Bạn đang đọc Yêu Phu Quân Lang Băm: Chương 8
Edit: Ái Nhân
“Ưm… Nóng quá… Thật lớn…” Bút Mạt Trừng nhíu mày rên rỉ, theo lửa nóng nam tính từng tấc từng tấc xâm nhập vào trong cơ thể, giửa trán đổ mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mãi đến khi hắn thong thả vô cùng chôn hoàn toàn dục căn vào trong hoa kính không ngừng co rút, hai người đều đã không ngừng thở dốc rên rỉ.
“Mạt Mạt của ta… Cảm giác được ta nóng lên trong cơ thể nàng không?” Đô Chậm Ảnh yêu thương nhìn nàng nũng nịu thở dốc dưới thân, thậm chí eo nhỏ cũng theo bản năng đong đưa, làm cho hắn nhịn không được nhẹ cười ra tiếng, nhưng không vội ở trên người nàng tận tình rong ruổi.
Mỗi một phản ứng của nàng đều là hắn tự tay dạy dỗ, mỗi một chỗ mẫn cảm của nàng cũng là hắn cẩn thận khai quật ra, cho nên hắn phi thường hiểu biết lúc này nàng không thể thỏa mãn mà thống khổ.
Mạt Mạt của hắn a… làm cho hắn vãn phần trìu mến, lại muốn bắt nạt nàng, khiến cho nàng ở dưới thân mình khó chịu rơi lệ…
“Mạt Mạt, muốn cái gì thì nói ra, nghe?” Hắn vô cùng thân thiết cắn lỗ tai nàng. “Nói a, bằng không như vậy rất khó chịu đó?”
“Thật xấu… Đô Chậm Ảnh… chàng thật xấu…” Nàng nghẹn ngào lên ắn, hai tay không ngừng đánh hắn.
Người đàn ông này… Trừ Tiểu Ảnh đơn thuần sẽ không như vậy ra, mỗi một nhân cách khác tựa hồ đều lấy bắt nạt nàng làm vui, bây giờ ngay cả chuyện xấu hổ như vậy đều phải bắt nàng mở miệng ra yêu cầu sao?
“Ta không xấu, chỉ cần nàng nói ra ta sẽ cho nàng… cho nàng rất nhiều, rất nhiều… giống như vậy…” Hắn giống như đùa va chạm thật mạnh vào hoa tâm của nàng chút, dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc câu dẫn nàng nói ra khát vọng sa đọa nhất trong lồng.
“A ừm… ta… ta… ta muốn…”
“Muốn cái gì?”
“Ta muốn chàng… muốn chàng giống như mới vừa rồi vậy… ô…” Cảm giác xấu hổ mạnh liệt cùng dục vọng hung mạnh kéo co ở trong cơ thể, làm cho nàng thuận theo nói ra khỏi miệng, lại nhịn không được khóc nức nở ra tiếng.
“Như vậy sao?” Hắn chậm rãi co rúm, sau khi nàng phát ra rên rĩ thỏa mãn bỗng nhiên dừng lại.
“A… Đừng có ngừng… Ta muốn chàng nhanh thêm chút, sâu một chút nữa…” Thỏa mãn trong phút chốc không thể bổ cung vào hư không không ngừng truyền đến từ thân dưới, nàng nhịn không được mở miệng thúc dục hắn.
Hắn tà tứ cười, nhìn đóa hoa nhài nhuộm màu sắc tình dục hắn cho ở dưới thân kia, nở rộ ra sắc hồng xinh đẹp, không ngừng run run cầu xin hắn yêu thương.
Đô Chậm Ảnh làm cho nàng nghiêng người qua, kéo cao đùi đẹp của nàng lên, bắt đầu không ôn nhu dừng sức va chạm vào Hoa Nhị mềm mại của nàng.
“A… Chậm Ảnh… sâu quá…” Hai tay Bút Mạt Trừng bấu chặt vào thành giường, vú theo hắn ra vào mà chớp động lên xuống, hơi thở đàn hương từ miệng phát ra một tiếng rên yêu kiều.
