Đọc truyện Yêu Quá Khó Khăn – Chương 22
Tôi cự tuyệt Mặc Lăng.
Nguyên nhân rất đơn giản, trải qua rất nhiều chuyện hiện tại tôi thật sự không dám yêu, cho nên ngoại trừ trốn tránh vẫn là trốn tránh.
Đối với quyết định của tôi, Tử chỉ cười nhạt:” Không được hối hận đó.”
Nhưng mà tôi không ngờ. Ngày thứ 3 sau khi tôi cự tuyệt Mặc Lăng, cô ấy lại đi tới tiệm hoa. Nhưng không phải đến mua hoa, mà là đến làm nhân viên.
Tử nhận Mặc Lăng, tôi không còn lời nào để nói. Nhưng mà Mặc Lăng là một cô gái rất thức thời cũng rất khéo léo, khi tôi và Tử bận rộn, cô ấy sẽ ở đằng sau giúp chúng tôi ; Khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ lẳng lặng giúp chúng tôi sửa sang lại hoa trong cửa hàng, hoặc rót cho chúng tôi một ly trà nóng. Mỗi lần như vậy, Tử sẽ không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Mặc Lăng rồi lại nhìn tôi.
Rốt cục có một ngày mưa buổi chiều, Tử hỏi tôi:” Phong, cậu thật sự không thích Mặc Lăng sao?”
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu ta:” Không thích?” Tôi cẩn thận cân nhắc lời này của Tử:” Không, tôi cũng không chán ghét Mặc Lăng.”
” Như vậy, chỉ là không thích cô ấy?”
” Cũng không phải…..”
Tử nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp. Tôi lại không biết hẳn là nên nói như thế nào:” Tôi chỉ là cảm thấy, tôi không xứng với cô ấy.”
” Phong, cậu nói lời cự tuyệt như vậy thật sự sẽ làm cho người ta khó có thể chấp nhận.”
” Tôi cũng không biết phải từ chối thế nào, chỉ có thể nói lời thật lòng.” Mặc kệ Tử tin hay không, tôi nói đều là thật…
Tử thở dài một hơi:” Kỳ thật tôi có nghĩ tới, nếu cậu thật sự có một đoạn thời gian không muốn người khác biết. Cho nên tôi cũng chưa bao giờ hỏi đến. Nhưng mà nếu cứ luôn đắm chìm ở những bi thương thì chỉ có đau khổ vĩnh viễn. Trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề.” Thanh âm trầm ổn của Tử vang lên, tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
” Bạn gái đầu tiên của tôi tên Lan,” Tử chậm rãi nói:” Là bạn thời trung học của tôi, chúng tôi chung lớp từ trung học cho đến đại học, đi du học, chúng tôi vẫn yêu nhau sâu đậm, cho rằng đối phương là toàn bộ sinh mệnh của mình. Nhưng mà ngay sau khi chúng tôi đính hôn không bao lâu, cô ấy qua đời. Tôi không dám vào sự thật. Nửa năm đó mọi người xung quanh đều lo sợ, sợ tôi sẽ tự sát. Tôi cũng không còn cảm thấy muốn sống nữa.”
Tôi kinh ngạc quay đầu, không nghĩ tới Tử sẽ kể chuyện của cậu ấy cho tôi.
” Nhưng thật may, sau 2 năm cô ấy qua đời, tôi lại gặp một cô gái khác. Cô ấy tên Linh, Linh thích tôi, cô ấy cũng không giấu diếm tình cảm của mình. Nhưng tôi lại không thể yêu cô ấy vì tôi không thể quên Lan. Nhưng mà Linh vẫn trước sau như một kiên trì không chịu từ bỏ. Cho dù tôi chưa từng đáp lại tình cảm của cô ấy.”
” Cuối cùng tôi chỉ có thể rời đi, bởi vì tôi biết, nếu tôi tiếp tục ở gần cô ấy, nhất định sẽ yêu cô ấy, như vậy tôi sẽ cảm thấy tôi sẽ phụ tình Lan. Cho nên, tôi lựa chọn rời đi.”
