Đọc truyện Yêu Quá Khó Khăn – Chương 16
” tốt lắm, cậu có thể vào được rồi.” Lam Vũ hướng về phía ngoài cửa nói.
Cửa bị đẩy ra, Nhất Chí đi đến. Sắc mặt cậu ấy tái nhợt, nắm đấm xiết chặt. Nhiệt độ trong phòng bỗng chốt tụt xuống thấp, khiến tôi lạnh phát run, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Lam Vũ vẫn mỉm cười nói:” Tôi không có lừa cậu, Nhất Chí, tôi nói rồi, anh hai là người của tôi. Cho nên, mời cậu về sau không cần tiếp cận anh ấy, anh ấy chỉ là nhất thời bị cậu mê hoặc mà thôi. Anh ấy yêu tôi. Anh hai, em nói đúng không?” Lam Vũ chuyển hướng sang tôi, ôn nhu hỏi.
Tôi hé miệng, nhưng một câu cũng nói không được.
” Thực xin lỗi, vừa rồi quá mãnh liệt. Là em không tốt, làm cho anh hai mệt như vậy, em về sau sẽ không như vậy nữa.” Lam Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của tôi,” Anh hai muốn cùng Nhất Chí nói cái gì đó sao? Không phải thật vất vả mới gặp mặt sao?”
Tôi lập tức liền hiểu được. Cái gì mang tôi đi nghe nhạc hội, cái gì giả bộ cùng cha nói chuyện phiếm, cố ý cùng với tôi ở nhà vệ sinh làm tình. Vốn là Lam Vũ ngay từ đầu đã lên kế hoạch.
Mang tôi tới nghe nhạc hội chính là bởi vì ngay từ đầu Lam Vũ cũng đã biết Nhất Chí nhất định sẽ đến, cho nên mới cố ý làm cho tôi cùng Nhất Chí chạm mặt, Lam Vũ sớm đoán được tôi sẽ cùng Nhất Chí nói chuyện, cho nên bí mật quan sát chúng tôi hành động. Khi tôi ở toilet chờ Nhất Chí, cậu ta nhất định ở bên ngoài đón Nhất Chí, trước dùng ngôn ngữ đả kích Nhất Chí, sau đó cùng tôi trình diễn màn làm tình làm cho Nhất Chí nhìn từ đầu đến cuối. Buồn cười nhất là tôi cùng Nhất Chí, chẳng hay biết gì ngu ngốc bị điều khiển, so với Lam Vũ, chúng tôi thật là kém quá xa.
Tôi cư nhiên còn bật cười, ôm lấy Lam Vũ, nhìn Nhất Chí ” Đúng vậy, tôi yêu Lam Vũ, Nhất Chí trò chơi kết thúc rồi.”
Nhất Chí nghiêng đầu:” Phải không?”
” Anh hai đã nói như vậy? Cậu còn chưa tin.”
Nhất Chí quay đầu nhìn tôi:” Lam Thiên, cậu bị bắt buộc, đúng không? Cậu vừa rồi là gạt tôi, đúng không?”
” Thực xin lỗi, tôi nói là thật sự.” Không muốn nhìn ánh mắt Nhất Chí, tôi cúi đầu nhẹ nhàng nói:” Cho nên, mời cậu quên tôi đi. Nhất Chí, ngươi có thể tìm một người yêu cậu, cha cậu nói rất đúng, cậu nên có một gia đình bình thường, cuộc sống bình thường. Quên tôi đi, Nhất Chí, làm như hết thảy chưa bao giờ phát sinh thì tốt rồi.”
Tôi lôi kéo Lam Vũ:” Lam Vũ, về nhà được không? Tôi mệt mỏi quá.”
” Được.” Lam Vũ ôm lấy tôi đi ra ngoài. Tôi tùy ý Lam Vũ ôm, tựa đầu chôn ở trước ngực Lam Vũ, che dấu nước mắt tuôn rơi.
” Lam Thiên!!” Nhất Chí ở sau lưng lớn tiếng la lên.
Lam Vũ không dừng lại bước chân, giống như không có nghe mà tiếp tục đi tới.
” Lam Thiên, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng không từ bỏ em!” Nhất Chí lớn tiếng nói.
Trong lòng tôi mạnh mẽ đau xót, nhất thời cảm thấy không thở nổi.
” Tôi nhất định mang em rời đi! Lam Thiên!”
Lam Vũ dừng lại, quay người:” Nhất Chí, cậu nếu cảm thấy cậu có thể mang người đi thì cứ thử xem!” Thanh âm Lam Vũ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt không hề che dấu sự bạo ngược.
Lam Vũ đem tôi đặt ở trên giường:” Lam Thiên, anh có khỏe không?”
Ta nói không sao.
Lam Vũ nhẹ tay vỗ về hai má của tôi, cơ thể của tôi khống chế không được run run. Tôi rất sợ hãi, tôi rất sợ Lam Vũ, vì muốn thứ gì mà có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn. Chuyện như vậy xuất phát từ một thiếu niên 17 tuổi, không thể không làm cho tôi cảm thấy run sợ.
” Anh sợ hãi sao? Lam Thiên?” Lam Vũ thanh âm mềm nhẹ có chứa vài phần khàn khàn.
Tôi mờ mịt gật gật đầu.
” Anh sợ gì? Tôi sẽ không đem anh ăn thịt.”
Tôi mờ mịt nhìn Lam Vũ gật gật đầu.
