Đọc truyện Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân – Chương 32: Giảng Hòa
Trong sách viết rằng: Nếu gia trưởng vô ý xúc phạm tới ấu tể đang trong kỳ phản nghịch, hẳn là nên dũng cảm thừa nhận sai lầm, xin lỗi ấu tể, như vậy mới có thể làm ấu tể mở rộng cửa lòng, không đến mức đẩy quan hệ hai bên đi càng xa.
Anh xin lỗi, tiểu yêu quái quả nhiên không tức giận nữa.
Hướng dẫn mua quầy chuyên doanh thấy thần sắc anh bỗng nhiên dịu lại, mặt mày lạnh lùng cũng ấm áp hẳn, nhịn không được đỏ mặt bước lên hỏi:
“Tiên sinh, ngài có cần đóng hộp giày không ạ?”
Vị đại soái ca này vừa bước vào cửa liền thu hút sự chú ý của các nhân viên hướng dẫn.
Đối phương rất cao, nhìn cũng đến 1m9, chân dài dáng thon, gương mặt cũng đẹp đến nhân thần cộng phẫn, không thua kém bất kỳ minh tinh nào.
Chỉ là mặt mày anh vô cùng lạnh lẽo, còn theo khí thế cao cao tại thượng, nhìn rất khó tiếp cận.
Càng đừng nói y phục trên người anh tuy không có nhãn hiệu logo gì, nhưng người nào sắc bén liếc mắt một cái là biết, đây chính là sản phẩm mới của một nhãn hàng xa xỉ nào đó, phục sức toàn thân anh cộng lại lên đến vài triệu tệ.
Mà quầy chuyên doanh này, tuy rằng không phải mặt hàng bình dân, nhưng đại thể vẫn dành cho giai tầng có mức thu nhập trung bình.
Thế cho nên khi đối phương mới vừa bước vào cửa, không ai dám đi lên tiếp đãi.
Mãi đến khi soái ca này lấy di động ra nhìn, nét mặt bỗng nhiên dịu lại, hướng dẫn mua mới dám lại gần đẩy mạnh tiêu thụ.
Đại soái ca quả nhiên lãnh khốc gật đầu:
“Bỏ hộp.”
Nhân viên động tác nhanh nhẹn đóng gói xong, Ứng Kiệu quẹt thẻ, lập tức xách túi bước nhanh rời đi.
Anh tới trung tâm thương mại là để mua giày cho Khương Lam, tối hôm qua tuy rằng giận dỗi vì một lý do ngớ ngẩn, nhưng anh đã hứa sẽ mua giày mới cho tiểu yêu quái thì không thể nuốt lời được.
Đặt túi mua hàng ở ghế phụ, ban đầu anh vốn định trực tiếp lái xe đến chỗ làm của Khương Lam chờ cậu tan tầm, lại bỗng nhiên nhớ tới, chiếc xe này quá nổi bật, không thích hợp lái đi gặp tiểu yêu quái.
Nếu giày đã cố ý mua một nhãn hàng trung lưu, vậy xe cũng đổi thành một chiếc bình dân luôn.
Hiểu lầm hôm qua còn chưa giải quyết, không thể lại có thêm sơ xuất nào nữa.
Ứng Kiệu trầm tư trong chốc lát, lại lái xe về biệt thự.
Đầu tiên, anh gọi điện cho giám đốc cửa hàng xe quen mua một chiếc Honda màu đen, tiếp theo mới xách túi lên, ngồi tàu điện ngầm đến tòa nhà tổ dân phố.
* * *
Hết giờ làm, Khương Lam ôm Toan Nghê chào tạm biệt mọi người, nhẹ nhàng bước ra khỏi cổng lớn tòa nhà.
Ứng Kiệu xách theo túi mua hàng chờ ở cửa, thấy cậu đi ra, cười rộ lên nhìn cậu vẫy vẫy tay.
Khương Lam nhảy nhót chạy đến trước mặt anh.
“Đi thôi, tụi mình đi ăn ở đâu đây?”
Ứng Kiệu đưa túi giày cho cậu, lại lấy trong túi ra một cây kẹo que vị thủy mật đào:
“Quà xin lỗi của em.”
