Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 88: Tại Sao Cô Ấy Không Đến


Đọc truyện Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu FULL – Chương 88: Tại Sao Cô Ấy Không Đến


Lâm Khiết Vy nhìn thấy trong tay anh ta cầm một ly rượu, trong lúc nhất thời, mặt cô xụ xuống.

Trên đầu anh ta bị thương, thế mà lại còn uống rượu, như vậy đến ngày tháng năm nào anh ta mới khỏi hẳn chứ? Anh ta còn chưa khỏi, cô sẽ phải chịu trách nhiệm, còn phải hầu hạ anh ta như một ông chủ vậy, mỗi ngày đến phòng bệnh của anh ta điểm danh, quá đủ rồi.

“Đầu anh thương, còn đang truyền nước, trong thời gian bị bệnh không được uống rượu.”
“Quan tâm anh vậy sao? Nhưng một ngày anh không uống rượu, cả người sẽ không được thoải mái.

Hay là như thế này nhé, em gọi anh một tiếng anh Thiên Long, anh sẽ nghe lời em không uống nữa.” Phùng Thiên Long cười híp mắt đưa tay ra, muốn bắt lấy tay của Lâm Khiết Vy thì bị cô nhanh tay gạt ra.

“Phùng Thiên Long! Anh đã lớn tuổi như vậy rồi, còn làm ra chuyện trẻ con như thế để làm gì? Nước mà anh đang truyền có chứa Penicillin, tuyệt đối không thể uống rượu!” Lâm Khiết Vy vừa lo lắng sẽ trở nên vô cùng hung dữ, cũng quên mất sự sợ hãi với người đàn ông này, đưa tay ra giật lấy ly rượu rồi đem đồ, động tác vô cùng linh hoạt.

Phùng Thiên Long bày ra một dáng vẻ vô cùng tức giận: “Cái gì mà lớn tuổi chứ? Anh có già lắm đâu! Anh mới 30 tuổi, em không thể chê anh già được! Em có biết, nam lớn hơn nữ 7 – 8 tuổi là khoảng cách tuổi tác đẹp nhất không, chúng ta là hợp nhau nhất đó, kinh nghiệm thực chiến của anh nhiều, có thể giúp em trải nghiệm được hết những hạnh phúc của người phụ nữ, lớn hơn chút nữa còn sẽ cưng chiều em, sau này anh có thể nuôi em như con gái cưng của mình.”
Đối với những lời nói nhảm của Phùng Thiên Long, Lâm Khiết Vy không nghe vào tai, lấy cái bát của anh ta, gắp những thứ mà anh ta có thể ăn được, rau củ không chứa ớt vào trong bát, đem mấy thứ như tôm, cá để sang một bên, lấy đũa đặt lên bát, ra lệnh: “Anh chỉ có thể ăn những thứ này! Nhớ dặn đám cấp dưới không có chút kiến thức y học kia của anh, không được chuẩn bị đồ ăn liên quan đến ớt, tôm cá cũng không được ăn.” %3D
Phùng Thiên Long cười hị hị cầm đũa lên, hiếm khi nghe lời: “Hì hì, Khiết Vy em tốt với anh thật đấy, dứt khoát làm vợ anh luôn đi.”
Vợ cái con khi! Bạn gái còn không thèm làm, ở đó mà làm vợ?
Lâm Khiết Vy âm thầm cầu nguyện, ông trời ơi, mau cho tên đàn ông sến súa này xuất viện đi! Cô thật sự chán lắm rồi! Dường như ông trời đã nghe thấy tiếng kêu của cô, vừa ăn xong bữa trưa, Phùng Thiên Long nhận được tin tức, quả nhiên miếng đất ở phía nam lại xảy ra chuyện, những nhân viên kỹ thuật mà anh ta phái đi, đột nhiên bị nhà họ Hạ đào đi hết rồi!
Phùng Thiên Long làm sao có thể ở bệnh viện tiếp được, sau khi Lâm Khiết Vy đi làm, anh ta nhanh chóng thu dọn xuất viện, gấp rút dọn dẹp cục diện rối rắm.


Ngày hôm sau, Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh nhận được tin, hai người bọn họ được Hạ Dịch Sâm điều đến khoa tim mạch, Kim Ngọc tức đến nỗi ném loạn đồ, Hứa Tịnh cố ý ở trước mặt cô ta lượn qua lượn lại.

Nếu không phải vì thân hình mập mạp của Hứa Tịnh, Kim Ngọc thật sự muốn lao vào đánh nhau với cô ấy.

Vừa tới khoa tim mạch, công việc lập tức trở nên vô cùng bận rộn, Lâm Khiết Vy trực tiếp được Hạ Dịch Sâm gọi đi tham gia một ca phẫu thuật lớn, học hỏi xem công việc trợ lý của Hạ Dịch Sâm làm như thế nào.

Ca phẫu thuật này vô cùng khó, tất cả mọi người làm liên tục bảy tiếng đồng hồ, gần như kiệt sức.

Lâm Khiết Vy chỉ quan sát nên là người nhẹ nhõm nhất, lần đầu tiên cô thấy được sự tỉ mỉ và cực khổ của phẫu thuật khoa ngoại, nhất là bác sĩ mổ chính như Hạ Dịch Sâm, toàn bộ quá trình đều được thực hiện qua kính hiển vi.