” Anh hận tôi sao?” Tay Lam Vũ tiến vào trong quần áo tôi, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy hạt đậu nho nhỏ trước ngực.
Hận sao? Đúng vậy. Nhưng mà hiện tại tôi đối với Lam Vũ, trừ bỏ sợ hãi vẫn là sợ hãi.
” Anh hai không muốn sao? Vừa rồi rõ ràng không có tận hứng.”
đầu v* bị kích thích, đã đứng thẳng lên. Thân thể đã không chịu khống chế. Nhưng tôi rõ ràng là không muốn mà. Tôi nói không ra lời, run rẩy không ngừng.
” Anh hai càng như vậy, tôi lại càng hưng phấn đó!” Lam Vũ một phen xé mở quần áo của tôi, đem tôi trói lại. Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua khắp nơi trên thân tôi. Tôi nhìn trần nhà, không rên một tiếng tùy ý Lam Vũ khiêu khích. Vì cái gì tôi còn chưa chết? Tôi không phải là nên biến mất sao? Tôi tồn tại có ý nghĩa gì chứ? Tôi cái gì cũng không thể, chẳng lẽ tôi còn sống là vì bồi Lam Vũ ở trên giường sao?
Hai chân bị mở ra đến lớn nhất, thân thể lắc lư theo từng động tác. Nhưng tôi không có cảm giác. Đầu óc tôi trống rỗng, nhắm hai mắt lại.
” Không cảm giác sao?” Lam Vũ lên tiếng.” Anh là không phải chỉ có bị cường bạo thì mới có cảm giác?”
Tôi nhắm mắt lại, làm bộ không có nghe thấy. Lam Vũ hôn lên môi, một chất lỏng lạnh lẽo từ miệng Lam Vũ dần dần tiến vào trong miệng của tôi.
” A.” Tôi nuốt xuống cái chất lỏng không biết là cái gì.
” Một hồi là tốt rồi.” Lam Vũ dừng động tác, bắt đầu chuyên tâm hôn lấy thân thể tôi.
Không lâu sau, thân thể liền dần dần sinh ra cảm giác khác thường.” A ~~” nóng quá, cái nóng làm cho tôi khó có thể chịu được, tôi rên rỉ, không biết khi nào thì chân của tôi đã ở trên thắt lưng Lam Vũ.
” Muốn hay không?” Lam Vũ ác ý hỏi tôi.
Tôi mơ màng phe phẩy đầu, cố gắng đem Lam Vũ đến gần.
” Phản ứng thực không sai.” lam vũ khiến tôi quỳ gối trên giường, dùng ngón tay chọt vào hạ thể của ta. Cơ thể của tôi mạnh mẽ rung lên, cơ hồ muốn thét chói tai.
Dũng đạo chặt chẽ co rút lại, bao vây lấy dụng vọng to lớn của Lam Vũ. Thân thể bởi vì bị kịch liệt đánh sâu vào mà đong đưa, vì đạt được khoái cảm lớn hơn nữa mà cố gắng phối hợp với động tác của Lam Vũ. Thống khổ, hít thở không thông, điên cuồng. Không thể đình chỉ va chạm lần lượt tiếp tục, để lại không biết là thống khổ hay là khoái hoạt. Nửa người dưới cơ hồ mất đi tri giác, nhưng mà tiềm thức vẫn còn tác cầu, thẳng đến khi tôi không hề hay biết ngất đi.
” Cảm thấy thế nào? Lam Thiên?” Lam Vũ có chút lo lắng hỏi tôi.
Tôi mở ra ánh mắt mờ mịt nhìn Lam Vũ. Lam Vũ thế nhưng lại có một tia áy náy.
” Không có việc gì.” Thanh âm của tôi nghe khàn đáng sợ.
” thực xin lỗi, Tôi về sau sẽ không.”
” Đã biết.”
” Hả?”
Tôi mỏi mệt nhắm mắt lại, không còn khí lực nói. Mơ hồ, Lam Vũ tựa hồ đắp chăn cho tôi. Ảo giác, này nhất định là ảo giác.
Cái kêu là thể xác và tinh thần mỏi mệt, tôi chính là một cái ví dụ tốt nhất.
Ăn cơm, cha dùng ánh mắt cơ hồ muốn đem tôi đông chết ở trên bàn cơm. Tôi rất sợ, không biết có phải hay không cha đã biết chuyện tôi cùng Lam Vũ. Lam Vũ chính là không hề hay biết vẫn đang ăn cơm, cũng không nhìn cha, tôi chỉ có thể một mình yên lặng thừa nhận ánh mắt của cha.
Ăn cơm xong, cha bảo tôi đi thư phòng.
Nhưng mà cha lại một câu cũng không có nói. Chỉ là dùng một loại biểu tình thực phức tạp nhìn tôi, sau đó kêu tôi đi về phòng.
Về sau tôi sẽ sống làm sao? Ta trong lòng tự hỏi chính mình. Tôi quả thực liền giống như tình nhân bị bao dưỡng. Không, tôi ngay cả tình nhân cũng không giống. Bọn họ còn có thể được một ít tình yêu, mà tôi lại ngay cả cái gì cũng không có.
Cứ như vậy đợi cho một ngày Lam Vũ phiền chán tôi sao? Chờ cậu ta tự buông tay sao?
Đông đi xuân đến, mỗi thứ đều thay đổi, không thay đổi là tâm của tôi. Tôi đến tột cùng còn chờ mong cái gì? Tôi không phải là cái gì đều không có sao?