Đọc truyện Yêu Phụ! Thật Ra… Ngươi… Có Bản Lĩnh Gì? – Chương 22: Bản lĩnh của nàng
Theo lịch trình đã định, màn đêm vừa buông xuống hai người Âm Nhu, Nhược Giai thay hai bộ y phục dạ hành bắt đầu thâm nhập tẩm cung Dương quý phi.
Tẩm cung của bà ta gọi là Triêu Nhân cung nằm ở phía Bắc của hoàng cung, Âm Nhu cùng Nhược Giai hai người lướt đạp trên ngói không làm gây ra tiếng động, nhìn phía dưới đứng đầy đủ thị vệ mang cung có mà mang gươm cũng có… hai người lại lắc đầu một hơi.. đến cả hai nữ tử lướt trên mái nhà mà cũng chẳng nhận ra.. vậy.. bảo vệ được cái gì a?
Âm Nhu dừng lại trước một cung viện rộng lớn, nàng ghé tai áp sát mái nhà làm như đang thăm dò xem có đúng chỗ hay không. Bên dưới truyền đến thanh giọng của hai nữ tử… một người gọi là Dương quý phi, như vậy.. xem ra chính là chỗ này!
Âm Nhu liếc mắt ra hiệu cho Nam Cung Nhược Giai, nàng hiểu ý liền nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng tay dỡ lên hai mảnh ngói. Ánh sáng vàng của nến phát ra thật lung linh, mùi gỗ đàn hương xông lên nghi ngút. Nhược Giai âm thầm đánh giá, hưởng thụ của Dương quý phi này.. quả thật rất không tồi! Vật dụng trang trí đều thuộc hàng cực phẩm.
– Nương nương.
Dương quý phi nâng mắt nhìn, bà cho hai thị nữ lui xuống rồi mới nói.
– Bên phía Hoàng Li thái tử như thế nào?
Thanh Hoa với vẻ mặt đắc ý khẽ cười:
– Bẩm nương nương, hắn không có tỏ ra điều gì bất mãn.
– Vậy thì tốt. Trong này không còn người khác, có thể đổi xưng hô.
– Dạ. Mẫu thân.
Lời vừa ra khiến sự tò mò của Nam Cung Nhược Giai càng tăng chứ không giảm, ha, không ngờ vị Dương quý phi này lại có một đứa con gái riêng! Vậy chẳng phải nàng ta sẽ là muội muội của Cảnh Hạo Nhiên sao? Vả lại còn là một thuộc hạ đắc lực. Thật ra Dương quý phi này có tầm cỡ thế nào đây?
– Mẫu thân, tại sao đến giờ hoàng huynh vẫn chưa hạ lệnh chém?
Không nhắc thì thôi mà đã nhắc đến khiến bà ta càng thêm bực mình:
– Tên cứng đầu đó vẫn chưa chịu ký tên nhận tội. Hoàng huynh con có gấp cũng không thể làm hơn.
Thanh Hoa trầm ngâm một chút rồi nói:
– Chẳng lẽ đã nghiêm hình như vậy mà hắn vẫn không chịu khuất phục? Tên này quả thực rất cứng đầu!
Dương quý phi lại thở dài ai oán:
– Nó cứng đầu giống y như lão hoàng đế kia vậy. Chả trách khi nó vẫn còn là bào thai trong bụng Chiêu Nghiên lại được phong làm thái tử. Lão hoàng đế hồ đồ!
Thanh Hoa bước đến bên cạnh bà ta, khẽ vuốt xuống cơn giận, nói:
– Mẫu thân bớt giận, hiện tại chẳng phải hoàng huynh đã ngồi trên ngôi vị hay sao? Vả lại… Cảnh Hạo Nhiên hiện giờ đã là cá nằm trên thớt, không bao lâu nữa… chúng ta sẽ thành công bao vệ ngôi vị của hoàng huynh, lật đổ cái trụ trời là thái hậu kia không phải càng dễ dàng hơn sao?