“Không phải muốn ta nhanh một chút sao, lại sâu một chút sao?” Sao như vậy lại không được?” Hắn ý xấu trêu chọc nàng, thậm chí đem thẳng dài hoàn toàn rời khỏi, tà ác dựa vào đệm trên giường dong lười nói: “Nếu không, chính nàng lại đây đi!”
Bút Mạt Trừng ai oán liếc hắn, chưa thỏa mãn dục vọng làm cho lửa nóng trong cơ thể nàng một trận mạnh hơn một trận, rốt cục kiềm chế không được khóa ngồi trên bụng của hắn.
“Chậm Ảnh… Ta sẽ không…” Nàng giống như cầu xin tha thứ nhìn hắn, chỉ mong hắn không cần cố ý tra tấn nàng.
Nhưng mà Đô Chậm Ảnh lại thích nhìn bộ dáng nàng vừa thẹn lại quẫn, lại không thể không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên làm sao dễ dàng thu lại như vậy chứ?
“Sẽ không?” Hắn nhẹ cười một tiếng, cũng không định hỗ trợ. “Cầm bảo bối của ta, sau đó chậm rãi cho vào trong tiểu huyệt của nàng, như vậy được không?”
Nàng cắn cắn môi, ủy khuất rơi lệ, lại chỉ có thể nghe lời nâng người lên, chậm rãi nhét nguồn nhiệt cứng rắn kia vào trong nơi riêng tư nóng ẩm dính ngấy của mình.
“Xem, không phải được rồi sao? Nếu muốn thì tự động a!” Hắn thúc giục.
Nước mắt chưa khô khuôn mặt nhỏ nhắm nhuộm màu hồng nhạt, bày ra phông tình quyến rũ của cô gái trẻ, tuy rằng ngượng ngùng không thôi, nhưng nàng lại động eo lên xuống, theo nhu cầu của bản thân dần dần tăng nhanh tốc độ vặn vẹo.
“A… Ừm…” lát sau, hoa huyệt nàng co rút nhanh, một trận dịch yêu chảy xuôi đọng lại trên thắt lưng hắn, cả người cũng vô lực đè lên người hắn thở dốc dồn dập.
“Nếu Mạt Mạt đã hưởng thụ xong, bây giờ không phải nên đến giúp vi phu sao?” Đô Chậm Ảnh nâng thân mình mềm yếu của nàng chuyển qua giữa hai chân mình, sau đó đè thấp đầu nàng xuống, đến gần dâng trào vẫn đứng thẳng như cũ của hắn.
Bút Mạt Trừng biết ý định của hắn, nhưng mà… Nhìn đến dương vật vừa mới làm cho nàng đạt đến cao trào ở trước mắt không ngừng run run, nàng liền nhịn không được muốn lùi bước.
“Mạt Mạt, mau đến nha!” Đô Chậm Ảnh ôn nhu thúc giục nói.
Có lẽ giọng nói hắn rất mê người, khơi dậy dục vọng tiềm ẩn trong lòng nàng, nàng mở miệng nhỏ ra, chậm rãi mút vào lửa nóng thật lớn kia.
Nàng bắt đầu di động đầu lên xuống, có chút khó khăn phun ra nuốt vào, còn vươn cái lưỡi đinh hương khẽ liếm nếp nhăn ở ngoài.
“Chị Mạt… A! Này…” A Phúc đột nhiên vọt vào cửa, nhìnthấy một màn dâm mỹ này.
Chỉ thấy chị Mạt luôn luôn hiền lành nằm sấp lên thận dưới công tử nhà họ Đô, hình như đang cố gắng phun ra nuốt vào cái gì, mà công tử nhà họ Đô vẻ mặt lại không vui trừng hắn.
“Xem đủ chưa? Còn không đi ra ngoài!” Đô Chậm Ảnh lạnh lùng hạ lên đuổi khách.
