Đọc truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế – Chương 404
Chương 404: Không thích ăn đồ tráng miệng
“Thích không?” Tư Tuấn hai tay chống cằm nhìn Diệp Thiến Nhi.
Diệp Thiến Nhi rất vui vẻ, Tư Tuấn đương nhiên cũng rất hạnh phúc, người con gái nhỏ bé này thích thứ gì thì tất nhiên anh cũng sẽ thích thứ đó.
“Ừm, ừm” Diệp Thiến Nhi gật đầu như gà mổ thóc, lần này đúng là rất đáng, nếu không cô đã bỏ lỡ một nơi tốt như vậy. , “Thích thì tốt” Tư Tuấn cười.
Đây là khách sạn năm sao, làm việc rất nhanh. Tư Tuấn gọi món được một lúc, người phục vụ đã đẩy xe đẩy đồ ăn đến cho họ, đặt đồ ăn lên trước mặt anh và Diệp Thiến Nhi, sau đó mở rượu vang, rót vào ly của hai người họ.
Người phục vụ đứng bên cạnh một cách cung kính, “Xin mời quý khách” Sau khi nói xong, người phục vụ đi xuống Đồ ăn vừa lên, Diệp Thiến Nhi không nhìn cảnh vật bên ngoài nữa, bắt đầu ăn đồ ăn trước mặt.
Phải nói rằng Tư Tuấn thực sự rất chu đáo.
Ngay khi món bít tết tiêu đen được đưa ra, Tư.
Tuấn đã cầm phần của Diệp Thiến Nhi, cẩn thận cắt miếng bít tết thành từng miếng vừa ăn và đặt lại trước mặt cô.
Một người đàn ông chu đáo như vậy, cho dù Diệp Thiến Nhỉ có khó tính như thế nào cũng nên cảm động từ lâu rồi “Cảm ơn”
Diệp Thiến Nhi cầm chiếc nĩa trước mặt, lấy miếng bít tết đã được Tư Tuấn cắt ra, nhẹ nhàng cho vào miệng.
Trước đây, Diệp Thiến Nhi không thích ăn miếng bít tết còn sống, những lúc theo Diệp Bách đến tham gia tiệc, cô cũng sẽ ăn một chút.
Gia giáo của Tư Tuấn rất tốt, trong bữa ăn, anh ấy không nói gì cả, lúc ăn sẽ cụng ly với Diệp ‘Thiến Nhi vài lần. Cho đến khi ăn hết miếng bít tết trước mặt, Tư Tuấn mới nói chuyện với Diệp Thiến Nhi.
Tư Tuấn không nói gì, Diệp Thiến Nhi cũng không nói, có một số điều cô vẫn hiếu được.
“Có ngon không?” Món bít tết ở khách sạn này đã được người trong ngành công nhận là ngon, ngọt, hương vị rất chân thực.
“Ừm ừm” Diệp Thiến Nhi gật đầu, nói xong, cô dùng lưỡi liếm môi mình.
Tư Tuấn chỉ cười mà không nói lời nào, nhìn thấy hành động của Diệp Thiến Nhị, trái tim anh bắt đầu nóng lên Anh cầm khăn ăn trên bàn, đứng dậy, cúi người, cẩn thận lau vết bẩn trên miệng Diệp Thiến Nhỉ Diệp Thiến Nhi đã đơ người.
Mãi đến khi lau sạch vết bấn trên khóe miệng Diệp Thiến Nhị, Tư Tuấn mới ngồi xuống. Quan sát động tác của cô, anh lại vươn tay ra, búng ngón tay trước mặt cô: “Tỉnh táo lại nào”
Người phụ nữ này vẫn luôn trong tình trạng bàng hoàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Thiến Nhi cúi đầu xấu hổ.
Diệp Thiến Nhi phát hiện ra một điều mà cô phải thừa nhận, đó là kế từ khi gặp Tư Tuấn, tại sao càng ngày cô càng giống một cô gái nhỏ hay thẹn thùng vậy?
Điều này khiến cô cực kỳ khó hiểu Lúc chưa gặp Tư Tuấn cô không hề giống thế này, chẳng lẽ là cô thích anh ấy rồi sao? Người ta nói hôn nhân chỉ trong chớp nhoáng, vậy còn thích một người thì sao? Cô mới chỉ quen anh ấy có vài ngày…
Sau khi người phục vụ dọn đồ hai người đã ăn xong thì bắt đầu phục vụ món tráng miệng.
Tư Tuấn không gọi món tráng miệng cho mình, vì vậy phục vụ chỉ mang lên bánh pudding của Diệp Thiến Nhi Diệp Thiến Nhỉ nhìn chảm chăm vào chiếc bánh pudding, sau đó nghến cổ để xem người phục vụ có đặt món tráng miệng của Tư Tuấn xuống hay không “Của anh thì sao?” Cầm thìa nhìn chiếc bánh pudding trước mặt, lại thấy trước mặt Tư Tuấn không có gì, cô liền cảm thấy xấu hổ.