” Nhưng khi tôi rời đi rồi, tôi mới phát hiện kì thật tôi đã yêu cô ấy thật sâu. Tôi trở về muốn tìm cô ấy muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, nhưng người thân của cô ấy lại nói cho tôi biết rằng cô ấy đã chết vì tai nạn xe cộ, cô ấy vì cứu một đứa trẻ nên bị xe đụng vào. Tôi cứ như vậy lại mất đi một người con gái tôi thật sự yêu thương, thậm chí tôi còn chưa kịp nói lời yêu cô ấy. Hai lần mất đi người yêu thương, đây là do Thượng Đế trừng phạt tôi sao? Nhưng mà….. Vì cái gì lại lấy đi sinh mạng của bọn học chứ?”
Nói đến đây, Tử tuy rằng vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà ngữ khí lại mang tầng tầng lớp lớp ưu thương.
” Cho nên, tôi không hy vọng cậu cũng giống tôi. Đừng vì quá khứ mà bỏ qua hạnh phúc hiện tại ……. Cậu có hiểu không?”
Tôi kinh ngạc nhìn Tử.. Tôi muốn an ủi cậu ta, nhưng mà nói không nên lời.
” Tử……” Tôi vẫn nghĩ trên thế giới này chỉ có tôi là bất hạnh, thì ra còn có những người còn bất hạnh hơn tôi.
” Đừng lo.” Tử cười:” Tôi hiện tại đã có thể kiên cường đối mặt mọi thứ, tôi nghĩ, nếu cậu không thích Mặc Lăng hay là tôi sẽ theo đuổi cô ấy đó nha.”
Sau khi nghe về câu chuyện của Tử tôi đã có quyết định, chuyện ở quá khứ, tốt nhất vẫn là vĩnh viễn mai táng ở nơi sâu nhất trong tâm của tôi đi.
Tôi bắt đầu cùng Mặc Lăng kết giao. Hy vọng có một cuộc sống bình yên trong tương lai. Tôi chờ mong có một ngày tôi có thể giống như người thường bình thường cùng Mặc Lăng tự nhiên sinh hoạt, tự nhiên yêu nhau.
Tôi cùng Mặc Lăng ở chung rất tốt, nhưng không phải loại người yêu. Chúng tôi quan tâm lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, nhưng mà tôi lại không thể yêu cô ấy. Ở chung gần nửa năm, mối quan hệ của chúng tôi vẫn dừng lại ở việc đi dạo phố, ở bờ biển ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cao hơn cũng chỉ có nắm tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô ấy mà thôi. Tử luôn cười nói chúng tôi nhìn giống như anh em hơn người yêu. Tôi cũng hiểu được như vậy không ổn, nhưng không có cách nào thân cận với cô ấy, mỗi khi tôi muốn cùng cô ấy thân thiết hơn, hình bóng của Lam Vũ cùng Nhất Chí sẽ xuất hiện, khiến tôi không biết nên như thế nào đối mặt với Mặc Lăng.
May mắn là ngoài điểm này ra, mọi việc trong cuộc sống đều xem như thuận lợi. Chỉ là có đôi khi tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, thường xuyên gặp ác mộng kỳ quái. Tôi thường xuyên mơ thấy chính mình ở một nơi kỳ quái, chung quanh một mảnh sương mù, nhìn không thấy xung quanh. Tôi muốn chạy đi ra ngoài, càng chạy càng không biết phương hướng cuối cùng bị lạc. Ở trong mộng mê mang, hoảng sợ, không biết làm sao, tỉnh lại thì luôn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
” Cậu cùng Mặc Lăng thế nào rồi?” Tử hai tay chống cằm, nhìn tôi.
” Như thế nào là như thế nào?”
Tôi có chút gian nan đáp.
” Không cần giả bộ, Mặc Lăng nói với tôi rồi.”
” Nói cái gì?” Tôi hoảng sợ, thực khẩn trương hỏi.
” Không có gì……. Mặc Lăng chỉ nói, cậu vẫn luôn rầu rĩ không vui.”