“Em… Em lập tức đi ra ngoài.” A Phúc đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi phòng, tay chân gọn gàng đóng cửa lại.
Thì ra là vợ chồng sẽ làm chuyện này sao? A Phúc đứng ngoài cửa nuốt nước miếng, đuổi không được một màn tình cảnh mời vừa nhìn thấy.
Đột nhiên, trong phòng lại truyền đến tiếng kêu cầu xin tha thứ cùng tiếng thân thể va chạm, khiến cho đỏ ửng trên mặt hắn lan đến cổ, vội vàng chạy đi không dám lưu lại.
Ô ô… Công tử nhà họ Đô trứng thối! Nhất định biết hắn còn đứng ở bên ngoài, mới cố ý làm ra thanh âm…
Đuổi được khách không mời mà đến, Đô Chậm Ảnh nhẫn nại cũng đã đến cực hạn.
Kéo thân thể mềm mại giữa hai chận thành tư thế ngồi, hắn động lưng một cái, vùi thật sâu dâng trào bị nàng mút qua vào trong hoa kính nóng ẩm.
“A ưm… không cần… ta vừa mới hầu hạ chàng xong mà…”
“Còn chưa đủ! Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tất nhiên khiến cho người ta hưởng thụ, nhưng sao có thể so với huyệt mềm mất hồn này chứ?” Hắn đáp lại như vậy, lần lượt rút ra đâm vào đều khiến cho nàng thút thít.
Hắn yêu cầu cuồng nhiệt như lửa, khiến cho nàng cơ hồ không thể thừa nhận khoái cảm cùng đau đớn, mãi đến khi sắp ngất đi, trong nháy mắt bên tai nàng mới truyền đến tiếng hô thỏa mãn của người đàn ông, hoa tâm cũng theo đó chứa đầy tinh hoa nóng bỏng.
Đô Chậm Ảnh nhìn thiên hạ ngất trong ngực, yêu thương khàn giọng nói: “Mạt Mạt của ta, ở trên đời này nàng chỉ có thể tốt với ta, vĩnh viễn chỉ có thể tốt với ta…”
“Ty chức cứu giá chậm trễ, xin thánh thượng giáng tội.” Trong đêm tối, một người áo đen mặt mờ ảo quỳ trên mặt đất, nói chuyện với người đàn ông nửa ngồi trên giường.
“Không cần để ý. Trẫm cải trang đi tuần, chính vì không muốn đánh rắn động cả, chỉ là không dự đoán được có người to gan lớn mật như vậy, thê nhưng giữa ban ngày ban mặt ám sát khâm sai. Nếu thật muốn theo như ý định của ngươi mang theo nhóm lớn người ngựa theo hộ giá, chẳng phải không thể nào biết được những tặc tử này kia cả gan làm loạn đến mức nào?” Hoàng thượng không tức không hỏa nói, giọng nói bình thản không mang theo ý trách tội.
Nhưng mà người mặc áo đen trung thành tận tâm kia lại không nghĩ như vậy, vẫn tự trách như cũ nói: “Ty chức hộ giá bất lực, đáng tội chết vạn lần, may mắn thánh thượng bình an vô sự, nếu không ty chức có chết vạn lần cũng khó thoát tội.”
“Thôi, nếu trẫm cũng không lo ngại, sẽ không nhất định nhắc lại việc này.” Hoàng thượng dừng một chút, mới tiếp tục hỏi: “Tình Ngọc, chuyện lúc trước ta nhờ ngươi điều tra sao rồi?”
Đây mới là trong điểm hắn giả trang thành khâm sai ra cung điều tra nghe ngóng.
Hội tuyển tú ba năm tổ chức một lần sắp đến, nghe nói vùng Dương Châu có viên quan chẳng ra gì ép các cô nương xinh đẹp đã có chồng vào cung tham tuyển, dựa vào cái này để có cơ hội thăng quan tiến chức, cho nên hắn mới mang Tình Ngọc ra khỏi cung, tính tìm hiểu sự thật.
