Yêu Phu Sủng Thê

Chương 88: Khôi phục nhân thân


Đọc truyện Yêu Phu Sủng Thê – Chương 88: Khôi phục nhân thân

Edit & beta: Thiên Mạn

Lạc Nhất Nhất buồn cười nhìn mẫu thân nhà mình, xem ra trong khoảng thời gian nàng cùng Tiểu Thần không ở đây, phụ thân chiếu cố mẫu thân rất tốt. Ít nhất không làm cho nàng nhìn thấy vẻ mặt quá mức tưởng niệm mà tiều tụy của mẫu thân.

Ánh mắt dạo qua một vòng, cũng không thấy Phong Liệt, Liễu Trân Nhi kỳ quái hỏi: “Nhất Nhất, Phong Liệt không cùng ngươi trở về sao?”

Kỳ thật Lạc Đàn đã sớm muốn hỏi, nhưng nhìn thê nữ một hồi trùng phùng, liền tạm thời cho mẫu nữ các nàng chút thời gian. Lúc này, nghe được ái thê nêu vấn đề, cũng chờ nữ nhi trả lời.

Lạc Nhất Nhất nghĩ nghĩ, phóng Bạch Lang trong Phượng giới ra, nếu như hiện tại che che lấp lấp, ngược lại làm cho song thân lo lắng.

Phu thê Lạc Đàn trừng mắt nhìn Bạch Lang bên người nữ nhi, hai mặt nhìn nhau, đây là ý gì?

Lạc Nhất Nhất vuốt ve đầu Bạch Lang, cười nói: “Liệt, chúng ta về nhà nga.”

Nháy mắt hai mắt phu thế Lạc Đàn trừng lớn, có người có thể nói cho bọn họ đây là có chuyện gì hay không? Phong Liệt biến thành lang?

Lạc Nhất Nhất cười nói: “Mẫu thân, trước đừng nói chuyện này, buổi tối ta lại cùng ngươi hảo hảo nói một chút. Lâu rồi không thấy các ngươi, ta nhớ các ngươi muốn chết. Hiện tại ta giới thệu các bằng hữu của ta cho các ngươi đi.”

“Vị như trích tiên hạ phàm này là ca ca Liệt, Phong Minh. Vị mỹ nữ dáng người hỏa bạo tới cực điểm là công chúa Tinh Linh giới Mộng Toa. Vị mỹ nữ tinh xảo đặc sắc là đại tiểu thư của đệ nhất phú hào Phong Vân đại lục Âu Dương Linh Nhi. Những người khác các ngươi đều nhận thức, ta sẽ không giới thiệu.”


Mọi người đơn giản nhận thức nhau, phu thê Lạc Đàn không nghĩ tới những người nữ nhi mang về có thân phận như vậy. Tuy rằng đối chuyện Phong Liệt vẫn rất nghi vấn, bất quá cũng chỉ đợi tối nay Lạc Nhất Nhất đến giải thích.

Đang lúc mọi người hoà thuận vui vẻ, lão gia tử Kiều gia tới cửa. Nhìn mọi người trong phòng khách, kinh ngạc không thôi, lúc thấy Kiều Phi, hận không thể đập chết hắn. Tiểu tử kia, lúc trước không nói một tiếng, lưu lại thư đá vị trí gia chủ cho ông, bỏ chạy. Thật vất vả có được tin tức hắn trở về, kết quả tiểu tử kia  trực tiếp chui trong nhà người ta, đợi nửa ngày cũng không trở về, rốt cục kiềm chế không được, nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.

Kiều Phi có chút chột dạ né tránh tầm mắt lão gia tử nhà mình. Trước kia hắn muốn Kiều gia ở vị trí đệ nhất, ở trong mắt người khác, hắn là ổn trọng thiên chi kiều tử, đây là lần đầu tiên hắn làm một việc khác với nhận thức của mọi người, có chút không biết phản nói thế nào.

Lạc Đàn hỗ trợ trấn an lão gia tử đang tức giận, lưu hắn cùng nhau dùng tiệc đón gió tẩy trần cho bọn nhỏ vừa trở về, tiệc tối ở một mảnh tường hòa vượt qua.

Sau khi kết thúc, không đợi Kiều lão gia tử tức giận, Kiều Phi ngoan ngoãn trở về.

