Đọc truyện Yêu Quái Thư Trai – Chương 130: Lao động là vinh quang cao nhất
Mấy hôm nay, sắc mặt của Tiểu Kiều đen đến có thể so với Ảnh yêu.
Lệ khí của tiểu thiếu gia quá nặng, ngay cả ly uống nước cũng suýt vỡ tung, mà Thái Bạch Thái Hắc nhìn thấy cậu đều đi đường vòng. Khi Lục Tri Phi đi ngang qua phòng của tiểu thiếu gia còn thấy người ngồi xếp bằng trên giường lau chùi đại đao của mình.
Người khổ nhất không ai ngoài Sùng Minh, tối nào cũng không ngủ được, vẫn luôn nằm gác bên ngoài phòng của Tiểu Kiều, sáng chiều đưa đón trước cửa trường học, chỉ sợ khi tiểu thiếu gia muốn trút giận mình không có mặt.
Thương Tứ thật ra xem đến vui vẻ, nhất là sau khi hắn biết được nguyên nhân chân thực lại càng vui vẻ, mỗi ngày đều phải đi dạo qua trước cửa phòng của Tiểu Kiều một vòng. Dùng lời nói của hắn chính là, trưởng bối quan tâm.
Tiểu Kiều nói: Quan quan cái đầu em gái ngươi.
Thương Tứ nhún vai, biểu thị không sao cả, dù sao giá trị cừu hận của tiểu thiếu gia vẫn chưa từng buông tha cho hắn. Bất quá không ngờ chỉ vài ngày sau, sự tình đã có tiến triển.
Clip Tiểu Kiều biểu diễn ở quán bar hôm đó bị mọi người post lên mạng, ngay từ đầu chỉ là chia sẻ ở vài diễn đàn nhỏ, sau đó là trực tiếp lên weibo, được vài người nổi tiếng chuyển phát. Gương mặt tinh xảo vô song và phong thái biểu diễn chất chơi của tiểu thiếu gia lập tức trở thành chủ đề hot nhất trên mạng.
Nhưng mà nhóm người đầu tiên tìm Tiểu Kiều nói chuyện cũng không phải bên săn lùng tài năng của những công ty lớn, mà là lãnh đạo trường học và giáo viên tạo thành hệ thống răn đe kép. Tuổi còn nhỏ lại chạy đi quán bar, thực sự không nên, phải phê bình!
Còn nữa, nếu đã có thể đánh đàn tốt đến như vậy, hội diễn văn nghệ nhất định phải đóng góp tiết mục! Phải đóng góp!
Mà fans não tàn vừa xuất hiện của Tiểu Kiều, tóc vàng, sau khi nghe được tin này liền đặc biệt đem quà cáp trái cây đến cửa thăm viếng, cảm tạ Tiểu Kiều vì cứu vớt thanh niên lạc đường mà hy sinh chính mình.
Lúc đó là cuối tuần, Thương Tứ đang ở nhà giảng bài.
Không sai, chính là giảng bài, đối tượng nghe giảng là ba đứa nhỏ nhà Chồn tinh, cùng với một đôi huynh muội thỏ Lão Trúc Tử giới thiệu đến, nội dung học tập là yêu quái ngữ cùng với lịch sử yêu giới.
Vừa nghe có nhân loại đến thăm, cả đám tiểu yêu quái nhanh chóng biến về hình người, đem pháp thuật đã thả ra hoặc mới thả ra được phân nửa toàn bộ nhét vào trong hồ nước.
Vậy nên, khi tóc vàng đã ngoan ngoãn đem bộ lông của mình nhuộm về màu đen nhìn thấy ba đứa trẻ đang cắm cúi viết bài trong sân thì… tự động gán cho Thương Tứ một danh hiệu ‘giáo viên dạy thêm’.
Nhiều trẻ con như vậy, nếu không phải đi buôn người thì nhất định chính là học thêm.
Mặc dù theo cách nhìn của tóc vàng, bất luận lớp học thêm nào cũng giống như cơ cấu buôn người, bọn họ buôn chính là tuổi thơ quý giá của bọn trẻ!