Chỉ là không nghĩ đến… ‘Khâm sai’ hắn đây cũng còn chưa hoàn thành mục đích, đã có một đám hung thần ác sát tiến đến muốn đưa hắn lên tây thiên, mới có thể khiến cho hắn nằm ở trong này như bây giờ.
“Bẩm thánh thượng, kết quả ty chức ở trong thành Dương Châu nhiều ngày ngầm điều tra, chứng minh xác thực có việc này, hơn nữa…” Tình Ngọc bỗng nhiên dừng lại, muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì? Nói thẳng ra đi!”
“Lần này ty chức lấy được danh sách cô nương bị quan viên chọn ra cưỡng ép, bên trong có…”
Nghe thấy một cái tên quen thuộc, hoàng đế nhịn không được nheo mắt lại, lại xác nhận một lần nữa nói: “Tin tức này chính xác không có lầm?”
“Vâng.”
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên giả dối cười nói: “Không sao, không cần ngăn cản bọn họ, để cho bọn họ làm theo kế hoạch sớm đã định. Tình Ngọc, một đường an bài người chăn sóc ‘nàng’, đợi sau khi đến kinh thành, chúng ta lại cầm cái úng bắt ba ba!”
Nghĩ trời cao hoàng đế xa, đã muốn không xem hắn ra gì tác quái?
Lần này, nhìn hắn giáo huấn bọn quan lại hỗn trướng này như thế nào!
Ánh nắng chói chang xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào giường, khiến cho Bút Mạt Trừng cả người đau nhức mơ mơ màng màng ngồi dậy. Nàng chạm vào nửa giường đã lạnh, còn buồn ngủ quét một vòng trong phòng, mại đến khi nhìn thấy đóa hoa nhài đặt ở trên bàn, mới lộ ra núm đồng tiền mê người.
Người đàn ông này, hôm qua ép buộc nàng như vậy, hôm nay ngược lại biết tặng hoa cho nàng vui.
Xuống giường, rửa mặt chải đầu một phen, nàng mặc quần áo ra khỏi phòng, vừa nhớ đến hành vi quái dị thành quen của ông chồng xấu xa của nàng mấy ngày nay lúc nàng thức dậy.
Từ ngày đó ở trên đường trở về, hắn không biết bận cái gì, không phải là đau đầu viết viết, thì là sáng sơm tinh mơ chạy đi hái thuốc như bây giờ…
Đang lúc Bút Mạt Trừng tự hỏi, A Phúc bỗng nhiên vọt vào, vẻ mặt hoảng sợ reo lên: “Chị Mạt! Mau, mau trốn đi!”
Trốn đi? Đang tốt vì sao phải trốn đi? Bút Mạt Trừng khó hiểu nhìn hắn, còn chưa kịp đáp lại đã bị hắn kéo tay áo chạy đến cửa sau.
“A Phúc, đang yên đang lành, vì sao chị phải trốn đi? Bên ngoài có người nào sao?” Bút Mạt Trừng vẫn đứng im, kiên quyết muốn hắn đưa ra đáp án trước.
“Đừng có dừng a! Bên ngoài có rất nhiều quan binh, nói là muốn tìm chị!” A Phúc lo lắng nói.
“Quan binh tìm ta làm cái gì?” Bút Mạt Trừng mặt nhăn mày nhó.
Trước không cần nói nàng qua bên này tuân thủ pháp luật đến mức nào, đến ngay cả trong thế giới thực của nàng ngay cả giất phạt cũng không có nhận nửa tờ a!
“Tìm nàng vào cung tuyển phi a!” Một thanh âm đột ngột lại quen thuộc sáp nhập vào cuộc trò chuyện của hai người.
Bút Mạt Trừng cùng A Phúc cùng quay đầu nhìn lại, rõ ràng phát hiện bọn họ bị vây quanh rất đông, mà thằng đàn ông đi đầu phát ra tiếng, chính là Đô Chậm Tuyệt ngày đó ở trên đường bị tổn hại đến mức lấy mặt đi quét rác!