Không cần phải nói, Lạc Nhất Nhất tự nhiên bị Liễu Trân Nhi khẩn cấp kéo đến phòng. Trừ bỏ mấy năm nay đối nữ nhi tưởng niệm, chuyện của Phong Liệt càng khiến nàng khẩn cấp muốn biết rõ ràng.

Mẫu nữ hai người nằm ở trên giường, Lạc Nhất Nhất chậm rãi nói chuyện sau khi nàng rời nhà cho Liễu Trân Nhi nghe. Liễu Trân Nhi yên lặng nghe Lạc Nhất Nhất nói, tuy rằng Lạc Nhất Nhất tận lực giảm nhẹ các nguy hiểm gặp được ở Phong Vân đại lục. Nhưng là, khi nghe đến chuyện sau khi Phong Liệt biến thành lang, Liễu Trân Nhi vẫn là khóc không thành tiếng.

Lạc Nhất Nhất vừa giúp Liễu Trân Nhi lau nước mắt, vừa nói: “Nương, ta không phải rất tốt thôi, ngươi phải tin tưởng nữ nhi của mình, phải tin tưởng ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy con rể của mình.”

Liễu Trân Nhi nghẹn ngào gật gật đầu, kéo Lạc Nhất Nhất vào trong lòng.  Thượng thiên thật sự là tàn nhẫn, làm cho nữ nhi của nàng chịu nhiều khổ như vậy, nữ nhi từ tám tuổi về sau vốn không có thái bình qua.

Phía trước, Lạc Nhất Nhất cũng không có nói cho phu thê Lạc Đàn, Phong Liệt là bán yêu, chỉ nói cho bọn họ Phong Liệt là người ở một phiến đại lục khác. Lần này, trên cơ bản nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.


Nhưng là, Liễu Trân Nhi biết, mặc kệ Phong Liệt là cái gì, Nhất Nhất đều nhận định hắn. Cho nên, nàng có thể làm, chỉ có thỉnh ông trời phù hộ, cho Phong Liệt sớm một chút trở về. Mẫu nữ hai người vẫn nói đến khi thiên không hơi hơi tỏa sáng mới ngủ.

Ngày hôm sau, Liễu Trân Nhi khẩn cấp nói sự tình cho Lạc Đàn, mới phát hiện Lạc Đàn cũng mang theo đôi mắt thâm quầng. Mới biết được, Lạc Đàn cùng như nàng đợi không kịp, lôi kéo nhi tử hỏi một đêm.

Mấy ngày nay, tất cả mọi người sống trong một mảnh ấm áp. Âu Dương Linh Nhi thực hâm mộ loại ấm áp này, nàng tuy rằng là đại tiểu thư Băng Tuyết Thành, từ nhỏ cái gì cũng không thiếu, nhưng duy độc không có hưởng thụ qua loại cuộc sống gia đình ấm áp thế này. Thật hi vọng nàng về sau cũng có thể sống trong hoàn cảnh này, nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở Hỏa Vương Lăng, mặt bá lập tức đỏ, biểu tình cũng có vẻ không được tự nhiên.

Mộng Toa vốn là quen biến ảo thành bản thu nhỏ đáng yêu, bởi vì Phong Minh giống như càng quen nàng mang bộ dáng tinh linh đáng yêu. Bất quá đến Tinh Thần đại lục sau, Lạc Nhất Nhất bảo nàng khôi phục lớn hình, sợ nàng mang bộ dáng tinh linh sẽ khiến cho phiến đại lục này xôn xao.

Tuy rằng điểm ấy là lo lắng đến, nhưng người thấy qua Mộng Toa đồn đãi Lạc gia đến một vị đại mỹ nữ tuyệt thế. Ở trong lúc vô ý gặp được bộ dáng Phong Minh, cũng có người đồn đãi, Lạc gia có tiên nhân hạ phàm. Tin tức bất hĩnh nhi tẩu (*), trong lúc nhất thời, chung quanh Lạc gia bị vây chật như nêm cối, chỉ vì muốn nhìn phong thái tiên nhân.

(*) bất hĩnh nhi tẩu: Không chân mà chạy. Chỉ lời đồn được lan truyền mau chóng.

