Đọc truyện Yêu Quái Nhỏ – Chương 63
Tủ quần áo không đủ rộng rãi, những chiếc váy treo trong bóng tối lờ mờ, mùi thơm nhẹ của Tang Du bay trong không khí, hòa với nét cổ kính của những bức thư đã ố vàng, quấn lấy Lam Khâm từ đầu đến chân.
Bên ngoài tủ, ván giường thỉnh thoảng có tiếng kêu cót két, vải vóc cọ xát nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền đến, nhưng Lam Khâm không nghe thấy.
Tất cả các giác quan của anh đều dán chặt vào chiếc hộp lớn trong vòng tay của anh này, tai anh vang lên những nhịp tim đập mạnh mẽ.
Trong phòng làm việc ở khu Lâm Giang, anh khóa cuốn sổ lại đặt dưới ngăn kéo, trong tủ còn có một chiếc hộp gỗ khác tương tự, lớn hơn và nhiều hơn nó, giống như bảo vật được đặt ở nơi sâu nhất.
Nó chứa tất cả những bức thư trân quý mà Tang Du đã viết cho anh trong ba năm khi cô từ mười lăm đến mười tám tuổi.
Cùng nhau, chín trăm sáu mươi bức thư.
Trong vô số ngày cô đơn, anh lấy ra đọc đi đọc lại từng bức, như một bệnh nhân hấp hối hấp thu thứ dưỡng chất duy nhất một cách đói khát, thèm thuồng lại vô vọng, có thể đọc làu làu nội dung trong đó.
Mãi về sau, anh lật nó quá thường xuyên khiến tờ giấy mỏng lần lượt mục ra từng góc, anh mới hoảng sợ cất bức thư đi, không dám chạm vào lần nữa, đặt nó ở nơi gần anh nhất rồi khóa lại, sợ anh sẽ đánh mất.
Khi Tang Du mười lăm tuổi, anh mười bảy tuổi, năm thứ hai sau khi bị bỏng, ý chí của anh gần như bằng không khi quá trình điều trị kéo dài đã chuyển sang giai đoạn sau.
Không đáp lại ai bất cứ điều gì, cũng không còn sức để chống cự, tùy ý để bà nội lôi đi kiểm tra hết cái này đến cái khác, đủ loại ống máy chui vào cổ họng và bụng, anh gầy đến da bọc xương, không ăn không uống, cũng không nói chuyện với ai.
Sống mà như đã chết.
Mỗi ngày anh ngủ nhiều hơn, thức dậy ít hơn, không muốn mở mắt khi tỉnh dậy, anh vô thức tìm cơ hội để chấm dứt sự giày vò càng sớm càng tốt, không muốn trì hoãn cuộc sống hèn hạ này lâu hơn.
Châm chọc chính là, một nhóm người nhà họ Lam trong phòng muốn tống khứ anh năm xưa lại lần lượt rơi nước mắt, cố gắng hết sức để ngăn cản anh tự tử, kẻo họ không trút được gánh nặng lương tâm trong phần còn lại của cuộc đời họ.
Sau khoảng thời gian gần nhất với thành công, Lam Cảnh Trình, người ý thức được tội lỗi sâu sắc nhất, đã suy sụp về cảm xúc, anh ta vừa nhấc anh ra khỏi giường bệnh, bất chấp sự phản đối của mọi người, gầm lên: “Tôi sẽ đưa anh ấy đi xem tận mắt tên súc sinh Tang Liên Thành kia đã chết như thế nào, gia đình ông ta sống thảm hại ra sao, có lẽ Khâm Khâm xem xong sẽ cảm thấy vui sướng!”
Đôi mắt và miệng Lam Khâm đều không thể ra gió, vết bỏng trên cổ tay lúc nào cũng dày lên, toàn thân ăn mặc kín không kẽ hở, đeo kính râm, khẩu trang và găng tay, tựa vào trong xe hờ hững nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, cho đến khi xe dừng lại trên một con đường bẩn thỉu, ở phía đối diện, khuôn mặt của cô gái nhỏ đẫm mồ hôi, đeo chiếc tạp dề to không vừa người rơi vào tầm nhìn của anh.
“Nhìn xem, gia đình ông ta phải bị ông trời trừng phạt thay ông ta!” Lam Cảnh Trình nghiến răng nghiến lợi: “Vợ của Tang Liên Thành bị bệnh nặng, có thể mất tính mạng, con gái ông ta mới mười lăm tuổi đã phải bỏ học, chỉ có thể ở quán ven đường chăm sóc bệnh nhân! Cả đời này sẽ như vậy!”