Khương Lam nhận kẹo que, lại không cầm túi giày, cậu biết nhãn hiệu này, một đôi giày ít nhiều gì cũng hơn trăm.
Chừng ấy tiền chính là một phần ba lương của Ứng Kiệu.
“Cái này quá đắt, em không giận nữa.” – Khương Lam lắc đầu, đẩy túi giày về lại, bảo anh mau chóng trả hàng.
Ứng Kiệu cười rộ lên, nhịn không được xoa xoa đầu cậu một phen:
“Tối hôm tôi qua đã hứa sẽ mua cho em một đôi giày mới rồi.
Yên tâm, hôm nay tôi mới được phát thưởng.”
Khương Lam nghiêng đầu nhìn anh, như đang đoán xem anh có nói thật hay không.
Ứng Kiệu nghiêng người, ôm lấy vai cậu, kéo người đi về phía trước.
“Tiền thưởng của em tôi cũng xin giúp rồi, nhưng xin theo trình tự nên sẽ hơi chậm một chút, hẳn là chừng một vạn đi.
Tiền thưởng của tôi đương nhiên sẽ cao hơn nhiều.”
Khương Lam nghe vậy, lúc này mới nhận lấy quà, trong miệng cắn kẹo que, nói:
“Vậy chờ khi nào có thưởng, em cũng mua quà cho anh.
Đáp lễ nha.”
Ứng Kiệu cười đồng ý.
Hai người cuối cùng quyết định đi quán lẩu lần trước lỡ hẹn, vì trong tiệm không cho mang thú cưng theo, cho nên Toan Nghê chỉ có thể tủi tủi thân thân mà giấu trong túi xách.
Khương Lam vừa an ủi em trai vừa nghẹn cười nhìn cậu nhóc rầm rì than thở.
Cuối cùng vẫn là Ứng Kiệu lấy trong túi ra một cây kẹo que vị quýt đưa cho, Toan Nghê buồn bực bấy giờ mới nguôi ngoai.
Khương Lam duỗi đầu nhìn nhìn túi anh, mắt trợn tròn tròn:
“Anh mua bao nhiêu kẹo thế?”
“Hết rồi.”
Lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi ngay cửa ra trạm tàu điện ngầm, Ứng Kiệu nhìn thấy kẹo này, đột nhiên muốn mua nên mới cầm hai cây.
Thấy Khương Lam có vẻ thích ăn ngọt, anh lại lơ đãng nói:
“Ở nhà tôi còn nhiều loại kẹo khác nữa, nếu em thích, lần sau tôi lại mang cho.”
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, thích ăn kẹo ngọt.
Nụ cười trên mặt Khương Lam lập tức càng thêm xán lạn:
“Được nha.”
Chờ lẩu bưng lên, Khương Lam chọn lấy xách bò và ruột vịt mình thích nhất nhúng chín, kẹp vào đĩa cho Ứng Kiệu:
“Xách bò và ruột vịt ở cửa hàng này ngon nhất, vừa tươi vừa giòn, anh nếm thử đi.”
Chính cậu cũng chưa kịp ăn, nhúng cho Ứng Kiệu một phần trước.
Ứng Kiệu ban đầu tính toán chỉ đi theo mời cậu ăn, anh không có ý muốn đụng đũa.
Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong kia, Ứng Kiệu mím mím môi, do dự một chút, cuối cùng cũng nâng tay gắp lấy xách bò còn đang nóng hổi.
Xách bò có hương vị gì anh nếm không ra, nhưng anh thấy được mặt mày xán lạn, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết của tiểu yêu quái, nhiệt tình nóng bỏng hơn cả xuân hoa rực rỡ.
Anh rũ mắt, từ từ nhấm nháp sạch sẽ đồ ăn trong đĩa, trong lòng lại nghĩ vẩn vơ: Chẳng trách nhiều gia trưởng nuôi ấu tể đều cưng chiều con cái đến như vậy, thì ra không phải do gia trưởng không hiểu lý lẽ, mà là vì tể tể quá mức đáng yêu.
Nếu ấu tể nào cũng đáng yêu như tiểu yêu quái nhà anh, cưng chiều ở mức độ thích hợp cũng không phải không được.
* * *.