Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế Full

Chương 439: Phải Bắt Được Tiêu Văn Nam Vào Lòng Bàn Tay


Đọc truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế FULL – Chương 439: Phải Bắt Được Tiêu Văn Nam Vào Lòng Bàn Tay


Đi dạo một hồi, xe đựng đồ cũng gần đầy.

Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy hơi mệt, cô nói: “Chúng ta tìm một nơi đó uống cà phê đi.” Tiêu Văn Nam đương nhiên không phản đối, anh chọn đồ không mệt thì đi lại cũng mệt.

Hai người đi thang máy lên tầng 5, tầng này bán đồ ăn.

Hoắc Cảnh Thanh chọn một quán cà phê nhỏ trang nhã có tên là “Trà Vật Ngữ”.

Tiêu Văn Nam gọi một cốc cà phê kiểu Mỹ, Hoắc Cảnh Thanh muốn ăn kem nhưng suy nghĩ đến chuyện hình tượng nên chọn một ly trà việt quất.

Hoặc Cảnh Thanh vươn tay lấy ống hút, cô cúi đầu uống một ngụm lớn, quả việt quất cùng một loại quả dại được hút lên miệng cô, cảm giác thật sảng khoái, cô vô cùng thỏa mãn, hai mắt híp lại cười vui vẻ.

Vài tia nắng chiếu xiên xuyên qua tấm kính và chiếu vào người Hoắc Cảnh Thanh, thời gian như ngừng trôi.

Khung cảnh yên tĩnh ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ.

Tiêu Văn Nam lặng lẽ nhìn Hoắc Cảnh Thanh, trong lòng không khỏi chìm vào suy nghĩ miên man.

Hoắc Cảnh Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Văn Nam đang ngồi bất động, chiếc thìa nhỏ trong tay anh cũng rơi vào cốc cà phê, cà phê hình như vẫn chưa được động đến.

Cô đưa tay ra trước mặt Tiêu Văn Nam và vẫy vẫy, anh kinh ngạc và bình tĩnh trở lại.

“Sao anh không uống, em uống xong rồi.” Hoắc Cảnh Thanh nũng nịu nói, lời nói giống như một lời than thở bình thường giữa những cặp yêu nhau, vô tình mà cũng không đi lệch hướng.

Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi rời đi.

Hoắc Cảnh Thanh nói: “Căn hộ của anh chỉ có một chiếc giường.

Em muốn mua một chiếc giường.

Tôi chỉ thích một chiếc giường có nhãn hiệu, ngủ thế mới thoải mái.”
Tất nhiên Tiêu Văn Nam cảm thấy không thành vấn đề, dù sao Hoắc Cảnh Thanh cũng đã mua nhiều như vậy rồi.

Và thật sự có những người rất khó năm quen giường mới.

Vả lại Hoặc Cảnh Thanh cũng là con gái, đòi hỏi một chút cũng là điều bình thường.

Hai người đi thang máy lên tầng 3.

Tầng này bày bán đồ nội thất, ghế sofa và giường, v.v.


Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng tìm được thương hiệu mà mình thích.

Thương hiệu này chủ yếu tập trung vào phong cách thục nữ, vốn là phong cách mà những cô gái thường thích.

Nếu không phải là kiểu phủ một lớp sa mỏng thì cũng là kiểu chứa đầy đồ chơi đáng yêu, khiến người ta vô cùng yêu thích.

Thương hiệu này còn có cả phong cách cung đình, với mọi kiểu dáng mẫu mã khác nhau.

Tóm lại là có thể thỏa mãn trái tim thiếu nữ của bất kỳ cô gái nào, con gái vào đây thường khó lòng bước ra nổi.

Hoắc Cảnh Thanh nhìn cái này rồi nhìn cái kia, cô sờ con chim cánh cụt rồi lại quay sang sờ con rùa.

Đúng là cái gì cô cũng thích, Tiêu Văn Nam đứng ở bên cạnh cảm thấy không thể hiểu được, trái tim con gái đúng là thực sự rất khó hiểu.

“Anh thấy cái nào tốt hơn?” Hoắc Cảnh Thanh ôm một chú chim cánh cụt nhỏ màu xám đáng yêu.

Tiêu Văn Nam cảm thấy dáng vẻ Hoặc Cảnh Thanh ôm đồ chơi vậy rất đáng yêu.

Đôi mắt to của cô chớp chớp, anh khó có thể phân biệt được đầu là chim cánh cụt đáng yêu còn đầu là Hoắc Cảnh Thanh dễ thương.

“Em xem đi, tôi không hiểu những thứ này lầm.” Câu trả lời đơn giản luôn là phong cách của Tiêu Văn Nam.

Gọn gàng, dễ hiểu, không dài dòng văn tự, đúng như con người của anh.

Không nhận được câu trả lời có ý nghĩa, Hoắc Cảnh Thanh bĩu môi than thở: “Nhiều quá đi mất, người ta chọn đến hoa cả mắt”
Hoắc Cảnh Thanh đứng dậy đi xem các kiểu khác.

Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô cũng chọn được chiếc giường tròn công chúa theo phong cách Châu u.