Lam Khâm mắt điếc tai ngơ, coi anh ta như không khí nhưng vẫn mở mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái chân không chạm đất vội đến môi trắng bệch nhưng vẫn tươi cười xán lạn.
Mười phút sau, đồ ăn của cô gái đã bán hết sạch, cô lau mồ hôi, thu dọn đồ đạc, chạy vào hiệu thuốc gần đó mua một gói thuốc, cánh tay gầy guộc đẩy một chiếc xe hàng to lớn hơn cô, chật vật đi về phía trước, chưa được mấy bước, chiếc xe đẩy đã bị một thanh niên tóc vàng đi ngang qua đạp thẳng và mắng cô là “con gái của kẻ bắt cóc”, cô nhặt tảng đá nhảy dựng lên, vô cùng hung hãn, đám người hùng hùng hổ hổ đi rồi, cô lại lẻ loi đứng một mình, cúi đầu lau nước mắt.
Trái tim Lam Khâm đã quên cảm giác đau đớn là như thế nào từ lâu.
Nhưng ngay buổi sáng hôm đó, bộ dạng cô khóc giống như một sự vô ý lại như cố ý, như có một mũi kim đâm vào trái tim anh.
Tang Liên Thành bị lừa, không phải làm hại anh.
Lam Cảnh Trình đã tự lừa mình dối người, coi Tang Liên Thành là kẻ thù, xóa bỏ trách nhiệm của mình để trở nên tốt hơn, nhưng anh không thể, nếu anh đã biết, cho dù muốn chết…!cũng muốn giúp thân ảnh nhỏ bé đang cố gắng sống kia.
Cách cửa sổ xe, dường như có một hạt giống bất tri bất giác đâm rễ, từ hôm đó, Lam Khâm tìm được lý do để mở mắt, ngày nào cũng bắt xe tới lui bảy tám tiếng đồng hồ, xuất hiện ở đối diện của con đường bình tĩnh nhìn cô.
Chẳng được mấy ngày, bà nội sợ anh cứ như vậy sẽ bị bệnh, nên đã ký hợp đồng với một bệnh viện tư nhân trong huyện và chuyển toàn bộ thiết bị y tế đến đây.
Lam Khâm vẫn không giao tiếp với mọi người như cũ, bất động ở trong xe, nhìn cô đẩy xe ra vào lúc bốn rưỡi sáng, bận rộn đến tận mười giờ sáng, trước mặt người ta vẫn luôn cười ngọt ngào, mãi đến khi họ rời đi lại thu nhỏ mình mới dám lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh chỉ có một mình, không ra hình người, không biết làm cách nào để giúp cô, vì vậy anh phải dùng cách chữa trị để đổi lấy số tiền mà bà đã đặt ra, rồi nhờ ai đó trả tiền mua nhiều bữa sáng cô bán, mua đủ hai tuần, một ngày nọ trời còn tờ mờ, anh kinh hãi phát hiện cô gái nhỏ mặc váy bông đã cởi tạp dề tiến lại gần xe anh.
Cô gái nhỏ tò mò nhìn vào tấm kính màu đen, nhỏ giọng nói: “Xin chào, tôi tên là Tang Du.”
Lam Khâm không còn đường lui, như nhìn thấy mãnh thú, sợ cô nhìn thấy dáng vẻ che đậy kín mít giống như yêu quái của mình.
Giọng cô trong trẻo, chớp chớp đôi mắt sạch sẽ: “Có ai không?”
Cửa sổ xe được mở một khe mỏng để thông gió, Lam Khâm nghe cô lẩm bẩm “Sao lại không có ai”, liền đặt một tờ giấy mỏng lên, giấy được nhét dọc theo kẽ hở.
Sau khi cô rời đi một lúc lâu, sắc trời càng sáng sủa, Lam Khâm thu hết can đảm, cầm mảnh giấy mở ra, ở trên ——
Vẽ một khuôn mặt tươi cười xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh có một dòng chữ: “Tôi biết mỗi ngày anh đều gọi người mua đồ ăn sáng, thích ăn như vậy sao? Nhưng đừng mua nhiều quá, sẽ lãng phí.”