“Anh không quen ăn đồ tráng miệng, em tự ăn đi, không cần để ý đến anh” Tư Tuấn nói xong, cầm ly rượu uống một ngụm.
Nghe Tư Tuấn nói như vậy, Diệp Thiến Nhi không nói gì, một mình ăn bánh.
“Chà… ngon quá” Diệp Thiến Nhi cho miếng bánh pudding vào trong 4g, lại xúc thêm một thìa: “Em không nghĩ rằng bánh pudding ở đây lại ngon như vậy.
Nói xong, Diệp Thiến Nhi giơ một thìa tới trước mặt Tư Tuấn, mỉm cười, “Anh có muốn ăn không?” Tư Tuấn không nói, cũng không cử động.
ôi Diệp Thiến Nhi quên mất, vừa rồi Tư Tuấn nói răng anh ấy không thích đồ tráng miệng, thế mà cô còn muốn cho anh ăn, quan trọng nhất là cô đã dùng chính chiếc thìa mà mình đã dùng quat Chỉ cảm thấy xấu hổ.
Diệp Thiến Nhi còn đang nghĩ xem có thu lại chiếc thìa hay không, Tư Tuấn đã nghiêng người qua, ăn miếng bánh pudding trong thìa “Ừm, đúng là rất ngon, có muốn ăn thêm một cái nữa không?” Anh hỏi, cảm thấy mọi thứ trong miệng đều là hương vị của Diệp Thiến Nhi.
Vị bánh pudding này ngọt ngào, thơm ngon, hấp dẫn khiến người ta không muốn dừng lại.
Diệp Thiến Nhi chỉ cảm thấy cả người sắp bị Tư Tuấn nghiền nát rồi Anh đang trêu chọc cô Tư Tuấn nhếch môi, giống như vừa nhận được bảy trăm triệu lời cổ vũ.
Diệp Thiến Nhi cảm thấy hôm nay cô đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà từ trước tới nay cô không thể chịu đựng được “Không cần đâu.” Diệp Thiến Nhi từ chối Tư Tuấn, cố tỏ vẻ thờ ơ tiếp tục ăn bánh pudding.
Đợi cô nhớ ra việc Tư Tuấn cũng vừa dùng qua chiếc thìa này để ăn bánh pudding, Diệp.
Thiến Nhi chỉ cảm thấy trong lòng vừa giòn vừa tê đại, nhưng lại vừa không giống như vậy, còn có vị chua chua ngọt ngọt giống như hương vị của mối tình đầu.
Hai người cứ ngượng ngùng như vậy ăn xong đồ ăn. Nghĩ tới ngày mai sẽ đi leo núi, hai người đi thang máy lên tầng chín, về phòng riêng rồi đi ngủ.
Phòng của Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn nằm đối diện, mở cửa ra là có thể nhìn thấy nhau.
“Ờ… Tư Tuấn ngủ ngon” Diệp Thiến Nhi mở.
cửa bước vào, đóng cửa không đợi câu trả lời của anh.
“Ngủ ngon” Nhìn cánh cửa đã đóng, Tư Tuấn thì thầm, trên môi nở một nụ cười ẩn ý.
Đêm nay Tư Tuấn ngủ rất ngon, ngược lại Diệp Thiến Nhỉ trằn trọc đến hai giờ sáng.
Ngày hôm sau Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ kính trong suốt chiếu vào giường, Diệp Thiến Nhi trở mình rồi tiếp tục ngủ.
“Ding dong!” Nghe thấy tiếng chuông báo tin nhản, Diệp ‘Thiến Nhi không mở mắt, vươn tay tới chiếc bàn nhỏ cạnh giường lấy điện thoại di động.
Sau khi mò mắm một lúc lâu, cuối cùng cũng chạm vào điện thoại, cô lim dim mắt nhìn, mới nhận ra là tin nhắn do Tư Tuấn gửi.
Tư Tuấn: Em dậy chưa? Đến chín giờ rưỡi chúng ta sẽ đi leo núi.
Sau khi đọc tin nhắn, cô trả lời lại: Được, em sẽ dây ngay lập tức.
Đã tám giờ rưỡi, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng đứng dậy xuống giường, túm lấy mớ tóc rối bù, phóng nhanh vào phòng tẩm tắm rửa sạch sẽ.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm nhẹ, những việc bình thường làm mất nửa ngày, hôm nay cô chỉ cần nửa giờ đã giải quyết xong Cầm điện thoại di động lên, đi ra khỏi cửa phòng, vừa muốn gõ cửa phòng Tư Tuấn thì cửa đã bị một người phục vụ chặn lại: “Cô Nhi, cậu Tuấn đang đợi cô ở nhà hàng dưới tầng ba” Đang đợi cô sao? “Được, cảm ơn anh” Diệp Thiến Nhi nói xong liền đi ra thang máy, xuống tầng ba tìm Tư Tuấn.