Thương Tứ nằ dài trên ghế mây trong sân đọc sách, ánh mắt vừa rời khỏi trang sách, cây thước bằng cành liễu dài nhỏ trong tay chuẩn xác đánh vào bàn học của mấy đứa trẻ, “Đều chuyên tâm một chút, hôm nay ai không viết xong năm trang tập viết thì không được tan học.”
Ây nha, dữ như vậy, còn dùng cả bạo lực, thái độ một chút cũng không tốt, còn bắt đám nhỏ ngồi trên đệm mềm viết chữ, đây là lớp học thêm của niên đại nào chứ?
Tóc vàng trong lòng thầm phê phán, liếc mắt nhìn trộm vào sách vở trên bàn học gần nhất, hoàn toàn không nhận ra đám chữ bên trên là cái giống gì.
Đây lại là đồ chơi gì đây?
Cơ cấu phi pháp sao!
“Bọn họ hiện tại… là đang dạy dỗ cái gì?” Tóc vàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nhìn lướt qua, bình tĩnh địa nói: “Ngôn ngữ dân tộc thiểu số.”
Thì ra là thế, tóc vàng hơi đau đầu nhưng cũng không hỏi lại. Hoặc nên nói là, không dám hỏi. Tuy rằng hiện tại gã đã xem Tiểu Kiều như thần tượng, thế nhưng lại không thể gạt bỏ sự thật là cái thư trai này cực kỳ thần quái, hơn nữa bọn họ ngay cả một thanh niên lạc lối như gã cũng chịu cứu vớt, vậy liền không xấu đến mức đi hại mấy đứa trẻ như vậy đâu.
Tóc vàng hời hợt, khi nhìn đến phụ huynh của đám trẻ tự mình đến đón con thì trái tìm liền yên vị trong lồng ngực, quả là quan tâm bao đồng.
Nhưng Thương Tứ thật ra lại cảm thấy ánh mắt của tóc vàng nhìn mình hơi là lạ, sau khi đối phương rời đi liền hỏi Tiểu Kiều, “Ngươi nói xấu gì về ta trước mặt gã?”
Tiểu Kiều lắc đầu, “Không có gì.”
Thương Tứ nửa tin nửa ngờ, cây bút trong tay nhanh chóng phê duyệt đống bài tập, ánh mắt lại liếc về phía cái đồng hồ treo tường trong phòng. Tính toán thời gian, cũng nên đi đón Lục Tri Phi rồi.
Cuối tuần này Lục Tri Phi và Mã Yến Yến cùng đi thực tập tại văn phòng của một nhà thiết kế nổi danh, bất quá kỳ thực cũng chỉ là tìm kiếm quan hệ là chính. Mã Yến Yến không muốn một mình trình diện, liền lôi kéo Lục Tri Phi cho có bạn.
Nhưng mà, trước khi Thương Tứ ra cửa thì Tiểu Kiều lại gọi hắn một tiếng.
Thương Tứ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của đối phương, trên gương mặt nghiêm túc nọ mang theo vài điểm không được tự nhiên.
Thương Tứ tựa vào khung cửa trêu ghẹo, “Có chuyện gì nhanh nói, nếu không Sùng Minh cũng sắp về đến rồi.”
Tiểu Kiều vừa nghe đến tên Sùng Minh thì lập tức giận đến trừng mắt, thế nhưng lại nghĩ mình vốn có việc muốn nhờ nên chỉ đành thu lại biểu tình, thế nhưng cậu do sự nửa ngày cũng không thể hỏi ra lời.
Thương Tứ tỏ vẻ phải đi, Tiểu Kiều liền nóng nảy, hỏi thẳng, “Ngươi nói, ta còn có thể trưởng thành sao?”
“Cái này hử.” Thương Tứ cười đến có chút nghiền ngẫm, “Người luôn phải lớn lên.”
“Thế nhưng cả trăm năm rồi, ta căn bản không có chút biến hóa nào.” Tiểu Kiều nhíu mày.
“Đó là vì máu của Sùng Minh đã cải tạo thân thể của ngươi, ngươi không cảm giác được bề ngoài có biến hóa là do sự biến hóa đang diễn ra bên trong. Nói cách khác, ngươi không cần lo lắng Sùng Minh phải luyện đồng tử công cả đời, đợi thêm một hai năm nửa ta sẽ chuẩn bị đồ cưới cho ngươi.”