” Tôi không có.”
” Không có thì tốt rồi, gần đây tinh thần của cậu hình như không tốt lắm đâu.”
“……..”
” Mặc Lăng nói, mặc kệ như thế nào cô ấy vẫn luôn mong rằng cậu có thể vui vẻ, cô ấy sẽ chậm rãi chờ cậu chấp nhận cô ấy.”
” Cô ấy vì sao lại nói với cậu mà không nói với tôi?” Tôi thấp giọng hỏi.
” Là bởi trái tim của cậu đã bị khóa lại rồi, không cho ai có cơ hội đi vào.”
” Tôi không có…..” Tôi ngẩng đầu nhìn Tử.
” Tự cậu ngẫm lại đi.” Tử vỗ bả vai của tôi, rồi đi ra ngoài.
Tử đi rồi tôi ngồi đó suy nghĩ thật lâu. Tôi từ bỏ thận phận, thay đổi ngoại hình mới. Là muốn có cuộc sống vui vẻ hơn. Vì sao trái tim vẫn luôn khổ sở như vậy? Vì cái gì?! Vì cái gì tôi đã làm được những điều mình muốn bấy lâu mà vẫn không vui!?
… … …
Tôi lại nằm mơ. Tôi mơ thấy chính mình đứng ở ngã tư đường, một bên là Mặc Lăng, một bên là Lam Vũ, hai người đều dùng sức kéo tôi về phía họ. Tôi muốn kêu đau, lại không thể phát ra âm thanh, giãy dụa, đổi lấy lại là đau đớn càng nhiều.
” Phong, Phong, mau tỉnh lại…….” Bên tai vang lên âm thanh lo lắng đánh thức tôi.
Tôi gian nan mở mắt, khuôn mặt lo lắng của Mặc Lăng xuất hiện ở trước mắt tôi, tôi nở nụ cười:” Làm sao vậy?”
Mặc Lăng lập tức khóc to.
” Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Tôi kinh ngạc.
” Không…. Em sợ anh có việc gì……”
Thì ra là như vậy, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, an ủi:” Không có gì đâu, có thể là do huyết áp thấp thôi.”
” Thật sự?” Mặc Lăng nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn tôi.
” Thật sự.” Tôi mỉm cười trấn an co ấy. Mặc Lăng quan tâm tôi, làm tôi cảm thấy cảm động, lại có chút áy náy.
” Phong, anh thật không thích em sao?”
” Sao lại nghĩ như vậy? Anh sao lại không thích em chứ.”
” Nhưng mà, cái gì anh cũng không nói cho em biết, quá khứ của anh, suy nghĩ của anh …. Nếu anh yêu em, thì nên tín nhiệm em, đúng không?”
” Anh……” Cái này tôi thật sự không còn lời nào để nói.
” Anh không nói cũng được. Nếu quá khứ đã không vui, thì cứ quên nó đi, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, em sẽ cho anh hạnh phúc!”
Hạnh phúc?! Đó là thứ vừa xa xôi mà lại tràn ngập dụ hoặc! Tôi từng chờ mong hạnh phúc sẽ đến, nhưng mà sự thật một lần lại một lần làm cho tôi thất vọng. Tôi còn có thể tiếp tục chờ mong sao?
” Mặc Lăng, hạnh phúc, phải là anh cho em mới đúng chứ.” Tôi cười, đặt nụ hôn nhẹ trên mặt cô ấy.
Mặc Lăng đỏ mặt, một câu cũng nói không nên lời.
Từ ngày đó trở đi, tâm tình của tôi dần dần trở nên tốt hơn, tính cách cũng sáng sủa hơn. Tử cùng Mặc Lăng đều rất vui vẻ, nhìn thấy bọn họ vui vẻ, tôi cũng vui vẻ . Tôi thậm chí bắt đầu nghĩ về hôn sự giữa tôi cùng Mặc Lăng.