“Mày đến đây làm gì?” Bút Mạt Trừng ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt phòng bị nhìn Đô Chậm Tuyệt từ trong đám người đi về phía nàng.
“Làm cái gì?” Hắn cười khoa trương, “Sao em dâu có thể hỏi như vậy chứ? Ta thật sự đến đêy báo tin vui a!
Nói thật, nếu ánh mắt hắn không âm hiểm như vậy, tươi cười trên mặt không ghê tởm như vậy, lời nói không khoa trương, có lẽ nàng còn suy nghĩ tin tưởng lời nói của Đô Chậm Tuyệt.
Nhưng mà bây giờ, nàng chỉ cảm thấy hắn căn bản đang nói hưu nói vượn, nhìn nụ cười gian ác trên mặt hắn, nàng không cần nghĩ cũng biết, đây chỉ là chồn tìm đến cửa chuẩn không có việc tốt.
Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của nàng, còn có bộ dáng dang hai tay bảo vệ đứa nhỏ kia của nàng, Đô Chậm Tuyệt nhịn không được chậc chậc hai tiếng.
“Ta nói em dâu a, đương kim thánh thượng là minh quân trăm năm khó gặp, tuổi cùng lắm mới qua 20, diện mạo anh tuấn tuấn lãng, có bao nhiêu khuê nữ mong chờ có thể vào cung tuyển phi, em đừng đang ở trong phúc mà không biết phúc, nếu không có ta bỏ công tiến cử, bằng em cùng thân phận của thằng ngốc Đô Chậm Ảnh kia, lao công khổ tứ đến mấy cũng không có được lợi ích này.”
Lợi ích gì? Chồng nàng cũng chưa có chết lại ép nàng tái giá!
“Ta nói đương kim thánh thượng thiếu lựa chọn như vậy sao? Ngay cả phụ nữ đã bị dùng qua cũng dám muốn, không sợ mặc đôi giày hư khiến người trong thiên hạ nhạo báng sao?”
“Ha! Này phải kể công ta ở trước mặt tri phủ đại nhân cam đoan.” Đô Chậm Tuyệt cười ái muội với nàng. “Gả cho thằng ngốc kia, sợ là hắn ngay cả viên phòng đều không biết làm thế nào? Huống chi thằng ngốc kia lại không mời bất kỳ trưởng bối nhà họ Đô nào, loại hôn nhân chung thân tự quyết này căm bản không được chấp nhận.”
Trưởng bối nhà họ Đô cái gì? Nhà họ Đô còn lại không phải đều là hỗn đản chỉ biết khua môi múa mép sao? Sao còn có trưởng bối gì a?
“Mày nói bậy bạ cái gì? Ta cùng tướng công là vợ chồng danh xưng như thực, căn bản không có khả năng vào cung tuyển vương phi bỏ đi kia, mày vẫn nên nhanh chóng chết tâm đi!
Đô Chậm Ảnh, sao chàng chưa trở lại, vợ chàng sắp bị người ta ép tái giá a!
“Huống chi, mày làm như vậy không phải chẳng khác nào khiến cho tướng công nhà ta bị cắm sừng sao? Như vậy gọi là huynh trưởng gì?” Nàng khinh thường trách mắng.
“Hừ! Hắn nếu không xem ta là huynh trưởng, ta cần gì phải quan tâm hắn có thể bị vợ cắm sừng hay không? Huống chi… Ngày đó hắn hại ta mất mặt trước mặt mọi người, bây giờ ta khiến vợ hắn trả lại món nợ này cũng không có gì không đúng!”
“Mày… Vô sỉ!” Bút Mạt Trừng hổn hển, lại tìm không ra từ thúi gì để mắng người.
Thật quá đáng! Đô Chậm Tuyệt này quả thực phát rồ, ngay cả loại chuyện này cũng có thể nói đủ tình hợp lý được!