“Khiết Vy, lau mồ hôi!” Hạ Dịch Sâm đưa lên hai tay toàn máu, quay mặt đợi Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy sau khi nghe được lệnh, điều đầu tiên làm chính là sửng sốt, sau đó lấy một chiếc khăn sạch đi qua, Hạ Dịch Sâm đã hơi cúi lưng, đưa mặt đối diện cô, cô đưa tay ra lau mồ hôi ở trán cho anh ta.

Đôi mắt Hạ Dịch Sâm chăm chăm nhìn Lâm Khiết Vy, dưới lớp khẩu trang, khóe môi anh ta hơi cong lên.


Lúc này rất hạnh phúc.

“Bác sĩ Sâm!” Trợ lý gọi một tiếng, Hạ Dịch Sâm mới bình thường trở lại, ho khan một tiếng, trở về bàn phẫu thuật.

Mạc Lâm Kiêu rút ngắn buổi họp từ ba ngày thành hai ngày, buổi chiều ngồi chuyên cơ riêng trở về.

Nam Cung Hào và Trần Kiệt cũng cảm thấy mệt nên đã ngủ thẳng trên máy bay.

Chỉ có một mình Mạc Lâm Kiêu tinh thần tỉnh táo, mang theo sự chờ đợi được về nhà.

Đã thông báo cho bác Trần, để ông ấy sắp xếp người đưa Lâm Khiết Vy đi đón, vừa nghĩ đến khoảnh khắc xuống máy bay là có thể nhìn thấy gương mặt của cô, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.

Máy bay hạ cánh, Mạc Lâm Kiêu chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước ra khỏi cabin, nhìn thấy một hàng siêu xe, còn có rất nhiều vệ sĩ của anh, ở phía trước nhất là bác Trần.

Nhưng lại không có Lâm Khiết Vy!
Bước chân của Mạc im Kiêu hơi khựng lại, đôi mắt híp lại, khắp người toát ra khí lạnh.


“Cậu Kiêu, cậu về rồi.” Nụ cười của bác Trần rất nhạt, ý cười không đến đáy mắt.

Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày: “Lâm Khiết Vy đâu? Không thông báo cho cô ấy đến sao?”
“Đương nhiên là đã thông báo rồi, chẳng qua, không gọi được điện thoại
cho cô ấy, không ai bắt máy cả.” Bởi vì không hoàn thành được nhiệm vụ của Mạc Lâm Kiêu giao cho mình, gương mặt bác Trần mang theo sự áy náy, lén lút quan sát sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu.

Trong phút chốc sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu tối hẳn đi, giống như nhuộm thêm một tầng sát khí.

Một chữ cũng không nói, không khí khủng bố cứ thế lan ra, đi thắng lên xe.

Nam Cung Hào đi theo sau không nhịn được ho khan một cái: “Lạnh thật đấy.”
Trên đường đi chẳng nói lời nào.

Mạc Lâm Kiêu giống như một cái máy lạnh không phát ra tiếng, híp nhẹ đôi mắt tuyệt đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Kiệt ngồi ở phía trước bị không khí đó áp xuống, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, thật sự hối hận khi ngồi trên chiếc xe này, tại sao anh ta lại không đi tìm Nam Cung Hào đi cùng xe chứ?
Về đến biệt thự Mạc Vũ, y như dự đoán, trong nhà yên ắng, căn bản
không có bóng dáng của Lâm Khiết Vy.


Đã qua thời gian tan ca, vậy mà cô còn chưa về nhà!
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu nặng trĩu, giống như có một tảng đá lớn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, đưa chân cao đá đổ một bình hoa quý.

Rầm một tiếng, vỡ vụn khắp mặt đất, dọa cho bác Trần lùi về sau mấy bước, Trần Kiệt và Nam Cung Hào nhìn nhau một cái, lập tức trốn khỏi biệt thự.

Không đi chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?
Trần Kiệt lầm bầm: “Lẽ nào chỉ là vì người phụ nữ đó không bắt máy thôi sao?” Anh Kiêu nồi trận lôi đình như thế? Có đáng không chứ? Nam Cung Hào lén nhìn vào trong, giọng càng nhỏ hơn: “Đàn ông đã mờ giới, vẫn nên thường xuyên xả ra mới tốt, cậu nhìn cậu Kiêu tự khắc chế mình xem, kìm nén thành dạng gì rồi.”
Mạc Lâm Kiêu lên lầu đi vào phòng của mình, ngay cả quần áo còn chưa thay, lập tức gọi điện thoại cho vệ sĩ.

“Lâm Khiết Vy đâu?”
Chỉ là mấy chữ ngắn gọn, nhưng lại ẩn chứa một luồng lửa giận vô cùng nồng đậm, dọa cho người vệ sĩ đang ngồi trong xe không nhịn được ngồi thẳng lưng.

“Báo cáo cậu Kiêu, hôm nay cô Vy vẫn chưa từ bệnh viện đi ra.”
Mạc Lâm Kiêu lửa giận ngút trời: “Cậu là vệ sĩ, không phải tài xế, cậu cứ như tên ngốc đợi ở trước cổng bệnh viện, cô ấy bay rồi cậu cũng không biết!”
“Cậu Kiêu tôi sai rồi, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ vào trong coi thử!” Cúp điện thoại, Mạc Lâm Kiêu ném điện thoại vào tường.

Điện thoại vỡ.

Vừa định đi tắm, lại nghĩ, lỡ như Lâm Khiết Vy gặp phải nguy hiểm gì, gọi cho anh cầu cứu, điện thoại anh hỏng rồi, không bắt máy được thì sao? Cẩm điện thoại bàn lên, ra lệnh: “Trần Kiệt, mang một cái điện thoại mới qua đây đổi đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.