Chớp mắt, lại đến lễ tình nhân, tôi chuẩn bị một bó hoa hồng thật đẹp, chuẩn bị đi đón Mặc Lăng đi chơi rồi tặng cho cô ấy, Tử cười nói tôi còn có thể thuận tiện cầu hôn Mặc Lăng luôn.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Mặc Lăng, tôi đem bó hoa hồng giấu ở phía sau, chuẩn bị làm cho Mặc Lăng ngạc nhiên.
Lúc Mặc Lăng đi về phía tôi, tôi chuẩn bị nghênh đón, đúng lúc này, phía sau lưng vang lên một giọng nói không thể quen thuộc hơn:” Lam Thiên? Là anh sao?”
Cơ thể của tôi lập tức cứng ngắc, hoa trong tay rơi xuống đất. Sau khi tôi xác định người ở phía sau lưng là ai, tôi đã hy vọng tôi mù hoặc là điếc, như vậy tôi sẽ không nghe thấy giọng nói ấy, nhìn thấy hình dáng ấy.
” Lam Thiên, là anh thật sao?” Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa
Lam Vũ xuất hiện ở trước mặt tôi. Cái người từng đem tôi tra tấn chết đi sống lại đang đứng ở trước mặt tôi.
” Lam Thiên, xem ra anh sống cũng không tệ lắm.” Lam Vũ vừa nói vừa tiến lên về phía tôi, tôi theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào Mặc Lăng. Tôi khôi phục một ít lý trí. Không thể sợ hãi, không thể sợ hãi.
” Cậu muốn gì?” Tôi nhìn Lam Vũ, lạnh lùng hỏi.
”Em chỉ muốn nhìn anh mà thôi, anh hai.” Lam Vũ thực thành khẩn, nhưng tôi lại không biết nên tin cậu ta hay không.
” Anh hai?” Mặc Lăng lắp bắp kinh hãi, đương nhiên, Mặc Lăng căn bản không nghĩ rằng tôi còn có một em trai:” Lam Thiên là ai? Là anh sao? Phong?”
” Em đi dạo một lát đi, lát nữa anh sẽ tìm em sau.” Tôi đẩy Mặc Lăng đi.
Mặc Lăng mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn rời khỏi.
” Cô gái kia…… Là bạn gái của anh?” Thanh âm Lam Vũ mang theo vài phần chua sót.
” Cậu muốn thế nào? Tôi nói cậu biết tôi sẽ không trở về, nếu cậu cứ muốn ép buộc tôi sẽ……..”
” anh sẽ tự sát không phải sao?”
“…….”
” Anh không sợ em sẽ đối phó Mặc Lăng cùng Tử sao?”
Quả nhiên là Lam Vũ, hết thảy đều bị cậu ta điều tra:” Nếu tôi đã muốn chết, còn lo lắng cho người khác sao?”
” Anh thay đổi rồi, Lam Thiên.”
” Em đã đem cha của Nhất Chí đưa vào tù, em điều tra ra ông ta có vụ mua bán lớn phạm pháp.” Lam Vũ nói.
” Tôi có nên cảm ơn cậu không? Tôi cũng không có quên, tai nạn kia là nhờ phúc của cậu mà có.”
” Em là vì ghen tị nên mới làm như vậy mà!”
” Thì ra là do tôi tự làm tự chịu, gieo gió gặt bảo!” Phẫn nộ trong nháy mắt xông lên não, tôi không còn khống chế được thanh âm của mình.
” Phong… Phong, sao vậy, sao không qua đây, bên ngoài rất lạnh.” Thanh âm của Tử từ xa truyền đến.
” Còn gì muốn nói không? Nếu không, tôi đi đây.”
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
” Em yêu anh, Lam Thiên, em yêu anh.”
” Dùng một câu yêu thì có thể tùy ý hành hạ tổn thương người khác sao?…. Hay là, cậu cho rằng nói yêu tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn trở về làm đồ chơi của cậu sao?”
” Lam Thiên, là em không đúng, xin anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ bảo vệ anh, yêu anh, sẽ cho anh hạnh phúc, không làm anh bị tổn thương nữa!”