Ở góc dưới bên phải có dòng chữ “Ngày mai tôi sẽ làm cháo khoai lang và bánh bao thịt nhỏ, cho anh nếm thử miễn phí.”
Trong một ngày, Lam Khâm đặt tờ giấy ở bên người mình đọc không biết bao nhiêu lần.
Có thể…!giao tiếp bằng thư sao?
Sáng hôm sau, tài xế đi mua điểm tâm thật sự nhận được cháo nóng và bánh bao hấp, kèm theo ghi chú mới là: “Sản phẩm mới, hỗ trợ nếm thử, nếu ngày mai có phản hồi, sẽ cho anh ăn miễn phí nha.”
Lam Khâm không thể ăn uống bình thường đã hơn một năm nay, cũng không có ham muốn ăn, nhưng ngày hôm đó ngồi trong xe, anh ngây người nhìn bữa sáng thơm phức mới mẻ.
Nếu không nuốt…!thì sẽ không nôn, đúng không?
Anh ngồi xuống ghế sau, tháo khẩu trang và đối mặt với thử thách cực hạn, anh múc một ít cháo rồi cho vào miệng, phát hiện nó đặc biệt thơm ngon, lạ lẫm và hấp dẫn, giống như chưa từng ăn qua món ngon nào, anh run rẩy bẻ bánh bao hấp, nếm thử nhân rưới nước thịt, khẩn trương đến suýt ngất.
…!Thật là…!ngon quá.
Quay về bệnh viện, Lam Khâm cầm bút lại sau hơn một năm, nhưng không chịu được lực, viết được một chú đã ném một đống giấy vụn, một lần nữa đưa ra yêu cầu, muốn máy tính và máy in.
Lam Khâm mua phong thư cùng giấy thư, trên phong bì trịnh trọng in lên: “Gửi Tang…”
Anh biết cách phát âm, nhưng từ nào đúng? Du hay Ngư (*)? Thực ra Tiểu Ngư…!dễ thương nhất, giống như cô.
(*) Hai từ này đồng âm như giải thích của editor mấy chương trước.
Anh chăm chú in “Tang Ngư”, sau đó dùng đầu ngón tay cẩn thận gõ vào hai ký tự lớn, gõ phản hồi về việc nếm thử trên tờ giấy viết thư —— “Ngon lắm”.
Trong tủ quần áo tối tăm, Lam Khâm tựa đầu trên tấm gỗ cứng, nhìn chằm chằm vào bức thư đầu tiên anh gửi cho cô từ đáy chiếc hộp lớn.
Trên phong bì in “Tang Ngư”, ban đầu cô giận dữ gạch gạch đi, còn ở bên cạnh tức giận ghi chú: “Đó là Du, là Du! Nhưng Ngư…!cũng dễ thương bất ngờ, Tang Tiểu Ngư, Tang Tiểu Ngư.”
Trên thư bên trong hai chữ mờ dần xám xịt theo thời gian, tưởng cô sẽ vứt bỏ hoặc là xé nát ném đi hai chữ kia, ngọt ngào lại nặng nề đổ xuống.
—— “Ngon lắm”.
Lam Khâm cầm tờ giấy viết thư, miệng nhếch lên cao, nhưng từ đáy mắt đã chảy ra một giọt nước.
Kể từ ngày đó, Tang Du cũng đổi sang phong thư và giấy viết nghiêm túc, còn viết cho anh từng nét về những món sẽ bán vào ngày hôm sau, đồng thời nhờ tài xế mang đến cho anh thử, cô tràn đầy ý chí chiến đấu, thức khuya dậy sớm làm lụng nhưng chưa bao giờ than mệt.
Lam Khâm không hiểu sao cuộc sống của cô cay đắng, ảm đạm mờ mịt không thấy tương lai, nhưng cô vẫn có thể sống tích cực như vậy.
Để rồi cái loại nhiệt tình hào hứng này được lồng ghép vào các bữa sáng khác nhau mỗi ngày, vô hình trung cám dỗ anh, từ nếm một chút, đến cầm nửa thìa nhỏ rồi sợ hãi nhổ ra, cho đến một ngày, anh vô thức nuốt vào bụng.
Nhưng không nôn.
Gần hai năm sau trận hỏa hoạn, anh đã cắn miếng thức ăn đầu tiên, chủ động nuốt mà không nôn.
