Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 11: Tổ Dân Phố Hàm Dương


Đọc truyện Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân – Chương 11: Tổ Dân Phố Hàm Dương


Bầu không khí làm việc ở chỗ mới quá khác so với những gì cậu tưởng tượng, cho nên Khương Lam đến tận bây giờ vẫn còn ngây ngốc.
May mắn cậu chưa kịp ngốc bao lâu đã vào giờ làm, ba người “bận rộn” nhanh chóng tranh thủ vài phút cuối cùng trước chín giờ mà thu dọn tất cả mọi thứ gọn gàng, đặt thẻ chức vị lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, bấy giờ mới có chút bộ dáng tinh anh.
Khương Lam thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Mông chủ động giới thiệu các thành viên trong phòng cho cậu.
Ông chú uống trà xem báo tên là Chu Tuất, mọi người đều gọi là chú Chu.

Chú Chu đã hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, cười lên trông rất hiền từ, lúc không cười thì có vẻ tiên phong đạo cốt, nghe nói là sau khi từ chức ở trung ương mới đến đây dưỡng lão chờ về hưu.

Ngày thường không có gì làm chú ấy chính là người giúp cả phòng thu dọn vệ sinh, bàn làm việc của Khương Lam cũng do chú sắp xếp.
Nữ sinh trẻ tuổi tên là Tiêu Hiểu Du, rất xinh đẹp, trang điểm cũng thời thượng.

Vài năm trước cô mới thi đậu vào đây, chủ yếu phụ trách cửa sổ tiếp dân.

Vì nhà cách tổ dân phố rất gần, mấy năm nay cũng không có ý định phấn đấu cao cả gì, vẫn luôn ở lại làm việc.
Còn một thanh niên nữa không tới tên là Trương Thiên Hành, vì trong nhà có việc, xin nghỉ một tháng, giữa tháng 5 mới quay trở lại.
Còn Tiết Mông chính là ma mới toanh, hắn còn nhìn Khương Lam nháy nháy mắt cười:
“Trước kia mấy người họ dốc sức áp bức tui, bây giờ có ông đến, tui sắp được giải thoát rồi.”
Khương Lam tốt tính mỉm cười:
“Ừ.”
Cậu lại hỏi:

“Ở đây chúng ta phải làm những gì?”
Vấn đề hết sức đơn giản, ai biết đơn giản như vậy lại làm Tiết Mông nghẹn lời, rối rắm mất nửa ngày, hắn mới nghiêm túc nói:
“Chúng ta đương nhiên là phục vụ nhân dân!”
Trong đôi mắt to tròn của Khương Lam tràn ngập nghi hoặc.
Nói cũng như không.
Tiết Mông ho khan một tiếng, bổ sung:
“Đơn giản mà nói chính là..

việc gì cũng phải làm.”
Thấy Khương Lam quá mức khiếp sợ, Tiết Mông lại hì hì cười, vỗ vỗ vai cậu, một bộ chúng ta là anh em tốt:
“Ông đừng sợ, chỗ này nha, nói bận rộn thì đúng là bận thật, nhưng nói nhàn thì cũng rất nhàn.

Các huynh đệ ở những bộ phận khác đều hâm mộ tụi mình đó.”
Tiêu Hiểu Du trợn trắng mắt nhìn hắn:
“Người ta nói mát ông, ông còn lấy làm tự hào hả?”
Cô quay đầu giải thích với Khương Lam:
“Đừng nghe ổng nói lung tung, chúng ta chủ yếu giải quyết các vấn đề trong khu phố, việc to như bầu trời đến việc nhỏ như hạt mè đều phải lo liệu.

Ông đẹp như thế, nhất định rất được các bác gái yêu thích.


Sau này nếu có bác nào cãi nhau tranh vị trí múa dân vũ, vừa vặn có thể điều ông đi giải quyết.”
Khương Lam: ?
Tuy rằng càng lúc càng đi xa những gì cậu nghĩ, Khương Lam vẫn phải theo Tiết Mông làm thủ tục nhận việc.

Xong xuôi về lại văn phòng, cửa phòng tổ trưởng đã mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ông vẫy vẫy tay gọi cậu vào nói chuyện.
Tổ trưởng tổ dân phố tên là Trình Như Hải, mặt chữ điền, đầu trọc bụng phệ, cười rộ lên nhìn rất hiền hòa.
“Tiểu Khương phải không? Chú đã đọc hồ sơ của cháu rồi.”
Khương Lam nghe đến đó, tim bỗng nhiên thót lại gần như ngừng đập, tầm mắt cũng lơ mơ vô định.

Cậu chột dạ không dám đối mặt với tổ trưởng Trình, ánh mắt vô thức di chuyển lên trên, lúc chạm đến đỉnh đầu bóng loáng của ông lại vội vàng dịch khỏi, cuối cùng đành dừng lại trên mũi tổ trưởng Trình.
Cậu chột dạ đến như vậy, đều là có nguyên nhân.
Lúc trước khi gia nhập Tổ Đặc Vụ, cậu không cố tình giấu diếm thân phận của mình, cho nên mỗi lần đến tòa nhà Cục Quản Lý Yêu Tộc đi làm, các đồng sự gặp được cậu đều thấp thỏm, nơm nớm lo sợ.

Rõ ràng cậu không hề làm gì, cũng cố gắng biểu lộ sự thân thiện, ráng hết sức để hòa nhập với họ, nhưng chỉ vì thân phận của cậu là Thao Thiết, ánh mắt họ nhìn cậu luôn mang theo sợ hãi e dè.
Mấy lần kết bạn đều lấy thất bại kết thúc, Khương Lam không cưỡng cầu nữa, dần dần cậu cũng như các thành viên còn lại của Tổ Đặc Vụ, lúc nào cũng chỉ đơn độc một mình.

