền bắn chết ngươi hay không?”

Câu nói vừa dứt, người trong cửa ngoài cửa đều ngẩn ra.

Sau đó, một loạt tiếng cầu xin tha thứ phá vỡ bình tĩnh, “Đại soái tha mạng! Tha mạng! Chúng thuộc hạ thực sự không biết vị bên trong là hôn thê của ngài mà. Là chúng thuộc hạ có mắt như mù, ngài nghìn vạn lần đừng chấp nhất thuộc hạ…”

Tiểu My Yên chớp chớp mắt, chuyện này, thực sự là bất ngờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.