Có lẽ vì đợi được đáp án mình mong chờ nên Tiểu Kiều cũng thở dài một hơi, khó được không phản bác ngôn ngữ vô liêm sỉ của Thương Tứ, gật đầu xoay người vào phòng.
Thương Tứ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cúi đầu hỏi Thái Bạch Thái Hắc dưới chân mình, “Tiểu thiếu gia có phải là đang nôn nóng đợi gả ra?”
Thái Bạch Thái Hắc cũng chớp chớp mắt nhìn hắn, vấn đề chủ nhân nói quá thâm ảo rồi, nghe không hiểu. Nếu như trên đời này còn có cái gì bọn họ hiểu đến cặn kẽ, đó nhất định chính là ——
“Chủ nhân, mua hạt thông đường đi!”
“Mua bánh kem nè!”
“Mua trà sữa, để nhiều, thật nhiều trân châu!”
“Mua kem chocolate nữa!”
“Muốn ba cái bánh lớn!”
…
Thương Tứ trợn trắng mắt cá chết nhìn hai bé mập, “Hai đứa xem ta là shipper mua hộ sao? Hử? Cả ngày chỉ biết ăn với ăn thôi, tiền của lão tử là do gió lớn thôi tới sao?”
Thái Bạch Thái Hắc thấy hắn không đáp ứng liền ôm chặt cổ chân Thương Tứ bắt đầu làm nũng chơi xấu, đây cơ hồ đã trở thành tiết mục trình diễn mỗi ngày. Chỉ cần Thương Tứ chuẩn bị ra ngoài, Thái Bạch Thái Hắc liền chạy đến báo tên đồ ăn, Thương Tứ không đồng ý liền làm nũng, làm nũng không được thì trực tiếp lăn ra đất.
Quá ghê tởm.
Thương Tứ nhớ đến lần trước khi hai bé mập xem chương trình bán hàng trực tiếp trên tivi, còn lén lút gọi điện thoại mua một cái máy làm kẹo. Không có tiền chuyển khoản làm sao bây giờ? Không sao cả. Không có tiền mặt làm sao bây giờ? Cũng không có vấn đề gì.
Có thể áp dụng thu tiền tận nhà nha!
Mấu chốt là, hai bé mập tổng cộng cũng chỉ nói vài câu đơn giản —— Kẹo đường! Ăn ngon! Ừ! Mua mua mua! Để Lục Lục làm!
Thế nhưng bọn họ lại có thể mua thành công.
Khi Thương Tứ nhận được điện thoại của shipper, nội tâm chính là vô cùng bình tĩnh, bởi vì bản thân hắn cũng là một người đam mê mua hàng online thường xuyên bị Lục Tri Phi giáo huấn, thực sự không có lập trường gì đi mắng Thái Bạch Thái Hắc.
Tuy rằng bọn nhỏ dùng đều là tiền của hắn.
Hắn nghĩ, bọn họ cần tiến hành đàm phán nghiêm khắc, bằng không hai bé mập này rất có thể sẽ mua cả vũ trụ.
Bất quá, Thái Bạch Thái Hắc vừa đến loại thời điểm này liền trở nên cực kỳ khôn khéo, còn không biết xấu hổ nói: “Mua cho Lục Lục! Kẹo đường! Ăn ngon! Lục Lục vất vả, để Lục Lục ăn!”
Đến lúc này Thương Tứ chỉ có thể cho mỗi đứa một cục u thật lớn.
Nhìn xem đều mập đến cỡ nào rồi, biến về nguyên hình cũng không bơi nổi nữa, suốt ngày chỉ biết ăn với ăn, còn ‘Lục Lục vất vả, để Lục Lục ăn’, không biết xấu hổ!
Thái Bạch Thái Hắc bị chủ nhân đánh xong liền nghẹn ngào khóc nấc lên, ôm đầu gối ngồi dưới đất giả thương tâm, vừa cúi đầu lại phát hiện không nhìn thấy tiểu kê kê của mình.
Cằm đều là thịt, cái bụng quá tròn.
Nấc một cái, đều là hương vị của canh trứng gà và thạch rau câu.