Bức thư Tang Du gửi dần dần thay đổi từ những món ăn ban đầu thành những chuyện hàng ngày tầm thường.
“Hoa trên bệ cửa sổ sắp nở ngày mai, tôi không có máy ảnh, đành phải vẽ cho anh xem!”
“Người ta nói ngày mai sẽ có mưa to, nếu tôi không bày sạp hàng, ngày hôm sau anh lại đến nhé.”
“Ngày mai tôi có váy mới, tôi sẽ mặc nó! Dài đến mắt cá chân, đã hai năm rồi tôi không có một chiếc váy mới!”
Mỗi lá thư đều bắt đầu bằng ngày mai.
Từ này đối với Lam Khâm vô cùng xa xỉ, mỗi ngày đều đọc thư của cô, anh không tự chủ được, anh muốn đợi đến ngày mai xem hoa có nở không, trời có mưa không, hay cô mặc một bộ váy mới xinh xắn như thế nào.
Vậy mà anh đang mong chờ…
Một con quái vật ngày đêm mong được kết liễu đời mình, trốn trong chiếc xe co ro, qua cửa kính ô tô tối om, qua một bức thư ngắn ngủi, anh có thể nuốt trôi một bữa cơm, có thể ngủ yên vào ban đêm, cũng thấy được ngày mai.
Hai tay Lam Khâm dần dần lấy lại sức, đôi mắt dị sắc ẩn hiện sau cửa kính xe nhìn trộm Tang Du cũng càng thêm quyến luyến.
Anh ngồi trong xe mấy tiếng đồng hồ, trên tay vẽ những đường nét, vẽ lên cái bớt hình giọt nước hồng nhạt trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, rồi thêm những đồ trang sức đơn giản hay phức tạp lên đó.
Một xấp tranh nhanh chóng tập hợp lại được một chồng, sau khi bà nội phát hiện, kinh ngạc muốn lấy hết nhưng lại bị Lam Khâm lấy lại, canh giữ đến chết cũng không buông tay, bà nội không còn cách nào khác đành phải bàn bạc với anh, không có giọt nước nào trên bản thảo thiết kế mới nhưng linh cảm thiên phú cũng không giảm, ngược lại bà nội cho anh một tấm thẻ: “Đồ bà thu.”
Lam Khâm nhận được tiền, bí mật đổi bác sĩ cho mẹ của Tang Du, trả tiền trước sau đó nói dối là ưu đãi tiện lợi, trao đổi bản thảo thiết kế để nhờ sự giúp đỡ của bà nội, tìm một trường học không có tin đồn cho Tang Du, tìm lý do danh chính ngôn thuận trường học tuyển sinh rộng rãi, mới có thể giảm học phí để cô nhập học, cũng cung cấp cho cô một học bổng hợp tình hợp lý.
Vào ngày cuối cùng bán bữa sáng, Tang Du đã viết cho anh một bức thư, thay vì nhờ người chuyển đến, cô bước đến cửa kính xe và mỉm cười nói: “Mặc dù không biết tại sao anh vẫn tiếp tục không lộ mặt, không nói lời nào cũng không viết chữ, nhưng trong một thời gian này, cảm ơn anh mỗi ngày đã nói chuyện cùng tôi.”
“Còn nữa, đừng nhìn tôi cười khúc khích mỗi ngày, suýt chút nữa ——”, Cô nói với đôi mắt to cong lên, nhẹ nhàng: “Suýt chút nữa thì tôi và mẹ đã nhảy xuống sông rồi!”
Lam Khâm đang ngồi trong xe, biến bản vẽ phác thảo của mình thành giấy vụn, trong lòng rung động dữ dội không thể tin được.
“Anh đã giúp tôi”, Tang Du nói: “Mỗi tối tôi đều nghĩ, ngày mai sẽ có người ngồi trên xe đến ăn món tôi nấu, tôi phải ngoan và không được lười biếng.”
“Đòi chết đòi sống mới là sự lười biếng”, Cô cười, hàm răng trắng đều tăm tắp nói: “Sống rất mệt, nhưng sẽ có điều tốt lành, tôi muốn nói với anh rằng bệnh của mẹ đã đỡ hơn nhiều, ngày mai tôi sẽ đi học, nhưng buổi tối sẽ bán đồ ăn vặt trước cửa nhà, chúng ta vẫn có thể tiếp tục liên lạc!”
Lần này, nhét vào khe hở trên cửa kính xe chính là địa chỉ chi tiết nhà cô.