Nam Cung Nhược Giai há mồm ra thật to.. thì ra.. hoàng thượng hiện tại mới là con ruột của Dương quý phi! Hèn gì bà ta ba lần bốn lượt hãm hại Cảnh Hạo Nhiên… nếu như vậy.. Cảnh Hạo Nhiên chẳng phải là….
Sao lại như thế?
Nàng thiếu chút nữa thì phát ra tiếng động, cũng may Âm Nhu nhanh trí dùng phép tiên đưa nàng trở lại Nam Cung gia.
Nam Cung Nhược Giai không thất thần như dự đoán mà còn tỏ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nàng là ai chứ? Là cảnh sát! Cảnh sát đó! Sao lại có thể thất thần trước vụ án rắc rối như thế được. Hiện tại nàng đang rất bận, rất bận, đã đến lúc nàng phải suy luận, phải động não một chút. Nàng muốn học người ta phá án! Hưm, coi như là phá vụ án thứ hai sau khi xuyên không đi!
Theo lời Dương quý phi kia thì Cảnh Hạo Nhiên rất có thể là con trai ruột của thái hậu đương triều, điều này rất có khả năng. Bởi vì hắn là con thái hậu, như vậy ngôi hoàng đế kia là của hắn, mà Cảnh Hạo lại là con ruột của bà ta, vì thế bà ta muốn con mình chiếm tiện nghi. Và có vẻ như tên hoàng đế kia cũng đã biết được chân tướng nên mới phối hợp cùng bà ta hãm hại hoàng huynh.
Nhưng mà biểu hiện kia của thái hậu lộ rõ sự thờ ơ, hình như bà vẫn luôn không biết sự thật nhưng có lẽ bà cũng nhận ra được hoàng đế cố tình dồn Cảnh Hạo Nhiên vào chỗ chết, bà luôn nghĩ hoàng đế là con trai ruột nên cho dù có tận mắt chứng kiến Cảnh Hạo Nhiên đầu rơi khỏi cổ thì chắc bà cũng không mảy may đau lòng.
Nam Cung Nhược Giai nghĩ xong liền tức giận đập mạnh tay xuống bà, mắng:
– Mẹ con Dương quý phi thật đáng ghét! Tốt nhất đừng để ta tìm ra chứng cứ!
Âm Nhu tự nãy giờ vẫn luôn im lặng nhìn thấy nàng tức giận liền nhẹ giọng khuyên can:
– Tỷ tỷ, cẩn thận động thai khí. Không nên, không nên!
Nam Cung Nhược Giai vuốt giận, ngồi xuống:
– Rốt cuộc ta nên bắt đầu từ đâu đây? Chứng minh hắn trong sạch trước hay là chứng minh thân phận trước?
-…
– A! Đúng rồi! Nếu như chứng minh được thân phận của hắn, như vậy sẽ có thể kéo mẹ con Dương quý phi xuống nước, cái tội phản quốc tạm thời cũng có thể gác lại!
Âm Nhu nhàm chán tán thưởng một câu:
– Tỷ thật là thông minh! – đối với người biết trước kết quả như nàng… mọi chuyện xảy ra này hết thảy đều nằm trong dự tính. Giả sử ngươi xem một bộ phim nhưng ngươi nhịn không được đã tìm cái kết xem trước thì thử hỏi ngươi có còn thấy thú vị hay không? Âm Nhu… chính là thuộc cái dạng này! Tuy nhiên nàng không có biết cái gì gọi là phim.
– Nhu nhi, muội giúp tỷ đi điều tra chuyện sinh nở của các cung phi một chút.
Này….
Âm Nhu sửa lại khăn che mặt lại lững thững rời đi… ai kêu nàng nợ người ta ba kiếp!
….
– Muội nói sao? Giờ sinh chết nhau một khắc??
Chuyện gì thế này? Một khắc, một khắc làm sao tráo người a?