Lạc Nhất Nhất không nói gì nhìn hai người: “Sớm biết vậy làm hai người hóa xấu một chút.” Lạc Vũ Yên đồng ý gật gật đầu: “Không nghĩ tới người Tinh Thần đại lục hiện tại đều không phẩm vị như vậy, vì chút việc nhỏ lại nháo thành như vậy.”

Âu Dương Linh Nhi biết hai nữ nhân này ăn vị, bất quá nói trở về, chính nàng cũng rất buồn bực, theo chân bọn họ đứng chung một chỗ, nàng cũng chỉ có thể xem như thanh tú.

Vui vẻ nhất là Manh Manh, Liễu Trân Nhi thực thích diện mạo đáng yêu của  Manh Manh, cảm thấy nàng giống Lạc Nhất Nhất lúc nhỏ. Manh Manh cảm nhận được loại tư nhiên quan tâm mà ở Tinh Linh giới nàng đều không có cảm nhận được.


Ở nhà qua nửa tháng, mọi người quyết định lên đường đi Ngọc Dược Cốc, nghĩ đến một đoạn thời gian rất dài không thấy được nhi tử và nữ nhi, phu thê Lạc Đàn trong lòng khó chịu không thôi. Nhưng là, hiện tại bọn họ có thể làm chính là cầu nguyện bọn nhỏ bình an, sớm một chút cứu Phong Liệt trở về.

Kiều Phi không biết cùng lão gia tử Kiều gia nói gì đó, lão gia tử tuy rằng vẫn là thở phì phì, bất quá cũng không ngăn trở hắn đi cùng đám người Lạc Nhất Nhất.

Lộ tuyến hồ sơ ghi lại là con đường Ngọc Dược Cốc lúc trước còn không có phong bế. Bất quá, này cũng không ảnh hưởng đám người Lạc Nhất Nhất. Thực lực của bọn họ cũng đủ xé mở kết giới, tiến vào Ngọc Dược Cốc.

Thời điểm mọi người xuất hiện ở Ngọc Dược Cốc, tất cả mọi người trong cốc ngây ngẩn cả người, Ngọc Khinh Dương rất nhanh liền chạy đến. Chuyện này rất nghiêm trọng, Ngọc Dược Cốc rõ ràng đã hoàn toàn phong bế, làm sao có thể còn có ngoại nhân tiến vào đâu.

Nhìn thấy Lạc Nhất Nhất cầm đầu, Ngọc Khinh Dương có chút nghi hoặc, là hắn lỗi giác sao? Như thế nào nhìn có chút quen mắt? Lúc này Ngọc Tường cùng Ngọc Lâm cũng chạy lại đây. Mọi người đều không có nhận ra Lạc Nhất Nhất sau khi giải độc.

Lạc Nhất Nhất đi đến trước mặt Ngọc Khinh Dương, chắp tay hành lễ. Ngọc Khinh Dương vì Lạc Nhất Nhất đã giải độc cảm thấy cao hứng, nhưng hắn tối để ý là, bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở trong này?

Lạc Nhất Nhất đưa Bạch Lang trong Phượng giới ra, đơn giản kể lại sự tình cho Ngọc Khinh Dương, Ngọc Khinh Dương bất khả tư nghị nhìn Bạch Lang trước mắt. Nó chính là Phong Liệt? Đồ đệ hắn cho rằng thiên phú rất cao? Thực lực Lạc Nhất Nhất đã có thể mở ra cấm chế?

Ngọc Tường cùng Ngọc Lâm nhìn thấy Lạc Nhất Nhất đều rất vui sướng.

Lạc Nhất Nhất nói thẳng mục đích nàng đến đây, Ngọc Khinh Dương vừa nghe, cau mày. Hắn như thế nào có thể đáp ứng Lạc Nhất Nhất lấy đi Cổ Ngọc phong bế Ngọc Dược Cốc? Ngọc Tường và Ngọc Lâm cũng biết sự tình nghiêm trọng. Nhìn hai người trầm mặc, Ngọc Lâm mở miệng nói: “Tường Nhi, ngươi trước an bài nơi ở cho Nhất Nhất và bằng hữu của nàng.” Ngọc Tường gật gật đầu.

Lạc Nhất Nhất hướng Ngọc Khinh Dương thi lễ, rồi cùng Ngọc Tường rời đi. Tuy rằng biết sự tình có vẻ khó làm, nhưng là nàng hi vọng có thể giải quyết trong hòa bình.