Loại giường công chúa này có một tấm sa mỏng mờ ảo treo trên trần nhà, bao phủ xung quanh giường, rất đẹp, đây là điều mà khi còn bé Hoắc Cảnh Thanh vẫn luôn mong muốn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

Hai người thanh toán tiền đặt cọc, rồi để lại địa chỉ và số điện thoại, thống nhất tối nay giường sẽ được giao đến.

Xong xuôi, hai người chuẩn bị vê.

Tiêu Văn Nam và Hoắc Cảnh Thanh đi thang máy xuống tầng 1.

Vừa ra khỏi thang máy thì có một nam thanh niên chạy tới, có lẽ anh ta đang muốn cố chen vào thang máy nên đụng phải Hoắc Cảnh Thanh.

Cũng may, Tiêu Văn Nam luôn chú ý đến cô lên ngay lập tức đỡ cô từ phía sau.


“Không sao chứ? Có chỗ nào đau không?” Tiêu Văn Nam lo lång hỏi.

“Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tôi vội đi lên quá.

Ông chủ đang cần một văn bản này gấp.

Thật xin lỗi cô.”
Hoắc Cảnh Thanh vội vàng nói: “Không sao, anh cũng do không cẩn thận thôi.

Tôi không sao.”
Hoắc Cảnh Thanh đứng vững dưới lực chống đỡ của Tiêu Văn Nam.

Cô thấy mình không bị đau ở đầu nên nói với Tiêu Văn Nam: “Em thật sự không sao, cũng không đau chỗ nào cả.”
Nghe vậy, Tiêu Văn Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hoắc Cảnh Thanh và Tiêu Văn Nam mua chăn ga gối đệm xong thì hai người cùng đi ăn rồi mới về nhà.

Trên đường đi ăn xảy ra một sự cố nho nhỏ, bọn họ đi ngang qua một tiệm kem.

Hoắc Cảnh Thanh nhìn sang bên cạnh, cô thấy quá nhiều que kem dễ thương thì nhìn chăm chú.

Hai mắt cô lấp lánh như hai vì sao, hai mắt mở to ra, sự thèm ăn của cô hiện ra rõ mồn một.

Nếu để người khác nhìn thấy biểu cảm đáng yêu này của Hoắc Cảnh Thanh thì nhất định sẽ bị mê hoặc, khỏi phải nói sau lưng cô có biết bao nhiều người theo đuổi.

Luôn có một người thích cô, thích một người là thích tất cả những tật xấu và cả những sở thích nhỏ nhặt của cô ấy.

Những người đó nhất định sẽ hiểu thói quen
của cô.

Mặc dù Hoắc Cảnh Thanh thích Tiêu Văn Nam, nhưng cô cũng không thể bộc lộ điều đó một cách quá rõ ràng, vì vậy cách thể hiện nhẹ nhàng thế này bao giờ cũng là sở trường của Hoắc Cảnh Thanh.

Thỉnh thoảng để xảy ra một vài chuyện nhỏ gì đó là cách mà Hoắc Cảnh Thanh theo đuổi những người đầu gỗ.

Nhưng có một số chuyện lại đột ngột xảy ra, ví dụ như Hoắc Cảnh Hiên đột nhiên gọi tới.

Khi Hoắc Cảnh Thanh nghe thấy tiếng chuông quen thuộc này, cô bắt đầu cảm thấy bối rối.

Trong lòng cô còn nghĩ: Người anh trai này đúng là tương thông với cô, thật là oan gia của cô.


Chỉ biết làm hỏng chuyện tốt của cô.

Bất đắc dĩ, Hoắc Cảnh Thanh đành che miệng, dùng ánh mắt nói với Tiêu Văn Nam rằng cô phải nghe điện thoại.

Rồi Hoắc Cảnh Thanh trở về căn phòng mà cô đang ở tạm thời ở nhà của Tiêu Văn Nam, trong lòng cô cảm thấy hơi căng thẳng.

Ngay sau khi Hoắc Cảnh Thanh bắt máy, ở đầu bên kia Hoắc Cảnh Hiện bắt đầu ầm ĩ lên.

“Con bé chết tiệt, sao bây giờ em mới nghe điện thoại, em chạy đi đâu rồi?”
Cũng không trách Hoắc Cảnh Hiên lớn tiếng với cô.

Cha mẹ không có nhà nên người làm anh như Hoắc Cảnh Hiên nhất định phải quản lý em gái.

Mấy hôm nay anh đều không thấy cô đâu, anh cũng không khỏi lo lắng cho em gái của mình.

Cha mẹ hai người cũng bỏ mặc cả hai ở lại để đi du lịch.

E rằng trên đời không có cha mẹ nào vô trách nhiệm như cha mẹ của họ.

Hoắc Cảnh Hiên cũng than thở trong lòng, nhưng đương nhiên không dám nói vậy trước mặt hai người họ.

Hai bảo trong nhà họ có một người cha siêu cấp sủng vợ, không để cho mẹ phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Lúc đầu, mẹ cũng đã phải chịu nhiều cực khổ, bây giờ mẹ ra ngoài chơi cũng không có gì là sai cả.

Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh Hiện mới nhớ tới cô em gái tinh ma quái quỷ còn chưa trả lời câu hỏi của mình.

“Này, này…!Hoắc Cảnh Thanh, em có ở đó không? Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Em không nói chuyện anh sẽ đi điều tra xem m đang ở đâu.

Anh không nương tay cho em đâu.

Xem tình hình mà tự giải quyết đi.”
Nghe thấy giọng nói của anh trai ở đầu bên kia, Hoắc Cảnh Thanh vẫn không lên tiếng nhưng cô thì đang đánh trống trong lòng, cả không gian cũng trở nên căng thẳng.

Người anh trai này của cô đúng là không chuyện gì không xen vào, đến việc cô đang ở đâu cũng phải báo cáo.

Cô căng thẳng đi tới đi lại, tay cô giữ chặt lấy điện thoại.

Cô còn định đập luôn điện thoại lên tường thì sẽ không nghe thấy tiếng nữa.

Nếu người chế tạo ra điện thoại mà biết có người căm hận điện thoại như cô thì chắc tức ói máu mất.

Hoắc Cảnh Hiên không nghe được tiếng của Hoắc Cảnh Thanh nên bắt đầu dùng chiêu thức sát thủ của mình, thứ này có thể khiến cô trở nên ngoan ngoãn.

Lúc này Hoắc Cảnh Thanh mới biết anh trai cô không phải đang đùa với mình, thật sự phải xem cô trả lời thế nào.

Sau khi suy nghĩ, Hoắc Cảnh Thanh nói thẳng với anh: “Anh trai, anh đừng tức giận, anh hứa với em trước là không được tức giận, nếu không em không nói cho anh biết đâu, thể được không?”

Thấy bên kia Hoắc Cảnh Thanh đã thỏa hiệp, Hoắc Cảnh Hiền cũng biết không thể ép cô quá.

Tục ngữ nói rồi, ép quá thì con thỏ cũng biết căn người, em gái của anh chính là chân dung của câu nói này.

Hoắc Cảnh Hiên lập tức bật cười: “Em gái ngoan, anh làm vậy không phải là đang quan tâm em sao? Cha mẹ không ở nhà, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em! Nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh hứa sẽ không nói cho mẹ biết, để bọn họ lo lắng, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hoắc Cảnh Thanh cũng biết anh trai cô đang chơi chiêu bài tình cảm và cô cũng biết anh cô đang lo lắng cho cô.

Cô nói: “Được rồi, được rồi, vậy em sẽ nói cho anh biết.

Bây giờ em đang ở chỗ của Tiêu Văn Nam, ở trong nhà của anh ấy.

Anh, anh có thể không nói cho cha mẹ biết được không, em không muốn bọn họ lo lắng.

Cầu xin anh đấy, anh trai của em.

Anh đừng làm em thất vọng nhé.”
“Cái gì? Em đang ở nhà tên đó sao? Anh nói cho em biết, lập tức dọn ra khỏi nhà anh ta ngay Từ khi biết em gái đang ở nhà thầy giáo của mình, cơn giận trong người Hoắc Cảnh Hiên như càng thêm dầu vào lửa, càng lúc lửa càng bốc lên, thiếu cháy lồng ngực của anh.

Lúc đầu anh tưởng Hoắc Cảnh Thanh chỉ là hứng thú nhất thời nhưng bây giờ xem ra không phải, người thậm chí còn dọn đến ở chung với người ta rồi nữa.

Hoắc Cảnh Huyên từ từ nén cơn giận lại và nói với Hoắc Cảnh Thanh: “Hoắc Cản Tình, em không biết gì cả, em mau chóng tránh xa anh ta ra.

Anh ta không phải là người mà em có thể khống chế được đâu.

Từ khi anh trai không đồng ý cho cô qua lại với Tiêu Văn Nam, Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy đau lòng vì tình cảm không được gia đình ủng hộ thì là sao có thể lâu dài được.

Nhưng cô nghĩ lại, tình yêu phải do chính mình tự nằm bắt, nếu cô từ bỏ thì làm sao có thể đối mặt với trái tim của chính mình, làm sao có thể chinh phục được trái tim của Tiêu Văn Nam.

Đợi đến khi hai người bọn cô đều hạnh phúc thì sẽ không ai nói hai người cô không thích hợp nữa.

“Anh à, anh có biết không? Đây là người em thích.

Em mong anh có thể chúc phúc cho em thay vì đả kích em.

Em biết anh ấy là thầy của anh nhưng em chỉ thích anh ấy thôi! Một ngày không gặp thì lúc nào trong đầu anh cũng nhớ đến anh ấy.”
“Anh ấy đã làm cuộc sống của em thêm phong phú, em không thể từ bỏ tình cảm này.

Anh có người mình thích không? Anh nhất định có thể hiểu được tình cảm của em.

Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa.

Em sẽ không từ bỏ đâu.”
Nghe được tâm sự trong lòng của em gái, Hoặc Cảnh Hiên biết em gái mình đã rơi vào tấm lưới ái tình rồi.

Hoắc Cảnh Thanh đang ngồi ở bên giường
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.