Ban ngày Lam Khâm không ăn gì nhưng trong lòng vui như có một cuộc sống mới, anh yêu cầu tài xế đậu xe trong chỗ tối, hàng ngày lặng lẽ cùng cô đi học tan học, nhìn cô bán đủ thứ đồ ăn nhẹ vào buổi tối, anh ăn bất cứ thứ gì cô làm.
Đồ ăn do Tang Du tự nấu, ngày ngày anh xem và nếm, hương vị đã khắc sâu vào cơ thể anh như một dấu vết, mỗi loại thức ăn đều khiến anh thèm thuồng, anh cho rằng mình đã khỏi bệnh, nhưng một khi rời khỏi cô, ăn một cái gì đó lạ, anh lập tức bị đánh trở về nguyên hình.
Cơ thể và cảm xúc như thể tự động đưa ra lựa chọn dưới chấn thương, đã cho anh đường sống với cái tên Tang Du, cũng phong tỏa mọi thứ khác.
Khi bản thiết kế của Lam Khâm đã đủ ảnh hưởng lớn đến bà nội, điều kiện của anh là yêu cầu bằng chứng thực tế về Tang Liên Thành vô tội, đêm anh nhận được là sinh nhật của Tang Du, lần đầu anh đi xuống xe, một tay cầm con mèo nhồi bông mình tỉ mỉ chọn lựa cho Tang Du, một tay cầm túi đựng hồ sơ với những bằng chứng quan trọng, đặt bên ngoài cổng nhà Tang Du và bấm chuông.
Trước khi cô mở cửa, anh loạng choạng bỏ chạy.
Đêm đó, anh trốn trong xe, môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng nói lời chúc mừng sinh nhật cô.
Một năm rưỡi sau, Tang Du trúng tuyển vào trường y, cuối cùng vào một đêm mở quầy bán đồ ăn vặt buổi tối, cô đến đưa thư cho anh qua kẽ hở, tức giận nói: “Đã hơn hai năm, mỗi ngày anh tới nhưng vẫn không thèm lộ mặt, tốt xấu cũng phải viết một chữ rồi cho tôi biết anh là nam hay nữ (**)!”
(**) Bên Trung xưng hô là ta – ngươi.
Lam Khâm lo lắng đứng ngồi không yên trong xe.
Tang Du hung hăng gõ cửa sổ: “Cho anh đó, địa chỉ trường đại học của tôi, nhớ phải viết thư cho tôi!”
Lam Khâm không cần đeo kính và khẩu trang nữa, anh khô khan nuốt nước bọt, trằn trọc một hồi lâu, hơi mở cửa sổ xe xuống một chút, vùi đầu lộ ra đầu ngón tay, tự tay nhận thư.
Bàn tay của anh…!sạch sẽ gọn gàng, có thể nhìn ra giới tính.
Sau khi nhận được, anh lại sợ hãi viết thư trả lời cho cô.
Thư trả lời đó…
Lời anh in ra vô cùng đơn giản, lần đầu tiên anh gọi nhầm là “Tang Ngư”, cô lại có biệt danh đặc biệt là “Tiểu Ngư.”
—— “Tiểu Ngư, mong em hạnh phúc.”
Thư này cũng do Lam Khâm tìm được từ chiếc hộp lớn, vệt nước dọc theo má anh chảy xuống tờ giấy ố vàng, bên dưới dòng chữ đó là những lời cảm thán do chính Tang Du viết.
“Là đàn ông! Má ơi là đàn ông! Bàn tay siêu đẹp, trắng trẻo và gọn gàng!”
“Đều là anh viết loạn viết Tang Ngư! Nếu không, mình sẽ không có cái tên kỳ lạ như Tiểu Ngư ——”
“Sau này vào đại học có phải sẽ không còn được gặp anh nữa không, mặc dù tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Chúc phúc nhận được rồi, hi vọng! Anh còn hạnh phúc hơn tôi!”
Cô viết một tràng dài vào khoảng trống của tờ giấy, Lam Khâm trân trọng nhìn từng chữ một, há mồm thở dốc, trái tim không nhịn được đập rộn lên vì cô, mềm mại thành một vũng nước.
Tiểu Ngư không biết khi cô lên đại học, anh lập tức chuyển đến thành phố nơi cô ở, canh giữ cổng trường của cô như cũ, tham lam theo dõi cô càng ngày càng động lòng người, mỗi đêm trằn trọc thương nhớ cô.