Hai ngày này, Ngọc Dược Cốc đều vượt qua trong một mảnh lo lắng. Lạc Nhất Nhất biết, bọn họ lần này đến, đối Ngọc Dược Cốc mà nói, giống như là một hồi tai nạn.

Hai ngày qua, Ngọc Khinh Dương giam bản thân trong phòng. Mặc dù là thầy trò ngắn ngủn vài ngày, hắn cũng có nghĩa vụ nghĩ biện pháp cứu đồ đệ của mình, nhưng là có lẽ sẽ làm cho cả Ngọc Dược Cốc lại gặp tai nạn.


Nhưng là, hiện tại Lạc Nhất Nhất có thể xé mở cấm chế, là người hắn có thể ngăn cản sao?

Lạc Nhất Nhất nhìn Ngọc Khinh Dương rốt cục đi ra, biết trong lòng hắn hẳn là đã có quyết định. Hai người một trước một sau, đi vào một đỉnh núi. Ngọc Khinh Dương mở miệng nói: “Mặc kệ ta có đồng ý hay không, ngươi đều sẽ mạnh mẽ lấy đi Cổ Ngọc đúng không?”

Lạc Nhất Nhất gật gật đầu: “Nếu như ta thật sự mang đến tai nạn cho Ngọc Dược Cốc, khiến cho ta xuống địa ngục đi, ta là không có khả năng buông tha Liệt.”

Hai câu nói sau, liền lâm vào trầm mặc, lúc này Ngọc Tường và Ngọc Lâm từ phía sau đi ra, Ngọc Tường mở miệng nói: “Gia gia, ngươi đưa Cổ Ngọc cho Nhất Nhất đi, này cấm chế có lẽ là bảo hộ của chúng ta, nhưng cũng có khả năng trở thành điểm trí mạng cho chúng ta. Cùng ngoại giới thoát ly, nếu như ở một ngày nào đó, cấm chế hủy hoại, chúng ta không thể không cùng ngoại giới tiếp xúc, khi đó, có lẽ chúng ta đã không có biện pháp thích ứng.”

Ngọc Lâm và Ngọc Tường vẫn theo ở phía sau, kỳ thật là lo lắng hai người bọn họ không thể đồng ý mà động võ.

Nhìn Ngọc Khinh Dương vẫn là không nói, Lạc Nhất Nhất nói: “Ta lấy danh dự đệ nhị gia Tinh Thần đại lục hứa hẹn, nhiều thế hệ đều che chở Ngọc Dược Cốc.”

Thật lâu sau, Ngọc Khinh Dương mở miệng nói: “Thôi, cầm đi, mặc dù ta có tâm ngăn trở, cũng vô lực ngăn cản. Nhân tài như các ngươi xuất hiện càng ngày càng nhiều, cái cấm chế này cũng không có khả năng giữ được Ngọc Dược Cốc về sau không bị người quấy rầy.”

Lạc Nhất Nhất thật sâu thi lễ, theo Ngọc Lâm đi lấy Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc tuy là hình dạng ngọc, nhưng trung gian được khảm một viên tiểu  tinh thạch. Lạc Nhất Nhất lấy tinh thạch ra, vội vã thả ra một phách của Phong Liệt.

Một trận hồng quang bao vây lấy Khóa Hồn Châu thật lâu không lùi, sắc mặt Lạc Nhất Nhất nháy mắt trắng bệch. Hơi khóc nức nở hỏi: “Minh ca ca, có phải hay không có vấn đề gì?” Hồng quang kia cực kỳ giống yêu lực đã cắn nuốt Phong Liệt làm cho Lạc Nhất Nhất lập tức bối rối.

Phong Minh cũng không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhíu mày suy tư, hồng quang thối lui, một tiểu hài tử năm sáu tuổi đứng ở vị trí Bạch Lang đứng lúc trước. Lạc Nhất Nhất nước mắt lăng dài, lăng lăng nhìn Phong Liệt bản thu nhỏ trước mắt, sau đó… Sau đó… Nháy mắt ôm Liệt vào trong ngực. Đỏ mặt nói: “Các ngươi đều nhìn chằm chằm cái gì, Liệt nhà ta không mặc quần áo…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.