“Ô oa… tiểu kê kê, kê kê mất rồi!” Lúc này là khóc thật.
Vậy nên hai bé mập liền bị cưỡng chế giảm béo, vác theo hai cái cuốc nhỏ Thương Tứ đặc biệt làm cho bọn họ, bắt đầu quá trình khai hoang làm ruộng trong sân vườn. Khai khẩn cho đến hôm nay, một cái hạt giống cũng chưa trồng xuống nhưng thật ra ăn uống càng tăng nhiều, lại có lý do đường hoàng ép Thương Tứ mua đồ ăn.
Bởi vì lao động là vinh quang nha! Lao động là vinh quang nhất!
Hôm nay cũng giống như vậy, Thương Tứ một bên giả vờ đồng ý mua mua mua cho bọn nhỏ, một bên lại khuyến khích Lục Tri Phi lên thực đơn cả tuần đều là khổ qua cho đối phương.
Nhưng mà chờ sau khi hắn đón Lục Tri Phi trở về, đến lúc vào bàn ăn tối, nhìn thấy trước mặt mình đều là khổ qua liền hỏi: “Vì sao tất cả đều là khổ qua?”
Lục Tri Phi bình tĩnh mà đem tô canh khổ qua dồn thịt đặt xuống trước mặt Thương Tứ, nhàn nhạt quét mắt nhìn qua một chút, nói: “Thanh nhiệt giải độc, có thể bớt giận.”
Thương Tứ: “…”
Hắn mở to mắt trừng Thái Bạch Thái Hắc: Đều tại các ngươi!
Thái Bạch Thái Hắc giơ giơ muỗng nhỏ, mở to mắt nhìn hắn:???
Lục Tri Phi nhìn quét qua cả phòng, nhẹ nhàng đặt chén cơm xuống bàn, “Ăn thôi.”
Tiểu Kiều là người đầu tiên nâng chén ăn cơm, quay đầu liền gắp cho Sùng Minh một đũa khổ qua lớn, “Ăn nhiều một chút.”
Sùng Minh: “… Vâng, thiếu gia.”
Ngày hôm sau, bạn bè nông dân cần lao Thái Bạch Thái Hắc vẫn như mọi ngày khiên cái cuốc chạy ra sân cần cù khai khẩn, Thương Tứ một bên giám sát mấy đứa trẻ viết chữ, một bên kể về lịch sử của yêu giới.
Hôm nay vừa lúc kể đến Cộng Công tức giận húc sập Bất Chu sơn, kết quả khiến bầu trời bị lủng một lổ.
“Cộng Công không phải là Thần sao?” Thỏ ca ca hỏi.
“Đúng vậy, thế nhưng Thần cũng sẽ phạm sai lầm.” Thương Tứ vỗ vỗ đầu thỏ, ra hiệu tiếp tục viết chữ, bản thân lại chắp tay sau lưng chậm rãi quan sát, khi thì sữa đúng nét bút lỡ của đứa nhỏ này, khi thì trừng phạt đứa nhỏ kia không nghiêm túc, “Trời thủng một lổ, nước của Thiên hà đổ xuống, nhiều năm liên tục mưa to xối xả, khắp nơi đều là tai họa. Sau đó thì sao, nhân loại và yêu quái đều không chịu nổi phải làm sao bây giờ? Lúc này bọn họ thỏa thuận với nhau, cùng đi tìm thần tiên muốn một cách nói.”
Năm đứa nhỏ nghe được mê li, hoàn toàn quên mất sự nghiêm khắc của Đại ma vương, “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
Thương Tứ mỉm cười, “Ngọc Hoàng ở trên trời, vì vậy bọn họ phải tìm đường lên trời. Tại một mảnh hoang vu không một bóng người gọi là Đô nghiễm chi dã, nơi đó có một gốc cây rất thần kỳ, gọi là Kiến mộc. Kiến mộc cũng chính là cái thang Ngọc Hoàng dùng để nối liền nhân giới cùng thiên giới, chỉ cần tìm được Kiến mộc là có thể lên trời.”
“Oa!” Cả đám trẻ nhất tề phát ra tiếng than ước ao, trong ánh mắt tràn ngập hướng tới.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, có khách đến tìm.
Là người phương nào tới?
Liễu sinh.