– Phải, ghi chép rất rõ ràng. Hoàng hậu cũng tức là thái hậu hiện tại vì sinh khó mà ngất đi một khoảng thời gian, trong khi đó Dương quý phi hạ sinh hoàng tử trước lúc hoàng hậu sinh một khắc.
– Có vấn đề! Chắc chắn là thời gian đã bị tráo sửa. Nếu như ta là Dương quý phi khi ta phát hiện hoàng hậu sinh ra một cái thái tử, mà ta cũng sinh ra một hoàng tử, như vậy ta sẽ liền đem chúng đi tráo đổi. Về sau muốn làm cho người khác không chú ý đến con hoàng hậu cũng rất dễ… cứ việc xúi giục nó đi quậy phá, làm nó hư hỏng là xong. Nếu như vậy… khả năng bà ta sinh sau hoàng hậu là rất lớn. Còn việc ghi chép… có tiền có thể sai quỷ xây cối. Hơn nữa, vừa rồi muội nói lúc đó hoàng thượng không ở cùng với Dương quý phi nên thời gian chính xác bà ta hạ sinh chỉ có bà ta biết cùng những người làm nhiệm vụ đỡ.
– Nếu là ta thì ta sẽ nặn ra vài giọt nước mắt cầu xin người đó thông báo ra ngoài ta hạ sinh hoàng tử sớm hơn hoàng hậu để sau này hoàng tử có thể được làm huynh, dù sao nó cũng không nhận được sủng ái từ hoàng thượng, bằng chứng là lúc lâm bồn xung quanh chỉ toàn thị nữ. Nếu người đó lo sợ thì xuất ra một số bạn nhỏ (kim nguyên bảo) để dụ bọn họ mắc câu.
– Còn chuyện tráo đổi thì có lẽ trong lúc bế hai đứa trẻ mang đi “”tiệt trùng”” đã bị đổi. Còn cụ thể thế nào hiện tại ta không có gì chắc chắn.
Không phải trong bệnh viện vẫn thường hay ôm lầm trẻ nhỏ đó sao? Thậm chí có người hơn bốn mươi năm vẫn không hề hay biết.
Âm Nhu rất chăm chú lắng nghe suy luận của Nam Cung Nhược Giai, nàng nhận ra là hoàn toàn chính xác! Thể như chính Nhược Giai là người vạch ra kế hoạch và cũng chính nàng đích thân đi làm vậy. Lúc bấy giờ nàng (Âm Nhu) mới hiểu rõ, tại sao ba kiếp Hạo Nhiên đều chỉ yêu một người. Coi như nàng thua tâm phục khẩu phục.
– Nhi nhi, muội nói xem những người có liên quan đến chuyện này có thể bị giết diệt khẩu rồi hay không? – Hai mắt đang sáng bỗng trở nên vô cùng ảm đạm.
Âm Nhu cũng thấy lòng chùng xuống, sự thật… còn có một người biết rõ chuyện này nhưng… liệu nàng có thể nói ra?
Aizz mặc kệ, giúp người thì giúp cho trót, sư phụ, thật xin lỗi.
– Đi, muội đưa tỷ đến chỗ này! – Nói rồi nàng cùng Nam Cung Nhược Giai biến mất, khi đi thì trời bên ngoài đã hừng sáng, hai người cũng thay vào hai bộ nữ trang một hồng một lục.
…
Âm Nhu đưa Nam Cung Nhược Giai rời khỏi kinh thành đến một vùng đất hoang sơ. Nơi đây hầu như chỉ có chùa chiền cùng rừng rậm mà xa thật xa mới thấy bóng dáng của một ngôi làng.
Nhược Giai hiếu kì hỏi:
– Muội đưa tỷ đến đây làm gì? Phải chăng nơi đây có người chúng ta muốn tìm?
Âm Nhu khẽ cong khoé môi, không tiếc lời tán thưởng một câu:
– Tỷ tỷ của muội là thông minh nhất!