Quan viên một bên vẻ mặt không kiên nhẫn thúc giụn nói: “Bớt nói nhảm đi, nàng là người cuối cùng trong danh sách, trực tiếp mang đi!”
Hắn ra lệnh một tiếng, quan binh lập tức động thủ bắt người, cho dù A Phúc cùng Bút Mạt Trừng liều mình chống cự, lại vẫn đánh không lại bọn họ.
“Buông ra! Buông ra! Buông chị Mạt ra!” A Phúc bị bức tường người ngăn cản, không thấy được thân ảnh Bút Mạt Trừng, chỉ có thể lòng nóng như lửa đốt rống to kêu to.
“Mang đi.” Quan viên ra lệnh bước đi, Đô Chậm Tuyệt vẻ mặt ninh nọt theo đuôi phía sau, một đám người chậm rãi rời đi, hoàn toàn không để ý đến A Phúc kháng nghị kêu to.
Bút Mạt Trừng bị quan viên mang đi liên tục quay đầu lại hô: “A Phúc! A Phúc! Đi tìm chàng về, đi tìm Đô Chậm Ảnh về cứa ta——“
Thanh âm của nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng rốt cuộc không nghe thấy.
A Phúc tay chân luốn cuống quỳ ngồi dưới đất, thì thào tự nói: “Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ…”
Dấu chân lung tung, còn có 1 thằng ngốc thất hồn lạc phách, quỳ ngối dướu đất thì thào tự nói, chính là cảnh tượng Đô Chậm Ảnh nhìn thấy khi đi hái thuốc trở về.
“Ai vừa đến? A Phúc?” Thấy hắn không có phản ứng, Đô Chậm Ảnh dùng sức lắc lắc bả vai của hắn. “A Phúc! A phúc! Cậu mất hồn hà?!”
Đôi mắt không có tiêu cự dưới lay động của hắn rốt cục tìm lại thần thái, A Phúc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt Đô Chậm Ảnh, nhất thời khóc rống thất thanh.
“Ô ô… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… chị Mạt… chị Mạt bị bắt đi rồi… lám sao bây giờ…”
Hoa nhài của hắn bị nang đi? Trong khóc lóc sướt mướt của hắn, Đô Chậm Ảnh chỉ bắt giữ câu mấu chốt nhất.
Giỏ thuốc trên tay rớt xuống mặt đất, hắn khó nén cuồng nộ rít gào truy vấn: “Em vừa mới nói cái gì? Mạt Mạt bị bắt đi rồi? Chuyện này xảy ra khi nào? Mà bị ai bắt đi?”
“Ô ô… em cũng không biết… sáng hôm nay… trong nhà bỗng nhiên có một đội quan binh, còn có chủ nhân nhà họ Đô kia… nói muốn bắt Mạt Mạt vào cung tuyển phi…” A Phúc nghẹn ngào nói, “Chị Mạt chị… chị vẫn kêu em đi tìm anh, nhưng mà em không biết anh đi đâu… cũng chỉ có thể ngồi ở đây chờ… ô ô…”
Trong mắt Đô Chậm Ảnh hiện lên một tia thống khổ, hai tay không ngừng nắm chặt, mãi đến khi móng tay đâm vào trong thịt vẫn không thấy đau đớn.
Chết tiệt! Nàng luôn luôn tìm hắn, hoa nhài của hắn luôn luôn tìm hắn, mà hắn thế nhưng… không có.
Đáng chết nhất là hắn, là hắn! Lúc nàng kêu muốn tìn hắn, hắn lại không ở bên cạnh nàng, mà ở bên ngoài hái cây thuốc bó đi gì đó.
“Ai nha, sao mọi người đều mặt xám mày tro vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Chu Gia Tĩnh vừa ưỡn thắt lưng lười, vừa ngáy, không rõ hai người trong sân làm sao vậy?
Phát hiện người đứng không hề đáp lại lời nói của hắn, Chu Gia Tĩnh trực tiếp chuyển đổi mục tiêu, hỏi thằng nhỏ vẫn quỳ dưới đất khóc không ngừng kia.