Mỗi lần đến Cục Quản Lý Yêu Tộc đều là vì việc công như họp hành, nhận nhiệm vụ, giao báo cáo.
Cho nên lần này lúc thi vào tổ dân phố, trong lúc nộp hồ sơ, cậu cố ý che giấu thân phận mình, giả bộ như mình chỉ là một yêu tộc bình thường.
Chân thân của yêu tộc không thể trực tiếp nhìn ra, giả vờ thành yêu tộc bình thường hẳn là có thể thuận lợi hòa nhập với đồng nghiệp.

Khương Lam thấp thỏm nghe tổ trưởng Trình căn dặn:
“Tuy chủng tộc không giống nhau, nhưng tất cả mọi người đều phục vụ vì nhân dân, tôn chỉ và chí hướng không hề có khác biệt.

Nếu cháu đã gia nhập tổ dân phố Hàm Dương này, cháu chính là một phần của cả tổ, sau này nếu gặp vướng mắc trong công việc, cháu cứ nói ra, cả tổ sẽ cố gắng hết sức giúp cháu giải quyết.

Còn nếu trong sinh hoạt có khó khăn thì có thể tìm lão Chu hoặc Tiểu Trương hỗ trợ.”
Nói tới đây, tổ trưởng Trình lặng lẽ dướn người lên, nhỏ giọng nói:
“Lão Chu và Tiểu Trương đều giống cháu, không phải người thường.

Lão Chu là từ bộ phận đặc biệt điều đến đây, tuy đã sắp về hưu nhưng chỉ đạo người trẻ tuổi các cháu hẳn là không vấn đề gì.

Nếu có vướng mắc trong công việc cứ tìm ông ấy là được.

Tiểu Trương đang nghỉ vì bận việc gia đình, chờ thằng bé về là cháu có thể gặp nó.”
Không nghĩ tới tổ trưởng Trình gọi cậu vào lại dặn dò một phen nhiều như vậy, vẻ thấp thỏm trên mặt Khương Lam dần dần biến mất, thay vào đó là nét rạng rỡ vui vẻ thường gặp, cậu nhấp môi cười mỉm, gật mạnh đầu:
“Tổ trưởng yên tâm, cháu nhất định sẽ nghiêm túc làm việc.”
Tổ trưởng Trình ha hả cười, duỗi tay vỗ vỗ vai cậu:
“Người trẻ tuổi không cần phải nghiêm túc đến thế, đôi khi thả lỏng một chút cũng không sao.”
Từ văn phòng ra ngoài, khóe môi Khương Lam cong lên đầy sung sướng, đôi mắt trong suốt có thần.
Tiêu Hiểu Du chống cằm thưởng thức sắc đẹp, cười hì hì:
“Nhìn thấy mặt của Khương Lam, sau này đi làm không sợ ngủ gật nữa.”
Tiết Mông trợn mắt khinh thường hành vi mê trai của cô:
“Ngày đầu tiên Khương Lam tới đây, chiều nay hết giờ làm tụi mình cùng đi liên hoan chúc mừng một chút.


Tui biết một quán đồ nướng cực ngon..”
Khương Lam đang muốn gật đầu, lại nghe Tiêu Hiểu Du cười lạnh dỗi lại:
“Đám tụi mình đi quán nướng đó bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần liên hoan đều tới quán nướng đó, bà đây sắp ói ra mất..

Tối nay đi ăn tôm hùm đất.”
Nói xong lại ôn hòa quay nhìn Khương Lam trưng cầu ý kiến:
“Khương Lam, cậu muốn ăn cái gì nha?”
Lần đầu tiên nói chuyện chung với đồng sự, cậu vốn dĩ muốn nói ăn gì cũng được, nhưng thấy nét cười tủm tỉm trên mặt Tiêu Hiểu Du, cậu bỗng vô cớ cảm thấy đáp án không được tốt lắm, bản năng sống còn vội vàng nổi lên:
“Tôm hùm đất!”
Tiết Mông lập tức dùng ánh mắt nhìn phản đồ mà khiển trách cậu trong lặng im.
Nụ cười của Tiêu Hiểu Du ngày càng xán lạn, hai tay ôm trước ngực khinh bỉ Tiết Mông:
“Thấy chưa, Khương Lam biết thưởng thức hơn ông nhiều.”
Hai người đấu võ mồm vài câu, sau đó bắt đầu chuyên chú vào công việc.

Khương Lam mới đến, chưa được sắp xếp công việc, Tiêu Hiểu Du cầm một ít văn bản về điều lệ cho cậu làm quen trước một chút.
Khương Lam vừa xem văn kiện, vừa duỗi tay xuống ngăn bàn bên dưới nhẹ nhàng sờ sờ đầu Toan Nghê.

Toan Nghê đã cuộn tròn trong túi xách ngủ rồi, Khương Lam lặng lẽ nhìn thoáng qua xem em trai có gì khó chịu không, sau đó tinh thần phấn chấn mà xem tài liệu.
Tuy ban đầu không giống với những gì cậu nghĩ, nhưng cậu rất thích bầu không khí ở đây.
Giờ làm của tổ dân phố là giờ hành chính, sáng đi chiều về, giữa trưa có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi ăn cơm.

Như những gì Tiết Mông nói, lúc nhàn thì thật sự rất nhàn, mọi người làm chút báo biểu, viết ít báo cáo, lại trò chuyện cười đùa vài câu, một buổi sáng cứ thế trôi qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.