…
Sâu trong rừng cây là một ngôi chùa cổ kính, không biết đã trải qua bao nhiêu niên đại mà màu sắc trên tường gỗ đào mộc đều phai mờ đi theo năm tháng. Ngôi chùa này có tên là… Linh…
Cái gì? Linh Ẩn Tự? Có lầm không? Này không phải chỗ tu hành của Giáng Long la hán hay sao? Thể nào lại xuất hiện nơi đây? Có khi nào sẽ thực gặp được sư phụ Tế Công?
Nhưng vừa mới bước vào chùa Nam Cung Nhược Giai liền đá bay cái suy nghĩ vừa rồi cũng đồng thời vô cùng thất vọng.
Linh Ẩn Tự này lại là am ni cô! Hoá ra nàng đọc nhầm am thành tự! Chắc bởi vì quá quen thuộc nên mới trở nên như vậy.
Hai người cùng nhau lễ phật rất thành tâm. Mỗi người cầu một nguyện vọng… nhưng chung quy cũng là vì một chữ tình.
Âm Nhu bái xong bèn gọi một tiểu ni cô hỏi:
– Xin cho hỏi, quý tự có người nào tên là Thu Thiền hay không?
Tiểu ni cô này mới vào nên không được rõ, thấy phật tử hỏi chuyện, sư thái bèn cung kính mời hai nàng an toạ, lại sai tiểu ni cô bưng trà rót nước. Xong xuôi, sư thái lúc này mới hỏi:
– Chẳng biết hai vị thí chủ từ nơi nào đến?
– Thưa sư thái, tỷ muội chúng ta từ kinh thành đến, à, không giấu gì sư thái, chúng ta đến tìm một người tên là Thu Thiền. Trước đây là thị nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương.
– A di đà phật. Thu Thiền đã không còn mà hiện tại đã là Vân Không. Chẳng hay nhị vị tìm Vân Không là có việc gì?
Nam Cung Nhược Giai tiếp tục nói:
– Năm xưa thái tử bị đánh tráo chỉ một mình Vân sư thái mới có thể làm chứng mà nay thái tử gặp nạn bị người vu oan giá họa e rằng không sống qua trăng tròn. Xin sư thái hãy giúp đỡ bọn ta cứu người, cứu một mạng người hơn xảy bảy tháp phù đồ. Cầu xin người cho ta gặp Vân Không sư thái. – nói xong nàng bất chấp hình tượng quỳ xuống dưới chân Không Mộng sư thái khẩn thiết cầu xin.
Không Mộng sư thái đỡ nàng đứng dậy, trong lúc đó bà bắt mạch thấy nàng đương mang hài tử, nghĩ đến không đành lòng bèn cho tiểu ni cô đi gọi Vân Không, vốn dĩ bà muốn bảo vệ người sư muội nàng nhưng hiện tại… cứu người như cứu hỏa, hơn nữa vị thí chủ này lại rất thành tâm.
– Sư tỷ – Vân Không mang chuỗi tràng hạt cúi người chào sư tỷ – Hai vị thí chủ này là…
– Sư muội, chuyện của hai mươi năm trước… hiện thái tử gặp nạn, họ cần muội giúp đỡ. A di đà phật.
Vân Không rất nhanh đã hiểu, chuyện năm xưa cuối cùng vẫn nên kết thúc, bà đã hèn nhát, áy náy nhiều năm qua… đến hiện tại.. là lúc phải chuộc lại lỗi lầm. Vở kịch trộm thái tráo hoàng năm xưa bà cũng góp một phần công sức.
– Hai vị thí chủ, không nên chậm trễ.
Âm Nhu gật đầu, sau đó nàng một tay một người thoát cái đã biến mất khỏi Linh Ẩn.
Không Mộng sư thái nhìn theo hướng họ rời đi, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm.
– A di đà phật.