Anh không dám xuất hiện, không dám chân chính xuất hiện trong thế giới của cô, dũng khí tột cùng là đeo kính và khẩu trang, giả vờ đi ngang qua cô như một người xa lạ, duy trì liên lạc qua thư.
Trong thư, cô kể cho anh nghe những gì cô đã thấy và đã nghe, nói với anh rằng cô làm việc trong một cửa hàng bánh ngọt, sáng tạo rất nhiều loại bánh ngọt, rồi nói về những điều kỳ lạ lớn nhỏ trong trường.
Lòng bàn tay anh nóng lên, vuốt ve những hồi âm của mình, sờ lên phong thư trên cùng.
Đó là bức thư cuối cùng anh gửi cho cô.
Bên trong có in dòng chữ “Tôi không sao, sắp tới tôi sẽ rất bận, đừng liên lạc với tôi nữa.”
Vào đêm gõ dòng chữ này, lần đầu tiên anh suy sụp tinh thần sau khi bình phục khỏi bệnh, nằm co quắp dưới gầm bàn, trước mặt như tối sấm.
Chỉ là khi đó anh ở khuôn viên trường âm thầm nhìn Tiểu Ngư, anh thấy cô xem lá thư của anh rồi bị mọi người chê cười: “Thời đại nào mà còn nói chuyện qua thư, mỗi ngày thư từ qua lại, cậu có biết mọi người đều đang bàn tán về cậu không!”
Anh thà tự hành hạ bản thân còn hơn…!để Tiểu Ngư bị chế nhạo bất kỳ điều gì vì anh.
Giờ đây, lá thư – thứ suýt gϊếŧ chết anh, đang lặng lẽ kẹp vào giữa các ngón tay anh, ma sát đến nóng lên.
Tay Lam Khâm phát run, liền nhìn thấy vết nước hình tròn do Tang Du để lại trên giấy, cùng dòng chữ màu xanh lam nhạt: “Không liên lạc thì không liên lạc! Tôi cũng rất bận học! Hừ!”
Tiểu Ngư của anh không…!không quên anh, cũng không coi con quái vật có hành vi bất thường trong xe như một sự tồn tại và gánh nặng.
Ngay cả khi hồi đó anh không thể chịu đựng nổi, vẫn quan tâm đến cô.
Lam Khâm ôm bức thư vào lòng, dùng sức cuộn người mới miễn cường kiềm chế không lao ra ngoài.
Bên ngoài tủ quần áo, Từ Tĩnh Nhàn xoa xoa khóe mắt, thở dài nói nhỏ: “Tiểu Ngư, nếu hôm nay Tiểu Thần không làm gián đoạn, có lẽ phải vài ngày nữa mẹ mới có thể sẵn sàng nói chuyện với con, mẹ hy vọng con sẽ suy nghĩ thật tốt, nói thẳng với Khâm Khâm đi, việc của ba con sớm muộn gì cũng không thể giấu cậu ấy mãi.”
Tang Du tái mặt, cúi đầu ngồi ở mép giường, suy nghĩ choáng váng, không cần phải nói…
Khâm Khâm đang ở trong tủ, nhất định đã nghe thấy tất cả những gì mẹ cô nói.
Hoàn cảnh gia đình cô bị kỳ thị, cô là một cô gái nghèo bỏ học đi mở quầy hàng, không phải là một y tá kiêm nhà dinh dưỡng trong sáng xinh đẹp sạch sẽ.
Từ Tĩnh Nhàn vỗ vai Tang Du, bước ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại.
Không có tiếng động nào trong tủ quần áo.
Tang Du cắn môi, Khâm Khâm đã xảy ra chuyện gì…!Có phải anh nghe thấy, để ý đến nó?
Khóe mắt cô đỏ lên, đột ngột đứng dậy sải bước đến tủ quần áo.
Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể không cần cô.
Tang Du khịt mũi, trái tim co quắp lại, mở cửa tủ nhìn xuống, kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lam Khâm và vết nước trên má còn chưa khô.
“Khâm Khâm?”
Chưa kịp kêu lên một tiếng, cô đã bị Lam Khâm ôm lấy, nhào vào trong vòng tay anh, cô kêu lên một tiếng, ngã vào trong tủ quần áo, bổ nhào trước ngực anh..