“Ta nói A Phúc a, sao em khóc thành như vậy? Đàn ông khóc sướt mướt thật khó coi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói ra cho ta nghe xem!”
A Phúc oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, buồn bực bộ dáng ung dung thản nhiên kia của hắn, nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn kể lại sự việc.
Hừ vừa rồi không biết trốn đi đâu, bây giờ còn dám ra đây hỏi đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng A Phúc không vui nghĩ.
Chu gia Tĩnh cười cười, nhẹ lay động cái quạt, bước chậm đi đến trước mặt người đàn ông vẫn cúi đầu gắt gao nắm chặt tay.
“Đô huynh, tuy rằng bình thường anh luôn muốn làm thế nào đưa ta về tây thiên, nhưng anh cứu tiểu đệ vẫn là sự thật, bây giờ nên để tiểu đệ tận tâm tận lực, báo đáp phần ân tình này.”
Đô Chậm Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hờ hừng nói: “Một khi vào cung tuyển phi liên nằm trong quản lý của thiên tử, cậu có biện pháp nào cứu Mạt Mạt về?”
“Nếu không, chẳng lẽ anh có biện pháp nào tốt sao?” Gấp quạt lại, Chu Gia Tĩnh hứng thú dạt dào nhìn hắn, có chút tức giận vì bị người hoài nghi năng lực.
“Ta giỏi dùng thuốc, cũng chỉ có thể dùng thuốc.” Đô Chậm Ảnh nhìn về phía phòng thuốc, bên miệng câu ra một nụ cười lãnh khốc.
Không… Sẽ không như hắn tưởng tượng chứ? Hắn muốn dùng thuốc một đường độc đến kinh thành sao?! Khóe miệng Chu Gia Tĩnh có chút run rẩy.
Tuy rằng đây cũng là một biện pháp, nhưng sự việc còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, hẳn là không cần dùng thủ đoạn kịch liệt như thế a?
Hắn cười gượng vài tiếng, đưa ra đề nghị. “ Đô huynh, nếu bọn họ muốn cô nương Bút Mạt Trừng vào cung tuyển phi, nói vậy sẽ không gây bất lợi đối với cô nương Mạt Trừng, vừa vặn tiểu đệ có chút quen biết ở trong kinh thành, có thể trước sắp xếp cô nương Mạt Trừng ở trong cung, chờ chúng ta đến nơi nghĩ cách cứu viện, anh cảm thấy sắp xếp như vậy thế nào?”
Đô Chậm Ảnh lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái. “Cho dù chỉ có một tia khả năng, ta cũng sẽ không để Mạt Mạt bị người đàn ông khác mơ tưởng, tránh ra!”
Thấy hắn không đổi muốn huyết tẩy kinh thành, trong lòng Chu Gia Tĩnh hoảng hốt, vội vàng đưa ra phương án. “Bằng không sau khi đám người kia mang cô nương Mạt Trừng vào cung, ta lập tức sắp xếp nàng vào một biệt viện khác, tách hẳn với khuê nữ tuyển tú, như vậy thế nào?”
Lúc này ngược lại làm cho Đô Chậm Ảnh dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn.
“Cậu thật sự có thể làm được?”
“Tất nhiên, tất nhiên! Đúng lúc tiểu đệ quen biết vài người trong cung, có thể sắp xếp như vậy.” Chu Gia Tĩnh liên tục cam đoan, khẩn trương đổ mồ hôi lạnh. “Như vậy… Chúng ta lên đường vào kinh hỉ?”
Đô Chậm Ảnh không nói một câu, tùy ý hai người bọn họ bắt đầu xử lý công việc cần chuẩn bị để vào kinh, hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đầu, trong lòng lập thề ——
Hoa nhài đáng yêu của ta a, nàng nhất định phải lông tóc không thương chờ ta, nếu không cho dù phải huyết tẩy kinh thành, ta cũng sẽ làm cho những người thương tổn nàng trả giá đắt!