Khi đến tầng ba, Diệp Thiến Nhi thấy Tư Tuấn đang đợi cô ở nơi họ ngồi tối qua, anh đang cầm thực đơn, vẫn chưa bắt đầu gọi món.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài chiếu vào, Tư Tuấn được ánh nắng ấm áp bao quanh, nhìn thực đơn tỈ mỉ, đẹp như một vị thần! Tư Tuấn dường như cảm nhận được sự có mặt của cô, nhìn qua, ánh mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau, Diệp Thiến Nhi bất giác vây vẫy cánh tay về phía anh, rồi đi tới
“Anh đến lúc nào vậy?” Diệp Thiến Nhi hỏi Tư Tuấn liếc cô một cái, cảm thấy mới qua một đêm mà anh đã rất nhớ cô, nhìn cô gái trước mặt, anh chỉ cảm thấy càng ngày càng thích cô, cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
“Mau ngồi xuống! Chúng ta ăn chút gì đó xong sẽ xuất phát!” Diệp Thiến Nhi gật đầu, sau đó cầm thực đơn lên xem qua rồi lại nhìn Tư Tuấn: “Anh thật sự muốn em cùng đi leo núi với anh sao” ‘Vẻ mặt Tư Tuấn có chút khó xử nhìn cô: “Sao.
vậy, em không muốn sao, có chuyện gì vậy?” “Không phải là em không muốn, chỉ là bình thường em không hay vận động nhiều. Hôm nay anh đột nhiên rủ em đi leo núi cùng. Em sợ sẽ.
Diệp Thiến Nhỉ chưa kịp dứt lời thì đã bị Tư Tuấn cất ngang: “Vậy nên anh phải đưa em đi cùng đế tập thế dục. Nhìn em đi, bây giờ đã béo như thế này rồi. Nếu còn không tập thể dục, anh sợ không ôm nổi em nữa! ”
Nghe anh nói vậy, Diệp Thiến Nhi tức muốn ói máu, cô nhìn lên nhìn xuống bản thân, cảm thấy mình không hề béo như anh nói, có lúc cô còn tự cảm thấy mình gầy, cần phải ăn nhiều hơn. Không ngờ anh dám nói cô như vậy!
“Anh dám nói em béo, anh khinh thường em đúng không?” Nhìn Diệp Thiến Nhi ở đối diện đang nhếch nhếch đôi môi nhỏ nhắn, khóe miệng anh nở nụ cười, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Thiến Nhỉ cũng để ý đến ánh mắt của anh, cô có chút khó chịu! Cô lắc qua lắc lại: “Sao anh lại cười?
Mặc dù bộ váy này hơi bó sát nhưng không có nghĩa là em đã tăng cân. Phụ nữ mà, có da có thịt một chút mới đẹp!”
Tư Tuấn không nhịn được cười lớn: “Đúng, đúng vậy, cô Diệp Thiến Nhi của chúng ta là kiểu mặc đồ thì trông thon thả, cởi đồ ra thì trông có ra có thịt, có khuôn mặt tỷ lệ vàng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã chảy máu mũi Diệp Thiến Nhi có chút xấu hổ vì những gì anh nói, khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng: “Được rồi, em đói rồi, bây giờ em mới biết anh dẻo miệng như vậy!”
Diệp Thiến Nhi nhìn anh, cảm thấy rất an tâm, trong lòng ngọt ngào: “Sao anh còn phải nghĩ tới em nữa? Em đang ở trước mặt anh. Anh còn nhớ em tới chảy máu mũi sao?”
Diệp Thiến Nhi không biết từ khi nào đã biết trêu chọc lại anh: “Em thấy anh khéo ăn nói như vậy, mới không gặp một tối mà cách nói chuyện đã khác như vậy? Anh là Tư Tuấn giả đúng không?”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô rất vui, đặc biệt là có thế nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy!
*Nếu em thật sự cho rằng anh là giả, vậy anh đi đây, anh sẽ không quấy rầy em nữa được không?”
Nói xong, Tư Tuấn giả bộ đứng dậy rời đi, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng đứng lên, chạy tới nắm lấy tay anh! “Này, anh thật sự muốn rời đi sao, không nhận ra là em đang nói linh tinh thôi sao?”
“Tất nhiên, nếu như người nào đó không muốn anh, còn nói rằng anh là Tư Tuấn giả, tất nhiên anh phải tự đi leo núi rồi!”
Khóe mắt Tư Tuấn không ngừng cong lên, anh cảm thấy việc chọc cho cô vui vẻ như thế này càng ngày càng thú vị, tại sao trước đây anh lại không để ý tới chứ? Nhưng bây giờ cũng vẫn chưa muộn! Diệp Thiến Nhi có chút khó hiểu, từ khi nào.
mà anh có thể diễn tốt như vậy? Có phải cùng một người không vậy!