” Tôi không cần cậu bảo vệ, tôi hiện tại có thể sống tốt lắm. Nếu thật sự yêu tôi, thì xin cậu buông tha tôi. Chẳng lẽ cậu không biết, yêu một người là phải cho họ tự do, đó mới là cách cho họ hạnh phúc!”
” Anh có biết em yêu anh sâu đậm như thế nào? Hạnh phúc của anh, chỉ có em mới có thể cho anh!”
” Lam Vũ, cậu biết một người thì sẽ như thế nào sao? Thứ cậu cho là hạnh phúc,thì xin lỗi tôi lại không cảm thấy như vậy.!”
Nói xong, tôi cũng không quay đầu mà rời khỏi, để lại Lam Vũ ngơ ngác đứng ở ven đường.
Từ nay về sau, ân oán giữa chúng tôi coi như thanh toán xong. Những đau khổ tủi nhục trong quá khứ hy vọng nó sẽ mãi bị chôn vùi ở nôi sâu thẳm trong tim tôi.
Tôi cùng Tử còn có Mặc Lăng trở về cửa hàng bán hoa. Nhìn thấy tôi bộ dạng rất vui vẻ, bọn họ cái gì cũng không có hỏi tôi. Ngày lễ tình nhân, ba chúng tôi cứ như vậy cùng nhau vượt qua ngày này.
… …. ….
Qua vài ngày sau, cửa hàng bán hoa lại có thêm một người rảnh rỗi. Là Lam Vũ, cậu ta mỗi sáng sớm sẽ đi đến cửa hàng, chủ động phụ việc cho tôi cùng Tử, không cần thù lao. Cậu ta chăm sóc tôi một cách thầm lặng, dùng hết tất cả sự dịu dàng của mình để ở cạnh tôi, không phải là bù đắp chuộc tội, mà là thật lòng đối đãi, dùng tình yêu thật sự để yêu thương tôi. Lam Vũ cũng thích cùng Tử nói chuyện phiếm, nhìn ra được Tử cũng thực thích cậu ta, cho nên tôi cũng không có đuổi cậu ta đi, về phương diện khác, mặc dù Tử cảm nhận được quan hệ của chúng tôi không tầm thường, nhưng Tử cái gì cũng không có hỏi, còn không hề ở trước mặt Lam Vũ nhắc tới Mặc Lăng.
…. … …
Tôi không biết Lam Vũ làm sao có thể rút khỏi công việc bề bộn ở công ty mà tới nơi này nhàn rỗi, tôi cũng không biết cha có biết chuyện này hay không. Tôi chỉ biết, ở tại chỗ này Lam Vũ mỗi ngày hao tổn tâm cơ âm thầm lấy lòng tôi, thậm chí là đối đãi với Mặc Lăng, Lam Vũ cũng rất khách khí.
Tôi thừa nhận, tôi thật ra đã động lòng với Lam Vũ từ lúc nào không hay. Còn với Mặc Lăng tôi có lỗi với cô ấy vì tôi không thể yêu cô ấy bởi vì tôi đã hiểu ra một điều, đó là tôi là gay và tôi yêu Lam Vũ mất rồi. Nếu ngay từ đầu Lam Vũ dùng cách này đối xử với tôi. Tôi nghĩ cho dù cậu ấy có là em trai ruột thì tôi cũng bất chấp mà thích cậu ấy ngay từ đầu. Đáng tiếc, tôi lại phải trải qua những ngày tháng địa ngục kia, mà nguyên nhân lại là Lam Vũ. Lẽ nào đó chính là thử thách mà ông trời dàng cho tình yêu của chúng tôi sao, hai con người không hiểu yêu là gì lại lao vào nhau hành hạ nhau để giành lấy đối phương, mong đối phương sẽ để ý tới mình, nhớ mình nhiều hơn.
Có người nói: Không thể quên đi, cho nên không thể không yêu. Tôi như vậy, Lam Vũ cũng vậy, chúng tôi đều ngu ngốc. Nhưng may mắn là đến cuối cùng cũng có thể nhận ra người mình yêu là ai….
—end—